- Tống tiên sinh, ta biết ngài không tin ta, khóa ngọc này cũng không phải là một bộ trang sức hoàn chỉnh, ít nhất còn có hai loại.. Ta có thứ này, ngài cứ mang về, đợi ngài suy nghĩ kỹ thì liên hệ với Lưu tổng.
- Cái gì vậy?
Hai mắt Tống Hoàn đỏ ửng, hỏi.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Tiêu Phàm.
Tân Lâm vừa ra tay, quả là làm cho mọi người chấn động.
Tống tam ca đại danh lừng lẫy trên giang hồ, đến một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi.
Người xuất thủ còn không phải đích thân Tiêu nhất thiếu, mà chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp, trẻ trung bên cạnh hắn.
Có điều, đám người không ngờ vật mà Tiêu Phàm lấy ra lại là một tấm phù, bên trên mảnh giấy vàng thô ráp vẽ một bản đồ kỳ quái bằng chu sa đỏ tươi.
Loại phù này, những người ở đây biết rõ hơn ai hết. Đều là những cao nhân nghiên cứu cổ vật, mấy người Tống Hoàn lại là đào mộ tặc, thường xuyên nhìn thấy loại bản đồ này trong các ngôi mộ cổ. Nhưng chưa từng có người nào thật sự chú ý đến những thứ này.
Trộm mộ tuy không phải là một việc quang minh chính đại, nhưng kế thừa lại đặc biệt lâu đời. Lão tổ tông có một quyển “Quy tắc” hoàn chỉnh lưu truyền lại, có điều càng về sau thì việc tuân thủ các quy tắc đó cũng giảm dần đi, thậm chí rất nhiều người chỉ coi đó là hình thức.
Kẻ trộm mộ hiện đại cũng ngày càng vì cái lợi trước mắt.
Sự phát triển của khoa học tự nhiên làm bọn họ càng coi cái nghề trộm mộ này là con đường làm giàu. Điều này là 1 sự miệt thị đối với những điều cấm kỵ của lão tổ tông.
Âu cũng chỉ là sự mê tín phong kiến mà thôi!
Khoa học kỹ thuật cổ đại không phát triển, quá nhiều mê tín phong kiến, rất nhiều cái gọi là “Quy tắc”, đơn thuần chính là tự mình dọa mình.
Tống Hoàn tuy không tin tất cả những gì lão tổ tông để lại, nhưng cũng không tin nhiều, nhất là khi y chưa bị bệnh. Chính vì vốn dĩ không tin, là một cao thủ võ lâm, tuổi chưa nhiều, lại mau chóng có tiếng trong giới trộm mộ, đều là nhờ thực lực của y. Điều này khiến Tống Hoàn khá tự tin.
Nhưng bây giờ, y vẫn nhận lấy cái phù.
Hai tay cầm lấy.
Giang hồ chính là thực tế như vậy. Đến một ả nha đầu bên cạnh người ta, y cũng không đánh nổi, thì đành phải cúi đầu khuất phục. Thế giới này là như vậy, sức mạnh tuyệt đối hoàn toàn quyết định mọi thứ.
Nhưng mà Tống Hoàn quả thật không nhận biết được bức phù này có tác dụng gì.
- Vương Nhạn, thu dọn đồ, chúng ta đi.
Vừa nhận bức phù, Tống Hoàn cũng chẳng còn tâm trạng chờ đợi nữa.
Thật chẳng có tý sĩ diện nào.
Vương Nhạn vâng một tiếng rồi mau chóng cùng một tên người hầu thu từng chiếc cổ vật cất vào vali có khóa và túi xách.
- Bát gia, thật ngại quá, hôm nay huynh đệ ta đã làm xấu mặt ngài rồi, sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác vậy.
Tống Hoàn chắp tay chào Lưu Mặc, cũng không để ý đến Tiêu Phàm và Tân Lâm, xoay người rời đi.
Lưu Mặc cũng không giữ lại.
Ba người theo chỉ dẫn của thư ký rời khỏi “Mặc Hiên”. Lúc này Lưu Mặc mới nói với Tiêu Phàm :
- Nhất thiếu…
Tiêu Phàm cười nhẹ, nói:
- Không làm khó việc làm ăn của ngài chứ?
Lưu Mặc lắc đầu, cười nói:
- Làm ăn hay không, khoan hãy nói. Lần này bọn họ đến ngoại trừ chiếc quạt gấp kia, thì cũng không có thứ gì đặc sắc.
- Phải, chiếc quạt đúng là rất thú vị. Nhìn nét vẽ đích thực là vết tích của Đường Bá Hổ, thật là hơi kỳ lạ.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Có thể khiến cho Đường Dần vẽ tranh, còn đề thơ tuyệt mệnh trước khi chết thì chủ nhân của chiếc quạt nàychắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Hơn nữa lại cố ý là ngôi mộ vô danh. Nhất thiếu suy đoán ngôi mộ này ở Thanh Sơn, không phải là ở Ngô Trung…Điều này lại càng kỳ lạ.
Nhất thiếu nói, trên chiếc khóa trường mệnh mang linh khí của mộ chủ khi còn sống, nói như vậy thì ta lại nghĩ đến một người.
- Lưu Tổng nghĩ đến người nào?
Tiêu Phàm mỉm cười hỏi lại.
- Vương Thủ Nhân. Dương Minh tiên sinh!
Tiêu Phàm liền cười.
Vương Dương Minh là tác giả của cuốn Lục vương tâm học chi tập, là nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục, nhà triết học, là bậc nho sĩ nổi tiếng thời nhà Minh, tinh thông nho thích đạo Tam gia, hơn nữa còn là đại sư khí công, hẳn còn là một cao thủ võ học.
Theo ghi chép của ‘Vương thủ Nhân toàn tập’, Minh Võ Tông Chính Đức năm thứ mười bốn, Ninh Vương Chu Thần Hào tạo phản, Vương Dương Minh phụng chỉ xuất quân đi dẹp phản, đêm đến luyện khí công, tiếng dội vang xa làm cả đám quân kinh sợ.
Lưu Mặc liền nói:
- Về thời gian có vẻ cũng đối chiếu được. Vương Thủ Nhân sống vào thời Gia Tĩnh năm thứ 7, cũng chính là năm 1529 Công Nguyên, Đường Dần sống vào thời Gia Tĩnh năm thứ 2 – tức là năm 1524 Công nguyên. Từ Chính Đức năm thứ 16 đến Gia Tĩnh năm thứ 6, Vương Thủ Nhân xây trường học ở quê nhà, hiệu đính cuốn “ Truyện tập lục”. Trong thời gian này có khả năng ông ta sang nước Ngô, và gặp Đường Dần. Tuy không thấy ghi chép lại trong sử sách, nhưng cũng không phải không có khả năng. Với thân phận đại nho sĩ thời đó, ông ta mời Đường Dần vẽ bức tranh quạtthì cũng có thể. Chỉ có điều…
Lưu Mặc nói xong, lại trầm ngâm, xem ra có điều gì khó giải thích.
Không hổ danh là nhân vật đình đám số một trong giới chơi cổ vật ở thủ đô, Lưu Bát gia hiểu tường tận gia thế các danh nhân lịch sử.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Mộ Dương Minh tiên sinh không nằm ở Thanh Sơn, hơn nữa lại là ngôi mộ được địa phương chú trọng bảo vệ, bọn người Tống Hoàn không đến nỗi điên mà đi trộm cổ mộ được bảo vệ như vậy.
- Đúng, hơn nữa theo Nhất thiếu suy đoán thì bọn họ trộm mộ ở Thanh Sơn. Dương Minh tiên sinh đúng là sống trong cảnh nội Thanh Sơn, nhưng mộ chí lại không ở Thanh Sơn.
Từ sự tức giận của Tống Hoàn vừa rồi, có thể thấy Tiêu Phàm suy đoán bọn họ trộm mộ ở Thanh Sơn là cực kỳ chính xác. Nếu không, Tống Hoàn cũng không phản ứng kịch liệt như vậy.
Tiêu Phàm cười cười nói:
- Lưu tổng, Dương Minh tiên sinh tinh thông Tam gia đạo, là đại sư khí công, ngài không thấy tuổi thọ của ông ta quá ít sao?
- Đúng vậy, mới 50 mấy, chưa đến 60 tuổi. Tuy người cổ đại thông thường sống không thọ, nhưng đối với một cao thủ võ lâm, tinh thông khí công thì tuổi thọ này quả thực không cao. Ý của Nhất thiếu là..
Ánh mắt của Lưu Mặc đột nhiên lấp lánh, dường như đã nghĩ ra một khả năng nào đó cực kỳ thú vị.
Tiêu Phàm chỉ cười chứ không nói.
Thực tế lịch sử rốt cuộc là thế nào, hậu nhân cũng có thể phán đoán được. Không hẳn là những ghi chép trong sử sách đều chắc chắn tin cậy và chân thực. Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, một người giả chết chẳng phải là rất nhiều phiền toái chứ đừng nói chi đến thời cổ đại.
Huyệt mộ của các đại quan Minh triều dần dần chẳng còn bản ghi chép Mộ chí nào, chẳng phải rất kỳ lạ sao?
- Đây nếu đúng là di vật của Dương Minh tiên sinh thì đúng là thú vị.
Lưu Mạc cũng cười rồi lắc đầu nói.
Cho dù là di vật của Dương Minh tiên sinh, xem ra cũng không liên quan nhiều tới Lưu Bát gia. Nếu Tiêu Nhất thiếu quả có hứng thú, thì Lưu Bát gia sẽ không tranh đoạt với Nhất thiếu. Dẫu có tranh đoạt được, thì cũng chưa chắc đã sử dụng được.
Đối với loại dương khí mang màu sắc kế thừa đạo giáo này, sự hiểu biết của Lưu Bát gia không chắc là nhiều hơn Tiêu Phàm.
Đúng như Tiêu Phàm nói, loại đồ này, người biết mà mang nó theo thì sẽ là báu vật. Người không biết mà dùng nó, chính là một loại độc dược độc nhất, bùa đòi mạng.
- Lưu tổng, hôm nay làm phiền rồi, thật ngại quá.
Tiêu Phàm xem ra không muốn nói nhiều về chuyện này, đứng lên chắp tay từ biệt.
Lưu Mặc vội vàng đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Nhất thiếu khách khí quá rồi. Nhất thiếu là khách quý nhất ở đây, Lưu Mặc ta muốn mời còn chả được.
Đích thân khách khí tiễn Tiêu Phàm ra đến cửa, nhìn theo Tiêu Phàm và Tân Lâm bước lên chiếc xe nửa hiện đại nửa cổ xưa, chẳng có gì là thu hút.
Tân Lâm nổ máy xe, lạnh lùng nói:
- Lưu Bát gia cũng chẳng tốt lành gì.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Gã ta là người làm ăn, phải lo nghĩ quá nhiều chuyện. Chuyện này cũng không trách gã ta được, gã không muốn đắc tội với cả hai phía.
- Không đắc tội, ít nhất cũng phải nhắc nhở chứ? Cái gã đứng ở đằng sau Tống Hoàn, cũng không dễ chọc đâu.
- Không sao, chúng ta cũng không muốn gây với y, chính là muốn giao dịch thôi.
Tân lâm gật gật đầu, lái xe ra khỏi Thiên Nguyên cư xá.
Tống Hoàn tức đầy bụng, ngồi trên xe vẻ mặt u ám. Vương Nhạn đích thân lái xe, câm như hến, sợ nói sai một câu cũng làm cho Tống tam ca nổi cơn thịnh nộ.
Tính tình Tống tam ca vốn đã không ôn hòa, nhất là sau khi bệnh, lại càng cáu gắt, các huynh đệ không ít người bị y trách mắng.
Có điều so sánh ra thì Tống tam ca còn tốt hơn Đại Đương gia rất nhiều.
Đại Đương gia yêu quý các huynh đệ thì đúng là yêu quý, khi tức giận cũng đúng là tức giận, chẳng có ai là không sợ.
Xe Vương Nhạn lái là một chiếc xe nhỏ, thậm chí còn cũ hơn cả xe của Tân Lâm, tất nhiên là không quá nát. Xe đẹp sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, xe quá nát cũng vậy, sẽ khiến mọi người chăm chú.
Trông có vẻ rất bình thường mới là vương đạo khiêm tốn.
Nhưng thấy thế mà không phải thế mới khó, nhất định phải nắm rõ một mức độ nào đó.
Tống Hoàn không có ý trút giận lên Vương Nhạn, chỉ có nét mặt thâm trầm, u ám. Chiếc phù mà Tiêu Phàm đưa cho y, cứ để ở đầu xe, cái phù chu sa màu đỏ tươi, đặc biệt chói mắt. Ánh mắt Tống Hoàn nhìn chằm chằm vào chiếc phù, cứ như đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hận không nuốt nổi.
Chiếc xe vẫn chưa vào thành, men theo một con đường mới mở, rẽ mấy khúc quanh, sau một giờ đồng hồ thì rẽ vào một cư xá ở ngoại ô thành phố. Đẳng cấp của cư xá này không thua cư xá Thiên Nguyên chút nào, là một trong số cư xá cao cấp mới đưa vào khai thác gần đây của công ty bất động sản lớn nào đó của thủ đô. Người nào có thể sống trong cư xá này thì cực kỳ giàu có.
Khung cảnh cư xá khá đẹp, cổng gác cũng rất nghiêm ngặt. Nếu không phải trên chiếc xe có thẻ thông hành ra vào, chỉ sợ sẽ bị bảo vệ chặn lại, tra hỏi cẩn thận.
Những người ở cư xá này, thật chẳng có ai đi loại xe nát này.
BMW, thậm chí là xe đua đẳng cấp mới nhất đều có thể thấy bất cứ lúc nào trong cư xá, giống như nhiều năm trước có nhiều xe đạp để trong trường, không có gì khác thường cả.
Chiếc xe chạy vào một tòa biệt thự độc lập, so về kiến trúc tự nhiên thì không thể sánh bằng biệt thự “Thiên tự số 1” của cư xá Thiên Nguyên. Nhưng ở trong cư xá này, đã coi như là một biệt thự lơn cực kỳ xa hoa rồi.
Trước khi xuống xe, Tống Hoàn cầm lấy chiếc phù, dáng vẻ rất cẩn thận, tựa như sợ sẽ làm hỏng nó.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, vội vã của Tống Hoàn đi vào tòa biệt thự, Vương Nhạn không kìm lòng nổi mà lắc lắc đầu.
Tam ca hôm nay quả thật quá mất mặt.
Thật không biết Đại Đương gia nghe chuyện này xong sẽ có phản ứng thế nào. Đại Đương gia có tiếng bao che yếu điểm, khả năng là Nhất thiếu họ Tiêu đó sẽ gặp phiền phức rồi.
Làm không tốt còn có thể là phiền phức rất lớn!
- Cái gì vậy?
Hai mắt Tống Hoàn đỏ ửng, hỏi.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Tiêu Phàm.
Tân Lâm vừa ra tay, quả là làm cho mọi người chấn động.
Tống tam ca đại danh lừng lẫy trên giang hồ, đến một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi.
Người xuất thủ còn không phải đích thân Tiêu nhất thiếu, mà chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp, trẻ trung bên cạnh hắn.
Có điều, đám người không ngờ vật mà Tiêu Phàm lấy ra lại là một tấm phù, bên trên mảnh giấy vàng thô ráp vẽ một bản đồ kỳ quái bằng chu sa đỏ tươi.
Loại phù này, những người ở đây biết rõ hơn ai hết. Đều là những cao nhân nghiên cứu cổ vật, mấy người Tống Hoàn lại là đào mộ tặc, thường xuyên nhìn thấy loại bản đồ này trong các ngôi mộ cổ. Nhưng chưa từng có người nào thật sự chú ý đến những thứ này.
Trộm mộ tuy không phải là một việc quang minh chính đại, nhưng kế thừa lại đặc biệt lâu đời. Lão tổ tông có một quyển “Quy tắc” hoàn chỉnh lưu truyền lại, có điều càng về sau thì việc tuân thủ các quy tắc đó cũng giảm dần đi, thậm chí rất nhiều người chỉ coi đó là hình thức.
Kẻ trộm mộ hiện đại cũng ngày càng vì cái lợi trước mắt.
Sự phát triển của khoa học tự nhiên làm bọn họ càng coi cái nghề trộm mộ này là con đường làm giàu. Điều này là 1 sự miệt thị đối với những điều cấm kỵ của lão tổ tông.
Âu cũng chỉ là sự mê tín phong kiến mà thôi!
Khoa học kỹ thuật cổ đại không phát triển, quá nhiều mê tín phong kiến, rất nhiều cái gọi là “Quy tắc”, đơn thuần chính là tự mình dọa mình.
Tống Hoàn tuy không tin tất cả những gì lão tổ tông để lại, nhưng cũng không tin nhiều, nhất là khi y chưa bị bệnh. Chính vì vốn dĩ không tin, là một cao thủ võ lâm, tuổi chưa nhiều, lại mau chóng có tiếng trong giới trộm mộ, đều là nhờ thực lực của y. Điều này khiến Tống Hoàn khá tự tin.
Nhưng bây giờ, y vẫn nhận lấy cái phù.
Hai tay cầm lấy.
Giang hồ chính là thực tế như vậy. Đến một ả nha đầu bên cạnh người ta, y cũng không đánh nổi, thì đành phải cúi đầu khuất phục. Thế giới này là như vậy, sức mạnh tuyệt đối hoàn toàn quyết định mọi thứ.
Nhưng mà Tống Hoàn quả thật không nhận biết được bức phù này có tác dụng gì.
- Vương Nhạn, thu dọn đồ, chúng ta đi.
Vừa nhận bức phù, Tống Hoàn cũng chẳng còn tâm trạng chờ đợi nữa.
Thật chẳng có tý sĩ diện nào.
Vương Nhạn vâng một tiếng rồi mau chóng cùng một tên người hầu thu từng chiếc cổ vật cất vào vali có khóa và túi xách.
- Bát gia, thật ngại quá, hôm nay huynh đệ ta đã làm xấu mặt ngài rồi, sau này có cơ hội tiếp tục hợp tác vậy.
Tống Hoàn chắp tay chào Lưu Mặc, cũng không để ý đến Tiêu Phàm và Tân Lâm, xoay người rời đi.
Lưu Mặc cũng không giữ lại.
Ba người theo chỉ dẫn của thư ký rời khỏi “Mặc Hiên”. Lúc này Lưu Mặc mới nói với Tiêu Phàm :
- Nhất thiếu…
Tiêu Phàm cười nhẹ, nói:
- Không làm khó việc làm ăn của ngài chứ?
Lưu Mặc lắc đầu, cười nói:
- Làm ăn hay không, khoan hãy nói. Lần này bọn họ đến ngoại trừ chiếc quạt gấp kia, thì cũng không có thứ gì đặc sắc.
- Phải, chiếc quạt đúng là rất thú vị. Nhìn nét vẽ đích thực là vết tích của Đường Bá Hổ, thật là hơi kỳ lạ.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Có thể khiến cho Đường Dần vẽ tranh, còn đề thơ tuyệt mệnh trước khi chết thì chủ nhân của chiếc quạt nàychắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Hơn nữa lại cố ý là ngôi mộ vô danh. Nhất thiếu suy đoán ngôi mộ này ở Thanh Sơn, không phải là ở Ngô Trung…Điều này lại càng kỳ lạ.
Nhất thiếu nói, trên chiếc khóa trường mệnh mang linh khí của mộ chủ khi còn sống, nói như vậy thì ta lại nghĩ đến một người.
- Lưu Tổng nghĩ đến người nào?
Tiêu Phàm mỉm cười hỏi lại.
- Vương Thủ Nhân. Dương Minh tiên sinh!
Tiêu Phàm liền cười.
Vương Dương Minh là tác giả của cuốn Lục vương tâm học chi tập, là nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục, nhà triết học, là bậc nho sĩ nổi tiếng thời nhà Minh, tinh thông nho thích đạo Tam gia, hơn nữa còn là đại sư khí công, hẳn còn là một cao thủ võ học.
Theo ghi chép của ‘Vương thủ Nhân toàn tập’, Minh Võ Tông Chính Đức năm thứ mười bốn, Ninh Vương Chu Thần Hào tạo phản, Vương Dương Minh phụng chỉ xuất quân đi dẹp phản, đêm đến luyện khí công, tiếng dội vang xa làm cả đám quân kinh sợ.
Lưu Mặc liền nói:
- Về thời gian có vẻ cũng đối chiếu được. Vương Thủ Nhân sống vào thời Gia Tĩnh năm thứ 7, cũng chính là năm 1529 Công Nguyên, Đường Dần sống vào thời Gia Tĩnh năm thứ 2 – tức là năm 1524 Công nguyên. Từ Chính Đức năm thứ 16 đến Gia Tĩnh năm thứ 6, Vương Thủ Nhân xây trường học ở quê nhà, hiệu đính cuốn “ Truyện tập lục”. Trong thời gian này có khả năng ông ta sang nước Ngô, và gặp Đường Dần. Tuy không thấy ghi chép lại trong sử sách, nhưng cũng không phải không có khả năng. Với thân phận đại nho sĩ thời đó, ông ta mời Đường Dần vẽ bức tranh quạtthì cũng có thể. Chỉ có điều…
Lưu Mặc nói xong, lại trầm ngâm, xem ra có điều gì khó giải thích.
Không hổ danh là nhân vật đình đám số một trong giới chơi cổ vật ở thủ đô, Lưu Bát gia hiểu tường tận gia thế các danh nhân lịch sử.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Mộ Dương Minh tiên sinh không nằm ở Thanh Sơn, hơn nữa lại là ngôi mộ được địa phương chú trọng bảo vệ, bọn người Tống Hoàn không đến nỗi điên mà đi trộm cổ mộ được bảo vệ như vậy.
- Đúng, hơn nữa theo Nhất thiếu suy đoán thì bọn họ trộm mộ ở Thanh Sơn. Dương Minh tiên sinh đúng là sống trong cảnh nội Thanh Sơn, nhưng mộ chí lại không ở Thanh Sơn.
Từ sự tức giận của Tống Hoàn vừa rồi, có thể thấy Tiêu Phàm suy đoán bọn họ trộm mộ ở Thanh Sơn là cực kỳ chính xác. Nếu không, Tống Hoàn cũng không phản ứng kịch liệt như vậy.
Tiêu Phàm cười cười nói:
- Lưu tổng, Dương Minh tiên sinh tinh thông Tam gia đạo, là đại sư khí công, ngài không thấy tuổi thọ của ông ta quá ít sao?
- Đúng vậy, mới 50 mấy, chưa đến 60 tuổi. Tuy người cổ đại thông thường sống không thọ, nhưng đối với một cao thủ võ lâm, tinh thông khí công thì tuổi thọ này quả thực không cao. Ý của Nhất thiếu là..
Ánh mắt của Lưu Mặc đột nhiên lấp lánh, dường như đã nghĩ ra một khả năng nào đó cực kỳ thú vị.
Tiêu Phàm chỉ cười chứ không nói.
Thực tế lịch sử rốt cuộc là thế nào, hậu nhân cũng có thể phán đoán được. Không hẳn là những ghi chép trong sử sách đều chắc chắn tin cậy và chân thực. Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, một người giả chết chẳng phải là rất nhiều phiền toái chứ đừng nói chi đến thời cổ đại.
Huyệt mộ của các đại quan Minh triều dần dần chẳng còn bản ghi chép Mộ chí nào, chẳng phải rất kỳ lạ sao?
- Đây nếu đúng là di vật của Dương Minh tiên sinh thì đúng là thú vị.
Lưu Mạc cũng cười rồi lắc đầu nói.
Cho dù là di vật của Dương Minh tiên sinh, xem ra cũng không liên quan nhiều tới Lưu Bát gia. Nếu Tiêu Nhất thiếu quả có hứng thú, thì Lưu Bát gia sẽ không tranh đoạt với Nhất thiếu. Dẫu có tranh đoạt được, thì cũng chưa chắc đã sử dụng được.
Đối với loại dương khí mang màu sắc kế thừa đạo giáo này, sự hiểu biết của Lưu Bát gia không chắc là nhiều hơn Tiêu Phàm.
Đúng như Tiêu Phàm nói, loại đồ này, người biết mà mang nó theo thì sẽ là báu vật. Người không biết mà dùng nó, chính là một loại độc dược độc nhất, bùa đòi mạng.
- Lưu tổng, hôm nay làm phiền rồi, thật ngại quá.
Tiêu Phàm xem ra không muốn nói nhiều về chuyện này, đứng lên chắp tay từ biệt.
Lưu Mặc vội vàng đứng dậy đáp lễ, cười nói:
- Nhất thiếu khách khí quá rồi. Nhất thiếu là khách quý nhất ở đây, Lưu Mặc ta muốn mời còn chả được.
Đích thân khách khí tiễn Tiêu Phàm ra đến cửa, nhìn theo Tiêu Phàm và Tân Lâm bước lên chiếc xe nửa hiện đại nửa cổ xưa, chẳng có gì là thu hút.
Tân Lâm nổ máy xe, lạnh lùng nói:
- Lưu Bát gia cũng chẳng tốt lành gì.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Gã ta là người làm ăn, phải lo nghĩ quá nhiều chuyện. Chuyện này cũng không trách gã ta được, gã không muốn đắc tội với cả hai phía.
- Không đắc tội, ít nhất cũng phải nhắc nhở chứ? Cái gã đứng ở đằng sau Tống Hoàn, cũng không dễ chọc đâu.
- Không sao, chúng ta cũng không muốn gây với y, chính là muốn giao dịch thôi.
Tân lâm gật gật đầu, lái xe ra khỏi Thiên Nguyên cư xá.
Tống Hoàn tức đầy bụng, ngồi trên xe vẻ mặt u ám. Vương Nhạn đích thân lái xe, câm như hến, sợ nói sai một câu cũng làm cho Tống tam ca nổi cơn thịnh nộ.
Tính tình Tống tam ca vốn đã không ôn hòa, nhất là sau khi bệnh, lại càng cáu gắt, các huynh đệ không ít người bị y trách mắng.
Có điều so sánh ra thì Tống tam ca còn tốt hơn Đại Đương gia rất nhiều.
Đại Đương gia yêu quý các huynh đệ thì đúng là yêu quý, khi tức giận cũng đúng là tức giận, chẳng có ai là không sợ.
Xe Vương Nhạn lái là một chiếc xe nhỏ, thậm chí còn cũ hơn cả xe của Tân Lâm, tất nhiên là không quá nát. Xe đẹp sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, xe quá nát cũng vậy, sẽ khiến mọi người chăm chú.
Trông có vẻ rất bình thường mới là vương đạo khiêm tốn.
Nhưng thấy thế mà không phải thế mới khó, nhất định phải nắm rõ một mức độ nào đó.
Tống Hoàn không có ý trút giận lên Vương Nhạn, chỉ có nét mặt thâm trầm, u ám. Chiếc phù mà Tiêu Phàm đưa cho y, cứ để ở đầu xe, cái phù chu sa màu đỏ tươi, đặc biệt chói mắt. Ánh mắt Tống Hoàn nhìn chằm chằm vào chiếc phù, cứ như đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hận không nuốt nổi.
Chiếc xe vẫn chưa vào thành, men theo một con đường mới mở, rẽ mấy khúc quanh, sau một giờ đồng hồ thì rẽ vào một cư xá ở ngoại ô thành phố. Đẳng cấp của cư xá này không thua cư xá Thiên Nguyên chút nào, là một trong số cư xá cao cấp mới đưa vào khai thác gần đây của công ty bất động sản lớn nào đó của thủ đô. Người nào có thể sống trong cư xá này thì cực kỳ giàu có.
Khung cảnh cư xá khá đẹp, cổng gác cũng rất nghiêm ngặt. Nếu không phải trên chiếc xe có thẻ thông hành ra vào, chỉ sợ sẽ bị bảo vệ chặn lại, tra hỏi cẩn thận.
Những người ở cư xá này, thật chẳng có ai đi loại xe nát này.
BMW, thậm chí là xe đua đẳng cấp mới nhất đều có thể thấy bất cứ lúc nào trong cư xá, giống như nhiều năm trước có nhiều xe đạp để trong trường, không có gì khác thường cả.
Chiếc xe chạy vào một tòa biệt thự độc lập, so về kiến trúc tự nhiên thì không thể sánh bằng biệt thự “Thiên tự số 1” của cư xá Thiên Nguyên. Nhưng ở trong cư xá này, đã coi như là một biệt thự lơn cực kỳ xa hoa rồi.
Trước khi xuống xe, Tống Hoàn cầm lấy chiếc phù, dáng vẻ rất cẩn thận, tựa như sợ sẽ làm hỏng nó.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, vội vã của Tống Hoàn đi vào tòa biệt thự, Vương Nhạn không kìm lòng nổi mà lắc lắc đầu.
Tam ca hôm nay quả thật quá mất mặt.
Thật không biết Đại Đương gia nghe chuyện này xong sẽ có phản ứng thế nào. Đại Đương gia có tiếng bao che yếu điểm, khả năng là Nhất thiếu họ Tiêu đó sẽ gặp phiền phức rồi.
Làm không tốt còn có thể là phiền phức rất lớn!
/339
|