Trong nháy mắt Tiêu Duệ bước xuống bậc thang Lý gia, Lý Đằng Không đột nhiên lại lộ đầu từ trong cửa, trên khuôn mặt đẹp lộ vẻ nghịch ngợm tươi cười:
- Tiêu Duệ, ngươi thích ta hay không?
- A…
Tiêu Duệ ngẩn ra, cười xấu hổ:
- Lý tiểu thư xinh đẹp như vậy, ai có thể không thích?
- A.. Ta nói chính là thích hay không, trả lời ta, không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta.
Lý Đằng Không lập tức nhảy từ trong cửa ra, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
Tiêu Duệ ngạc nhiên, nhìn lướt qua hai gia nô cúi đầu không nói gì bên cửa lớn, trong lòng thở dài, con gái nhỏ của Lý gia rốt cuộc là rất đơn thuần hay là rất “cởi mở”, rất phóng khoáng? Không ngờ trước mặt mấy hạ nhận, không quan tâm lại hỏi mình loại chủ đề xấu hổ này.
Thấy Tiêu Duệ không trả lời, Lý Đằng Không rất nhanh liền nở nụ cười:
- Ta biết, ngươi không thích ta. Ngươi thích loại tiểu thư khuê các giống như công chúa Hàm Nghi --- hì hì, chẳng qua, ta thích ngươi. Tiêu Duệ, ngươi không phải sợ, ta sẽ không khiến ngươi từ hôn, hì hì…
Thiếu nữ điêu ngoa cười hì hì tay dắt váy dài lại nhảy vào cửa Lý gia, tiếng cười như chuông bạc ngân nga trong không trung, mãi cho đến sau này, Tiêu Duệ mới phát hiện trên mặt mấy gia nô thủ vệ Lý gia hiện lên một chút cười. Thoạt nhìn, bọn họ đã quen tính tình “đi thẳng về thẳng” của Lục tiểu thư nhà mình.
Trên đường trở về, một đường Tiêu Duệ vẫn duy trì trầm mặc khác thường. Tuy rằng hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung Vũ thật sự có quan hệ gì đó với Lý Lâm Phủ? Trong thư phòng Lý Lâm Phủ rốt cuộc nói những gì với Lệnh Hồ Xung Vũ? Vì cái gì Lệnh Hồ Xung Vũ lại mang theo ngọc bội Lý gia? Nghĩ đến đây Tiêu Duệ liếc qua bên hông Lệnh Hồ Xung Vũ, thấy bên hông Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không có vật gì.
Tiêu Duệ biết, phương diện này khẳng định có chuyện xưa. Nhưng dọc theo con đường này, Lệnh Hồ Xung Vũ lại không nói một lời, thần sắc trầm ngâm, TIêu Duệ nghĩ, bất kể thế nào, đại khái đều là chuyện của người ta, nếu Lệnh Hồ Xung Vũ không muốn nói, vậy không hỏi.
Về phần Lý Lâm Phủ nói Lệnh Hồ Xung Vũ là con cố nhân của hắn, đây thuần túy là chuyện ma quỷ. Cha mẹ Lệnh Hồ Xung Vũ bất quá là bần dân trên phố, nghèo rớt mồng tơi. Làm sao có bằng hữu quyền quý như Lý Lâm Phủ, không phải vô nghĩa sao? Tiêu Duệ đương nhiên sẽ không tin tưởng, chỉ có điều Lý Lâm Phủ nói như vậy, hắn cũng tạm thời coi như vậy.
Núi Chung Nam, lại có tên Thái Nhất sơn, Địa Phế sơn, Trung Nam sơn, Chu Nam sơn, tên gọi tắt Nam sơn, cái gọi là “phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam sơn” Nam sơn trong đó chỉ đúng là núi này. Chẳng qua, “Chung Nam” mà Tiêu Duệ và Lý Nghi mang theo Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ đang đắm chìm trong ánh mặt trời chói sáng nhô lên ở chỗ này kỳ thật trên ý nghĩa khác với Chung Nam sơn ở hiện đại.
Người Đường gọi một ngọn núi trong dãy Tần Linh là Chung Nam sơn. Ở phía nam Trường An cách năm mươi dặm, bất quá chỉ là một ngọn núi trong dãy Tần Linh mà thôi. Thật muốn tính toán, ngay cả Yên La Cốc của Ngọc Chân cũng có thể thuộc sở hữu của Chung Nam sơn trong khái niệm người Đường.
Về phong cảnh Chung Nam, đoạn đường đi tới, Tiêu Duệ đã nghe Lý Nghi ngâm tụng nhiều bài thơi có một không hai của văn sĩ đương thời, nổi danh nhất vẫn là một bài của Vương Duy ----
Thái ất cận thiên đô, liên sơn tiếp hải ngung
(Thái Ất gần kinh đô;
Núi núi biển liền bờ)
Bạch vân hồi vọng hợp, thanh ải nhập khán vô.
(Mây trắng quay đầu gặp;
Xanh thẳm mắt hư vô)
Phân dã trung phong biến. Âm tình chúng hác thù.
(Chia khu ngọn giữa biển
Râm tạnh khác khe xưa)
Dục đầu nhân xử túc, cách thủy vấn tiều phu.
(Muốn tìm nơi nghỉ trọ
Cách bến hỏi tiều phu.)
Chung Nam sơn – Vương Duy,
Núi Chung Nam (Người dịch: Bùi Hạnh Cẩn, Việt Anh)
Nguồn: thivien
Bài thơ này của Vương Duy cơ bản miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn thắng cảnh Chung Nam trong mắt người Đường, đoạn đường Tiêu Duệ leo lên này kỳ thật đang tìm tòi mấy câu thơ về Chung Nam trong đầu. Nhưng “tìm tới tìm lui”, vẫn là bài thơ này của Vương Duy là vừa chính xác, vừa có hương vị, đành ha ha cười không làm việc vô dụng nữa.
Giờ phút này đã là cuối mùa thu, đi trên đường mòn uốn lượn mà lên, mặc dù ánh sáng chói chang của mặt trời đỏ phủ lên đầu, nhưng bốn người vẫn cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo. Lần cải trang đi du lịch này, Lý Nghi chỉ dẫn theo hai thị nữ và hai thị vệ, Lý Nghi vốn muốn cùng Tiêu Duệ chỉ hai người lên núi du lịch. Nhưng Tiêu Duệ sao có thể nào đáp ứng. Nàng dù sao cũng là công chúa Đại Đường, vạn nhất có cái gì không ngờ, vậy hắn sẽ đảm đương như thế nào? Dưới sự kiên trì của Tiêu Duệ, Lý Nghi đành đồng ý cho Lệnh Hồ Xung Vũ và Tú Nhi đi cùng. Thị nữ và thị vệ khác đều lưu lại chờ dưới chân núi.
Thật vất vả tìm một cái cớ vụng trộm trốn ra hoàng cung để ở cùng một chỗ với ý trung nhân của mình, không nghĩ đến lại mang theo hai cái đuôi, Lý Nghi nhiều ít có chút mất hứng. Đương nhiên, Lệnh Hồ Xung Vũ và Tú Nhi cũng không phải loại người không biết thời vụ, lòng tựa như gương sáng, theo xa xa phía sau, không dám tới quá gần hai người Tiêu Duệ và Lý Nghi, tùy ý hai người thuận theo đường mòn trên núi leo lên, vừa cười vừa chỉ cảnh trí rừng rậm và núi non quanh mình.
Chỉ có điều Tú Nhi có chút lo lắng cho Ngọc Hoàn tiểu thư ở Lạc Dương. Loại người tuấn tú tài đức như thiếu gia, được Hàm Nghi công chúa trong cung nhìn trúng, Ngọc Hoàn tiểu thư nên làm sao bây giờ? Thiếu nữ vừa thở hổn hển đi về phía trước, vừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn công chúa quyến rũ vì thể lực tiêu tiêu hao quá nhiều mà nửa dựa vào trên người Tiêu Duệ, trong lòng âm thầm than thở một tiếng.
Sắc thái của Lệnh Hồ Xung Vũ vẫn trầm mặc ít lời như trước, chỉ có điều sau khi trở về từ phủ của Lý Lâm Phủ, hắn càng trở nên trầm mặc ít lời.
Qua một khúc cua, phía trước có một cái sân nho nhỏ, nói chung là do du khách, giẫm thành một mặt đất bằng ngay chỗ quẹo vào trong núi. Tiệu Duệ cười, đỡ lấy Lý Nghi sắc mặt đỏ bừng thở hồng hộc đã chống đỡ không nổi:
- Công chúa điện hạ, chung ta nghỉ ngơi ở phía trước trước một lát, sau đó xuống núi trở về thôi, núi cao đường dốc, ta sợ công chúa kiên trì không được.
Lý Nghi do dự một chút, gương mặt hướng lên đỉnh núi cao vút kia nhìn lại, thấy sâu trong đám mây trắng lóng lánh hồng kia, mơ hồ có một ngọn núi đã xuyên thẳng trời cao, sâu kín thở dài:
- Thân thể của ta quá yếu, xem ra không trèo lên đỉnh núi được, cũng tốt, lúc này chúng ta tạm nghỉ ngơi một lát, sau đó xuống núi đi.
Lệnh Hồ Xung Vũ chạy nhanh tới, trải xuống một tấm thảm, sau khi Tiêu Duệ và Lý Nghi ngồi xuống, lại lấy ấm nước từ trong túi sau lưng ra, đưa cho Tiêu Duệ.
Ngay trước mặt đất bằng là một ngọn núi cắt ngang đột ngột, trên ngọn núi quái thạch lởm chởm lại sinh ra lùm cây rậm rạp. Một trận gió thổi qua, chim sẻ đông nghịt bay lên đầy trời, không ngờ lại che lấp mặt trời đang nhô lên trên cao.
- Tiêu Duệ, ngươi xem, thật nhiều chim a!
Lý Nghi kinh ngạc hô.
Tiêu Duệ vừa ngẩng đầu xem, thấy đàn chim sẻ tụ tập bay liệng giống như đám mây đen, cũng thực lắp bắp kinh hãi. Giống như chim sẻ, lại không giống chim sẻ, trong nháy mắt đàm chim sẻ phát ra tiếng hót trong trẻo đầy trời, tại trên lưng chừng núi này, khiến từng trận gió nổi lên. Đột nhiên cảm giác trên mặt có chút trắng mịn. Tiệu Duệ lấy tay sờ một chút, không ngờ trên tay đầy *** chim.
Hắn không khỏi cười khổ một chút, đang muốn nói gì. Tú Nhi đã lấy khăn hương của bản thân ngồi xổm trước mặt hắn, cẩn thận giúp hắn lau hết vết *** chim trên mặt.
Lý Nghi che miệng cười khẽ, đầu vai mong manh rung động nhẹ nhàng.
Lý Nghi giờ phút này, làm sao còn giống một công chúa Đại Đường cao quý, nàng linh hoạt dịu dàng thực giống một thiếu nữ nhà bên. Tiêu Duệ nhìn xem ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng ngưng trọng, lại vội vàng di chuyển ánh mắt.
Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung Vũ đứng một bên hét lớn một tiếng, xông về phía trước người Tiêu Duệ. Nhanh như chớp rút bảo kiếm tùy thân ra khỏi vỏ, sau một tiếng vang thanh thúy, một mũi tên mang theo hàn quang lạnh lẽo bị bảo kiếm của hắn đánh bay đi.
Biến cố xảy ra thình lình, khiến Tú Nhi kinh hô một tiếng ngã trên nệm dưới đất. Mà Tiêu Duệ cũng phản ứng cực nhanh, chợt ôm lấy Lý Nghi trước mặt mình nằm xuống, sau đó lăn lộn mấy vòng, mắt thấy rời xa mép thảm:
- Công tử, mau lui lại! Bảo hộ công chúa lui lại!
Lệnh Hồ Xung Vũ rống giận, liên tục huy động bảo kiếm trong tay. Lại có hai mũi tên bay vụt đến từ trong đám cây ở ngọn núi đối diện bị hắn đánh bay, ngay khi hắn lùi về phía sau trong nháy mắt, một mũi tên mang theo lực lượng thật lớn bắn xuyên qua vai hắn. Thở phù một tiếng, Lệnh Hồ Xung Vũ phát ra một tiếng keeo thảm, thân mình liên tục lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Máu lướt qua ngay khóe mắt Tiêu Duệ, Tiêu Duệ đang hoảng loạn cũng bất chấp lễ nghi ôm chặt Lý Nghi lăn về phía sau, không đến một lúc bọn họ đã rời khỏi chỗ nhô cao bên cạnh, lăn một vòng này, khiến hai người bọn họ cùng phát ra tiếng kinh hô ngã nhào xuống từ sườn núi.
Đây là một mặt sườn núi bóng loáng, mà dưới sườn núi chính là một đáy mương dày đặc cỏ hoang, hai người quấn theo cỏ cây lăn lộn. Cái loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng giống như ngã vào vực sâu vạn trượng này, khiến cho Tiêu Duệ sau này mỗi lần nghĩ đến đều không rét mà run. Bên tai mờ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tú Nhi, cùng với tiếng binh khí đánh nhau, theo bản năng Tiêu Duệ ôm chặt lấy Lý Nghĩ đã ngất, thở dài nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Tiêu Duệ truyền đến tiếng chim hót chiêm chiếp, lúc này mới cố hết sức mở mắt ra. Trước mắt là một biển cỏ long tu khô vàng cao hơn nửa người, bãi cỏ rậm rạp như biển vây quanh chính mình, cả người đau nhức, trong lòng mơ hồ có một chút gì đó đầy đặn hoạt động. Hắn vừa cúi đầu, thấy trên khuôn mặt đẹp trắng bệch tràn đầy vết bẩn, lại bị nước mắt chảy qua tạo thành hai vết bùn, đang run rẩy gắt gao ôm lấy hông hắn, hai ngọn núi no đủ đẫy đà đang run run trước ngực hắn.
- Công chúa, người không sao chứ…
Tiêu Duệ chậm rãi đặt Lý Nghi nằm ngang trên bãi cỏ, sau đó tự mình ngồi dậy. Tứ chi tuy rằng đau nhức, nhưng có lẽ trừ trên lưng, trên chân và mông có chút trầy ra, không có gì đáng ngại. Lý Nghi nắm lấy tay hắn, Tiêu Duệ thở dài một tiếng, cắn chặt răng, dùng khí lực toàn thân ôm nàng lên ngang ngực. Hơi bình tĩnh lại, mày liễu nhăn lên, rên rỉ một tiếng.
- Làm sao vậy? Có phải bị thương hay không?
Tiêu Duệ vội vàng hỏi, nhìn lại trong lòng mình. Hắn không thể không thầm hô may mắn, hai người lăn xuống từ sườn núi cao như vậy, không ngờ căn bản xem như bình yên vô sự, không biết có phải hay không trời cao phù hộ đối với một kẻ xuyên qua như hắn.
Kỳ thật sau này hắn mới biết được, cây long tu trải dài khắp sườn núi này, hơn nữa độ dốc cũng không lớn, hai người vừa lúc rơi xuống vùng đất trũng cây long tu ở đây đã khô vàng thật dày, vô hình trung giảm quán tính rơi xuống. Hơn nữa cỏ hoang thật dày làm “giảm xóc” và “tấm nệm”, không chịu thương quá lớn cũng là bình thường. Ít nhất, không có quan hệ với ông trời.
Trong quá trình rơi xuống, xuất phát từ bản năng Lý Nghi rúc toàn bộ thân hình nhỏ xinh của mình vào trong lòng Tiêu Duệ, có tấm đệm thịt Tiêu Duệ bảo hộ, nàng bị “tấn công” kỳ thật cũng rất nhỏ. Đương nhiên, chỉ sợ một chút trầy da cũng không thể tránh được. Chỉ có điều mặc dù như vậy, đối với loại cành vàng lá ngọc như Lý Nghi mà nói, cũng đủ để kinh hồn.
- Tiêu Duệ, ngươi thích ta hay không?
- A…
Tiêu Duệ ngẩn ra, cười xấu hổ:
- Lý tiểu thư xinh đẹp như vậy, ai có thể không thích?
- A.. Ta nói chính là thích hay không, trả lời ta, không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta.
Lý Đằng Không lập tức nhảy từ trong cửa ra, hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói.
Tiêu Duệ ngạc nhiên, nhìn lướt qua hai gia nô cúi đầu không nói gì bên cửa lớn, trong lòng thở dài, con gái nhỏ của Lý gia rốt cuộc là rất đơn thuần hay là rất “cởi mở”, rất phóng khoáng? Không ngờ trước mặt mấy hạ nhận, không quan tâm lại hỏi mình loại chủ đề xấu hổ này.
Thấy Tiêu Duệ không trả lời, Lý Đằng Không rất nhanh liền nở nụ cười:
- Ta biết, ngươi không thích ta. Ngươi thích loại tiểu thư khuê các giống như công chúa Hàm Nghi --- hì hì, chẳng qua, ta thích ngươi. Tiêu Duệ, ngươi không phải sợ, ta sẽ không khiến ngươi từ hôn, hì hì…
Thiếu nữ điêu ngoa cười hì hì tay dắt váy dài lại nhảy vào cửa Lý gia, tiếng cười như chuông bạc ngân nga trong không trung, mãi cho đến sau này, Tiêu Duệ mới phát hiện trên mặt mấy gia nô thủ vệ Lý gia hiện lên một chút cười. Thoạt nhìn, bọn họ đã quen tính tình “đi thẳng về thẳng” của Lục tiểu thư nhà mình.
Trên đường trở về, một đường Tiêu Duệ vẫn duy trì trầm mặc khác thường. Tuy rằng hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung Vũ thật sự có quan hệ gì đó với Lý Lâm Phủ? Trong thư phòng Lý Lâm Phủ rốt cuộc nói những gì với Lệnh Hồ Xung Vũ? Vì cái gì Lệnh Hồ Xung Vũ lại mang theo ngọc bội Lý gia? Nghĩ đến đây Tiêu Duệ liếc qua bên hông Lệnh Hồ Xung Vũ, thấy bên hông Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không có vật gì.
Tiêu Duệ biết, phương diện này khẳng định có chuyện xưa. Nhưng dọc theo con đường này, Lệnh Hồ Xung Vũ lại không nói một lời, thần sắc trầm ngâm, TIêu Duệ nghĩ, bất kể thế nào, đại khái đều là chuyện của người ta, nếu Lệnh Hồ Xung Vũ không muốn nói, vậy không hỏi.
Về phần Lý Lâm Phủ nói Lệnh Hồ Xung Vũ là con cố nhân của hắn, đây thuần túy là chuyện ma quỷ. Cha mẹ Lệnh Hồ Xung Vũ bất quá là bần dân trên phố, nghèo rớt mồng tơi. Làm sao có bằng hữu quyền quý như Lý Lâm Phủ, không phải vô nghĩa sao? Tiêu Duệ đương nhiên sẽ không tin tưởng, chỉ có điều Lý Lâm Phủ nói như vậy, hắn cũng tạm thời coi như vậy.
Núi Chung Nam, lại có tên Thái Nhất sơn, Địa Phế sơn, Trung Nam sơn, Chu Nam sơn, tên gọi tắt Nam sơn, cái gọi là “phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam sơn” Nam sơn trong đó chỉ đúng là núi này. Chẳng qua, “Chung Nam” mà Tiêu Duệ và Lý Nghi mang theo Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ đang đắm chìm trong ánh mặt trời chói sáng nhô lên ở chỗ này kỳ thật trên ý nghĩa khác với Chung Nam sơn ở hiện đại.
Người Đường gọi một ngọn núi trong dãy Tần Linh là Chung Nam sơn. Ở phía nam Trường An cách năm mươi dặm, bất quá chỉ là một ngọn núi trong dãy Tần Linh mà thôi. Thật muốn tính toán, ngay cả Yên La Cốc của Ngọc Chân cũng có thể thuộc sở hữu của Chung Nam sơn trong khái niệm người Đường.
Về phong cảnh Chung Nam, đoạn đường đi tới, Tiêu Duệ đã nghe Lý Nghi ngâm tụng nhiều bài thơi có một không hai của văn sĩ đương thời, nổi danh nhất vẫn là một bài của Vương Duy ----
Thái ất cận thiên đô, liên sơn tiếp hải ngung
(Thái Ất gần kinh đô;
Núi núi biển liền bờ)
Bạch vân hồi vọng hợp, thanh ải nhập khán vô.
(Mây trắng quay đầu gặp;
Xanh thẳm mắt hư vô)
Phân dã trung phong biến. Âm tình chúng hác thù.
(Chia khu ngọn giữa biển
Râm tạnh khác khe xưa)
Dục đầu nhân xử túc, cách thủy vấn tiều phu.
(Muốn tìm nơi nghỉ trọ
Cách bến hỏi tiều phu.)
Chung Nam sơn – Vương Duy,
Núi Chung Nam (Người dịch: Bùi Hạnh Cẩn, Việt Anh)
Nguồn: thivien
Bài thơ này của Vương Duy cơ bản miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn thắng cảnh Chung Nam trong mắt người Đường, đoạn đường Tiêu Duệ leo lên này kỳ thật đang tìm tòi mấy câu thơ về Chung Nam trong đầu. Nhưng “tìm tới tìm lui”, vẫn là bài thơ này của Vương Duy là vừa chính xác, vừa có hương vị, đành ha ha cười không làm việc vô dụng nữa.
Giờ phút này đã là cuối mùa thu, đi trên đường mòn uốn lượn mà lên, mặc dù ánh sáng chói chang của mặt trời đỏ phủ lên đầu, nhưng bốn người vẫn cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo. Lần cải trang đi du lịch này, Lý Nghi chỉ dẫn theo hai thị nữ và hai thị vệ, Lý Nghi vốn muốn cùng Tiêu Duệ chỉ hai người lên núi du lịch. Nhưng Tiêu Duệ sao có thể nào đáp ứng. Nàng dù sao cũng là công chúa Đại Đường, vạn nhất có cái gì không ngờ, vậy hắn sẽ đảm đương như thế nào? Dưới sự kiên trì của Tiêu Duệ, Lý Nghi đành đồng ý cho Lệnh Hồ Xung Vũ và Tú Nhi đi cùng. Thị nữ và thị vệ khác đều lưu lại chờ dưới chân núi.
Thật vất vả tìm một cái cớ vụng trộm trốn ra hoàng cung để ở cùng một chỗ với ý trung nhân của mình, không nghĩ đến lại mang theo hai cái đuôi, Lý Nghi nhiều ít có chút mất hứng. Đương nhiên, Lệnh Hồ Xung Vũ và Tú Nhi cũng không phải loại người không biết thời vụ, lòng tựa như gương sáng, theo xa xa phía sau, không dám tới quá gần hai người Tiêu Duệ và Lý Nghi, tùy ý hai người thuận theo đường mòn trên núi leo lên, vừa cười vừa chỉ cảnh trí rừng rậm và núi non quanh mình.
Chỉ có điều Tú Nhi có chút lo lắng cho Ngọc Hoàn tiểu thư ở Lạc Dương. Loại người tuấn tú tài đức như thiếu gia, được Hàm Nghi công chúa trong cung nhìn trúng, Ngọc Hoàn tiểu thư nên làm sao bây giờ? Thiếu nữ vừa thở hổn hển đi về phía trước, vừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn công chúa quyến rũ vì thể lực tiêu tiêu hao quá nhiều mà nửa dựa vào trên người Tiêu Duệ, trong lòng âm thầm than thở một tiếng.
Sắc thái của Lệnh Hồ Xung Vũ vẫn trầm mặc ít lời như trước, chỉ có điều sau khi trở về từ phủ của Lý Lâm Phủ, hắn càng trở nên trầm mặc ít lời.
Qua một khúc cua, phía trước có một cái sân nho nhỏ, nói chung là do du khách, giẫm thành một mặt đất bằng ngay chỗ quẹo vào trong núi. Tiệu Duệ cười, đỡ lấy Lý Nghi sắc mặt đỏ bừng thở hồng hộc đã chống đỡ không nổi:
- Công chúa điện hạ, chung ta nghỉ ngơi ở phía trước trước một lát, sau đó xuống núi trở về thôi, núi cao đường dốc, ta sợ công chúa kiên trì không được.
Lý Nghi do dự một chút, gương mặt hướng lên đỉnh núi cao vút kia nhìn lại, thấy sâu trong đám mây trắng lóng lánh hồng kia, mơ hồ có một ngọn núi đã xuyên thẳng trời cao, sâu kín thở dài:
- Thân thể của ta quá yếu, xem ra không trèo lên đỉnh núi được, cũng tốt, lúc này chúng ta tạm nghỉ ngơi một lát, sau đó xuống núi đi.
Lệnh Hồ Xung Vũ chạy nhanh tới, trải xuống một tấm thảm, sau khi Tiêu Duệ và Lý Nghi ngồi xuống, lại lấy ấm nước từ trong túi sau lưng ra, đưa cho Tiêu Duệ.
Ngay trước mặt đất bằng là một ngọn núi cắt ngang đột ngột, trên ngọn núi quái thạch lởm chởm lại sinh ra lùm cây rậm rạp. Một trận gió thổi qua, chim sẻ đông nghịt bay lên đầy trời, không ngờ lại che lấp mặt trời đang nhô lên trên cao.
- Tiêu Duệ, ngươi xem, thật nhiều chim a!
Lý Nghi kinh ngạc hô.
Tiêu Duệ vừa ngẩng đầu xem, thấy đàn chim sẻ tụ tập bay liệng giống như đám mây đen, cũng thực lắp bắp kinh hãi. Giống như chim sẻ, lại không giống chim sẻ, trong nháy mắt đàm chim sẻ phát ra tiếng hót trong trẻo đầy trời, tại trên lưng chừng núi này, khiến từng trận gió nổi lên. Đột nhiên cảm giác trên mặt có chút trắng mịn. Tiệu Duệ lấy tay sờ một chút, không ngờ trên tay đầy *** chim.
Hắn không khỏi cười khổ một chút, đang muốn nói gì. Tú Nhi đã lấy khăn hương của bản thân ngồi xổm trước mặt hắn, cẩn thận giúp hắn lau hết vết *** chim trên mặt.
Lý Nghi che miệng cười khẽ, đầu vai mong manh rung động nhẹ nhàng.
Lý Nghi giờ phút này, làm sao còn giống một công chúa Đại Đường cao quý, nàng linh hoạt dịu dàng thực giống một thiếu nữ nhà bên. Tiêu Duệ nhìn xem ngẩn ngơ, ánh mắt thoáng ngưng trọng, lại vội vàng di chuyển ánh mắt.
Đột nhiên, Lệnh Hồ Xung Vũ đứng một bên hét lớn một tiếng, xông về phía trước người Tiêu Duệ. Nhanh như chớp rút bảo kiếm tùy thân ra khỏi vỏ, sau một tiếng vang thanh thúy, một mũi tên mang theo hàn quang lạnh lẽo bị bảo kiếm của hắn đánh bay đi.
Biến cố xảy ra thình lình, khiến Tú Nhi kinh hô một tiếng ngã trên nệm dưới đất. Mà Tiêu Duệ cũng phản ứng cực nhanh, chợt ôm lấy Lý Nghi trước mặt mình nằm xuống, sau đó lăn lộn mấy vòng, mắt thấy rời xa mép thảm:
- Công tử, mau lui lại! Bảo hộ công chúa lui lại!
Lệnh Hồ Xung Vũ rống giận, liên tục huy động bảo kiếm trong tay. Lại có hai mũi tên bay vụt đến từ trong đám cây ở ngọn núi đối diện bị hắn đánh bay, ngay khi hắn lùi về phía sau trong nháy mắt, một mũi tên mang theo lực lượng thật lớn bắn xuyên qua vai hắn. Thở phù một tiếng, Lệnh Hồ Xung Vũ phát ra một tiếng keeo thảm, thân mình liên tục lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Máu lướt qua ngay khóe mắt Tiêu Duệ, Tiêu Duệ đang hoảng loạn cũng bất chấp lễ nghi ôm chặt Lý Nghi lăn về phía sau, không đến một lúc bọn họ đã rời khỏi chỗ nhô cao bên cạnh, lăn một vòng này, khiến hai người bọn họ cùng phát ra tiếng kinh hô ngã nhào xuống từ sườn núi.
Đây là một mặt sườn núi bóng loáng, mà dưới sườn núi chính là một đáy mương dày đặc cỏ hoang, hai người quấn theo cỏ cây lăn lộn. Cái loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng giống như ngã vào vực sâu vạn trượng này, khiến cho Tiêu Duệ sau này mỗi lần nghĩ đến đều không rét mà run. Bên tai mờ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tú Nhi, cùng với tiếng binh khí đánh nhau, theo bản năng Tiêu Duệ ôm chặt lấy Lý Nghĩ đã ngất, thở dài nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai Tiêu Duệ truyền đến tiếng chim hót chiêm chiếp, lúc này mới cố hết sức mở mắt ra. Trước mắt là một biển cỏ long tu khô vàng cao hơn nửa người, bãi cỏ rậm rạp như biển vây quanh chính mình, cả người đau nhức, trong lòng mơ hồ có một chút gì đó đầy đặn hoạt động. Hắn vừa cúi đầu, thấy trên khuôn mặt đẹp trắng bệch tràn đầy vết bẩn, lại bị nước mắt chảy qua tạo thành hai vết bùn, đang run rẩy gắt gao ôm lấy hông hắn, hai ngọn núi no đủ đẫy đà đang run run trước ngực hắn.
- Công chúa, người không sao chứ…
Tiêu Duệ chậm rãi đặt Lý Nghi nằm ngang trên bãi cỏ, sau đó tự mình ngồi dậy. Tứ chi tuy rằng đau nhức, nhưng có lẽ trừ trên lưng, trên chân và mông có chút trầy ra, không có gì đáng ngại. Lý Nghi nắm lấy tay hắn, Tiêu Duệ thở dài một tiếng, cắn chặt răng, dùng khí lực toàn thân ôm nàng lên ngang ngực. Hơi bình tĩnh lại, mày liễu nhăn lên, rên rỉ một tiếng.
- Làm sao vậy? Có phải bị thương hay không?
Tiêu Duệ vội vàng hỏi, nhìn lại trong lòng mình. Hắn không thể không thầm hô may mắn, hai người lăn xuống từ sườn núi cao như vậy, không ngờ căn bản xem như bình yên vô sự, không biết có phải hay không trời cao phù hộ đối với một kẻ xuyên qua như hắn.
Kỳ thật sau này hắn mới biết được, cây long tu trải dài khắp sườn núi này, hơn nữa độ dốc cũng không lớn, hai người vừa lúc rơi xuống vùng đất trũng cây long tu ở đây đã khô vàng thật dày, vô hình trung giảm quán tính rơi xuống. Hơn nữa cỏ hoang thật dày làm “giảm xóc” và “tấm nệm”, không chịu thương quá lớn cũng là bình thường. Ít nhất, không có quan hệ với ông trời.
Trong quá trình rơi xuống, xuất phát từ bản năng Lý Nghi rúc toàn bộ thân hình nhỏ xinh của mình vào trong lòng Tiêu Duệ, có tấm đệm thịt Tiêu Duệ bảo hộ, nàng bị “tấn công” kỳ thật cũng rất nhỏ. Đương nhiên, chỉ sợ một chút trầy da cũng không thể tránh được. Chỉ có điều mặc dù như vậy, đối với loại cành vàng lá ngọc như Lý Nghi mà nói, cũng đủ để kinh hồn.
/349
|