CHƯƠNG 27
Chử Sở đe0 tai nghe lên, vùi đầu vào ghi chép tổng kết, ngoài miệng trả lời anh “Chú à, tôi sắp thi cuối kỳ rồi, thi ngay sau Tết Nguyên Đán.”
Dữu Hữu Chi “Ờ” một tiếng, nhíu mày nghĩ nghĩ, nói “Vậy em mang cả bài tập the0 luôn…… rồi tôi đưa em đi?”
“…… Không phải bài tập, mà là tài liệu ôn tập của tôi.”
“Được, mang the0 tài liệu ôn tập của em.” Dữu Hữu Chi vốn đang nghĩ đến biểu cảm oán giận của Chử Sở, cảm thấy hơi buồn cười, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt mơ hồ của mình trên màn hình máy tính đen xì.
Trên mặt người kia còn mang the0 ý cười, xuân ý nhộn nhạo, nụ cười này Dữu Hữu Chi từng thấy ở trên gương mặt người bạn tuấn tú như Trim công Cố Kính. Nghĩ như vậy, Dữu Hữu Chi giật mình, nhất thời không nói nên lời.
Anh thu lại nụ cười, mở máy tính lên, tùy tiện mở một cái giao diện, nhìn nhìn quảng cáo tự động hiện lên tab, nhẹ giọng nói “…… Cái đức hạnh này.”
Chử Sở còn tưởng rằng anh đang nói chuyện với cô, đang định trả lời thì nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, tiếp đó cửa ký túc xá bị đẩy ra, cô quay đầu, nhìn thấy bạn cùng phòng Trầm Tùng Tùng đang ôm chuyển phát nhanh đi đến, vì thế nhỏ giọng nói “Tớ đi ra ban công nói chuyện đïện thoại với bạn trai nha.”
Trầm Tùng Tùng gật đầu, trêu chọc nhìn cô một cái, quay đầu bắt đầu vui vẻ mở hàng chuyển phát nhanh của mình ra.
Chử Sở cẩn thận thở ra một hơi, cầm di động đi đến ban công.
Cửa ban công vừa đóng lại, tai nghe liền truyền đến giọng nói của người đàn ông, ngữ điệu bình thường như đang hỏi cô xong báo cáo chưa “nannan bạn trai à.”
Mặt Chử Sở nhấtthời đỏ lên, lòng bàn tay cầm di động nổi lên cảm giác ngứa ngáy.
Tay cô loạn bấm, không ngừng mở khóa màn hình, nhập mật mã, tắt màn hình rồi lại mở lại, tɾong miệng lẩm bẩm lung tung cái gì đó, rồi dứt khoát trực tiếp nói sang chuyện khác “…… Khi nào đi? Đi đâu?”
Rõ ràng là đang đe0 tai nghe Bluetooth, nhưng cô vẫn the0 bản năng đem đïện thoại dán sát vào mặt, cô không nhìn thấy mặt của Dữu Hữu Chi, không biết anh lúc nghe thấy cô nói là gọi đïện thoại cho bạn trai đã bày ra biểu tình gì.
Chử Sở ngừng thở, nghe người ở đầu bên kia di động dùng ngữ khí như thường, dường như không để ý tới lời cô vừa nói, anh nói “Ngày 31, đi Chử Sởn.”
Một khách sạn nghỉ dưỡng mới được xây dựng ở Chử Sởn, là Dữu Hữu Chi đầu tư cùng với Cố Kính. Nghe nói Tết Nguyên Đán sẽ có tuyết, nên anh mang Chử Sở đi.
Anh đương nhiên phải thư giãn chút để tiêu bớt mệt mỏi do công việc ngày thường, còn Chử Sở lại đang khổ hề hề ngồi trước bàn sửa sang lại rồi học thuộc mấy bài trọng điểm mà thầy giáo đưa ra.
Cứ mãi học từ giữa trưa tới tận buổi tối, mới coi như là đuổi xong tiến độ.
/186
|