Từ Tử Lăng thêm phần thận trọng lẻn về phía phủ của Phong Đức Di trong tuyết bay đầy trời. Chuyện Khấu Trọng gặp tối qua đã cảnh báo gã, chỉ cần một sơ xuất nhỏ là bọn họ sẽ mất đi toàn bộ ưu thế.
Sau khi đổi khí, gã từ trên không rơi xuống một con ngõ nhỏ sau khu nhà. Đầu bên kia ngõ chợt thoáng qua một bóng người, tuy chỉ chớp qua một cái nhưng trong lòng Từ Tử Lăng vẫn sinh ra cảm giác quen thuộc. Gã vội toàn lực đuổi theo không chút chậm trễ.
oOo
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quay về phủ tư đồ. Trong phòng trong vẫn còn sáng đèn, thì ra là Tống Sư Đạo và Tra Kiệt đang thắp đèn đánh cờ vây.
Chắc chắn là trình độ đánh cờ của Tống Sư Đạo cao hơn Tra Kiệt nhiều, đang đánh cho hắn không còn sức mà chống đỡ nữa.
Tống Sư Đạo chỉ dạy cho Tra Kiệt:
- Chơi cờ vây cũng giống như hai nước giao chiến, nhất định phải tính toán cho toàn đại cục chứ không được ăn thua nhất thời.
Y thấy Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đang ngồi bên cạnh có vẻ không vui thì ngạc nhiên hỏi:
- Nhĩ Văn Hoán lại không biết nơi cất giữ hỏa khí à, thật là khiến người ta phải bất ngờ.
Tra Kiệt gật đầu đồng tình, đây là cách giải thích hợp lý nhất vì lẽ dựa vào thân thủ và tài trí của hai người thì có mười tên Nhĩ Văn Hoán cũng không thoát được sự khống chế của họ.
Khấu Trọng thở dài:
- Hết thảy đều thuận lợi, Nhĩ Văn Hoán còn ham sống sợ chết hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng. Đầu tiên bọn ta dùng chỉ phong làm Xuân Hương hôn mê rồi cùng ra tay khống chế lão Nhĩ để bức cung. Hừ!
Bạt Phong Hàn chán nản nói:
- Vấn đề là không ngờ hỏa khí lại giấu trong Đông cung của Lý Kiến Thành. Trừ khi chúng ta xông thẳng vào Đông cung thì chẳng có cách nào khác.
Tống Sư Đạo nói với Tra Kiệt:
- Tối nay đến đây thôi, ngươi đi ngủ sớm cho khỏe rồi ngày mai lại đánh với Hỉ Nhi.
Tra Kiệt biết ba người có chuyện bí mật cần bàn bạc liền ngoan ngoãn thu gọn bàn cờ rồi lên giường đi ngủ.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhìn Tống Sư Đạo đầy vẻ hy vọng.
Tống Sư Đạo trầm ngâm một chút rồi bật cười nói:
- Ta nên chúc mừng các ngươi mới phải. Lý Kiến Thành đã cất giữ hỏa khí trong Đông cung thì chỉ cần một mồi lửa là chẳng những có thể phá hủy được hỏa khí mà còn khiến Tú Ninh công chủ được thưởng thức một màn pháo hoa ở Đông cung, chẳng phải một công đôi việc sao?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Vấn đề ở chỗ Lý Kiến Thành cất giấu hỏa khí ở trong kho ngầm ở điện Tụ Bảo chính giữa Đông cung. Riêng cửa sắt đã dày đến nửa thước, bên ngoài không cần nói cũng biết có quân bảo vệ dày đặc, đến con chuột cũng khó mà qua lọt. Một nơi như vậy chúng ta biết phải ra tay thế nào?
Bạt Phong Hàn nói:
- Trước khi ám sát Triệu Đức Ngôn chúng ta không nên có hành động nào rút dây động rừng. Nếu để Lý Uyên nhận ra là chúng ta biết bí mật về đường ngầm của lão thì tất cả sẽ hỏng hết. Đáng lo ngại nhất là sẽ bị Thạch Chi Hiên nắm rõ kế hoạch của chúng ta.
Tống Sư Đạo nói:
- Việc là do người mà thành. Đã có một mục tiêu rõ ràng thì sẽ có khả năng thành công. Vì ta giám định cổ vật cho hoàng thượng nên danh tiếng đã làn truyền rộng rãi khắp Trường An, trở thành một nhà giám định còn nổi tiếng hơn cả Hồ Phật, có không ít nhà buôn giàu có đến nhờ vả. Sáng nay Bùi Tịch đã nói với ta là Thái tử điện hạ có ý muốn mời ta vào cung mấy ngày, không cần nói cũng có thể biết rằng vì muốn lợi dụng sở trường đó của tại hạ.
Khấu Trọng hung hăng nói:
- Những thứ muốn lão ca giám định chắc chắn là vật quý mà hắn cướp từ Lạc Dương về rồi.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Đã định ngày chưa?
Tống Sư Đạo nói:
- Bùi Tịch nói rất khách khí, nhờ ta tìm ngày rảnh rồi thì báo cho hắn rồi hắn mới thu xếp.
Khấu Trọng gãi đầu:
- Dựa vào cái tên điện Tụ Bảo thì rất có khả năng là nơi cất đấu đồ vật quý. Phía dưới đại điện vốn là nơi cất giữ bảo vật, bây giờ trở thành nơi giấu hỏa khí độc hại giết người. Mẹ nó chứ, làm sao để lợi dụng tốt cơ hội này, và sau khi xong việc lại chẳng có ai nghi ngờ đến nhị ca đây?
Bạt Phong Hàn cũng vò đầu:
- Ta thật không nghĩ ra cách gì. Cho dù nhị ca có cơ hội kiểm định đồ vật ở điện Tụ Bảo thì Lý Kiến Thành nhất định sẽ cho người theo sát không rời một bước. Trong tình cảnh như vậy thì có thể làm được gì chứ?
Tống Sư Đạo nói:
- Mọi người hãy cùng nghĩ đi. Ông trời đã cho chúng ta một cơ hội hiếm có như vậy thì chắc chắn sẽ có thêm bố trí khác, chúng ta chỉ cần cân nhắc kỹ càng và tùy cơ ứng biến là được.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Nói vậy có là phải chờ ông trời ư?
Tống Sư Đạo lắc đầu:
- Việc đầu tiên chúng ta cần làm là thông báo cho Trần Lão Mưu lập tức đến Trường An, mà tốt nhất là đưa được cả Lôi đại ca cùng đi. Không có tài năng khéo léo của hai người đó thì chẳng khác nào có giấy mà không bút, làm sao có thể viết ra bài văn hay.
Ánh mắt Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn lập tức sáng rực lên.
oOo
Kẻ đi đêm kia xuất hiện nơi góc sâu của ngõ nhỏ rồi chuồn nhanh về lối ra đầu bên kia ngõ. Lúc này Từ Tử Lăng đã khẳng định được mình không nhận nhầm người, gã tăng tốc đuổi theo rồi tụ tiếng nói thành dây để tránh kinh động người ngoài:
- Đồng Đồng! Là Từ Tử Lăng ta đây!
Bóng đen kia liền giật mình dừng phắt lại.
Trước khi nàng quay đầu lại thì Từ Tử Lăng đã bỏ khăn bịt mặt rồi đi đến sau lưng nàng gặp mặt.
Thiếu nữ thanh tú đó chính là trợ thủ đắc lực, giỏi dùng phi đao của Lưu Hắc Thát, là Khâu Đồng Đồng.
Đồng Đồng bỏ khăn che, để lộ gương mặt ngọc hao gầy, mắt đẫm lệ run giọng nói:
- Đúng là Từ gia rồi. Sao người lại ở đây?
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
- Đồng Đồng có phải muốn đi ám sát Gia Cát Đức Uy?
Đồng Đồng rơi lệ, gật đầu khóc không thành tiếng.
Từ Tử Lăng nói:
- Đừng khóc nữa. Nơi này không tiện nói chuyện, đi theo ta.
Cuối cùng Đồng Đồng cũng ngừng khóc, hai mắt đã sưng húp, đôi vai còn thỉnh thoảng run lên khiến người ta thấy mà thương tâm.
oOo
Từ Tử Lăng, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Tống Sư Đạo nhìn nàng trong lòng ái ngại, những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa
Đồng Đồng nhìn Khấu Trọng nói:
- Lưu sư nghe tin Thiếu Soái trở về được Lương Đô thì vui đến nỗi chạy khắp nơi mời mọi người uống rượu mừng, còn nói với tôi là người sẽ toàn lực giúp đỡ Thiếu soái thống nhất thiên hạ.
Bạt Phong Hàn thở dài:
- Lưu sư của cô là một người rất biết dùng binh, tại sao lại phải phát động thế công vào ngày hàn rét buốt, băng tuyết cản đường như vậy?
Đồng Đồng trả lời:
- Đó chính là chỗ cao minh của Lưu sư, nguyên nhân có bốn điều. Nếu như gian tặc Gia Cát Đức Uy không bán đứng Lưu sư thì kế hoạch của người chắc chắn sẽ thành công.
Khấu Trọng nhíu mày:
- Có nguyên nhân gì vậy?
Đồng Đồng đáp:
- Người Hà Bắc chúng tôi giỏi chiến đấu trên tuyết, không sợ giá lạnh, hơn nữa khu vực chiến đấu là nơi chúng tôi đã quen thuộc nên chỉ có lợi chứ không có hại gì.
Khấu Trọng gật đầu:
- Điểm này rất thuyết phục.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Thứ hai là thời cơ. Quân nhà Đường sát hại Đậu gia mà không thèm nói đạo nghĩa nên làm người Hà Bắc và Sơn Đông căm hận. Lưu sư không muốn đợi đến lúc lòng căm giận này nguội lạnh thì mới ra tay.
Rồi nàng tiếp tục:
- Quan trọng hơn nữa là quân nhà Đường do tấn công Lạc Dương nên chủ lực tập trung ở phía nam Hoàng Hà. Tuy họ đã chiếm được đại bộ phận đất đai và hơn mười thành trì ở Hà Bắc của chúng tôi nhưng thế trận chưa thể ổn định, binh lực đã suy yếu. Nếu như chúng tôi đợi đến mùa xuân mới khởi binh thì sẽ mất đi tính bất ngờ, đánh lúc địch không phòng bị, vì vậy Lưu sư mới quyết định hành quân trong gió tuyết. Mà thực tế cũng đã chứng minh là Lưu sư đã đúng, ngay cả bộ hạ của Lý Thế Tích cũng bị chúng tôi đánh cho tan tác, chỉ mỗi mình hắn là thoát nạn. Gió tuyết vốn có lợi cho phòng thủ, bất lợi cho tấn công, nhưng người dân trong những thành mà quân Đường chiếm đóng đều có lòng hướng về Đậu gia nên xóa đi yếu tố bất lợi đó. Lý Thế Tích bỏ Tông thành để giữ Lạc Châu chính là do trong thành lòng dân không ổn
Khấu Trọng đồng ý:
- Nói như vậy gió to tuyết lớn ngược lại trở thành điều kiện thuận lợi nhất đối với Lưu đại ca. Sau khi Lưu đại ca lấy lại hết đất đai cũ thì quân Đường mới có cơ hội tổ chức phản công quy mô lớn.
Bạt Phong Hàn nói:
- Vấn đề là Hoàng Hà vẫn nằm trong sự khống chế của nhà họ Lý nên có thể dùng đường thủy điều quân tiếp viện, không sợ gió tuyết cản đường.
Đồng Đồng nói:
- Đúng là Lưu sư đang nhân lúc trời còn chưa ấm lại để giành quyền khống chế phần phía đông Hoàng Hà, không để quân Đường có cơ hội từ Hải Nam tấn công các vị, và càng muốn khống chế chặt chẽ quân Đường quân rồi tụ quân với Thiếu soái ở Lạc Dương. Nào ngờ tên gian tặc Gia Cát Đức Uy ngầm tiết lộ thông tin khiến chúng tôi gặp thảm bại.
Nói đến chỗ đau lòng thì nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Khấu Trọng liền không muốn tiếp tục nghe nữa. Từ khi quen biết với Lưu Hắc Thát, vị hảo hán này vẫn luôn có tình nghĩa sâu nặng với hai anh em gã, mà cho đến khi đã trở thành bá chủ một phương điều đó vẫn không hề thay đổi.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Lưu đại ca đã ra đi như thế nào?
Đôi mắt Đồng Đồng lóe lên ngọn lửa căm hận, nàng nghiến răng nói:
- Là Gia Cát Đức Uy và người của Lý Kiến Thành đã lừa người rời thành rồi tên giặc Dương Hư Ngạn đã ra tay ám sát. Cảnh tượng đó tôi suốt đời không quên.
Khấu Trọng chấn động:
- Lại là Dương Hư Ngạn. Mẹ nó chứ, Khấu Trọng ta mà không giết ngươi thì thề không làm người.
oOo
Gió tuyết đêm qua quả thực đã giúp đỡ rất nhiều cho hai người. Hoàng cung đã hủy bỏ toàn bộ công tác tuần tra bảo vệ bên ngoài để cho cấm vệ quét dọn toàn bộ tuyết đọng. Khấu Trọng và Từ Tử lăng vào cung đảo một vòng rồi xin Trình Mạc cho về sớm. Trình Mạc nào dám gây sự với hai kẻ đang được hoàng thượng coi trọng này nên thuận lòng cho bọn họ rời đi.
Hai gã tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đến lầu Phúc Tụ ở Tây thị ăn sáng, cố tình chọn một nơi gần cửa sổ nhìn xuống dưới có thể quan sát được người ra vào Hợp Xương Long.
Khấu Trọng hớp một ngụm trà rồi nói:
- Nên an ủi tiểu Đồng Đồng như thế nào đây? Nàng có thù sâu như biển với nhà Lý Đường, nếu nói với nàng là chúng ta đến giúp Lý tiểu tử thì khó mà đoán được phản ứng của nàng sẽ ra sao.
Từ Tử lăng nói:
- Ta lại không lo điều này. Lưu đại ca bị người ta hại rồi thì chúng ta trở thành người nàng tin tưởng. Chỉ cần nói với cô ấy chúng ta sẽ giết Lý Kiến Thành, Dương Hư Ngạn và Gia Cát Đức Uy trả thù cho nàng thì nàng sẽ nghe theo chúng ta thôi. Tạm thời đưa nàng tới lầu Phong Nhã để Thanh tỉ chăm sóc, ngươi thấy thế nào?
Khấu Trọng trả lời:
- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Ôi, Lưu đại ca chết thật không đáng.
Từ Tử Lăng:
- Tốt nhất là đừng nghĩ tới những việc đã qua nữa, tương lai mới là điều chúng ta cần quan tâm.
Khấu Trọng suy nghĩ:
- Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa? Làm thế nào để một công đôi việc, vừa phá hủy được số hỏa khí kia mà lại vừa cho Lý Kiến Thành mất mặt.
Từ Tử Lăng trả lời:
- Ta chưa nghĩ ra biện pháp thực tế và khả thi, nhưng đã nghĩ đến một nhân vật quan trọng.
Khấu Trọng phấn chấn chồm tới hỏi:
- Ai vậy?
Từ Tử Lăng đáp :
- Ngụy Trưng.
Khấu Trọng vỗ đùi, ngồi thẳng lên gật đầu nói:
- Ngụy Trưng là công thần giúp Kiến Thành thắng trận lần này nên Kiến Thành rất nể trọng. Hắn lại có thể tự do ra vào Đông cung, thật là một nội ứng lý tưởng. Hừ, nhưng hắn có chịu giúp việc này không chứ?
Từ Tử Lăng đáp:
- Trước tiên phải thuyết phục hắn về phe chúng ta. Việc này có chút nguy hiểm nhưng may mắn là cũng không lớn lắm. Mỹ nhân quân sư nói là hắn rất bất mãn với bọn Lý Uyên và Lý Kiến Thành.
Khấu Trọng cười khổ:
- Cho dù thuyết phục được hắn thì hắn cũng không có cách nào vào được hầm ngầm chứa hỏa khí đâu. Kể cả nếu cửa kho không có khóa và hắn đủ sức nâng được cái nắp hầm bằng sắt dày thì khi hỏa khí bắt lửa cháy nổ bùng lên thì hắn chạy không kịp có thể mất mạng, như vậy chẳng phải hại hắn ư.
Từ Tử Lăng nói:
- Trần công và Lôi Cửu Chỉ đều được Lỗ đại sư tự tay chỉ dạy, họ sẽ giải quyết về mặt này. Ngươi đã từng nghĩ là Tống đại ca không thể đem theo vật lạ vào Đông cung nhưng Ngụy Trưng lại không bị hạn chế như vậy chưa. Chỉ riêng điều này thôi hắn đã rất có giá trị rồi.
Gã lại nói:
- Ngụy Trưng hiểu rõ tình hình Đông cung hơn chúng ta. Nếu hắn theo về phía chúng ta thì với tài trí của mình hắn sẽ tìm ra được cách còn khả thi hơn, phải vậy không ?
Khấu Trọng đồng ý:
- Đúng vậy, đây gọi là biết sử dụng nhân tài. Vậy nhờ mỹ nhân quân sư sắp xếp cơ hội gặp mặt để chúng ta thẳng thắn bày tỏ ý định của mình. Nếu thấy tình hình không ổn thì lập tức thanh toán hắn luôn.
Sau đó gã thấp giọng nói:
- Ông bạn cũ của chúng ta đến rồi.
Từ Tử Lăng sớm đã trông thấy Hoảng Công Thác và Vũ Văn Thương sóng vai lên lầu, sau lưng còn thêm cả Độc Cô Phong. Bọn họ ngồi xuống một bàn có thể nhìn xuống cầu Dược Mã.
Khấu Trọng hậm hực:
- Ba lão chết tiệt cặp bè với nhau chắc là chẳng có việc gì tốt đẹp đâu, nói không chừng là để bàn bạc việc đối phó với vị hoàng thượng tương lai của chúng ta đấy.
Từ Tử Lăng bực mình:
- Đừng có nghĩ lung tung nữa, thanh toán tiền rồi đi thôi.
Khấu Trọng vừa định đứng dậy thì lại ngồi xuống nói:
- Ta vẫn còn một chuyện nhờ ngươi, mong ngươi hoàn thành giúp ta một nguyện vọng.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Nguyện vọng gì mà khiến ngươi hạ mình cầu xin ta như vậy ?
Khấu Trọng có chút ngượng nghịu:
- Ta muốn đột nhập vào chỗ công chúa Tú Ninh, cùng nàng ngắm pháo hoa trong Đông cung.
Từ Tử Lăng trợn mắt, há hốc mồm:
- Lão ca ngươi không nói đùa đấy chứ? Việc đó đáng để mạo hiểm như vậy sao? Ta có thể giúp được gì đây?
Khấu Trọng tỏ vẻ thoải mái chẳng sợ gì Từ Tử Lăng không nhận lời:
- Cái đó coi như là một lần luyện tập ám sát Triệu Đức Ngôn thôi mà. Cũng chỉ có khả năng cảm ứng như thần của ngươi mới có thể giúp đi lại trong cung dễ dàng không gặp trở ngại gì. Còn tiểu đệ sẽ bám theo ngươi như bóng với hình mà thôi. Sau khi tìm được cách đốt “pháo hoa” rồi xác định ngày giờ, chúng ta sẽ đột nhập vào điện của công chúa trong cung Thái Cực, cùng công chúa xem cảnh náo nhiệt. Lăng thiếu còn có thể ở bên trông coi không để ta làm gì sai trái, ví như không nhịn được muốn hôn công chúa. Con mẹ nó. Người anh em tốt, xin hãy giúp cho tình yêu đầu tiên của ta có một kết thúc vui vẻ chứ.
Từ Tử Lăng bật cười:
- Câu trước anh em, câu sau anh em thì ta còn có thể nói gì đây? Đừng lôi lý lẽ ra ép ta nữa, để tiểu đệ liều mạng giúp lão ca ngươi được chưa.
Khấu Trọng mừng rỡ nói:
- Được ngươi gật đầu rồi thì lo gì việc lớn chẳng thành. Tự nhiên ta lại thấy rõ sự quan trọng của Ngụy Trưng, gặp được hắn càng sớm thì càng tốt. Hà hà, ngươi anh em, ngươi cũng hiểu rõ rồi chứ.
Từ Tử Lăng nói:
- Đó là vì ta cảm kích ngươi chuyển sang giúp sức cho Lý Thế Dân nên báo đáp thôi. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Sau khi đổi khí, gã từ trên không rơi xuống một con ngõ nhỏ sau khu nhà. Đầu bên kia ngõ chợt thoáng qua một bóng người, tuy chỉ chớp qua một cái nhưng trong lòng Từ Tử Lăng vẫn sinh ra cảm giác quen thuộc. Gã vội toàn lực đuổi theo không chút chậm trễ.
oOo
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quay về phủ tư đồ. Trong phòng trong vẫn còn sáng đèn, thì ra là Tống Sư Đạo và Tra Kiệt đang thắp đèn đánh cờ vây.
Chắc chắn là trình độ đánh cờ của Tống Sư Đạo cao hơn Tra Kiệt nhiều, đang đánh cho hắn không còn sức mà chống đỡ nữa.
Tống Sư Đạo chỉ dạy cho Tra Kiệt:
- Chơi cờ vây cũng giống như hai nước giao chiến, nhất định phải tính toán cho toàn đại cục chứ không được ăn thua nhất thời.
Y thấy Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đang ngồi bên cạnh có vẻ không vui thì ngạc nhiên hỏi:
- Nhĩ Văn Hoán lại không biết nơi cất giữ hỏa khí à, thật là khiến người ta phải bất ngờ.
Tra Kiệt gật đầu đồng tình, đây là cách giải thích hợp lý nhất vì lẽ dựa vào thân thủ và tài trí của hai người thì có mười tên Nhĩ Văn Hoán cũng không thoát được sự khống chế của họ.
Khấu Trọng thở dài:
- Hết thảy đều thuận lợi, Nhĩ Văn Hoán còn ham sống sợ chết hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng. Đầu tiên bọn ta dùng chỉ phong làm Xuân Hương hôn mê rồi cùng ra tay khống chế lão Nhĩ để bức cung. Hừ!
Bạt Phong Hàn chán nản nói:
- Vấn đề là không ngờ hỏa khí lại giấu trong Đông cung của Lý Kiến Thành. Trừ khi chúng ta xông thẳng vào Đông cung thì chẳng có cách nào khác.
Tống Sư Đạo nói với Tra Kiệt:
- Tối nay đến đây thôi, ngươi đi ngủ sớm cho khỏe rồi ngày mai lại đánh với Hỉ Nhi.
Tra Kiệt biết ba người có chuyện bí mật cần bàn bạc liền ngoan ngoãn thu gọn bàn cờ rồi lên giường đi ngủ.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhìn Tống Sư Đạo đầy vẻ hy vọng.
Tống Sư Đạo trầm ngâm một chút rồi bật cười nói:
- Ta nên chúc mừng các ngươi mới phải. Lý Kiến Thành đã cất giữ hỏa khí trong Đông cung thì chỉ cần một mồi lửa là chẳng những có thể phá hủy được hỏa khí mà còn khiến Tú Ninh công chủ được thưởng thức một màn pháo hoa ở Đông cung, chẳng phải một công đôi việc sao?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Vấn đề ở chỗ Lý Kiến Thành cất giấu hỏa khí ở trong kho ngầm ở điện Tụ Bảo chính giữa Đông cung. Riêng cửa sắt đã dày đến nửa thước, bên ngoài không cần nói cũng biết có quân bảo vệ dày đặc, đến con chuột cũng khó mà qua lọt. Một nơi như vậy chúng ta biết phải ra tay thế nào?
Bạt Phong Hàn nói:
- Trước khi ám sát Triệu Đức Ngôn chúng ta không nên có hành động nào rút dây động rừng. Nếu để Lý Uyên nhận ra là chúng ta biết bí mật về đường ngầm của lão thì tất cả sẽ hỏng hết. Đáng lo ngại nhất là sẽ bị Thạch Chi Hiên nắm rõ kế hoạch của chúng ta.
Tống Sư Đạo nói:
- Việc là do người mà thành. Đã có một mục tiêu rõ ràng thì sẽ có khả năng thành công. Vì ta giám định cổ vật cho hoàng thượng nên danh tiếng đã làn truyền rộng rãi khắp Trường An, trở thành một nhà giám định còn nổi tiếng hơn cả Hồ Phật, có không ít nhà buôn giàu có đến nhờ vả. Sáng nay Bùi Tịch đã nói với ta là Thái tử điện hạ có ý muốn mời ta vào cung mấy ngày, không cần nói cũng có thể biết rằng vì muốn lợi dụng sở trường đó của tại hạ.
Khấu Trọng hung hăng nói:
- Những thứ muốn lão ca giám định chắc chắn là vật quý mà hắn cướp từ Lạc Dương về rồi.
Bạt Phong Hàn hỏi:
- Đã định ngày chưa?
Tống Sư Đạo nói:
- Bùi Tịch nói rất khách khí, nhờ ta tìm ngày rảnh rồi thì báo cho hắn rồi hắn mới thu xếp.
Khấu Trọng gãi đầu:
- Dựa vào cái tên điện Tụ Bảo thì rất có khả năng là nơi cất đấu đồ vật quý. Phía dưới đại điện vốn là nơi cất giữ bảo vật, bây giờ trở thành nơi giấu hỏa khí độc hại giết người. Mẹ nó chứ, làm sao để lợi dụng tốt cơ hội này, và sau khi xong việc lại chẳng có ai nghi ngờ đến nhị ca đây?
Bạt Phong Hàn cũng vò đầu:
- Ta thật không nghĩ ra cách gì. Cho dù nhị ca có cơ hội kiểm định đồ vật ở điện Tụ Bảo thì Lý Kiến Thành nhất định sẽ cho người theo sát không rời một bước. Trong tình cảnh như vậy thì có thể làm được gì chứ?
Tống Sư Đạo nói:
- Mọi người hãy cùng nghĩ đi. Ông trời đã cho chúng ta một cơ hội hiếm có như vậy thì chắc chắn sẽ có thêm bố trí khác, chúng ta chỉ cần cân nhắc kỹ càng và tùy cơ ứng biến là được.
Khấu Trọng chán nản nói:
- Nói vậy có là phải chờ ông trời ư?
Tống Sư Đạo lắc đầu:
- Việc đầu tiên chúng ta cần làm là thông báo cho Trần Lão Mưu lập tức đến Trường An, mà tốt nhất là đưa được cả Lôi đại ca cùng đi. Không có tài năng khéo léo của hai người đó thì chẳng khác nào có giấy mà không bút, làm sao có thể viết ra bài văn hay.
Ánh mắt Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn lập tức sáng rực lên.
oOo
Kẻ đi đêm kia xuất hiện nơi góc sâu của ngõ nhỏ rồi chuồn nhanh về lối ra đầu bên kia ngõ. Lúc này Từ Tử Lăng đã khẳng định được mình không nhận nhầm người, gã tăng tốc đuổi theo rồi tụ tiếng nói thành dây để tránh kinh động người ngoài:
- Đồng Đồng! Là Từ Tử Lăng ta đây!
Bóng đen kia liền giật mình dừng phắt lại.
Trước khi nàng quay đầu lại thì Từ Tử Lăng đã bỏ khăn bịt mặt rồi đi đến sau lưng nàng gặp mặt.
Thiếu nữ thanh tú đó chính là trợ thủ đắc lực, giỏi dùng phi đao của Lưu Hắc Thát, là Khâu Đồng Đồng.
Đồng Đồng bỏ khăn che, để lộ gương mặt ngọc hao gầy, mắt đẫm lệ run giọng nói:
- Đúng là Từ gia rồi. Sao người lại ở đây?
Từ Tử Lăng trầm giọng nói:
- Đồng Đồng có phải muốn đi ám sát Gia Cát Đức Uy?
Đồng Đồng rơi lệ, gật đầu khóc không thành tiếng.
Từ Tử Lăng nói:
- Đừng khóc nữa. Nơi này không tiện nói chuyện, đi theo ta.
Cuối cùng Đồng Đồng cũng ngừng khóc, hai mắt đã sưng húp, đôi vai còn thỉnh thoảng run lên khiến người ta thấy mà thương tâm.
oOo
Từ Tử Lăng, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Tống Sư Đạo nhìn nàng trong lòng ái ngại, những việc đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa
Đồng Đồng nhìn Khấu Trọng nói:
- Lưu sư nghe tin Thiếu Soái trở về được Lương Đô thì vui đến nỗi chạy khắp nơi mời mọi người uống rượu mừng, còn nói với tôi là người sẽ toàn lực giúp đỡ Thiếu soái thống nhất thiên hạ.
Bạt Phong Hàn thở dài:
- Lưu sư của cô là một người rất biết dùng binh, tại sao lại phải phát động thế công vào ngày hàn rét buốt, băng tuyết cản đường như vậy?
Đồng Đồng trả lời:
- Đó chính là chỗ cao minh của Lưu sư, nguyên nhân có bốn điều. Nếu như gian tặc Gia Cát Đức Uy không bán đứng Lưu sư thì kế hoạch của người chắc chắn sẽ thành công.
Khấu Trọng nhíu mày:
- Có nguyên nhân gì vậy?
Đồng Đồng đáp:
- Người Hà Bắc chúng tôi giỏi chiến đấu trên tuyết, không sợ giá lạnh, hơn nữa khu vực chiến đấu là nơi chúng tôi đã quen thuộc nên chỉ có lợi chứ không có hại gì.
Khấu Trọng gật đầu:
- Điểm này rất thuyết phục.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Thứ hai là thời cơ. Quân nhà Đường sát hại Đậu gia mà không thèm nói đạo nghĩa nên làm người Hà Bắc và Sơn Đông căm hận. Lưu sư không muốn đợi đến lúc lòng căm giận này nguội lạnh thì mới ra tay.
Rồi nàng tiếp tục:
- Quan trọng hơn nữa là quân nhà Đường do tấn công Lạc Dương nên chủ lực tập trung ở phía nam Hoàng Hà. Tuy họ đã chiếm được đại bộ phận đất đai và hơn mười thành trì ở Hà Bắc của chúng tôi nhưng thế trận chưa thể ổn định, binh lực đã suy yếu. Nếu như chúng tôi đợi đến mùa xuân mới khởi binh thì sẽ mất đi tính bất ngờ, đánh lúc địch không phòng bị, vì vậy Lưu sư mới quyết định hành quân trong gió tuyết. Mà thực tế cũng đã chứng minh là Lưu sư đã đúng, ngay cả bộ hạ của Lý Thế Tích cũng bị chúng tôi đánh cho tan tác, chỉ mỗi mình hắn là thoát nạn. Gió tuyết vốn có lợi cho phòng thủ, bất lợi cho tấn công, nhưng người dân trong những thành mà quân Đường chiếm đóng đều có lòng hướng về Đậu gia nên xóa đi yếu tố bất lợi đó. Lý Thế Tích bỏ Tông thành để giữ Lạc Châu chính là do trong thành lòng dân không ổn
Khấu Trọng đồng ý:
- Nói như vậy gió to tuyết lớn ngược lại trở thành điều kiện thuận lợi nhất đối với Lưu đại ca. Sau khi Lưu đại ca lấy lại hết đất đai cũ thì quân Đường mới có cơ hội tổ chức phản công quy mô lớn.
Bạt Phong Hàn nói:
- Vấn đề là Hoàng Hà vẫn nằm trong sự khống chế của nhà họ Lý nên có thể dùng đường thủy điều quân tiếp viện, không sợ gió tuyết cản đường.
Đồng Đồng nói:
- Đúng là Lưu sư đang nhân lúc trời còn chưa ấm lại để giành quyền khống chế phần phía đông Hoàng Hà, không để quân Đường có cơ hội từ Hải Nam tấn công các vị, và càng muốn khống chế chặt chẽ quân Đường quân rồi tụ quân với Thiếu soái ở Lạc Dương. Nào ngờ tên gian tặc Gia Cát Đức Uy ngầm tiết lộ thông tin khiến chúng tôi gặp thảm bại.
Nói đến chỗ đau lòng thì nước mắt nàng lại tuôn rơi.
Khấu Trọng liền không muốn tiếp tục nghe nữa. Từ khi quen biết với Lưu Hắc Thát, vị hảo hán này vẫn luôn có tình nghĩa sâu nặng với hai anh em gã, mà cho đến khi đã trở thành bá chủ một phương điều đó vẫn không hề thay đổi.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Lưu đại ca đã ra đi như thế nào?
Đôi mắt Đồng Đồng lóe lên ngọn lửa căm hận, nàng nghiến răng nói:
- Là Gia Cát Đức Uy và người của Lý Kiến Thành đã lừa người rời thành rồi tên giặc Dương Hư Ngạn đã ra tay ám sát. Cảnh tượng đó tôi suốt đời không quên.
Khấu Trọng chấn động:
- Lại là Dương Hư Ngạn. Mẹ nó chứ, Khấu Trọng ta mà không giết ngươi thì thề không làm người.
oOo
Gió tuyết đêm qua quả thực đã giúp đỡ rất nhiều cho hai người. Hoàng cung đã hủy bỏ toàn bộ công tác tuần tra bảo vệ bên ngoài để cho cấm vệ quét dọn toàn bộ tuyết đọng. Khấu Trọng và Từ Tử lăng vào cung đảo một vòng rồi xin Trình Mạc cho về sớm. Trình Mạc nào dám gây sự với hai kẻ đang được hoàng thượng coi trọng này nên thuận lòng cho bọn họ rời đi.
Hai gã tranh thủ lúc rảnh rỗi liền đến lầu Phúc Tụ ở Tây thị ăn sáng, cố tình chọn một nơi gần cửa sổ nhìn xuống dưới có thể quan sát được người ra vào Hợp Xương Long.
Khấu Trọng hớp một ngụm trà rồi nói:
- Nên an ủi tiểu Đồng Đồng như thế nào đây? Nàng có thù sâu như biển với nhà Lý Đường, nếu nói với nàng là chúng ta đến giúp Lý tiểu tử thì khó mà đoán được phản ứng của nàng sẽ ra sao.
Từ Tử lăng nói:
- Ta lại không lo điều này. Lưu đại ca bị người ta hại rồi thì chúng ta trở thành người nàng tin tưởng. Chỉ cần nói với cô ấy chúng ta sẽ giết Lý Kiến Thành, Dương Hư Ngạn và Gia Cát Đức Uy trả thù cho nàng thì nàng sẽ nghe theo chúng ta thôi. Tạm thời đưa nàng tới lầu Phong Nhã để Thanh tỉ chăm sóc, ngươi thấy thế nào?
Khấu Trọng trả lời:
- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Ôi, Lưu đại ca chết thật không đáng.
Từ Tử Lăng:
- Tốt nhất là đừng nghĩ tới những việc đã qua nữa, tương lai mới là điều chúng ta cần quan tâm.
Khấu Trọng suy nghĩ:
- Ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa? Làm thế nào để một công đôi việc, vừa phá hủy được số hỏa khí kia mà lại vừa cho Lý Kiến Thành mất mặt.
Từ Tử Lăng trả lời:
- Ta chưa nghĩ ra biện pháp thực tế và khả thi, nhưng đã nghĩ đến một nhân vật quan trọng.
Khấu Trọng phấn chấn chồm tới hỏi:
- Ai vậy?
Từ Tử Lăng đáp :
- Ngụy Trưng.
Khấu Trọng vỗ đùi, ngồi thẳng lên gật đầu nói:
- Ngụy Trưng là công thần giúp Kiến Thành thắng trận lần này nên Kiến Thành rất nể trọng. Hắn lại có thể tự do ra vào Đông cung, thật là một nội ứng lý tưởng. Hừ, nhưng hắn có chịu giúp việc này không chứ?
Từ Tử Lăng đáp:
- Trước tiên phải thuyết phục hắn về phe chúng ta. Việc này có chút nguy hiểm nhưng may mắn là cũng không lớn lắm. Mỹ nhân quân sư nói là hắn rất bất mãn với bọn Lý Uyên và Lý Kiến Thành.
Khấu Trọng cười khổ:
- Cho dù thuyết phục được hắn thì hắn cũng không có cách nào vào được hầm ngầm chứa hỏa khí đâu. Kể cả nếu cửa kho không có khóa và hắn đủ sức nâng được cái nắp hầm bằng sắt dày thì khi hỏa khí bắt lửa cháy nổ bùng lên thì hắn chạy không kịp có thể mất mạng, như vậy chẳng phải hại hắn ư.
Từ Tử Lăng nói:
- Trần công và Lôi Cửu Chỉ đều được Lỗ đại sư tự tay chỉ dạy, họ sẽ giải quyết về mặt này. Ngươi đã từng nghĩ là Tống đại ca không thể đem theo vật lạ vào Đông cung nhưng Ngụy Trưng lại không bị hạn chế như vậy chưa. Chỉ riêng điều này thôi hắn đã rất có giá trị rồi.
Gã lại nói:
- Ngụy Trưng hiểu rõ tình hình Đông cung hơn chúng ta. Nếu hắn theo về phía chúng ta thì với tài trí của mình hắn sẽ tìm ra được cách còn khả thi hơn, phải vậy không ?
Khấu Trọng đồng ý:
- Đúng vậy, đây gọi là biết sử dụng nhân tài. Vậy nhờ mỹ nhân quân sư sắp xếp cơ hội gặp mặt để chúng ta thẳng thắn bày tỏ ý định của mình. Nếu thấy tình hình không ổn thì lập tức thanh toán hắn luôn.
Sau đó gã thấp giọng nói:
- Ông bạn cũ của chúng ta đến rồi.
Từ Tử Lăng sớm đã trông thấy Hoảng Công Thác và Vũ Văn Thương sóng vai lên lầu, sau lưng còn thêm cả Độc Cô Phong. Bọn họ ngồi xuống một bàn có thể nhìn xuống cầu Dược Mã.
Khấu Trọng hậm hực:
- Ba lão chết tiệt cặp bè với nhau chắc là chẳng có việc gì tốt đẹp đâu, nói không chừng là để bàn bạc việc đối phó với vị hoàng thượng tương lai của chúng ta đấy.
Từ Tử Lăng bực mình:
- Đừng có nghĩ lung tung nữa, thanh toán tiền rồi đi thôi.
Khấu Trọng vừa định đứng dậy thì lại ngồi xuống nói:
- Ta vẫn còn một chuyện nhờ ngươi, mong ngươi hoàn thành giúp ta một nguyện vọng.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên:
- Nguyện vọng gì mà khiến ngươi hạ mình cầu xin ta như vậy ?
Khấu Trọng có chút ngượng nghịu:
- Ta muốn đột nhập vào chỗ công chúa Tú Ninh, cùng nàng ngắm pháo hoa trong Đông cung.
Từ Tử Lăng trợn mắt, há hốc mồm:
- Lão ca ngươi không nói đùa đấy chứ? Việc đó đáng để mạo hiểm như vậy sao? Ta có thể giúp được gì đây?
Khấu Trọng tỏ vẻ thoải mái chẳng sợ gì Từ Tử Lăng không nhận lời:
- Cái đó coi như là một lần luyện tập ám sát Triệu Đức Ngôn thôi mà. Cũng chỉ có khả năng cảm ứng như thần của ngươi mới có thể giúp đi lại trong cung dễ dàng không gặp trở ngại gì. Còn tiểu đệ sẽ bám theo ngươi như bóng với hình mà thôi. Sau khi tìm được cách đốt “pháo hoa” rồi xác định ngày giờ, chúng ta sẽ đột nhập vào điện của công chúa trong cung Thái Cực, cùng công chúa xem cảnh náo nhiệt. Lăng thiếu còn có thể ở bên trông coi không để ta làm gì sai trái, ví như không nhịn được muốn hôn công chúa. Con mẹ nó. Người anh em tốt, xin hãy giúp cho tình yêu đầu tiên của ta có một kết thúc vui vẻ chứ.
Từ Tử Lăng bật cười:
- Câu trước anh em, câu sau anh em thì ta còn có thể nói gì đây? Đừng lôi lý lẽ ra ép ta nữa, để tiểu đệ liều mạng giúp lão ca ngươi được chưa.
Khấu Trọng mừng rỡ nói:
- Được ngươi gật đầu rồi thì lo gì việc lớn chẳng thành. Tự nhiên ta lại thấy rõ sự quan trọng của Ngụy Trưng, gặp được hắn càng sớm thì càng tốt. Hà hà, ngươi anh em, ngươi cũng hiểu rõ rồi chứ.
Từ Tử Lăng nói:
- Đó là vì ta cảm kích ngươi chuyển sang giúp sức cho Lý Thế Dân nên báo đáp thôi. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
/800
|