Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Vậy được rồi, tôi tin tưởng con mắt của Cơ tổng.
Cơ Khinh Sa quả thực tiến lên, xem phòng cùng Tiêu Phàm, vươn ngón tay thon dài, chỉ vào mô hình, phát biểu ý kiến tham khảo của mình. Trực tiếp tác nghiệp như không có nhân viên của “Hãn Hải hào môn” ở đây.
Cảnh tượng này khiến Dịch Thừa Hồng giận líu cả lưỡi, thật lâu sau mới định thần lại được, hung hăng trừng mắt liếc nhìn phó tổng giám đốc Mẫn một cái.
Phó tổng giám đốc Mẫn rụt cổ một cái, vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Ông chủ, tôi cũng không biết họ chính là khách quý!
- Vị này… Tiêu nhất thiếu đúng không? Chào cậu, chào cậu!
Dịch Thừa Hồng đi lên phía trước, cười nói bình thường.
Tiêu Phàm mỉm cười chủ động làm hòa với Dịch Thừa Hồng, nói:
- Chủ tịch Dịch, xin chào.
- Chào cậu, chào cậu, Tiêu nhất thiếu. Ai da, Tiêu nhất thiếu đại giá quang lâm đến khu chung cư nhỏ này của chúng tôi, thật sự là, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn mọn này…
Dịch Thừa Hồng được sủng ái mà lo sợ, một mặt liên tục xoay người, một mặt liếc xéo ánh mắt về phía Cơ Khinh Sa, hướng Cơ Khinh Sa cầu viện. Thật ra cho tới bây giờ, Dịch Thừa Hồng vẫn không biết vị Tiêu nhất thiếu này là thần thánh phương nào, từ nhưng lời Cơ Khinh Sa mới vừa nói, ông ta đẫ nghe được rõ ràng, có vẻ Cơ tổng có việc cần nhờ Tiêu nhất thiếu.
Điều này thực sự là tốt rồi.
Năng lực của Cơ Khinh Sa ở kinh thành, Dịch Thừa Hồng không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái. Ví dụ như ảnh ông ta chụp cùng với bảy vị lãnh đạo quốc gia tuyên dương ở khắp nơi kia, đối với Dịch Thừa Hồng mà nói, cũng là một vốn liếng rấtlớn. Không những là thể hiện thực lực mễm, cũng là thể diện của Dịch Thừa Hồng ở trong hội bàn bè. Trong hội này chí ít có ba người, cũng là cùng một tuyến với Cơ Khinh Sa.
Dịch Thừa Hồng tận mắt thấy, ba vị lãnh đạo quốc gia đó đều ngồi cùng chỗ Cơ Khinh Sa.
Sự chênh lệch trongnày rốt cuộc lớn bao nhiêu, phàm là người có đầu óc đều có thể phân biệt được.
Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:
- Chủ tịch Dịch, hôm nay Tiêu nhất thiếu đến xem nhà, bảo người của ông giải tán đi, nên làm gì thì làm. Nhiều người vây quanh như vậy, không được tự nhiên.
- A? Vâng vâng, Cơ tổng nói đúng… Mọi người, tiểu Mẫn, lập tức bảo mọi người giải tán, vây quanh đây làm gì? Xem Tây Dương Cảnh ư! Mau giải tán, giải tán.
Dịch Thừa Hồng quơ bàn tay to núc ních, liên tiếp chỉ đạo.
Phó tổng giám đốc Mẫn vội vàng chấp hành mệnh lệnh của ông chủ lớn.
- Nhất thiếu, hay là chọn một căn ở bên hồ đi? Tầng thấp một chút, có thể nhìn phong cảnh ở gần.
Cơ Khinh Sa rất chân thành với vai trò “người tham mưu”.
- Được, vậy đi xem nhà đi.
- Người kia? Nhanh, lái xe của tôi qua đây.
Lần này, đến tiểu Mẫn cũng bị lược bỏ, trực tiếp chính là “Người kia”.
Xem ra từ nay về sau, “Tên hiệu” của phó tổng giám đốc Mẫn ở Hãn Hải hào môn sẽ không thể nào vang dội được rồi.
Cái người kia!
Vỗn dĩ khách hàng đi xem nhà trong khu sẽ đi bằng xe điện, vừa yên tĩnh, lại bảo vệ môi trường. Tuy nhiên bây giờ tự nhiên ai cũng sẽ không nhắc tới việc này. “Cái người kia” cầm trong tay chìa khóa chiếc xe Mercedes Benz, vội vã chạy ra lái xe đi.
Tiêu Phàm khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Dịch, đi qua đi, tiện đường xem bố cục khu. Dù sao cũng không xa.
- A … được, được.
Dịch Thừa Hồng đáp liên thanh, ánh mắt liếc nhìn chằm chằm Cơ Khinh Sa. Tự nhiên hy vọng từchỗ Cơ Khinh Sa sẽ có được một chút “Chỉ thị”. Dù sao trong tình huống mình chẳng hay biết gì, Dịch Thừa Hồng sợ mình không nghĩ kĩ mã đắc tội với quý nhân.
Dịch Thừa Hồng nhìn qua có chút “Ngốc nghếch thô kệch”. Trên thực tế đầu óc chuyển biến hơi chậm. Ông ta nếu như thật là một kẻ ngốc, thì tuyệt đối sẽ không thể có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay.
Tiêu nhất thiếu!
Đây là tên Cơ Khinh Sa xưng hô với Tiêu Phàm.
Theo điểm này có thể kết luận, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải con cháu nhà giàu bình thường. Trong cả thành phố thủ đô, không một con cháu nhà giàu nào được Cơ Khinh Sa xưng hô như vậy.
Về cơ bản Dịch Thừa Hồng có thể kết luận, lai lịch “Con ông cháu cha”của Tiêu Phàm không nhỏ.
Chỉ có con cháu nhà quyền quý chân chính, mới xứng để Cơ Khinh Sa xưng hô là “Nhất thiếu”.
Cơ Khinh Sa cười thản nhiên với “Cầu viện” của Dịch Thừa Hồng, không có phản ứng gì. Có một số việc, Dịch Thừa Hồng chỉ cần biết sơ sơ, hoặc là không cần quan tâm sâu thì tốt hơn.
Loại người như Tiêu Phàm, cũng không phải ai cũng có thể là bạn bè với hắn.
Và cái người kia vội vội vàng vàng mở cửa xe Mercedes, lại phát hiện bọn Tiêu Phàm đã đi bộ mất rồi, đi về phía trước. Phó tổng giám đốc Mẫn không chần chừ do dự, quay người lại chạy chầm chậm theo.
Hôm nay không ngờ lại đắc tội với khách quý của Dịch Thừa Hồng. Bất kể như thế nào đều phải nghĩ cách bù đắp lại một chút, bằng không tự chuốc lấy phiền toái lớn thật sự rồi.
Kỳ thật phó tổng giám đốc Mẫn là điển hình của “Suy bụng ta ra bụng người”.
Anh ta là loại người tính cách bụng dạ hẹp hòi, nên cho rằng trong thiên hạ tất cả mọi người đều là bình thường.
Kỳ thật giống như anh ta vậy, làm sao có thể khiến cho Tiêu nhất thiếu liếc nhìn anh ta chứ?
Người phụ trách bộ phận bán nhà đưa cho Tiêu Phàm một bộ bìa cứng bản mẫu nhà. Ngay tại bên cạnh hồ, tòa nhà thang máy hơn ba mươi tầng, nhà đẹp hạng sang đều nằm ở lầu mười sáu. Nói như vậy, người chọn mua toàn nhà thang máy, đều thích tầng mười trở lên. Tầm nhìn rộng rãi, không khí nhẹ nhàng, khoan khoái.
Nhưng Cơ Khinh Sa đề nghị Tiêu Phàm là chọn tầng thấp thôi.
Trong hoàn cảnh đó, tự nhiên chỉ có cô và Tiêu Phàm nắm chắc tâm lý. Tầng cao quá, khi gặp tình huống khẩn cấp, rất bất lợi khi thoát ra. Độ cao như tầng ba tầng bốn, theo khả năng của Cơ Khinh Sa, không cần bất kỳ dụng cụ gì, thả người xuống, cũng sẽ không có vấn đề gì!
Biết trước Tiêu Phàm cũng giống như vậy.
Từ lúc Tiêu Phàm lần đầu tiên xuất hiện tại trường đấu chó, Cơ Khinh Sa cũng tự nhiên gặp mặt Tiêu Phàm như vậy. Lại trước sau luôn có một loại ý tứ ngắm hoa trong sương, nhìn mông lung, không rõ ràng. Trên người Tiêu Phàm, được nâng đỡ bởi một thế lực rất lớn.
Đương nhiên, nếu như không phải một thầy tướng cực kỳ cao minh, thì loại lực che đậy thiên cơ như vậy căn bản sẽ không cảm thấy được. Người có chút tinh thông tướng thuật, chỉ có thể suy đoán có lực che đậy thiên cơquấy nhiễu. Chỉ có thể suy đoán ra kết quả sai, lại không rõ lý do vì sao che đậy thiên cơ.
Mà dưới góc độ võ thuật mà nói, lại cũng là mơ mơ hồ hồ.
Cơ Khinh Sa không thể cảm giám được võ thuật của Tiêu Phàm rốt cuộc thâm hậu tới cỡ nào.
Phạm Nhạc cũng có cảm nhận như vậy.
Người này, cậu nói hắn không biết võ công, không ai nghi ngờ. Nhưng người nói võ công của hắn thâm hậu khôn lường, dường như cũng không có người nghi ngờ. Tiêu Phàm hoặc là trói gà không chặt, hoặc là một đại cao thủ võ lâm.
Tình huống này, trước kia Cơ Khinh Sa chưa bao giờ gặp phải.
Ager lena khá hưng phấn, không ở trong phòng mà đi tới đi lui, chậc chậc tán thưởng.
Căn phòng cô thuê, tất nhiên khác xa căn nhà đẹp như tranh trên bản mẫu của Hãn Hải hào môn. Khó trách giá nhà cao như vậy, cũng vẫn có vô số người lao vào đây giống như con thiêu thân, gia nhập đội quân mua nhà.
Một căn nhà thật hoàn mỹ, quả thật có thể làm cho người ta thật sự sung sướng từ trong tim.
Người nước Hoa, từ xưa rất chú trọng cảm giác của “nhà”.
Có nhà, còn có động lực, có nhà còn tất cả hy vọng.
Lần này Tiêu Phàm không có tiếp khách, Cơ Khinh Sa cũng không có tiếp. Hai người đứng ở trên ban công, dựa vào lan can trông về phía xa, nhìn toàn bộ phong cảnh của “Hãn Hải hòa môn”.
Phạm Nhạc đứng ở ban công lối vào, vô tình hay cố ý ngăn những người khác ở bên ngoài.
- Tiêu nhất thiếu, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng…
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nói:
- Cô nàng da trắng người Nga, anh tính khi nào thì động phòng đây?
Tiêu Phàm quay đầu nhìn sang, thản nhiên nói:
- Cơ tổng, ý cô là gì?
Cơ Khinh Sa cười cười nói:
- Trụ cột của quán bar Tinh Ngữ, nữ hoàng hộp đêm, nhưng cũng có là cô gái có câu chuyện. Nghe nói Tiêu nhất thiếu vì cô ấy, hai lần ra oai giận dữ, giáo huấn cho Diệp Đại thiếu và Uông Tam thiếu một trận.
Nếu muốn tìm Tiêu Phàm thương lượng, tất có đều có liên quan Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa tự nhiên phải cố gắng biết thêm nhiều một chút.
Tiêu nhất thiếu hai lần phát uy ở quán rượu vì Ager lena, đó cũng không phải là bí mật gì. Sớm danh chấn kinh sư, muốn nghe những tình huống này, cũng không khó chút nào.
Cặp mắt của Tiêu Phàm hơi híp lại một chút, nháy mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Cơ Khinh Sa không lùi bước chút nào, nhìn thẳng hai mắt hắn, chậm rãi nói:
- cônàng da trắng người Nga này rất được, tôi mà là đàn ông, tôi cũng nguyện vì cô ấy mà ra tay. Nhưng nếu Tiêu nhất thiếu đã ra tay, tôi đề nghị, thu nhận càng sớm càng tốt hơn. Về danh phận, cũng làm người khác bớt nhớ thương.
Hai hàng lông mày của Ager lena gọn gàng, cổ thẳng vai hẹp, đường mông cong tuyệt đẹp lưu loát, giọng nói trong trẻo, tất cả đều là biểu hiện của một đóa hoa khuê các.
Cái này không thể lừa được Cơ Khinh Sa một đại gia như vậy.
Rõ ràng Tiêu Phàm đã dẫn theo Ager lena ở bên người. Ager lena lại vẫn trước sau duy trì thân xử nữ. Cơ Khinh Sa hơi khó hiểu. Cô chưa từng gặp Tân Lâm, chỉ có nghe Uyển Thiên Thiên nhắc tới.
Truyền nhân chính thống của Thất Diệu cung lại làm “nha hoàn bên người” Tiêu Phàm , dù kiến thức Cơ Khinh Sa rộng rãi, cũng có cảm giác vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà càng như vậy, Cơ Khinh Sa càng khó có thể phân giải.
Tiêu Phàm này, một người đàn ông hấp dẫn!
- Cơ tổng, đây là việc riêng của tôi.
Một lát sau, Tiêu Phàm bình tĩnh nói.
- Thật có lỗi. Tiêu nhất thiếu, người xưa có câu nói rất hay, người không biết không có tội. Kính xin Tiêu nhất thiếu đại nhân lượng thứ, oan gia nên giải không nên kết.
Cơ Khinh Sa cười nhạt nói. Rõ ràng là lời nói cầu cạnh, từ miệng cô ta, lại có thể nói ra được tự nhiên như thế, êm tai tới mức, giống như hai người bạn đang nói chuyện bình thường.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Cơ tổng, việc kinh doanh của trường đấu chó chỉnh đốn một tuần, có thể tiếp tục kinh doanh.
- Cảm ơn.
Cơ Khinh Sa cũng thản nhiên đáp một câu.
Chuyện kinh doanh của trường đấu chó, bây giờ Cơ Khinh Sa không để tâm đến.
Trên ban công lại im lặng.
Dịch Thừa Hồng xem phòng cùng Ager lena, nhưng từng giây từng phút đều chú ý đến động tĩnh trên ban công. Cô gái Tây ngoại quốc này cũng thật là “Thần kinh không ổn định”, một mình phấn chấn xem phòng, hoàn toàn bỏ qua bạn trai một bên.
Kỳ thật Ager lena còn chú ý tới động tĩnh trên ban công hơn cả Dịch Thừa Hồng. Chỉ có điểu Dịch Thừa Hồng không phát hiện ra được thôi.
- Nhất thiếu, Đoạn Khổng Tước tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên dạy dỗ một chút. Mấy năm trước, Đoạn Thất Tinh đã giúp tôi một chuyện. Đoạn Thất Tinh nàycũng không tệ lắm, chính là quản giáo đứa nhỏ không được tốt.
Một lát, Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nói ra, giọng có vẻ hơi khàn khan, nói ra không được hấp dẫn lắm.
- Cơ tổng, nhờ cô chuyển lời tới Đoạn Thất Tinh, bảy ngày sau, ông ta phải tự mình đến đón Đoạn Khổng Tước trở về.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, thần sắc bình thản.
Một nụ cười thản nhiên, tự nhiên rộn ràng nở ra trên mặt Cơ Khinh Sa.
- Vậy được rồi, tôi tin tưởng con mắt của Cơ tổng.
Cơ Khinh Sa quả thực tiến lên, xem phòng cùng Tiêu Phàm, vươn ngón tay thon dài, chỉ vào mô hình, phát biểu ý kiến tham khảo của mình. Trực tiếp tác nghiệp như không có nhân viên của “Hãn Hải hào môn” ở đây.
Cảnh tượng này khiến Dịch Thừa Hồng giận líu cả lưỡi, thật lâu sau mới định thần lại được, hung hăng trừng mắt liếc nhìn phó tổng giám đốc Mẫn một cái.
Phó tổng giám đốc Mẫn rụt cổ một cái, vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Ông chủ, tôi cũng không biết họ chính là khách quý!
- Vị này… Tiêu nhất thiếu đúng không? Chào cậu, chào cậu!
Dịch Thừa Hồng đi lên phía trước, cười nói bình thường.
Tiêu Phàm mỉm cười chủ động làm hòa với Dịch Thừa Hồng, nói:
- Chủ tịch Dịch, xin chào.
- Chào cậu, chào cậu, Tiêu nhất thiếu. Ai da, Tiêu nhất thiếu đại giá quang lâm đến khu chung cư nhỏ này của chúng tôi, thật sự là, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn mọn này…
Dịch Thừa Hồng được sủng ái mà lo sợ, một mặt liên tục xoay người, một mặt liếc xéo ánh mắt về phía Cơ Khinh Sa, hướng Cơ Khinh Sa cầu viện. Thật ra cho tới bây giờ, Dịch Thừa Hồng vẫn không biết vị Tiêu nhất thiếu này là thần thánh phương nào, từ nhưng lời Cơ Khinh Sa mới vừa nói, ông ta đẫ nghe được rõ ràng, có vẻ Cơ tổng có việc cần nhờ Tiêu nhất thiếu.
Điều này thực sự là tốt rồi.
Năng lực của Cơ Khinh Sa ở kinh thành, Dịch Thừa Hồng không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái. Ví dụ như ảnh ông ta chụp cùng với bảy vị lãnh đạo quốc gia tuyên dương ở khắp nơi kia, đối với Dịch Thừa Hồng mà nói, cũng là một vốn liếng rấtlớn. Không những là thể hiện thực lực mễm, cũng là thể diện của Dịch Thừa Hồng ở trong hội bàn bè. Trong hội này chí ít có ba người, cũng là cùng một tuyến với Cơ Khinh Sa.
Dịch Thừa Hồng tận mắt thấy, ba vị lãnh đạo quốc gia đó đều ngồi cùng chỗ Cơ Khinh Sa.
Sự chênh lệch trongnày rốt cuộc lớn bao nhiêu, phàm là người có đầu óc đều có thể phân biệt được.
Cơ Khinh Sa mỉm cười nói:
- Chủ tịch Dịch, hôm nay Tiêu nhất thiếu đến xem nhà, bảo người của ông giải tán đi, nên làm gì thì làm. Nhiều người vây quanh như vậy, không được tự nhiên.
- A? Vâng vâng, Cơ tổng nói đúng… Mọi người, tiểu Mẫn, lập tức bảo mọi người giải tán, vây quanh đây làm gì? Xem Tây Dương Cảnh ư! Mau giải tán, giải tán.
Dịch Thừa Hồng quơ bàn tay to núc ních, liên tiếp chỉ đạo.
Phó tổng giám đốc Mẫn vội vàng chấp hành mệnh lệnh của ông chủ lớn.
- Nhất thiếu, hay là chọn một căn ở bên hồ đi? Tầng thấp một chút, có thể nhìn phong cảnh ở gần.
Cơ Khinh Sa rất chân thành với vai trò “người tham mưu”.
- Được, vậy đi xem nhà đi.
- Người kia? Nhanh, lái xe của tôi qua đây.
Lần này, đến tiểu Mẫn cũng bị lược bỏ, trực tiếp chính là “Người kia”.
Xem ra từ nay về sau, “Tên hiệu” của phó tổng giám đốc Mẫn ở Hãn Hải hào môn sẽ không thể nào vang dội được rồi.
Cái người kia!
Vỗn dĩ khách hàng đi xem nhà trong khu sẽ đi bằng xe điện, vừa yên tĩnh, lại bảo vệ môi trường. Tuy nhiên bây giờ tự nhiên ai cũng sẽ không nhắc tới việc này. “Cái người kia” cầm trong tay chìa khóa chiếc xe Mercedes Benz, vội vã chạy ra lái xe đi.
Tiêu Phàm khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Dịch, đi qua đi, tiện đường xem bố cục khu. Dù sao cũng không xa.
- A … được, được.
Dịch Thừa Hồng đáp liên thanh, ánh mắt liếc nhìn chằm chằm Cơ Khinh Sa. Tự nhiên hy vọng từchỗ Cơ Khinh Sa sẽ có được một chút “Chỉ thị”. Dù sao trong tình huống mình chẳng hay biết gì, Dịch Thừa Hồng sợ mình không nghĩ kĩ mã đắc tội với quý nhân.
Dịch Thừa Hồng nhìn qua có chút “Ngốc nghếch thô kệch”. Trên thực tế đầu óc chuyển biến hơi chậm. Ông ta nếu như thật là một kẻ ngốc, thì tuyệt đối sẽ không thể có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay.
Tiêu nhất thiếu!
Đây là tên Cơ Khinh Sa xưng hô với Tiêu Phàm.
Theo điểm này có thể kết luận, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải con cháu nhà giàu bình thường. Trong cả thành phố thủ đô, không một con cháu nhà giàu nào được Cơ Khinh Sa xưng hô như vậy.
Về cơ bản Dịch Thừa Hồng có thể kết luận, lai lịch “Con ông cháu cha”của Tiêu Phàm không nhỏ.
Chỉ có con cháu nhà quyền quý chân chính, mới xứng để Cơ Khinh Sa xưng hô là “Nhất thiếu”.
Cơ Khinh Sa cười thản nhiên với “Cầu viện” của Dịch Thừa Hồng, không có phản ứng gì. Có một số việc, Dịch Thừa Hồng chỉ cần biết sơ sơ, hoặc là không cần quan tâm sâu thì tốt hơn.
Loại người như Tiêu Phàm, cũng không phải ai cũng có thể là bạn bè với hắn.
Và cái người kia vội vội vàng vàng mở cửa xe Mercedes, lại phát hiện bọn Tiêu Phàm đã đi bộ mất rồi, đi về phía trước. Phó tổng giám đốc Mẫn không chần chừ do dự, quay người lại chạy chầm chậm theo.
Hôm nay không ngờ lại đắc tội với khách quý của Dịch Thừa Hồng. Bất kể như thế nào đều phải nghĩ cách bù đắp lại một chút, bằng không tự chuốc lấy phiền toái lớn thật sự rồi.
Kỳ thật phó tổng giám đốc Mẫn là điển hình của “Suy bụng ta ra bụng người”.
Anh ta là loại người tính cách bụng dạ hẹp hòi, nên cho rằng trong thiên hạ tất cả mọi người đều là bình thường.
Kỳ thật giống như anh ta vậy, làm sao có thể khiến cho Tiêu nhất thiếu liếc nhìn anh ta chứ?
Người phụ trách bộ phận bán nhà đưa cho Tiêu Phàm một bộ bìa cứng bản mẫu nhà. Ngay tại bên cạnh hồ, tòa nhà thang máy hơn ba mươi tầng, nhà đẹp hạng sang đều nằm ở lầu mười sáu. Nói như vậy, người chọn mua toàn nhà thang máy, đều thích tầng mười trở lên. Tầm nhìn rộng rãi, không khí nhẹ nhàng, khoan khoái.
Nhưng Cơ Khinh Sa đề nghị Tiêu Phàm là chọn tầng thấp thôi.
Trong hoàn cảnh đó, tự nhiên chỉ có cô và Tiêu Phàm nắm chắc tâm lý. Tầng cao quá, khi gặp tình huống khẩn cấp, rất bất lợi khi thoát ra. Độ cao như tầng ba tầng bốn, theo khả năng của Cơ Khinh Sa, không cần bất kỳ dụng cụ gì, thả người xuống, cũng sẽ không có vấn đề gì!
Biết trước Tiêu Phàm cũng giống như vậy.
Từ lúc Tiêu Phàm lần đầu tiên xuất hiện tại trường đấu chó, Cơ Khinh Sa cũng tự nhiên gặp mặt Tiêu Phàm như vậy. Lại trước sau luôn có một loại ý tứ ngắm hoa trong sương, nhìn mông lung, không rõ ràng. Trên người Tiêu Phàm, được nâng đỡ bởi một thế lực rất lớn.
Đương nhiên, nếu như không phải một thầy tướng cực kỳ cao minh, thì loại lực che đậy thiên cơ như vậy căn bản sẽ không cảm thấy được. Người có chút tinh thông tướng thuật, chỉ có thể suy đoán có lực che đậy thiên cơquấy nhiễu. Chỉ có thể suy đoán ra kết quả sai, lại không rõ lý do vì sao che đậy thiên cơ.
Mà dưới góc độ võ thuật mà nói, lại cũng là mơ mơ hồ hồ.
Cơ Khinh Sa không thể cảm giám được võ thuật của Tiêu Phàm rốt cuộc thâm hậu tới cỡ nào.
Phạm Nhạc cũng có cảm nhận như vậy.
Người này, cậu nói hắn không biết võ công, không ai nghi ngờ. Nhưng người nói võ công của hắn thâm hậu khôn lường, dường như cũng không có người nghi ngờ. Tiêu Phàm hoặc là trói gà không chặt, hoặc là một đại cao thủ võ lâm.
Tình huống này, trước kia Cơ Khinh Sa chưa bao giờ gặp phải.
Ager lena khá hưng phấn, không ở trong phòng mà đi tới đi lui, chậc chậc tán thưởng.
Căn phòng cô thuê, tất nhiên khác xa căn nhà đẹp như tranh trên bản mẫu của Hãn Hải hào môn. Khó trách giá nhà cao như vậy, cũng vẫn có vô số người lao vào đây giống như con thiêu thân, gia nhập đội quân mua nhà.
Một căn nhà thật hoàn mỹ, quả thật có thể làm cho người ta thật sự sung sướng từ trong tim.
Người nước Hoa, từ xưa rất chú trọng cảm giác của “nhà”.
Có nhà, còn có động lực, có nhà còn tất cả hy vọng.
Lần này Tiêu Phàm không có tiếp khách, Cơ Khinh Sa cũng không có tiếp. Hai người đứng ở trên ban công, dựa vào lan can trông về phía xa, nhìn toàn bộ phong cảnh của “Hãn Hải hòa môn”.
Phạm Nhạc đứng ở ban công lối vào, vô tình hay cố ý ngăn những người khác ở bên ngoài.
- Tiêu nhất thiếu, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng…
Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nói:
- Cô nàng da trắng người Nga, anh tính khi nào thì động phòng đây?
Tiêu Phàm quay đầu nhìn sang, thản nhiên nói:
- Cơ tổng, ý cô là gì?
Cơ Khinh Sa cười cười nói:
- Trụ cột của quán bar Tinh Ngữ, nữ hoàng hộp đêm, nhưng cũng có là cô gái có câu chuyện. Nghe nói Tiêu nhất thiếu vì cô ấy, hai lần ra oai giận dữ, giáo huấn cho Diệp Đại thiếu và Uông Tam thiếu một trận.
Nếu muốn tìm Tiêu Phàm thương lượng, tất có đều có liên quan Tiêu Phàm, Cơ Khinh Sa tự nhiên phải cố gắng biết thêm nhiều một chút.
Tiêu nhất thiếu hai lần phát uy ở quán rượu vì Ager lena, đó cũng không phải là bí mật gì. Sớm danh chấn kinh sư, muốn nghe những tình huống này, cũng không khó chút nào.
Cặp mắt của Tiêu Phàm hơi híp lại một chút, nháy mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Cơ Khinh Sa không lùi bước chút nào, nhìn thẳng hai mắt hắn, chậm rãi nói:
- cônàng da trắng người Nga này rất được, tôi mà là đàn ông, tôi cũng nguyện vì cô ấy mà ra tay. Nhưng nếu Tiêu nhất thiếu đã ra tay, tôi đề nghị, thu nhận càng sớm càng tốt hơn. Về danh phận, cũng làm người khác bớt nhớ thương.
Hai hàng lông mày của Ager lena gọn gàng, cổ thẳng vai hẹp, đường mông cong tuyệt đẹp lưu loát, giọng nói trong trẻo, tất cả đều là biểu hiện của một đóa hoa khuê các.
Cái này không thể lừa được Cơ Khinh Sa một đại gia như vậy.
Rõ ràng Tiêu Phàm đã dẫn theo Ager lena ở bên người. Ager lena lại vẫn trước sau duy trì thân xử nữ. Cơ Khinh Sa hơi khó hiểu. Cô chưa từng gặp Tân Lâm, chỉ có nghe Uyển Thiên Thiên nhắc tới.
Truyền nhân chính thống của Thất Diệu cung lại làm “nha hoàn bên người” Tiêu Phàm , dù kiến thức Cơ Khinh Sa rộng rãi, cũng có cảm giác vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà càng như vậy, Cơ Khinh Sa càng khó có thể phân giải.
Tiêu Phàm này, một người đàn ông hấp dẫn!
- Cơ tổng, đây là việc riêng của tôi.
Một lát sau, Tiêu Phàm bình tĩnh nói.
- Thật có lỗi. Tiêu nhất thiếu, người xưa có câu nói rất hay, người không biết không có tội. Kính xin Tiêu nhất thiếu đại nhân lượng thứ, oan gia nên giải không nên kết.
Cơ Khinh Sa cười nhạt nói. Rõ ràng là lời nói cầu cạnh, từ miệng cô ta, lại có thể nói ra được tự nhiên như thế, êm tai tới mức, giống như hai người bạn đang nói chuyện bình thường.
Tiêu Phàm thản nhiên nói:
- Cơ tổng, việc kinh doanh của trường đấu chó chỉnh đốn một tuần, có thể tiếp tục kinh doanh.
- Cảm ơn.
Cơ Khinh Sa cũng thản nhiên đáp một câu.
Chuyện kinh doanh của trường đấu chó, bây giờ Cơ Khinh Sa không để tâm đến.
Trên ban công lại im lặng.
Dịch Thừa Hồng xem phòng cùng Ager lena, nhưng từng giây từng phút đều chú ý đến động tĩnh trên ban công. Cô gái Tây ngoại quốc này cũng thật là “Thần kinh không ổn định”, một mình phấn chấn xem phòng, hoàn toàn bỏ qua bạn trai một bên.
Kỳ thật Ager lena còn chú ý tới động tĩnh trên ban công hơn cả Dịch Thừa Hồng. Chỉ có điểu Dịch Thừa Hồng không phát hiện ra được thôi.
- Nhất thiếu, Đoạn Khổng Tước tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên dạy dỗ một chút. Mấy năm trước, Đoạn Thất Tinh đã giúp tôi một chuyện. Đoạn Thất Tinh nàycũng không tệ lắm, chính là quản giáo đứa nhỏ không được tốt.
Một lát, Cơ Khinh Sa nhẹ nhàng nói ra, giọng có vẻ hơi khàn khan, nói ra không được hấp dẫn lắm.
- Cơ tổng, nhờ cô chuyển lời tới Đoạn Thất Tinh, bảy ngày sau, ông ta phải tự mình đến đón Đoạn Khổng Tước trở về.
Tiêu Phàm chậm rãi nói, thần sắc bình thản.
Một nụ cười thản nhiên, tự nhiên rộn ràng nở ra trên mặt Cơ Khinh Sa.
/339
|