Đêm khuya, Ôn Ti Tình từ trong giấc mơ giật nảy mình bừng tỉnh, bật người ngồi dậy, khẽ thở dốc trong bóng đêm.
Người bên cạnh xuống giường châm nến, rót một chén nước cho y, ôn nhu giam y vào lòng, “Làm sao vậy?”
Ôn Ti Tình không nói, nhẹ nhàng rút vào trong ngực hắn, uống một hớp nước trong tay hắn, ngước mắt nhìn hắn đờ ra, suy nghĩ cảnh mộng vừa rồi chẳng biết là có ý nghĩa gì.
Lâu Mạnh Đào như trấn an khẽ vỗ về lưng y, lau mồ hôi trên trán y, “Ngủ đi!”
Ôn Ti Tình ngoan ngoãn gật đầu, chui vào trong ổ chăn nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng khi Lâu Mạnh Đào đang tắt nến thì bất thình lình tung chăn xuống giường, vội vội vàng vàng nhằm ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời.
Lâu Mạnh Đào theo sát sau lưng, vung tay kéo y vào lòng, hơi hổn hển gầm nhẹ: “Ta đã nói không cho ngươi xem thiên tượng nữa!”
Ôn Ti Tình từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen sâu thẳm hiện lên một tia rối loạn, “Mạnh Đào! Mau, mau dẫn những nhân thủ này cùng ta đi cứu người!”
Lâu Mạnh Đào cau mày, một tay ôm ngang người y xoay lại, trong giọng nói đã có chút giận dữ: “Ngươi cho rằng mình còn có mấy cái mạng đủ để ngươi đi cứu những kẻ không quan hệ đó?”
“Y không phải kẻ không quan hệ, y là tiểu sư đệ của ta!” Ôn Ti Tình khẽ quát, vùng vẫy nhảy khỏi ***g ngực hắn, nhưng vì kích động, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Lâu Mạnh Đào tiến đến, lòng bàn tay để sau lưng y độ một luồng chân khí cho y, lại bị Ôn Ti Tình phát đi.
Cười khổ một tiếng, Ôn Ti Tình xoay người, chậm chạp đi về phía căn phòng, “Trong lòng ngươi, còn quan tâm chết sống của ta sao? Nếu quan tâm, vì sao ngay cả lời cầu khẩn nhỏ bé đó của ta cũng không đáp ứng? Nói yêu ta, liền khó khăn như thế sao?”
Lâu Mạnh Đào không nói gì, nhếch môi dõi theo bóng lưng y rời đi, hai tay rũ xuống bên người siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, thân người khẽ động, rốt cuộc vẫn là không đuổi theo…
Ôn Ti Tình trở về phòng, khi quay ra đã thay đổi một thân y bào màu xám, trong tay mang theo thứ Lâu Mạnh Đào biết là Lăng Thiên Kiếm.
Lăng Thiên Kiếm là một thanh linh kiếm chí âm chí dương, vừa chính vừa tà, thân kiếm toàn thân màu đỏ sẫm, dài ba thước ba tấc, không có chuôi kiếm, cũng không có mũi, lại có thể chém sắt như chém bùn. Lăng Thiên Kiếm lấy linh khí hấp thụ được từ chủ nhân mà trở nên mạnh mẽ, chủ nhân có linh khí càng mạnh, nó ắt mạnh, khi linh khí của chủ nhân yếu, nó cũng yếu.
Từ sau khi lần trước Ôn Ti Tình suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, Lăng Thiên Kiếm liền bị đặt trong phòng, luôn không dùng đến, lần này lại lấy ra thật đúng là khiến cho lòng người khiếp sợ.
Lâu Mạnh Đào tiến lên một bước, không nói gì chắn ngang đường y.
“Tránh ra!”
“Ngươi nên biết, ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Thì sao?” Ôn Ti Tình liếc mắt, nhướng mày nhìn hắn, trong con ngươi đen kịt lóe lên khiến cho tâm Lâu Mạnh Đào điên cuồng kinh hãi.
“Trả kiếm lại đi!” Ôn Ti Tình không hề lay chuyển, Lâu Mạnh Đào than nhẹ một tiếng, kéo y vào lòng, “Ta không muốn ngươi vì giết người mà mỗi đêm đều từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, Ti Tình, cho ta chút thời gian, ta…”
Ôn nhu của hắn khiến cho người ta tan nát cõi lòng, Ôn Ti Tình khẽ khàng nhắm mắt lại, hai hạt lệ từ trong mắt chảy ra, “Nhưng, ta không còn thời gian nữa.”
“Sẽ không đâu, ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Lăng Thiên Kiếm từ trong tay rơi ra, Ôn Ti Tình nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, chớp mi che giấu thoáng bi ai gợn trong đáy mắt, y không nói với Lâu Mạnh Đào, tương lai không lâu sẽ có một hôn lễ, hắn mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, ngồi trong gian phòng thuộc về họ, cùng một người khác uống rượu mừng, còn y đứng ngoài cửa, nhìn chiếc màn màu đỏ thẫm buông xuống, từ đó, trong lòng hắn, không bao giờ còn một người tên là Ôn Ti Tình nữa.
.
Thúy Hoàn đi không bao lâu, cửa phòng lại bị gõ vang, vốn tưởng là Phúc Thọ đến truyền lệnh, nhưng mở ra lại thấy Thục Phi đang mang thai đứng ở cửa, mặc dù có thai, nhưng vẫn không làm giảm bớt tư thái ung dung lộng lẫy đó của nàng. Lộ ra không chút che giấu trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành là chán ghét và ghen tuông.
“Không mời ta vào trong ngồi một chút?”
“Chúng ta hình như không có chuyện gì để nói chứ?” Lí Tĩnh Lam đương nhiên sẽ không quên ngày ấy trong thiên lao nàng ta đã làm những chuyện gì với y.
Thục phi đưa tay cản cánh cửa khép lại, “ Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện liên quan đến việc ngươi rời cung.”
Lí Tĩnh Lam ngây ra, tiếp đó nghiêng người để nàng vào cửa.
Sau hai khắc chung, một cung nữ diện mạo bình thường từ trong phòng đi ra, thẳng tiến đến cửa cung, từ trong ngực lấy một khối kim bài đưa cho thủ vệ, sau đó rời cung lên một chiếc xe ngựa.
“Lí công tử?” Mã phu khẽ hỏi.
Lí Tĩnh Lam gật đầu, tiếp đó phân phó nói: “Đến Tiểu Đàm thôn.”
.
Ôn Ti Tình và Lâu Mạnh Đào cùng chung một chiếc xe ngựa, dựa vào tình báo cùa Quan Vọng lâu thu thập được mà lao về phía kinh thành, nếu không phải Lâu Mạnh Đào khăng khăng không cho y cưỡi ngựa, nói không chừng y giờ này đã sớm đến Long Thành rồi.
Đẩy mành cửa bố màu xám, Ôn Ti Tình lại hỏi: “Tiểu Ngư, còn xa không?”
“Công tử, sắp đến rồi.”
Lâu Mạnh Đào kéo y trở vào xe, “Nghỉ ngơi chút đi! Từ đêm hôm qua tỉnh dậy cũng chưa chợp mắt lại, y nếu đã là tiểu sư đệ của ngươi, chắc chắc công phu cũng không kém, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Ừ.” Ôn Ti Tình tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tuy cũng đã nghĩ như thế, nhưng giấc mộng đêm qua vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, khiến cho y cảm thấy bất an.
.
Thời gian cơm chiều, đám người Lí Vệ Đình đang ngồi vây quanh trước bàn ăn, bất thình lình có hai người tiến vào phòng, Bạch Liên và Hàn Phong buông đũa, vẻ mặt đề phòng.
Người tới chắp tay hành lễ, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Hàn Phong.
“Là của Đại sư huynh?” Hàn Phong đưa ngọc bội cho Bạch Liên, nhìn hai người trước mắt hỏi: “Các ngươi là ai? Tại sao lại có ngọc bội của Ôn Ti Tình?”
Kẻ y bào màu xanh tiến lên một bước, chắp tay với Hàn Phong bọn họ nói: “Tại hạ là Tu của Quan Vọng lâu, chắn hẳn hai vị chính là sự đệ của Ôn công tử, Ôn công tử hiện tại đang là khách của Quan Vọng lâu, y ủy thác tại hạ đến báo cho các người, các người hiện nay không an toàn, phải lập tức rời khỏi nơi đây, vừa rồi khi chúng ta đến đã phát hiện trong góc tối có một nhóm người đang theo dõi, nhưng các người yên tâm, chúng ta không kinh động đến bọn chúng, khi các người rời đi tốt nhất cũng đừng kinh động đến chúng.”
“Có phải là bọn người đã cướp Lí Tĩnh Lam đi không? Bọn chúng rốt cuộc là ai? Cướp Lí Tĩnh Lam để làm gì?” Lí phu nhân đứng dậy hỏi, nàng đã từng là nhân sĩ giang hồ, đương nhiên biết cơ nghiệp của Quan Vọng lâu, tin tưởng lấy mạng lưới tình báo của bọn họ sẽ không thể không tra ra chuyện mất tích của Lí Tĩnh Lam.
Tu đang định đáp lời, đã thấy Bạch Liên ở gần đó bí mật nháy mắt với hắn, tuy có nghi hoặc, nhưng Tu vẫn lấp liếm đi, “Chuyện này tại hạ không rõ lắm, nhưng Lí phu nhân xin yên tâm, lâu chủ của chúng ta và Ôn công tử đã tiến hành điều tra việc này, nhất định có thể cứu Lí công tử ra.”
Giống như khi đến, Tu và đồng hành của hắn lại vô thanh vô tức biến mất khỏi phòng.
Mọi người vốn đang vì lo lắng cho Lí Tĩnh Lam mà không còn lòng dạ nào dùng cơm, giờ nghe được tin này, càng ăn không vô nữa.
Lí Vệ Đình trầm tư một lúc, hỏi: “Lời của họ Tu đó, có thể tin không?”
Bạch Liên vuốt ve ngọc bội trong tay, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Đại sư huynh có năng lực dự cảm tiên tri, sư huynh đệ chúng ta từng uống qua huyết tửu của nhau, Đại sư huynh nhất định cảm ứng được chuyện Lí Tĩnh Lam, cho nên mới phái người đến báo cho chúng ta biết.”
“Chúng ta hãy mau rời đi trước thôi! Đến khách *** Đại sư huynh nói đó chờ tin tức.” Hàn Phong nói: “Ta vào thành tìm một chiếc xe ngựa.”
“Đừng.” Bạch Liên lắc đầu, “Như vậy sẽ làm kinh động đến bọn chúng.”
“Chẳng lẽ muốn chúng ta đi bộ? Yển Thành, đối với những người biết võ công như chúng ta mà nói thì không tính là quá xa, nhưng Lí bá bá và Ngọc Hoàn thì sao?”
Đang nói, cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông, một người dừng một chiếc xe ngựa đứng trước cổng, hô: “Hàn công tử có ở chỗ này không?” Hàn Phong nghi hoặc, còn chưa đáp trả thì người đó lại hô: “Kinh thành có vị bằng hữu của ngài thỉnh tiểu nhân đến đón ngài tới tụ họp.”
Bạch Liên nháy mắt sáng tỏ mọi chuyện, đối phương có thể là người của Quan Vọng lâu, “Mọi người mau lên xe ngựa đi!”
Lí Vệ Đình gật đầu, kéo Lí phu nhân theo Hàn Phong ra ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Hoàn lại vẫn ngồi ở đó, thần sắc dại ra, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Ngọc Hoàn?” Bạch Liên nhẹ nhàng gọi.
Ngọc Hoàn ngẩng đầu, nhìn y, “Bạch công tử, Ngọc Hoàn… sẽ lưu lại. Nếu mọi người cùng rời đi, bọn chúng nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
“Này… này được không?”
“Cướp thiếu gia đi, là Hoàng thượng sao?” Ngọc Hoàn khẽ cười khổ, “Hoàng thượng vì sao lại nhất định không chịu buông tha cho thiếu gia đây?”
Bạch Liên không biết nên đáp như thế nào, cuối cùng chỉ lưu lại một câu: “Chúng ta sẽ trở về đón nàng”, liền như vậy rời đi.
.
Lí Tĩnh Lam xốc màn xe lên, nhìn cảnh vật càng ngày càng hoang vắng không nhịn được hỏi: “Tiểu ca nhi, đây không phải là đường đến Tiểu Đàm thôn, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Xa phu đánh xe ngoảnh đầu nhìn y, cười lạnh một tiếng, “Mang ngươi đến chỗ ngươi nên đi.”
Lí Tĩnh Lam ngẩng người, liền hiểu rõ, mỉm cười. Lí Tĩnh Lam rởi khỏi xe ngựa, đến ngồi cạnh xa phu, “Ngươi tên gì?”
Xa phu cả kinh, quay đầu nhìn y một cái, chẳng hiểu y đang có ý định gì, “Ta, không tên không họ.”
Lí Tĩnh Lam thoáng nở nụ cười, nhìn tay mình không nói.
“Ngươi đang nhìn gì?” Vốn không nên hỏi, nhưng xa phu vẫn hỏi, hắn đã từng giết vô số người, thấy qua vô số người khi ngã xuống bên chân mình, tư thế khó coi đó lại không ai giống như y cả, biết mình sắp chết mà còn bình tĩnh như thế, thậm chí còn có thể mỉm cười.
“Đang nhìn cái này.” Lí Tĩnh Lam duỗi tay của mình đến trước mắt xa phu, lộ ra trên cổ tay là một đường sẹo, “Nếu không có cái này, ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta.”
“Hừ! Bị người cắt đứt gân tay sao?” Xa phu khinh khỉnh hừ lạnh. Hắn nhĩ lực rất tốt nghe được sau lưng hình như có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, quay đầu nhìn thoáng qua, hung ác nói với Lí Tĩnh Lam: “Quay vào trong xe đi! Đừng nghĩ đến cầu cứu người khác, chẳng qua sẽ chỉ gia tăng thêm càng nhiều vong linh thôi.”
Lí Tĩnh Lam vẫn cười, nhưng cũng chưa trở vào trong xe.
Hai chiếc xe ngựa rốt cuộc từ từ tiếp cận, xe ngựa phía sau vượt qua cản đường xe ngựa của Lí Tĩnh Lam, hai người từ trong xe nhảy xuống, đi về phía bọn họ bên này.
Xa phu cầm nhuyễn kiếm bên hông, toàn thân đề phòng nhìn chăm chăm kẻ đang tới.
Lí Tĩnh Lam lần này khẽ cười thành tiếng, nhìn xa phu nói: “Xem ra ta cược thắng rồi!”
“Ngươi nói gì đó?” Xa phu vừa chăm chú nhìn hai người càng đi càng gần, vừa hỏi.
“Khi nhận an bài của Thục phi, ta đã tự đánh cược với mình, ta cược là Đại sư huynh nhất định sẽ cảm ứng được ta gặp nguy hiểm mà đến cứu ta.” Lí Tĩnh Lam xoay đầu nhìn lướt qua hai người đã đến gần, trong đó có một vị đích thực là Đại sư huynh của y, y lại mỉm một nụ cười, tiếp đó đưa tay đẩy mạnh xa phu, “Cho nên, ngươi sẽ chết.”
Xa phu nhất thời không đề phòng y, rốt cuộc cứ như vậy bị đẩy xuống xe, Lâu Mạnh Đào cách đó không xa phi thân lên, sau hơn mười chiêu, xa phu cầm kiếm ngã xuống bên đường, không đứng lên nữa.
Lí TĨnh Lam vào trong xe ngựa, lấy ra một kiện y bào màu lam khi ra cung thay cho hắn, sau đó dùng kiếm rạch mặt hắn, tháo chiếc trâm trên đầu xuống vuốt ve một chút, cuối cùng cài lên đầu người chết.
“Cảm tạ huynh, Đại sư huynh, huynh gầy quá.”
Ôn Ti Tình cười một tiếng, muốn định như trước đây vỗ vỗ đầu y, lại phát hiện qua vài năm không gặp, y tiểu sư đệ này cao lớn không ít, không còn là đứa trẻ y duỗi tay ra là có thể chạm lên đầu được nữa.
Lí Tĩnh Lam thấy y vươn tay giữa chừng, biết y đang nghĩ gì, bèn khom người đưa đầu đến trước mặt y, “Đại sư huynh đã lâu không xoa đầu Tĩnh Lam rồi nhỉ!”
“Đệ a!” Ôn Ti Tình vỗ nhẹ hai cái, ôm y vào lòng, “Lớn như vậy còn khiến cho Đại sư huynh phải lo lắng thế này.”
“Ha ha, thân thể Đại sư huynh thế nào? Tình được người định mệnh của huynh chưa?”
Ôn Ti Tình buông y ra, kéo Lâu Mạnh Đào bên cạnh, tựa vào trong ngực hắn không nói gì chỉ cười.
Lí Tĩnh Lam sững sờ nhìn y, hồi lâu mới mỉm cười cay đắng, lệ, bất tri bất giác rơi khỏi khoe mi. Đáng chết! Như thế nào mới rời đi mà đã lại nhớ đến hắn rồi?
.
Xe ngựa của đám người Lí Vệ Đình liên tục chạy về phía Yển Thành, Hàn Phong và Bạch Liên chú ý xe ngựa luôn luôn bị người bám theo, khi đi được khoảng hơn mười dặm, những người đó đột nhiên mất tăm tích, nghĩ rằng là bị người của Quan Vọng lâu giải quyết rồi, vì thế đoàn người tiếp tục đi về phía Yển Thành.
Hơn mười ngày sau, Lí Tĩnh Lam hội họp với vợ chồng Lí Vệ Đình trong một khách ***, mọi người tụ lại trong chốc lát.
Lí phu nhân đề nghị đến Ngạc Uyển quốc trước, Lí Tĩnh Lan hiện đã là Hoàng hậu, cũng sinh được một đứa con trai cho Ngân Diệp.
Hàn Phong và Bạch Liên quyết định rời đi, tiếp bước giang hồ, chẳng qua lần này là hai người dắt tay, không còn một người chạy, người kia đuổi theo nữa.
Ôn Ti Tình đương nhiên theo Lâu Mạnh Đào trở về Quan Vọng lâu, thời gian của y đã không còn nhiều lắm, định trong thời gian cuối cùng bầu bạn bên cạnh người mình yêu.
Người đến đón Ngọc Hoàn gửi thư về, phòng đã trống không, người chẳng biết đi đâu. Lí Tĩnh Lam sau khi nhận được tin này chỉ cười khẽ, vẫn chưa nói gì, nhưng y tin tưởng Ngọc Hoàn sẽ hạnh phúc.
.
Một ngày nào đó, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về phía đông, tiểu đồng đánh xe ngẩng đầu liếc nhìn trời, đột nhiên quay đầu hỏi vào trong xe: “Công tử, người mau nhìn, đám mây màu hồng này có phải rất kỳ dị hay không?”
Một bàn tay tái nhợt xốc màn xe lên, ngẩng đầu về phía nơi hắn chỉ, lộ ra ngũ quan cân đối nhưng vẻ mặt hơi tái, chỉ có đôi mắt đen thâm thúy là níu giữ lại chút sáng ngời trên khuôn mặt, nhưng phối hợp với làn da quá nhợt nhạt, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy một cơn lạnh giá trong tâm.
“Ừ, đúng là rất kỳ dị, e rằng Thánh Long quốc sắp…”
Một bàn tay màu đồng thiếc che miệng y lại, sau đó y bị tay kia kéo vào trong xe, tiểu đồng đánh xe nghe được một giọng trầm hô lên: “Sau này không cho phép ngươi lại xem thiên tượng nữa!”
Tiếp theo một trận ho nhẹ, một thanh âm yếu ớt nhưng chứa đầy ý cười hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
Lâu Mạnh Đào không nói, lại đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi y.
Rất lâu, ngay khi Ôn Ti Tình sắp thở không nổi nữa, Lâu Mạnh Đào mới buông y ra, “Ngươi sẽ không chết! Ta sẽ không cho ngươi chết! Người, cả đời đều là người của ta!”
Ôn Ti Tình cười khẽ, tựa vào trong ngực hắn nhẹ nhàng nói: “Mạnh Đào, ta yêu ngươi, ngươi yêu ta không?”
Kẻ kia vẫn không trả lời, nhưng hắn lại nâng một lọn tóc đen nhánh của Ôn Ti Tình lên, nhẹ nhàng kết vào cùng tóc mình…
Người bên cạnh xuống giường châm nến, rót một chén nước cho y, ôn nhu giam y vào lòng, “Làm sao vậy?”
Ôn Ti Tình không nói, nhẹ nhàng rút vào trong ngực hắn, uống một hớp nước trong tay hắn, ngước mắt nhìn hắn đờ ra, suy nghĩ cảnh mộng vừa rồi chẳng biết là có ý nghĩa gì.
Lâu Mạnh Đào như trấn an khẽ vỗ về lưng y, lau mồ hôi trên trán y, “Ngủ đi!”
Ôn Ti Tình ngoan ngoãn gật đầu, chui vào trong ổ chăn nhẹ nhàng khép mắt lại, nhưng khi Lâu Mạnh Đào đang tắt nến thì bất thình lình tung chăn xuống giường, vội vội vàng vàng nhằm ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời.
Lâu Mạnh Đào theo sát sau lưng, vung tay kéo y vào lòng, hơi hổn hển gầm nhẹ: “Ta đã nói không cho ngươi xem thiên tượng nữa!”
Ôn Ti Tình từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen sâu thẳm hiện lên một tia rối loạn, “Mạnh Đào! Mau, mau dẫn những nhân thủ này cùng ta đi cứu người!”
Lâu Mạnh Đào cau mày, một tay ôm ngang người y xoay lại, trong giọng nói đã có chút giận dữ: “Ngươi cho rằng mình còn có mấy cái mạng đủ để ngươi đi cứu những kẻ không quan hệ đó?”
“Y không phải kẻ không quan hệ, y là tiểu sư đệ của ta!” Ôn Ti Tình khẽ quát, vùng vẫy nhảy khỏi ***g ngực hắn, nhưng vì kích động, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Lâu Mạnh Đào tiến đến, lòng bàn tay để sau lưng y độ một luồng chân khí cho y, lại bị Ôn Ti Tình phát đi.
Cười khổ một tiếng, Ôn Ti Tình xoay người, chậm chạp đi về phía căn phòng, “Trong lòng ngươi, còn quan tâm chết sống của ta sao? Nếu quan tâm, vì sao ngay cả lời cầu khẩn nhỏ bé đó của ta cũng không đáp ứng? Nói yêu ta, liền khó khăn như thế sao?”
Lâu Mạnh Đào không nói gì, nhếch môi dõi theo bóng lưng y rời đi, hai tay rũ xuống bên người siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, thân người khẽ động, rốt cuộc vẫn là không đuổi theo…
Ôn Ti Tình trở về phòng, khi quay ra đã thay đổi một thân y bào màu xám, trong tay mang theo thứ Lâu Mạnh Đào biết là Lăng Thiên Kiếm.
Lăng Thiên Kiếm là một thanh linh kiếm chí âm chí dương, vừa chính vừa tà, thân kiếm toàn thân màu đỏ sẫm, dài ba thước ba tấc, không có chuôi kiếm, cũng không có mũi, lại có thể chém sắt như chém bùn. Lăng Thiên Kiếm lấy linh khí hấp thụ được từ chủ nhân mà trở nên mạnh mẽ, chủ nhân có linh khí càng mạnh, nó ắt mạnh, khi linh khí của chủ nhân yếu, nó cũng yếu.
Từ sau khi lần trước Ôn Ti Tình suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, Lăng Thiên Kiếm liền bị đặt trong phòng, luôn không dùng đến, lần này lại lấy ra thật đúng là khiến cho lòng người khiếp sợ.
Lâu Mạnh Đào tiến lên một bước, không nói gì chắn ngang đường y.
“Tránh ra!”
“Ngươi nên biết, ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Thì sao?” Ôn Ti Tình liếc mắt, nhướng mày nhìn hắn, trong con ngươi đen kịt lóe lên khiến cho tâm Lâu Mạnh Đào điên cuồng kinh hãi.
“Trả kiếm lại đi!” Ôn Ti Tình không hề lay chuyển, Lâu Mạnh Đào than nhẹ một tiếng, kéo y vào lòng, “Ta không muốn ngươi vì giết người mà mỗi đêm đều từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, Ti Tình, cho ta chút thời gian, ta…”
Ôn nhu của hắn khiến cho người ta tan nát cõi lòng, Ôn Ti Tình khẽ khàng nhắm mắt lại, hai hạt lệ từ trong mắt chảy ra, “Nhưng, ta không còn thời gian nữa.”
“Sẽ không đâu, ta sẽ không để cho ngươi chết!”
Lăng Thiên Kiếm từ trong tay rơi ra, Ôn Ti Tình nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, chớp mi che giấu thoáng bi ai gợn trong đáy mắt, y không nói với Lâu Mạnh Đào, tương lai không lâu sẽ có một hôn lễ, hắn mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, ngồi trong gian phòng thuộc về họ, cùng một người khác uống rượu mừng, còn y đứng ngoài cửa, nhìn chiếc màn màu đỏ thẫm buông xuống, từ đó, trong lòng hắn, không bao giờ còn một người tên là Ôn Ti Tình nữa.
.
Thúy Hoàn đi không bao lâu, cửa phòng lại bị gõ vang, vốn tưởng là Phúc Thọ đến truyền lệnh, nhưng mở ra lại thấy Thục Phi đang mang thai đứng ở cửa, mặc dù có thai, nhưng vẫn không làm giảm bớt tư thái ung dung lộng lẫy đó của nàng. Lộ ra không chút che giấu trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành là chán ghét và ghen tuông.
“Không mời ta vào trong ngồi một chút?”
“Chúng ta hình như không có chuyện gì để nói chứ?” Lí Tĩnh Lam đương nhiên sẽ không quên ngày ấy trong thiên lao nàng ta đã làm những chuyện gì với y.
Thục phi đưa tay cản cánh cửa khép lại, “ Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện liên quan đến việc ngươi rời cung.”
Lí Tĩnh Lam ngây ra, tiếp đó nghiêng người để nàng vào cửa.
Sau hai khắc chung, một cung nữ diện mạo bình thường từ trong phòng đi ra, thẳng tiến đến cửa cung, từ trong ngực lấy một khối kim bài đưa cho thủ vệ, sau đó rời cung lên một chiếc xe ngựa.
“Lí công tử?” Mã phu khẽ hỏi.
Lí Tĩnh Lam gật đầu, tiếp đó phân phó nói: “Đến Tiểu Đàm thôn.”
.
Ôn Ti Tình và Lâu Mạnh Đào cùng chung một chiếc xe ngựa, dựa vào tình báo cùa Quan Vọng lâu thu thập được mà lao về phía kinh thành, nếu không phải Lâu Mạnh Đào khăng khăng không cho y cưỡi ngựa, nói không chừng y giờ này đã sớm đến Long Thành rồi.
Đẩy mành cửa bố màu xám, Ôn Ti Tình lại hỏi: “Tiểu Ngư, còn xa không?”
“Công tử, sắp đến rồi.”
Lâu Mạnh Đào kéo y trở vào xe, “Nghỉ ngơi chút đi! Từ đêm hôm qua tỉnh dậy cũng chưa chợp mắt lại, y nếu đã là tiểu sư đệ của ngươi, chắc chắc công phu cũng không kém, ngươi đừng quá lo lắng.”
“Ừ.” Ôn Ti Tình tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tuy cũng đã nghĩ như thế, nhưng giấc mộng đêm qua vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, khiến cho y cảm thấy bất an.
.
Thời gian cơm chiều, đám người Lí Vệ Đình đang ngồi vây quanh trước bàn ăn, bất thình lình có hai người tiến vào phòng, Bạch Liên và Hàn Phong buông đũa, vẻ mặt đề phòng.
Người tới chắp tay hành lễ, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Hàn Phong.
“Là của Đại sư huynh?” Hàn Phong đưa ngọc bội cho Bạch Liên, nhìn hai người trước mắt hỏi: “Các ngươi là ai? Tại sao lại có ngọc bội của Ôn Ti Tình?”
Kẻ y bào màu xanh tiến lên một bước, chắp tay với Hàn Phong bọn họ nói: “Tại hạ là Tu của Quan Vọng lâu, chắn hẳn hai vị chính là sự đệ của Ôn công tử, Ôn công tử hiện tại đang là khách của Quan Vọng lâu, y ủy thác tại hạ đến báo cho các người, các người hiện nay không an toàn, phải lập tức rời khỏi nơi đây, vừa rồi khi chúng ta đến đã phát hiện trong góc tối có một nhóm người đang theo dõi, nhưng các người yên tâm, chúng ta không kinh động đến bọn chúng, khi các người rời đi tốt nhất cũng đừng kinh động đến chúng.”
“Có phải là bọn người đã cướp Lí Tĩnh Lam đi không? Bọn chúng rốt cuộc là ai? Cướp Lí Tĩnh Lam để làm gì?” Lí phu nhân đứng dậy hỏi, nàng đã từng là nhân sĩ giang hồ, đương nhiên biết cơ nghiệp của Quan Vọng lâu, tin tưởng lấy mạng lưới tình báo của bọn họ sẽ không thể không tra ra chuyện mất tích của Lí Tĩnh Lam.
Tu đang định đáp lời, đã thấy Bạch Liên ở gần đó bí mật nháy mắt với hắn, tuy có nghi hoặc, nhưng Tu vẫn lấp liếm đi, “Chuyện này tại hạ không rõ lắm, nhưng Lí phu nhân xin yên tâm, lâu chủ của chúng ta và Ôn công tử đã tiến hành điều tra việc này, nhất định có thể cứu Lí công tử ra.”
Giống như khi đến, Tu và đồng hành của hắn lại vô thanh vô tức biến mất khỏi phòng.
Mọi người vốn đang vì lo lắng cho Lí Tĩnh Lam mà không còn lòng dạ nào dùng cơm, giờ nghe được tin này, càng ăn không vô nữa.
Lí Vệ Đình trầm tư một lúc, hỏi: “Lời của họ Tu đó, có thể tin không?”
Bạch Liên vuốt ve ngọc bội trong tay, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Đại sư huynh có năng lực dự cảm tiên tri, sư huynh đệ chúng ta từng uống qua huyết tửu của nhau, Đại sư huynh nhất định cảm ứng được chuyện Lí Tĩnh Lam, cho nên mới phái người đến báo cho chúng ta biết.”
“Chúng ta hãy mau rời đi trước thôi! Đến khách *** Đại sư huynh nói đó chờ tin tức.” Hàn Phong nói: “Ta vào thành tìm một chiếc xe ngựa.”
“Đừng.” Bạch Liên lắc đầu, “Như vậy sẽ làm kinh động đến bọn chúng.”
“Chẳng lẽ muốn chúng ta đi bộ? Yển Thành, đối với những người biết võ công như chúng ta mà nói thì không tính là quá xa, nhưng Lí bá bá và Ngọc Hoàn thì sao?”
Đang nói, cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông, một người dừng một chiếc xe ngựa đứng trước cổng, hô: “Hàn công tử có ở chỗ này không?” Hàn Phong nghi hoặc, còn chưa đáp trả thì người đó lại hô: “Kinh thành có vị bằng hữu của ngài thỉnh tiểu nhân đến đón ngài tới tụ họp.”
Bạch Liên nháy mắt sáng tỏ mọi chuyện, đối phương có thể là người của Quan Vọng lâu, “Mọi người mau lên xe ngựa đi!”
Lí Vệ Đình gật đầu, kéo Lí phu nhân theo Hàn Phong ra ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Hoàn lại vẫn ngồi ở đó, thần sắc dại ra, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Ngọc Hoàn?” Bạch Liên nhẹ nhàng gọi.
Ngọc Hoàn ngẩng đầu, nhìn y, “Bạch công tử, Ngọc Hoàn… sẽ lưu lại. Nếu mọi người cùng rời đi, bọn chúng nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
“Này… này được không?”
“Cướp thiếu gia đi, là Hoàng thượng sao?” Ngọc Hoàn khẽ cười khổ, “Hoàng thượng vì sao lại nhất định không chịu buông tha cho thiếu gia đây?”
Bạch Liên không biết nên đáp như thế nào, cuối cùng chỉ lưu lại một câu: “Chúng ta sẽ trở về đón nàng”, liền như vậy rời đi.
.
Lí Tĩnh Lam xốc màn xe lên, nhìn cảnh vật càng ngày càng hoang vắng không nhịn được hỏi: “Tiểu ca nhi, đây không phải là đường đến Tiểu Đàm thôn, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Xa phu đánh xe ngoảnh đầu nhìn y, cười lạnh một tiếng, “Mang ngươi đến chỗ ngươi nên đi.”
Lí Tĩnh Lam ngẩng người, liền hiểu rõ, mỉm cười. Lí Tĩnh Lam rởi khỏi xe ngựa, đến ngồi cạnh xa phu, “Ngươi tên gì?”
Xa phu cả kinh, quay đầu nhìn y một cái, chẳng hiểu y đang có ý định gì, “Ta, không tên không họ.”
Lí Tĩnh Lam thoáng nở nụ cười, nhìn tay mình không nói.
“Ngươi đang nhìn gì?” Vốn không nên hỏi, nhưng xa phu vẫn hỏi, hắn đã từng giết vô số người, thấy qua vô số người khi ngã xuống bên chân mình, tư thế khó coi đó lại không ai giống như y cả, biết mình sắp chết mà còn bình tĩnh như thế, thậm chí còn có thể mỉm cười.
“Đang nhìn cái này.” Lí Tĩnh Lam duỗi tay của mình đến trước mắt xa phu, lộ ra trên cổ tay là một đường sẹo, “Nếu không có cái này, ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta.”
“Hừ! Bị người cắt đứt gân tay sao?” Xa phu khinh khỉnh hừ lạnh. Hắn nhĩ lực rất tốt nghe được sau lưng hình như có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, quay đầu nhìn thoáng qua, hung ác nói với Lí Tĩnh Lam: “Quay vào trong xe đi! Đừng nghĩ đến cầu cứu người khác, chẳng qua sẽ chỉ gia tăng thêm càng nhiều vong linh thôi.”
Lí Tĩnh Lam vẫn cười, nhưng cũng chưa trở vào trong xe.
Hai chiếc xe ngựa rốt cuộc từ từ tiếp cận, xe ngựa phía sau vượt qua cản đường xe ngựa của Lí Tĩnh Lam, hai người từ trong xe nhảy xuống, đi về phía bọn họ bên này.
Xa phu cầm nhuyễn kiếm bên hông, toàn thân đề phòng nhìn chăm chăm kẻ đang tới.
Lí Tĩnh Lam lần này khẽ cười thành tiếng, nhìn xa phu nói: “Xem ra ta cược thắng rồi!”
“Ngươi nói gì đó?” Xa phu vừa chăm chú nhìn hai người càng đi càng gần, vừa hỏi.
“Khi nhận an bài của Thục phi, ta đã tự đánh cược với mình, ta cược là Đại sư huynh nhất định sẽ cảm ứng được ta gặp nguy hiểm mà đến cứu ta.” Lí Tĩnh Lam xoay đầu nhìn lướt qua hai người đã đến gần, trong đó có một vị đích thực là Đại sư huynh của y, y lại mỉm một nụ cười, tiếp đó đưa tay đẩy mạnh xa phu, “Cho nên, ngươi sẽ chết.”
Xa phu nhất thời không đề phòng y, rốt cuộc cứ như vậy bị đẩy xuống xe, Lâu Mạnh Đào cách đó không xa phi thân lên, sau hơn mười chiêu, xa phu cầm kiếm ngã xuống bên đường, không đứng lên nữa.
Lí TĨnh Lam vào trong xe ngựa, lấy ra một kiện y bào màu lam khi ra cung thay cho hắn, sau đó dùng kiếm rạch mặt hắn, tháo chiếc trâm trên đầu xuống vuốt ve một chút, cuối cùng cài lên đầu người chết.
“Cảm tạ huynh, Đại sư huynh, huynh gầy quá.”
Ôn Ti Tình cười một tiếng, muốn định như trước đây vỗ vỗ đầu y, lại phát hiện qua vài năm không gặp, y tiểu sư đệ này cao lớn không ít, không còn là đứa trẻ y duỗi tay ra là có thể chạm lên đầu được nữa.
Lí Tĩnh Lam thấy y vươn tay giữa chừng, biết y đang nghĩ gì, bèn khom người đưa đầu đến trước mặt y, “Đại sư huynh đã lâu không xoa đầu Tĩnh Lam rồi nhỉ!”
“Đệ a!” Ôn Ti Tình vỗ nhẹ hai cái, ôm y vào lòng, “Lớn như vậy còn khiến cho Đại sư huynh phải lo lắng thế này.”
“Ha ha, thân thể Đại sư huynh thế nào? Tình được người định mệnh của huynh chưa?”
Ôn Ti Tình buông y ra, kéo Lâu Mạnh Đào bên cạnh, tựa vào trong ngực hắn không nói gì chỉ cười.
Lí Tĩnh Lam sững sờ nhìn y, hồi lâu mới mỉm cười cay đắng, lệ, bất tri bất giác rơi khỏi khoe mi. Đáng chết! Như thế nào mới rời đi mà đã lại nhớ đến hắn rồi?
.
Xe ngựa của đám người Lí Vệ Đình liên tục chạy về phía Yển Thành, Hàn Phong và Bạch Liên chú ý xe ngựa luôn luôn bị người bám theo, khi đi được khoảng hơn mười dặm, những người đó đột nhiên mất tăm tích, nghĩ rằng là bị người của Quan Vọng lâu giải quyết rồi, vì thế đoàn người tiếp tục đi về phía Yển Thành.
Hơn mười ngày sau, Lí Tĩnh Lam hội họp với vợ chồng Lí Vệ Đình trong một khách ***, mọi người tụ lại trong chốc lát.
Lí phu nhân đề nghị đến Ngạc Uyển quốc trước, Lí Tĩnh Lan hiện đã là Hoàng hậu, cũng sinh được một đứa con trai cho Ngân Diệp.
Hàn Phong và Bạch Liên quyết định rời đi, tiếp bước giang hồ, chẳng qua lần này là hai người dắt tay, không còn một người chạy, người kia đuổi theo nữa.
Ôn Ti Tình đương nhiên theo Lâu Mạnh Đào trở về Quan Vọng lâu, thời gian của y đã không còn nhiều lắm, định trong thời gian cuối cùng bầu bạn bên cạnh người mình yêu.
Người đến đón Ngọc Hoàn gửi thư về, phòng đã trống không, người chẳng biết đi đâu. Lí Tĩnh Lam sau khi nhận được tin này chỉ cười khẽ, vẫn chưa nói gì, nhưng y tin tưởng Ngọc Hoàn sẽ hạnh phúc.
.
Một ngày nào đó, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về phía đông, tiểu đồng đánh xe ngẩng đầu liếc nhìn trời, đột nhiên quay đầu hỏi vào trong xe: “Công tử, người mau nhìn, đám mây màu hồng này có phải rất kỳ dị hay không?”
Một bàn tay tái nhợt xốc màn xe lên, ngẩng đầu về phía nơi hắn chỉ, lộ ra ngũ quan cân đối nhưng vẻ mặt hơi tái, chỉ có đôi mắt đen thâm thúy là níu giữ lại chút sáng ngời trên khuôn mặt, nhưng phối hợp với làn da quá nhợt nhạt, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy một cơn lạnh giá trong tâm.
“Ừ, đúng là rất kỳ dị, e rằng Thánh Long quốc sắp…”
Một bàn tay màu đồng thiếc che miệng y lại, sau đó y bị tay kia kéo vào trong xe, tiểu đồng đánh xe nghe được một giọng trầm hô lên: “Sau này không cho phép ngươi lại xem thiên tượng nữa!”
Tiếp theo một trận ho nhẹ, một thanh âm yếu ớt nhưng chứa đầy ý cười hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
Lâu Mạnh Đào không nói, lại đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi y.
Rất lâu, ngay khi Ôn Ti Tình sắp thở không nổi nữa, Lâu Mạnh Đào mới buông y ra, “Ngươi sẽ không chết! Ta sẽ không cho ngươi chết! Người, cả đời đều là người của ta!”
Ôn Ti Tình cười khẽ, tựa vào trong ngực hắn nhẹ nhàng nói: “Mạnh Đào, ta yêu ngươi, ngươi yêu ta không?”
Kẻ kia vẫn không trả lời, nhưng hắn lại nâng một lọn tóc đen nhánh của Ôn Ti Tình lên, nhẹ nhàng kết vào cùng tóc mình…
/74
|