Đèn hoa như biển trên mấy con phố chính trong thành Trường An, nhiều người tụ di chuyển, ngược lại, đường hẻm này có vẻ cực kỳ u tĩnh. Tiêu Duệ và Lý Nghi vào cung tham gia ẩm yến trong cung, Lý Đằng không quay về Lý phủ ăn tết với người nhà của mình, trong phủ chỉ có Dương Ngọc Hoàn, ra mặt mở tiệc chiêu đãi nhà Lệnh Hồ vừa tới Trường An không lâu.
Lệnh Hồ Xung Vũ đã lập gia đình, còn có chức quan nhất định, mặc dù phẩm cấp rất thấp, nhưng coi như là một người “có thân phận”, hơn nữa, hắn lấy chính là công chúa Nam Chiếu Các Cách Mã. Tiêu Duệ vẫn khuyên Lệnh Hồ Xung Vũ chuyển ra Tiêu gia lập gia đình khác, nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ kiên quyết không chịu, rơi vào đường cùng, đành ở một viện nhỏ phân ra bên cạnh phủ Tiêu gia, để nhà Lệnh Hồ ở lại. Cho nên, cái gọi là “Lệnh Hồ gia”, kỳ thật chính là Tiêu gia.
Đêm nay trên gia yến của Tiêu gia, trên khuôn mặt quyến rũ của Lệnh Hồ phu nhân lộ vẻ tươi cười thản nhiên, bĩnh tĩnh nói một số chuyện nhà ở Lạc Dương với Dương Ngọc Hoàn, tuy rằng lời nói chứa cảm kích nhưng hết sức chừng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh ứng đối tự nhiên. Nhất là hai cánh tay trắng nõn non mịn của nàng, khiến Dương Ngọc Hoàn không thể không hoài nghi, bà thật sự là bà chủ xuất thân từ một gia đình nghèo sao?
- Tiêu phu nhân, lão thân có chút mệt mỏi, muốn cáo từ về nghỉ ngơi.
Lệnh Hồ phu nhân nghiêng tay cười nói.
- Ồ, Lệnh Hồ phu nhân xin cứ tự nhiên.
Dương Ngọc Hoàn đứng dậy tiễn khách.
Lệnh Hồ phu nhân đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, thình lình nghe Tú Nhi đứng cửa phòng khánh nhỏ giọng nói một câu:
- Phu nhân, Lý tướng đến phủ cầu kiến Lệnh Hồ phu nhân.
Thân thể Lệnh Hồ phu nhân không kìm nổi mà run lên, sắc mặt hơi trắng bệch. Dương Ngọc Hoàn ngẩn ra, thầm nghĩ lúc này đêm đã khuya, lại là tết Nguyên Tiêu, Lý tướng này như nào lại chạy đến nhà yêu cầu gặp mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ? Dương Ngọc Hoàn đột nhiên nhớ tới ngày xưa Tiêu Duệ nói qua với nàng “suy đoán” nào đó, lại quay đầu thoáng thấy khuôn măt Lệnh Hồ phu nhân và Lệnh Hồ Xung Vũ khẽ biến, không khỏi ngây người.
- Phu nhân, lão thân mệt mỏi, như vậy bái biệt phu nhân.
Lệnh Hồ phu nhân lấy lại bình tĩnh, vội vàng liếc Dương Ngọc Hoàn, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã bước ra ngoài phòng khách.
Nhưng mà, mới ra cửa phòng khách, đã thấy dưới trăng lạnh, một nam tử trung niên khuôn mặt thanh tú, dáng người không cao bọc áo choàng lông cừu thật dày đứng ở nơi đó, ánh mắt có chút mê ly, si ngốc mà thâm thúy dừng trên thân Lệnh Hồ phu nhân, nháy mắt ánh mắt kia lại trở nên nóng bỏng.
- Nhoáng một cái nhiều năm như vậy, Ngọc Lan, muội, muội có khỏe không?
Thanh âm trầm thấp của Lý Lâm Phủ quanh quẩn trong gió bắc lạnh lẽo, khóe miệng Dương Ngọc Hoàn lộ ra một nụ cười cổ quái, vội vàng kéo áo Các Cách Mã, lại lui về trong phòng khách. Lệnh Hồ Xung Vũ do dự một chút, cũng quay đầu trở về trong phòng khách.
Thân thể Lệnh Hồ phu nhân hơi run rẩy trong gió lạnh, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên chút lạnh lùng khó nắm lấy, thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng trầm thấp:
- Ta vẫn khỏe. Vũ nhi ở Trường An, thật ra cám ơn sự quan tâm của huynh.
- Ta cũng không có làm gì…
Lý Lâm Phủ đột nhiên thở dài một tiếng:
- Trong thành ta còn một căn trạch viện, ngày khác mẹ con hai người dọn qua đi.
- Không được, cám ơn ý tốt của Lý tướng. Vũ nhi chịu ân lớn của Tiêu công tử, cả đời này nên đi theo bên cạnh Tiêu công tử, đây là suy nghĩ của Vũ nhi, cũng là ý nguyện của ta. Mẹ con chúng ta sẽ ở lại Tiêu gia, rất tốt.
Lệnh Hồ phu nhân ảm đạm cười, thần sắc dần bình thản lại.
…
…
Rời cung, xe ngựa Tiêu Duệ và Lý Nghi ngồi thật vất vả mới xuyên qua đường phố náo nhiệt trở lại cửa nhà. Nhưng tới cửa Tiêu Duệ liếc mắt một cái liền thấy xe ngựa tùy tùng của Lý Lâm Phủ, Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lòng thầm hỏi sao Lý Lâm Phủ sau khi rời cung không về nhà lại chạy đến nhà mình?
Chờ Tiêu Duệ và Lý Nghi dắt tay đi vào trong sân vườn nội viện, đã thấy Lý Lâm Phủ và Lệnh Hồ phu nhân hai người đứng cách nhau mấy bước nhìn nhau nói không nên lời, Tiêu Duệ giật giật trong lòng. Thì ra nhạc phụ đại nhân này của mình đến đây là tìm Lệnh Hồ phu nhân ----
Hắn đã sớm đoán quan hệ giữa Lý Lâm Phủ và mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ không giống bình thường, hiện giờ xem thần sắc hai người ---- Tiêu Duệ cười thầm trong lòng, làm không tốt thật đúng là có quan hệ mập mờ… Như vậy, Lệnh Hồ Xung Vũ này nói không chừng chính là cốt nhục của Lý Lâm Phủ? Khó trách, khó trách trên người Lệnh Hồ Xung Vũ có thể có ngọc bội Lý gia, khó trách Lý Lâm Phủ có thể chủ động mưu cầu một chức vị cho Lệnh Hồ Xung Vũ, còn luôn báo cho mình phải đối xử tử tế với Lệnh Hồ Xung Vũ.
Tiêu Duệ cúi đầu ho khan một tiếng.
Lệnh Hồ phu nhân cả kinh, vội vàng chỉnh trang phục thi lễ với Tiêu Duệ. Khi Tiêu Duệ còn đang lúng túng đáp lễ không xong, bà đã vội vàng bước vào trong viện của mình, cũng không quay lại liếc nhìn Lý Lâm Phủ một cái. Mà sắc mặt Lý Lâm Phủ vẫn phức tạp như cũ đứng ở nơi đó, thật lâu sau không nói câu nào.
- Tiểu tế gặp qua nhạc phụ đại nhân.
Lý Nghi cười rời đi, Tiêu Duệ tiến lên cúi người thi lễ.
- Ồ, con đã trở lại.
Lý Lâm Phủ khẽ gật đầu, thần sắc vẫn buồn rầu như trước.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng Lệnh Hồ phu nhân rời đi, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng đậm, ngày càng cổ quái, hắn hơi tới tới gần, cúi đầu nói:
- Nhạc phụ đại nhân, thời gian còn dài cũng không cần nóng lòng nhất thời…
- A?
Lý Lâm Phủ ngẩn ra, trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần, nhưng lão là người nào, trong giây lát liền rõ ràng ý tứ Tiêu Duệ, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Duệ, trách mắng:
- Nói hươu nói vượn, đi, đi bồi lão phu uống mấy chén.
- Vâng.
Tiêu Duệ đáp ứng, trong lòng xấu xa cân nhắc rốt cuộc Lý Lâm Phủ có quan hệ gì với mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ. Tình nhân bí mật? Tiểu thiếp bị Lý phu nhân đuổi ra khỏi phủ? Hay nàng là “bà hai” bao bên ngoài? Nhưng cũng không đúng, xem tình trạng khốn cùng của Lệnh Hồ gia lúc trước, dường như cũng không có chút quan hệ nào với Lý Lâm Phủ. Nếu như là người của Lý Lâm Phủ, Lệnh Hồ gia sao khốn đốn như vậy, đến nỗi tiền xem bệnh bốc thuốc của Lệnh Hồ phu nhân cũng không trả nổi?
…
…
Nhà Lý Lâm Phủ.
Lý Đằng Không đang ẩm yến với mẫu thân và anh họ chị dâu còn có mấy người chị đã về nhà mẹ đẻ dự lễ, đột nhiên mẫu thân mình đang mỉm cười sau khi nghe một thị nữ hồi báo sắc mặt đại biến, ngay cả tay cũng có chút run rẩy, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Mẫu thân, mẹ làm sao vậy?
Sắc mặt Lý phu nhân bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của Lý Đằng Không, thật lâu sau bà mới cúi đầu nói:
- Không nhi, mẫu thân hỏi con, Lệnh Hồ Xung Vũ ở Tiêu gia các con kia lại có ngọc bội Lý gia chúng ta? Nghe nói cha con còn mưu cầu cho hắn một chức vị giáo úy?
Lý Đằng Không giật mình trong lòng, đối với chuyện này nàng “hoài nghi” trong lòng cũng không phải một sớm một chiều. Bởi vì duyên cớ Tiêu Duệ, nàng cũng không tiếp tục “điều tra” chuyện này, nhưng trong lòng nàng quả thật cảm thấy, Lệnh Hồ Xung Vũ nhất định có quan hệ với phụ thân mình, nếu không dựa vào tính tình Lý Lâm Phủ, như nào lại đột nhiên chiếu cố một con nhà bình dân? Chẳng lẽ, Lệnh Hồ Xung Vũ chính là…
Lý Đằng Không xấu hổ cười:
- Mẫu thân, Lệnh Hồ Xung Vũ là do Tiêu lang mang tới từ Lạc Dương, võ công cao cường, nhân phẩm trung hậu, đi theo Tiêu lang đã lâu rồi, rất trung thành với Tiêu lang. Về phần ngọc bội, hắn quả thật có một cái như vậy, chẳng qua…
- Chẳng qua cái gì?
Thanh âm Lý phu nhân trở nên kích động:
- Ngọc bội Lý gia chúng ta trừ mấy đứa các con ra, người khác như nào có được?
Lý Đằng Không cười không nói gì:
- Mẫu thân…
- Không nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, cha con cùng mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ có quan hệ gì?
Sắc mặt Lý phu nhân trở nên đỏ lên. Người phụ nữ luôn luôn tao nhã này tức giận làm cho mấy đứa con thoạt nhìn có chút không hiểu ra sao cả. Bà cái gì cũng tốt, chính là rất ghen, đến nỗi đến nay Lý Lâm Phủ không có lấy một tiểu thiếp nào. Vừa nghĩ tới trượng phu mình cấu kết với những người phụ nữ khác, trong lòng Lý phu nhân như bốc lên một ngọn lửa.
Lý Đằng Không đầu óc thông minh, làm sao không rõ “bí ẩn” trong đó, cười cười:
- Mẫu thân, Không nhi không biết… Chẳng qua, mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ là một nữ tử dân gian Lạc Dương, cha con như nào lại…
- Không nhi, con nói cho mẫu thân biết, nếu ông ấy không có vấn đề gì với người đàn bà kia, sao đêm tết Nguyên Tiêu này ông ấy không trở về mà chạy đến Tiêu gia hẹn hò với nữ nhân kia?
Lý phu nhân hung hăng dậm chân, khuôn mặt đỏ lên dần trở nên dữ tợn.
- A…
Lý Đằng Không ngạc nhiên cười, cũng không biết nói gì cho phải. Nàng thầm nghĩ, “phụ thân rời cung tới Tiêu gia? Hẹn hò với nữ nhân kia? Không thể nào?”
- Không nhi, theo ta tới Tiêu gia, ta muốn hỏi lão già kia, mấy năm nay ta làm gì xin lỗi ông ấy, làm gì xin lỗi Lý gia các ngươi, ông ấy lại đối với ta như vậy…
Thanh âm Lý phu nhân run lên, khóc nức nở.
*****************************
Đêm cuồng hoan này nhất định là một đêm không ngủ.
Ngay khi Lý phu nhân mang theo Lý Đằng Không nổi giận đùng đùng chạy tới Tiêu gia hưng sư vấn tội, Khánh Vương Lý Tông tâm tình sa sút trở về phủ của mình, theo sau hắn trở lại vương phủ còn có Bùi Khoan. Bùi Khoan ban đầu là Tiết độ sứ một phương, mới nhậm chức Hộ Bộ thượng thư, tâm phúc tuyệt đối một hệ với Khánh Vương.
- Bùi tiên sinh, tâm tư của phụ hoàng thật khó suy xét…
Lý Tông chậm rãi ngồi xuống, thở dài nói.
- Điện hạ, Bùi Khoan thấy rằng, bữa tiệc tết Nguyên Tiêu hôm nay, cũng không phải chúng ta không thu hoạch được gì. Ít nhất, có hai điểm khẳng định có giá trị. Thứ nhất, kỳ thật hoàng thượng cực kỳ coi trọng Tiêu Duệ, hôm nay quanh co lòng vòng vẫn giao Tiêu Duệ đi chủ trì tứ di yến, cũng là chuyện rõ ràng. Thứ hai, thực lực của Tiêu Duệ hơn xa sự tưởng tượng của chúng ta.
Bùi Khoan thản nhiên nói.
Dừng một chút, Bùi Khoan đột nhiên thở dài một tiếng:
- Điện hạ, quan trọng hơn là, đêm nay thần mới bừng tỉnh đại ngộ, hoàng thượng căn bản không có tính toán lập thái tử, điện hạ và Thọ Vương tranh đấu cướp đoạt, kỳ thật đã làm cho hoàng thượng kiêng kị…
Lý Tông chấn động, thật lâu sau mới cúi đầu nói:
- Chẳng lễ phụ hoàng còn muốn trường sinh bất lão phải không?
- Điện hạ, trường sinh bất lão đấy là lời nói vô căn cứ. Nhưng không đến thời khắc cuối cùng, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không buông lỏng quyền lực. Trước mắt tuổi xuân hoàng thượng đang cường thịnh… Thần xin khuyên điện hạ từ nay về sau tạm thời dập tắt dục vọng tranh đoạt đi…
Bùi Khoan chậm rãi nói xong, thần sắc trở nên ngưng trọng khác thường:
- Không chỉ như vậy, thần còn đề nghị điện hạ, tìm cơ hội rời khỏi Trường An, đến Hà Đông hoặc là Hà Tây, thậm chí Tây Vực…
Cả người Lý Tông run lên:
- Ý của Bùi tiên sinh là…
Lệnh Hồ Xung Vũ đã lập gia đình, còn có chức quan nhất định, mặc dù phẩm cấp rất thấp, nhưng coi như là một người “có thân phận”, hơn nữa, hắn lấy chính là công chúa Nam Chiếu Các Cách Mã. Tiêu Duệ vẫn khuyên Lệnh Hồ Xung Vũ chuyển ra Tiêu gia lập gia đình khác, nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ kiên quyết không chịu, rơi vào đường cùng, đành ở một viện nhỏ phân ra bên cạnh phủ Tiêu gia, để nhà Lệnh Hồ ở lại. Cho nên, cái gọi là “Lệnh Hồ gia”, kỳ thật chính là Tiêu gia.
Đêm nay trên gia yến của Tiêu gia, trên khuôn mặt quyến rũ của Lệnh Hồ phu nhân lộ vẻ tươi cười thản nhiên, bĩnh tĩnh nói một số chuyện nhà ở Lạc Dương với Dương Ngọc Hoàn, tuy rằng lời nói chứa cảm kích nhưng hết sức chừng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh ứng đối tự nhiên. Nhất là hai cánh tay trắng nõn non mịn của nàng, khiến Dương Ngọc Hoàn không thể không hoài nghi, bà thật sự là bà chủ xuất thân từ một gia đình nghèo sao?
- Tiêu phu nhân, lão thân có chút mệt mỏi, muốn cáo từ về nghỉ ngơi.
Lệnh Hồ phu nhân nghiêng tay cười nói.
- Ồ, Lệnh Hồ phu nhân xin cứ tự nhiên.
Dương Ngọc Hoàn đứng dậy tiễn khách.
Lệnh Hồ phu nhân đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, thình lình nghe Tú Nhi đứng cửa phòng khánh nhỏ giọng nói một câu:
- Phu nhân, Lý tướng đến phủ cầu kiến Lệnh Hồ phu nhân.
Thân thể Lệnh Hồ phu nhân không kìm nổi mà run lên, sắc mặt hơi trắng bệch. Dương Ngọc Hoàn ngẩn ra, thầm nghĩ lúc này đêm đã khuya, lại là tết Nguyên Tiêu, Lý tướng này như nào lại chạy đến nhà yêu cầu gặp mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ? Dương Ngọc Hoàn đột nhiên nhớ tới ngày xưa Tiêu Duệ nói qua với nàng “suy đoán” nào đó, lại quay đầu thoáng thấy khuôn măt Lệnh Hồ phu nhân và Lệnh Hồ Xung Vũ khẽ biến, không khỏi ngây người.
- Phu nhân, lão thân mệt mỏi, như vậy bái biệt phu nhân.
Lệnh Hồ phu nhân lấy lại bình tĩnh, vội vàng liếc Dương Ngọc Hoàn, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã bước ra ngoài phòng khách.
Nhưng mà, mới ra cửa phòng khách, đã thấy dưới trăng lạnh, một nam tử trung niên khuôn mặt thanh tú, dáng người không cao bọc áo choàng lông cừu thật dày đứng ở nơi đó, ánh mắt có chút mê ly, si ngốc mà thâm thúy dừng trên thân Lệnh Hồ phu nhân, nháy mắt ánh mắt kia lại trở nên nóng bỏng.
- Nhoáng một cái nhiều năm như vậy, Ngọc Lan, muội, muội có khỏe không?
Thanh âm trầm thấp của Lý Lâm Phủ quanh quẩn trong gió bắc lạnh lẽo, khóe miệng Dương Ngọc Hoàn lộ ra một nụ cười cổ quái, vội vàng kéo áo Các Cách Mã, lại lui về trong phòng khách. Lệnh Hồ Xung Vũ do dự một chút, cũng quay đầu trở về trong phòng khách.
Thân thể Lệnh Hồ phu nhân hơi run rẩy trong gió lạnh, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên chút lạnh lùng khó nắm lấy, thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng trầm thấp:
- Ta vẫn khỏe. Vũ nhi ở Trường An, thật ra cám ơn sự quan tâm của huynh.
- Ta cũng không có làm gì…
Lý Lâm Phủ đột nhiên thở dài một tiếng:
- Trong thành ta còn một căn trạch viện, ngày khác mẹ con hai người dọn qua đi.
- Không được, cám ơn ý tốt của Lý tướng. Vũ nhi chịu ân lớn của Tiêu công tử, cả đời này nên đi theo bên cạnh Tiêu công tử, đây là suy nghĩ của Vũ nhi, cũng là ý nguyện của ta. Mẹ con chúng ta sẽ ở lại Tiêu gia, rất tốt.
Lệnh Hồ phu nhân ảm đạm cười, thần sắc dần bình thản lại.
…
…
Rời cung, xe ngựa Tiêu Duệ và Lý Nghi ngồi thật vất vả mới xuyên qua đường phố náo nhiệt trở lại cửa nhà. Nhưng tới cửa Tiêu Duệ liếc mắt một cái liền thấy xe ngựa tùy tùng của Lý Lâm Phủ, Tiêu Duệ ngẩn ra, trong lòng thầm hỏi sao Lý Lâm Phủ sau khi rời cung không về nhà lại chạy đến nhà mình?
Chờ Tiêu Duệ và Lý Nghi dắt tay đi vào trong sân vườn nội viện, đã thấy Lý Lâm Phủ và Lệnh Hồ phu nhân hai người đứng cách nhau mấy bước nhìn nhau nói không nên lời, Tiêu Duệ giật giật trong lòng. Thì ra nhạc phụ đại nhân này của mình đến đây là tìm Lệnh Hồ phu nhân ----
Hắn đã sớm đoán quan hệ giữa Lý Lâm Phủ và mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ không giống bình thường, hiện giờ xem thần sắc hai người ---- Tiêu Duệ cười thầm trong lòng, làm không tốt thật đúng là có quan hệ mập mờ… Như vậy, Lệnh Hồ Xung Vũ này nói không chừng chính là cốt nhục của Lý Lâm Phủ? Khó trách, khó trách trên người Lệnh Hồ Xung Vũ có thể có ngọc bội Lý gia, khó trách Lý Lâm Phủ có thể chủ động mưu cầu một chức vị cho Lệnh Hồ Xung Vũ, còn luôn báo cho mình phải đối xử tử tế với Lệnh Hồ Xung Vũ.
Tiêu Duệ cúi đầu ho khan một tiếng.
Lệnh Hồ phu nhân cả kinh, vội vàng chỉnh trang phục thi lễ với Tiêu Duệ. Khi Tiêu Duệ còn đang lúng túng đáp lễ không xong, bà đã vội vàng bước vào trong viện của mình, cũng không quay lại liếc nhìn Lý Lâm Phủ một cái. Mà sắc mặt Lý Lâm Phủ vẫn phức tạp như cũ đứng ở nơi đó, thật lâu sau không nói câu nào.
- Tiểu tế gặp qua nhạc phụ đại nhân.
Lý Nghi cười rời đi, Tiêu Duệ tiến lên cúi người thi lễ.
- Ồ, con đã trở lại.
Lý Lâm Phủ khẽ gật đầu, thần sắc vẫn buồn rầu như trước.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng Lệnh Hồ phu nhân rời đi, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng đậm, ngày càng cổ quái, hắn hơi tới tới gần, cúi đầu nói:
- Nhạc phụ đại nhân, thời gian còn dài cũng không cần nóng lòng nhất thời…
- A?
Lý Lâm Phủ ngẩn ra, trong lúc nhất thời chưa lấy lại tinh thần, nhưng lão là người nào, trong giây lát liền rõ ràng ý tứ Tiêu Duệ, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Duệ, trách mắng:
- Nói hươu nói vượn, đi, đi bồi lão phu uống mấy chén.
- Vâng.
Tiêu Duệ đáp ứng, trong lòng xấu xa cân nhắc rốt cuộc Lý Lâm Phủ có quan hệ gì với mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ. Tình nhân bí mật? Tiểu thiếp bị Lý phu nhân đuổi ra khỏi phủ? Hay nàng là “bà hai” bao bên ngoài? Nhưng cũng không đúng, xem tình trạng khốn cùng của Lệnh Hồ gia lúc trước, dường như cũng không có chút quan hệ nào với Lý Lâm Phủ. Nếu như là người của Lý Lâm Phủ, Lệnh Hồ gia sao khốn đốn như vậy, đến nỗi tiền xem bệnh bốc thuốc của Lệnh Hồ phu nhân cũng không trả nổi?
…
…
Nhà Lý Lâm Phủ.
Lý Đằng Không đang ẩm yến với mẫu thân và anh họ chị dâu còn có mấy người chị đã về nhà mẹ đẻ dự lễ, đột nhiên mẫu thân mình đang mỉm cười sau khi nghe một thị nữ hồi báo sắc mặt đại biến, ngay cả tay cũng có chút run rẩy, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Mẫu thân, mẹ làm sao vậy?
Sắc mặt Lý phu nhân bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của Lý Đằng Không, thật lâu sau bà mới cúi đầu nói:
- Không nhi, mẫu thân hỏi con, Lệnh Hồ Xung Vũ ở Tiêu gia các con kia lại có ngọc bội Lý gia chúng ta? Nghe nói cha con còn mưu cầu cho hắn một chức vị giáo úy?
Lý Đằng Không giật mình trong lòng, đối với chuyện này nàng “hoài nghi” trong lòng cũng không phải một sớm một chiều. Bởi vì duyên cớ Tiêu Duệ, nàng cũng không tiếp tục “điều tra” chuyện này, nhưng trong lòng nàng quả thật cảm thấy, Lệnh Hồ Xung Vũ nhất định có quan hệ với phụ thân mình, nếu không dựa vào tính tình Lý Lâm Phủ, như nào lại đột nhiên chiếu cố một con nhà bình dân? Chẳng lẽ, Lệnh Hồ Xung Vũ chính là…
Lý Đằng Không xấu hổ cười:
- Mẫu thân, Lệnh Hồ Xung Vũ là do Tiêu lang mang tới từ Lạc Dương, võ công cao cường, nhân phẩm trung hậu, đi theo Tiêu lang đã lâu rồi, rất trung thành với Tiêu lang. Về phần ngọc bội, hắn quả thật có một cái như vậy, chẳng qua…
- Chẳng qua cái gì?
Thanh âm Lý phu nhân trở nên kích động:
- Ngọc bội Lý gia chúng ta trừ mấy đứa các con ra, người khác như nào có được?
Lý Đằng Không cười không nói gì:
- Mẫu thân…
- Không nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, cha con cùng mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ có quan hệ gì?
Sắc mặt Lý phu nhân trở nên đỏ lên. Người phụ nữ luôn luôn tao nhã này tức giận làm cho mấy đứa con thoạt nhìn có chút không hiểu ra sao cả. Bà cái gì cũng tốt, chính là rất ghen, đến nỗi đến nay Lý Lâm Phủ không có lấy một tiểu thiếp nào. Vừa nghĩ tới trượng phu mình cấu kết với những người phụ nữ khác, trong lòng Lý phu nhân như bốc lên một ngọn lửa.
Lý Đằng Không đầu óc thông minh, làm sao không rõ “bí ẩn” trong đó, cười cười:
- Mẫu thân, Không nhi không biết… Chẳng qua, mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ là một nữ tử dân gian Lạc Dương, cha con như nào lại…
- Không nhi, con nói cho mẫu thân biết, nếu ông ấy không có vấn đề gì với người đàn bà kia, sao đêm tết Nguyên Tiêu này ông ấy không trở về mà chạy đến Tiêu gia hẹn hò với nữ nhân kia?
Lý phu nhân hung hăng dậm chân, khuôn mặt đỏ lên dần trở nên dữ tợn.
- A…
Lý Đằng Không ngạc nhiên cười, cũng không biết nói gì cho phải. Nàng thầm nghĩ, “phụ thân rời cung tới Tiêu gia? Hẹn hò với nữ nhân kia? Không thể nào?”
- Không nhi, theo ta tới Tiêu gia, ta muốn hỏi lão già kia, mấy năm nay ta làm gì xin lỗi ông ấy, làm gì xin lỗi Lý gia các ngươi, ông ấy lại đối với ta như vậy…
Thanh âm Lý phu nhân run lên, khóc nức nở.
*****************************
Đêm cuồng hoan này nhất định là một đêm không ngủ.
Ngay khi Lý phu nhân mang theo Lý Đằng Không nổi giận đùng đùng chạy tới Tiêu gia hưng sư vấn tội, Khánh Vương Lý Tông tâm tình sa sút trở về phủ của mình, theo sau hắn trở lại vương phủ còn có Bùi Khoan. Bùi Khoan ban đầu là Tiết độ sứ một phương, mới nhậm chức Hộ Bộ thượng thư, tâm phúc tuyệt đối một hệ với Khánh Vương.
- Bùi tiên sinh, tâm tư của phụ hoàng thật khó suy xét…
Lý Tông chậm rãi ngồi xuống, thở dài nói.
- Điện hạ, Bùi Khoan thấy rằng, bữa tiệc tết Nguyên Tiêu hôm nay, cũng không phải chúng ta không thu hoạch được gì. Ít nhất, có hai điểm khẳng định có giá trị. Thứ nhất, kỳ thật hoàng thượng cực kỳ coi trọng Tiêu Duệ, hôm nay quanh co lòng vòng vẫn giao Tiêu Duệ đi chủ trì tứ di yến, cũng là chuyện rõ ràng. Thứ hai, thực lực của Tiêu Duệ hơn xa sự tưởng tượng của chúng ta.
Bùi Khoan thản nhiên nói.
Dừng một chút, Bùi Khoan đột nhiên thở dài một tiếng:
- Điện hạ, quan trọng hơn là, đêm nay thần mới bừng tỉnh đại ngộ, hoàng thượng căn bản không có tính toán lập thái tử, điện hạ và Thọ Vương tranh đấu cướp đoạt, kỳ thật đã làm cho hoàng thượng kiêng kị…
Lý Tông chấn động, thật lâu sau mới cúi đầu nói:
- Chẳng lễ phụ hoàng còn muốn trường sinh bất lão phải không?
- Điện hạ, trường sinh bất lão đấy là lời nói vô căn cứ. Nhưng không đến thời khắc cuối cùng, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không buông lỏng quyền lực. Trước mắt tuổi xuân hoàng thượng đang cường thịnh… Thần xin khuyên điện hạ từ nay về sau tạm thời dập tắt dục vọng tranh đoạt đi…
Bùi Khoan chậm rãi nói xong, thần sắc trở nên ngưng trọng khác thường:
- Không chỉ như vậy, thần còn đề nghị điện hạ, tìm cơ hội rời khỏi Trường An, đến Hà Đông hoặc là Hà Tây, thậm chí Tây Vực…
Cả người Lý Tông run lên:
- Ý của Bùi tiên sinh là…
/349
|