Hai người vừa nhảy vào hậu viện Tư Đồ phủ, chợt giật mình cảnh giác, thầm than không ổn. Thạch Chi Hiên từ chỗ tối bước ra chặn ngay trước mặt họ, hai mắt lão sáng rực soi mói hai người, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi đi đâu vậy?
Hai người thầm kêu may mắn vì trên người bọn họ không thể ngửi thấy chút mùi dầu lửa nào, nếu không sẽ bị lộ lập tức. Nhưng cả hai vẫn rất đau đầu vì câu hỏi này không dễ trả lời, hơn nữa kẻ hỏi lại là người còn tài trí hơn họ, Thạch Tà vương.
Khấu Trọng nhìn thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, hiểu rằng tất cả bọn Nhậm Tuấn, Tống Sư Đạo đều bị tiếng nổ do bọn họ gây ra đánh thức; sự thật là toàn bộ quân dân Trường An thành đều bị ảnh hưởng; gã liền nảy ra một ý:
- Bọn ta đang ngủ rất ngon, chợt nghe thấy hoàng cung có tiếng nổ dữ dội, liền đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Ngoài ý liệu của hai người, Thạch Chi Hiên chỉ gật đầu, ngửa mặt nhìn trời, hỏi tiếp:
- Các ngươi đã thấy được gì?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Trong Đông cung ánh lửa rừng rực, tiếng nổ ầm ầm, nhưng vãn bối vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thạch Chi Hiên trầm ngâm:
- Thật là cổ quái!
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi lại:
- Tà vương đến đây chắc hẳn nghi ngờ việc xảy ra trong Đông cung có liên quan đến bọn ta, sao chỉ nói vài câu Tà vương đã tin ngay, không nghi ngờ gì nữa?
Từ Tử Lăng thầm khen hay, bản lĩnh nói xạo, lấp liếm này của Khấu Trọng dù gã có cưỡi ngựa cũng không theo kịp. Câu nói vừa rồi thần kì vô cùng, hỏi ngược lại Thạch Chi Hiên tại sao lại quá dễ dàng tin hai gã, càng chứng tỏ trong lòng hai gã không có gì mờ ám.
Ánh mắt Thạch Chi Hiên dừng lại trên mặt Khấu Trọng, thản nhiên đáp:
- Ý nghĩ đầu tiên của ta khi nghe đại nội phát nổ là chuyện này có liên quan đến các ngươi. Ta vội vàng chạy tới Doãn phủ, đợi xem hai tiểu tử ngươi từ địa đạo chui ra, nhưng lại thấy Lý Uyên cùng bọn tùy tùng vội vàng từ địa đạo về cung. Mỗi lần Lý Uyên ra vào địa đạo đều có thân binh canh giữ, không ai vào được, vì thế ta không hiềm nghi nữa.
Hai người vừa thầm kêu nguy hiểm, lại vừa thầm mừng may mắn, vì lúc hai người quay về vừa đúng thời điểm Thạch Chi Hiên đi tìm họ, trên người họ lại không mang bất cứ tang vật gì để lão có thể nắm bắt được.
Thạch Chi Hiên tựa như chưa hiểu gì về chuyện Đông cung xảy ra chấn động, ông ta nhíu mày một hồi rồi đột nhiên bảo:
- Ngày mai Hi Bạch sẽ về, các ngươi nên nghỉ ngơi.
Khấu Trọng vội gọi:
- Tà vương dừng bước, tiểu tử có chuyện muốn hỏi!
Thạch Chi Hiên ôn hòa:
– Nói đi!
Từ Tử Lăng không hiểu vì sao Khấu Trọng có ý lưu vị ôn thần này lại, cũng không đoán được hắn muốn hỏi gì Thạch Chi Hiên, chỉ hiếu kỳ lắng nghe.
Khấu Trọng hỏi:
- Phải chăng Tà vương được Doãn Tổ Văn cho biết địa đạo bí mật ra vào hoàng cung?
Thạch Chi Hiên cười nhẹ đáp:
- Đây cũng là một nghi vấn trong lòng Thạch mỗ, tại sao hai ngươi biết đến bí đạo này?
Khấu Trọng thản nhiên trả lời:
- Bọn vãn bối có thể phát hiện được địa đạo là hoàn toàn nhờ Lý Uyên giả làm Tào Tam đến chỗ Trì Sanh Xuân lấy cắp danh họa của Lý Tử Kiền, bị Tiểu Lăng theo sau biết được. Đơn giản vậy thôi.
Hai mắt Thạch Chi Hiên lộ sát cơ, nói:
- Thấy hai ngươi thẳng thắn, ta cũng chẳng giấu, ta phát hiện bí đạo từ các ngươi,
còn lâu nay Doãn Tổ Văn lại luôn giấu ta, hừ!
Hai người biết sát khí trên mắt lão là dành cho Doãn Tổ Văn, liền cảm thấy như trút được một gánh nặng.
Thạch Chi Hiên trầm giọng:
- Đông cung phát sinh vụ hỏa hoạn kì quái, đối với hành động của chúng ta có ảnh hưởng bất lợi, hai ngươi nên cẩn thận. Trước khi hành động, tuyệt đối đừng bén mãng đến bí đạo đó!
Nói xong, lão lướt qua tường bỏ đi.
Khấu Trọng đập tay lên vai Từ Tử Lăng, bước vào nội đường, than thở:
- Bọn ta vẫn suy nghĩ chưa được chu đáo, không ngờ Thạch Chi Hiên còn có chiêu này. May mà trời xui đất khiến vượt qua được cửa ải, sáng mai phải cúng tế để tạ ơn thần thánh mới được! Đêm nay hoàn toàn nhờ một câu nói: “Đêm dài lắm mộng” của Tống nhị ca mà tình thế thay đổi.
Hôm sau hai gã ôm mưu đồ vào cung. Không khí trong Hoàng thành rất khác lạ, người nào cũng thần sắc ngưng trọng, hiển nhiên vẫn còn hoảng loạn vì vụ hỏa hoạn tối qua.
Gặp Trình Mạc, vị thượng ti này liền nói:
- Hôm nay không có việc gì cả! Mọi việc trong cung hôm nay đều hủy bỏ hết, hai ngươi có thể về sớm.
Hai gã vô cùng sung sướng, không ngờ mọi chuyện lại may mắn đến thế.
Khấu Trọng giả vờ không biết gì, hỏi:
- Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Khiến bọn ta sợ đến nổi nhảy bật khỏi giường.
Trình Mạc không nghi ngờ gì từ vẻ mặt bình thản của hai huynh đệ gã, hạ giọng khẽ nói:
- Chuyện này không nên đồn ra ngoài. Đêm qua Khẩn Bảo điện đột nhiên xảy ra cháy lớn, thiêu sạch không còn miếng ngói, còn làm bị thương hơn mười người và bảy tám con la.
Khấu Trọng lấy làm lạ, hỏi:
- Đang yên đang lành sao lại phát hỏa, còn có tiếng nổ ầm ầm nữa?
Trình Mạc lộ vẻ thất kinh, vội nói:
- May mà ngươi hỏi ta, nếu không thì nguy rồi. Đừng hỏi câu này với bất kì ai trong cung! Hoàng thượng đã ban lệnh nghiêm cấm nhắc đến chuyện này.
Tư Tử Lăng hỏi:
- Liệu có phải là do kẻ địch làm không?
Trình Mạc lắc đầu:
- Không thể nào, đừng nghĩ ngợi lung tung, chỉ là vô ý mà thôi.
Khấu Trọng hiểu có hỏi nữa cũng chẳng biết thêm được gì nên cùng Từ Tử Lăng cáo lui.
Không biết có phải vì chuyện hôm qua hay không mà Phúc Lục Lâu thưa khách hẳn so với bình thường. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đến sớm nên chọn được vị trí yên tĩnh,
có thể nhìn xuống Hợp Xương long.
Khấu Trọng hân hoan:
- Pháo của chúng ta đêm qua vang khắp thiên hạ như sấm động, hiệu quả hơn bất kì lời đồn nào. Người hiểu chuyện ắt cho rằng bọn ta thần thông quảng đại, việc gì làm cũng được; người không biết thì sẽ nghĩ ông trời muốn thu thập Lý Kiến Thành nên cảnh cáo y. Cho dù họ nghĩ thế nào, đối với bọn ta cũng chỉ có trăm lợi mà không có hại.
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Không đơn giản như vậy đâu, thực ra bọn ta cũng đang mạo hiểm đó thôi. Chỉ cần Lý Tú Ninh khuyên Lý Thần Thông bị sai sót thì bọn ta sẽ không còn đường trốn đâu.
Khấu Trọng mười phần tin tưởng:
- Yên tâm đi! Công chúa tự biết suy tính. Lý Thần Thông theo Lý Thế Dân chinh chiến nhiều năm, chẳng những hiểu rõ thời cuộc mà còn biết uy lực của mối liên mình giữa ta và Lý tiểu tử. Hơn nữa, ta lại có ơn cứu mạng, khi tại thành Lạc Dương trong lúc binh kéo đến ngoài thành mà y vẫn chịu dùng lời tình nghĩa khuyên bọn ta, ta tin rằng có thể tranh thủ được y.
Từ Từ Lăng nhắc:
- Đừng quên cuộc hẹn với Ngụy Trưng vào giờ Ngọ.
Khấu Trọng uống một ngụm trà nóng, cười nhẹ:
- Ta đang muốn hỏi Ngụy Trưng về phản ứng của Lý Kiến Thành, xem y có nghi ngờ gì về vụ hỏa hoạn tối qua hay không? Sao lại quên được! Nhân còn chút thời gian, Lăng thiếu gia sao không đến bái kiến Liễu Không, báo cáo thành tích? Ta phải đi nói giúp tên tiểu tử Tra Kiệt vài lời, xem thử nhân duyên của hắn có phải thiên định không.
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn xuống Hợp Xương Long, hỏi:
- Dương Văn Can có thay đổi hành trình không?
Đêm qua hai gã nhận được tin tức của Tra Kiệt cho biết bọn Dương Văn Can đã đến bến đò phía bắc kênh Vĩnh An vào lúc hoàng hôn, không trở về Hợp Xương Long.
Khấu Trọng nói:
- Hắn muốn chạy trốn đó, ở lại ắt bị bọn ta giết. Chà, ta không ngờ nhẫn nhịn lại khổ cực đến như vậy. Ở trong thành Trường An có quá nhiều tên khốn ta muốn tiêu diệt.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Tiểu đệ cũng nghĩ vậy, bất quá việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, ngươi…
Khấu Trọng thấy gã muốn nói gì đó lại thôi, ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói hay sao?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, hiện tại ngươi và Ngọc Trí đã làm lành, ngươi có nhớ đến Sở Sở một dạ thâm tình lặng lẽ đợi chờ ngươi hay không? Sau này, Thượng Tú Phương đến Trường An, ngươi làm sao đối mặt với nàng?
Khấu Trọng tiu nghỉu, nhíu chặt đôi mày, cười khổ nói:
- Ngươi bảo ta làm sao mới phải đây? Lời nói của ngươi trúng chỗ nhược của ta rồi.
Từ Tử lăng đáp:
- Sở Sở như là mẹ của Tiểu Lăng Trọng, ngươi không thể phụ nàng. Chỉ cần ngươi nói rõ với Ngọc Trí cho nàng biết rõ mọi việc, tuyệt không có vấn đề gì. Ngươi có thể nuôi dưỡng Tiểu Lăng Trọng, không phụ linh hồn Tố tỷ trên trời cao.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, được Lăng thiếu gia có lời nói giúp, vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết như thế. Còn Thượng Tú Phương, ài!
Từ Tử lăng nói:
- Thượng Tú Phương đâu phải là nhi nữ bình thường, nàng có suy nghĩ riêng, không thể miễn cưỡng được. Ta thấy tạm thời không nên nghĩ đến chuyện này, cứ để mặc ông trời quyết định. Việc trước mắt rất quan trọng. Khó khăn nhất không phải là ứng phó với Kiến Thành và Nguyên Cát ra sao mà là làm cách nào để đề phòng Thạch Chi Hiên phá vỡ bí mật của bọn ta. Đêm qua thoát khỏi nguy cơ bị lộ hoàn toàn là nhờ vận khí, e rằng lần sau không có cái may mắn ấy nữa đâu!
Khấu Trọng trầm ngâm một lát, ghé sát hỏi nhỏ:
- Nếu chúng ta bỏ qua mọi chuyện toàn lực xuất thủ, liệu có khả năng thu thập được lão hay không? Chắc ngươi hiểu rõ hơn ta.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Mặc dù nghĩ cho đại cục, tất nhiên bọn ta phải diệt mối họa này. Nhưng hiện tại lão rất cô độc, ta không nỡ giậu đổ bìm leo. Quan hệ giữa ta và lão thực sự rất cổ quái, có lúc ta tiếc không giết quách lão cho xong, có lúc lại đồng tình với lão.
Khấu Trọng thản nhiên nói:
- Ngươi nói rất đúng, dẫu sao lão cũng là cha đẻ của Thạch Thanh Tuyền, lại là sư phụ của Hi Bạch. Mẹ nó! Nhiều lần lão thủ hạ lưu tình với ngươi. Hắc! Bọn ta nên làm sao đây? Liệu bọn ta có năng lực khiến lão thắng không được, bỏ chạy không xong?
Từ Tử Lăng ngây ra:
- Há chẳng phải khó hơn giết lão sao? Nếu không xong, kẻ chịu tai ương ắt là bọn ta! Huống chi, làm như vậy được rồi thì có ích gì không?
Khấu Trọng nói:
- Vừa rồi ta chợt nảy ý muốn ngươi đi gặp Liễu Không, lúc đó trong lòng cảm thấy mơ hồ, nguyên ta đã sớm có ý niệm này: trong thiên hạ chỉ có một người có khả năng thu thập Thạch Chi Hiên, đó chính là kiều thê Thạch Thanh Tuyền mỹ nhân của ngươi.
Từ Tử Lăng giật mình:
- Ngươi muốn hai cha con họ gặp nhau?
Khấu Trọng trả lời:
- Ta biết ngươi không muốn Thanh Tuyền bị lôi vào những cuộc tranh đấu xấu xa trên thế gian, nhưng dù sao Thạch Chi Hiên cũng là cha ruột của nàng. Ý nguyện trước khi mất của mẹ nàng Bích Tú Tâm là mong lão cải tà quy chính. Lăng thiếu gia làm cách nào để thuyết phục được yếu điểm duy nhất này của Thạch Chi Hiên, thì bọn ta sẽ tất thắng. Chỉ cần có thể cầm giữ Thạch Chi Hiên, khiến lão sẽ không thể tránh khỏi hay hóa giải khuyết điểm chí mệnh này.
Từ Tử Lăng lặng im không nói, một lúc sau mới cười khổ:
- Ngươi không hiểu Thạch Thanh Tuyền! Khuyên nàng làm chuyện này có nghĩa là đi ngược lại bản tính thuận theo tự nhiên của nàng, cũng là sự khinh nhờn hết mực đối với nàng. À, không biết khi nàng thổi tiêu có biết Thạch Chi Hiên sẽ lén nghe và ngắm nhìn nàng không?
Khấu Trong gãi đầu:
-Ngươi nói gì vậy? Hai câu cuối dường như chẳng liên quan gì với phần trên, đúng không?
Hai mắt Từ Tử Lăng sáng rực, khóe miệng khẽ cười:
- Đừng làm đứt luồng suy nghĩ của ta, có lẽ ta đã nghĩ ra cách khắc chế Thạch Chi Hiên.
Đó là thỉnh Thạch Thanh Tuyền thổi cho lão nghe một khúc tiêu, nàng sẽ dùng phương thức động lòng người nhất, dùng tiếng tiêu truyền tâm ý. Chắc chắn lão sẽ bại, sơ hở lớn nhất của Thạch Chi Hiên chính là “Tâm”!
Khấu Trọng đang định nói tiếp, đột nhiên giơ tay làm dấu ngừng lại:
- Thường Hà đến rồi! Có cả Ôn Ngạn Bác và Lưu Chính Hội, toàn là những mục tiêu bọn ta cần tranh thủ.
Từ Tử Lăng xoay người đưa tay chào Ôn Ngạn Bác, Khấu Trọng lại khách khí ôm quyền kính lễ theo kiểu giang hồ, miệng nói với Từ Tử Lăng:
- Chắc chắn bọn chúng đến đây bàn chuyện lạ đêm qua, đủ thấy pháo của bọn ta gây chấn động và thành công đến thế nào!
Ôn Ngạn Bác hờ hững trả lễ, cùng Thường Hà và Lưu Chính Hội đến góc xa ngồi xuống, thì thầm bàn tán.
Khấu Trọng ghé sát Từ Tử Lăng nói:
- Lưu Chính Hội là bằng hữu thân thiết nhất của Thường Hà. Năm xưa tiểu đệ cải trang làm xú thần y, Thường Hà chỉ lo cho mình Lưu Chính Hội, đủ thấy mối giao tình của họ sâu sắc đến mức nào. Thuyết phục được Lưu Chính Hội, chắc chắn sẽ có cơ hội tranh thủ được nhân vật quan trọng nhất là Thường Hà về phe ta.
Từ Tử Lăng nói:
- Việc tranh thủ Lý Thần Thông sẽ quyết định thành bại. Nếu có Lý Thần Thông, y sẽ lôi kéo mấy người trung nghĩa theo bọn ta, lo gì đại sự không thành.
Khấu Trọng tinh thần đại chấn nói:
- Hi vọng hôm nay từ phía công chúa có tin tức tốt lành.
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Ngoài Thạch Chi Hiên đáng sợ nhất, còn có ba nhân vật nguy hiểm là Tất Huyền, Khả Đạt Chí và Dương Hư Ngạn có nhiều cơ hội vạch trần thân phận bọn ta. Bọn ta có cần phải để Thái Hành Song Kiệt biến mất trước khi tình huống này xảy ra?
Khấu Trọng nói:
- Nếu ngươi nói những lời này trước khi ta xem cuộc quyết chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết, chắc chắn ta sẽ tán thành cả chân lẫn tay. Nhưng mẹ nó! Sau khi thấy hai cao thủ này giao phong, ta đã hiểu cảnh giới cao nhất của “Tỉnh Trung Nguyệt”, cùng với cảnh giới “Vong Đao” của Tống Khuyết, “Đạo Tâm Tinh Vi” của Ninh lão tôn không hề trái ngược nhau. Lúc đó ta tuy dốc hết tinh thần chú ý, hiểu nhưng vẫn chưa thấu đáo. Đêm qua bọn ta dung hợp tinh thần, đột nhiên ta hoàn toàn nắm được cảnh giới “nhập vi” này, khi ta đi tìm công chúa vẫn ở trong trạng thái tinh thần đó. Vẫn là Lăng thiếu gia giỏi, thật ra ngươi đã bước vào cảnh giới nhập vi sớm hơn ta một bước.
Từ Tử Lăng hơi giật mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Khấu Trọng hạ giọng khẽ nói:
- Chính vì ta đã bước vào cảnh giới này nên lúc đó tuy bên cạnh công chúa có hai nữ tì, ta vẫn có thể truyền âm thanh vào tai nàng. Ngay cả âm thanh tỏa ra xung quanh thế nào ta cũng nắm chắc, Xưa nay ta chưa bao giờ làm được như thế.
Từ Tử lăng gật đầu:
- Có phải ngươi định tiếp tục giả làm Thái Hành Song Kiệt, và còn đoan chắc qua mặt được bất cứ ai, kể cả Tất Huyền?
Khấu Trọng nói:
- Bọn ta giả mạo Thái Hành Song Kiệt, tuy giấu được người khác nhưng e rằng không qua nổi mắt Tất Huyền và Khả Đạt Chí. Chính vì sợ có sơ hở nên bọn ta mới lộ nguyên hình. Nếu bọn ta đạt tới cảnh giới vong ngã, tự xem bản thân không phải là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, lại thêm tài hóa trang xảo diệu, dẫu có sơ hở cũng không ai nhìn rõ. Chỉ cần quên đi thành bại, trong lòng không trở ngại, bọn ta chắc chắn sẽ thành công.
Cuối cùng Từ Tử lăng gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta chỉ tin tưởng nhiều lắm là năm phần thôi.
Khấu Trọng vui mừng:
- Cứ quyết định như vậy đi, con bà nó là con gấu, Thái Hành Song Kiệt tới đây!
Từ Tử Lăng bật cười:
- Tên tiểu tử này! Ngươi vẫn giống như tên vô lại ở Dương Châu năm xưa!
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Có một chuyện nữa cần bàn với ngươi, Trinh Quán tiền trang của Phúc Vinh gia chúng ta nên chọn ngày lành tháng tốt nào để cử hành đại lễ khai trương?
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Ngày tốt để khai trương không nên cách ngày khởi sự quá xa, cùng lắm là trong vòng mười ngày. Bọn ta cũng cần thêm chút thời gian để dẫn dụ Hương Quý, hoàn toàn nắm chặt lấy động tĩnh của Hương gia.
Khấu Trọng đáp:
- Vậy là nên vào khoảng tháng hai, tháng ba. Tống nhị ca sẽ chọn ngày, báo lên Lý Uyên, lúc đó người của bọn ta đã đến được bảy tám phần.
Từ Tử Lăng nói:
- Để tiện hành sự, người của bọn ta nên thu xếp ở trong thành, để đến khi khởi sự có thể hành động được nhanh chóng.
Khấu Trọng trả lời:
- Tốt nhất nên để việc này cho bọn ta hoặc người không liên quan đến Tần Vương phụ trách, Hoàng Hà Bang là nhân tuyển thích hợp nhất. Họ từng sở hữu Thượng Lâm Uyển, ở Trường An đương nhiên quen biết nhiều người, chuyện này chờ Lôi đại ca về sẽ rõ.
Từ Tử Lăng nói:
- Đến lúc đó Kỷ Thiến trở về, bọn ta có thêm sự trợ giúp đắc lực của Âm Hiển Hạc nữa.
Khấu Trọng đồng ý:
- Ta lập tức bảo Tiểu Kiệt đi làm. Ài! Làm thế nào xử lý huynh đệ Đột Lợi của bọn ta?
Y thật là ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết Hiệt Lợi là tên qua cầu rút ván hay sao? Khi Hiệt Lợi nắm được toàn bộ cục diện, hắn sẽ quay ngược giáo đối phó với y. Đột Lợi ủng hộ Hiệt Lợi như vậy khiến cho các huynh đệ Hồi Hột và Thất Vi cũng bị lôi vào vũng nước đục, tạo thêm khó khăn cho bọn ta.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Chủ yếu là do Tất Huyền. Chỉ cần lão Bạt có thể đánh bại Tất Huyền, phá vỡ thần thoại bất bại của lão, Đột Lợi sẽ không cần nghe lời Hiệt Lợi nữa. Lúc đó, hắn sẽ có thể liên minh với trung thổ bọn ta, nguy cơ sẽ tự giải.
Khấu Trọng nói:
- Ta từng làm chủ soái, về mặt này có chút tâm đắc hơn ngươi. Một khi Đột Lợi đã không quản ngại thiên sơn vạn thủy đánh xuống miền nam, chắc chắn sẽ không chịu trở về tay không. Dù cho y nhớ đến tình xưa, thuộc hạ của y vẫn không chịu ngừng tay, trái lại sẽ chi phối quyết định của y. Cho nên chỉ có cách là dùng cả cương lẫn nhu, khiến Đột Lợi biết khó mà lui, nhờ vào giao tình của bọn ta mà mở đường cho hắn rút lui êm đẹp.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Hiểu rồi! Bởi thứ mà bọn ta truy cầu không phải là một trường chiến tranh toàn cục, mà chỉ là một cuộc chính biến mang tính quyết định, tiêu diệt các thế lực phản đối Tần Vương lên ngôi. Sau khi xác định được mục tiêu rõ ràng, bọn ta sẽ tiếp tục đi theo con đường này, cho đến khi thành công.
Khấu Trọng hân hoan:
- Từ khi rời khỏi Dương Châu, bọn ta chưa bao giờ đồng tâm hợp lực hoàn toàn, cùng đi một hướng như thế này. Ta vui mừng đến nỗi muốn đứng trước mặt mọi người mà hát.
Từ Tử Lăng nói:
- Vụ việc đêm qua đã phá vỡ bế tắc, quyền chủ động lại trong tay bọn ta. Lát nữa sẽ gặp tại phủ mỹ nhân quân sư!
Khấu Trọng cười:
- Bữa cơm hôm nay để ta trả. Cầu chúc ta không cần phải làm cái Hoàng đế mệt chết người đó nữa, tất cả đã do Lý tiểu tử làm thay. Cuộc đời như thế này, có gì đáng tiếc nữa!
Hai người đang định đứng dậy tính tiền ra về, chợt thấy Tống Sư Đạo trong lớp vỏ Thân Văn Giang bước lên lầu, khuôn mặt ngưng trọng đi về phía họ.
Hai người thầm kêu không hay, có việc gì mà một người lâu nay vẫn tỉnh táo như Tống Sư Đạo lại bất chấp nguy hiểm đến tìm hai gã?
(Hết hồi 737)
- Các ngươi đi đâu vậy?
Hai người thầm kêu may mắn vì trên người bọn họ không thể ngửi thấy chút mùi dầu lửa nào, nếu không sẽ bị lộ lập tức. Nhưng cả hai vẫn rất đau đầu vì câu hỏi này không dễ trả lời, hơn nữa kẻ hỏi lại là người còn tài trí hơn họ, Thạch Tà vương.
Khấu Trọng nhìn thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, hiểu rằng tất cả bọn Nhậm Tuấn, Tống Sư Đạo đều bị tiếng nổ do bọn họ gây ra đánh thức; sự thật là toàn bộ quân dân Trường An thành đều bị ảnh hưởng; gã liền nảy ra một ý:
- Bọn ta đang ngủ rất ngon, chợt nghe thấy hoàng cung có tiếng nổ dữ dội, liền đi xem thử có chuyện gì xảy ra.
Ngoài ý liệu của hai người, Thạch Chi Hiên chỉ gật đầu, ngửa mặt nhìn trời, hỏi tiếp:
- Các ngươi đã thấy được gì?
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Trong Đông cung ánh lửa rừng rực, tiếng nổ ầm ầm, nhưng vãn bối vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thạch Chi Hiên trầm ngâm:
- Thật là cổ quái!
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi lại:
- Tà vương đến đây chắc hẳn nghi ngờ việc xảy ra trong Đông cung có liên quan đến bọn ta, sao chỉ nói vài câu Tà vương đã tin ngay, không nghi ngờ gì nữa?
Từ Tử Lăng thầm khen hay, bản lĩnh nói xạo, lấp liếm này của Khấu Trọng dù gã có cưỡi ngựa cũng không theo kịp. Câu nói vừa rồi thần kì vô cùng, hỏi ngược lại Thạch Chi Hiên tại sao lại quá dễ dàng tin hai gã, càng chứng tỏ trong lòng hai gã không có gì mờ ám.
Ánh mắt Thạch Chi Hiên dừng lại trên mặt Khấu Trọng, thản nhiên đáp:
- Ý nghĩ đầu tiên của ta khi nghe đại nội phát nổ là chuyện này có liên quan đến các ngươi. Ta vội vàng chạy tới Doãn phủ, đợi xem hai tiểu tử ngươi từ địa đạo chui ra, nhưng lại thấy Lý Uyên cùng bọn tùy tùng vội vàng từ địa đạo về cung. Mỗi lần Lý Uyên ra vào địa đạo đều có thân binh canh giữ, không ai vào được, vì thế ta không hiềm nghi nữa.
Hai người vừa thầm kêu nguy hiểm, lại vừa thầm mừng may mắn, vì lúc hai người quay về vừa đúng thời điểm Thạch Chi Hiên đi tìm họ, trên người họ lại không mang bất cứ tang vật gì để lão có thể nắm bắt được.
Thạch Chi Hiên tựa như chưa hiểu gì về chuyện Đông cung xảy ra chấn động, ông ta nhíu mày một hồi rồi đột nhiên bảo:
- Ngày mai Hi Bạch sẽ về, các ngươi nên nghỉ ngơi.
Khấu Trọng vội gọi:
- Tà vương dừng bước, tiểu tử có chuyện muốn hỏi!
Thạch Chi Hiên ôn hòa:
– Nói đi!
Từ Tử Lăng không hiểu vì sao Khấu Trọng có ý lưu vị ôn thần này lại, cũng không đoán được hắn muốn hỏi gì Thạch Chi Hiên, chỉ hiếu kỳ lắng nghe.
Khấu Trọng hỏi:
- Phải chăng Tà vương được Doãn Tổ Văn cho biết địa đạo bí mật ra vào hoàng cung?
Thạch Chi Hiên cười nhẹ đáp:
- Đây cũng là một nghi vấn trong lòng Thạch mỗ, tại sao hai ngươi biết đến bí đạo này?
Khấu Trọng thản nhiên trả lời:
- Bọn vãn bối có thể phát hiện được địa đạo là hoàn toàn nhờ Lý Uyên giả làm Tào Tam đến chỗ Trì Sanh Xuân lấy cắp danh họa của Lý Tử Kiền, bị Tiểu Lăng theo sau biết được. Đơn giản vậy thôi.
Hai mắt Thạch Chi Hiên lộ sát cơ, nói:
- Thấy hai ngươi thẳng thắn, ta cũng chẳng giấu, ta phát hiện bí đạo từ các ngươi,
còn lâu nay Doãn Tổ Văn lại luôn giấu ta, hừ!
Hai người biết sát khí trên mắt lão là dành cho Doãn Tổ Văn, liền cảm thấy như trút được một gánh nặng.
Thạch Chi Hiên trầm giọng:
- Đông cung phát sinh vụ hỏa hoạn kì quái, đối với hành động của chúng ta có ảnh hưởng bất lợi, hai ngươi nên cẩn thận. Trước khi hành động, tuyệt đối đừng bén mãng đến bí đạo đó!
Nói xong, lão lướt qua tường bỏ đi.
Khấu Trọng đập tay lên vai Từ Tử Lăng, bước vào nội đường, than thở:
- Bọn ta vẫn suy nghĩ chưa được chu đáo, không ngờ Thạch Chi Hiên còn có chiêu này. May mà trời xui đất khiến vượt qua được cửa ải, sáng mai phải cúng tế để tạ ơn thần thánh mới được! Đêm nay hoàn toàn nhờ một câu nói: “Đêm dài lắm mộng” của Tống nhị ca mà tình thế thay đổi.
Hôm sau hai gã ôm mưu đồ vào cung. Không khí trong Hoàng thành rất khác lạ, người nào cũng thần sắc ngưng trọng, hiển nhiên vẫn còn hoảng loạn vì vụ hỏa hoạn tối qua.
Gặp Trình Mạc, vị thượng ti này liền nói:
- Hôm nay không có việc gì cả! Mọi việc trong cung hôm nay đều hủy bỏ hết, hai ngươi có thể về sớm.
Hai gã vô cùng sung sướng, không ngờ mọi chuyện lại may mắn đến thế.
Khấu Trọng giả vờ không biết gì, hỏi:
- Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Khiến bọn ta sợ đến nổi nhảy bật khỏi giường.
Trình Mạc không nghi ngờ gì từ vẻ mặt bình thản của hai huynh đệ gã, hạ giọng khẽ nói:
- Chuyện này không nên đồn ra ngoài. Đêm qua Khẩn Bảo điện đột nhiên xảy ra cháy lớn, thiêu sạch không còn miếng ngói, còn làm bị thương hơn mười người và bảy tám con la.
Khấu Trọng lấy làm lạ, hỏi:
- Đang yên đang lành sao lại phát hỏa, còn có tiếng nổ ầm ầm nữa?
Trình Mạc lộ vẻ thất kinh, vội nói:
- May mà ngươi hỏi ta, nếu không thì nguy rồi. Đừng hỏi câu này với bất kì ai trong cung! Hoàng thượng đã ban lệnh nghiêm cấm nhắc đến chuyện này.
Tư Tử Lăng hỏi:
- Liệu có phải là do kẻ địch làm không?
Trình Mạc lắc đầu:
- Không thể nào, đừng nghĩ ngợi lung tung, chỉ là vô ý mà thôi.
Khấu Trọng hiểu có hỏi nữa cũng chẳng biết thêm được gì nên cùng Từ Tử Lăng cáo lui.
Không biết có phải vì chuyện hôm qua hay không mà Phúc Lục Lâu thưa khách hẳn so với bình thường. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đến sớm nên chọn được vị trí yên tĩnh,
có thể nhìn xuống Hợp Xương long.
Khấu Trọng hân hoan:
- Pháo của chúng ta đêm qua vang khắp thiên hạ như sấm động, hiệu quả hơn bất kì lời đồn nào. Người hiểu chuyện ắt cho rằng bọn ta thần thông quảng đại, việc gì làm cũng được; người không biết thì sẽ nghĩ ông trời muốn thu thập Lý Kiến Thành nên cảnh cáo y. Cho dù họ nghĩ thế nào, đối với bọn ta cũng chỉ có trăm lợi mà không có hại.
Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:
- Không đơn giản như vậy đâu, thực ra bọn ta cũng đang mạo hiểm đó thôi. Chỉ cần Lý Tú Ninh khuyên Lý Thần Thông bị sai sót thì bọn ta sẽ không còn đường trốn đâu.
Khấu Trọng mười phần tin tưởng:
- Yên tâm đi! Công chúa tự biết suy tính. Lý Thần Thông theo Lý Thế Dân chinh chiến nhiều năm, chẳng những hiểu rõ thời cuộc mà còn biết uy lực của mối liên mình giữa ta và Lý tiểu tử. Hơn nữa, ta lại có ơn cứu mạng, khi tại thành Lạc Dương trong lúc binh kéo đến ngoài thành mà y vẫn chịu dùng lời tình nghĩa khuyên bọn ta, ta tin rằng có thể tranh thủ được y.
Từ Từ Lăng nhắc:
- Đừng quên cuộc hẹn với Ngụy Trưng vào giờ Ngọ.
Khấu Trọng uống một ngụm trà nóng, cười nhẹ:
- Ta đang muốn hỏi Ngụy Trưng về phản ứng của Lý Kiến Thành, xem y có nghi ngờ gì về vụ hỏa hoạn tối qua hay không? Sao lại quên được! Nhân còn chút thời gian, Lăng thiếu gia sao không đến bái kiến Liễu Không, báo cáo thành tích? Ta phải đi nói giúp tên tiểu tử Tra Kiệt vài lời, xem thử nhân duyên của hắn có phải thiên định không.
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn xuống Hợp Xương Long, hỏi:
- Dương Văn Can có thay đổi hành trình không?
Đêm qua hai gã nhận được tin tức của Tra Kiệt cho biết bọn Dương Văn Can đã đến bến đò phía bắc kênh Vĩnh An vào lúc hoàng hôn, không trở về Hợp Xương Long.
Khấu Trọng nói:
- Hắn muốn chạy trốn đó, ở lại ắt bị bọn ta giết. Chà, ta không ngờ nhẫn nhịn lại khổ cực đến như vậy. Ở trong thành Trường An có quá nhiều tên khốn ta muốn tiêu diệt.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Tiểu đệ cũng nghĩ vậy, bất quá việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, ngươi…
Khấu Trọng thấy gã muốn nói gì đó lại thôi, ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói hay sao?
Từ Tử Lăng nói:
- Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, hiện tại ngươi và Ngọc Trí đã làm lành, ngươi có nhớ đến Sở Sở một dạ thâm tình lặng lẽ đợi chờ ngươi hay không? Sau này, Thượng Tú Phương đến Trường An, ngươi làm sao đối mặt với nàng?
Khấu Trọng tiu nghỉu, nhíu chặt đôi mày, cười khổ nói:
- Ngươi bảo ta làm sao mới phải đây? Lời nói của ngươi trúng chỗ nhược của ta rồi.
Từ Tử lăng đáp:
- Sở Sở như là mẹ của Tiểu Lăng Trọng, ngươi không thể phụ nàng. Chỉ cần ngươi nói rõ với Ngọc Trí cho nàng biết rõ mọi việc, tuyệt không có vấn đề gì. Ngươi có thể nuôi dưỡng Tiểu Lăng Trọng, không phụ linh hồn Tố tỷ trên trời cao.
Khấu Trọng gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, được Lăng thiếu gia có lời nói giúp, vấn đề khó khăn này sẽ được giải quyết như thế. Còn Thượng Tú Phương, ài!
Từ Tử lăng nói:
- Thượng Tú Phương đâu phải là nhi nữ bình thường, nàng có suy nghĩ riêng, không thể miễn cưỡng được. Ta thấy tạm thời không nên nghĩ đến chuyện này, cứ để mặc ông trời quyết định. Việc trước mắt rất quan trọng. Khó khăn nhất không phải là ứng phó với Kiến Thành và Nguyên Cát ra sao mà là làm cách nào để đề phòng Thạch Chi Hiên phá vỡ bí mật của bọn ta. Đêm qua thoát khỏi nguy cơ bị lộ hoàn toàn là nhờ vận khí, e rằng lần sau không có cái may mắn ấy nữa đâu!
Khấu Trọng trầm ngâm một lát, ghé sát hỏi nhỏ:
- Nếu chúng ta bỏ qua mọi chuyện toàn lực xuất thủ, liệu có khả năng thu thập được lão hay không? Chắc ngươi hiểu rõ hơn ta.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Mặc dù nghĩ cho đại cục, tất nhiên bọn ta phải diệt mối họa này. Nhưng hiện tại lão rất cô độc, ta không nỡ giậu đổ bìm leo. Quan hệ giữa ta và lão thực sự rất cổ quái, có lúc ta tiếc không giết quách lão cho xong, có lúc lại đồng tình với lão.
Khấu Trọng thản nhiên nói:
- Ngươi nói rất đúng, dẫu sao lão cũng là cha đẻ của Thạch Thanh Tuyền, lại là sư phụ của Hi Bạch. Mẹ nó! Nhiều lần lão thủ hạ lưu tình với ngươi. Hắc! Bọn ta nên làm sao đây? Liệu bọn ta có năng lực khiến lão thắng không được, bỏ chạy không xong?
Từ Tử Lăng ngây ra:
- Há chẳng phải khó hơn giết lão sao? Nếu không xong, kẻ chịu tai ương ắt là bọn ta! Huống chi, làm như vậy được rồi thì có ích gì không?
Khấu Trọng nói:
- Vừa rồi ta chợt nảy ý muốn ngươi đi gặp Liễu Không, lúc đó trong lòng cảm thấy mơ hồ, nguyên ta đã sớm có ý niệm này: trong thiên hạ chỉ có một người có khả năng thu thập Thạch Chi Hiên, đó chính là kiều thê Thạch Thanh Tuyền mỹ nhân của ngươi.
Từ Tử Lăng giật mình:
- Ngươi muốn hai cha con họ gặp nhau?
Khấu Trọng trả lời:
- Ta biết ngươi không muốn Thanh Tuyền bị lôi vào những cuộc tranh đấu xấu xa trên thế gian, nhưng dù sao Thạch Chi Hiên cũng là cha ruột của nàng. Ý nguyện trước khi mất của mẹ nàng Bích Tú Tâm là mong lão cải tà quy chính. Lăng thiếu gia làm cách nào để thuyết phục được yếu điểm duy nhất này của Thạch Chi Hiên, thì bọn ta sẽ tất thắng. Chỉ cần có thể cầm giữ Thạch Chi Hiên, khiến lão sẽ không thể tránh khỏi hay hóa giải khuyết điểm chí mệnh này.
Từ Tử Lăng lặng im không nói, một lúc sau mới cười khổ:
- Ngươi không hiểu Thạch Thanh Tuyền! Khuyên nàng làm chuyện này có nghĩa là đi ngược lại bản tính thuận theo tự nhiên của nàng, cũng là sự khinh nhờn hết mực đối với nàng. À, không biết khi nàng thổi tiêu có biết Thạch Chi Hiên sẽ lén nghe và ngắm nhìn nàng không?
Khấu Trong gãi đầu:
-Ngươi nói gì vậy? Hai câu cuối dường như chẳng liên quan gì với phần trên, đúng không?
Hai mắt Từ Tử Lăng sáng rực, khóe miệng khẽ cười:
- Đừng làm đứt luồng suy nghĩ của ta, có lẽ ta đã nghĩ ra cách khắc chế Thạch Chi Hiên.
Đó là thỉnh Thạch Thanh Tuyền thổi cho lão nghe một khúc tiêu, nàng sẽ dùng phương thức động lòng người nhất, dùng tiếng tiêu truyền tâm ý. Chắc chắn lão sẽ bại, sơ hở lớn nhất của Thạch Chi Hiên chính là “Tâm”!
Khấu Trọng đang định nói tiếp, đột nhiên giơ tay làm dấu ngừng lại:
- Thường Hà đến rồi! Có cả Ôn Ngạn Bác và Lưu Chính Hội, toàn là những mục tiêu bọn ta cần tranh thủ.
Từ Tử Lăng xoay người đưa tay chào Ôn Ngạn Bác, Khấu Trọng lại khách khí ôm quyền kính lễ theo kiểu giang hồ, miệng nói với Từ Tử Lăng:
- Chắc chắn bọn chúng đến đây bàn chuyện lạ đêm qua, đủ thấy pháo của bọn ta gây chấn động và thành công đến thế nào!
Ôn Ngạn Bác hờ hững trả lễ, cùng Thường Hà và Lưu Chính Hội đến góc xa ngồi xuống, thì thầm bàn tán.
Khấu Trọng ghé sát Từ Tử Lăng nói:
- Lưu Chính Hội là bằng hữu thân thiết nhất của Thường Hà. Năm xưa tiểu đệ cải trang làm xú thần y, Thường Hà chỉ lo cho mình Lưu Chính Hội, đủ thấy mối giao tình của họ sâu sắc đến mức nào. Thuyết phục được Lưu Chính Hội, chắc chắn sẽ có cơ hội tranh thủ được nhân vật quan trọng nhất là Thường Hà về phe ta.
Từ Tử Lăng nói:
- Việc tranh thủ Lý Thần Thông sẽ quyết định thành bại. Nếu có Lý Thần Thông, y sẽ lôi kéo mấy người trung nghĩa theo bọn ta, lo gì đại sự không thành.
Khấu Trọng tinh thần đại chấn nói:
- Hi vọng hôm nay từ phía công chúa có tin tức tốt lành.
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Ngoài Thạch Chi Hiên đáng sợ nhất, còn có ba nhân vật nguy hiểm là Tất Huyền, Khả Đạt Chí và Dương Hư Ngạn có nhiều cơ hội vạch trần thân phận bọn ta. Bọn ta có cần phải để Thái Hành Song Kiệt biến mất trước khi tình huống này xảy ra?
Khấu Trọng nói:
- Nếu ngươi nói những lời này trước khi ta xem cuộc quyết chiến giữa Ninh Đạo Kỳ và Tống Khuyết, chắc chắn ta sẽ tán thành cả chân lẫn tay. Nhưng mẹ nó! Sau khi thấy hai cao thủ này giao phong, ta đã hiểu cảnh giới cao nhất của “Tỉnh Trung Nguyệt”, cùng với cảnh giới “Vong Đao” của Tống Khuyết, “Đạo Tâm Tinh Vi” của Ninh lão tôn không hề trái ngược nhau. Lúc đó ta tuy dốc hết tinh thần chú ý, hiểu nhưng vẫn chưa thấu đáo. Đêm qua bọn ta dung hợp tinh thần, đột nhiên ta hoàn toàn nắm được cảnh giới “nhập vi” này, khi ta đi tìm công chúa vẫn ở trong trạng thái tinh thần đó. Vẫn là Lăng thiếu gia giỏi, thật ra ngươi đã bước vào cảnh giới nhập vi sớm hơn ta một bước.
Từ Tử Lăng hơi giật mình, trầm ngâm suy nghĩ.
Khấu Trọng hạ giọng khẽ nói:
- Chính vì ta đã bước vào cảnh giới này nên lúc đó tuy bên cạnh công chúa có hai nữ tì, ta vẫn có thể truyền âm thanh vào tai nàng. Ngay cả âm thanh tỏa ra xung quanh thế nào ta cũng nắm chắc, Xưa nay ta chưa bao giờ làm được như thế.
Từ Tử lăng gật đầu:
- Có phải ngươi định tiếp tục giả làm Thái Hành Song Kiệt, và còn đoan chắc qua mặt được bất cứ ai, kể cả Tất Huyền?
Khấu Trọng nói:
- Bọn ta giả mạo Thái Hành Song Kiệt, tuy giấu được người khác nhưng e rằng không qua nổi mắt Tất Huyền và Khả Đạt Chí. Chính vì sợ có sơ hở nên bọn ta mới lộ nguyên hình. Nếu bọn ta đạt tới cảnh giới vong ngã, tự xem bản thân không phải là Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, lại thêm tài hóa trang xảo diệu, dẫu có sơ hở cũng không ai nhìn rõ. Chỉ cần quên đi thành bại, trong lòng không trở ngại, bọn ta chắc chắn sẽ thành công.
Cuối cùng Từ Tử lăng gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta chỉ tin tưởng nhiều lắm là năm phần thôi.
Khấu Trọng vui mừng:
- Cứ quyết định như vậy đi, con bà nó là con gấu, Thái Hành Song Kiệt tới đây!
Từ Tử Lăng bật cười:
- Tên tiểu tử này! Ngươi vẫn giống như tên vô lại ở Dương Châu năm xưa!
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Có một chuyện nữa cần bàn với ngươi, Trinh Quán tiền trang của Phúc Vinh gia chúng ta nên chọn ngày lành tháng tốt nào để cử hành đại lễ khai trương?
Từ Tử Lăng trầm ngâm:
- Ngày tốt để khai trương không nên cách ngày khởi sự quá xa, cùng lắm là trong vòng mười ngày. Bọn ta cũng cần thêm chút thời gian để dẫn dụ Hương Quý, hoàn toàn nắm chặt lấy động tĩnh của Hương gia.
Khấu Trọng đáp:
- Vậy là nên vào khoảng tháng hai, tháng ba. Tống nhị ca sẽ chọn ngày, báo lên Lý Uyên, lúc đó người của bọn ta đã đến được bảy tám phần.
Từ Tử Lăng nói:
- Để tiện hành sự, người của bọn ta nên thu xếp ở trong thành, để đến khi khởi sự có thể hành động được nhanh chóng.
Khấu Trọng trả lời:
- Tốt nhất nên để việc này cho bọn ta hoặc người không liên quan đến Tần Vương phụ trách, Hoàng Hà Bang là nhân tuyển thích hợp nhất. Họ từng sở hữu Thượng Lâm Uyển, ở Trường An đương nhiên quen biết nhiều người, chuyện này chờ Lôi đại ca về sẽ rõ.
Từ Tử Lăng nói:
- Đến lúc đó Kỷ Thiến trở về, bọn ta có thêm sự trợ giúp đắc lực của Âm Hiển Hạc nữa.
Khấu Trọng đồng ý:
- Ta lập tức bảo Tiểu Kiệt đi làm. Ài! Làm thế nào xử lý huynh đệ Đột Lợi của bọn ta?
Y thật là ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết Hiệt Lợi là tên qua cầu rút ván hay sao? Khi Hiệt Lợi nắm được toàn bộ cục diện, hắn sẽ quay ngược giáo đối phó với y. Đột Lợi ủng hộ Hiệt Lợi như vậy khiến cho các huynh đệ Hồi Hột và Thất Vi cũng bị lôi vào vũng nước đục, tạo thêm khó khăn cho bọn ta.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Chủ yếu là do Tất Huyền. Chỉ cần lão Bạt có thể đánh bại Tất Huyền, phá vỡ thần thoại bất bại của lão, Đột Lợi sẽ không cần nghe lời Hiệt Lợi nữa. Lúc đó, hắn sẽ có thể liên minh với trung thổ bọn ta, nguy cơ sẽ tự giải.
Khấu Trọng nói:
- Ta từng làm chủ soái, về mặt này có chút tâm đắc hơn ngươi. Một khi Đột Lợi đã không quản ngại thiên sơn vạn thủy đánh xuống miền nam, chắc chắn sẽ không chịu trở về tay không. Dù cho y nhớ đến tình xưa, thuộc hạ của y vẫn không chịu ngừng tay, trái lại sẽ chi phối quyết định của y. Cho nên chỉ có cách là dùng cả cương lẫn nhu, khiến Đột Lợi biết khó mà lui, nhờ vào giao tình của bọn ta mà mở đường cho hắn rút lui êm đẹp.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Hiểu rồi! Bởi thứ mà bọn ta truy cầu không phải là một trường chiến tranh toàn cục, mà chỉ là một cuộc chính biến mang tính quyết định, tiêu diệt các thế lực phản đối Tần Vương lên ngôi. Sau khi xác định được mục tiêu rõ ràng, bọn ta sẽ tiếp tục đi theo con đường này, cho đến khi thành công.
Khấu Trọng hân hoan:
- Từ khi rời khỏi Dương Châu, bọn ta chưa bao giờ đồng tâm hợp lực hoàn toàn, cùng đi một hướng như thế này. Ta vui mừng đến nỗi muốn đứng trước mặt mọi người mà hát.
Từ Tử Lăng nói:
- Vụ việc đêm qua đã phá vỡ bế tắc, quyền chủ động lại trong tay bọn ta. Lát nữa sẽ gặp tại phủ mỹ nhân quân sư!
Khấu Trọng cười:
- Bữa cơm hôm nay để ta trả. Cầu chúc ta không cần phải làm cái Hoàng đế mệt chết người đó nữa, tất cả đã do Lý tiểu tử làm thay. Cuộc đời như thế này, có gì đáng tiếc nữa!
Hai người đang định đứng dậy tính tiền ra về, chợt thấy Tống Sư Đạo trong lớp vỏ Thân Văn Giang bước lên lầu, khuôn mặt ngưng trọng đi về phía họ.
Hai người thầm kêu không hay, có việc gì mà một người lâu nay vẫn tỉnh táo như Tống Sư Đạo lại bất chấp nguy hiểm đến tìm hai gã?
(Hết hồi 737)
/800
|