Tiêu Duệ ra khỏi Yên La Cốc, lúc này mới thấy Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo vài người nhà quanh quẩn đi ngoài Yến La Cốc, trên mặt đều lộ vẻ vô cùng lo lắng. ~~. ~~ Hôm qua Tiêu Duệ vào Yên La Cốc, vẫn không thấy đi ra, mấy người nhà chạy về báo cáo Lệnh Hồ Xung Vũ, sau đó Lệnh Hồ Xung Vũ đi Thịnh Vương phủ hỏi Vệ Giáo, mới biết Tiêu Duệ say rượu ngủ lại trong cốc.
Tuy rằng như thế, Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không yên tâm, trắng đêm chờ ngoài cốc, cho đến hiện giờ Tiêu Duệ bình an rời cốc.
Tiêu Duệ cảm động vẫy tay:
- Lệnh Hồ huynh, ta ở đây.
Lệnh Hồ Xung Vũ chạy nhanh tới, thở phào một cái, than phiền nói:
- Êm đẹp, dưới trường hợp này, công tử sao lại có thể say rượu, chẳng biết say rượu hỏng việc, vạn nhất đắt tội quý nhân trong cốc, chúng ta chịu không nổi.
Tiêu Duệ ha ha cười:
- Ta không phải không có chuyện gì sao? Tốt lắm, chúng ta trở về.
Trên đường trở về, Tiêu Duệ luôn tự hỏi, Ngọc Chân công chúa này rốt cuộc là loại người ra sao. Dâm đãng buông thả dục vọng? Đêm qua Tiêu Duệ nghĩ như thế, sáng nay vừa gặp lại dường như không phải thế. Một lòng hướng đạo? Vậy càng buồn cười, dưới gầm trời này có mấy người thanh tâm quả dục học đạo lại có thể xa hoa lãng phí giống nàng?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có một manh mối nào, đơn giản không nghĩ nữa. Chẳng qua, Tiêu Duệ có thể khẳng định, Ngọc Chân này là một người thích tài năng, là một người có tính cách khác thường, phức tạp so với các quý tộc Đại Đường, ừ, nói ngắn lại, không phải một người xấu.
Về đến nhà, Tú Nhi lo lắng chờ tại phòng gác cửa lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng ra đón. Xem đôi mắt sưng đỏ của nàng, giống như đã khóc, Tiêu Duệ thương tiếc vỗ bả vai non nớt nhu nhược của nàng:
- Tú Nhi, làm em sốt ruột chờ rồi.
Khuôn mặt Tú Nhi đỏ lên, hơi lui ra sau một bước, thiếu gia nhà mình đột nhiên có cử chỉ thân thiết khiến nàng không quá thích ứng. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới một việc:
- Công tử, Đỗ tiên sinh đến đây, hiện nay đang nói chuyện phiếm cùng Trịnh công tử trong thư phòng của công tử.
Tiêu Duệ ngẩn ra:
- Ai là Đỗ tiên sinh?
Tú Nhi hé miệng cười cười:
- Là người viết công tử thành Ẩm trung tam tiên Đỗ Phủ Đỗ Tử Mỹ tiên sinh!
Tiêu Duệ mừng rỡ, ha ha cười, bỏ lại Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ vọt tới thư phòng, cách cửa còn xa đã hô to:
- Tử Mỹ huynh! Tử Mỹ huynh!
Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng vốn đều là nho sĩ uyên bác, mới quen đã thân, đang trò chuyện với nhau thật vui trong thư phòng Tiêu Duệ, đột nhiên nghe tiếng hô tô réo rắt của Tiêu Duệ, không khỏi cùng mừng rỡ. Trịnh Ưởng đứng lên nói:
- Công tử đã trở lại, Tử Mỹ huynh.
Đỗ Phủ mìm cười gật đầu, cùng Trịnh Ưởng ra đón.
Tiêu Duệ và Đỗ Phủ thi lễ với nhau xong. Lúc này mới sốt ruột hỏi han:
- Tử Mỹ huynh, như nào cũng tới Trường An?
Đỗ Phủ thở dài một tiếng:
- Tử Trường, Đỗ Phủ tuy rằng luôn thi không đỗ, nhưng kỳ thi mùa xuân sang năm, ta nghĩ hay là thử một lần.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cười dài trên mặt, kỳ thật trong lòng lại có vài phần ưu tư. Đỗ Phủ này cùng Lý Bạch giống nhau, là một cái “bánh nhân đâu xui xẻo”, rõ ràng bụng đầy tài học, lại thủy chung không được trọng dụng. Cả đời gập ghềnh sống lang bạt, việc khoa cử này thủy chung không được đăng khoa. Cuối cùng cả đời buồn bực thất bại, hay là bệnh chết trên thuyền nơi đất khách.
Làm kẻ xuyên qua, Tiêu Duệ biết, Đỗ Phủ vẫn không được. Chẳng qua, trong lòng Tiêu Duệ lại xuất hiện một ý niệm giúp đỡ Đỗ Phủ. Đại tài tử lo cho dân cho nước làm quan như vậy, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với đám quan liêu quyền quý ngồi không ăn bám.
Ba người nói chuyện, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới sách sử ghi lại cuộc sống nghèo khổ của gia đình Đỗ Phủ ở Trường An, không khỏi giật mình, làm bộ như không có việc gì hỏi:
- Không biết Tử Mỹ huynh đặt chân nơi nào ở Trường An?
Sắc mặt Đỗ Phủ hơi đổi, nhỏ giọng nói một câu:
- Ta mang theo vợ buộc bụng thuê một gian phòng nhỏ ở trong thành, miễn cưỡng sống qua ngày, đợi kỳ thi mùa xuân sang năm xem, có thể hay không tìm được đường ra.
Tiêu Duệ cười cười, cũng không hỏi thăm cẩn thận, chỉ tiếp tục tán gẫu moi ra địa điểm của Đỗ Phủ, sau đó giả vờ đi nhà xí, ra ngoài dặn Lệnh Hồ Xung Vũ không được quên mỗi ngày đưa chút gạo và tiền cho nhà Đỗ Phủ. Giá cả tại Trường An đắt, nếu không có mình giúp đỡ, Tiêu Duệ lo lắng Đỗ Phủ rất khó có thể kiên trì đến kỳ thi mùa xuân sang năm. Nhưng hắn cũng biết, tính tình Đỗ Phủ thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, nhưng kỳ thật kiên quyết cương trực, nếu như mình ngay mặt giúp đỡ, ông ta đương nhiên phất tay áo mà đi.
Như vậy, không bằng nặc danh đưa gạo lương qua, thời gian lâu, Đỗ Phủ tất nhiên sẽ đoán ra mình, nhưng cũng sẽ không nói toạc ra, tiếp tục bảo toàn tình bạn của hai người, lại bảo toàn mặt mũi sĩ tử của Đỗ Phủ, ông ta cũng sẽ không cự tuyệt. Dù sao, vợ con ông ta còn phải ăn cơm.
Đỗ Phủ cùng Tiêu Duệ quan hệ không phải là thấp, nếu đi vào quý phủ của Tiêu Duệ, lưu lại ẩm yến tự nhiên không thiếu được. Ngay sau khi Tiêu Duệ ra ngoài phân phó người nhà chuẩn bị tiếc rượu, trong lúc vô ý, Đỗ Phủ phát hiện trên thư án của Tiêu Duệ có một quyển sách rất nhiều trang giấy, có một số công việc được viết cẩn thận, có một số viết lại cực kỳ bừa bộn.
Đỗ Phủ lơ đãng liếc qua, vừa muốn cùng Trịnh Ưởng nói chữ của Tử Trường tiến bộ rất lớn, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, lần lượt đọc một tờ “giấy vụn” Tiêu Duệ dùng để luyện chữ thật lâu, mắt lộ ra kỳ quang, tay nắm trang giấy hơi run. Một lúc lâu sau, Đỗ Phủ không khỏi thở dài một tiếng:
- Tử Trường đúng là ngút trời kỳ tài.
- Dương Minh lão đệ ngươi lại mà xem câu hay của Tử Trường. Không lấy uy để được thiên hạ, mà dùng đức để phục thiên hạ ---- danh dự phú quý, người có đức tự nhiên tới, giống như rừng hoa trong núi, thư đồ tất nhiên đông đúc; người thành tựu tự nhiên tới, giống như hoa trong bồn, có thể di chuyển bỏ đi; nếu lấy quyền lực được người, như hoa trong bình, gốc rễ không có, nó héo nhưng có thể đứng thẳng mà đợi.
Đỗ Phủ chậm rãi nói.
- Còn có, sênh ca đang chỗ dày, lại tự mình rũ áo dài đến, người phóng khoáng ao ước buông tay vách núi đen, canh khuya đã tàn, đêm vẫn đi không ngớt, cười tục sĩ trầm luân khổ hải.
- Muốn làm nhân phẩm tinh mỹ như ngọc, nhất định phải trui rèn trong lửa, chuyện công muốn lập trong trời đất, cần phải bước qua băng giá bạc bẽo.
- Một chút ý niệm không đành lòng trong đầu, là mầm rễ sinh người sinh vật; một đoạn khí phách không tiết ra, là cột trụ để chống trời xanh. Nguyên do quân tử không đành lòng thương tổn đến một trùng một kiến, chớ có vì một chút tham lam bốc lên, lại có thể vì vạn vật lập mệnh, vì thiên địa lập tâm.
Đỗ Phủ càng đọc càng sợ, Trịnh Ưởng càng nghe càng vui vẻ thoải mái, khi thì như gió mát phe phẩy mặt, khi thì như suối cổ róc rách, khi thì như diệu ngữ thiền lâm, khi thì biến hóa khôn lường như nước.
Hai người nhìn nhau sắc mặt đều khâm phục thán phục, mãi cho đến khi Tiêu Duệ tiến vào, lúc này mới cùng nhau cúi đầu thi lễ với Tiêu Duệ:
- Chữ nào của Tử Trường (công tử) cũng như châu như ngọc, tất cả đều là đại trí tuệ, đại đức, đại thiên cơ, có thể so sánh với thánh hiền, chúng ta vô cùng bội phục!
Tiêu Duệ lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ đây là làm sao? Đột nhiên thấy cuộn giấy trong tay Đỗ Phủ, thầm nghĩ hỏng rồi, chính mình trong lúc rảnh rỗi viết ra một bộ luận thuật tu dưỡng, nhân sinh, xử thế, nhập thế trích trong tập “thái căn đàm” của đạo nhân Hồng Ứng Minh làm đầu thời kỳ nhà Minh, thế nào lại bị hai người này hiểu lầm thành chính mình “sáng tác”? Trời ạ, hiểu lầm này thật lớn.
Hắn viết lại thái căn đàm, thứ nhất bởi vì luyện chữ, thứ hai là vì ứng phó khoa khảo tương lai. Dù sao, khoa khảo trúng cái gì trong sách luận này, thứ đó mới có thể dùng được.
Đầu mày run run vài cái, Tiêu Duệ đang muốn giải thích, đột nhiên lại tỉnh mộng: giờ phút này là Đại Đường, mà những câu này đều là người Minh làm, mình nên giải thích thế nào? Còn có thể nói rằng mình viết chính tả chính là những thứ của người mấy trăm năm sau? Tiêu Duệ thầm nghĩ hổ thẹn, vốn định ha ha che dấu qua, nhưng Đỗ Phủ vẫn đắm chìm ở cách hành văn lưu loát như nước chảy mây trôi vừa tao nhã vừa thoát tục trong “những câu châm ngôn sâu sắc” mà không thể thoát ra được, nói muốn mang về xem kỹ, Tiêu Duệ bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp ứng.
Khiến cho Tiêu Duệ không ngờ chính là, Đỗ Phủ không chỉ đọc cẩn thận sau khi trở về, còn đem “châm ngôn” lộn xộn này viết lại một lần, phân loại sửa sang cho tốt, chia là “tu tính”, “lập thân”, “xử thế”, “trì thế”, “minh trí”, “hành sự” sáu thiên, đóng thành sánh viết tay.
Càng khiến cho Tiêu Duệ không ngờ chính là, sau khi Đỗ Phủ sửa sang lại bản “thái căn đàm” của Tiêu Duệ Đại Đường, đi tham gia một cái tụ hội và ẩm yến của sĩ tử Trường An. Trên yến hội có mặt rất nhiều sĩ tử và nhân vật nổi tiếng như đám người Hạ Tri Chương, Vương Duy, Cao Thích, Sầm Tham, Đỗ Phủ trịnh trọng đề cử “Thái căn đàm ký” của Tiêu Duệ.
Nghe nói, hai vị biên tắc thi nhân lúc ấy là Sầm Tham và Cao Thích, cao giọng hát vang, rất lâu không kiềm chế được; mà Hạ Tri Chương càng phóng túng bình luận tại chỗ, “thật là tác phẩm kinh thiên địa, quỷ thần khiếp”. Khoa trương nhất chính là Vương Duy, ở trên yến hội, hắn từ đầu đến cuối lật xem “thái căn đàm ký” một lần, danh sĩ luôn trầm ổn có tiếng Đại Đường không ngờ làm trò trước mặt một đám sĩ tử, khóc rống lên, mặc cho mọi người không sao khuyên được.
Không ai biết, trong “thái căn đàm ký” có một đoạn thoại, đúng là một sự uy hiếp đánh trúng nội tâm Vương Duy. Hắn vẫn rơi vào trạng thái buồn bực không vui, là bởi hắn sống rất khổ rất mệt. Muốn có được quan cao, nhưng cũng không chịu buông tha khí tiết cao nhã của văn sĩ, bỏ đi việc luồn cúi xu nịnh, cho nên hắn không được hoàng đế trọng dụng. Tích tụ dài hạn, hôm nay đọc một đoạn thoại văn phong đạm bạc này bỗng nhiên thông suốt ---- khóc này, kỳ thật bất quá là một loại phát tiết trong lòng mà thôi.
“Thái căn đàm ký” trong thời gian ngắn nhất, lưu hành phổ biến trong sĩ lâm Trường An, đủ loại bản sao bắt đầu tràn ra. Cuối cùng, dưới sự “quan tâm” của Thịnh Vương Lý Kỳ, Tiêu Duệ không thể không đồng ý để Thịnh Vương phủ tổ chức đem bản sao “thái căn đàm ký” in thành sách.
Trong nhất thời, đám sĩ tử trong thành Trường An mỗi người đều có thể ngâm nga vài câu danh nhân danh ngôn trong “thái căn đàm ký”, còn rút ra cảnh ngôn cho đời người. Nếu như nói Tiêu Duệ xảo hợp vài lần tham gia yến ẩm giữa đám quý tộc, tài danh truyền ra không nhỏ, nhưng nói thật, cái đó cũng không thể được sĩ tử thiên hạ thừa nhận giống nhau. Mà hiện giờ không giống, “thái căn đàm ký” giống như suốt xanh cuồn cuộn chảy xuôi trái tim từng sĩ tử tập trung tại Trường An, đọc những câu văn hay tràn ngập triết lý và trí tuệ lớn, không một người nào, không một sĩ tử nào lại đi hoài nghi tài văn chương và trí tuệ rộng lớn của Tiêu Duệ.
Đến tận đây, danh vọng của Tiêu Duệ trong sĩ lâm đạt tới đỉnh núi, mơ hồ có xu thế sẽ vượt qua Hạ Tri Chương và Vương Duy. Từ nay về sau, tửu đồ Tiêu Duệ nhảy vọt được xưng là thánh hiền chuyển thế thay cho tài tử tửu đồ, phần lớn sĩ tử tuổi còn trẻ bắt đầu đem Tiêu Duệ làm thần tượng trong đời. Không bao lâu, một cỗ hứng khởi bắt chước tác phong cử chỉ của Tiêu Duệ trào dâng trong thành Trường An.
Đối mặt với những thứ này, Tiêu Duệ chỉ có thể âm thầm hổ thẹn, hổ thẹn, thực sự hổ thẹn trong lòng.
Tuy rằng như thế, Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không yên tâm, trắng đêm chờ ngoài cốc, cho đến hiện giờ Tiêu Duệ bình an rời cốc.
Tiêu Duệ cảm động vẫy tay:
- Lệnh Hồ huynh, ta ở đây.
Lệnh Hồ Xung Vũ chạy nhanh tới, thở phào một cái, than phiền nói:
- Êm đẹp, dưới trường hợp này, công tử sao lại có thể say rượu, chẳng biết say rượu hỏng việc, vạn nhất đắt tội quý nhân trong cốc, chúng ta chịu không nổi.
Tiêu Duệ ha ha cười:
- Ta không phải không có chuyện gì sao? Tốt lắm, chúng ta trở về.
Trên đường trở về, Tiêu Duệ luôn tự hỏi, Ngọc Chân công chúa này rốt cuộc là loại người ra sao. Dâm đãng buông thả dục vọng? Đêm qua Tiêu Duệ nghĩ như thế, sáng nay vừa gặp lại dường như không phải thế. Một lòng hướng đạo? Vậy càng buồn cười, dưới gầm trời này có mấy người thanh tâm quả dục học đạo lại có thể xa hoa lãng phí giống nàng?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có một manh mối nào, đơn giản không nghĩ nữa. Chẳng qua, Tiêu Duệ có thể khẳng định, Ngọc Chân này là một người thích tài năng, là một người có tính cách khác thường, phức tạp so với các quý tộc Đại Đường, ừ, nói ngắn lại, không phải một người xấu.
Về đến nhà, Tú Nhi lo lắng chờ tại phòng gác cửa lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng ra đón. Xem đôi mắt sưng đỏ của nàng, giống như đã khóc, Tiêu Duệ thương tiếc vỗ bả vai non nớt nhu nhược của nàng:
- Tú Nhi, làm em sốt ruột chờ rồi.
Khuôn mặt Tú Nhi đỏ lên, hơi lui ra sau một bước, thiếu gia nhà mình đột nhiên có cử chỉ thân thiết khiến nàng không quá thích ứng. Nhưng nàng lập tức nghĩ tới một việc:
- Công tử, Đỗ tiên sinh đến đây, hiện nay đang nói chuyện phiếm cùng Trịnh công tử trong thư phòng của công tử.
Tiêu Duệ ngẩn ra:
- Ai là Đỗ tiên sinh?
Tú Nhi hé miệng cười cười:
- Là người viết công tử thành Ẩm trung tam tiên Đỗ Phủ Đỗ Tử Mỹ tiên sinh!
Tiêu Duệ mừng rỡ, ha ha cười, bỏ lại Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ vọt tới thư phòng, cách cửa còn xa đã hô to:
- Tử Mỹ huynh! Tử Mỹ huynh!
Đỗ Phủ và Trịnh Ưởng vốn đều là nho sĩ uyên bác, mới quen đã thân, đang trò chuyện với nhau thật vui trong thư phòng Tiêu Duệ, đột nhiên nghe tiếng hô tô réo rắt của Tiêu Duệ, không khỏi cùng mừng rỡ. Trịnh Ưởng đứng lên nói:
- Công tử đã trở lại, Tử Mỹ huynh.
Đỗ Phủ mìm cười gật đầu, cùng Trịnh Ưởng ra đón.
Tiêu Duệ và Đỗ Phủ thi lễ với nhau xong. Lúc này mới sốt ruột hỏi han:
- Tử Mỹ huynh, như nào cũng tới Trường An?
Đỗ Phủ thở dài một tiếng:
- Tử Trường, Đỗ Phủ tuy rằng luôn thi không đỗ, nhưng kỳ thi mùa xuân sang năm, ta nghĩ hay là thử một lần.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, cười dài trên mặt, kỳ thật trong lòng lại có vài phần ưu tư. Đỗ Phủ này cùng Lý Bạch giống nhau, là một cái “bánh nhân đâu xui xẻo”, rõ ràng bụng đầy tài học, lại thủy chung không được trọng dụng. Cả đời gập ghềnh sống lang bạt, việc khoa cử này thủy chung không được đăng khoa. Cuối cùng cả đời buồn bực thất bại, hay là bệnh chết trên thuyền nơi đất khách.
Làm kẻ xuyên qua, Tiêu Duệ biết, Đỗ Phủ vẫn không được. Chẳng qua, trong lòng Tiêu Duệ lại xuất hiện một ý niệm giúp đỡ Đỗ Phủ. Đại tài tử lo cho dân cho nước làm quan như vậy, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với đám quan liêu quyền quý ngồi không ăn bám.
Ba người nói chuyện, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới sách sử ghi lại cuộc sống nghèo khổ của gia đình Đỗ Phủ ở Trường An, không khỏi giật mình, làm bộ như không có việc gì hỏi:
- Không biết Tử Mỹ huynh đặt chân nơi nào ở Trường An?
Sắc mặt Đỗ Phủ hơi đổi, nhỏ giọng nói một câu:
- Ta mang theo vợ buộc bụng thuê một gian phòng nhỏ ở trong thành, miễn cưỡng sống qua ngày, đợi kỳ thi mùa xuân sang năm xem, có thể hay không tìm được đường ra.
Tiêu Duệ cười cười, cũng không hỏi thăm cẩn thận, chỉ tiếp tục tán gẫu moi ra địa điểm của Đỗ Phủ, sau đó giả vờ đi nhà xí, ra ngoài dặn Lệnh Hồ Xung Vũ không được quên mỗi ngày đưa chút gạo và tiền cho nhà Đỗ Phủ. Giá cả tại Trường An đắt, nếu không có mình giúp đỡ, Tiêu Duệ lo lắng Đỗ Phủ rất khó có thể kiên trì đến kỳ thi mùa xuân sang năm. Nhưng hắn cũng biết, tính tình Đỗ Phủ thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, nhưng kỳ thật kiên quyết cương trực, nếu như mình ngay mặt giúp đỡ, ông ta đương nhiên phất tay áo mà đi.
Như vậy, không bằng nặc danh đưa gạo lương qua, thời gian lâu, Đỗ Phủ tất nhiên sẽ đoán ra mình, nhưng cũng sẽ không nói toạc ra, tiếp tục bảo toàn tình bạn của hai người, lại bảo toàn mặt mũi sĩ tử của Đỗ Phủ, ông ta cũng sẽ không cự tuyệt. Dù sao, vợ con ông ta còn phải ăn cơm.
Đỗ Phủ cùng Tiêu Duệ quan hệ không phải là thấp, nếu đi vào quý phủ của Tiêu Duệ, lưu lại ẩm yến tự nhiên không thiếu được. Ngay sau khi Tiêu Duệ ra ngoài phân phó người nhà chuẩn bị tiếc rượu, trong lúc vô ý, Đỗ Phủ phát hiện trên thư án của Tiêu Duệ có một quyển sách rất nhiều trang giấy, có một số công việc được viết cẩn thận, có một số viết lại cực kỳ bừa bộn.
Đỗ Phủ lơ đãng liếc qua, vừa muốn cùng Trịnh Ưởng nói chữ của Tử Trường tiến bộ rất lớn, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, lần lượt đọc một tờ “giấy vụn” Tiêu Duệ dùng để luyện chữ thật lâu, mắt lộ ra kỳ quang, tay nắm trang giấy hơi run. Một lúc lâu sau, Đỗ Phủ không khỏi thở dài một tiếng:
- Tử Trường đúng là ngút trời kỳ tài.
- Dương Minh lão đệ ngươi lại mà xem câu hay của Tử Trường. Không lấy uy để được thiên hạ, mà dùng đức để phục thiên hạ ---- danh dự phú quý, người có đức tự nhiên tới, giống như rừng hoa trong núi, thư đồ tất nhiên đông đúc; người thành tựu tự nhiên tới, giống như hoa trong bồn, có thể di chuyển bỏ đi; nếu lấy quyền lực được người, như hoa trong bình, gốc rễ không có, nó héo nhưng có thể đứng thẳng mà đợi.
Đỗ Phủ chậm rãi nói.
- Còn có, sênh ca đang chỗ dày, lại tự mình rũ áo dài đến, người phóng khoáng ao ước buông tay vách núi đen, canh khuya đã tàn, đêm vẫn đi không ngớt, cười tục sĩ trầm luân khổ hải.
- Muốn làm nhân phẩm tinh mỹ như ngọc, nhất định phải trui rèn trong lửa, chuyện công muốn lập trong trời đất, cần phải bước qua băng giá bạc bẽo.
- Một chút ý niệm không đành lòng trong đầu, là mầm rễ sinh người sinh vật; một đoạn khí phách không tiết ra, là cột trụ để chống trời xanh. Nguyên do quân tử không đành lòng thương tổn đến một trùng một kiến, chớ có vì một chút tham lam bốc lên, lại có thể vì vạn vật lập mệnh, vì thiên địa lập tâm.
Đỗ Phủ càng đọc càng sợ, Trịnh Ưởng càng nghe càng vui vẻ thoải mái, khi thì như gió mát phe phẩy mặt, khi thì như suối cổ róc rách, khi thì như diệu ngữ thiền lâm, khi thì biến hóa khôn lường như nước.
Hai người nhìn nhau sắc mặt đều khâm phục thán phục, mãi cho đến khi Tiêu Duệ tiến vào, lúc này mới cùng nhau cúi đầu thi lễ với Tiêu Duệ:
- Chữ nào của Tử Trường (công tử) cũng như châu như ngọc, tất cả đều là đại trí tuệ, đại đức, đại thiên cơ, có thể so sánh với thánh hiền, chúng ta vô cùng bội phục!
Tiêu Duệ lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ đây là làm sao? Đột nhiên thấy cuộn giấy trong tay Đỗ Phủ, thầm nghĩ hỏng rồi, chính mình trong lúc rảnh rỗi viết ra một bộ luận thuật tu dưỡng, nhân sinh, xử thế, nhập thế trích trong tập “thái căn đàm” của đạo nhân Hồng Ứng Minh làm đầu thời kỳ nhà Minh, thế nào lại bị hai người này hiểu lầm thành chính mình “sáng tác”? Trời ạ, hiểu lầm này thật lớn.
Hắn viết lại thái căn đàm, thứ nhất bởi vì luyện chữ, thứ hai là vì ứng phó khoa khảo tương lai. Dù sao, khoa khảo trúng cái gì trong sách luận này, thứ đó mới có thể dùng được.
Đầu mày run run vài cái, Tiêu Duệ đang muốn giải thích, đột nhiên lại tỉnh mộng: giờ phút này là Đại Đường, mà những câu này đều là người Minh làm, mình nên giải thích thế nào? Còn có thể nói rằng mình viết chính tả chính là những thứ của người mấy trăm năm sau? Tiêu Duệ thầm nghĩ hổ thẹn, vốn định ha ha che dấu qua, nhưng Đỗ Phủ vẫn đắm chìm ở cách hành văn lưu loát như nước chảy mây trôi vừa tao nhã vừa thoát tục trong “những câu châm ngôn sâu sắc” mà không thể thoát ra được, nói muốn mang về xem kỹ, Tiêu Duệ bất đắc dĩ đành phải gật đầu đáp ứng.
Khiến cho Tiêu Duệ không ngờ chính là, Đỗ Phủ không chỉ đọc cẩn thận sau khi trở về, còn đem “châm ngôn” lộn xộn này viết lại một lần, phân loại sửa sang cho tốt, chia là “tu tính”, “lập thân”, “xử thế”, “trì thế”, “minh trí”, “hành sự” sáu thiên, đóng thành sánh viết tay.
Càng khiến cho Tiêu Duệ không ngờ chính là, sau khi Đỗ Phủ sửa sang lại bản “thái căn đàm” của Tiêu Duệ Đại Đường, đi tham gia một cái tụ hội và ẩm yến của sĩ tử Trường An. Trên yến hội có mặt rất nhiều sĩ tử và nhân vật nổi tiếng như đám người Hạ Tri Chương, Vương Duy, Cao Thích, Sầm Tham, Đỗ Phủ trịnh trọng đề cử “Thái căn đàm ký” của Tiêu Duệ.
Nghe nói, hai vị biên tắc thi nhân lúc ấy là Sầm Tham và Cao Thích, cao giọng hát vang, rất lâu không kiềm chế được; mà Hạ Tri Chương càng phóng túng bình luận tại chỗ, “thật là tác phẩm kinh thiên địa, quỷ thần khiếp”. Khoa trương nhất chính là Vương Duy, ở trên yến hội, hắn từ đầu đến cuối lật xem “thái căn đàm ký” một lần, danh sĩ luôn trầm ổn có tiếng Đại Đường không ngờ làm trò trước mặt một đám sĩ tử, khóc rống lên, mặc cho mọi người không sao khuyên được.
Không ai biết, trong “thái căn đàm ký” có một đoạn thoại, đúng là một sự uy hiếp đánh trúng nội tâm Vương Duy. Hắn vẫn rơi vào trạng thái buồn bực không vui, là bởi hắn sống rất khổ rất mệt. Muốn có được quan cao, nhưng cũng không chịu buông tha khí tiết cao nhã của văn sĩ, bỏ đi việc luồn cúi xu nịnh, cho nên hắn không được hoàng đế trọng dụng. Tích tụ dài hạn, hôm nay đọc một đoạn thoại văn phong đạm bạc này bỗng nhiên thông suốt ---- khóc này, kỳ thật bất quá là một loại phát tiết trong lòng mà thôi.
“Thái căn đàm ký” trong thời gian ngắn nhất, lưu hành phổ biến trong sĩ lâm Trường An, đủ loại bản sao bắt đầu tràn ra. Cuối cùng, dưới sự “quan tâm” của Thịnh Vương Lý Kỳ, Tiêu Duệ không thể không đồng ý để Thịnh Vương phủ tổ chức đem bản sao “thái căn đàm ký” in thành sách.
Trong nhất thời, đám sĩ tử trong thành Trường An mỗi người đều có thể ngâm nga vài câu danh nhân danh ngôn trong “thái căn đàm ký”, còn rút ra cảnh ngôn cho đời người. Nếu như nói Tiêu Duệ xảo hợp vài lần tham gia yến ẩm giữa đám quý tộc, tài danh truyền ra không nhỏ, nhưng nói thật, cái đó cũng không thể được sĩ tử thiên hạ thừa nhận giống nhau. Mà hiện giờ không giống, “thái căn đàm ký” giống như suốt xanh cuồn cuộn chảy xuôi trái tim từng sĩ tử tập trung tại Trường An, đọc những câu văn hay tràn ngập triết lý và trí tuệ lớn, không một người nào, không một sĩ tử nào lại đi hoài nghi tài văn chương và trí tuệ rộng lớn của Tiêu Duệ.
Đến tận đây, danh vọng của Tiêu Duệ trong sĩ lâm đạt tới đỉnh núi, mơ hồ có xu thế sẽ vượt qua Hạ Tri Chương và Vương Duy. Từ nay về sau, tửu đồ Tiêu Duệ nhảy vọt được xưng là thánh hiền chuyển thế thay cho tài tử tửu đồ, phần lớn sĩ tử tuổi còn trẻ bắt đầu đem Tiêu Duệ làm thần tượng trong đời. Không bao lâu, một cỗ hứng khởi bắt chước tác phong cử chỉ của Tiêu Duệ trào dâng trong thành Trường An.
Đối mặt với những thứ này, Tiêu Duệ chỉ có thể âm thầm hổ thẹn, hổ thẹn, thực sự hổ thẹn trong lòng.
/349
|