“Cái… Cái gì?” Một tiếng rống kinh hoàng đầy căm phẫn làm chấn động nóc nhà Lí phủ Hộ bộ thị lang Lí Vệ Đình khiến cho cả ngói xanh cũng rung lên cành cạch, rốt cuộc có hai ba miếng vì “Ý chí không vững” mà từ nóc nhà rụng xuống, hoa hoa lệ lệ kết thúc sứ mạng che mưa cản gió của chúng.
“A… Ha… Cái đó… Lan,” Lí Vệ Đình rất không tiến bộ mà trốn ở sau lưng thê tử, “Con nghe vi phụ nói đi!”
“Nói? Nói cái gì? Nói cha bởi vì số tiền đánh cược mà mất toi hạnh phúc của cả đời con gái người ta?” Lí Tĩnh Lan chỉ nhìn thấy vẻn vẹn mỗi cái đầu của phụ thân lòi ra, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, nàng thề, nếu người trước mặt này không phải là phụ thân của nàng, nàng thật muốn chém hắn ra thành một trăm tám mươi khúc!
“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Lí Vệ Đình lầm bầm, “Lan, nói thế nào con cũng đã lớn đầu rồi, những người tới tận nhà cầu thân thì ai con cũng gai mắt, còn như vậy nữa con sẽ thành bà cô già gả không được!”
“Ai nói con sẽ gả không được! Con…” Lí Tĩnh Lan tùy tiện giơ bình hoa bên cạnh lên, nhưng sau đó trông thấy mẫu thân lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, lại không cam lòng mà để xuống, tuy biết rõ mẫu thân hơn phân nửa là giả vờ, nhưng là chống cự không lại nét mặt khổ sở đó của mẫu thân. “Dù thế nào cũng… Con không muốn đi làm phi tần của cái lão hoàng đế đó!”
“Đương kim Thánh Thượng chính là một chút cũng không phải lão a, tháng trước mới qua tuổi đôi mươi, cho nên các thần tử dưới tay ngài đây mới cuống cuồng thay ngài tuyển phi tần như vậy. Cùng tiến cung với tỷ còn có Tam tiểu thư nhà Vệ Thượng thư, Tứ tôn nữ(1) của Tần Thừa tướng và một vị công chúa nước láng giềng. Nghe nói ba nàng ấy đều là những xử nữ xinh đẹp như thiên tiên, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, mọi thứ đều tinh thông. Đối với tướng mạo bình thường, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh dốt đặc cán mai là Lan mà nói, có thể vào cung là đã có số may mắn cực lớn rồi, tỷ còn oán trách cái gì?” Người nói chuyện nhàn nhã tựa ở trên khung cửa, một cái đầu tóc thật dài tùy ý cài lên ở sau người, hai lọn buông xuống trên trán, dung mạo mặc dù không xuất sắc, nhưng khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái. Y còn có khuôn mặt giống hệt Lí Tĩnh Lan, chỉ khác nhau ở khí chất, hơn nữa cả người y là một bộ nam trang.
Lí Tĩnh Lan quay đầu, căm tức nhìn kẻ kia trưng ra cái gương mặt giống hệt mình, “Nói ta tướng mạo bình thường? Vậy đệ chẳng phải cũng thế? Hơn nữa, điều này có thể trách ta sao? Ai bảo cha chúng ta khó coi dữ vậy!”
“Lan, không được bất kính với cha!”
“Hừ!” Lí Tĩnh Lan trừng mắt liếc phụ thân một cái, người đứng ở phía sau vẫn một bộ mặt ngây ngô cười, “Người ấy mà có chỗ đáng tôn kính a!” Lí Tĩnh Lan nói thầm. “Dù sao con cũng sẽ không tiến cung, phụ thân đại nhân nên đi thoái thác và từ bỏ tiền đặt cược của Ngụy vương gia đi! Nếu các người cứng rắn muốn bức con, đừng trách con bỏ nhà ra đi!” Nói xong, Lí Tĩnh Lan định rời đại sảnh.
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao?”
“Lan trước kia không phải rất muốn tiến cung sao? Vì cái gì hiện tại có cơ hội xong lại muốn cự tuyệt a?”
Lí Tĩnh Lan ngẩn người, liền tức thì vung tay qua đầu, “Cái đó bất quá là hồi nhỏ hiếu kỳ thôi, nữ nhân tiến cung có mấy người là có kết cục tốt đẹp a? Chẵng lẽ Tĩnh muốn ta cũng giống như những người đó sao?”
Lí Tĩnh Lam không trả lời, chỉ là như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng, nàng nói đúng không sai, nữ nhân tiến cung quả thực không mấy người có kết cục tốt, nhưng vì cớ gì Lan trong chớp mắt kia lại khổ tâm? Chẳng lẽ là…
.
Lí Tĩnh Lan đóng cửa khuê phòng, từ trong ngực lấy ra một phiến lá bằng bạc, nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Ngân Diệp(2) a Ngân Diệp, huynh thật đúng là người cũng như tên, chung quy là một kẻ lạnh như tiền.”
“Quả nhiên mà!”
Lí Tĩnh Lan bất thình lình quay đầu lại, trông thấy Lí Tĩnh Lam ngồi ở trước cửa sổ phòng nàng, “Tĩnh! Đệ như thế nào lại dám tùy tiện vào khuê phòng của cô nương ta?”
“Đệ gõ cửa nhiều lần rồi, nhưng hình như tỷ không có nghe thấy.” Lí Tĩnh Lam xét kỹ biểu tình trên gương mặt y, “Phụ thân sai đệ sang đây nói cho tỷ biết một tiếng, từ hôm nay trở đi tỷ không được phép ra khỏi phòng một bước, cho đến ngày kiệu trong cung đến trước cửa.”
Sắc mặt Lí Tĩnh Lan thật sự thay đổi thành trắng bệch, một đôi mắt to tức khắc tràn ngập lệ, đôi môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, “Phụ thân… Phụ thân như thế nào lại có thể đối xử với ta như vậy!”
Lí Tĩnh Lam nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ đến trước mặt nàng, đưa nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, “Lan, có một số việc không thể thay đổi được, tỷ nên chấp nhận.”
“Không! Ta không chấp nhận được, cha… Cha chưa từng đối xử với ta thế này!” Lí Tĩnh Lan khóc không thành tiếng mà nói.
“Lan ngốc,” Lí Tĩnh Lam cười khẽ, “Cha đương nhiên sẽ không đối với tỷ như vậy, cha đã đến Ngụy vương phủ, tin chắc sẽ mang về tin tốt.”
“Đệ…” Lí Tĩnh Lan nháy mắt ngừng lệ, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn y, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, “Đáng hận! Đệ dám gạt ta!”
“Không lừa tỷ thì sao có thể biết được việc này a?” Lí Tĩnh Lam đem chiếc lá bạc cầm trong tay giơ lên cao, không cho nàng đoạt lấy, “Nguyên lai Lan yêu thích chính là tiểu tử này a? Hắn biết không?”
Lí Tĩnh Lan gục đầu xuống, “Rõ lại như thế a? Hắn căn bản là không có khả năng yêu ta.”
“Phải không? Nghe nói hắn trước kia là hoàng tử của Ngạc Uyển quốc! Xem ra Lan nhất định là vô duyên với chức hoàng hậu rồi!”
“Tĩnh đang chê cười ta sao?”
“Không, đệ chỉ là muốn nói cho tỷ biết, yêu thích thứ gì thì phải nỗ lực đạt lấy, mặc dù có đôi khi nỗ lực rồi cũng không chắc có thể lấy được, nhưng tối thiểu chúng ta đã không còn nuối tiếc, tỷ nói có đúng không, Lan?”
“Ta…”
“Còn hơn ở chỗ này khổ sở chờ đợi, không bằng chính mình đi thực hiện.” Lí Tĩnh Lam đứng dậy nhảy lên bậc cửa sổ, “Lan của chúng ta và các cô nương thế thường khác nhau chính là, nàng dám yêu dám hận, đúng không? Lan?” Tặng nàng một nụ cười khích lệ, Lí Tĩnh Lam phóng đi.
Lí Tĩnh Lan cầm chiếc lá bạc kia đặt trên bàn cùng với tờ giấy nhỏ: căn miếu đổ nát của Thành Đông.
Tĩnh… đã sớm biết sao?
.
Đêm khuya, người của Lý phủ đều đã đi vào giấc mộng.
Lí Tĩnh Lan thổi ngọn nến, ngồi im ở phía trước cửa sổ, ngẫm nghĩ lời Tĩnh nói lúc ban ngày. Cuối cùng, nàng đứng dậy lấy chút đồ nữ trang, đem lá thư đã viết từ lâu lưu tại trên bàn…
“A… Ha… Cái đó… Lan,” Lí Vệ Đình rất không tiến bộ mà trốn ở sau lưng thê tử, “Con nghe vi phụ nói đi!”
“Nói? Nói cái gì? Nói cha bởi vì số tiền đánh cược mà mất toi hạnh phúc của cả đời con gái người ta?” Lí Tĩnh Lan chỉ nhìn thấy vẻn vẹn mỗi cái đầu của phụ thân lòi ra, nghiến răng nghiến lợi chất vấn, nàng thề, nếu người trước mặt này không phải là phụ thân của nàng, nàng thật muốn chém hắn ra thành một trăm tám mươi khúc!
“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Lí Vệ Đình lầm bầm, “Lan, nói thế nào con cũng đã lớn đầu rồi, những người tới tận nhà cầu thân thì ai con cũng gai mắt, còn như vậy nữa con sẽ thành bà cô già gả không được!”
“Ai nói con sẽ gả không được! Con…” Lí Tĩnh Lan tùy tiện giơ bình hoa bên cạnh lên, nhưng sau đó trông thấy mẫu thân lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, lại không cam lòng mà để xuống, tuy biết rõ mẫu thân hơn phân nửa là giả vờ, nhưng là chống cự không lại nét mặt khổ sở đó của mẫu thân. “Dù thế nào cũng… Con không muốn đi làm phi tần của cái lão hoàng đế đó!”
“Đương kim Thánh Thượng chính là một chút cũng không phải lão a, tháng trước mới qua tuổi đôi mươi, cho nên các thần tử dưới tay ngài đây mới cuống cuồng thay ngài tuyển phi tần như vậy. Cùng tiến cung với tỷ còn có Tam tiểu thư nhà Vệ Thượng thư, Tứ tôn nữ(1) của Tần Thừa tướng và một vị công chúa nước láng giềng. Nghe nói ba nàng ấy đều là những xử nữ xinh đẹp như thiên tiên, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, mọi thứ đều tinh thông. Đối với tướng mạo bình thường, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh dốt đặc cán mai là Lan mà nói, có thể vào cung là đã có số may mắn cực lớn rồi, tỷ còn oán trách cái gì?” Người nói chuyện nhàn nhã tựa ở trên khung cửa, một cái đầu tóc thật dài tùy ý cài lên ở sau người, hai lọn buông xuống trên trán, dung mạo mặc dù không xuất sắc, nhưng khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái. Y còn có khuôn mặt giống hệt Lí Tĩnh Lan, chỉ khác nhau ở khí chất, hơn nữa cả người y là một bộ nam trang.
Lí Tĩnh Lan quay đầu, căm tức nhìn kẻ kia trưng ra cái gương mặt giống hệt mình, “Nói ta tướng mạo bình thường? Vậy đệ chẳng phải cũng thế? Hơn nữa, điều này có thể trách ta sao? Ai bảo cha chúng ta khó coi dữ vậy!”
“Lan, không được bất kính với cha!”
“Hừ!” Lí Tĩnh Lan trừng mắt liếc phụ thân một cái, người đứng ở phía sau vẫn một bộ mặt ngây ngô cười, “Người ấy mà có chỗ đáng tôn kính a!” Lí Tĩnh Lan nói thầm. “Dù sao con cũng sẽ không tiến cung, phụ thân đại nhân nên đi thoái thác và từ bỏ tiền đặt cược của Ngụy vương gia đi! Nếu các người cứng rắn muốn bức con, đừng trách con bỏ nhà ra đi!” Nói xong, Lí Tĩnh Lan định rời đại sảnh.
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao?”
“Lan trước kia không phải rất muốn tiến cung sao? Vì cái gì hiện tại có cơ hội xong lại muốn cự tuyệt a?”
Lí Tĩnh Lan ngẩn người, liền tức thì vung tay qua đầu, “Cái đó bất quá là hồi nhỏ hiếu kỳ thôi, nữ nhân tiến cung có mấy người là có kết cục tốt đẹp a? Chẵng lẽ Tĩnh muốn ta cũng giống như những người đó sao?”
Lí Tĩnh Lam không trả lời, chỉ là như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng, nàng nói đúng không sai, nữ nhân tiến cung quả thực không mấy người có kết cục tốt, nhưng vì cớ gì Lan trong chớp mắt kia lại khổ tâm? Chẳng lẽ là…
.
Lí Tĩnh Lan đóng cửa khuê phòng, từ trong ngực lấy ra một phiến lá bằng bạc, nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Ngân Diệp(2) a Ngân Diệp, huynh thật đúng là người cũng như tên, chung quy là một kẻ lạnh như tiền.”
“Quả nhiên mà!”
Lí Tĩnh Lan bất thình lình quay đầu lại, trông thấy Lí Tĩnh Lam ngồi ở trước cửa sổ phòng nàng, “Tĩnh! Đệ như thế nào lại dám tùy tiện vào khuê phòng của cô nương ta?”
“Đệ gõ cửa nhiều lần rồi, nhưng hình như tỷ không có nghe thấy.” Lí Tĩnh Lam xét kỹ biểu tình trên gương mặt y, “Phụ thân sai đệ sang đây nói cho tỷ biết một tiếng, từ hôm nay trở đi tỷ không được phép ra khỏi phòng một bước, cho đến ngày kiệu trong cung đến trước cửa.”
Sắc mặt Lí Tĩnh Lan thật sự thay đổi thành trắng bệch, một đôi mắt to tức khắc tràn ngập lệ, đôi môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, “Phụ thân… Phụ thân như thế nào lại có thể đối xử với ta như vậy!”
Lí Tĩnh Lam nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ đến trước mặt nàng, đưa nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, “Lan, có một số việc không thể thay đổi được, tỷ nên chấp nhận.”
“Không! Ta không chấp nhận được, cha… Cha chưa từng đối xử với ta thế này!” Lí Tĩnh Lan khóc không thành tiếng mà nói.
“Lan ngốc,” Lí Tĩnh Lam cười khẽ, “Cha đương nhiên sẽ không đối với tỷ như vậy, cha đã đến Ngụy vương phủ, tin chắc sẽ mang về tin tốt.”
“Đệ…” Lí Tĩnh Lan nháy mắt ngừng lệ, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn y, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, “Đáng hận! Đệ dám gạt ta!”
“Không lừa tỷ thì sao có thể biết được việc này a?” Lí Tĩnh Lam đem chiếc lá bạc cầm trong tay giơ lên cao, không cho nàng đoạt lấy, “Nguyên lai Lan yêu thích chính là tiểu tử này a? Hắn biết không?”
Lí Tĩnh Lan gục đầu xuống, “Rõ lại như thế a? Hắn căn bản là không có khả năng yêu ta.”
“Phải không? Nghe nói hắn trước kia là hoàng tử của Ngạc Uyển quốc! Xem ra Lan nhất định là vô duyên với chức hoàng hậu rồi!”
“Tĩnh đang chê cười ta sao?”
“Không, đệ chỉ là muốn nói cho tỷ biết, yêu thích thứ gì thì phải nỗ lực đạt lấy, mặc dù có đôi khi nỗ lực rồi cũng không chắc có thể lấy được, nhưng tối thiểu chúng ta đã không còn nuối tiếc, tỷ nói có đúng không, Lan?”
“Ta…”
“Còn hơn ở chỗ này khổ sở chờ đợi, không bằng chính mình đi thực hiện.” Lí Tĩnh Lam đứng dậy nhảy lên bậc cửa sổ, “Lan của chúng ta và các cô nương thế thường khác nhau chính là, nàng dám yêu dám hận, đúng không? Lan?” Tặng nàng một nụ cười khích lệ, Lí Tĩnh Lam phóng đi.
Lí Tĩnh Lan cầm chiếc lá bạc kia đặt trên bàn cùng với tờ giấy nhỏ: căn miếu đổ nát của Thành Đông.
Tĩnh… đã sớm biết sao?
.
Đêm khuya, người của Lý phủ đều đã đi vào giấc mộng.
Lí Tĩnh Lan thổi ngọn nến, ngồi im ở phía trước cửa sổ, ngẫm nghĩ lời Tĩnh nói lúc ban ngày. Cuối cùng, nàng đứng dậy lấy chút đồ nữ trang, đem lá thư đã viết từ lâu lưu tại trên bàn…
/74
|