Đại Đường Song Long Truyện

Chương 496: Từ lý cầu sinh

/800


Trong những tia sáng đầu tiên của một ngày mới, ba gã thúc ngựa phi nhanh. Khi đến một gò cao, khung cảnh mở rộng ra trước mắt, trùng trùng lớp lớp đồi núi trải rộng dường như vô tận.

Bạt Phong Hàn cười rộ một tràng rồi nói:

- Không cần đến ba ngày, chúng ta sẽ xuyên qua một vùng rừng núi hoang dã. Muốn truy tung bọn ta trong địa hình này, thật chỉ có kẻ ngốc mới nằm mơ như vậy.

Khấu Trọng quay đầu nhìn lại, đưa mắt xem xét tỉ mỉ vùng bình nguyên phía Hoa Lâm ở đằng xa, lấy làm lạ nói:

- Tại sao địch nhân không động thủ đối phó chúng ta tại Hoa Lâm nhỉ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Theo ta suy đoán thì bọn chúng có phần cố kỵ Đột Lợi. Trong ba lộ nhân mã đuổi theo chúng ta, theo như phân tích của Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ, chỉ có Thâm Mạt Hoàn mới có gan giết chết chúng ta mà thôi. Những người khác đều e ngại kết thâm cừu với Đột Lợi, có thể dẫn đến hậu hoạn vô cùng.

Thâm Mạt Hoàn vốn có Hiệt Lợi chống lưng, lại ẩn thân chốn đại mạc, đối với Đột Lợi căn bản không hề e sợ.

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

- Sau khi bọn ta tiến vào vùng đồi núi này, có thể chọn một điểm nào đó đột vây trốn thoát. Cho dù địch nhân muốn đuổi cũng không được mà muốn chặn cũng chẳng xong. Vậy nên đối phương nếu muốn cướp đoạt Ngũ Thải thạch hoặc giết chết chúng ta, chỉ có cách chặn đầu trước khi chúng ta vào rừng, đúng không?

Khấu Trọng hít một hơi rồi nói:

- Có phải ngươi nhận định trong những cánh rừng phía trước có phục binh đang nấp sẵn để cung nghênh đại giá của chúng ta?

Bạt Phong Hàn trả lời:

- Khẳng định là như vậy. Cửa ải này chúng ta phải đột phá bằng thực lực rồi, sau đó sẽ vòng lại truy sát Thâm Mạt Hoàn.

Từ Tử Lăng khẽ nhíu mày:

- Địch nhân đã bố trí nghiêm cẩn chờ đợi, hơn nữa thực lực như thế nào còn chưa biết. Chúng ta xông vào như vậy không phải là thất sách lắm sao?

Bạt Phong Hàn song mục tinh quang lóe sáng, đưa mắt dò xét một hồi, đoạn nói:

- Các ngươi xem! Ở phía cánh rừng xa xa đằng kia, có thể thấy chim chóc bay lượn đùa giỡn. Chỉ có cánh rừng ngay trước mặt chúng ta thì không hề thấy một bóng ma nào. Dựa vào điểm này có thể suy đoán, trong rừng chỗ nào có phục binh ắt khiến chim chóc sợ hãi bay đi hết. Như vậy tình hình phân bố của phục binh ra sao có thể nhận biết rất rõ ràng. Điều tệ nhất là toán địch nhân này do ba phe A Bảo Giáp, Thiết Phất Do và Thâm Mạt Hoàn kết thành liên minh, vậy nên nhân số chắc phải gần đến ngàn người.

Những tức tình báo chính xác liên quan đến ba lộ nhân mã này, bọn họ đều có được từ huynh đệ Biệt Lặc Cổ Nạp Thai.

Toán quân của A Bảo Giáp do Côn Trực Hoang, người mà họ đã có duyên gặp gỡ suất lĩnh. Toán này chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng lại là toàn cao thủ xuất chúng của các bộ tộc Khiết Đan. Chỉ dựa vào số người này cũng đủ sinh tử quyết chiến với ba người bọn họ.

Thiết Phất Do tự thân thống lĩnh thuộc hạ của mình, gồm năm mươi thủ hạ tinh nhuệ tới từ phía Tây, đương nhiên đây cũng toàn là những dũng sĩ thân kinh bách chiến. Hơn nữa, Thiết Phất Do trí dũng song toàn, bản thân lại là cao thủ uy danh hiển hách chốn thảo nguyên, thực lực của hắn không có gì phải bàn cãi.

Hai toán nhân mã này tuy không nhiều nhưng cực kỳ tinh nhuệ, nguyên do là vì bọn chúng không muốn phô trương một cách lộ liễu để tránh làm cho Đột Lợi nổi giận. Nếu như bất đắc dĩ phải hạ sát ba người, bọn chúng có thể lặng lẽ nhanh chóng biến mất, phủi tay sạch sẽ, hoặc đổ hết trách nhiệm lên đầu tên sa tặc Thâm Mạt Hoàn.

Thâm Mạt Hoàn thì khác, hắn đã kéo hết thủ hạ tinh nhuệ đến đây, tính ra lũ cường đạo này cũng đạt đến con số tám trăm. Ác danh hung tàn của đám sa tặc sớm đã vang xa, xưa nay tung hoành trên thảo nguyên chưa từng nếm mùi thất bại. Bọn chúng dù cho có phải nhất thời triệt thoái thì ắt sẽ lập tức quay lại tấn công địch nhân, đương nhiên đây lại càng không phải loại dễ đối phó.

Cho dù là lực lượng của toán nào cũng đều khiến ba người đau đầu nhức óc. Nay cả ba toán liên thủ phục kích, ba người một khi sa vào vòng vây, bị bức phải khổ chiến, sợ rằng không thể giữ mạng thoát thân.

Khấu Trọng cười méo xệch:

- Phép dùng binh phải dùng mưu kế, lần này sách lược tốt nhất hình như là quay đầu trở lại Hoa Lâm. Sau đó mua một cái bè gỗ, thuận đường thưởng ngoạn mỹ cảnh hai bên bờ Tùng Hoa.

Từ Tử Lăng lạnh lùng:

- Thật chán tên tiểu tử nhà ngươi, cứ những lúc như thế này toàn mở miệng nói chuyện tức cười. Tối qua ngươi còn hào khí lên tới mây xanh đáp ứng sẽ liên thủ với Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ để trừ diệt Thâm Mạt Hoàn, giờ đây lâm trận lại bỏ chạy, có phải định làm loạn cả đại kế diệt địch không?

Khấu Trọng mắt hổ rực sáng, đoạn trầm giọng nói:

- Đúng là mấy lời ta nói đáng cười thật. Lão Bạt ngươi phát lệnh đi, việc đánh nhau ở vùng rừng đồi núi như thế này, ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn.

Bạt Phong Hàn cất tiếng:

- Ta chỉ muốn tìm kiếm một nơi địa thế có lợi nhất cho chúng ta để đột vây. Bất quá địch nhân đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú nhưng lại không có quá nhiều cao thủ. Nơi nhìn có vẻ là yếu nhất, nói không chừng cũng có thể là nơi tập hợp binh lực mạnh nhất của địch.

Từ Tử Lăng bâng khuâng tự hỏi:

- Nếu như chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi, vậy thì địch nhân sẽ làm thế nào?

Bạt Phong Hàn đáp:

- Nếu vậy bọn chúng bắt buộc phải tấn công chúng ta trước khi trời tối. Nhưng theo ta thấy thì kế của Lăng thiếu gia chắc là không có kết quả. Địch nhân ắt hẳn sẽ có người ở phía Hoa Lâm để chặn đường lui của bọn ta. Nếu không có rừng cây yểm hộ, chúng ta càng khó đột vây.

Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời cười lớn:

- Nếu đã tiến thoái đều không được như vậy, chúng ta lại cùng nhau làm lại một trận Tạc Xuyên chi chiến, để xem kẻ nào có tư cách ngăn cản?

Từ Tử Lăng không nhịn nổi cười phá lên:

- Cái đó không phải là Tạc Xuyên chi chiến gì cả, mà là tự tìm đường chết. Chỉ cần địch nhân phân bố nghiêm mật và cẩn thận trong rừng, bọn ta không phải tự nhiên chui đầu vào lưới sao. Ta lại có một đề nghị khác có vẻ tốt hơn, đó là đầu tiên hãy dò xét xem Thâm Mạt Hoàn đang ở góc nào, sau đó sẽ phát xạ mớ yên hoa hỏa khí mà Biệt Lặc Cổ Nạp Thai đã đưa cho chúng ta. Nói không chừng khi đó có thể chuyển bại thành thắng, từ chỗ bị săn đuổi biến thành thợ săn.

Bạt Phong Hàn nói:

- Điều này tuy không nằm trong kế hoạch mà chúng ta đã thương nghị với Biệt Lặc Cổ Nạp Thai huynh đệ, tuy nhiên có thể xem là một phương pháp để ứng biến trong tình thế này. Vấn đề là làm sao để tìm ra vị trí của Thâm Mạt Hoàn?

Nguyên kế hoạch ban đầu là bọn họ sẽ tự mình làm mồi nhử, chỉ cần dẫn dụ được Thâm Mạt Hoàn đuổi theo truy sát, khi đó Biệt Lặc Cổ Nạp Thai sẽ khóa đuôi đằng sau, ba người Bạt, Khấu, Từ cùng với y sẽ tạo thế tiền hậu giáp kích đối phó với bọn sa tặc.

Từ Tử Lăng lạnh lùng nói:

- Hãy theo ta!

Dứt lời gã thúc ngựa phi xuống chân đồi, hướng thẳng về phía địch trận.

Hai người kia cất tiếng cười dài, cùng nhau phóng theo Từ Tử Lăng.

Ba người đều thi triển thuật cưỡi ngựa “nhân mã như nhất”, cơ thể cùng với ái mã tựa hồ trở một thể thống nhất có liên hệ huyết nhục với nhau, phi thẳng tới cánh rừng gần nhất bên phải.

Không ai bảo ai, bọn họ tự nhiên lập thành một thế trận hình tam giác. Phía trước là Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn song song chạy đằng sau. Trên tay hai người, Diệt Nhật, Vọng Nguyệt đã sẵn sàng, tên đã được lắp sẵn.

“Vù, vù” hai tiếng! Hai mũi kình tiễn từ hai cây thần cung đã được quán chú chân khí tựa như hai tia chớp bay đi, sau khi vượt qua khoảng cách khoảng nghìn bộ thì xuyên thẳng vào trong rừng, tức thì tiếng kêu đau đớn thê thảm vang lên. Liền đó thấy từ trong rừng tên bắn ra như mưa, đáng tiếc là những mũi bắn được xa nhất cũng vẫn còn cách bọn họ cả ba trăm bộ. Đối với ba người thực tế chả có uy hiếp gì cả.

Từ Tử Lăng ha hả cười lớn, giật mạnh cương ngựa, từ chỗ đang xông thẳng vào rừng chợt chuyển sang chạy ngang ở bên ngoài.

Bỗng nhiên cả bọn nghe thấy tiếng báo hiệu chiến đấu vang lên.

Ngay khi có tiếng người rên la thảm thiết vang lên do bị trúng tên, hàng chục kỵ mã từ trong rừng đã xông ra. Bọn chúng giương cung lắp tên, thúc ngựa phi chêch chếch đuổi theo hướng ba gã.

Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng sát khí nổi lên, không nhịn được quay mình bắn một tràng liên châu kình tiễn. Chỉ thấy những kẻ đi đầu liên tiếp trúng tên ngã ngựa.

Đột nhiên có tiếng trống trận từ phía trái cánh rừng trước mặt, ngay sau đó liền thấy từ trên đỉnh đồi hàng trăm kỵ mã tựa như hồng thủy ào ào xông ra. Bọn chúng thúc ngựa chạy cắt ngang chỗ tiếp giáp giữa bình nguyên và quả đồi, rõ ràng muốn phong tỏa đường chạy của ba người.

Nếu như đổi lại là người khác có tài trí hơi thấp một chút, thấy thanh thế của địch nhân như vậy ắt sẽ quay mình bỏ chạy về đường cũ, nhưng ba người sớm đã biết địch nhân còn có phục binh, đương nhiên không bị trúng kế.

Từ Tử Lăng điều chỉnh phương hướng. Gã phi ngựa hơi chếch sang phía bên trái một lần nữa, chạy chéo ra phía xa tránh khỏi hàng hàng lớp lớp địch nhân đang ào ạt tiến đến để không bị chặn ở phía trước, vì như thế sẽ rơi vào tình thế phải khổ chiến trong cảnh bị vây hãm.

Ngựa của ba người đều là thần mã, sớm đã bỏ xa bọn truy kích phía sau. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn với hai cây thần cung bắn cho địch nhân ngựa ngã người chết vô cùng thê thảm.

Chỉ nghe tiếng địch nhân từ đằng sau cũng như phía bên phải đang rượt đuổi theo gào thét vang trời. Nếu đổi lại là kẻ có lá gan chuột nhắt, ắt khiếp sợ đến té đái vãi phân mà cắm đầu chạy trốn. Nhưng với ba kẻ to gan lớn mật này, ngay cả đạo Kim Lang quân lợi hại nhất đại thảo nguyên cũng bị họ cầm cự suốt một đêm ở Hách Liên bảo, có chiến trường nào lại chưa thấy qua, trái lại hào khí nổi lên, chiến ý ngút trời, cố gắng lợi dụng địa hình đồi núi trập trùng để tránh cái họa bị vây hãm. Hơn nữa, với khoái mã thần cung, bọn họ hy vọng có thể dẫn dụ phục binh của địch nhân lộ diện, khi đó đánh cũng được mà chạy cũng được, không có gì phải sợ hãi.

Từ Tử Lăng dẫn đầu chạy lên một đỉnh đồi, đảo mắt quan sát. Quả nhiên gã thấy bụi đất bốc lên từ phía Hoa Lâm, hơn hai trăm kỵ mã chạy thành hình cánh quạt đang phóng tới, hoàn toàn phong tỏa đường lui của bọn họ.

Nếu không phải bọn họ đã hiểu được thực lực chân chính của địch nhân, không kinh hoàng thất thố mới là chuyện lạ. Có thể thấy, bọn họ đã nhận được tin tức tình báo cực kỳ chính xác từ phía người Mông Cổ. Một khi đã biết được tổng binh lực của liên quân đối phương xấp xỉ chín trăm nhân mã, đương nhiên lại là chuyện khác. Điều này chính là tuân theo Tôn Tử binh pháp: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

Số địch nhân đến từ phía Hoa Lâm chỉ chiếm khoảng hai phần binh lực của đối phương. Quân phục kích ở đây khoảng hơn sáu trăm, số đã hiện thân ước chừng ba trăm. Như vậy vẫn còn một đạo phục binh nữa, gồm hơn ba trăm tên tiềm phục trong rừng. Tình hình trước mắt đối với bọn họ đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.

Từ Tử Lăng lập tức tiến vào cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, lòng như Đức Phật sáng láng không vướng bụi trần, trở lại giống trạng thái đêm qua khi đứng trước những cây cường cung của các dũng sĩ Khiết Đan. Dường như gã không phải đang bị hãm trong chiến trường máu chảy thịt rơi, trong tâm cũng không hề xuất hiện một chút dao động do những tác động bởi ngoại cảnh, nhưng dù tình thế trước mắt có bất kỳ biến hóa gì gã cũng hoàn toàn nắm rõ. Tựa hồ Từ Tử Lăng đang đấu cờ với một kỳ thủ mà gã đã có năng lực trí tuệ hiểu rõ tình thế trước mắt và các khả năng biến hóa của ván cờ. Chỉ cần gã ra quân chính xác, đối phương chỉ có thể bị gã xỏ mũi dắt đi.

Từ Tử Lăng hú dài một tiếng, thúc ngựa chuyển hướng phi xuống sườn đồi, nhằm thẳng toán địch nhân từ phía Hoa Lâm xông tới.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của người huynh đệ, lập tức song song đuổi theo phía sau. Địch nhân xuất phát từ trong rừng tự nhiên trở thành một toán đuổi theo ba gã.

Tiếng vó ngựa vang động trời xanh, cả vạt bình nguyên rung chuyển, bụi bay mù mịt che khuất cả mặt trời đang lên.

Khi khoảng cách tới địch nhân còn khoảng năm nghìn bộ, Từ Tử Lăng huýt sáo ra hiệu thay đổi phương hướng, đoạn gã thúc ngựa chạy ngang sang phía bên phải, phi lên một ngọn đồi khác.

Tuy chưa hề nhìn thấy bóng dáng kẻ địch trong khu rừng phía trước, nhưng từ hai phía đằng sau, hai toán quân gồm hơn năm trăm thiết kỵ vẫn đang đuổi tới. Ba người phóng hết tốc lực, không ngừng nới rộng khoảng cách với đám truy binh phía sau. Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn cũng không phóng tên sát địch nữa, cả hai toàn tâm thúc ngựa cùng chạy đua với đối phương.

Từ Tử Lăng lại thét lên:

- Chuẩn bị đột kích!

Khấu Trọng tỏ vẻ cực kỳ thích thú:

- Thống khoái, thống khoái! Đám ngu đần này chỉ có bản lĩnh hít bụi hứng tên, không giống con bà nó tinh binh gì cả.

Từ Từ Lăng khẽ đổi hướng, chạy thẳng vào khu rừng phía trái. Đây khẳng định là một canh bạc. Nếu như tin tức tình báo của người Mông Cổ có gì sai sót khiến bọn họ nhầm lẫn về số lượng địch nhân trong rừng, phen này cả ba chắc chết không sai.

Khoảng cách tới khu rừng càng lúc càng gần lại với tốc độ rất nhanh. Theo như thuật “quan điểu trắc địch” vừa rồi của Bạt Phong Hàn, chỗ mà bọn họ đang xông thẳng vào chính là toán phục binh ở phía Bắc của địch nhân. Nếu như bọn họ không đâm thẳng vào rừng mà đào thoát về mé tả, thì ba người có thể thoát thân vào một vùng đồi núi trập trùng hiểm trở, khi đó địch nhân không còn biện pháp nào khác, chỉ có cách khổ sở truy kích từ phía sau. Trong tình hình này, đối phương chỉ có một cách duy nhất là lập tức từ trong rừng xông ra, chặn đường chạy của bọn họ, sau đó trùng trùng vây hãm công kích.

Quả nhiên bọn gã nghe thấy một tiếng tù và nổi lên, từ trong rừng hơn năm chục kỵ mã ào ra, dẫn đầu là một đại hán lùn thấp đầy vẻ uy dũng kiêu hãnh, đầu đội một chiếc mũ màu sắc rực rõ đến chói mắt, hắn thét lớn:

- Chạy đâu cho thoát!

Bạt Phong Hàn kêu to bằng tiếng Đột Quyết:

- Thì ra là “Hắc Thủy” Thiết Phất Do, để xem ai phải chạy đây?

Từ Tử Lăng cất tiếng cười dài, không chạy về phía Bắc tức mé trái khu rừng nữa mà lại chuyển sang mé phải, vốn bằng phẳng hơn, thúc ngựa phi nhanh theo bìa rừng.

Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với Thiết Phất Do, tróc thác Dụng Thần , chỉ đành vội vàng chuyển hướng đuổi theo đám bụi mù mịt sau lưng ba người.

Khấu Trọng cười lớn:

- Cái này không phải là đột kích phá vây mà là chơi trò đuổi bắt trước trận tiền, ngay cả Tôn Tử lão nhân gia cũng chưa bao giờ ghi chép mấy cái này trong binh thư, hà hà!

Gã vừa nói vừa ruổi ngựa phi nhanh, cả ba không chạy vào rừng mà lại chạy men theo mé phải khu rừng.

“Vù!”, một mũi kình tiễn từ trong rừng bắn ra, bay xa hơn ngàn bộ thẳng tới Từ Tử Lăng. Tiễn pháp vừa chuẩn vừa độc, khiến người ta phải than thở không sao sánh bằng.

Từ Tử Lăng lâm nguy bất loạn, trong chớp mắt đã nhận định rõ ràng phương hướng góc độ của mũi tên đang bay tới. Gã nhanh chóng khua tay một cái, bắt gọn được mũi kình tiễn.

Từ Tử Lăng liền cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát, hổ khẩu kịch chấn, rõ ràng kẻ bắn tên chắc chắn không phải loại cao thủ tầm thường.

Khấu Trọng cười to mà rằng:

- Thâm Mạt Hoàn!

Hai gã Khấu Bạt cuối cùng cũng hiểu ra Từ Tử Lăng làm sao để xác định vị trí của Thâm Mạt Hoàn trong hàng ngũ đối phương. Đó là dẫn dụ Thâm Mạt Hoàn xuất tiễn với Phi Vân thần cung mà hắn ăn cắp được của Tiễn đại sư, chỉ có dùng Phi Vân thần cung mới có thể bắn được xa hơn nghìn bộ.

Điều khó khăn nhất bây giờ không phải là đột vây đào tẩu, mà là làm sao giết chết Thâm Mạt Hoàn để trợ giúp cho Biệt Lặc Cổ Nạp Thai. Chỉ cần kích lui được toán liên quân này, bọn họ có thừa thời gian đến Long Tuyền xem nhiệt náo rồi mới du sơn ngọan thủy.

Khấu Trọng thò tay lấy ra một mũi hỏa tiễn, chỉ nghe tiếng dây cung “phật” một tiếng, liền thấy một đóa hồng vân lơ lửng trên trời. Gã hung dữ quát lên:

- Kế hoạch Tạc Xuyên chiến chính thức bắt đầu.

Không cần Khấu Trọng nhắc nhở, Từ Tử Lăng đã sớm quay ngựa lại, không hề e ngại phi thẳng về hướng có mũi tên bắn ra từ Phi Vân cung.

Lập tức kình tiễn từ trong rừng bắn ra như châu chấu, Từ Tử Lăng một tay dùng Thác Mộc cung gạt phải đỡ trái, đánh rớt gần hết. Một tay còn lại dùng kình khí cách không kích vào những mũi tên còn lại, làm lệch hướng bay đi chỗ khác.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn do đó chỉ còn một việc bắn hạ địch nhân, kình tiễn liên tiếp xuất ra.

Đến lúc này mới thấy xuất hiện chừng hai chục kỵ mã phóng ra từ mé phải khu rừng. Không cần nói cũng biết đó chính là binh sĩ của Khiết Đan đại tù trưởng A Bảo Giáp.

Lại thêm hơn trăm kỵ mã xông ra từ phía trước mặt, âm mưu dồn vây bọn họ ở khoảng đất trống ngoài rừng.

Thế trận công thủ từ xa sắp chuyển sang đánh giáp lá cà.

Vũ khí của sa tặc thường chỉ là đao hoặc thương. Bọn chúng người thì kẹp đao sát bên thân ngựa, ánh đao lấp loáng soi rõ vó ngựa ào ạt xông tới; kẻ thì cầm đao chếch về phía trước gần đầu ngựa; lại có tên cầm mâu chĩa thẳng, phát huy tối đa lợi thế về chiều dài của binh khí chuẩn bị công kích đối phương.

Đúng lúc khoảng cách vòng vây của kẻ địch chỉ còn cách ba gã khoảng bảy trăm bộ, thế trận hỗn loạn vô chương của bọn sa tặc đột nhiên biến đổi, biến thành trận thế nghiêm mật. Bọn chúng tổ chức lại thành hơn mười lớp, cường kích ào ạt xông tới chỗ ba gã, thật khiến người ta phải hết lòng khen ngợi.

Ở phía sau địch nhân cũng đang ồ ạt tràn đến. Chỉ cần bọn sa tặc phía này cầm chân bọn họ một thời gian ngắn, ba người sẽ hãm thân vào thế huyết chiến tứ phương trong vòng vây trùng điệp. Khi đó chân khí thể lực tiêu hao nhanh chóng cùng với việc bị thương mất máu, bọn họ chống đỡ được một khoảng thời gian chừng uống cạn chén trà đã là phi thường lắm rồi.

Dù cho ba đại tôn sư đích thân ứng chiến, cũng không có cách nào đột kích đào tẩu trong vòng vây chặt chẽ của thiên binh vạn mã.

Vô luận chiến thuật hay công phu trên lưng ngựa của sa tặc đều lợi hại hơn những gì ba gã tưởng tượng. Trận thế này rõ ràng có khả năng khắc chế Tạc Xuyên chiến thuật, chính là phép lấy cứng chống cứng, tập trung binh lực để chống lại mũi cường kích của đối phương trong binh pháp. Đương nhiên khi đó phe có nhân số ít ỏi một cách đáng thương của ba người chắc chắn đại bại.

Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp nhanh chóng.

Bạt Phong Hàn và Khấu Trọng vừa bắn hai mũi mộc tiễn cuối cùng, toàn bộ số tên trong bốn ống tiễn mang theo đã bắn hết, hai gã lập tức rút binh khí ra.

Từ Tử Lăng khi đó đang còn cách lớp chiến kỵ đầu tiên của bọn sa tặc hơn trăm bộ, gã đột nhiên thúc ngựa đâm chéo vào mé trái Tạc Xuyên trận của địch nhân.

Sa tặc cũng vội vàng đổi hướng, hy vọng có thể cắt mặt chặn lại phía trước ba người.

Chớp mắt đã thấy hai bên sắp xáp vào nhau, Từ Tử Lăng đột nhiên hô lớn bằng tiếng Hán:

- Dừng lại!

Chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra, nhưng với kỹ thuật “nhân mã như nhất” lại có thể làm được. Chỉ thấy ba thớt ngựa đang phi nhanh như bay đột nhiên đứng khựng lại, hai chân sau của mỗi con tựa như đinh đóng chắc vào mặt đất. Cả đám sa tặc chợt biến thành con rắn vồ hụt mồi rồi trườn qua phía trước.

Trong tình thế đang phi ngựa như bay đó, bọn sa tặc chỉ có thể trợn mắt lên mà nhìn địch nhân đang đứng cách mình có mười bộ, nhưng hoàn toàn không có cách gì cưỡng lại đà chạy của chiến mã, đành vuột mất mục tiêu.

Ba người cùng cất tiếng cười lớn, thúc ngựa chuyển hướng chạy đi, lại nhắm về nơi có kình tiễn bắn ra từ Phi Vân thần cung. Đám sa tặc giờ đây lại rơi vào thế truy đuổi từ phía sau.

Khấu Trọng vô cùng khoái chí nói:

- Lăng thiếu gia lợi hại thật! Đùa giỡn với thiên quân vạn mã như vật trong lòng bàn tay.

Tiếng Bạt Phong Hàn cất lên trong gió:

- Thiếu soái nói quá lời rồi. Địch quân chỉ có một nhúm, lấy đâu ra thiên quân vạn mã?

Kình tiễn không ngừng bắn tới từ phía trực diện, bao gồm cả kình tiễn từ Phi Vân thần cung, nhưng ba người vẫn thoải mái đỡ gạt, lại còn dư lực để cười nói.

Dựa vào số tên này mà nói, số lượng địch nhân nấp trong rừng khẳng địch không đến một trăm. Vậy nên bọn gã tâm tình vô cùng thoải mái.

Chỉ cần xông thẳng vào trong rừng, ba người có thể phát huy được sự cơ động linh hoạt đến mức tối đa, biết đâu có thể cầm cự đến lúc Mông binh đến cứu, hoặc tệ lắm thì đột vây đào tẩu.

Tiếng xung trận nổi lên, hơn tám chục kỵ mã từ trong rừng lao ra, dẫn đầu là một nam một nữ. Nam nhân mặc trên mình Thiết La quyển giáp, bên trong làm bằng da trâu tinh chế, bên ngoài phủ bởi các tấm thép sắp như vẩy cá, kình tiễn thông thường đừng hòng xuyên qua.

Nữ tử khoác một tấm Linh Căn giáp làm bằng lông cánh chim được kết lại bằng gân trâu bò tinh luyện, nhìn bề ngoài cũng uy phong lẫm lẫm không kém nam nhân kia.

Đôi phu thê ác đạo danh chấn Tái Ngoại này, đầu đội nón sắt che gần hết cả khuôn mặt, chỉ để hở miệng và đôi mắt, chỗ che mũi gồ lên một cách đặc biệt, nhìn vào càng thêm vẻ cổ quái.

Thâm Mạt Hoàn tay cầm một cây Xà Hình thương làm bằng tinh cương chế luyện, nhìn từ xa cũng đủ biết vô cùng sắc bén.

Mộc Linh tay trái cầm thuẫn tay phải cầm đao, thân hình cao ráo đầy đặn, tuy không nhìn rõ sắc mặt nhưng dáng vẻ hấp dẫn đó chắc chắn khiến bất kỳ nam nhân nào cũng sinh lòng ngưỡng mộ.

Bằng vào phong thái hùng dũng hiên ngang của đôi ác phu ác phụ trên lưng ngựa, khẳng định họ đều là bậc cao thủ có thể so sánh với bọn Khấu Trọng ba người chẳng sai. Một cặp ác phu thê, lại thêm vào đám sa tặc tinh nhuệ, chẳng trách có thể tung hoành trên thảo nguyên đại mạc, khiến cho một kẻ xứng danh anh hùng như Biệt Lặc Cổ Nạp Thai phải đem lòng cố kỵ

Khấu Trọng nói lớn bằng tiếng Đột Quyết:

- Thâm Mạt Hoàn, ngày tàn của ngươi đã đến rồi!

Thâm Mạt Hoàn cất tiếng cười lớn đầy vẻ ngạo nghễ, đáp lại bằng tiếng Hán:

- Đúng là nói khoác không biết xấu hổ, để xem các ngươi có thể chạy đâu?

Từ Tử Lăng dùng cây Thác Mộc cung sau lưng gạt mũi Xà hình thương của Thâm Mạt Hoàn đang công tới.

Trận kịch chiến đã chính thức mở màn.

------------------------------

Chú thích:

Tử lý cầu sinh: có thể hiểu là tìm đường sống trong chỗ chết.

*Sa tặc là kẻ chuyên làm nghề ăn cướp trên sa mạc.

tróc thác Dụng thần: "Tróc Thác Dụng Thần", có thể dịch là "tìm nhầm Dụng Thần", Dụng Thần có liên quan đến Tử Bình, một môn bói toán thông dụng ở Trung Quốc. Việc tìm đúng Dụng Thần rất quan trọng (theo Hong_That_Cong).

(Hết hồi 496).


/800

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status