Lệnh Hồ Xung Vũ đang muốn đuổi theo, lại nghe mẫu thân của mình vịn vào cửa đi ra. Trên khuôn mặt tái nhợt mà thanh tú của phụ nhân trung niên lóe lên một tia hào quang cơ trí. Lệnh Hồ phu nhân ho khan một tiếng:
- Con ta, không nên đuổi theo.
- Mẫu thân... ...
Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng đi tới đỡ lấy bà, ngạc nhiên nhìn mẫu thân.
- Vũ nhi, Tiêu Duệ kết giao với con không phải là cố ý nhưng cũng không phải là không có ý định.
Lệnh Hồ phu nhân được con mình đỡ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong viện.
Không đợi Lệnh Hồ Xung Vũ nói gì, Lệnh Hồ phu nhân lại thở dài nói:
- Giúp đỡ người nghèo khó mà không cần báo đáp, chính là điều người quân tử nên làm. Nhưng sau này, thiếu niên đó vẫn tiếp tục kết giao là đã có ý tứ thưởng thức con. Xung Vũ, con có một thân võ nghệ giỏi, lại được mẹ dạy dỗ thi thơ. Mấy năm nay, ôi… mẹ bị bệnh làm liên lụy tới con… Con nên đi theo thiếu niên này, thứ nhất báo đáp ân tình của cậu ấy, thứ hai, cậu ấy sắc thái phong lưu tuấn tú, tương lai sẽ không phải là vật trong ao. Đi đi, con đi theo cậu ấy, tương lai cũng sẽ có tiền đồ tốt.
Thấy mẫu thân nói như vậy, thanh niên Lệnh Hồ Xung Vũ cũng có chút động tâm. Dù sao hắn mới chỉ là một thanh niên 20 tuổi, cả ngày đóng cửa không ra để chăm sóc cho mẹ, tuy rằng cam tâm tình nguyện nhưng trong lòng kỳ thật vẫn cảm thấy gò bó. Nhưng lập tức hắn liền nhớ tới mẹ sẽ lẻ loi một mình ở nhà, lại mang bệnh trong người, không khỏi kiên định lắc lắc đầu:
- Mẹ ở nhà, con tuyệt không đi đâu xa cả.
Cảm nhận sự hiếu thuận của con mình, Lệnh Hồ phu nhân vui mừng ngồi thẳng dậy, lắc đầu:
- Đứa ngốc, tuy rằng mẹ bị bệnh nhưng gần đây cảm giác đã tốt lên rất nhiều. Con cứ yên tâm mà đi, thân thể mẹ không có việc gì. Con đã 20 tuổi, nam tử hán đại trượng phu sao có thể cả ngày ở nhà chăm mẹ được, vậy còn tiền đồ gì nữa?
- Không, Vũ nhi tuyệt đối không đi. Bỏ mẹ ở nhà một mình, Vũ nhi rất lo lắng.
Lệnh Hồ Xung Vũ quật cường lắc đầu.
Lệnh Hồ phu nhân thản nhiên cười khổ, vươn bàn tay trắng nõn như tay thiếu nữ gí vào trán Lệnh Hồ Xung Vũ một cái:
- Đứa ngốc này, con nghĩ mà xem, theo cách đối nhân xử thế của Tiêu Duệ, con đi theo cậu ấy, cậu ấy có thể không an bài chút gì đó cho mẹ sao?
Nếu lúc này Tiêu Duệ ở đây, chắc chắc sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao một phụ nhân trung niên bình thường ở Lạc Dương lại có thể bảo dưỡng được đôi tay trắng nõn nà như ngọc thế này. Nếu nhìn kỹ, Lệnh Hồ phu nhân kỳ thật mặt mày như vẽ, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn mơ hồ có vẻ quyến rũ, duyên dáng. Nhất là lời nói, cử chí, khí độ bất phàm. Đây là một loại tao nhã từ trong cốt tủy, không thể giả bộ được.
... ....
... ....
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành Lạc Dương.
Tiêu Duệ, thiếu nữ Ngọc Hoàn và Tú Nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa. Mà Lệnh Hồ Xung Vũ thì ăn mặc gọn ghẽ, cưỡi con ngựa cao to do Tôn Công Nhượng dâng tặng. Một ngựa một xe chậm rãi rời khỏi Lạc Dương trong ánh mắt của mọi người, đi về phía Trường An. Từ Lạc Dương vào Thục cần phải vòng qua Quan Trung.
Tiêu Nguyệt đau khổ nằm trong ngực chồng mình, nghẹn ngào nức nở Đám người Tôn Công Nhượng và Mạnh Sưởng thì hàn huyên, đứng nhìn thật lâu, thấy xe, ngựa đã đi xa mới quay trở lại vào thành.
Không bao lâu, tin tức Tiêu Duệ bỏ thi đi theo vị hôn thê Ngọc Hoàn vào Thục thăm mẹ đã truyền khắp thành Lạc Dương. Khi tin tức rơi vào tai hai người Lý Nghi và Lý Kỳ lúc này cũng đang định rời khỏi Lạc Dương, hai quý nhân trong cung quả thật không thể tin được vào tai mình: Tiêu Duệ này không ngờ lại bỏ qua tiền đồ, đi theo nhi nữ tình trường như vậy?
Lý Kỳ mặt mũi hầm hầm, miệng oán hận than thở:
- Tiểu tử Tiêu Duệ ngươi giỏi thật. Phụ lòng tốt của bản vương… Hừ. Nam nhi lập chí đền đáp triều đình, không ngờ vì một nữ tử mà từ bỏ khoa cử. Thật sự là đáng giận, đáng giận! Quả nhiên hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Cổ nhân nói không sai chút nào!
Lý Nghi cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi nghe Lý Kỳ nói cái gì “hồng nhan là nguồn gốc của tai họa”, nàng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, không kìm nổi sẵng giọng:
- Cái gì mà hồng nhan là nguồn gốc của tai họa? Đệ còn nhỏ tuổi, biết cái gì? Người ta đây là tài tử giai nhân tình thâm ý thiết. Chúng ta là người ngoài, nói lung tung cái gì!
Lý Kỳ xoa tay nói:
- Nghi tỷ tỷ, vậy tỷ nói xem, đệ tìm đâu được một thư đồng như Tiêu Duệ. Đệ còn định trong bữa tiệc mừng thọ mẫu phi năm nay, bắt hắn làm mấy bài thơ giúp đệ, làm ít rượu ngon, để đệ biếu mẫu phi và phụ hoàng lấy may. Kế hoạch tốt như vậy, không ngờ toàn bộ chìm xuồng hết… Không được, đệ phải phái người áp tải hắn về. Hừ… hắn bỏ thi cũng phải đi thi, không chịu thi cũng vẫn phải thi. Việc này hắn không thể tự chủ được.
- Được rồi, đừng náo loạn nữa. Cẩn thận mẫu phi và phụ hoàng biết, đánh đệ mấy gậy đó.
Lý Nghi buồn bực, giận đến tái mặt. Tâm tư buồn bực và thất vọng không được giải phóng, lại thấy Lý Kỳ có tâm tư rục rịch như thế, không khỏi đau khổ nói:
- Kỳ đệ! Chúng ta tốt xấu gì cũng là con cháu hoàng gia, sao có thể chưa lìa đôi lứa người ta như vậy? Hắn thích thi cử hay không, hắn làm cái gì, có quan hệ gì tới chúng ta đâu?
Lý Kỳ sững sờ đứng đó, thấy tỷ tỷ đôi mắt ửng hồng, như thể vô cùng oan ức, cũng không dám nói gì nữa, chỉ quay người, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ Vệ Giáo ở bên cạnh.
Lý Nghi vốn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên phiền muộn, bực bội. Nàng khoát tay áo thêu hoa, trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta cùng quay về Trường An đi. Lạc Dương này… về sau không bao giờ đến nữa!
Thịnh Vương và Hàm Nghi công chúa xa giá rời khỏi Lạc Dương, khiến Lô Tuyền cầm đầu tất cả các quan viên lớn nhỏ của Lạc Dương không khỏi tổ chức một buổi tiễn đưa vui vẻ quy mô lớn. Nhưng hiển nhiên công chúa điện hạ của chúng ta không hề có hứng thú, thậm chí còn không hề lộ mặt ra lúc nào. Chỉ còn có thiếu niên Lý Kỳ đứng ở trên xa giá, khoát tay áo, cho các quan viên đưa tiễn quay trở về. Tiếp đó, xa giá cũng chậm rãi rời khỏi Lạc Dương, dọc theo quan đạo rộng lớn, đi về hướng đế đô Trường An.
Lý Nghi và Lý Kỳ quay về kinh lần này vốn chính là là định về trước kỳ thi mùa xuân để hỗ trợ Tiêu Duệ trong thi cử. Nhưng nhân vật chính lại bỏ chạy khiến Lý Nghi và Lý Kỳ thật là mất hứng. Xa giá đi rất chậm chạp, lộ trình vốn không cần tới nửa tháng là tới đích, không ngờ kéo dài tới tận một tháng.
Chờ Hàm Nghi công chúa và Thịnh Vương Lý Kỳ tâm tình ổn định trở lại Trường An thì thiếu niên Tiêu Duệ đã cùng vị hôn thê của hắn đi quá Trường An, vượt qua Quan Trung, tiến vào Kiếm Nam đạo, ước chừng chỉ vài ngày là có thể đi tới Kiếm Nam đạo Thục châu, nơi mẫu thân của Dương Ngọc Hoàn ở.
Tiến vào Quan Trung, sắc trời bắt đầu chuyển sang ấm áp, khi vào Kiếm Nam đạo, thì đã tràn ngập gió xuân ấm áp êm dịu. Dọc theo đường đi, Tiêu Duệ và thiếu nữ khi thì ngồi xe, khi thì xuống xe đi bộ một đoạn, nhìn xem phong cảnh ven đường, nhìn ngắm nông dân thôn dã hái rau, nhặt cỏ.
Mà Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ cưỡi ngựa đi theo xa xa, sắc mặt bình thản, vẫn duy trì trầm mặc khác thường. Nếu Tiêu Duệ không chủ động nói chuyện với hắn, hắn tuyệt không nói một câu nào. Tú Nhi từng đếm, suốt ngàn dặm hành trình, Lệnh Hồ đại hiệp khách này trước sau không nói đến mười câu. Hơn nữa trong mười câu này còn có vài câu ngắn gọn như “ừ” và “à”!
- Con ta, không nên đuổi theo.
- Mẫu thân... ...
Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng đi tới đỡ lấy bà, ngạc nhiên nhìn mẫu thân.
- Vũ nhi, Tiêu Duệ kết giao với con không phải là cố ý nhưng cũng không phải là không có ý định.
Lệnh Hồ phu nhân được con mình đỡ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong viện.
Không đợi Lệnh Hồ Xung Vũ nói gì, Lệnh Hồ phu nhân lại thở dài nói:
- Giúp đỡ người nghèo khó mà không cần báo đáp, chính là điều người quân tử nên làm. Nhưng sau này, thiếu niên đó vẫn tiếp tục kết giao là đã có ý tứ thưởng thức con. Xung Vũ, con có một thân võ nghệ giỏi, lại được mẹ dạy dỗ thi thơ. Mấy năm nay, ôi… mẹ bị bệnh làm liên lụy tới con… Con nên đi theo thiếu niên này, thứ nhất báo đáp ân tình của cậu ấy, thứ hai, cậu ấy sắc thái phong lưu tuấn tú, tương lai sẽ không phải là vật trong ao. Đi đi, con đi theo cậu ấy, tương lai cũng sẽ có tiền đồ tốt.
Thấy mẫu thân nói như vậy, thanh niên Lệnh Hồ Xung Vũ cũng có chút động tâm. Dù sao hắn mới chỉ là một thanh niên 20 tuổi, cả ngày đóng cửa không ra để chăm sóc cho mẹ, tuy rằng cam tâm tình nguyện nhưng trong lòng kỳ thật vẫn cảm thấy gò bó. Nhưng lập tức hắn liền nhớ tới mẹ sẽ lẻ loi một mình ở nhà, lại mang bệnh trong người, không khỏi kiên định lắc lắc đầu:
- Mẹ ở nhà, con tuyệt không đi đâu xa cả.
Cảm nhận sự hiếu thuận của con mình, Lệnh Hồ phu nhân vui mừng ngồi thẳng dậy, lắc đầu:
- Đứa ngốc, tuy rằng mẹ bị bệnh nhưng gần đây cảm giác đã tốt lên rất nhiều. Con cứ yên tâm mà đi, thân thể mẹ không có việc gì. Con đã 20 tuổi, nam tử hán đại trượng phu sao có thể cả ngày ở nhà chăm mẹ được, vậy còn tiền đồ gì nữa?
- Không, Vũ nhi tuyệt đối không đi. Bỏ mẹ ở nhà một mình, Vũ nhi rất lo lắng.
Lệnh Hồ Xung Vũ quật cường lắc đầu.
Lệnh Hồ phu nhân thản nhiên cười khổ, vươn bàn tay trắng nõn như tay thiếu nữ gí vào trán Lệnh Hồ Xung Vũ một cái:
- Đứa ngốc này, con nghĩ mà xem, theo cách đối nhân xử thế của Tiêu Duệ, con đi theo cậu ấy, cậu ấy có thể không an bài chút gì đó cho mẹ sao?
Nếu lúc này Tiêu Duệ ở đây, chắc chắc sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao một phụ nhân trung niên bình thường ở Lạc Dương lại có thể bảo dưỡng được đôi tay trắng nõn nà như ngọc thế này. Nếu nhìn kỹ, Lệnh Hồ phu nhân kỳ thật mặt mày như vẽ, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn mơ hồ có vẻ quyến rũ, duyên dáng. Nhất là lời nói, cử chí, khí độ bất phàm. Đây là một loại tao nhã từ trong cốt tủy, không thể giả bộ được.
... ....
... ....
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài thành Lạc Dương.
Tiêu Duệ, thiếu nữ Ngọc Hoàn và Tú Nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa. Mà Lệnh Hồ Xung Vũ thì ăn mặc gọn ghẽ, cưỡi con ngựa cao to do Tôn Công Nhượng dâng tặng. Một ngựa một xe chậm rãi rời khỏi Lạc Dương trong ánh mắt của mọi người, đi về phía Trường An. Từ Lạc Dương vào Thục cần phải vòng qua Quan Trung.
Tiêu Nguyệt đau khổ nằm trong ngực chồng mình, nghẹn ngào nức nở Đám người Tôn Công Nhượng và Mạnh Sưởng thì hàn huyên, đứng nhìn thật lâu, thấy xe, ngựa đã đi xa mới quay trở lại vào thành.
Không bao lâu, tin tức Tiêu Duệ bỏ thi đi theo vị hôn thê Ngọc Hoàn vào Thục thăm mẹ đã truyền khắp thành Lạc Dương. Khi tin tức rơi vào tai hai người Lý Nghi và Lý Kỳ lúc này cũng đang định rời khỏi Lạc Dương, hai quý nhân trong cung quả thật không thể tin được vào tai mình: Tiêu Duệ này không ngờ lại bỏ qua tiền đồ, đi theo nhi nữ tình trường như vậy?
Lý Kỳ mặt mũi hầm hầm, miệng oán hận than thở:
- Tiểu tử Tiêu Duệ ngươi giỏi thật. Phụ lòng tốt của bản vương… Hừ. Nam nhi lập chí đền đáp triều đình, không ngờ vì một nữ tử mà từ bỏ khoa cử. Thật sự là đáng giận, đáng giận! Quả nhiên hồng nhan là nguồn gốc của tai họa. Cổ nhân nói không sai chút nào!
Lý Nghi cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng khi nghe Lý Kỳ nói cái gì “hồng nhan là nguồn gốc của tai họa”, nàng không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, không kìm nổi sẵng giọng:
- Cái gì mà hồng nhan là nguồn gốc của tai họa? Đệ còn nhỏ tuổi, biết cái gì? Người ta đây là tài tử giai nhân tình thâm ý thiết. Chúng ta là người ngoài, nói lung tung cái gì!
Lý Kỳ xoa tay nói:
- Nghi tỷ tỷ, vậy tỷ nói xem, đệ tìm đâu được một thư đồng như Tiêu Duệ. Đệ còn định trong bữa tiệc mừng thọ mẫu phi năm nay, bắt hắn làm mấy bài thơ giúp đệ, làm ít rượu ngon, để đệ biếu mẫu phi và phụ hoàng lấy may. Kế hoạch tốt như vậy, không ngờ toàn bộ chìm xuồng hết… Không được, đệ phải phái người áp tải hắn về. Hừ… hắn bỏ thi cũng phải đi thi, không chịu thi cũng vẫn phải thi. Việc này hắn không thể tự chủ được.
- Được rồi, đừng náo loạn nữa. Cẩn thận mẫu phi và phụ hoàng biết, đánh đệ mấy gậy đó.
Lý Nghi buồn bực, giận đến tái mặt. Tâm tư buồn bực và thất vọng không được giải phóng, lại thấy Lý Kỳ có tâm tư rục rịch như thế, không khỏi đau khổ nói:
- Kỳ đệ! Chúng ta tốt xấu gì cũng là con cháu hoàng gia, sao có thể chưa lìa đôi lứa người ta như vậy? Hắn thích thi cử hay không, hắn làm cái gì, có quan hệ gì tới chúng ta đâu?
Lý Kỳ sững sờ đứng đó, thấy tỷ tỷ đôi mắt ửng hồng, như thể vô cùng oan ức, cũng không dám nói gì nữa, chỉ quay người, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ Vệ Giáo ở bên cạnh.
Lý Nghi vốn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên phiền muộn, bực bội. Nàng khoát tay áo thêu hoa, trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta cùng quay về Trường An đi. Lạc Dương này… về sau không bao giờ đến nữa!
Thịnh Vương và Hàm Nghi công chúa xa giá rời khỏi Lạc Dương, khiến Lô Tuyền cầm đầu tất cả các quan viên lớn nhỏ của Lạc Dương không khỏi tổ chức một buổi tiễn đưa vui vẻ quy mô lớn. Nhưng hiển nhiên công chúa điện hạ của chúng ta không hề có hứng thú, thậm chí còn không hề lộ mặt ra lúc nào. Chỉ còn có thiếu niên Lý Kỳ đứng ở trên xa giá, khoát tay áo, cho các quan viên đưa tiễn quay trở về. Tiếp đó, xa giá cũng chậm rãi rời khỏi Lạc Dương, dọc theo quan đạo rộng lớn, đi về hướng đế đô Trường An.
Lý Nghi và Lý Kỳ quay về kinh lần này vốn chính là là định về trước kỳ thi mùa xuân để hỗ trợ Tiêu Duệ trong thi cử. Nhưng nhân vật chính lại bỏ chạy khiến Lý Nghi và Lý Kỳ thật là mất hứng. Xa giá đi rất chậm chạp, lộ trình vốn không cần tới nửa tháng là tới đích, không ngờ kéo dài tới tận một tháng.
Chờ Hàm Nghi công chúa và Thịnh Vương Lý Kỳ tâm tình ổn định trở lại Trường An thì thiếu niên Tiêu Duệ đã cùng vị hôn thê của hắn đi quá Trường An, vượt qua Quan Trung, tiến vào Kiếm Nam đạo, ước chừng chỉ vài ngày là có thể đi tới Kiếm Nam đạo Thục châu, nơi mẫu thân của Dương Ngọc Hoàn ở.
Tiến vào Quan Trung, sắc trời bắt đầu chuyển sang ấm áp, khi vào Kiếm Nam đạo, thì đã tràn ngập gió xuân ấm áp êm dịu. Dọc theo đường đi, Tiêu Duệ và thiếu nữ khi thì ngồi xe, khi thì xuống xe đi bộ một đoạn, nhìn xem phong cảnh ven đường, nhìn ngắm nông dân thôn dã hái rau, nhặt cỏ.
Mà Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ cưỡi ngựa đi theo xa xa, sắc mặt bình thản, vẫn duy trì trầm mặc khác thường. Nếu Tiêu Duệ không chủ động nói chuyện với hắn, hắn tuyệt không nói một câu nào. Tú Nhi từng đếm, suốt ngàn dặm hành trình, Lệnh Hồ đại hiệp khách này trước sau không nói đến mười câu. Hơn nữa trong mười câu này còn có vài câu ngắn gọn như “ừ” và “à”!
/349
|