Thấy Đỗ Hà tự tin như thế, Thường Bách Vạn cũng cảm thấy nghi ngờ, nhớ mấy lần trước đối phương chuyển bại thành thắng. 30 vạn lượng thì hắn có thể trồng được nhưng 60 vạn lượng thì đúng là muốn mạng hắn, khẽ liếc nhà cái vẻ ngầm hỏi. Nhà cái cười tự tin, dựa vào cảm giác trên tay, hắn đã đã biết rõ kết quả cuối cùng chỉ còn lại hai quân cờ, Đỗ Hà lựa chọn chỉ còn một coi như thất bại nên cũng không động thủ, cứ thế đổ ra rồi phân tổ.
Hết thảy như Đỗ Hà nói, là mười lăm tổ, dư hai quân.
Vào lúc phân thành mười bốn tổ thì đã có thể thấy được chỉ còn lại sáu quân cờ.
- Mẹ của ta.
Phòng Di Ái hét to một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, thất hồn lạc phách nói:
- 40 vạn lượng bạc xong rồi.
Bốn phía cũng truyền đến tiếng thở dài, cũng có cả tiếng hả hê.
Người đều có lòng ganh tỵ, Đỗ Hà giơ tay nhấc chân thắng 40 vạn lượng bạch ngân, ai mà không tâm động, ai mà không đỏ mắt, đều là ước gì Đỗ Hà thua sạch sẽ mới tốt, chỉ có như vậy thì bọn họ mới thấy thoải mái.
- Ha ha.
Thường Bách Vạn lần này xem như khổ tẫn cam lai, tất cả phiền muộn bay sạch, cao giọng nói:
- Đỗ công tử, nguyện đánh bạc thì nguyện chịu thua, trên đời vĩnh viễn không ai có khả năng thắng hết, ngươi chấp nhận đi.
Vừa mới lúc này, ba mươi mấy tráng hán mang từng rương ngân lượng tới.
Hắn nói tiếp:
- Xem ra 40 vạn lượng bạc không vào được túi công tử rồi.
- Không có khả năng, ta thấy rõ là một quân cờ, không sai được. Ngươi chơi gian.
Đỗ Hà như một con sư tử, nhảy lên bàn túm cổ nhà cái:
- Dám chơi gian trước mặt ta, lá gan không nhỏ.
Thường Bách Vạn sắc mặt trầm xuống, thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Đỗ Hà dùng thủ pháp cầm nã cao minh chụp lấy cổ tay hắn.
Đỗ Hà buông tay, xoay ngược lại dùng phản cầm nã chụp lấy.
Thường Bách Vạn hừ lạnh một tiếng, hoa chưởng thành quyền, trong nháy mắt đánh ra.
Đỗ Hà không thể tưởng được võ nghệ Thường Bách Vạn tinh xảo như thế, cũng không ngạnh kháng mà tay phải xoay tròn về phía trước tá lực đem quyền Thường Bách Vạn đánh vào bình cờ.
Thiết quyền của Thường Bách Vạn năm xưa nổi danh Trường An, lực quyền tuy chưa nói khai sơn phá thạch nhưng đủ làm đứt thiết mộc, bình gỗ tuy cứng nhưng không thể nào chịu được một quyền này, nhất thời bắn tung, chỉ còn sót lại đế.
Thường Bách Vạn thần sắc kịch biến, thò tay muốn đoạt lại nhưng Đỗ Hà nhanh tay lẹ mắt, một cước đá vào cổ tay của hắn đoạt trước. Thấy Thường Bách Vạn hốt hoảng như thế vậy trong đáy bình này chắc chắn có vấn đề.
Đỗ Hà cầm đáy bình nhìn kỹ thì thấy nó có hai tầng, ở giữa có lỗ thông, ẩn ẩn đã minh bạch thủ đoạn, cười lạnh một tiếng nói:
- Thường lão bản, bình này đã bị người động tay chân, ngươi còn có lời gì để nói.
Đổ khách bốn phía ngơ ngác nhìn xem một màn này, cũng ẩn ẩn hoài nghi Thường Bách Vạn.
Thường Bách Vạn nhiều lần sóng gió, thấy qua không ít đại trường diện nên vẫn thản nhiên cười nói:
- Cái này ta cũng không biết, có thể là có nguyên nhân gì, ta đối với nghề mộc dốt đặc cán mai, không biết công tượng làm thế là gì. Đỗ công tử, ngươi nói quá rồi. Trò này không như bình thường, tất cả quá trình đều do tay nhà cái, bọn họ căn bản không biết có bao nhiêu quân, vậy bình thường động tay chân có ý nghĩa ư?
Lời này của hắn cực kỳ cao minh, đổ hết vấn đề cho công tượng.
Đồng thời cũng trình bày một sự thật, nhà cái tiện tay vơ quân cờ, không biết số lượng bao nhiêu, động tay chân cũng không có ý nghĩa. Tuy Đỗ Hà biết nhà cái có thể bằng vào xúc cảm sức nặng biết được quân cờ bao nhiêu, nhưng chuyện này nói ra không mấy người tin. Quả nhiên Bách Thắng đổ phường vốn có danh tiếng hai mươi năm , cả đám đều bị lời của Thường Bách Vạn thuyết phục.
Thường Bách Vạn cười lạnh nói:
- Đánh bạc phẩm còn là nhân phẩm, đây là Đỗ công tử nói, như thế nào, hiện tại thua còn không chịu?
Đỗ Hà cười ha hả:
- Nguyện đánh bạc chịu thua, Đỗ Hà ta không nói hai lời nhưng ta hoài nghi hắn chơi gian. Như vậy đi, để người nào tìm trong thân thể hắn, nếu như ta sai sẽ quỳ trước mặt Thường Bách Vạn ngươi dập đầu nhận lầm. Nếu ta đúng vậy, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thường Bách Vạn thấy Đỗ Hà nói long trọng như thế thì trong lòng chấn động, nhìn về nhà cái.
Nhà cái khẽ lắc đầu, tiến lên phía trước nói:
- Nếu Đỗ công tử cố tình tìm, xin cứ tự nhiên.
Hắn không thẹn với lương tâm, tự nhiên mặt không đổi sắc.
Thường Bách Vạn không dám để cho Đỗ Hà đến tìm, trước mặt mọi người kêu một tiếng nói:
- Không biết ai nguyện ý trả lại sự thanh bạch cho Bách Thắng đổ phường ta, đứng ra giúp đỡ.
- Ta đến đây.
Một phú gia công tử quần áo hoa lệ đi ra, tay phe phẩy quạt xếp, khuôn mặt coi như anh tuấn, niên kỷ chưa quá hai mươi tuổi.
Đỗ Hà nhìn qua hắn, cảm thấy có chút quen mắt, nhất là hai đầu lông mày càng là có chút giống như đã từng quen biết, giật mình, nhớ tới thân phận của người đến lại là con thứ sáu của Lý Thế Dân Lục, Thục Vương Lý Âm. Vào ngày sinh nhật của Lý Thế Dân, Đỗ Hà đã từng gặp qua một lần nên nhất thời không nhận ra.
Thường Bách Vạn thấy là đổ khách ra tay xa xỉ, cũng gật đầu đồng ý.
Lý Âm đưa tay khám xét nhà cái, lúc sờ đến ống tay áo trái của hắn thì phát hiện thấy một số vật cứng, mắt lộ ra vẻ kinh nghi.
Nhà cái thản nhiên cười nói:
- Là một chút bạc vụn, vị công tử này nếu không tin, lấy ra là được.
Thần sắc Lý Âm chẳng những không thoải mái, ngược lại càng cổ quái nói:
- Cái ta sờ thấy tuyệt đối không phải là bạc vụn.
Hắn thò tay vào ống áo nhà cái lấy ra một cái túi, xổ ra là ba quân cờ.
Nhà cái thần sắc kịch biến, sắc mặt không còn chút tơ máu, rung giọng nói:
- Cái này, làm sao có thể, không......không phải của ta, cái này thực không phải của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thường Bách Vạn cũng triệt để trợn tròn mắt, nhìn xem ba quân cờ hàng thật giá thật, cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ.
Đỗ Hà lạnh lùng nói:
- Thường lão bản, mời giải thích cho ta. Ba quân cờ này để làm gì, với tư cách nhà cái giấu ba quân cờ trong ống tay áo, ý muốn như thế nào? Ngươi đừng nói cho ta, với tư cách ông chủ ngươi không biết chút nào
Thường Bách Vạn nghe Đỗ Hà chất vấn, thì trợn mắt nhìn công tử tiêu sái đứng trước mặt, đột nhiên chợt hiểu. Quả thực bọn hắn giở trò nhưng mấu chốt là làm đáy bình kép chứ không phải mấy quân cờ giấu trong tay áo nhưng quân cờ sờ sờ ra đó, vừa khéo thời điểm. Hết thảy đều chứng minh Đỗ Hà giở trò quỷ, hắn sớm đã bày ra cục diện để đợi mình chui vào.
Nghĩ đến đây, hắn phẫn nộ không thôi, thân thể run lên. Hắn muốn mở miệng chứng minh nhưng thủ đoạn Đỗ Hà quả thật cao minh, thậm chí hoàn toàn không biết đối phương làm sao nhét vào tay nhà cái, nói ra liệu có ai tin? Sự thật trước mặt, bọn họ ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có.
- Hay cho Bách Thắng đổ phường, hay cho Thường tứ gia hơn hai mươi năm lừa gạt chúng ta.
Phòng Di Ái tính tình nóng nảy, bùng phát đầu tiên. Hắn là khách quen ở đây, thua khá nhiều ở Bách Thắng đổ phường, cộng lại không dưới ngàn lượng, hôm nay lột trần thì có thể tưởng tượng ra lửa giận.
Trong đại sảnh, tất cả đổ khách cũng vì tổn thất những năm qua đều phẫn hận chỉ trích Bách Thắng đổ phường, đem hết nguyên nhân thua đổ tại cho Thường Bách Vạn, tiếng huyên náo nối liền không dứt.
Không đợi người chỉ huy, hơn sáu trăm người trong sảnh đã bắt đầu bao vây Thường Bách Vạn.
Đỗ Hà hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi làm gì ta không có quyền can thiệp, nhưng ngươi chính miệng nói là một đền mười, ván này đáng ra ta thắng nhưng ngươi lại dùng phương thức ti tiện để lừa bịp chúng ta, tội ác tày trời. Ngươi ti tiện vô sỉ, ta không truy cứu, nhưng phải đem bốn triệu ngân lượng tới đây.
Bốn triệu lượng, dù quốc khố Đại Đường cũng không có nhiều như vậy, Thường Bách Vạn có thể lấy đâu ra?
Hắn thấy Đỗ Hà hùng hổ dọa người, bốn phía đổ khách cũng lòng đầy căm phẫn, biết chuyện hôm nay đã khó có thể giải quyết xong, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng tàn khốc, dữ tợn nói:
- Muốn đòi tiên ta ư, Tứ gia vốn đã muốn mạng của ngươi...... Tất cả động thủ.
Hắn quát lớn, ra tay như điện, thiết quyền thẳng kích vào tâm tạng Đỗ Hà.
Quyền kình lăng lệ ác liệt xé gió, nếu trúng nhẹ thì tàn phế, nặng thì bị mất mạng.
Thường Bách Vạn năm xưa vốn là bá chủ một phương, dựa vào một thân võ nghệ xưng hùng loạn thế. Lúc Đường triều lập quốc, Thường Bách Vạn bởi vì phạm tội đã rơi vào tay giám quốc Thái tử Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành ý muốn đưa hắn xử tử nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn ra tác dụng của hắn, vào thời điểm thích hợp xuất thủ tương trợ, cứu được hắn một mạng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn ban đầu nghĩ cách lợi dụng nhân mạch của Thường Bách Vạn mở đổ phường kiếm tiền, lúc ấy vẫn hiệu lực cho Tần vương Lý Thế Dân. Nhưng kể từ khi thiên hạ thái bình, Lý Thế Dân đăng cơ, đổ phường do Thường Bách Vạn quản lý đã thành máy kiếm tiền cho hắn.
Với tư cách ác bá địa phương, Thường Bách Vạn chuyện xấu làm tận, nhưng với tư cách làm người, hắn rất giảng nghĩa khí, hiểu được có ơn tất báo, coi Trưởng Tôn Vô Kỵ coi là ân nhân, cam tâm tình nguyện chịu cống hiến đã được hai mươi năm.
Hôm nay đã bị Đỗ Hà đặt bẫy, thân bại danh liệt, không có khả năng tiếp tục Đông Sơn tái khởi. Đỗ
Hà bức bách, còn có sáu trăm đổ khách bỏ đá xuống giếng, khơi dậy sát tâm che giấu đã lâu, nếu đã là tuyệt lộ vậy thì ngọc thạch câu phần, nhất phách lưỡng tán. Đỗ Hà là một trong những đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, giết hắn vừa khéo trả ân tình. Hắn vừa ra tay đã không lưu lại dư địa.
/768
|