Tang mẫu đi lấy trà, bọc trong gói giấy đưa cho Tả Thiếu Dương rồi nhận tiền.
Tang phụ nghe thế nếp nhăn trên mặt như đang cười, nói:
– Trà này pha xong nước màu vàng, lại trong suốt, hương thơm thanh nha, vị thuần mà ngọt, dư vị kéo dài. Cha cậu là người biết hàng, uống một cái sẽ biết ta không nói quá lời.
Tang phụ và Tang mẫu hớn hở tiễn Tả Thiếu Dương ra tận ngoài cửa, đến khi quay về thấy nữ nhi đứng bên cửa hậm hực nhìn mình, ngớ ra hỏi:
– Đứng ngây ra đó làm gì thế?
– Cha, tiểu lang trung người ta kiếm tiền không dễ, sao cha còn dụ dỗ người ta mua trà?
Tang Tiểu Muội vốn gọi Tả Thiếu Dương là Tả đại ca, nhưng tất nhiên không thể xưng hô như thế trước mặt cha mẹ:
– Nhà họ ăn còn chưa no, tiền đâu ra mà uống trà đắt như vậy?
Tang phụ kéo nữ nhi vào trong phòng:
– Con không hiệu gì cả, tiền này chúng ta không kiếm thì cũng lọt vào túi người khác thôi.
– Là sao ạ?
Tiểu Muội không hiểu:
Tang mẫu nhe cái hàm răng vàng ra:
– Y về Quý Chi Đường cũng không còn xu nào đâu, hiện giờ chỗ đó chắc là náo loạn tung trời rồi.
Tiểu Muội thất kinh, cố găng không dám để lộ ra ngoài quá nhiều:
– Nhà họ làm sao?
– Còn làm sao? Chủ nợ đòi tiền chứ sao, Quý Chi Đường nợ tiền nhiều nhà lắm, không chỉ nhà ta đâu, bây giờ toàn bộ chủ nợ đã kéo tới kín nhà, cái nhà đó coi như hôm nay hết rồi.
– Rốt cuộc là có chuyện gì mà họ lại cùng tới một lúc như thế.
Tang phụ thở dài, nhưng rõ ràng làm bộ thôi:
– Sáng sớm hôm nay, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường đến nói với cha, Quý Chi Đường đem toàn bộ tiền kiếm được trả cho Triệu Tam Nương, nhưng vẫn còn thiếu cả một đống, Triệu Tam Nương chuẩn bị đuổi họ khỏi nhà, thu lại nhà, cho nên sau này Tả gia không còn tiền mà trả nợ nữa, ai không nhanh tới đó tranh thủ lấy đồ đạc gán nợ thì coi như sau này mất trắng rồi. Mẹ con vốn định đi đấy, nhưng mà thấy Chúc lão hán đưa tiền cho tiểu lang trung, nên không đi nữa, thuận lợi thu được tiền về.
Tang mẫu thì không thèm che dấu đắc ý:
– May bà nương đây thông minh, ha, lần này tiểu lang trung về nhà náo nhiệt lắm.
– A.
Tang Tiểu Muội run giọng:
– Cha mẹ lấy tiền nợ đã đành, sao còn gạ gẫm người ta mua trà đắt tiền như vậy? Người ta đang cần tiền trả nợ mà.
– Nói thừa, có biết Tả gia nợ tiền bao nhiêu người không, nợ bao nhiêu tiền không, có khi bán cả nhà mới trả dứt nợ, mà bọn họ làm gì có nhà.
Tang phụ nhìn trái nhìn phải nói nỏi:
– May mà nhờ mẹ con thông minh, trước kia Vương bà làm mai cho con và Tả đại lang, cái nhà đó bị sao nghèo chiếu vào, cái hiệu thuốc càng kinh doanh càng lỗ, đã thế cha y còn thường tới quán trà hưởng thanh nhàn, không có chí phấn đấu. Chưa nói gì tới tiền sinh lễ, con về cái nhà đó chỉ e uống gió tây bắc mà thôi, giờ thấy chưa? Không biết lòng cha mẹ, chỉ giỏi cãi trả.
– Ài, lại còn đắc tội với Nghê Nhị nữa, ai chả biết lão già đó lên kẻ hiểm độc nhỏ nhen, bụng dạ đầy mưu mô thâm độc, Tả gia thật thà lại chẳng có chỗ dựa, chết là cái chắc.
Tang Tiểu Muội cắn chặt răng, dẫm chân một cái, chạy khỏi tiền sảnh, rầm rầm lên lầu, về phòng của mình.
Tang phụ và Tang mẫu rất đắc ý về sự quyết đoán của mình, không chỉ lấy được tiền nợ, mà còn thuận tiện bán thêm được ít trà, ngâm nga tiểu khúc, đon đả đi chào khách.
Tang Tiểu Muội chạy về phòng, cài cửa lại, còn đóng cả cửa sổ, mở ngăn kéo dưới cùng, ngăn kéo này có một cái vách kín, nàng tháo ra, lấy một cái hộp nhỏ, đặt lên giường, chìa khóa nàng luôn đeo ở cổ, mở tách một cái, đổ toàn bộ đồ trong đó vào khăn tay màu lam, trong đó toàn là đồ trang sức như trâm, vòng tay. Bọc khăn tay lại, cho vào lòng, xuống lầu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tang phụ đang ở sau quầy xem sổ, thấy tiếng bước chân thì thò đầu nhìn lên hỏi:
– Con đi đâu?
Tang Tiểu Muội không đáp, thoáng cái đã chạy mất hút.
………..
Lúc này Quý Chi Đường đúng là đã náo loạn tung trời rồi, có tên tráng hán giọng vang như sấm hùng hùng hổ hổ nói:
– Tả lang trung, ta thấy ông là người thành thật, mới cho ông vay tiền, nhưng ông quá đáng lắm rồi, năm mới ta cũng không đòi tiền, để các người có cái Tết tốt lành. Các người kiếm được tiền lại trả hết cho Triệu Tam Nương, chẳng lẽ nợ người ta là nợ, nợ của ta không phải là nợ à, thấy ta hiền nên giờ trò sao? Ông nợ ta cả vốn lẫn lãi là hơn 730 đồng, hôm nay không trả tiền ta lấy thuốc trừ nợ.
Một phụ nhân nhao nhao:
– Không được, Tả lang trung nợ lão thân 860 đồng, nhiều hơn cả ngươi, ai cho ngươi mang thuốc đi?
– Tả lang trung, Hầu huynh, các vị không có nhiều tiền trả họ, thế nên trả cho người nợ ít hơn chứ, ta chỉ có 300 đồng thôi, dù sao trả dứt được người nào hay người nấy chứ, đúng không?
Đó là viên thư lại đội khăn xếp:
Bên cạnh thư lại là nha dịch:
– Đúng thế, Tả lang trung, ta biết Hầu Phổ đại ca vay tiền hộ ông, ông hay rồi, nghe nói ông có tiền, trả cho Triệu Tam Nương hơn 5.000 đồng, sao không trả đám chủ nợ nhỏ chúng tôi. Của ta chỉ có 200 đồng thôi, thấy ông khó khăn, lãi không cần nữa, nhưng phải trả vốn chứ, trả tiền rồi chúng tôi không quấy rầy nữa, năm mới năm me, ầm ĩ thế này chả ai vui vẻ cả.
– Của ta chỉ có 150 đồng, có điều Vương Tiểu Tứ của Ban phòng, Lưu lão thất của Hộ phòng, Hồng lão đầu của môn phòng, họ không nỡ làm khó ông, nhờ ta thu hộ, tổng cộng toàn bộ số huynh đệ bọn ta chỉ có 1350 đồng thôi, ông trả luôn cho bọn ta đi, bớt được 3 người, trong nhà cũng yên tĩnh hơn.
Lão phụ lom khom mặt choắt the thé nói:
– Làm gì có cái lý tiền ít trả trước, lão đầu nhà ta bệnh nằm giường nửa năm rồi, đang cần tiền chữa bệnh kìa. Tả lang trung, ông thương lão bà tử này với, trả ta 400 đồng, lãi không cần tính.
Tráng hán ban đầu hung hăng nói:
– Các người không lấy tiền lãi kệ các ngươi, im mồm đi, cho vay để làm gì, không vì lấy lãi vì cái gì?
Phụ nhân trung niên tán đồng:
– Đúng thế, của ta hơn 800 đồng, nợ cả năm rồi, không lấy lãi thì lỗ lớn à?
– Ta không cần lãi, chỉ có hơn 100, trả đi, ta về ngay, ở đây làm khó nhau chẳng hay ho gì.
Đám đông lúc thì đòi tiền Tả gia, lúc thì quay sang chửi bới cãi vã nhau, om xòm cả lên.
Triệu Tam Nương nãy giờ đứng ngoài nha nhẩn ăn hạt dưa, lúc này mới đong đưa eo như rắn nước đi tới, lạnh nhạt nói:
– Các người nói xong cả chưa hả, lão nương đây không phải nói đỡ cho Tả gia, nhưng họ thuê nhà của ta, đương nhiên phải trả ta trước, nếu không thì không có nhà để ở. Có nhà có chỗ kiếm tiền mới trả dần cho các ngươi được, các ngươi làm rộn lên cái gì, Tả lang trung không phải là người quịt tiền của người khác, về cả đi thong thả sẽ có tiền, gần đây Tả gia làm ăn khởi sắc rồi, các người chỉ thấy họ trả ta 5.000 đồng lại không trả mình, mà không biết nghĩ, họ đã trả được khoản nợ lớn, có gì không trả được nợ nhỏ, đừng nghe người ta xúi bẩy tới đây gây sự, ảnh hưởng tới Quý Chi Đường kinh doanh, thiệt thòi là các ngươi thôi, đúng là đám người ngu xuẩn.
Lương thị cảm kích nhìn Triệu Tam Nương, lau nước mắt nói:
– Đúng thế, các vị thần bằng hảo hữu, Tả gia không muốn quịt tiền ai hết, nhất định trả từng người một cả vốn lẫn lãi, mong mọi người yên tâm về đi, Quý Chi Đường còn kinh doanh có tiền mà trả …
– Quỷ mới tin các ngươi.
Tráng hán trừng đôi mắt to như trâu lên, chỉ mặt Triệu Tam Nương:
– Lão tử đây không cần biết lý lẽ gì hết, thiếu nợ không trả tiền thì lão tử siết đồ. Ngươi không tránh ra đừng trách lão tử đánh nữ nhân.
Tang phụ nghe thế nếp nhăn trên mặt như đang cười, nói:
– Trà này pha xong nước màu vàng, lại trong suốt, hương thơm thanh nha, vị thuần mà ngọt, dư vị kéo dài. Cha cậu là người biết hàng, uống một cái sẽ biết ta không nói quá lời.
Tang phụ và Tang mẫu hớn hở tiễn Tả Thiếu Dương ra tận ngoài cửa, đến khi quay về thấy nữ nhi đứng bên cửa hậm hực nhìn mình, ngớ ra hỏi:
– Đứng ngây ra đó làm gì thế?
– Cha, tiểu lang trung người ta kiếm tiền không dễ, sao cha còn dụ dỗ người ta mua trà?
Tang Tiểu Muội vốn gọi Tả Thiếu Dương là Tả đại ca, nhưng tất nhiên không thể xưng hô như thế trước mặt cha mẹ:
– Nhà họ ăn còn chưa no, tiền đâu ra mà uống trà đắt như vậy?
Tang phụ kéo nữ nhi vào trong phòng:
– Con không hiệu gì cả, tiền này chúng ta không kiếm thì cũng lọt vào túi người khác thôi.
– Là sao ạ?
Tiểu Muội không hiểu:
Tang mẫu nhe cái hàm răng vàng ra:
– Y về Quý Chi Đường cũng không còn xu nào đâu, hiện giờ chỗ đó chắc là náo loạn tung trời rồi.
Tiểu Muội thất kinh, cố găng không dám để lộ ra ngoài quá nhiều:
– Nhà họ làm sao?
– Còn làm sao? Chủ nợ đòi tiền chứ sao, Quý Chi Đường nợ tiền nhiều nhà lắm, không chỉ nhà ta đâu, bây giờ toàn bộ chủ nợ đã kéo tới kín nhà, cái nhà đó coi như hôm nay hết rồi.
– Rốt cuộc là có chuyện gì mà họ lại cùng tới một lúc như thế.
Tang phụ thở dài, nhưng rõ ràng làm bộ thôi:
– Sáng sớm hôm nay, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường đến nói với cha, Quý Chi Đường đem toàn bộ tiền kiếm được trả cho Triệu Tam Nương, nhưng vẫn còn thiếu cả một đống, Triệu Tam Nương chuẩn bị đuổi họ khỏi nhà, thu lại nhà, cho nên sau này Tả gia không còn tiền mà trả nợ nữa, ai không nhanh tới đó tranh thủ lấy đồ đạc gán nợ thì coi như sau này mất trắng rồi. Mẹ con vốn định đi đấy, nhưng mà thấy Chúc lão hán đưa tiền cho tiểu lang trung, nên không đi nữa, thuận lợi thu được tiền về.
Tang mẫu thì không thèm che dấu đắc ý:
– May bà nương đây thông minh, ha, lần này tiểu lang trung về nhà náo nhiệt lắm.
– A.
Tang Tiểu Muội run giọng:
– Cha mẹ lấy tiền nợ đã đành, sao còn gạ gẫm người ta mua trà đắt tiền như vậy? Người ta đang cần tiền trả nợ mà.
– Nói thừa, có biết Tả gia nợ tiền bao nhiêu người không, nợ bao nhiêu tiền không, có khi bán cả nhà mới trả dứt nợ, mà bọn họ làm gì có nhà.
Tang phụ nhìn trái nhìn phải nói nỏi:
– May mà nhờ mẹ con thông minh, trước kia Vương bà làm mai cho con và Tả đại lang, cái nhà đó bị sao nghèo chiếu vào, cái hiệu thuốc càng kinh doanh càng lỗ, đã thế cha y còn thường tới quán trà hưởng thanh nhàn, không có chí phấn đấu. Chưa nói gì tới tiền sinh lễ, con về cái nhà đó chỉ e uống gió tây bắc mà thôi, giờ thấy chưa? Không biết lòng cha mẹ, chỉ giỏi cãi trả.
– Ài, lại còn đắc tội với Nghê Nhị nữa, ai chả biết lão già đó lên kẻ hiểm độc nhỏ nhen, bụng dạ đầy mưu mô thâm độc, Tả gia thật thà lại chẳng có chỗ dựa, chết là cái chắc.
Tang Tiểu Muội cắn chặt răng, dẫm chân một cái, chạy khỏi tiền sảnh, rầm rầm lên lầu, về phòng của mình.
Tang phụ và Tang mẫu rất đắc ý về sự quyết đoán của mình, không chỉ lấy được tiền nợ, mà còn thuận tiện bán thêm được ít trà, ngâm nga tiểu khúc, đon đả đi chào khách.
Tang Tiểu Muội chạy về phòng, cài cửa lại, còn đóng cả cửa sổ, mở ngăn kéo dưới cùng, ngăn kéo này có một cái vách kín, nàng tháo ra, lấy một cái hộp nhỏ, đặt lên giường, chìa khóa nàng luôn đeo ở cổ, mở tách một cái, đổ toàn bộ đồ trong đó vào khăn tay màu lam, trong đó toàn là đồ trang sức như trâm, vòng tay. Bọc khăn tay lại, cho vào lòng, xuống lầu, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tang phụ đang ở sau quầy xem sổ, thấy tiếng bước chân thì thò đầu nhìn lên hỏi:
– Con đi đâu?
Tang Tiểu Muội không đáp, thoáng cái đã chạy mất hút.
………..
Lúc này Quý Chi Đường đúng là đã náo loạn tung trời rồi, có tên tráng hán giọng vang như sấm hùng hùng hổ hổ nói:
– Tả lang trung, ta thấy ông là người thành thật, mới cho ông vay tiền, nhưng ông quá đáng lắm rồi, năm mới ta cũng không đòi tiền, để các người có cái Tết tốt lành. Các người kiếm được tiền lại trả hết cho Triệu Tam Nương, chẳng lẽ nợ người ta là nợ, nợ của ta không phải là nợ à, thấy ta hiền nên giờ trò sao? Ông nợ ta cả vốn lẫn lãi là hơn 730 đồng, hôm nay không trả tiền ta lấy thuốc trừ nợ.
Một phụ nhân nhao nhao:
– Không được, Tả lang trung nợ lão thân 860 đồng, nhiều hơn cả ngươi, ai cho ngươi mang thuốc đi?
– Tả lang trung, Hầu huynh, các vị không có nhiều tiền trả họ, thế nên trả cho người nợ ít hơn chứ, ta chỉ có 300 đồng thôi, dù sao trả dứt được người nào hay người nấy chứ, đúng không?
Đó là viên thư lại đội khăn xếp:
Bên cạnh thư lại là nha dịch:
– Đúng thế, Tả lang trung, ta biết Hầu Phổ đại ca vay tiền hộ ông, ông hay rồi, nghe nói ông có tiền, trả cho Triệu Tam Nương hơn 5.000 đồng, sao không trả đám chủ nợ nhỏ chúng tôi. Của ta chỉ có 200 đồng thôi, thấy ông khó khăn, lãi không cần nữa, nhưng phải trả vốn chứ, trả tiền rồi chúng tôi không quấy rầy nữa, năm mới năm me, ầm ĩ thế này chả ai vui vẻ cả.
– Của ta chỉ có 150 đồng, có điều Vương Tiểu Tứ của Ban phòng, Lưu lão thất của Hộ phòng, Hồng lão đầu của môn phòng, họ không nỡ làm khó ông, nhờ ta thu hộ, tổng cộng toàn bộ số huynh đệ bọn ta chỉ có 1350 đồng thôi, ông trả luôn cho bọn ta đi, bớt được 3 người, trong nhà cũng yên tĩnh hơn.
Lão phụ lom khom mặt choắt the thé nói:
– Làm gì có cái lý tiền ít trả trước, lão đầu nhà ta bệnh nằm giường nửa năm rồi, đang cần tiền chữa bệnh kìa. Tả lang trung, ông thương lão bà tử này với, trả ta 400 đồng, lãi không cần tính.
Tráng hán ban đầu hung hăng nói:
– Các người không lấy tiền lãi kệ các ngươi, im mồm đi, cho vay để làm gì, không vì lấy lãi vì cái gì?
Phụ nhân trung niên tán đồng:
– Đúng thế, của ta hơn 800 đồng, nợ cả năm rồi, không lấy lãi thì lỗ lớn à?
– Ta không cần lãi, chỉ có hơn 100, trả đi, ta về ngay, ở đây làm khó nhau chẳng hay ho gì.
Đám đông lúc thì đòi tiền Tả gia, lúc thì quay sang chửi bới cãi vã nhau, om xòm cả lên.
Triệu Tam Nương nãy giờ đứng ngoài nha nhẩn ăn hạt dưa, lúc này mới đong đưa eo như rắn nước đi tới, lạnh nhạt nói:
– Các người nói xong cả chưa hả, lão nương đây không phải nói đỡ cho Tả gia, nhưng họ thuê nhà của ta, đương nhiên phải trả ta trước, nếu không thì không có nhà để ở. Có nhà có chỗ kiếm tiền mới trả dần cho các ngươi được, các ngươi làm rộn lên cái gì, Tả lang trung không phải là người quịt tiền của người khác, về cả đi thong thả sẽ có tiền, gần đây Tả gia làm ăn khởi sắc rồi, các người chỉ thấy họ trả ta 5.000 đồng lại không trả mình, mà không biết nghĩ, họ đã trả được khoản nợ lớn, có gì không trả được nợ nhỏ, đừng nghe người ta xúi bẩy tới đây gây sự, ảnh hưởng tới Quý Chi Đường kinh doanh, thiệt thòi là các ngươi thôi, đúng là đám người ngu xuẩn.
Lương thị cảm kích nhìn Triệu Tam Nương, lau nước mắt nói:
– Đúng thế, các vị thần bằng hảo hữu, Tả gia không muốn quịt tiền ai hết, nhất định trả từng người một cả vốn lẫn lãi, mong mọi người yên tâm về đi, Quý Chi Đường còn kinh doanh có tiền mà trả …
– Quỷ mới tin các ngươi.
Tráng hán trừng đôi mắt to như trâu lên, chỉ mặt Triệu Tam Nương:
– Lão tử đây không cần biết lý lẽ gì hết, thiếu nợ không trả tiền thì lão tử siết đồ. Ngươi không tránh ra đừng trách lão tử đánh nữ nhân.
/479
|