Tiêu Duệ “giải thích” hết lần này tới lần khác… Cuối cùng Ngọc Chân cũng không có tới nhà Lý Lâm Phủ, vào hoàng cung gặp Lý Long Cơ, lại nghe nói Lý Long Cơ mang theo Võ Huệ Phi đi Lý Sơn biệt cung. Không được việc gì, Ngọc Chân đành buồn bã trở về.
Mà sau khi Tiêu Duệ từ biệt Ngọc Chân, liền tới Vạn Niên huyện nha phía đông phố lớn Chu Tước. Hắn là Vạn Niên huyện lệnh mới được bổ nhiệm, trở lại kinh sư mấy ngày, còn không có tới huyện nha nhậm chức. Vạn Niên huyện dưới chân thiên tử, quan chức đều trong Kinh Triệu phủ, cấp bậc huyện lệnh cao hơn hai cấp so với huyện lệnh nơi khác, nói chung nguyên do là sự vụ kinh đô và các vùng lân cận trọng yếu hơn.
Kỳ thật, bởi vì là kinh sư đế đô, người vi phạm pháp lệnh rất ít. Mà thật sự xảy ra chuyện chính là chuyện lớn, bình thường đều do Kinh Triệu phủ thậm chí là nha môn các bộ trong triều đình xử lý, cho nên Vạn Niên huyện gần như chỉ là một chỗ trang trí. Tiêu Duệ đi huyện nha quen thuộc tình huống quan vụ, gặp Vạn Niên huyện thừa Trương Chiêu Cập cùng với huyện úy Mông Cố Dương, lúc này mới hiểu được, Lý Long Cơ sắc phong mình bất quá là một chức quan nhàn hạ có cũng được mà không có cũng không sao. Chẳng qua, điều này cũng hợp ý hắn.
Huyện vụ trong ngày thường có Trương Chiêu Cập và Mông Cố Dương xử lý, vừa lúc hắn vui vẻ tiêu dao.
Về phần chức Trung thư xá nhân, lại càng thêm thanh nhàn. Giờ phút này đã không phải năm Trinh Quán và thời kỳ Võ triều, Trung thư xá nhân của Trung thư môn hạ có vài người, thay phiên làm việc nước Đại Đường, bình thường bốn năm ngày mới đổi phiên một lần, có thể không cần mỗi ngày đi điểm mão (điểm danh).
Tiêu Duệ vừa về đến nhà mới ngồi trong thư phòng uống mấy ngụm trà, đột nhiên nghe hạ nhân báo lại, nói Khánh Vương Lý Tông tới chơi. Hắn nhíu mày, đây là lần thứ ba Lý Tông tới nhà thăm hỏi. Ý đồ của Lý Tông đến đây Tiêu Duệ biết rõ trong lòng, nhưng không chỉ lời “cảnh cáo” của Lý Long Cơ còn văng vẳng bên tai, cho dù là ý của bản thân Tiêu Duệ, cũng không muốn có bất kỳ gút mắc gì với những hoàng tử này.
Hơi do dự một chút, Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Ngươi hãy nói ta đi Vạn Niên huyện nha, còn chưa về.
Hạ nhân cả kinh, nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng chạy nhanh ra ngoài bẩm báo.
Lý Tông ngang nhiên đứng trước cửa Tiêu gia, để hay tay sau lưng, ngửa mặt nhìn ánh chiều tà đỏ tươi. Mặc dù trong lòng có chút không kiên nhưng, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện lên nụ cười ôn hòa thản nhiên. Hắn chấp nhận đề nghị của Bùi Khoan, quyết định chiêu hiền đãi sĩ kéo chặt Tiêu Duệ dưới trướng của mình, tương lai cũng tốt trở thành trợ lực rất lớn của mình.
Lần đầu tiên hắn tới, Tiêu Duệ không có nhà, lần thứ hai hắn tới, Tiêu Duệ vẫn không có nhà. Lúc này đây, hắn nghe hạ nhân vương phủ báo Tiêu Duệ vừa về từ Vạn Niên huyện nha. Trong mắt hắn, hắn làm một hoàng tử thân vương, có thể chịu thiệt hạ mình kết giao như vậy, đã cho Tiêu Duệ đủ mặt mũi.
Lưu Bị bái phỏng Gia Cát Lượng bất quá là ba lần. Mình đường đường thân vương Đại Đường ba lần tới Tiêu phủ, Tiêu Duệ còn muốn thế nào?
Lý Tông đang đợi Tiêu Duệ rời phủ nghênh đón, lại nghe hạ nhân Tiêu phủ báo lại, đại nhân nhà hắn đi Vạn Niên huyện nha còn chưa có trở về.
Lý Tông biến sắc, giận tím mặt, ngón tay chỉ thẳng cửa lớn Tiêu gia nổi giận lớn tiếng nói:
- Tiêu Duệ, hay cho ngươi dám liên tiếp cự tuyệt bổn vương ngoài cửa! Được, được, ngươi được lắm!
Lý Tông mang theo một đám thị vệ hùng hổ phất tay áo mà đi. Hạ nhân Tiêu gia sợ hãi trong lòng, vội vàng trở về bẩm báo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ giờ phút này kỳ thật đứng ở một góc bên ngoài viện, tiếng rống giận khàn khàn Lý Tông thẹn quá hóa giận kia, toàn bộ đều rơi vào trong tai của hắn.
Tiêu Duệ hung hăng dậm chân, trong lòng buồn bực nói không nên lời. Liên tục đóng cửa không gặp Lý Tông, tất nhiên là đắc tội vị đại hoàng tử này, nhưng không đắc tội Lý Tông sẽ khiến cho Lý Long Cơ nghi kỵ ---- nếu không phải lời “cảnh cáo” trần trụi của Lý Long Cơ kia, mặc dù Tiêu Duệ không muốn đầu nhập vào một hoàng tử nào, nhưng ít nhất trên thể diện còn phải lá phải lá trái một phen, không đến nỗi ngay cả gặp cũng không gặp. Nhưng Lý Long Cơ đã nói trước, nếu hắn tiếp tục gặp mặt Lý Tông, tất nhiên sẽ làm hoàng đế đa nghi kia bất mãn trong lòng.
Đang buồn bực, hạ nhân vừa rồi lại tới báo:
- Đại nhân, có một man nhân cầu kiến, một người đầu lĩnh tên là Na Nhận.
- Nhanh cho bọn họ tiến vào!
Na Nhận tóc dài rối tung mặc một bộ áo da lam lũ trên người, trong tay nắm mộc côn, lưng đeo cung tiễn, vẻ mặt phong trần. Hắn mang theo hơn mười người đàn ông hùng tráng tiến vào trong viện, thấy Tiêu Duệ đã tươi cười đến tiếp đón, không khỏi đều quỳ xuống:
- Na Nhận gặp qua đại nhân!
Những người này đều là chiến sĩ người Bặc từng theo Tiêu Duệ giết An Bình thành, xuân thân từ Mỗ Mã sơn trại. Mỗ Mã sơn trại già trẻ không còn, những người này đã không nhà để về. Lúc rời khỏi Nam Chiếu, Na Nhận lại nhiều lần khẩn cầu Tiêu Duệ, muốn dẫn hơn mười người theo Tiêu Duệ. Thứ nhất có một chỗ đặt chân xác thực, thứ hai cũng tốt mưu cầu chỗ xuất thân.
Tiêu Duệ cũng không từ chối, dặn họ sau khi trở về sơn trại xử lý hậu sự xong xuôi, lập tức đến Ích Châu thành tìm hắn. Nhưng mà, tới Ích Châu không tới vài ngày, Tiêu Duệ đã bị Lý Long Cơ triệu về kinh. Na Nhận mang theo đám chiến sĩ chạy tới Ích Châu, nghe nói Tiêu Duệ đã quay về Trường An nhậm chức, liền ngay trong đêm tối chạy gấp tới Trường An.
Tiêu Duệ mỉm cười nâng Na Nhận dậy:
- Na Nhận, các vị huynh đệ lâu rồi không gặp, mọi người ổn chứ?
Trên khuôn mặt dơ bẩn ngăm đen của Na Nhận lộ ra vẻ kích động, hắn mang theo đám hán tử người Bặc đứng dậy, khom người nói:
- Hồi bẩm đại nhân, bọn tiểu nhân tốt lắm. Nghe nói đại nhân đã quay về kinh, bọn tiểu nhân liền chạy tới…
Tiêu Duệ lần lượt vỗ vỗ bả vai từng hán tử, thân thiết nói:
- Các huynh đệ tạm thời ở lại trong phủ, tạm thời theo ta làm hộ vệ được chứ? Các huynh đệ yên tâm, tương lai chỉ cần Tiêu Duệ có thể tiến thêm, chắc chắn sẽ mưu cầu xuất thân cho mọi người!
Các hán tử người Bặc ầm ầm khom người nói:
- Đa tạ đại nhân!
Con trai thứ An Khánh Tự của An Lộc Sơn là một thanh niên cao gầy, hình thức văn văn nhược nhược, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có khí tức biểu hiện ra ngoài, căn bản không giống như con của An Lộc Sơn. Nghe nói, hắn là con của An Lộc Sơn với một người Hán, sau khi hắn sinh ra không tới vài ngày, mẹ của hắn đã bị An Lộc Sơn giày vò tới chết.
Theo lý, một đứa con trai như vậy căn bản không nên được An Lộc Sơn sủng ái. Nhưng mà, An Khánh Tự này từ nhỏ thông minh hơn người, mặc dù không tập võ, lại đọc sách tập viết tại Bình Lô có vài phần tài danh, dần dần được An Lộc Sơn nhìn với con mắt khác. Mà đến khi trưởng thành, từ mười bảy tuổi hắn đã thay danh nghĩa An Lộc Sơn xử lý phần lớn sản nghiệp. Ở lâu tại Trường An, không mấy năm, làm cho sản nghiệp buôn bán của An Lộc Sơn càng làm càng lớn, thực lực hiệu buôn An thị ở Trường An, thậm chí toàn bộ Đại Đường mà nói, coi như là trung thượng.
Mà mấy năm nay, nguồn tài lực để An Lộc Sơn hối lộ từ trên xuống dưới đúng là xuất phát từ hiệu buôn An thị dưới tay An Khánh Tự. Hoặc có thể nói, với An Lộc Sơn mà nói, đứa con thứ hai này chính là bộ trưởng bộ tài chính của hắn. Một đứa con trai như vậy, vị trí trong suy nghĩ của An Lộc Sơn có thể hiểu được.
Ngày ấy, An Khánh Tự đi dạo hội chùa ở Thái Bình tự ngoài thành, trong lúc vô ý, sau khi trở về cơm nước không cần tương tư thành tật. An Lộc Sơn vào kinh tiến hành đút lót, sau khi nghe được liền chuẩn bị một phần trọng lễ, tới nhà cầu hôn, nhưng vẫn không được Lý Lâm Phủ đồng ý.
Mấy ngày nay, An Khánh Tự đã muốn tẩu hỏa nhập ma mang theo vài tùy tùng mỗi ngày quanh quẩn một chỗ ở ngoài cửa Lý tướng phủ, chờ đợi cả ngày, hy vọng có thể gặp giai nhân một mặt. Đáng tiếc, lúc này hắn si mê đợi mấy ngày, cũng không thấy thân ảnh Lý Đằng Không, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lục tiểu thư Lý phủ hiếu động không ở lâu trong Lý phủ được lại thần kỳ không rời cửa dạo chơi ngoại thành, cũng không có rời cửa thăm khách.
Mặt trời chiều ngả về tây, nhuộm đỏ tưởng viện và mái cong phủ đệ quý tộc, An Khánh Tự thấy đã mất hy vọng, không khỏi buồn bực mang theo vài tùy tùng dọc theo một con phố dài quay về phủ của mình. Đi ngang qua cửa một gian tửu quán đầy ắp người, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng trệ: trời, lục tiểu thư Lý phủ lung linh chẳng phải rõ ràng đứng trước mắt mình?
Lý Đằng Không quần áo màu xanh, khoác một áo choàng bông vải đỏ thẫm, tay cầm roi ngựa, duyên dáng đứng trong gió lạnh, si ngốc nhìn xuyên qua ô cửa sổ điêu lương nhìn vào bên trong, thần sắc mê ly điên cuồng.
An Khánh Tự mừng rỡ, vọt tới vài bước, khom người nói:
- An Khánh Tự bái kiến Lý tiểu thư!
Lý Đằng Không nhíu mày, quay đầu liếc An Khánh Tự:
- An Khánh Tự? Ngươi tới làm chi?
- Tại hạ…
Khuôn mặt tái nhợt của An Khánh Tự hơi hồng lên:
- Tại hạ…
Lý Đằng Không đột nhiên cười rộ lên jkhanh khách, ánh sáng trào phúng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nàng cắn chặt răng, cúi đầu nói:
- An Khánh Tự, không phải ngươi muốn kết hôn với ta sao? Được, chỉ cần ngươi đi giết người kia, ta liền đáp ứng gả cho ngươi!
An Khánh Tự ngẩn ra, cũng xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong tửu quán, thấy một thanh niên áo hoa anh tuấn phóng khoáng ngồi đối diện một nam tử hùng tráng, cách bàn chè chén.
- Đó là?
Mày An Khánh Tự nhảy dựng:
- Lý tiểu thư…
- Nhị công tử, đó là Tiêu Duệ.
Một thị vệ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
Sắc mặt An Khánh Tự đột nhiên biến đổi, không kìm nổi lui về sau một bước. Tuy rằng trước mặt giai nhân ngưỡng mộ trong lòng, hắn cũng âm thầm sinh ra vài phần ý niệm vì mỹ nhân vượt lửa qua sông trong đầu, nhưng nghe đến tên Tiêu Duệ này hắn vẫn không kìm nổi hít một hơi lạnh. Nếu như là một người bình thường, có lẽ hắn ---- nhưng Tiêu Duệ này, hắn như nào chọc nổi?
- Như thế nào, không dám? An Khánh Tự, ngươi là người nhu nhược.
Lý Đằng Không khinh miệt bĩu môi cười:
- Nếu không như vậy cũng được, ngươi đi vào đánh hắn cho ta một chút…
Sắc mặt An Khánh Tự đỏ lên, ấp úng nói không được, đầu cúi xuống thật thấp.
- Điều này cũng không dám? Vậy cút ngay cho bổn tiểu thư! Cút!
Lý Đằng Không hung hăng dậm chân, hô lên một tiếng. Một tiếng hô này, kinh động người đang qua lại trên đường, cũng kinh động một ít tửu khách trong tửu quán.
Tiêu Duệ thả chén rượu trong tay ra, cùng Ca Thư Hàn đối diện đứng lên, đi ra ngoài tửu quán. Đứng ở ngoài tửu quán, thấy Lý Đằng Không sắc mặt có chút vặn vẹo đứng ở cửa, quơ cánh tay nhu nhược, roi ngựa trong tay xẹt qua không trung, phát ra tiếng nổ vang. Mà trước người nàng, một thanh niên công tử quần áo màu vàng kinh sợ lùi qua một bên.
Mà sau khi Tiêu Duệ từ biệt Ngọc Chân, liền tới Vạn Niên huyện nha phía đông phố lớn Chu Tước. Hắn là Vạn Niên huyện lệnh mới được bổ nhiệm, trở lại kinh sư mấy ngày, còn không có tới huyện nha nhậm chức. Vạn Niên huyện dưới chân thiên tử, quan chức đều trong Kinh Triệu phủ, cấp bậc huyện lệnh cao hơn hai cấp so với huyện lệnh nơi khác, nói chung nguyên do là sự vụ kinh đô và các vùng lân cận trọng yếu hơn.
Kỳ thật, bởi vì là kinh sư đế đô, người vi phạm pháp lệnh rất ít. Mà thật sự xảy ra chuyện chính là chuyện lớn, bình thường đều do Kinh Triệu phủ thậm chí là nha môn các bộ trong triều đình xử lý, cho nên Vạn Niên huyện gần như chỉ là một chỗ trang trí. Tiêu Duệ đi huyện nha quen thuộc tình huống quan vụ, gặp Vạn Niên huyện thừa Trương Chiêu Cập cùng với huyện úy Mông Cố Dương, lúc này mới hiểu được, Lý Long Cơ sắc phong mình bất quá là một chức quan nhàn hạ có cũng được mà không có cũng không sao. Chẳng qua, điều này cũng hợp ý hắn.
Huyện vụ trong ngày thường có Trương Chiêu Cập và Mông Cố Dương xử lý, vừa lúc hắn vui vẻ tiêu dao.
Về phần chức Trung thư xá nhân, lại càng thêm thanh nhàn. Giờ phút này đã không phải năm Trinh Quán và thời kỳ Võ triều, Trung thư xá nhân của Trung thư môn hạ có vài người, thay phiên làm việc nước Đại Đường, bình thường bốn năm ngày mới đổi phiên một lần, có thể không cần mỗi ngày đi điểm mão (điểm danh).
Tiêu Duệ vừa về đến nhà mới ngồi trong thư phòng uống mấy ngụm trà, đột nhiên nghe hạ nhân báo lại, nói Khánh Vương Lý Tông tới chơi. Hắn nhíu mày, đây là lần thứ ba Lý Tông tới nhà thăm hỏi. Ý đồ của Lý Tông đến đây Tiêu Duệ biết rõ trong lòng, nhưng không chỉ lời “cảnh cáo” của Lý Long Cơ còn văng vẳng bên tai, cho dù là ý của bản thân Tiêu Duệ, cũng không muốn có bất kỳ gút mắc gì với những hoàng tử này.
Hơi do dự một chút, Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Ngươi hãy nói ta đi Vạn Niên huyện nha, còn chưa về.
Hạ nhân cả kinh, nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng chạy nhanh ra ngoài bẩm báo.
Lý Tông ngang nhiên đứng trước cửa Tiêu gia, để hay tay sau lưng, ngửa mặt nhìn ánh chiều tà đỏ tươi. Mặc dù trong lòng có chút không kiên nhưng, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện lên nụ cười ôn hòa thản nhiên. Hắn chấp nhận đề nghị của Bùi Khoan, quyết định chiêu hiền đãi sĩ kéo chặt Tiêu Duệ dưới trướng của mình, tương lai cũng tốt trở thành trợ lực rất lớn của mình.
Lần đầu tiên hắn tới, Tiêu Duệ không có nhà, lần thứ hai hắn tới, Tiêu Duệ vẫn không có nhà. Lúc này đây, hắn nghe hạ nhân vương phủ báo Tiêu Duệ vừa về từ Vạn Niên huyện nha. Trong mắt hắn, hắn làm một hoàng tử thân vương, có thể chịu thiệt hạ mình kết giao như vậy, đã cho Tiêu Duệ đủ mặt mũi.
Lưu Bị bái phỏng Gia Cát Lượng bất quá là ba lần. Mình đường đường thân vương Đại Đường ba lần tới Tiêu phủ, Tiêu Duệ còn muốn thế nào?
Lý Tông đang đợi Tiêu Duệ rời phủ nghênh đón, lại nghe hạ nhân Tiêu phủ báo lại, đại nhân nhà hắn đi Vạn Niên huyện nha còn chưa có trở về.
Lý Tông biến sắc, giận tím mặt, ngón tay chỉ thẳng cửa lớn Tiêu gia nổi giận lớn tiếng nói:
- Tiêu Duệ, hay cho ngươi dám liên tiếp cự tuyệt bổn vương ngoài cửa! Được, được, ngươi được lắm!
Lý Tông mang theo một đám thị vệ hùng hổ phất tay áo mà đi. Hạ nhân Tiêu gia sợ hãi trong lòng, vội vàng trở về bẩm báo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ giờ phút này kỳ thật đứng ở một góc bên ngoài viện, tiếng rống giận khàn khàn Lý Tông thẹn quá hóa giận kia, toàn bộ đều rơi vào trong tai của hắn.
Tiêu Duệ hung hăng dậm chân, trong lòng buồn bực nói không nên lời. Liên tục đóng cửa không gặp Lý Tông, tất nhiên là đắc tội vị đại hoàng tử này, nhưng không đắc tội Lý Tông sẽ khiến cho Lý Long Cơ nghi kỵ ---- nếu không phải lời “cảnh cáo” trần trụi của Lý Long Cơ kia, mặc dù Tiêu Duệ không muốn đầu nhập vào một hoàng tử nào, nhưng ít nhất trên thể diện còn phải lá phải lá trái một phen, không đến nỗi ngay cả gặp cũng không gặp. Nhưng Lý Long Cơ đã nói trước, nếu hắn tiếp tục gặp mặt Lý Tông, tất nhiên sẽ làm hoàng đế đa nghi kia bất mãn trong lòng.
Đang buồn bực, hạ nhân vừa rồi lại tới báo:
- Đại nhân, có một man nhân cầu kiến, một người đầu lĩnh tên là Na Nhận.
- Nhanh cho bọn họ tiến vào!
Na Nhận tóc dài rối tung mặc một bộ áo da lam lũ trên người, trong tay nắm mộc côn, lưng đeo cung tiễn, vẻ mặt phong trần. Hắn mang theo hơn mười người đàn ông hùng tráng tiến vào trong viện, thấy Tiêu Duệ đã tươi cười đến tiếp đón, không khỏi đều quỳ xuống:
- Na Nhận gặp qua đại nhân!
Những người này đều là chiến sĩ người Bặc từng theo Tiêu Duệ giết An Bình thành, xuân thân từ Mỗ Mã sơn trại. Mỗ Mã sơn trại già trẻ không còn, những người này đã không nhà để về. Lúc rời khỏi Nam Chiếu, Na Nhận lại nhiều lần khẩn cầu Tiêu Duệ, muốn dẫn hơn mười người theo Tiêu Duệ. Thứ nhất có một chỗ đặt chân xác thực, thứ hai cũng tốt mưu cầu chỗ xuất thân.
Tiêu Duệ cũng không từ chối, dặn họ sau khi trở về sơn trại xử lý hậu sự xong xuôi, lập tức đến Ích Châu thành tìm hắn. Nhưng mà, tới Ích Châu không tới vài ngày, Tiêu Duệ đã bị Lý Long Cơ triệu về kinh. Na Nhận mang theo đám chiến sĩ chạy tới Ích Châu, nghe nói Tiêu Duệ đã quay về Trường An nhậm chức, liền ngay trong đêm tối chạy gấp tới Trường An.
Tiêu Duệ mỉm cười nâng Na Nhận dậy:
- Na Nhận, các vị huynh đệ lâu rồi không gặp, mọi người ổn chứ?
Trên khuôn mặt dơ bẩn ngăm đen của Na Nhận lộ ra vẻ kích động, hắn mang theo đám hán tử người Bặc đứng dậy, khom người nói:
- Hồi bẩm đại nhân, bọn tiểu nhân tốt lắm. Nghe nói đại nhân đã quay về kinh, bọn tiểu nhân liền chạy tới…
Tiêu Duệ lần lượt vỗ vỗ bả vai từng hán tử, thân thiết nói:
- Các huynh đệ tạm thời ở lại trong phủ, tạm thời theo ta làm hộ vệ được chứ? Các huynh đệ yên tâm, tương lai chỉ cần Tiêu Duệ có thể tiến thêm, chắc chắn sẽ mưu cầu xuất thân cho mọi người!
Các hán tử người Bặc ầm ầm khom người nói:
- Đa tạ đại nhân!
Con trai thứ An Khánh Tự của An Lộc Sơn là một thanh niên cao gầy, hình thức văn văn nhược nhược, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có khí tức biểu hiện ra ngoài, căn bản không giống như con của An Lộc Sơn. Nghe nói, hắn là con của An Lộc Sơn với một người Hán, sau khi hắn sinh ra không tới vài ngày, mẹ của hắn đã bị An Lộc Sơn giày vò tới chết.
Theo lý, một đứa con trai như vậy căn bản không nên được An Lộc Sơn sủng ái. Nhưng mà, An Khánh Tự này từ nhỏ thông minh hơn người, mặc dù không tập võ, lại đọc sách tập viết tại Bình Lô có vài phần tài danh, dần dần được An Lộc Sơn nhìn với con mắt khác. Mà đến khi trưởng thành, từ mười bảy tuổi hắn đã thay danh nghĩa An Lộc Sơn xử lý phần lớn sản nghiệp. Ở lâu tại Trường An, không mấy năm, làm cho sản nghiệp buôn bán của An Lộc Sơn càng làm càng lớn, thực lực hiệu buôn An thị ở Trường An, thậm chí toàn bộ Đại Đường mà nói, coi như là trung thượng.
Mà mấy năm nay, nguồn tài lực để An Lộc Sơn hối lộ từ trên xuống dưới đúng là xuất phát từ hiệu buôn An thị dưới tay An Khánh Tự. Hoặc có thể nói, với An Lộc Sơn mà nói, đứa con thứ hai này chính là bộ trưởng bộ tài chính của hắn. Một đứa con trai như vậy, vị trí trong suy nghĩ của An Lộc Sơn có thể hiểu được.
Ngày ấy, An Khánh Tự đi dạo hội chùa ở Thái Bình tự ngoài thành, trong lúc vô ý, sau khi trở về cơm nước không cần tương tư thành tật. An Lộc Sơn vào kinh tiến hành đút lót, sau khi nghe được liền chuẩn bị một phần trọng lễ, tới nhà cầu hôn, nhưng vẫn không được Lý Lâm Phủ đồng ý.
Mấy ngày nay, An Khánh Tự đã muốn tẩu hỏa nhập ma mang theo vài tùy tùng mỗi ngày quanh quẩn một chỗ ở ngoài cửa Lý tướng phủ, chờ đợi cả ngày, hy vọng có thể gặp giai nhân một mặt. Đáng tiếc, lúc này hắn si mê đợi mấy ngày, cũng không thấy thân ảnh Lý Đằng Không, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lục tiểu thư Lý phủ hiếu động không ở lâu trong Lý phủ được lại thần kỳ không rời cửa dạo chơi ngoại thành, cũng không có rời cửa thăm khách.
Mặt trời chiều ngả về tây, nhuộm đỏ tưởng viện và mái cong phủ đệ quý tộc, An Khánh Tự thấy đã mất hy vọng, không khỏi buồn bực mang theo vài tùy tùng dọc theo một con phố dài quay về phủ của mình. Đi ngang qua cửa một gian tửu quán đầy ắp người, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng trệ: trời, lục tiểu thư Lý phủ lung linh chẳng phải rõ ràng đứng trước mắt mình?
Lý Đằng Không quần áo màu xanh, khoác một áo choàng bông vải đỏ thẫm, tay cầm roi ngựa, duyên dáng đứng trong gió lạnh, si ngốc nhìn xuyên qua ô cửa sổ điêu lương nhìn vào bên trong, thần sắc mê ly điên cuồng.
An Khánh Tự mừng rỡ, vọt tới vài bước, khom người nói:
- An Khánh Tự bái kiến Lý tiểu thư!
Lý Đằng Không nhíu mày, quay đầu liếc An Khánh Tự:
- An Khánh Tự? Ngươi tới làm chi?
- Tại hạ…
Khuôn mặt tái nhợt của An Khánh Tự hơi hồng lên:
- Tại hạ…
Lý Đằng Không đột nhiên cười rộ lên jkhanh khách, ánh sáng trào phúng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nàng cắn chặt răng, cúi đầu nói:
- An Khánh Tự, không phải ngươi muốn kết hôn với ta sao? Được, chỉ cần ngươi đi giết người kia, ta liền đáp ứng gả cho ngươi!
An Khánh Tự ngẩn ra, cũng xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong tửu quán, thấy một thanh niên áo hoa anh tuấn phóng khoáng ngồi đối diện một nam tử hùng tráng, cách bàn chè chén.
- Đó là?
Mày An Khánh Tự nhảy dựng:
- Lý tiểu thư…
- Nhị công tử, đó là Tiêu Duệ.
Một thị vệ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
Sắc mặt An Khánh Tự đột nhiên biến đổi, không kìm nổi lui về sau một bước. Tuy rằng trước mặt giai nhân ngưỡng mộ trong lòng, hắn cũng âm thầm sinh ra vài phần ý niệm vì mỹ nhân vượt lửa qua sông trong đầu, nhưng nghe đến tên Tiêu Duệ này hắn vẫn không kìm nổi hít một hơi lạnh. Nếu như là một người bình thường, có lẽ hắn ---- nhưng Tiêu Duệ này, hắn như nào chọc nổi?
- Như thế nào, không dám? An Khánh Tự, ngươi là người nhu nhược.
Lý Đằng Không khinh miệt bĩu môi cười:
- Nếu không như vậy cũng được, ngươi đi vào đánh hắn cho ta một chút…
Sắc mặt An Khánh Tự đỏ lên, ấp úng nói không được, đầu cúi xuống thật thấp.
- Điều này cũng không dám? Vậy cút ngay cho bổn tiểu thư! Cút!
Lý Đằng Không hung hăng dậm chân, hô lên một tiếng. Một tiếng hô này, kinh động người đang qua lại trên đường, cũng kinh động một ít tửu khách trong tửu quán.
Tiêu Duệ thả chén rượu trong tay ra, cùng Ca Thư Hàn đối diện đứng lên, đi ra ngoài tửu quán. Đứng ở ngoài tửu quán, thấy Lý Đằng Không sắc mặt có chút vặn vẹo đứng ở cửa, quơ cánh tay nhu nhược, roi ngựa trong tay xẹt qua không trung, phát ra tiếng nổ vang. Mà trước người nàng, một thanh niên công tử quần áo màu vàng kinh sợ lùi qua một bên.
/349
|