Ý tưởng của Đỗ Hà đã chỉ điểm cho Lý Thế Dân một con đường sáng, trầm ngâm một lát, hắn phát hiện kế sách của Đỗ Hà ngoại trừ có một chút âm hiểm thì hoàn toàn có thể thực hiện, không khỏi cười nói:
- Tiểu tử ngươi, dùng thủ đoạn không dựa trên lẽ thường nhưng lại vô cùng tuyệt diệu, điểm này văn võ cả triều không ai có thể sánh với ngươi.
Bởi vì thương đội qua lại trên con đường tơ lụa liên tục gặp nạn, Lý Thế Dân đã buồn bực ba ngày, không dám nghỉ ngơi, văn võ cả triều cũng không có cách nào hay, bọn họ cho dù có năng lực thông thiên cũng không thể thay đổi một sự thật, chính là vùng đất Cao Xương không thuộc quản chế của bọn họ. Đối mặt với mã tặc cách xa vạn dặm, bọn họ cũng bất lực.
Chỉ có thể kêu Lý Thế Dân lấy danh nghĩa Thiên Khả Hãn, hiệu lệnh Cúc Văn Thái của Cao Xương, kêu Cúc Văn Thái xử lý chuyện này.
Lý Thế Dân sớm đã truyền hiệu lệnh cho Cúc Văn Thái, nhưng cũng không có hiệu quả tốt đẹp, trong lúc đang vô kế khả thi, hắn chợt nhớ tới Đỗ Hà, nhớ tới vào những thời điểm mấu chốt Đỗ Hà thường có những suy nghĩ mới lạ, có hiệu quả rất tốt.
Vì vậy hắn mới mời Đỗ Hà đến, xem xem Đỗ Hà có cách nào hay không.
Mới đầu thấy Đỗ Hà cũng không có kế sách, cũng không khỏi thầm thở dài, nhưng cuối cùng thông qua phân tích thật sự hắn đã có diệu kế, vừa mừng vừa sợ, lại một lần nữa thấy được trí tuệ của Đỗ Hà, nghĩ đến mình có anh tài sở dụng như vậy, không nhịn được cao giọng cười to, tán thán nói:
- Sinh con phải như Đỗ Thanh Liên!
Đỗ Hà được khen ngợi, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng cho rằng bản lĩnh của mình lớn hơn Tôn Trọng Mưu.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Hiền tế! Ngươi lại lập đại công cho Đại Đường ta rồi!
Thần sắc hắn kích động, trước mắt đã xuất hiện một bản kế hoạch hoa mỹ.
Hắn đã nghĩ đến chuyện khai thác Tây Vực từ rất lâu rồi, chỉ có điều vẫn không thể tìm được cái cớ, đúng như Đỗ Hà đã nói, thế cục Tây Vực chính là "co một chút động toàn thân". Đại Đường bất động, bọn họ nên làm gì thì làm cái đó, chỉ cần có thể chung sống hoà bình với Đường triều, khi tiến cống, có mệnh lệnh, có thể làm thì làm, không làm được thì bằng mặt không bằng lòng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dù sao cách xa ngàn dặm, Đại Đường thật sự có thể truy cứu khuyết điểm của bọn họ hay sao? Nhưng một khi Đại Đường chuyển động, môi hở răng lạnh, các quốc gia Tây Vực khó tránh khỏi xu thế ngưng tụ lại với nhau. Với tình huống kinh tế trước mắt của Đại Đường, có thể thích hợp đánh một số chiến dịch, nhưng không duy trì chinh phạt đại quy mô được như Hán Vũ Đế, Tùy Diễm Đế. Đại Đường không sợ đối địch với Tây Vực, nhưng không thể không cân nhắc đến cuộc sống của bách tính.
Đây cũng là chuyện bị kịch nhất của thời kỳ Lý Đường, Lý Đường có thể có đế vương tiến thủ, cũng có thể mở rộng thực lực quân sự, càng có thể phát triển danh tướng mưu thần, nhưng lại không thể phát triển lực lượng kinh tế. Thật ứng với một câu, sau đại loạn nếu không trải qua phát triển kinh tế, thật sự khó có thể phát động chiến dịch đại quy mô.
Lý Đường chính là ở vào tình huống này!
Kế sách của Đỗ Hà vừa vặn tạo cho bọn họ một lý do tiến công Tây Vực quang minh chính đại, công khai lấy cớ: Đại Đường ta không muốn đối địch với Tây Vực, nhưng Cao Xương khi dễ chúng ta trước, thực sự không thể bỏ qua.
Chỉ cần có thể thiết lập Đô Hộ Phủ ở Tây Vực, an bài quân đội Đại Đường đóng quân ở Đô Hộ Phủ, đây chính là uy hiếp lớn nhất đới với chư tộc bộ lạc Tây Vực. Đại Đường bọn họ cũng có thể nắm giữ rất tốt mạch máu kinh tế là con đường tơ lụa.
Mặc dù kế sách của Đỗ Hà rất đơn giản, nhưng lại là bước đột phá để Đại Đường chế phục Tây Vực.
Lý Thế Dân vốn là minh quân Thánh chủ, lập tức ý thức được kế này của Đỗ Hà rất diệu dụng, tâm tư cũng trở nên thoải mái. Các loại suy nghĩ giống như thủy triều vọt tới, kế hoạch đánh chiếm Cao Xương không ngừng chuyển động trong đầu hắn.
Khuôn mặt u sầu của Lý Thế Dân hoàn toàn tiêu tán, tâm tình khoan khoái dễ chịu, cười to nói:
- Mấy ngày nay tâm tình của trẫm không tốt, khẩu vị cực kém. Bây giờ đại sự đã định, bỗng nhiên có nhã hứng uống mấy chén. Hiền tế không ngại lưu lại, uống mấy chén với trẫm chứ!
Đỗ Hà cũng không cự tuyệt, chỉ nói:
- Nhạc phụ đại nhân gặp khó khăn, tiểu tế đương nhiên phải xuất lực. Nhưng Trường Nhạc đang đợi ở nhà, mong ngài phái người về báo một tiếng.
Trong một tháng này, ngày nào Trường Nhạc cũng chờ hắn về cùng dùng bữa. Có đôi khi sự vụ nặng nề, khó tránh khỏi trì hoãn thời gian, nhưng Trường Nhạc vẫn kiên nhẫn chờ đợi, khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng, cũng nhiều lần khuyên bảo, nhưng Trường Nhạc lại nói:
- Đợi Đỗ lang hồi phủ, cùng dùng bữa cũng là một hạnh phúc.
Đỗ Hà nghe xong càng cảm động, từ đó nếu không gặp chuyện gì thực sự quan trọng, hắn đều nhanh chóng chạy về nhà, có khi muốn ăn cơm bên ngoài với bằng hữu, cũng sẽ kêu người thông báo, để tránh Trường Nhạc đợi lâu.
Lý Thế Dân thoáng giật mình, trong thế giới trọng nam khinh nữ này, không thể ngờ Đỗ Hà lại có suy nghĩ này, cũng cười to nói:
- Đúng vậy, hiền tế bảo vệ Trường Nhạc như vậy, đủ để chứng minh trẫm không nhìn lầm người!
Đỗ Hà lơ đễnh mỉm cười, mặc dù hắn đã dung nhập vào Đại Đường, nhưng thực chất bên trong vẫn giữ tư tưởng của thế kỷ 21, tình cảm đối với nương tử đương nhiên cũng khác với mọi người.
Lý Thế Dân kêu người đến phủ phò mã thông báo với Trường Nhạc, sau đó lôi kéo Đỗ Hà đối ẩm nói chuyện phiếm, đồng thời còn hỏi hắn có cách nhìn gì đặc biệt với chiến sự sắp tới.
Đỗ Hà uống rượu, trầm ngâm chốc lát nói:
- Chỉ một Cao Xương, tiểu tế cho rằng không đủ để gây thanh thế, chưa nói đến phái binh bộ của Thượng thư Hầu đại nhân, Tả Uy Vệ Đại Tướng quân Lý đại nhân. Cho dù phái tiểu tế đi, tiểu tế cũng có tự tin đánh bại Cao Xương, nhưng trong các quốc gia Tây Vực, Tây Đột Quyết vẫn bảo trì địch ý nhất định với Đại Đường ta. Quân ta công phạt Cao Xương, quang minh chính đại, chỉ cần gióng trống khua chiên, nói rõ nguyên do, tin tưởng các quốc gia không dám làm càn, nhưng Tây Đột Quyết lại không thể không thèm để ý. Tây Đột Quyết vẫn là bá chủ Tây Vực, là thế lực mạnh nhất Tây Vực, bọn chúng luôn ôm tâm tư thống nhất Tây Vực giống như Đại Đường ta, cho nên bọn chúng nhất định sẽ không để chúng ta can dự vào khu vực Tây Vực này! Nếu Đại Đường xuất binh đánh Cao Xương, mặt khác không phải lo bất cứ chuyện gì, chỉ có Tây Đột Quyết lại không thể không đề phòng.
Lý Thế Dân khen ngợi cười nói:
- Ngươi có thể nhìn thấy điểm này, trẫm cũng thấy vui mừng! Ngươi nói không sai, nói là cuộc chiến với Cao Xương, nhưng thật ra là chiến tranh giữa Đại Đường và Tây Đột Quyết. Tây Đột Quyết được xưng là quốc gia mạnh nhất Tây Vực, trẫm chính là muốn đánh đổ bọn chúng, trở thành người mạnh nhất, từ đó các quốc gia Tây Vực đương nhiên không dám làm càn.
Lý Thế Dân lại hỏi:
- Nếu đối mặt với đại quân Đột Quyết, ngươi định sẽ đối địch như thế nào?
Đỗ Hà đáp:
- Cái này khó mà nói, binh vô thường thế, thủy vô thường hình, trên chiến trường chỉ chiến thuật sống, không có cách chết. Nếu tiểu tế gặp được người Tây Đột Quyết, bước đầu tiên sẽ đứng ở thế bất bại. Đại Đường ta có vũ khí mạnh hơn bọn chúng, binh xe cũng không thua bọn chúng, cung tên càng chiếm ưu thế, thứ duy nhất không chiếm ưu thế chỉ có hoàn cảnh địa lợi, cho nên chỉ cần đứng ở thế bất bại, bọn chúng cũng không làm gì được chúng ta.
Huống chi mặc dù địch nhân là Tây Đột Quyết, nhưng mục tiêu lại là Cao Xương, chỉ cần chúng ta thận trọng từng bước tới gần Cao Xương, cũng không sợ bọn chúng không đến đối chiến với quân ta.
Lý Thế Dân tựa hồ có lòng khảo nghiệm Đỗ Hà, vấn đề chỉ vây quanh khu vực Tây Vực.
Đỗ Hà cũng vì có đề phòng, không phụ trọng vọng, chỉ có những nơi cá biệt mới không đáp lại.
Lúc này, sau khi Lý Thế Dân kiên nhẫn giảng giải cho hắn về tình huống Tây Vực, đã có một số hạng mục chú ý.
Đỗ Hà biết Lý Thế Dân sẽ không vô cớ nói với mình những chuyện này, lắng nghe vô cùng cẩn thận. Trong lúc nói chuyện, Đỗ Hà phát hiện, Lý Thế Dân nắm rõ phân bố binh lực của các quốc gia, cũng như tất cả chuyển động của Tây Vực như lòng bàn tay, giống như ánh mắt của Lý Thế Dân đã sớm xâm nhập vào Tây Vực.
Hai người hàn huyên cho tới nửa đêm mới kết thúc, lúc cáo biệt Lý Thế Dân còn đặc biệt kêu người đưa hơn mười cuốn sách quan hệ Tây Vực cho Đỗ Hà, lại kêu hắn cẩn thận xem qua.
Nhìn theo thân ảnh Đỗ Hà biến mất trong bóng đêm, Lý Thế Dân lộ ra nụ cười cao thâm khó lường hỏi:
- Quốc Hồng, thứ trẫm kêu ngươi điều tra, ngươi điều tra thế nào rồi? Huyện lệnh Lưu Nhân Quỹ có cử động gì mới không?
Lý Quốc Hồng nói:
- Khởi bẩm Bệ Hạ, Lưu Nhân Quỹ đúng là một nhân tài khó lường, hắn nhận nhiệm vụ chỉ hơn nửa năm, nhưng huyện Tân An đã được hắn sắp xếp rất gọn gàng.
Lý Thế Dân hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, lúc trước khi gặp mặt, hắn đã nhìn ra Lưu Nhân Quỹ là người có tài. Lý Thế Dân nhìn lên bầu trời đêm, thấy những vì sao lốm đốm đầy trời, vũ trụ rộng lớn liền nói:
- Cúc Văn Thái, Lý Phục Thành, phàm là những kẻ ngăn cản nghiệp lớn của trẫm, trẫm quyết không nương tay.
Đỗ Hà vội vàng quay về phủ phò mã, đưa sách vở cho gia đinh, bước về hướng đại đường, nếu không có gì khác thường, Trường Nhạc đang ở trong đại đường đọc sách chờ mình.
Hắn vừa bước vào cửa, Trường Nhạc đã phát hiện ra, mỉm cười đứng dậy nói:
- Đỗ lang trở về rồi?
- Đúng.
- Ta đã kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm rồi, đi tắm rửa trước đi.
Trường Nhạc thò tay nhận lấy bội kiếm của hắn, nhu hòa nói, ánh mắt chợt dừng lại trên mấy cuốn sách.
Đỗ Hà cười nói:
- Đây là sách phụ hoàng nàng đưa cho ta, đều là sách về Cao Xương, Tây Vực!
Khuôn mặt Trường Nhạc lập tức trắng bệch, run giọng nói:
- Sắp có chiến sự rồi sao?
Đỗ Hà bất ngờ liếc nhìn nàng, chiến sự mới vừa mới định ra, chỉ có mình và Lý Thế Dân biết rõ, nàng làm sao biết được.
Trường Nhạc lại kêu gia đinh đặt sách lên bàn, kêu hắn rời đi. Sau đó mới tựa vào ngực Đỗ Hà buồn bã nói:
- Đây là thói quen của phụ hoàng ta, mỗi lần xuất chinh phụ hoàng đều nghiêm túc nghiên cứu tất cả tài liệu thu thập được, phụ hoàng nói khi chiến tranh, hiểu rõ địch nhân thêm một phần là có thêm một phần chiến thắng, chính là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Phụ hoàng sẽ không vô duyên vô cớ đưa những cuốn sách này cho Đỗ lang.
Đỗ Hà ôm nàng vào ***g ngực nói:
- Yên tâm, có một thê tử xinh đẹp kiều diễm ở nhà như vậy, ta nhất định sẽ bình an trở về.
Trường Nhạc gật đầu nói:
- Ngày mai Đỗ lang đi gặp Tuyết Nhạn muội muội đi, nếu chiến sự nổ ra, sợ rằng hôn kỳ của hai người phải dời lại.
/768
|