Tống Khuyết lại cất bước, không ngừng tiến sâu vào màn đêm tuyết trắng mênh mông vô bờ, phảng phất giống như không có mục đích nhất định, càng giống như lão đã hoàn toàn quên đi trận quyết chiến sinh tử với Ninh Đạo Kỳ. Lão nói với khẩu khí nhàn nhã:
- Nếu ngươi chuyện gì cũng không chịu bỏ qua, cuộc sống sẽ biến thành khổ sở cho tới chết mới thôi. Đó là việc bất luận kẻ nào cũng không đủ sức chịu đựng. Nói ta nghe, nếu ngươi không chịu quên đi Thượng Tú Phương, hậu quả sẽ như thế nào?
Theo sát bên cạnh lão, Khấu Trọng ngẩn ngơ đáp:
- Đương nhiên sẽ mất đi Trí Trí. Nhưng tình cảnh của Phiệt chủ năm đó không giống vậy, đâu cần phải lựa chọn.
Tống Khuyết cười khổ:
- Có gì khác đâu? Ta chỉ có thể lựa chọn giữa Đao đạo và Phạm Thanh Huệ. Nếu nàng dám bỏ Từ Hàng Tịnh Trai theo ta, ta dám khẳng định Tống mỗ ngày hôm nay không có được thành tựu thế này. Cảnh giới “Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật” phải trả giá rất lớn mới có được, vả lại còn là cái giá vô cùng tàn nhẫn. Suy nghĩ và quan điểm chính trị của nàng và ta cũng đối lập, nếu ở chung một chỗ, một trong hai người tất phải thay đổi, nhưng ta vĩnh viễn không chịu thay đổi niềm tin của bản thân. Vì vậy ngay từ ban đầu bọn ta đã biết được sẽ không có kết quả.
Khấu Trọng nói không nên lời.
Tống Khuyết đưa mắt nhìn gã, trầm giọng:
- Hơn mười năm nay, ta không lúc nào dám nhớ tới nàng. Ngươi hiểu được loại cảm giác này không? Nhớ nhung thật sự là quá đau khổ! Vả lại ta phải gạt bỏ hết mọi chuyện khác sang một bên, chuyên tâm cho Đao đạo, để ứng phó với tình thế như trước mắt, ta không chỉ nói Ninh Đạo Kỳ, nhưng cũng kể cả lão trong đó, mà chính là tình thế của toàn thiên hạ. Luyện đao tức là luyện tâm, ngươi hiểu rõ chưa? Không có quá khứ động lòng người, sao có thể sinh ra đao pháp động lòng người?
Khấu Trọng giật mình hỏi:
- Phải chăng hiện tại người đang rất thống khổ?
Tống Khuyết đặt tay lên đầu vai Khấu Trọng, thở dài đáp:
- Ngộ tính của tên tiểu tử ngươi khiến Tống Khuyết ta cũng phải khen tuyệt. Hôm nay là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua ta nghĩ tới nàng mà không hề kiềm chế gì cả, cho nên ngươi cảm thấy ta không bình thường khi ngồi một mình ở nội đường Soái phủ.
Không đợi Khấu Trọng trả lời, lão chắp tay sau lưng, chầm chậm bước tiếp, ngửa mặt nhìn những bông tuyết đang rớt xuống như tìm nơi chốn quay về. Ông mỉm cười nói:
- Phạm Thanh Huệ khi còn trẻ đẹp tới mức khiến người ta khó tin nổi, cho dù trương mắt nhìn, vẫn không tin chốn phàm trần lại có người như vậy. Sư Phi Huyên ở mặt này đã được chân truyền của nàng. Đó là hiện tượng “Tiên hóa” của việc tu luyện “Từ hàng kiếm điển”. Nếu ta không nhìn lầm, Sư Phi Huyên đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, so với Tâm Hữu Linh Tê của Thanh Huệ, còn hơn một bậc.
Khấu Trọng vỗ tay khen hay:
- Hình dung của Phiệt chủ thật chính xác. Không gì có thể miêu tả khí chất đặc biệt duy nhất của Sư Phi Huyên tốt hơn hai từ “Tiên hóa”.
Tống Khuyết đón ánh mắt của gã, điềm tĩnh nói:
- Chớ nhìn hai từ “Tiên hóa” bằng góc độ bình phẩm ngoại hình, trong đó còn có ý nghĩa huyền diệu thâm thúy. Đạo gia Phật môn, bất luận thành Tiên hay thành Phật, mục đích cũng không có chỗ nào khác nhau, đều là cho rằng sinh mệnh không dừng lại ở đây. “Từ hàng kiếm điển” là kỳ thư bắt nguồn từ Phật môn, lấy Kiếm đạo để tu Thiên đạo, đã cho ta rất nhiều cảm hứng. Khi Đao đạo đạt tới cực hạn, cũng sẽ vượt qua sinh tử đạt tới cảnh giới thành Tiên thành Phật.
Khấu Trọng rúng động:
- Con đã hiểu! Trên thực tế điều Phiệt chủ theo đuổi so với mục đích tu hành của trai chủ Thanh Huệ không có gì khác biệt. Việc Phiệt chủ bỏ qua cơ duyên cùng bà ta trở thành thần tiên quyến thuộc, cùng với việc bà ấy kiên trì tu hành cũng là cùng một bản chất.
Tống Khuyết lắc đầu:
- Ta và nàng có sự khác biệt căn bản. Ta tịnh không tính vượt qua sinh tử, chỉ là toàn lực tìm tòi và tiến lên trên Đao đạo. Ta đặc biệt nhắc nhở ngươi về chuyện Sư Phi Huyên đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, là muốn ngươi để tâm cảnh giới, bởi vì cô ta là một trong những người có tư cách đánh bại ngươi.
Khấu Trọng nhớ lại ở Thành Đô Sư Phi Huyên đã khiêu chiến với gã, cười khổ không nói gì.
Tống Khuyết nhìn chăm chú về phía trước, cước bộ không ngừng, hiển nhiên đang đắm mình nhớ về chuyện cũ không hề kiềm chế.
Từng tràng hoa tuyết trắng tinh không ngừng chậm rãi rơi xuống, bốn bên rừng núi trắng xóa một màu, khiến người ta như chìm trong ảo giác.
Khấu Trọng vẫn không hiểu được mục đích của chuyến đi này, tất cả tựa hồ hoàn toàn không có mục đích, nhưng gã cũng thích hưởng thụ loại không khí và cảm giác kỳ dị này.
Gã đột nhiên hỏi:
- Phiệt chủ chưa từng cùng Ninh Đạo Kỳ giao thủ qua, vì sao lại có thể nắm chắc mười phần tất thắng?
Tống Khuyết bật cười đáp:
- Khi những người tề danh với ngươi, lần lượt từng người ôm hận dưới đao của ngươi, hơn mười năm qua đều là như vậy, ngươi cũng sẽ có đủ mười phần tin tưởng như Tống mỗ. Ninh Đạo Kỳ sao có thể là một ngoại lệ? Đó không phải là khinh địch, mà là lòng tin do trăm nghìn trui luyện bồi dưỡng mà thành.
Khấu Trọng thở dài:
- Nhưng con vẫn có điểm lo lắng. Ít nhất Phiệt chủ vì Phạm Thanh Huệ tâm tình sinh ra biến hóa, sợ khó có được trạng thái tốt nhất để nghênh chiến Ninh Đạo Kỳ.
Tống Khuyết gật đầu đồng ý:
- Ngươi có suy nghĩ này thật không đơn giản, đã đạt tới cảnh giới vì người. Thanh Huệ kiên trì niềm tin của bản thân, không quản mời Ninh Đạo Kỳ tới đối phó với Tống mỗ, thật làm ta đau lòng. Nhưng ta không hề có ý trách nàng chút nào, ngược lại càng thêm kính trọng nàng, bởi vì lúc nàng đi tới quyết định này, so với ta càng khó chịu hơn nhiều.
Khấu Trọng nói:
- Hoặc giả đây chỉ là chủ ý của Sư Phi Huyên.
Tống Khuyết lắc đầu:
- Sư Phi Huyên hiểu rõ quan hệ giữa Thanh Huệ và ta, nếu không được sự đồng ý của Thanh Huệ, tuyệt không dám sử dụng Ninh Đạo Kỳ chiêu cuối cùng này.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Những trở ngại ngăn cản ta và Thanh Huệ không thể kết hợp, trừ niềm tin và lý tưởng khác nhau ra, còn có hôn ước trên mình ta. Hôn ước đó đối với sự phát triển của Tống gia ta tại Lĩnh Nam cực kỳ trọng yếu, có điểm giống như tình huống giữa ngươi và Ngọc Trí. Nói như vậy ngươi nên hiểu rõ rằng ta đem gia tộc đặt ở ví trí tối cao, ta chờ đợi chính là cơ hội thống nhất thiên hạ như trước mắt, nhằm phát dương quang đại huyết thống người Hán ta, điều đó so với bất kỳ tình yêu nam nữ nào cũng quan trọng hơn. Bất luận trận chiến này ai thắng ai thua, ngươi cũng phải kiên trì đi tiếp.
Khấu Trọng đáp:
- Phiệt chủ xem việc giữ vững huyết thống người Hán là trách nhiệm, vì sao trai chủ Thanh Huệ lại không ủng hộ người?
Tống Khuyết từ từ đáp:
- Về mặt này thật sự một lời nói không hết, ngươi có hứng thú nghe không?
Khấu Trọng gãi đầu:
- Con tò mò muốn chết!
oOo
Tiểu nhị của tửu quán đốt đèn cắm hai bên vách quán lên cho bọn họ. Trong ánh đèn lập lòe ấm áp, Phục Khiên râu ria đầy mặt, tướng mạo hùng dũng, uống một ngụm nhỏ, mắt nhìn chỗ rượu còn lại trong chén, từ từ nói:
- Việc này phải bắt đầu từ bốn mươi năm trước khi Dương Kiên bức Tĩnh Đế của triều Chu nhường ngôi. Bắc Chu luôn có quan hệ mật thiết với Đột Quyết, Thiên Kim công chúa của Bắc Chu vợ của khả hãn Đột Quyết là Sa Bát Lược, đối với việc vương triều nhà mình bị Dương Kiên cướp ngôi cực kỳ thống hận, cho nên không ngừng thúc dục Sa Bát Lược vì Bắc Chu nhà nàng báo thù. Dương Kiên lại thay đổi chính sách vỗ yên của triều trước, không để người Đột Quyết vào mắt. Vì thế dưới sự thúc giục của các nhân tố trong ngoài, Đột Quyết thường xâm lấn biên cương, khiến Dương Kiên không thể không tăng cường phòng ngự biên giới, tu sửa Trường Thành và các tòa thành, dồn trọng binh đại tướng về hai châu U, Tịnh. Vào thời kỳ khẩn trương đó, xuất hiện một nhân vật then chốt là Trưởng Tôn Thịnh.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Trưởng Tôn Thịnh?
Phục Khiên gật đầu đáp:
- Chính là Trưởng Tôn Thịnh. Theo ta được biết, người này nhiều khả năng là sư phụ của Triệu Đức Ngôn, theo lệnh của hoàng đế Bắc Chu đưa Thiên Kim công chúa tới Đột Quyết. Hắn một mặt tại Đột Quyết kích động mọi người, cấu kết với em trai Xử La của Sa Bát Lược; mặt khác quay về Trung thổ nắm được sự tín nhiệm của Dương Kiên, hiến lên kế sách chia rẽ phân hóa Đột Quyết. Vì hắn ở Tái Ngoại đã lâu, nên hiểu sâu sắc tình huống giữa các tộc người Đột Quyết, càng nắm rõ tình thế sông núi vùng Tái Ngoại. Dương Kiên mừng rỡ tiếp nhận hoàn toàn sách lược của hắn, lần lượt liên kết với hai khả hãn có thế lực nhất ở Đột Quyết là Đạt Đầu và Xử La, sau cùng dẫn tới việc Đột Quyết phân chia thành Đông, Tây hai “Hãn quốc”. Nhưng người Đột Quyết vẫn không ngừng xâm lược quý quốc, cướp bóc tàn sát, quân canh phòng cũng không ngừng phản kích, cừu hận như vậy mà sinh ra. Hiện tại ai cũng không thay đổi nổi, chỉ có một bên bị diệt, chiến lửa mới có thể kết thúc.
Từ Tử Lăng nói:
- Nhờ có Phục huynh chỉ điểm, ta và Khấu Trọng đối với chuyện của thời Dương Kiên tuyệt không biết rõ, chưa từng nghĩ bên trong lại có những chuyển biến như vậy. Người của Ma Môn thật lợi hại, trước có Trưởng Tôn Thịnh, sau có Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn sử dụng âm mưu quỷ kế, thao túng phát triển của tình thế cục diện. Dám hỏi Phục huynh, quý quốc Thổ Cốc Hồn hiện tại ở trong tình huống như thế nào?
Phục Khiên hai mắt sát ý bừng lên, trầm giọng đáp:
- Địch nhân trực tiếp uy hiếp bọn ta nhất là Tây Đột Quyết. Từ khi Thống Diệp Hộ kế vị, quốc lực của Tây Đột Quyết cực thịnh. Thống Diệp Hộ được Vân Soái giúp đỡ, bản thân lại văn võ song toàn, có dũng có mưu, mỗi trận chiến đều thắng, đồng thời dã tâm rất lớn, tuy tạm thời cùng bọn ta giữ quan hệ tốt, nhưng chỉ là vì có lợi cho hành động thôn tính Thiết Lặc của bọn chúng. Ngay cả hiệp ước ngầm của chúng với Lý Kiến Thành, cũng là vì muốn cùng Đường quân giáp công Hiệt Lợi. Nếu Đại Đường có thể thống nhất thiên hạ, Hiệt Lợi đương nhiên không có kẽ hở để thừa cơ, nhưng sự quật khởi của Khấu Trọng đang khiến Hiệt Lợi có cơ hội lợi dụng. Nếu ta đoán không sai, Hiệt Lợi trong thời gian ngắn sẽ kết hợp cùng Đột Lợi xua quân xâm lược phía Nam. Làng mạc thành trấn bị Lang quân dày xéo, hẳn chẳng còn nổi một viên ngói nguyên vẹn.
Từ Tử Lăng nhớ tới chiến thuật tiêu hao (*) của Lang quân Đột Quyết, lòng chợt chùng xuống, gã nhịn không nổi hỏi:
- Kẻ Thống Diệp Hộ cấu kết là Lý Kiến Thành, vì sao Phục huynh lại phát tán lời đồn Tây Đột Quyết cùng Lý Thế Dân cấu kết?
Phục Khiên nhìn gã chằm chằm một lát, rồi ngạc nhiên hỏi lại:
- Lý Thế Dân hiện tại không phải là địch nhân của Tử Lăng sao? Vì sao ngữ khí lại ẩn chứa hàm ý trách móc?
Từ Tử Lăng đáp:
- Hoặc là bởi vì ta chưa từng nghĩ Phục Khiên huynh có thể sử dụng loại thủ đoạn này.
Phục Khiên cười khổ:
- Khi cường địch đang nhăm nhe, sự tồn vong của quốc gia bị uy hiếp, vì đấu tranh tìm cách sinh tồn, ai cũng đều không từ thủ đoạn nhằm đối phó với địch nhân. Giả sử việc cấu kết với Tây Đột Quyết hoàn toàn là hư cấu, tuyệt sẽ không gây ra tác dụng gì. Nhưng nếu lời đồn có phần đúng, sẽ sinh ra ảnh hưởng vi diệu, vừa có thể khiến Lý Kiến Thành nghi thần nghi quỷ, lại khiến Hiệt Lợi sinh cảnh giác, càng có thể từng bước phân hóa sự đoàn kết nội bộ của Lý Phiệt, đối với Thiếu Soái quân chỉ có lợi mà không hề có hại.
Hình Mạc Phi bổ sung:
- Từ gia có thể nghĩ qua nếu liên quân thảo nguyên của Hiệt Lợi xâm phạm Trung thổ, sẽ hình thành cục diện như thế nào không?
Từ Tử Lăng đáp:
- Xin chỉ điểm.
Hình Mạc Phi nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần Hiệt Lợi có thể giành được cứ điểm tại Trung Nguyên, Thống Diệp Hộ sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc tiến vào Trung Nguyên giành một phần đất, để tránh Hiệt Lợi công hãm Trường An, thế lực mở rộng, sau đó chia ra từ Tái Ngoại và Quan Tây cùng phát động công kích hắn, lúc đó hắn sẽ bị hãm vào cục diện lưỡng đầu thụ địch bị đánh cho tơi bời. Đây chính là nguyên nhân mà Lý Kiến Thành và Thống Diệp Hộ dễ dàng kết hợp. Lý Kiến Thành tuy luôn cùng Hiệt Lợi bí mật cấu kết, một mặt là do e sợ uy thế của Hiệt Lợi, mặt khác là muốn mượn thế lực đối phó với Lý Thế Dân, hắn không phải không biết dã tâm lang sói của Hiệt Lợi nên hy vọng có thể dùng Thống Diệp Hộ để kìm chế Hiệt Lợi, nhưng đây là dẫn sói vào nhà, nếu Thống Diệp Hộ nhờ vào phương tiện Lý Kiến Thành cấp cho mà đặt chân và mọc rễ thành công ở Trung Nguyên, tình thế của bọn ta sẽ càng nguy hiểm hơn.
Phục Khiên tiếp lời:
- Lùi lại một bước mà nói, nếu Hiệt Lợi chỉ là cướp bóc một phen, rồi quay về phương Bắc, còn Lý Kiến Thành lại lên ngai vàng, quan hệ giữa hắn và Thống Diệp Hộ tưởng càng thêm mật thiết. Thống Diệp Hộ không còn lo lắng về biên giới phía Đông, sau khi diệt xong Thiết Lặc sẽ toàn lực xua binh đối phó bọn ta, đó chính là tình huống bọn ta không muốn nhìn thấy nhất.
Âm Hiển Hạc im lặng không nói, tựa như đối với chuyện tình thế thiên hạ mà ba người đang thảo luận không có chút hứng thú nào.
Từ Tử Lăng nghe xong đầu muốn nổ tung, thêm một bước hiểu được quyết tâm của Sư Phi Huyên trong việc cản trở Khấu Trọng xâm phạm Ba Thục. Phục Khiên so với Từ Tử Lăng gã hoặc bất cứ người Trung thổ nào cũng hiểu rõ tình thế vùng Tái Ngoại hơn. Lời hắn dự đoán Hiệt Lợi trong thời gian ngắn sẽ xâm lược phương Nam hẳn không phải là lời nói bậy. Vả lại trước mắt thật sự là thời cơ tốt nhất để liên quân phương Bắc xâm lược phía Nam, nội bộ Lý Đường chia rẽ, Lý Thế Dân tuy được Lạc Dương, nhưng bị hãm vào thế phải khổ chiến ứng phó ở cả hai mặt trận. Lý Uyên căn bản không có năng lực ngăn cản liên quân Tái Ngoại do Lang quân dẫn đầu. Nhớ tới sự đáng sợ của chiến tranh tiêu hao của người Đột Quyết, thêm vào đó là Thống Diệp Hộ dòm ngó bên cạnh, phát triển của tương lai thật là làm cho người ta phát lạnh trong lòng.
Phục Khiên trầm giọng nói:
- Ta đem tin tức này tiết lộ ra, nói không chừng có thể khiến Hiệt Lợi tạm thời hoãn cuộc xâm lược Trung Nguyên, quay sang đối phó Thống Diệp Hộ. Nếu Hiệt Lợi tin rằng người cấu kết với Thống Diệp Hộ chính là Lý Thế Dân, tất sẽ thông qua Triệu Đức Ngôn lệnh cho đồng bọn Ma môn ở phía sau thao túng Lý Uyên và Kiến Thành, Nguyên Cát nhanh chóng đối phó Lý Thế Dân, cho nên đây là kế một đá ném hai chim. Ta chân thành hy vọng thống nhất Trung Nguyên là Thiếu Soái mà không phải Lý gia, khi đó bằng vào giao tình giữa bọn ta, sẽ tới lượt Thống Diệp Hộ phải lo lắng cho sự tồn vong của hắn.
Từ Tử Lăng thầm chấn động, ngoài mặt vẫn không lộ ra chút nào suy nghĩ trong lòng. Nói cho cùng, mục đích cuối cùng của Phục Khiên là muốn chấn hưng Thổ Cốc Hồn, thậm chí thay thế người Đột Quyết, trở thành bá chủ mới của Tái Ngoại. Hắn tới Trung Nguyên, chính là vì nước mình mà tìm cơ hội. Những lời của hắn tuy nói rất dễ nghe, nhưng gã lại cảm giác được Phục Khiên chưa nói thật. Trên lập trường của Phục Khiên, Trung Nguyên càng loạn càng tốt, tốt nhất là Đông, Tây Đột Quyết đồng thời lún chân ở Trung Nguyên, cùng Lý Đường và Khấu Trọng huyết chiến không ngừng, không cách gì thoát thân, khi đó Thổ Hồn Cốc sẽ có thể thừa cơ. Về phía Phục Khiên mà nói, vì lợi ích của nước mình, là không có gì đáng trách cả. Nhưng Từ Tử Lăng gã sao có thể ngồi yên nhìn cục diện như vậy. Điều khiến cho Từ Tử Lăng nảy sinh hoài nghi đối với thành ý ban đầu của Phục Khiên là hắn đã đem tin tức bóp méo rồi truyền ra ngoài, đây chính là đổ thêm dầu vào lửa, gia tăng sự chuyển biến.
Phục Khiên cười nói:
- Xem kìa, nói những chuyện khiến người ta phiền nhiễu này, vẫn chưa có cơ hội hỏi Tử Lăng vì sao tới Hán Trung, phải chăng muốn đi Trường An?
Từ Tử Lăng nghĩ thầm nếu Phục Khiên theo đúng sự thật đem tin tức Lý Kiến Thành cấu kết với Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết tiết lộ ra ngoài, hiệu quả thu được có khả năng còn lớn hơn, bởi vì Hiệt Lợi đối với việc này không dám sơ suất. Nói không chừng, hắn mặt này xâm lược Trung Nguyên, mặt kia lại tiến đánh nha trướng ở Đô Cân Sơn (**) của Thống Diệp Hộ, khi đó nguy hiểm từ phía Lý Kiến Thành sẽ tự giải. Lý Kiến Thành tuy không cách gì phái binh giúp Thống Diệp Hộ, nhưng có thể giúp đỡ Thống Diệp Hộ nhiều về mặt binh khí và lương thực.
Gã thầm thở dài, rồi thản nhiên đáp:
- Ta tới Trường An lo xong một ít việc rồi sẽ lập tức rời khỏi.
Cặp mắt to như hai chiếc chuông đồng lấp lánh có thần của Phục Khiên thoáng hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu, rồi hắn lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vui vẻ nói:
- Bọn ta đang muốn vào Trường An bái kiến Lý Uyên. Có đoàn sứ giả của bọn ta yểm hộ, Từ Tử Lăng có thể giảm bớt được những phiền toái không cần thiết.
Từ Tử Lăng lòng thầm nghĩ về hàm ý trong ánh mắt của Phục Khiên, bên ngoài lại không hề đổi sắc mặt, mỉm cười cự tuyệt:
- Trước khi vào Trường An bọn ta còn có việc khác cần giải quyết, hay là chia nhau vào thành sẽ tiện hơn.
Phục Khiên khẽ cười:
- Như thế thì sau khi Tử Lăng tới Trường An phải gặp Phục mỗ một chuyến. Việc ở Trường An xong, ta hy vọng có thể gặp gỡ với Thiếu Soái, xem xem hai bên có chỗ nào có thể hợp tác không. Nào! Bọn ta uống một chén, nguyện cho hai nước chúng ta có thể vĩnh viễn cùng tồn tại trong hòa bình, mãi mãi có quan hệ tốt.
oOo
Tống Khuyết dẫn Khấu Trọng tiến lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, dõi mắt xa gần, tuyết càng lúc càng dày, bọn họ tựa như bị nhốt kín trong một thế giới băng tuyết, không tồn tại sự vật gì khác nữa.
Tống Khuyết hai mắt lộ ra thần sắc chìm đắm trong chuyện cũ, nhẹ nhàng nói:
- Ta và Thanh Huệ đều nhìn nhận sự chia rẽ lâu dài của Ngụy, Tấn, Nam, Bắc triều dẫn tới sự thống nhất của Tùy triều Dương Kiên. Đây thật sự là một đoạn lịch sử huy hoàng kế tục sự thống nhất của nhà Tần trong thời Chiến Quốc, không có sự kiện lịch sử nào có thể so sánh được. Nhưng đối với việc duy trì sự an bình lâu dài của thiên hạ như thế nào, ta và Thanh Huệ lại có cách nhìn khác nhau. Trước khi nói về sự khác nhau giữa bọn ta, ta phải nói trước về sự khác nhau trong cách nhìn của bọn ta đối với nguyên nhân Dương Kiên có thể thống nhất thiên hạ.
Khấu Trọng cảm thấy đầu óc được mở mang, vô luận là từ góc độ nào mà nhìn, Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ đều là những người vĩ đại siêu việt. Họ có tầm nhìn sâu rộng, thông suốt sự hưng suy trị loạn từ xưa tới nay, cách nhìn của họ đương nhiên là đủ cân lượng. Gã hỏi một cách hứng thú:
- Thống nhất thiên hạ còn phải có nguyên nhân khác ủng hộ sao? Nắm đấm của ai đủ cứng, người đó tất có thể thu thập đối thủ của mình.
Tống Khuyết phì cười:
- Đó chỉ là điều kiện tất yếu của một bá chủ, còn phải có điều kiện khác phối hợp, mới có thể thành công. Thử nghĩ xem nếu thiên hạ vạn dân toàn thể phản đối không cho ngươi cai quản, ngươi bằng cái gì mà thống nhất thiên hạ. Nếu chỉ nói về binh mạnh ngựa khỏe, thiên hạ không có đội quân nào có thể vượt qua Lang quân của người Đột Quyết, nhưng nào thấy bọn họ có khả năng chinh phục Trung Nguyên? Bọn chúng nhiều lắm là giết người phóng hỏa, cướp bóc phá hủy một phen. Đây chính là quan điểm của Thanh Huệ, thống nhất là nảy sinh từ sự mong muốn khát bỏng của nhân dân, chỉ cần có người phù hợp ở mọi mặt với nguyện vọng của dân chúng, hắn sẽ được ủng hộ và mới thành công thống nhất thiên hạ.
Khấu Trọng gật đầu đáp:
- Cách nhìn này của Thanh Huệ trai chủ không phải không có đạo lý.
Tống Khuyết từ từ nói:
- Vậy ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Vào những năm cuối cùng của Tây Hán, hoặc là thời kỳ Ngụy, Tấn, không lẽ người thời bấy giờ không khát vọng hòa bình thống nhất sao? Vậy sao hai nước Hán lại diễn biến thành ba nước đứng riêng. Thời kỳ Ngụy, Tấn chia rẽ, Nam- Bắc đối đầu không phải là kéo dài sao?
Khấu Trọng cứng họng không có gì để nói. Gã gật đầu đáp:
- Lời Phiệt chủ nói đúng là sự thật rành rành. Cớ sao vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của trai chủ Thanh Huệ?
Tống Khuyết thở dài:
- Thanh Huệ có cách nhìn này, phía sau còn có hàm ý thâm sâu khác, ta cũng không tiện tiết lộ. Trước tiên nói cho ngươi nghe cách nhìn của bản thân ta đã.
Khấu Trọng giọng thành khẩn:
- Xin được nghe rõ!
Tống Khuyết lộ ra thần sắc trầm tư, chậm rãi nói:
- Nam- Bắc triều sở dĩ chia rẽ lâu dài, vấn đề sinh ra từ biến loạn Vĩnh Gia(***), từ đó lịch sử tiến vào giai đoạn các dân tộc phương Bắc đại chiến hỗn loạn, Hung Nô, Tiên Ti, Dụng, Thị, Khương các bộ tộc tràn vào Trung Nguyên như kiến bu mật. Mỗi phương đều tự xây dựng địa bàn và chính quyền của riêng mình, mà thù hận giữa các dân tộc là không có người nào, lực lượng nào có thể hóa giải được, chỉ có sự chấn hưng của một tộc trong đó mới có thể giải quyết mọi vấn đề.
Khấu Trọng khẽ giật mình:
- Không trách Phiệt chủ kiên trì đề cao huyết thống người Hán, còn nói Dương Kiên sở dĩ có thể đoạt được thiên hạ, đó là thành quả của sự chấn hưng Hán thống. Hiện tại con cuối cùng cũng hiểu lời Phiệt chủ nói với con năm đó.
Gã lại như không hiểu hỏi:
- Vậy sự khác biệt giữa Phiệt chủ và trai chủ Thanh Huệ nằm ở đâu?
Tống Khuyết hai mắt lộ ra thần sắc thương cảm, cười khổ đáp:
- Ở cách nhìn khác nhau đối với sự chấn hưng huyết thống người Hán của bọn ta. Ta là đứng ở lập trường của một người Hán mà nhìn toàn cục, nàng lại từ góc độ dung hòa các đại tộc mà nhìn tình thế. Thứ nàng theo đuổi chính là một giấc mộng, ta lại chỉ nhìn tình huống thực tế, đó chính là sự khác nhau căn bản giữa ta và nàng.
Khấu Trọng tuy vẫn chưa thể mười phần nắm rõ sự khác biệt giữa Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ, nhưng bị ngữ khí thê lương của Tống Khuyết gợi lại tư niệm của gã đối với Ngọc Trí. Từ đó gã nghĩ tới việc Ngọc Trí phản đối quân của Tống gia ở Lĩnh Nam lao đầu vào vũng nước đục tranh đoạt thiên hạ, phía sau hẳn còn có ý nghĩa thâm sâu hơn nữa mà bản thân chưa từng tìm cách lý giải. Cũng chính do sự khác biệt trên tư tưởng này đã khiến gã vĩnh viễn không cách gì giành được trái tim của nàng, nhất thời trong lòng vô cùng buồn bã, tình khó mà dứt được.
(*) Chiến thuật tiêu hao: đây là chiến thuật đốt sạch giết sạch
(**) Đô Cân Sơn: Ngày nay thuộc Tân Cương – Trung Quốc
(***) Loạn Vĩnh Gia: Năm Vĩnh Gia thứ năm (CN 316) triều Tây Tấn, quân Hung Nô tấn công kinh đô Lạc Dương cầm tù Tấn Hoài Đế, giết trên ba vạn người, sử gọi là loạn Vĩnh Gia
Nguồn :
(Hết hồi 697)
- Nếu ngươi chuyện gì cũng không chịu bỏ qua, cuộc sống sẽ biến thành khổ sở cho tới chết mới thôi. Đó là việc bất luận kẻ nào cũng không đủ sức chịu đựng. Nói ta nghe, nếu ngươi không chịu quên đi Thượng Tú Phương, hậu quả sẽ như thế nào?
Theo sát bên cạnh lão, Khấu Trọng ngẩn ngơ đáp:
- Đương nhiên sẽ mất đi Trí Trí. Nhưng tình cảnh của Phiệt chủ năm đó không giống vậy, đâu cần phải lựa chọn.
Tống Khuyết cười khổ:
- Có gì khác đâu? Ta chỉ có thể lựa chọn giữa Đao đạo và Phạm Thanh Huệ. Nếu nàng dám bỏ Từ Hàng Tịnh Trai theo ta, ta dám khẳng định Tống mỗ ngày hôm nay không có được thành tựu thế này. Cảnh giới “Xá đao chi ngoại, tái vô tha vật” phải trả giá rất lớn mới có được, vả lại còn là cái giá vô cùng tàn nhẫn. Suy nghĩ và quan điểm chính trị của nàng và ta cũng đối lập, nếu ở chung một chỗ, một trong hai người tất phải thay đổi, nhưng ta vĩnh viễn không chịu thay đổi niềm tin của bản thân. Vì vậy ngay từ ban đầu bọn ta đã biết được sẽ không có kết quả.
Khấu Trọng nói không nên lời.
Tống Khuyết đưa mắt nhìn gã, trầm giọng:
- Hơn mười năm nay, ta không lúc nào dám nhớ tới nàng. Ngươi hiểu được loại cảm giác này không? Nhớ nhung thật sự là quá đau khổ! Vả lại ta phải gạt bỏ hết mọi chuyện khác sang một bên, chuyên tâm cho Đao đạo, để ứng phó với tình thế như trước mắt, ta không chỉ nói Ninh Đạo Kỳ, nhưng cũng kể cả lão trong đó, mà chính là tình thế của toàn thiên hạ. Luyện đao tức là luyện tâm, ngươi hiểu rõ chưa? Không có quá khứ động lòng người, sao có thể sinh ra đao pháp động lòng người?
Khấu Trọng giật mình hỏi:
- Phải chăng hiện tại người đang rất thống khổ?
Tống Khuyết đặt tay lên đầu vai Khấu Trọng, thở dài đáp:
- Ngộ tính của tên tiểu tử ngươi khiến Tống Khuyết ta cũng phải khen tuyệt. Hôm nay là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua ta nghĩ tới nàng mà không hề kiềm chế gì cả, cho nên ngươi cảm thấy ta không bình thường khi ngồi một mình ở nội đường Soái phủ.
Không đợi Khấu Trọng trả lời, lão chắp tay sau lưng, chầm chậm bước tiếp, ngửa mặt nhìn những bông tuyết đang rớt xuống như tìm nơi chốn quay về. Ông mỉm cười nói:
- Phạm Thanh Huệ khi còn trẻ đẹp tới mức khiến người ta khó tin nổi, cho dù trương mắt nhìn, vẫn không tin chốn phàm trần lại có người như vậy. Sư Phi Huyên ở mặt này đã được chân truyền của nàng. Đó là hiện tượng “Tiên hóa” của việc tu luyện “Từ hàng kiếm điển”. Nếu ta không nhìn lầm, Sư Phi Huyên đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, so với Tâm Hữu Linh Tê của Thanh Huệ, còn hơn một bậc.
Khấu Trọng vỗ tay khen hay:
- Hình dung của Phiệt chủ thật chính xác. Không gì có thể miêu tả khí chất đặc biệt duy nhất của Sư Phi Huyên tốt hơn hai từ “Tiên hóa”.
Tống Khuyết đón ánh mắt của gã, điềm tĩnh nói:
- Chớ nhìn hai từ “Tiên hóa” bằng góc độ bình phẩm ngoại hình, trong đó còn có ý nghĩa huyền diệu thâm thúy. Đạo gia Phật môn, bất luận thành Tiên hay thành Phật, mục đích cũng không có chỗ nào khác nhau, đều là cho rằng sinh mệnh không dừng lại ở đây. “Từ hàng kiếm điển” là kỳ thư bắt nguồn từ Phật môn, lấy Kiếm đạo để tu Thiên đạo, đã cho ta rất nhiều cảm hứng. Khi Đao đạo đạt tới cực hạn, cũng sẽ vượt qua sinh tử đạt tới cảnh giới thành Tiên thành Phật.
Khấu Trọng rúng động:
- Con đã hiểu! Trên thực tế điều Phiệt chủ theo đuổi so với mục đích tu hành của trai chủ Thanh Huệ không có gì khác biệt. Việc Phiệt chủ bỏ qua cơ duyên cùng bà ta trở thành thần tiên quyến thuộc, cùng với việc bà ấy kiên trì tu hành cũng là cùng một bản chất.
Tống Khuyết lắc đầu:
- Ta và nàng có sự khác biệt căn bản. Ta tịnh không tính vượt qua sinh tử, chỉ là toàn lực tìm tòi và tiến lên trên Đao đạo. Ta đặc biệt nhắc nhở ngươi về chuyện Sư Phi Huyên đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, là muốn ngươi để tâm cảnh giới, bởi vì cô ta là một trong những người có tư cách đánh bại ngươi.
Khấu Trọng nhớ lại ở Thành Đô Sư Phi Huyên đã khiêu chiến với gã, cười khổ không nói gì.
Tống Khuyết nhìn chăm chú về phía trước, cước bộ không ngừng, hiển nhiên đang đắm mình nhớ về chuyện cũ không hề kiềm chế.
Từng tràng hoa tuyết trắng tinh không ngừng chậm rãi rơi xuống, bốn bên rừng núi trắng xóa một màu, khiến người ta như chìm trong ảo giác.
Khấu Trọng vẫn không hiểu được mục đích của chuyến đi này, tất cả tựa hồ hoàn toàn không có mục đích, nhưng gã cũng thích hưởng thụ loại không khí và cảm giác kỳ dị này.
Gã đột nhiên hỏi:
- Phiệt chủ chưa từng cùng Ninh Đạo Kỳ giao thủ qua, vì sao lại có thể nắm chắc mười phần tất thắng?
Tống Khuyết bật cười đáp:
- Khi những người tề danh với ngươi, lần lượt từng người ôm hận dưới đao của ngươi, hơn mười năm qua đều là như vậy, ngươi cũng sẽ có đủ mười phần tin tưởng như Tống mỗ. Ninh Đạo Kỳ sao có thể là một ngoại lệ? Đó không phải là khinh địch, mà là lòng tin do trăm nghìn trui luyện bồi dưỡng mà thành.
Khấu Trọng thở dài:
- Nhưng con vẫn có điểm lo lắng. Ít nhất Phiệt chủ vì Phạm Thanh Huệ tâm tình sinh ra biến hóa, sợ khó có được trạng thái tốt nhất để nghênh chiến Ninh Đạo Kỳ.
Tống Khuyết gật đầu đồng ý:
- Ngươi có suy nghĩ này thật không đơn giản, đã đạt tới cảnh giới vì người. Thanh Huệ kiên trì niềm tin của bản thân, không quản mời Ninh Đạo Kỳ tới đối phó với Tống mỗ, thật làm ta đau lòng. Nhưng ta không hề có ý trách nàng chút nào, ngược lại càng thêm kính trọng nàng, bởi vì lúc nàng đi tới quyết định này, so với ta càng khó chịu hơn nhiều.
Khấu Trọng nói:
- Hoặc giả đây chỉ là chủ ý của Sư Phi Huyên.
Tống Khuyết lắc đầu:
- Sư Phi Huyên hiểu rõ quan hệ giữa Thanh Huệ và ta, nếu không được sự đồng ý của Thanh Huệ, tuyệt không dám sử dụng Ninh Đạo Kỳ chiêu cuối cùng này.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Những trở ngại ngăn cản ta và Thanh Huệ không thể kết hợp, trừ niềm tin và lý tưởng khác nhau ra, còn có hôn ước trên mình ta. Hôn ước đó đối với sự phát triển của Tống gia ta tại Lĩnh Nam cực kỳ trọng yếu, có điểm giống như tình huống giữa ngươi và Ngọc Trí. Nói như vậy ngươi nên hiểu rõ rằng ta đem gia tộc đặt ở ví trí tối cao, ta chờ đợi chính là cơ hội thống nhất thiên hạ như trước mắt, nhằm phát dương quang đại huyết thống người Hán ta, điều đó so với bất kỳ tình yêu nam nữ nào cũng quan trọng hơn. Bất luận trận chiến này ai thắng ai thua, ngươi cũng phải kiên trì đi tiếp.
Khấu Trọng đáp:
- Phiệt chủ xem việc giữ vững huyết thống người Hán là trách nhiệm, vì sao trai chủ Thanh Huệ lại không ủng hộ người?
Tống Khuyết từ từ đáp:
- Về mặt này thật sự một lời nói không hết, ngươi có hứng thú nghe không?
Khấu Trọng gãi đầu:
- Con tò mò muốn chết!
oOo
Tiểu nhị của tửu quán đốt đèn cắm hai bên vách quán lên cho bọn họ. Trong ánh đèn lập lòe ấm áp, Phục Khiên râu ria đầy mặt, tướng mạo hùng dũng, uống một ngụm nhỏ, mắt nhìn chỗ rượu còn lại trong chén, từ từ nói:
- Việc này phải bắt đầu từ bốn mươi năm trước khi Dương Kiên bức Tĩnh Đế của triều Chu nhường ngôi. Bắc Chu luôn có quan hệ mật thiết với Đột Quyết, Thiên Kim công chúa của Bắc Chu vợ của khả hãn Đột Quyết là Sa Bát Lược, đối với việc vương triều nhà mình bị Dương Kiên cướp ngôi cực kỳ thống hận, cho nên không ngừng thúc dục Sa Bát Lược vì Bắc Chu nhà nàng báo thù. Dương Kiên lại thay đổi chính sách vỗ yên của triều trước, không để người Đột Quyết vào mắt. Vì thế dưới sự thúc giục của các nhân tố trong ngoài, Đột Quyết thường xâm lấn biên cương, khiến Dương Kiên không thể không tăng cường phòng ngự biên giới, tu sửa Trường Thành và các tòa thành, dồn trọng binh đại tướng về hai châu U, Tịnh. Vào thời kỳ khẩn trương đó, xuất hiện một nhân vật then chốt là Trưởng Tôn Thịnh.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Trưởng Tôn Thịnh?
Phục Khiên gật đầu đáp:
- Chính là Trưởng Tôn Thịnh. Theo ta được biết, người này nhiều khả năng là sư phụ của Triệu Đức Ngôn, theo lệnh của hoàng đế Bắc Chu đưa Thiên Kim công chúa tới Đột Quyết. Hắn một mặt tại Đột Quyết kích động mọi người, cấu kết với em trai Xử La của Sa Bát Lược; mặt khác quay về Trung thổ nắm được sự tín nhiệm của Dương Kiên, hiến lên kế sách chia rẽ phân hóa Đột Quyết. Vì hắn ở Tái Ngoại đã lâu, nên hiểu sâu sắc tình huống giữa các tộc người Đột Quyết, càng nắm rõ tình thế sông núi vùng Tái Ngoại. Dương Kiên mừng rỡ tiếp nhận hoàn toàn sách lược của hắn, lần lượt liên kết với hai khả hãn có thế lực nhất ở Đột Quyết là Đạt Đầu và Xử La, sau cùng dẫn tới việc Đột Quyết phân chia thành Đông, Tây hai “Hãn quốc”. Nhưng người Đột Quyết vẫn không ngừng xâm lược quý quốc, cướp bóc tàn sát, quân canh phòng cũng không ngừng phản kích, cừu hận như vậy mà sinh ra. Hiện tại ai cũng không thay đổi nổi, chỉ có một bên bị diệt, chiến lửa mới có thể kết thúc.
Từ Tử Lăng nói:
- Nhờ có Phục huynh chỉ điểm, ta và Khấu Trọng đối với chuyện của thời Dương Kiên tuyệt không biết rõ, chưa từng nghĩ bên trong lại có những chuyển biến như vậy. Người của Ma Môn thật lợi hại, trước có Trưởng Tôn Thịnh, sau có Thạch Chi Hiên và Triệu Đức Ngôn sử dụng âm mưu quỷ kế, thao túng phát triển của tình thế cục diện. Dám hỏi Phục huynh, quý quốc Thổ Cốc Hồn hiện tại ở trong tình huống như thế nào?
Phục Khiên hai mắt sát ý bừng lên, trầm giọng đáp:
- Địch nhân trực tiếp uy hiếp bọn ta nhất là Tây Đột Quyết. Từ khi Thống Diệp Hộ kế vị, quốc lực của Tây Đột Quyết cực thịnh. Thống Diệp Hộ được Vân Soái giúp đỡ, bản thân lại văn võ song toàn, có dũng có mưu, mỗi trận chiến đều thắng, đồng thời dã tâm rất lớn, tuy tạm thời cùng bọn ta giữ quan hệ tốt, nhưng chỉ là vì có lợi cho hành động thôn tính Thiết Lặc của bọn chúng. Ngay cả hiệp ước ngầm của chúng với Lý Kiến Thành, cũng là vì muốn cùng Đường quân giáp công Hiệt Lợi. Nếu Đại Đường có thể thống nhất thiên hạ, Hiệt Lợi đương nhiên không có kẽ hở để thừa cơ, nhưng sự quật khởi của Khấu Trọng đang khiến Hiệt Lợi có cơ hội lợi dụng. Nếu ta đoán không sai, Hiệt Lợi trong thời gian ngắn sẽ kết hợp cùng Đột Lợi xua quân xâm lược phía Nam. Làng mạc thành trấn bị Lang quân dày xéo, hẳn chẳng còn nổi một viên ngói nguyên vẹn.
Từ Tử Lăng nhớ tới chiến thuật tiêu hao (*) của Lang quân Đột Quyết, lòng chợt chùng xuống, gã nhịn không nổi hỏi:
- Kẻ Thống Diệp Hộ cấu kết là Lý Kiến Thành, vì sao Phục huynh lại phát tán lời đồn Tây Đột Quyết cùng Lý Thế Dân cấu kết?
Phục Khiên nhìn gã chằm chằm một lát, rồi ngạc nhiên hỏi lại:
- Lý Thế Dân hiện tại không phải là địch nhân của Tử Lăng sao? Vì sao ngữ khí lại ẩn chứa hàm ý trách móc?
Từ Tử Lăng đáp:
- Hoặc là bởi vì ta chưa từng nghĩ Phục Khiên huynh có thể sử dụng loại thủ đoạn này.
Phục Khiên cười khổ:
- Khi cường địch đang nhăm nhe, sự tồn vong của quốc gia bị uy hiếp, vì đấu tranh tìm cách sinh tồn, ai cũng đều không từ thủ đoạn nhằm đối phó với địch nhân. Giả sử việc cấu kết với Tây Đột Quyết hoàn toàn là hư cấu, tuyệt sẽ không gây ra tác dụng gì. Nhưng nếu lời đồn có phần đúng, sẽ sinh ra ảnh hưởng vi diệu, vừa có thể khiến Lý Kiến Thành nghi thần nghi quỷ, lại khiến Hiệt Lợi sinh cảnh giác, càng có thể từng bước phân hóa sự đoàn kết nội bộ của Lý Phiệt, đối với Thiếu Soái quân chỉ có lợi mà không hề có hại.
Hình Mạc Phi bổ sung:
- Từ gia có thể nghĩ qua nếu liên quân thảo nguyên của Hiệt Lợi xâm phạm Trung thổ, sẽ hình thành cục diện như thế nào không?
Từ Tử Lăng đáp:
- Xin chỉ điểm.
Hình Mạc Phi nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần Hiệt Lợi có thể giành được cứ điểm tại Trung Nguyên, Thống Diệp Hộ sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc tiến vào Trung Nguyên giành một phần đất, để tránh Hiệt Lợi công hãm Trường An, thế lực mở rộng, sau đó chia ra từ Tái Ngoại và Quan Tây cùng phát động công kích hắn, lúc đó hắn sẽ bị hãm vào cục diện lưỡng đầu thụ địch bị đánh cho tơi bời. Đây chính là nguyên nhân mà Lý Kiến Thành và Thống Diệp Hộ dễ dàng kết hợp. Lý Kiến Thành tuy luôn cùng Hiệt Lợi bí mật cấu kết, một mặt là do e sợ uy thế của Hiệt Lợi, mặt khác là muốn mượn thế lực đối phó với Lý Thế Dân, hắn không phải không biết dã tâm lang sói của Hiệt Lợi nên hy vọng có thể dùng Thống Diệp Hộ để kìm chế Hiệt Lợi, nhưng đây là dẫn sói vào nhà, nếu Thống Diệp Hộ nhờ vào phương tiện Lý Kiến Thành cấp cho mà đặt chân và mọc rễ thành công ở Trung Nguyên, tình thế của bọn ta sẽ càng nguy hiểm hơn.
Phục Khiên tiếp lời:
- Lùi lại một bước mà nói, nếu Hiệt Lợi chỉ là cướp bóc một phen, rồi quay về phương Bắc, còn Lý Kiến Thành lại lên ngai vàng, quan hệ giữa hắn và Thống Diệp Hộ tưởng càng thêm mật thiết. Thống Diệp Hộ không còn lo lắng về biên giới phía Đông, sau khi diệt xong Thiết Lặc sẽ toàn lực xua binh đối phó bọn ta, đó chính là tình huống bọn ta không muốn nhìn thấy nhất.
Âm Hiển Hạc im lặng không nói, tựa như đối với chuyện tình thế thiên hạ mà ba người đang thảo luận không có chút hứng thú nào.
Từ Tử Lăng nghe xong đầu muốn nổ tung, thêm một bước hiểu được quyết tâm của Sư Phi Huyên trong việc cản trở Khấu Trọng xâm phạm Ba Thục. Phục Khiên so với Từ Tử Lăng gã hoặc bất cứ người Trung thổ nào cũng hiểu rõ tình thế vùng Tái Ngoại hơn. Lời hắn dự đoán Hiệt Lợi trong thời gian ngắn sẽ xâm lược phương Nam hẳn không phải là lời nói bậy. Vả lại trước mắt thật sự là thời cơ tốt nhất để liên quân phương Bắc xâm lược phía Nam, nội bộ Lý Đường chia rẽ, Lý Thế Dân tuy được Lạc Dương, nhưng bị hãm vào thế phải khổ chiến ứng phó ở cả hai mặt trận. Lý Uyên căn bản không có năng lực ngăn cản liên quân Tái Ngoại do Lang quân dẫn đầu. Nhớ tới sự đáng sợ của chiến tranh tiêu hao của người Đột Quyết, thêm vào đó là Thống Diệp Hộ dòm ngó bên cạnh, phát triển của tương lai thật là làm cho người ta phát lạnh trong lòng.
Phục Khiên trầm giọng nói:
- Ta đem tin tức này tiết lộ ra, nói không chừng có thể khiến Hiệt Lợi tạm thời hoãn cuộc xâm lược Trung Nguyên, quay sang đối phó Thống Diệp Hộ. Nếu Hiệt Lợi tin rằng người cấu kết với Thống Diệp Hộ chính là Lý Thế Dân, tất sẽ thông qua Triệu Đức Ngôn lệnh cho đồng bọn Ma môn ở phía sau thao túng Lý Uyên và Kiến Thành, Nguyên Cát nhanh chóng đối phó Lý Thế Dân, cho nên đây là kế một đá ném hai chim. Ta chân thành hy vọng thống nhất Trung Nguyên là Thiếu Soái mà không phải Lý gia, khi đó bằng vào giao tình giữa bọn ta, sẽ tới lượt Thống Diệp Hộ phải lo lắng cho sự tồn vong của hắn.
Từ Tử Lăng thầm chấn động, ngoài mặt vẫn không lộ ra chút nào suy nghĩ trong lòng. Nói cho cùng, mục đích cuối cùng của Phục Khiên là muốn chấn hưng Thổ Cốc Hồn, thậm chí thay thế người Đột Quyết, trở thành bá chủ mới của Tái Ngoại. Hắn tới Trung Nguyên, chính là vì nước mình mà tìm cơ hội. Những lời của hắn tuy nói rất dễ nghe, nhưng gã lại cảm giác được Phục Khiên chưa nói thật. Trên lập trường của Phục Khiên, Trung Nguyên càng loạn càng tốt, tốt nhất là Đông, Tây Đột Quyết đồng thời lún chân ở Trung Nguyên, cùng Lý Đường và Khấu Trọng huyết chiến không ngừng, không cách gì thoát thân, khi đó Thổ Hồn Cốc sẽ có thể thừa cơ. Về phía Phục Khiên mà nói, vì lợi ích của nước mình, là không có gì đáng trách cả. Nhưng Từ Tử Lăng gã sao có thể ngồi yên nhìn cục diện như vậy. Điều khiến cho Từ Tử Lăng nảy sinh hoài nghi đối với thành ý ban đầu của Phục Khiên là hắn đã đem tin tức bóp méo rồi truyền ra ngoài, đây chính là đổ thêm dầu vào lửa, gia tăng sự chuyển biến.
Phục Khiên cười nói:
- Xem kìa, nói những chuyện khiến người ta phiền nhiễu này, vẫn chưa có cơ hội hỏi Tử Lăng vì sao tới Hán Trung, phải chăng muốn đi Trường An?
Từ Tử Lăng nghĩ thầm nếu Phục Khiên theo đúng sự thật đem tin tức Lý Kiến Thành cấu kết với Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết tiết lộ ra ngoài, hiệu quả thu được có khả năng còn lớn hơn, bởi vì Hiệt Lợi đối với việc này không dám sơ suất. Nói không chừng, hắn mặt này xâm lược Trung Nguyên, mặt kia lại tiến đánh nha trướng ở Đô Cân Sơn (**) của Thống Diệp Hộ, khi đó nguy hiểm từ phía Lý Kiến Thành sẽ tự giải. Lý Kiến Thành tuy không cách gì phái binh giúp Thống Diệp Hộ, nhưng có thể giúp đỡ Thống Diệp Hộ nhiều về mặt binh khí và lương thực.
Gã thầm thở dài, rồi thản nhiên đáp:
- Ta tới Trường An lo xong một ít việc rồi sẽ lập tức rời khỏi.
Cặp mắt to như hai chiếc chuông đồng lấp lánh có thần của Phục Khiên thoáng hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu, rồi hắn lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vui vẻ nói:
- Bọn ta đang muốn vào Trường An bái kiến Lý Uyên. Có đoàn sứ giả của bọn ta yểm hộ, Từ Tử Lăng có thể giảm bớt được những phiền toái không cần thiết.
Từ Tử Lăng lòng thầm nghĩ về hàm ý trong ánh mắt của Phục Khiên, bên ngoài lại không hề đổi sắc mặt, mỉm cười cự tuyệt:
- Trước khi vào Trường An bọn ta còn có việc khác cần giải quyết, hay là chia nhau vào thành sẽ tiện hơn.
Phục Khiên khẽ cười:
- Như thế thì sau khi Tử Lăng tới Trường An phải gặp Phục mỗ một chuyến. Việc ở Trường An xong, ta hy vọng có thể gặp gỡ với Thiếu Soái, xem xem hai bên có chỗ nào có thể hợp tác không. Nào! Bọn ta uống một chén, nguyện cho hai nước chúng ta có thể vĩnh viễn cùng tồn tại trong hòa bình, mãi mãi có quan hệ tốt.
oOo
Tống Khuyết dẫn Khấu Trọng tiến lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, dõi mắt xa gần, tuyết càng lúc càng dày, bọn họ tựa như bị nhốt kín trong một thế giới băng tuyết, không tồn tại sự vật gì khác nữa.
Tống Khuyết hai mắt lộ ra thần sắc chìm đắm trong chuyện cũ, nhẹ nhàng nói:
- Ta và Thanh Huệ đều nhìn nhận sự chia rẽ lâu dài của Ngụy, Tấn, Nam, Bắc triều dẫn tới sự thống nhất của Tùy triều Dương Kiên. Đây thật sự là một đoạn lịch sử huy hoàng kế tục sự thống nhất của nhà Tần trong thời Chiến Quốc, không có sự kiện lịch sử nào có thể so sánh được. Nhưng đối với việc duy trì sự an bình lâu dài của thiên hạ như thế nào, ta và Thanh Huệ lại có cách nhìn khác nhau. Trước khi nói về sự khác nhau giữa bọn ta, ta phải nói trước về sự khác nhau trong cách nhìn của bọn ta đối với nguyên nhân Dương Kiên có thể thống nhất thiên hạ.
Khấu Trọng cảm thấy đầu óc được mở mang, vô luận là từ góc độ nào mà nhìn, Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ đều là những người vĩ đại siêu việt. Họ có tầm nhìn sâu rộng, thông suốt sự hưng suy trị loạn từ xưa tới nay, cách nhìn của họ đương nhiên là đủ cân lượng. Gã hỏi một cách hứng thú:
- Thống nhất thiên hạ còn phải có nguyên nhân khác ủng hộ sao? Nắm đấm của ai đủ cứng, người đó tất có thể thu thập đối thủ của mình.
Tống Khuyết phì cười:
- Đó chỉ là điều kiện tất yếu của một bá chủ, còn phải có điều kiện khác phối hợp, mới có thể thành công. Thử nghĩ xem nếu thiên hạ vạn dân toàn thể phản đối không cho ngươi cai quản, ngươi bằng cái gì mà thống nhất thiên hạ. Nếu chỉ nói về binh mạnh ngựa khỏe, thiên hạ không có đội quân nào có thể vượt qua Lang quân của người Đột Quyết, nhưng nào thấy bọn họ có khả năng chinh phục Trung Nguyên? Bọn chúng nhiều lắm là giết người phóng hỏa, cướp bóc phá hủy một phen. Đây chính là quan điểm của Thanh Huệ, thống nhất là nảy sinh từ sự mong muốn khát bỏng của nhân dân, chỉ cần có người phù hợp ở mọi mặt với nguyện vọng của dân chúng, hắn sẽ được ủng hộ và mới thành công thống nhất thiên hạ.
Khấu Trọng gật đầu đáp:
- Cách nhìn này của Thanh Huệ trai chủ không phải không có đạo lý.
Tống Khuyết từ từ nói:
- Vậy ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Vào những năm cuối cùng của Tây Hán, hoặc là thời kỳ Ngụy, Tấn, không lẽ người thời bấy giờ không khát vọng hòa bình thống nhất sao? Vậy sao hai nước Hán lại diễn biến thành ba nước đứng riêng. Thời kỳ Ngụy, Tấn chia rẽ, Nam- Bắc đối đầu không phải là kéo dài sao?
Khấu Trọng cứng họng không có gì để nói. Gã gật đầu đáp:
- Lời Phiệt chủ nói đúng là sự thật rành rành. Cớ sao vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của trai chủ Thanh Huệ?
Tống Khuyết thở dài:
- Thanh Huệ có cách nhìn này, phía sau còn có hàm ý thâm sâu khác, ta cũng không tiện tiết lộ. Trước tiên nói cho ngươi nghe cách nhìn của bản thân ta đã.
Khấu Trọng giọng thành khẩn:
- Xin được nghe rõ!
Tống Khuyết lộ ra thần sắc trầm tư, chậm rãi nói:
- Nam- Bắc triều sở dĩ chia rẽ lâu dài, vấn đề sinh ra từ biến loạn Vĩnh Gia(***), từ đó lịch sử tiến vào giai đoạn các dân tộc phương Bắc đại chiến hỗn loạn, Hung Nô, Tiên Ti, Dụng, Thị, Khương các bộ tộc tràn vào Trung Nguyên như kiến bu mật. Mỗi phương đều tự xây dựng địa bàn và chính quyền của riêng mình, mà thù hận giữa các dân tộc là không có người nào, lực lượng nào có thể hóa giải được, chỉ có sự chấn hưng của một tộc trong đó mới có thể giải quyết mọi vấn đề.
Khấu Trọng khẽ giật mình:
- Không trách Phiệt chủ kiên trì đề cao huyết thống người Hán, còn nói Dương Kiên sở dĩ có thể đoạt được thiên hạ, đó là thành quả của sự chấn hưng Hán thống. Hiện tại con cuối cùng cũng hiểu lời Phiệt chủ nói với con năm đó.
Gã lại như không hiểu hỏi:
- Vậy sự khác biệt giữa Phiệt chủ và trai chủ Thanh Huệ nằm ở đâu?
Tống Khuyết hai mắt lộ ra thần sắc thương cảm, cười khổ đáp:
- Ở cách nhìn khác nhau đối với sự chấn hưng huyết thống người Hán của bọn ta. Ta là đứng ở lập trường của một người Hán mà nhìn toàn cục, nàng lại từ góc độ dung hòa các đại tộc mà nhìn tình thế. Thứ nàng theo đuổi chính là một giấc mộng, ta lại chỉ nhìn tình huống thực tế, đó chính là sự khác nhau căn bản giữa ta và nàng.
Khấu Trọng tuy vẫn chưa thể mười phần nắm rõ sự khác biệt giữa Tống Khuyết và Phạm Thanh Huệ, nhưng bị ngữ khí thê lương của Tống Khuyết gợi lại tư niệm của gã đối với Ngọc Trí. Từ đó gã nghĩ tới việc Ngọc Trí phản đối quân của Tống gia ở Lĩnh Nam lao đầu vào vũng nước đục tranh đoạt thiên hạ, phía sau hẳn còn có ý nghĩa thâm sâu hơn nữa mà bản thân chưa từng tìm cách lý giải. Cũng chính do sự khác biệt trên tư tưởng này đã khiến gã vĩnh viễn không cách gì giành được trái tim của nàng, nhất thời trong lòng vô cùng buồn bã, tình khó mà dứt được.
(*) Chiến thuật tiêu hao: đây là chiến thuật đốt sạch giết sạch
(**) Đô Cân Sơn: Ngày nay thuộc Tân Cương – Trung Quốc
(***) Loạn Vĩnh Gia: Năm Vĩnh Gia thứ năm (CN 316) triều Tây Tấn, quân Hung Nô tấn công kinh đô Lạc Dương cầm tù Tấn Hoài Đế, giết trên ba vạn người, sử gọi là loạn Vĩnh Gia
Nguồn :
(Hết hồi 697)
/800
|