Trên đường đi Đỗ Hà nhớ lại tình cảm mà bách tính Tô Châu dành cho hắn, hắn chỉ cảm thấy mình làm chuyện nên làm, cũng không nghĩ sẽ nhận được bất cứ hồi báo nào, nhưng tình cảm mà bách tính dành cho hắn, khiến hắn thật sự bất ngờ, cũng cảm thấy vô cùng vui sướng. Loại cảm xúc này tiếp tục kéo dài đến Trường Giang, Dương Châu.
Đỗ Hà đề nghị Tô Định Phương cho cắm trại nghỉ ngơi ở ngoài thành Dương Châu.
Lúc này sắp đến hoàng hôn, cũng chưa đến thời gian hạ trại. Nhưng hạ trại ở ngoài thành Dương Châu, vừa vặn có thể vào thành uống mấy chén rượu, Tô Định Phương cũng không vội trở về, vui cười đồng ý, hơn nữa còn mời Đỗ Hà chung ẩm.
Đỗ Hà cười nói:
- Tô lão ca mời khách, tiểu đệ sao dám không đi. Nhưng ở Tô Châu ta còn có việc riêng, lão ca cứ đi trước, ta sẽ đến sau.
Hắn dừng lại ở Dương Châu, nguyên nhân chính là vì Tần Dục, trước đó không lâu Hoàng Phủ Hạo Hoa đã triển khai khảo thí đối với hắn.
Nội dung khảo thí chia làm hai phần, cũng là hai mê hoặc mà con người khó thừa nhận nhất... Tài sắc.
Trong lịch sử có bao nhiêu người vì tiền tài mà mất đi bản tính, lại có bao nhiêu người không kìm chế được nỗi lòng mà trở thành tù binh.
Hai mục này chính là khảo nghiệm lực tự chủ của bản thân.
Người mà Hoàng Phủ Hạo Hoa an bài trước tiên dùng tiền tài thăm dò, sau đó lại mời nữ tử thanh lâu tư sắc không tầm thường đến, kết quả cuối cùng đều không có phản ứng.
Từ các dấu hiệu trên có thể nhìn ra người này tâm tính phi phàm, có tính tự chủ mạnh mẽ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dựa vào tính tự chủ mà hắn biểu hiện ra, từ nhỏ đã tôi luyện thể năng tốc độ, cộng thêm thiên phú về phương diện khinh công, chỉ cần bồi dưỡng thoả đáng, nhất định sẽ trở thành một nhân tài có thể đảm đương việc lớn..
Nhân vật như vậy há có thể không thu nhận.
Đỗ Hà đi vào thôn nhỏ của Tần Dục, từ chỗ Hoàng Phủ Hạo Hoa hắn biết được hôm nay trong thôn Tần Dục sửa sang lại vườn rau xanh.
Hắn đi đến gần ngôi nhà tranh, nhìn thấy Tần Dục đang múa cuốc xới đất, bón phân, lên tiếng cười chào hỏi.
Tần Dục thấy Đỗ Hà đến, phủi tay, đi ra khỏi vườn rau, cung kính bái lạy nói:
- Thảo dân bái kiến đại nhân.
Tin tức lúc nào cũng nhanh hơn hành động, khi Đỗ Hà còn chưa đến Dương Châu, tin tức ở Tô Châu sớm đã truyền đến.
Đỗ Hà lúc trước thành thật nói chi tiết, chính là để cho Tần Dục biết rõ tình hình dịch bệnh Tô Châu nghiêm trọng, tập trung lưu ý. Sau đó không lâu nghe nói dịch bệnh đã được giải trừ, Đỗ Hà ngàn cân treo sợi tóc cứu được mười lăm vạn dân chúng, năng lực này hơn hắn gấp trăm lần nghìn lần, khiến một người luôn thù ghét quan gia như hắn lại tràn đầy kính ý đối với Đỗ Hà, lúc này nhìn thấy Đỗ Hà trong lòng lại càng phát tiết cảm khái, cúi đầu nói:
- Ta đã nghe nói tin tức ở Tô Châu, chúc mừng đại nhân khắc phục dịch bệnh thành công, cứu được dân chúng toàn thành.
Đỗ Hà mỉm cười nói:
- Ta chẳng qua chỉ làm hết khả năng mà thôi, không có hai quyển sách của ngươi làm sao có thể thành công, công lao này cũng có một phần của ngươi. Nói đi, ngươi muốn khen thưởng gì?
Tần Dục cười đùa nói:
- Chỉ cần đại nhân không truy cứu tội của ta, không phạt ta, ta đã thấy đủ rồi nào dám tranh công. Ta ngược lại cảm thấy tất cả chuyện này đều là an bài của số phận, ông trời nhìn thấy tên gia hỏa tên là Phùng Đông Vũ âm độc tàn nhẫn, nhưng hắn gặp phải đại nhân và ta đã chú định số phận thất bại của hắn. Hắc hắc, cho nên ta cảm thấy đây là ông trời an bài ta làm như vậy, ta không cần khen thưởng.
Đỗ Hà nheo mắt nói:
- Nói thì có thể nói như vậy, nhưng thực sự không thể không ban thưởng. Nói thật, thủ pháp trộm đồ của ngươi quá kém cỏi, quả thực khó coi. Ngươi có hứng thú học với ta không, ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu.
Tần Dục không phục trừng mắt nói:
- Cái gì gọi là quá kém cỏi? Đây chính là vốn liếng giữ nhà của ta.
Đỗ Hà mỉm cười, cũng không giải thích, chỉ nói:
- Xem đây.
Hắn vỗ vai Tần Dục, khi thu tay, trong lòng bàn tay đã có một túi tiền, lòng bàn tay của hắn lại hướng xuống dưới, Tần Dục càng không phát giác, lúc này mới cười nói:
- Túi tiền của ngươi đâu?
Tần Dục biến sắc, vội sờ bên hông, túi tiền sớm đã không cánh mà bay, lập tức sững sờ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Đỗ Hà.
Lúc này Đỗ Hà mới hé mở bàn tay, để lộ ra túi tiền bên trong.
Tần Dục hoảng sợ nói:
- Cái này...... Ngươi làm sao có thể?
Đỗ Hà còn chưa đáp lời, lại vỗ vai hắn, khi thu tay, túi tiền trong tay đã biến mất.
Tần Dục lại sờ bên hông, phát hiện không biết từ lúc nào, túi tiền đã quay về nguyên chủ.
Đỗ Hà lại một lần nữa vỗ vai hắn, khi hắn thu tay lại, trong tay lại có thêm một chiếc vòng cổ.
Lần này Tần Dục hoàn toàn sợ ngây người, vòng cổ đương nhiên là của hắn, đó là di vật của nhi tử Chu đại nương, cũng là lễ vật đưa cho hắn, hắn luôn giấu trong người, đeo trên cổ, giấu trong quần áo. Đừng nói là người khác, cho dù là hắn cũng không thể vô thanh vô tức lấy chiếc vòng cổ xuống, huống chi Đỗ Hà lại quang minh chính đại lấy trước mặt hắn mà hắn không phát hiện ra, thật sự….thật sự là… Hắn không biết nói như thế nào.
Cái này đã không phải là kỹ thuật, mà là thần kỹ.
- Ngươi...... Ngươi làm thế nào?
Thần sắc của hắn có vẻ ngây dại, ngữ khí cũng run rẩy.
Một ý niệm thoáng hiện trong đầu hắn, chỉ tay vào người Đỗ Hà run giọng kinh hô:
- Ngươi...... Ngươi là Đạo soái….
Thần sắc hắn vạn biến, có vẻ không tiếp nhận được, nhưng lại khẳng định gật đầu:
- Chắc chắn là như vậy. Ngoại trừ Đạo soái còn ai có bản lĩnh như vậy…
Hắn nhìn Đỗ Hà như muốn chứng thực, hy vọng có thể có được đáp án.
Đỗ Hà thản nhiên cười nói:
- Đúng vậy.
Tần Dục giật mình, nhớ tới mấy chiêu Đỗ Hà dạy hắn lúc trước, vội vàng bái lạy nói:
- Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Thần tượng truyền kỹ, làm sao có thể không theo.
Lần này ngược lại Đỗ Hà có vẻ sửng sốt ngây người, có lẽ hắn không có suy nghĩ thu nhận đồ đệ, chỉ là cảm thấy Tần Dục là kẻ có tài, nếu không gọt giũa sẽ lãng phí khối mỹ ngọc này. Nếu để hắn bạo liễm của trời, chi bằng cẩn thận gọt giũa, để hắn trở thành trợ thủ của mình, dừng lại một lát, đỡ hắn dậy nói:
- Thực sự ngươi không cần bái sư, kỳ thật hôm nay ta đến gặp ngươi là vì thấy ngươi có tài, có lòng muốn thu nhận ngươi để sử dụng. Bản lãnh của ngươi càng lớn, ích lợi đối với ta cũng càng lớn. Ngươi có hứng thú xông pha thế giới này với ta không?
Trong mắt Tần Dục lấp lánh ánh sáng, nếu có cơ hội ai lại muốn làm ếch ngồi đáy giếng? Hắn là cô nhi đã chịu bao nhiêu khổ sở, học được một chút bản lĩnh cũng không thể lộ ra ngoài sáng, không ai tán thành sự hiện hữu của hắn. Mặc dù trời sinh hắn có tính lạc quan, rộng rãi, cũng không thèm để ý người khác nhìn mình như thế nào, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn hy vọng có người có thể công nhận bãn lĩnh của mình, nhưng cho tới nay vẫn không có.
Đỗ Hà có thể nói là người đầu tiên.
Lời nói của Đỗ Hà chắc chắn là công nhận lớn nhất đối với hắn, khiến hắn mở cờ trong bụng, đang muốn đáp ứng, đột nhiên nghĩ đến Chu đại nương, thần sắc tối sầm lại nói:
- Ta cũng không phải không muốn đi theo đại nhân, chỉ là Chu đại nương một mình không nơi nương tựa, ta không yên lòng.
Đỗ Hà thấy hắn có tình có nghĩa, càng vui mừng, cười nói:
- Vậy đón đại nương đến Trường An không được sao?
Tần Dục vui mừng nhảy dựng lên:
- Vậy để ta đi thương lượng với đại nương.
Chu đại nương xem Tần Dục như cháu trai, đương nhiên không muốn chậm trễ tiền đồ của hắn. Mặc dù không muốn xa rời quê quán, nhưng vẫn đáp ứng.
/768
|