Tiêu Duệ ngẩn ra, không khỏi nhảy dựng trong lòng.
Na Nhận thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, hai vị phu nhân từ trong kinh truyền đến tin tức, Chương Cừu tiểu thư bình yên vô sự, để đại nhân yên tâm.
Tiêu Duệ mừng như điên, bắt lấy cánh tay Na Nhận, không ngờ bắt tới nỗi làm đau tay Na Nhận:
- Lời này thật không?
- Đại nhân, Na Nhận sao dám lừa đại nhân… Đây là thư nhà hai vị phu nhân và Chương Cừu tiểu thư viết cho đại nhân.
Na Nhận nhịn đau, lấy ra bao thư từ trong ngực, đưa cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bắt đầu run tay đọc xong thư nhà do ba cô gái Dương Ngọc Hoàn cùng viết, đã biết Chương Cừu Liên Nhi hữu kinh vô hiểm, tảng đá lớn trong cuối cùng rơi xuống. Giống như là đột nhiên mất đi một khối châu báu mà được lại, trong lòng vui mừng có thể nghĩ. Hắn vội vàng cất bao thư và trong lòng, hưng phấn mà ngửa mặt lên trời rống một tiếng, sau đó không ngờ vung vạt áo lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dưới một sườn núi đất chỗ doanh trại Tiêu Duệ trú đóng, Tiêu Duệ vù vù mà chạy ra khỏi cửa doanh, lại một mạch chạy lên rồi ngồi trên sườn núi đất kia.
Lý Tự Nghiệp có chút giật mình mà nhìn thân ảnh Tiêu Duệ chạy vội mà đi, không khỏi thở dài với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Lệnh Hồ hiệu úy, Tiêu đại nhân chẳng qua là một quan văn tay trói gà không chặt, như thế nào…
Lệnh Hồ Xung Vũ cười ha ha một tiếng, trước mắt lập tức nhớ tới Tiêu Duệ kiên trì luyện tập gần 2 canh giờ lúc sáng sớm, kiên trì sáng sớm mỗi ngày chạy bộ kiêm chống đẩy 100 lần. Từ hai năm tới nay, thân thể tên ăn chơi bị tửu sắc hao tổn không còn ở Lạc Dương ngày trước đã sớm trở nên nhẹ nhàng cường tráng, thỉnh thoáng còn học tập một chút “thuật vật lộn” với Lệnh Hồ Xung Vũ. Tuy rằng so ra kém loại “võ lâm cao thủ” như Lệnh Hồ Xung Vũ này, nhưng so với sĩ tử văn nhân bình thường, tố chất thân thể Tiêu Duệ vẫn tốt hơn nhiều lắm.
- Đại nhân không phải loại sĩ tử tay trói gà không chặt này, lâu ngày, Lý huynh sẽ hiểu.
Lệnh Hồ Xung Vũ cười cười, tay chỉ thân ảnh sang sảng đứng thẳng trên sườn núi đất của Tiêu Duệ. Lệnh Hồ Xung Vũ đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, biết Tiêu Duệ coi trọng Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp, rất là khách khí với Lý Tự Nghiệp.
- Ồ.
Lý Tự Nghiệp khua nhẹ mạch đao trong tay, cũng không nói gì nữa.
*****************
Dưới chân núi Thạch Bảo thành.
Sông Dược Thủy đục ngày cuồn cuộn chảy vòng qua chân núi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh vô tận, mặt trời chói chan đỏ tươi treo cao trên không, ánh nắng mặt trời xua đi làn khói rất dày trên chiến trường.
Nhà nông Thổ Phiên giữa vùng núi phụ cận sớm đã bỏ nhà mà chạy. Nông trại hiền hòa ở giữa núi cùng bãi cỏ màu mỡ nơi sườn núi, cũng bởi vì vó ngựa quân Đường mà nhanh chóng trở thành phế tích và hư ảo. Làn khói báo động lượn lờ mà bốc lên ở giữa núi, thỉnh thoảng có mấy con súc vật dê bò may mắn còn sống lại phát ra những tiếng kêu thê lương và thảm thiết.
Nhìn qua sơn đạo thông lên núi của Thạch Bảo thành, tầng tầng lớp lớp thi thể sĩ tốt quân Hà Đông bị đá lăn cây đập chết, bị phi tiễn Thổ Phiên bắn chết, sắc mặt Quách Tri Vận trắng bệch, tay nắm bội kiếm run rẩy kịch liệt.
Bởi vì Thạch Bảo thành ba mặt gần núi, treo lơ lửng trên mỏm đá dựng đứng, không thể trèo lên, quân Hà Đông chỉ có thể tiến công qua sơn đạo duy nhất, binh lực không thể triển khai. Mà quân Thổ Phiên thủ thành tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng ở đây lại có rất nhiều lương thực trú đóng ở địa thế hiểm yếu, dùng khúc cây, đá lăn phong tỏa chặt chẽ sơn đạo duy nhất đi thông vào trong thành. Quân Hà Đông tiến công mấy ngày, thương vong thảm trọng, vẫn không có biện pháp phá thành.
Một vạn sĩ tốt Hà Đông đã có gần một nửa tổn hại trên núi đất nhỏ hẹp này. Mặc dù chuẩn bị tư tưởng đầy đủ với Thạch Bảo thành dễ thủ khó công này, nhưng Quách Tri Vận còn không nghĩ tới, công thành không ngờ lại thê thảm và khó khăn đến vậy.
Bờ môi của hắn đã bị cắn rách bởi vì phẫn nộ và lo lắng, vết máu nhàn nhạt thấm chảy ra.
- Tướng quân, không thể tiếp tục chịu chết nữa, chúng ta ---- chúng ta lui quân đi.
Một hiệu úy thủ hạ tâm phúc của Quách Tri vận khắp người là máu, vội vàng quỳ rạp xuống trước người Quách Tri Vận, la lên:
- Tướng quân, không thể tiếp tục khiến huynh đệ chịu chết không công!
Thân thể Quách Tri Vận đột nhiên run lên, thở dài một tiếng:
- Lui như thế nào? Trước quân lệnh của đại soái, nếu chúng ta không lấy được một Thạnh Bảo thành nho nhỏ, cho dù là bảo toàn được tính mạng, cũng khó mà trốn được quân pháp xử trí!
Quách Tri Vận dừng một chút, đột nhiên lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, trong Thạch Bảo thành chỉ có mấy trăm quân Thổ Phiên, chẳng lẽ một vạn người chúng ta đây còn không lấy được nó? Vì vinh quang của Quân Hà Đông, vì vinh quang Đại Đường, xông lên!
Xông cũng chết, nhưng chết trận là quên mình vì nước; trở ra cũng là chết, chết bởi quân pháp xử trí. Nên đi đường nào, không khó để chọn.
Quách Tri Vận mạo hiểm đi đầu vọt lên trong “đá lăn như mưa” dày đặc, mà mấy ngàn sĩ tốt quâng Hà Đông cũng không hề do dự mà rống giận, trong tuyệt vọng, bước qua thi thể huynh đệ chiến hữu quyế không chùn bước dọc theo đường núi nhỏ xung phong xông lên.
Đá lăn như mưa, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Chiến hữu bên người bị đá lăn từ trên trời giáng xuống đập thành thịt nát, nhưng lập tức sẽ có kẻ tiếp tục giẫm vào máu thịt tiếp tục đi lên, trên một đoạn đường núi xa không đến một cây số này, thi thế sĩ tốt quân Hà Đông chất thành núi ở mấy chỗ đường rẽ, giống như thành lũy bằng thịt.
Mùi máu tanh gần như đậm đặc khiến người ta hít thở không thông. Mũ giáp của Quách Tri vận sớm bị đánh rơi, mà trên vai bị phi tiễn bắn trúng, mũi tên kia còn nhảy nhảy trên bả vai, máu tươi chảy đẫm nửa người hắn. Hắn thở hổn hển kịch liệt, trong măt một màu máu đỏ, phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, ra sức quơ mạch đao trong tay:
- Các huynh đệ, xông lên. Xông lên.
…
…
Một vạn quân Hà Đông dưới tay Quách Tri Vận, lấy cái giá trầm trọng bỏ mình gần 9000 người, rốt cục phá được Thạch Bảo thành được mệnh danh pháo đài tay sắt. Tin tức rơi vào trong quân doanh Đại Đường, Tiêu Duệ không kìm nổi thở dài một tiếng, một vạn người chỉ còn lại có ngàn người! Còn có nhiều người thương tàn, loại chiến sự thảm thiết này làm cho người ta nghe xong run rẩy trong lòng.
Mặc dù Hoàng Phủ Duy Minh cố ý muốn sử dụng quân Hà Đông làm vật hi sinh, nhưng loại kết quả thảm thiết này cũng làm hắn có chút nặng nề trong lòng. Làm cho hắn nặng nề, còn có một câu cười lạnh của Tiêu Duệ:
- Hoàng Phủ đại soái, thương vong thảm trọng như vậy, mặc dù lấy được Thạch Bảo thành, sợ là Hoàng Thượng cũng sẽ trách tội xuống.
…
…
Tiêu Duệ mang theo ba trăm sĩ tốt Võ lâm quân và đám hộ vệ người Bặc Na Nhận của mình chậm rãi dọc theo sơn đạo thông từ song Dược Thủy tới Thạch Bảo thành bước về phía trước. Phía sau hắn, ba người Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật theo sát. Bước chân của Lý Quang Bật vẫn hơi lảo đảo.
Tuy rằng đường đất dưới chân đã được rửa sạch sẽ, thi thể vô cùng thê thảm của 9000 quân Hà Đông kia hoặc là từng khỏi thịt vụn đã được chôn cất trên một sườn núi bằng phẳng, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được vết máu đỏ sẫm loang lổ.
Gió xuân thổi qua hai má, Tiêu Duệ cũng rất khó cảm thấy sự ấm áp. Trong gió tây, Thạch Bảo thành xa xa trên vách núi màu nâu đỏ giống như bò đực Tây Tạng hùng vĩ, lù lù bất động.
Tiếng la thảm thiết, binh đao va chạm, sinh mệnh tiêu vong, cùng tiêu tán trong gió. Nhưng hết thảy những thứ này, dường như lại rõ mồn một trước mắt.
Ngoài Thạch Bảo thành.
Quách Tri Vận nửa thân trên trần trụi, vết thương chồng chất lộ ra trên thân thể, mạch đao trong tay cắm trên mặt đất loang lổ vết máu. Hơn ngàn tàn binh sắc mặt thảm đạm đứng phía sau hắn, hoặc đứng hoặc ngồi dưới đất, hoặc được chiến hữu dìu lấy.
- Tiêu đại nhân!
Quách Tri Vận khom người thi lễ một cái, mái tóc lộn xộn phủ xuống miệng, mạch đao sắc bén bị gãy một khúc mũi, ánh mặt trời sáng lạn bốc lên chợt bị gió xôn xao thổi tan.
- Quách tướng quân, xin đứng lên!
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, đỡ Quách Tri Vận dậy.
…
…
Đối mặt với mộ đất nhô cao thật lớn mai tang 9000 sĩ tốt quân Hà Đông, bắt đầu nghi thức tế điện. Tiêu Duệ yên lặng mà đứng ở đó, mặc cho gió thổi phần phần làm rối tóc trên trán. Đột nhiên, hắn chậm rãi quỳ xuống.
Quách Tri Vận phía sau cả kinh, vội vàng hô:
- Tiêu đại nhân thân phân tôn quý, sao có thể quỳ lạy những sĩ tốt này, Tiêu đại nhân có thể đại biểu triều đình tới đây tế bái, đã là các huynh đệ có phúc.
Tiêu Duệ quay đầu lại trầm giọng nói:
- 9000 tướng sĩ quên mình vì nước, ta đây quỳ không có nghĩa là triều đình, không có nghĩa là hoàng thượng, chỉ đại biểu một mình Tiêu Duệ ta ---- Lệnh Hồ hiệu úy, tuyên đọc tế văn của ta.
Màu đỏ của nhiệt huyết lưu động trên khuôn mặt đồng cổ của Lý Tự Nghiệp, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Duệ trở nên cảm phục, liếc nhau một cái với Lý Quang Bật, cùng vén áo quỳ xuống lạy. Cứ như vậy, từ Tiêu Duệ trở xuống, một mảng người dày đặc ngoài Thạch Bảo thành đều quỳ xuống.
- Nguyện nguội lạnh lâu dài, huy hoàng Hà Lũng, Dược Thủy cuồn cuộn, Xích Sơn sừng sững. Nước non chứa tiếng người, Triệu với Tần Hán; thời thế tạo anh hùng, ngọn lửa cháy thạch nguyên... Lửa rừng vĩnh viễn nung, tưới máu đất vàng bói cay cỏ; gió xuân thổi lại lớn, gió cuốn quân kỳ vào Thạch Bảo. Anh hung rời khỏi bụi, tráng sĩ xông tới lang yên. Máu chảy thành sông, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hài cốt như núi... 9000 tướng sĩ cường tráng, kính ngưỡng khắc ghi muôn đời.
- Hồ sơn xanh biếc, nước sang mênh mông; công đức oanh liệt, vô cùng vô tận. Đại lễ hoàn thành, nằm xuống vẫn còn gìn giữ!
Âm thanh vang vang mà trầm thấp của Lệnh Hồ Xung Vũ quanh quẩn ngoài Thạch Bảo thành, sắc mặt tàn binh quân Hà Đông giật giật thống khổ, cũng không biết là ai dẫn đầu, tiếng nghẹn ngào liên tục không ngừng tiếng khóc rống đinh tai nhức óc tiếng kêu hô ầm ĩ vang một mảnh thành, chấn động vùng sơn dã mùi máu tanh còn chưa tan hết.
Tiêu Duệ lau đi một giọt lệ nước khóe mắt, ở tình cảnh này, hắn cũng không nhịn được chảy xuống giọt nước mắt xúc động. Hắn quay đầu lại liếc Lệnh Hồ Xung Vũ, cất cao giọng nói:
- Lệnh Hồ hiệu úy, nhanh chóng phái người mang văn tế của ta và thỉnh công lập bia tưởng niệm cho 9000 dũng sĩ về kinh thành!
***********************
Lúc trước đã nói, tướng quốc Luân Khâm Lăng nắm giữ quyền hành Thổ Phiên mấy chục năm đột nhiên bệnh nặng hấp hối không dậy nổi, Luân Khâm Lăng là con trai của tướng quốc Lộc Đông Tán của Thổ Phiên trước kia, cha con hai người gần như khống chế hai đời Tán Phổ Thổ Phiên không quyền lực, nắm trong tay quyền lực quân chính Thổ Phiên. Luân Khâm Lăng bệnh tình nguy kịch, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết luôn bị cha con Lộc Đông Tán nắm quyền, liền bắt đầu tiến hành “thu hồi” quyền lực chèn ép gia tộc Lộc Đông Tán.
Một con trai khác của Lộc Đông Tán là Đa Kiền dẫn 6000 binh phản loạn. Giờ phút này, quân Thổ Phiên vừa mới thảm bại bởi Đại Đường, nhân tâm quân tâm trong nước bất ổn. Trong lúc cực kỳ nguy cấp này, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết còn chưa tới 20 tuổi không dám chậm trễ, vừa phái người trấn an tàn binh chạy toạn từ Hà Lũng, vừa tự mình dẫn 5000 nhân mã truy kích tiêu diệt binh mã Đa Kiền chạy trốn về vùng biên giới Đại Đường.
Ngai khi ngày quân Đường phá được Thạch Bảo thành, Đô Tùng Mang Bố Kết dung thủ đoạn lôi đình dẹp loạn phản loạn Đa Kiền, tiêu diệt toàn bộ phản quân Đa Kiền ở ven hồ Thanh Hải, chiến trường cách Thạch Bảo thành chẳng qua chỉ là một Xích Lĩnh.
Na Nhận thở hổn hển chạy tới, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, hai vị phu nhân từ trong kinh truyền đến tin tức, Chương Cừu tiểu thư bình yên vô sự, để đại nhân yên tâm.
Tiêu Duệ mừng như điên, bắt lấy cánh tay Na Nhận, không ngờ bắt tới nỗi làm đau tay Na Nhận:
- Lời này thật không?
- Đại nhân, Na Nhận sao dám lừa đại nhân… Đây là thư nhà hai vị phu nhân và Chương Cừu tiểu thư viết cho đại nhân.
Na Nhận nhịn đau, lấy ra bao thư từ trong ngực, đưa cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bắt đầu run tay đọc xong thư nhà do ba cô gái Dương Ngọc Hoàn cùng viết, đã biết Chương Cừu Liên Nhi hữu kinh vô hiểm, tảng đá lớn trong cuối cùng rơi xuống. Giống như là đột nhiên mất đi một khối châu báu mà được lại, trong lòng vui mừng có thể nghĩ. Hắn vội vàng cất bao thư và trong lòng, hưng phấn mà ngửa mặt lên trời rống một tiếng, sau đó không ngờ vung vạt áo lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dưới một sườn núi đất chỗ doanh trại Tiêu Duệ trú đóng, Tiêu Duệ vù vù mà chạy ra khỏi cửa doanh, lại một mạch chạy lên rồi ngồi trên sườn núi đất kia.
Lý Tự Nghiệp có chút giật mình mà nhìn thân ảnh Tiêu Duệ chạy vội mà đi, không khỏi thở dài với Lệnh Hồ Xung Vũ:
- Lệnh Hồ hiệu úy, Tiêu đại nhân chẳng qua là một quan văn tay trói gà không chặt, như thế nào…
Lệnh Hồ Xung Vũ cười ha ha một tiếng, trước mắt lập tức nhớ tới Tiêu Duệ kiên trì luyện tập gần 2 canh giờ lúc sáng sớm, kiên trì sáng sớm mỗi ngày chạy bộ kiêm chống đẩy 100 lần. Từ hai năm tới nay, thân thể tên ăn chơi bị tửu sắc hao tổn không còn ở Lạc Dương ngày trước đã sớm trở nên nhẹ nhàng cường tráng, thỉnh thoáng còn học tập một chút “thuật vật lộn” với Lệnh Hồ Xung Vũ. Tuy rằng so ra kém loại “võ lâm cao thủ” như Lệnh Hồ Xung Vũ này, nhưng so với sĩ tử văn nhân bình thường, tố chất thân thể Tiêu Duệ vẫn tốt hơn nhiều lắm.
- Đại nhân không phải loại sĩ tử tay trói gà không chặt này, lâu ngày, Lý huynh sẽ hiểu.
Lệnh Hồ Xung Vũ cười cười, tay chỉ thân ảnh sang sảng đứng thẳng trên sườn núi đất của Tiêu Duệ. Lệnh Hồ Xung Vũ đi theo Tiêu Duệ lâu ngày, biết Tiêu Duệ coi trọng Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp, rất là khách khí với Lý Tự Nghiệp.
- Ồ.
Lý Tự Nghiệp khua nhẹ mạch đao trong tay, cũng không nói gì nữa.
*****************
Dưới chân núi Thạch Bảo thành.
Sông Dược Thủy đục ngày cuồn cuộn chảy vòng qua chân núi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh vô tận, mặt trời chói chan đỏ tươi treo cao trên không, ánh nắng mặt trời xua đi làn khói rất dày trên chiến trường.
Nhà nông Thổ Phiên giữa vùng núi phụ cận sớm đã bỏ nhà mà chạy. Nông trại hiền hòa ở giữa núi cùng bãi cỏ màu mỡ nơi sườn núi, cũng bởi vì vó ngựa quân Đường mà nhanh chóng trở thành phế tích và hư ảo. Làn khói báo động lượn lờ mà bốc lên ở giữa núi, thỉnh thoảng có mấy con súc vật dê bò may mắn còn sống lại phát ra những tiếng kêu thê lương và thảm thiết.
Nhìn qua sơn đạo thông lên núi của Thạch Bảo thành, tầng tầng lớp lớp thi thể sĩ tốt quân Hà Đông bị đá lăn cây đập chết, bị phi tiễn Thổ Phiên bắn chết, sắc mặt Quách Tri Vận trắng bệch, tay nắm bội kiếm run rẩy kịch liệt.
Bởi vì Thạch Bảo thành ba mặt gần núi, treo lơ lửng trên mỏm đá dựng đứng, không thể trèo lên, quân Hà Đông chỉ có thể tiến công qua sơn đạo duy nhất, binh lực không thể triển khai. Mà quân Thổ Phiên thủ thành tuy chỉ có mấy trăm người, nhưng ở đây lại có rất nhiều lương thực trú đóng ở địa thế hiểm yếu, dùng khúc cây, đá lăn phong tỏa chặt chẽ sơn đạo duy nhất đi thông vào trong thành. Quân Hà Đông tiến công mấy ngày, thương vong thảm trọng, vẫn không có biện pháp phá thành.
Một vạn sĩ tốt Hà Đông đã có gần một nửa tổn hại trên núi đất nhỏ hẹp này. Mặc dù chuẩn bị tư tưởng đầy đủ với Thạch Bảo thành dễ thủ khó công này, nhưng Quách Tri Vận còn không nghĩ tới, công thành không ngờ lại thê thảm và khó khăn đến vậy.
Bờ môi của hắn đã bị cắn rách bởi vì phẫn nộ và lo lắng, vết máu nhàn nhạt thấm chảy ra.
- Tướng quân, không thể tiếp tục chịu chết nữa, chúng ta ---- chúng ta lui quân đi.
Một hiệu úy thủ hạ tâm phúc của Quách Tri vận khắp người là máu, vội vàng quỳ rạp xuống trước người Quách Tri Vận, la lên:
- Tướng quân, không thể tiếp tục khiến huynh đệ chịu chết không công!
Thân thể Quách Tri Vận đột nhiên run lên, thở dài một tiếng:
- Lui như thế nào? Trước quân lệnh của đại soái, nếu chúng ta không lấy được một Thạnh Bảo thành nho nhỏ, cho dù là bảo toàn được tính mạng, cũng khó mà trốn được quân pháp xử trí!
Quách Tri Vận dừng một chút, đột nhiên lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, trong Thạch Bảo thành chỉ có mấy trăm quân Thổ Phiên, chẳng lẽ một vạn người chúng ta đây còn không lấy được nó? Vì vinh quang của Quân Hà Đông, vì vinh quang Đại Đường, xông lên!
Xông cũng chết, nhưng chết trận là quên mình vì nước; trở ra cũng là chết, chết bởi quân pháp xử trí. Nên đi đường nào, không khó để chọn.
Quách Tri Vận mạo hiểm đi đầu vọt lên trong “đá lăn như mưa” dày đặc, mà mấy ngàn sĩ tốt quâng Hà Đông cũng không hề do dự mà rống giận, trong tuyệt vọng, bước qua thi thể huynh đệ chiến hữu quyế không chùn bước dọc theo đường núi nhỏ xung phong xông lên.
Đá lăn như mưa, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Chiến hữu bên người bị đá lăn từ trên trời giáng xuống đập thành thịt nát, nhưng lập tức sẽ có kẻ tiếp tục giẫm vào máu thịt tiếp tục đi lên, trên một đoạn đường núi xa không đến một cây số này, thi thế sĩ tốt quân Hà Đông chất thành núi ở mấy chỗ đường rẽ, giống như thành lũy bằng thịt.
Mùi máu tanh gần như đậm đặc khiến người ta hít thở không thông. Mũ giáp của Quách Tri vận sớm bị đánh rơi, mà trên vai bị phi tiễn bắn trúng, mũi tên kia còn nhảy nhảy trên bả vai, máu tươi chảy đẫm nửa người hắn. Hắn thở hổn hển kịch liệt, trong măt một màu máu đỏ, phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, ra sức quơ mạch đao trong tay:
- Các huynh đệ, xông lên. Xông lên.
…
…
Một vạn quân Hà Đông dưới tay Quách Tri Vận, lấy cái giá trầm trọng bỏ mình gần 9000 người, rốt cục phá được Thạch Bảo thành được mệnh danh pháo đài tay sắt. Tin tức rơi vào trong quân doanh Đại Đường, Tiêu Duệ không kìm nổi thở dài một tiếng, một vạn người chỉ còn lại có ngàn người! Còn có nhiều người thương tàn, loại chiến sự thảm thiết này làm cho người ta nghe xong run rẩy trong lòng.
Mặc dù Hoàng Phủ Duy Minh cố ý muốn sử dụng quân Hà Đông làm vật hi sinh, nhưng loại kết quả thảm thiết này cũng làm hắn có chút nặng nề trong lòng. Làm cho hắn nặng nề, còn có một câu cười lạnh của Tiêu Duệ:
- Hoàng Phủ đại soái, thương vong thảm trọng như vậy, mặc dù lấy được Thạch Bảo thành, sợ là Hoàng Thượng cũng sẽ trách tội xuống.
…
…
Tiêu Duệ mang theo ba trăm sĩ tốt Võ lâm quân và đám hộ vệ người Bặc Na Nhận của mình chậm rãi dọc theo sơn đạo thông từ song Dược Thủy tới Thạch Bảo thành bước về phía trước. Phía sau hắn, ba người Lệnh Hồ Xung Vũ, Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật theo sát. Bước chân của Lý Quang Bật vẫn hơi lảo đảo.
Tuy rằng đường đất dưới chân đã được rửa sạch sẽ, thi thể vô cùng thê thảm của 9000 quân Hà Đông kia hoặc là từng khỏi thịt vụn đã được chôn cất trên một sườn núi bằng phẳng, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được vết máu đỏ sẫm loang lổ.
Gió xuân thổi qua hai má, Tiêu Duệ cũng rất khó cảm thấy sự ấm áp. Trong gió tây, Thạch Bảo thành xa xa trên vách núi màu nâu đỏ giống như bò đực Tây Tạng hùng vĩ, lù lù bất động.
Tiếng la thảm thiết, binh đao va chạm, sinh mệnh tiêu vong, cùng tiêu tán trong gió. Nhưng hết thảy những thứ này, dường như lại rõ mồn một trước mắt.
Ngoài Thạch Bảo thành.
Quách Tri Vận nửa thân trên trần trụi, vết thương chồng chất lộ ra trên thân thể, mạch đao trong tay cắm trên mặt đất loang lổ vết máu. Hơn ngàn tàn binh sắc mặt thảm đạm đứng phía sau hắn, hoặc đứng hoặc ngồi dưới đất, hoặc được chiến hữu dìu lấy.
- Tiêu đại nhân!
Quách Tri Vận khom người thi lễ một cái, mái tóc lộn xộn phủ xuống miệng, mạch đao sắc bén bị gãy một khúc mũi, ánh mặt trời sáng lạn bốc lên chợt bị gió xôn xao thổi tan.
- Quách tướng quân, xin đứng lên!
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, đỡ Quách Tri Vận dậy.
…
…
Đối mặt với mộ đất nhô cao thật lớn mai tang 9000 sĩ tốt quân Hà Đông, bắt đầu nghi thức tế điện. Tiêu Duệ yên lặng mà đứng ở đó, mặc cho gió thổi phần phần làm rối tóc trên trán. Đột nhiên, hắn chậm rãi quỳ xuống.
Quách Tri Vận phía sau cả kinh, vội vàng hô:
- Tiêu đại nhân thân phân tôn quý, sao có thể quỳ lạy những sĩ tốt này, Tiêu đại nhân có thể đại biểu triều đình tới đây tế bái, đã là các huynh đệ có phúc.
Tiêu Duệ quay đầu lại trầm giọng nói:
- 9000 tướng sĩ quên mình vì nước, ta đây quỳ không có nghĩa là triều đình, không có nghĩa là hoàng thượng, chỉ đại biểu một mình Tiêu Duệ ta ---- Lệnh Hồ hiệu úy, tuyên đọc tế văn của ta.
Màu đỏ của nhiệt huyết lưu động trên khuôn mặt đồng cổ của Lý Tự Nghiệp, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Duệ trở nên cảm phục, liếc nhau một cái với Lý Quang Bật, cùng vén áo quỳ xuống lạy. Cứ như vậy, từ Tiêu Duệ trở xuống, một mảng người dày đặc ngoài Thạch Bảo thành đều quỳ xuống.
- Nguyện nguội lạnh lâu dài, huy hoàng Hà Lũng, Dược Thủy cuồn cuộn, Xích Sơn sừng sững. Nước non chứa tiếng người, Triệu với Tần Hán; thời thế tạo anh hùng, ngọn lửa cháy thạch nguyên... Lửa rừng vĩnh viễn nung, tưới máu đất vàng bói cay cỏ; gió xuân thổi lại lớn, gió cuốn quân kỳ vào Thạch Bảo. Anh hung rời khỏi bụi, tráng sĩ xông tới lang yên. Máu chảy thành sông, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hài cốt như núi... 9000 tướng sĩ cường tráng, kính ngưỡng khắc ghi muôn đời.
- Hồ sơn xanh biếc, nước sang mênh mông; công đức oanh liệt, vô cùng vô tận. Đại lễ hoàn thành, nằm xuống vẫn còn gìn giữ!
Âm thanh vang vang mà trầm thấp của Lệnh Hồ Xung Vũ quanh quẩn ngoài Thạch Bảo thành, sắc mặt tàn binh quân Hà Đông giật giật thống khổ, cũng không biết là ai dẫn đầu, tiếng nghẹn ngào liên tục không ngừng tiếng khóc rống đinh tai nhức óc tiếng kêu hô ầm ĩ vang một mảnh thành, chấn động vùng sơn dã mùi máu tanh còn chưa tan hết.
Tiêu Duệ lau đi một giọt lệ nước khóe mắt, ở tình cảnh này, hắn cũng không nhịn được chảy xuống giọt nước mắt xúc động. Hắn quay đầu lại liếc Lệnh Hồ Xung Vũ, cất cao giọng nói:
- Lệnh Hồ hiệu úy, nhanh chóng phái người mang văn tế của ta và thỉnh công lập bia tưởng niệm cho 9000 dũng sĩ về kinh thành!
***********************
Lúc trước đã nói, tướng quốc Luân Khâm Lăng nắm giữ quyền hành Thổ Phiên mấy chục năm đột nhiên bệnh nặng hấp hối không dậy nổi, Luân Khâm Lăng là con trai của tướng quốc Lộc Đông Tán của Thổ Phiên trước kia, cha con hai người gần như khống chế hai đời Tán Phổ Thổ Phiên không quyền lực, nắm trong tay quyền lực quân chính Thổ Phiên. Luân Khâm Lăng bệnh tình nguy kịch, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết luôn bị cha con Lộc Đông Tán nắm quyền, liền bắt đầu tiến hành “thu hồi” quyền lực chèn ép gia tộc Lộc Đông Tán.
Một con trai khác của Lộc Đông Tán là Đa Kiền dẫn 6000 binh phản loạn. Giờ phút này, quân Thổ Phiên vừa mới thảm bại bởi Đại Đường, nhân tâm quân tâm trong nước bất ổn. Trong lúc cực kỳ nguy cấp này, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết còn chưa tới 20 tuổi không dám chậm trễ, vừa phái người trấn an tàn binh chạy toạn từ Hà Lũng, vừa tự mình dẫn 5000 nhân mã truy kích tiêu diệt binh mã Đa Kiền chạy trốn về vùng biên giới Đại Đường.
Ngai khi ngày quân Đường phá được Thạch Bảo thành, Đô Tùng Mang Bố Kết dung thủ đoạn lôi đình dẹp loạn phản loạn Đa Kiền, tiêu diệt toàn bộ phản quân Đa Kiền ở ven hồ Thanh Hải, chiến trường cách Thạch Bảo thành chẳng qua chỉ là một Xích Lĩnh.
/349
|