Ngày thứ tư Đỗ Hà tìm được quân doanh Tượng Hùng quốc, hơn vạn binh mã tụ tập trên một đồi núi thiên nhiên.
Nhìn ngọn đồi ngăn cản hơn mười vạn đại quân Thổ Phiên, Đỗ Hà cũng không nhịn được cất tiếng than thở.
Hắn cũng đã hiểu được vì sao hơn mười vạn đại quân Thổ Phiên dùng hết âm mưu dương mưu nhưng vẫn không thể bước qua được cửa ải trước mắt này.
Nơi này cũng giống như nhất tuyến thiên trong truyền thuyết, là một tòa thành lũy thiên nhiên mà nhân loại không thể xây dựng được. Đều nói Hoa Sơn hiểm trở, được xưng đệ nhất thiên hạ, thật sự là bởi vì tại Trung Nguyên không có được ngọn núi cao chân chính.
So sánh với Hi Mã Lạp Nhã Sơn (Himalaya), Hoa Sơn thật sự không đáng giá được nhắc tới.
Nằm dưới chân Hi Mã Lạp Nhã Sơn, thành lũy do thiên nhiên hiểm trở hình thành, hiển nhiên đã hoàn toàn thể hiện rõ nhận thức của Đỗ Hà về từ hiểm trở thực sự.
Đỗ Hà cũng không trực tiếp đi tìm Dao Trì, hắn không dám bảo chứng bên trong quân doanh Tượng Hùng quốc có nội gian tồn tại hay không. Hắn nhất định phải bảo trì sự thần bí, chỉ có như vậy mới có thể lấy được hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Hắn ẩn núp trên chỗ cao, dự tính vào ban đêm nghĩ cách lẩn vào quân doanh. Đợi đến giữa trưa khi mặt trời nhô cao, Đỗ Hà ngoài ý muốn nhìn thấy có một đội ngũ chừng hơn trăm người chạy nhanh ra quân doanh. Quân doanh lớn như vậy đi ra hơn trăm người cũng không phải việc lạ gì, nhưng lại làm cho Đỗ Hà sửng sốt.
Chỉ vì hơn trăm người kia cũng không phải quân tốt tuần tra bình thường, mà toàn bộ đều là nữ binh, mỗi người thân mang bảo kiếm, lại đeo cung tên, thân mặc nhuyễn giáp, thanh xuân tịnh lệ. Các nàng đều vây quanh một nữ tướng dáng vóc hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng đang hướng rừng cây bên phải tiến vào.
Ánh mắt Đỗ Hà sắc bén, dù cách khá xa nhưng hắn vẫn loáng thoáng phát hiện nữ tướng được vây quanh trên lưng ngựa kia chính là Dao Trì đã cách xa mấy năm không gặp.
Lúc này hắn cũng không còn chút do dự, từ xa đi theo, tính toán tìm cơ hội gặp riêng một mình nàng.
Đi theo chừng một dặm, hộ vệ bên cạnh Dao Trì đột nhiên dừng lại, các nàng phân tán ra bốn phía, tay không rời binh khí, triển khai vòng vây thủ hộ chung quanh.
Đỗ Hà thầm khen, những nữ binh này từng cử động thật gọn gàng, vừa nhìn liền biết đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Hắn vừa nghĩ như vậy đồng thời đưa mắt nhìn bốn phía, tìm được phương thức đột phá phòng tuyến của các nàng. Nhìn thấy từng gốc đại thụ chọc trời, trong lòng đã lập ra kế hoạch.
Ở gần bên Hi Mã Lạp Nhã Sơn, nhiều nhất chính là đại thụ trăm năm trở lên. Hắn nhanh nhẹn chẳng khác khỉ vượn, đi lên gốc cổ thụ rậm rạp nhất, nhẹ nhàng lướt qua những tàng cây, động tác của hắn còn nhẹ nhàng hơn cả hầu tử, thậm chí tiếng gió rít còn có thể che giấu được thanh âm của hắn phát ra.
Những vị nữ binh đang canh gác dưới tàng cây cũng không hề phát hiện có người đã xuyên qua được sự canh phòng nghiêm ngặt của các nàng.
Đại khái đi tới hai trăm thước, Đỗ Hà ngửi được hương vị như mùi lưu hoàng, gió lạnh thổi vào mặt, không phải cảm giác rét lạnh tận xương mà là loáng thoáng mang theo nhiệt khí.
Chẳng lẽ là…?
Trong lòng Đỗ Hà thoáng dao động, không tự chủ được lại tiến về phía trước.
Đi thêm chừng ba mươi thước, vòng quanh vài ngã rẽ, theo một loạt thanh tùng che trời xuyên ra ngoài, hai mắt Đỗ Hà tỏa sáng, nhất thời cả kinh ngây người.
Cảnh sắc trước mắt không còn là đại thụ, ấn vào mắt là một sơn cốc tuyệt đẹp cùng tĩnh mịch, hoa cỏ diễm lệ, yên tĩnh xanh biếc. Tận sâu trong sơn cốc, mây mù lượn lờ, không ngờ là một suối nước nóng khá lớn.
Nhiệt độ ôn tuyền cùng không khí rét lạnh hòa tan vào nhau, tạo thành sương mù vờn quanh, làm cho cả sơn cốc chẳng khác gì tiên cảnh, mờ mịt hư vô.
Phụ cận ôn tuyền có một tảng đá lớn, trên tảng đá đặt nhuyễn giáp y phục nữ tử, ở trung ương ôn tuyền, bên trong sương mù một đạo thân ảnh tịnh lệ đang lẳng lặng tắm rửa, chính là Dao Trì xinh đẹp tuyệt luân.
Đỗ Hà có chút trợn tròn mắt, đồng thời lại có chút hoài niệm, cảnh tượng mấy năm trước hiện lên trong đầu hắn chẳng khác gì xem phim điện ảnh. Năm đó trong cuộc thi săn bắn, bản thân hắn từng vô tình nhìn thấy được cảnh tượng Dao Trì tắm rửa, mấy năm sau lại có thể lần nữa được chứng kiến hình ảnh diễm lệ này.
Chỉ là năm xưa Dao Trì vẫn còn khoái hoạt như con chim nhỏ, như một con cá nhỏ vui chơi ca hát trong nước, tiếng ca tuyệt đẹp êm tai vô cùng.
Nhưng bây giờ dù nàng vẫn xinh đẹp như thế, da thịt chẳng khác gì tuyết trắng, dung mạo thánh khiết tú lệ, dáng vẻ không gì sánh được, nhưng đã mất đi vẻ khoái hoạt năm xưa.
Cảnh sắc nơi này tuy thật đẹp, ôn tuyền tuy thật thoải mái, nhưng không làm cho nàng lộ ra nửa điểm ý cười.
Một người lẳng lặng tắm rửa, cũng không hề có cảm giác vui chơi thỏa thích hưởng thụ như ngày trước.
Đỗ Hà thấy Dao Trì có dấu hiệu như muốn xoay người, vội vàng vọt tới sau tảng đá.
Dao Trì căn bản không có lòng dạ nào hưởng thụ sảng khoái do ôn tuyền mang đến, bây giờ trên thân nàng mang theo trọng trách, trên vai nhận gánh trách nhiệm an nguy của cả một bộ tộc. Sở dĩ nàng đi tới đây là vì đã nhiều ngày nàng chưa được tắm rửa, trong quân doanh tuyệt đại đa số đều là nam tử, tắm rửa cực kỳ không chút phương tiện, vì vậy nàng phải rời khỏi quân doanh.
Hiện tại nàng còn phải tranh thủ chạy trở về tránh việc bị Thổ Phiên quân đội thừa cơ hội tấn công.
Đỗ Hà ẩn thân trong bóng tối, đợi sau khi Dao Trì mặc xong quần áo nhuyễn giáp, đi tới sau lưng nàng, dùng thủ pháp cầm nã trước tiên dùng tay trái chế trụ Dao Trì, tay phải nhanh như chớp bịt miệng nàng, không cho nàng phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Võ nghệ của Dao Trì vốn thua xa Đỗ Hà, hơn nữa nàng mới bước khỏi ôn tuyền, tinh thần lười nhác nên phản ứng chậm chạp, chờ khi nàng phát hiện khác thường dự tính phản kháng, đã bị Đỗ Hà chế phục.
- Đừng nhúc nhích, là ta, Đỗ Hà…
Đỗ Hà lo lắng Dao Trì nhất thời không nhận thức ra mình mà quát lên, hoặc nhận ra mình mà vui mừng kêu to, sẽ khiến hộ vệ bên ngoài cảnh giác bại lộ hành tung của mình.
Chỉ vài từ đơn giản nhưng làm thân hình Dao Trì bỗng dưng cứng ngắc, mất đi toàn bộ phản kháng.
Thanh âm kia vẫn luôn quanh quẩn hồn khiên mộng nhiễu nàng nhiều năm, trong trí nhớ thanh âm của Đỗ Hà vẫn trong trẻo mà trầm ấm, bây giờ nghe có vẻ thành thục hơn rất nhiều, vừa quen thuộc lại có xa lạ, nhưng nàng vẫn biết chính là hắn, là hắn, là người mà nàng mong nhớ mãi chưa bao giờ quên…
Đỗ Hà lại thấp giọng nói:
- Ta buông tay ra, nàng đừng lớn tiếng, làm cho bọn họ phát hiện…
Nói xong hắn buông lỏng hai tay.
Dao Trì xoay người ngơ ngác nhìn ý trung nhân có chút khác biệt với ấn tượng trong lòng nàng năm xưa, nước mắt rưng rưng, lúc này không còn kềm chế được ào ào lăn xuống, ôm lấy Đỗ Hà bật khóc khe khẽ.
Chia tay với Đỗ Hà cũng đã gần bốn năm, ấn tượng với Đỗ Hà tại Trường An ghi khắc quá sâu, hiện rõ mồn một trước mắt. Đại Đường có hữu nghị với Tượng Hùng, lẫn nhau thông thương không dứt, tin tức của Đỗ Hà cũng không ngừng truyền tới Tượng Hùng. Chiến dịch Cao Xương Đỗ Hà lấy bảy ngàn quân tốt đại phá bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết, thắng dễ như trở bàn tay, cướp lấy Cao Xương, còn có bắc phạt Tiết Duyên Đà, bắt sống Hầu Quân Tập tạo nên những sự tích anh hùng, Dao Trì đều biết thật rõ. Chỉ cảm thấy ý trung nhân đúng là có một không hai, không ai có thể so sánh, tình huống như vậy bảo nàng làm sao lãng quên.
Một năm rưỡi trước đây, Thổ Phiên xâm lấn, Dao Trì bất đắc dĩ liều lĩnh gánh vác trách nhiệm đi tới Độc Mộc Thiên dẫn quân chống cự. Từ đó trở đi nàng chưa từng cười qua, cũng không hề khóc, đem tâm tình của mình ngụy trang, đúc thành một vách tường cao, đem toàn bộ tinh lực đều dùng đối phó với sự xâm lấn của Thổ Phiên binh mã. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đỗ Hà vừa xuất hiện, cảm xúc nàng áp lực dưới đáy lòng từ lâu liền bộc phát, áp lực cùng sợ hãi trong những ngày kháng địch tràn ra, có nơi phát tiết, không ngừng dâng trào.
Đỗ Hà làm sao không hiểu được tâm tình của Dao Trì, thật sự không đành lòng cự tuyệt, không nói một lời chỉ ôm nàng vào trong ngực, cho nàng một bến cảng có thể dựa vào.
Qua thật lâu sau, Dao Trì mới trầm lặng nói:
- Sao huynh lại tới đây, muội không phải đang nằm mơ đi?
Đỗ Hà nhẹ giọng cười nói:
- Không có, chúng ta đã nhận được tin tức do Chúc Hoắc truyền đến, lúc này do ta dẫn theo mười ba vạn đại quân tới cứu viện. Hiện tại đại quân đang tập kết tại Thanh Hải, đang cố gắng thích ứng khí hậu nơi này của quốc gia nàng, phỏng chừng sau một tháng là có thể phát động thế công. Chỉ là…ta không yên lòng cho nàng, nên đã tới trước!
Dao Trì cảm động thâm tình nhìn hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, kiễng chân hôn lên môi hắn, Đỗ Hà nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, để cho nàng đưa chiếc lưỡi thơm tho thăm dò vào miệng hắn.
Trong lòng Đỗ Hà thầm than, cũng phát hiện được tâm ý của mình, vị Dao Trì công chúa này tính tình cởi mở lớn mật, lại không mất nhu tình nữ tử, đã sớm có địa vị trong lòng hắn, vì vậy liền nhiệt tình đáp lại.
Oanh oanh yến yến, là mộng hay ảo?
Đỗ Hà cùng Dao Trì đã sớm không còn là thiếu nam thiếu nữ ngây ngô cảnh đời, chỉ hôn một lúc trong lòng đã dấy lên dục vọng. Nhưng ở thời điểm mấu chốt đôi bên đều kịp thời ngừng lại.
So với tình cảm nam nữ vương vấn, đối phó Thổ Phiên mới càng thêm trọng yếu.
Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, cùng nhau trao đổi tình huống trước mắt.
Dao Trì bi thương nói:
- Tượng Hùng không thể so với Đại Đường, trải qua một năm rưỡi quyết chiến, Tượng Hùng tổn thất thảm trọng, tráng đinh trong tộc không đủ bốn vạn, trong đó có hai vạn đã ở tiền tuyến nghênh địch. Còn lại hai vạn đang tiếp thu huấn luyện, tùy thời chuẩn bị tham chiến.
Nếu còn tiếp tục tiêu hao, có thể tham chiến chỉ còn là nữ tử cùng hài tử. Hiện tại toàn bộ thực vật của chúng ta đều nhờ vào nữ tử, lão nhân cùng hài tử ra sức, thực lực của quốc gia hao tổn nhiều tới mức không thể tính toán.
Đỗ Hà dù đã có chuẩn bị trong lòng, giờ phút này nghe xong vẫn chấn động, không thể tưởng được tình huống lại tồi tệ như thế. Hắn an ủi:
- Không cần lo lắng quá mức, ta tới cũng đại biểu cho hết thảy đã qua. Ta mang đến mười ba vạn đại quân hiện tại trú đóng ở ngoại cảnh Thổ Phiên, cho dù còn chưa triển khai tiến công nhưng Tùng Tán Kiền Bố cũng sẽ không dám khinh thường, nói vậy cũng đã sớm điều đi đại bộ phận binh mã mà phòng ngự chúng ta. Với binh lực hiện tại của bọn hắn, muốn lấy Bình Đô sơn khẩu chỉ là người si nói mộng…
Dao Trì cũng hiểu được điểm ấy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đề nghị:
- Nếu đến đây, ta đi thông báo phụ hoàng, cho huynh đến lãnh binh đi, huynh mạnh hơn ta nhiều lắm, nhất định có thể đánh bại Thổ Phiên!
Đỗ Hà từ chối khéo:
- Dụng binh trọng kỳ, ta ở trong tối có thể là một lưỡi dao sắc bén đâm vào Thổ Phiên. Ta sẽ ở sau lưng nàng, nàng cảm thấy được Thổ Phiên dùng kế đối phó ta tốt hơn hay dùng kế đối phó nàng mà để ta xử lý sẽ tốt hơn?
Dao Trì hiểu ra, nói:
- Khó trách huynh lại thần bí như vậy, nguyên lai đánh chủ ý này. Nhưng huynh cũng quá cẩn thận rồi, người Tượng Hùng quốc đều là hảo hán, không phân biệt nam nữ, bọn họ đều dùng máu của chính mình đến hộ vệ gia viên, sẽ không bại lộ thân phận của huynh!
- Vậy sao?
Đỗ Hà khó tin mà cười, lúc này liền đem chuyện mình điều tra được trên đường đến đây nói với Dao Trì.
Dao Trì bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ, theo bản năng nói:
- Không có khả năng!
Đỗ Hà bình tĩnh nói:
- Lúc đó khi nghe Chúc Hoắc nói chuyện hắn bị phát hiện, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái. Tượng Hùng cùng Thổ Phiên đều cùng nhất mạch, chỉ bằng bề ngoài không thể nhận ra khác biệt. Nếu không phải biết có sự tồn tại của hắn, muốn bắt được hắn nói dễ hơn làm. Lúc đến đây ta đã xác nhận ý nghĩ này…
/768
|