Thời gian Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm giao hẹn với nhau là 4 giờ chiều.
Đoạn Thất Tinh sáng nay mới đến đnơi, nên phải nghỉ ngơi một chút.
Hành trình mà Cơ Khinh Sa suy nghĩ được sắp xếp như thế này: Tiêu Phàm và Đoạn Thất Tinh gặp mặt, Đoạn Thất Tinh bày tỏ sự áy náy của mình, dạy dỗ Đoạn Khổng Tước một trận. Sau đó Cơ Khinh Sa thiết yến, để làm hòa hai bên, như vậy thì mối thù sẽ được bỏ qua.
Tuy Tiêu Phàm lợi hại, lại dựa vào lão Tiêu gia che trời, thế lớn khó địch lại. Nhưng Đoạn Thất Tinh quả thực là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Thiên Nam, tuyệt không giới hạn trong giang hồ, cũng có kết giao thân thiết với một số danh gia vọng tộc ở Thiên Nam, bản thân cũng là xuất thân nhà làm quan. Mối thù không thể hòa giảicủa hai bên, có lẽ dựa vào cơ trí của Tiêu Phàm không đến nỗinhất định phải diệt sạch Đoạn gia Thiên Nam.
Sự việc giết một ngàn người tổn thất ba ngàn người, tốn công nịnh nọt như vậy, người thường sẽ không thể làm được. Lại càng không cần nói đến lão Tiêu gia hào môn nhất đẳng như thế, tầm nhìn không phải người thường có thể sánh bằng.
Về việc “Người hòa giải”, Cơ Khinh Sa vô cùng tin tưởng.
Ba người đến đại đường Thiên Nam trà trang, ngồi trên ghế mây cổ kính đợi Tiêu Phàm đến.
Lễ tiết như thế xem như là vô cùng nể mặt.
Lường trước được Tiêu Nhất thiếu sẽ không có ý kiền gì.
Vào lúc này, điện thoại của Cơ Khinh Sa vang lên, màn hình hiện tên Tiêu Phàm, hai hàng lông mayfxinh đẹp của Cơ Khinh Sa khẽ giương lên. Tiêu Phàm gọi điện thoại đến, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
- Chào ngài, Nhất thiếu.
Cơ Khinh Sa ấn nút trả lời, nói bằng giọng nữ thấp, hơi khàn khan.
- Xin chào, Cơ tổng, bên này xảy ra một số chuyện, nơi chúng ta gặp mặt có thể phải đổi lại rồi.
Qủa nhiên đầu bên kia truyền đến là giọng nói của Tiêu Phàm, nói là xảy ra một số chuyện, nhưng lại rất điềm tĩnh.
Cơ Khinh Sa thăm hỏi:
- Hả? Nhất thiếu muốn đổi nơi gặp mặt ư?
Tiêu Phàm trong điện thoại nói địa chỉ.
Cơ Khinh Sa có chút ngạc nhiên nói:
- Nhất thiếu, đó hình như là văn phòng làm việc?
Không ngờ nơi Tiêu Phàm hẹn gặp họ không phải là khách sạn hay là trà trang, không phải nơi thích hợp nói chuyện mà là tại văn phòng làm việc.
Tiêu Phàm cười nhẹ, nói:
- Cơ tổng và Đoạn vương gia trước tiên hãy đến đây, có lẽ sẽ thấy gì đó mới lạ.
- Thật sao? Cả Nhất thiếu cũng nói là vật gì đó mới lạ, vậy chắc chắn rất đáng xem rồi. Nhất Thiếu đợi một chút, chúng tôi lập tức đến.
Đợi Cơ Khinh Sa cúp điện thoại, sau khi chuyển lời của Tiêu Phàm đến Đoạn Thất Tinh, Đoạn Thất Tinh có vẻ không hài lòng. Vị Tiêu Nhất thiếu này không tránh khỏi quá đắn đo, Đoạn Thất Tinh xa xôi ngàn dặm, một mình đến kinh thành, vô cùng thành ý. Địa vị thân phận của Đoạn Thất Tinh ở Thiên Nam và trong giang hồ, coi như Tiêu Phàm là con cháu của lão Tiêu, cũng nên nể mặt. Hiện giờ đã hẹn bốn giờ gặp mặt, Tiêu Phàm lại đột nhiên lỡ hẹn, bảo bọn họ tới văn phòng làm việc xem đồ gì đó mới lạ.
Hơi quá đáng rồi.
Cơ Khinh Sa có thể nhìn ra vẻ không hài lòng của Đoạn Thất Tinh, cười nhẹ và nói:
- Đoạn vương gia, tính cách của Tiêu Phàm hình như không giống như con ông cháu cha, không phải là người thích ra vẻ. Nếu hắn nói như vậy, chắc là có chuyện quan trọng rồi. Nếu Đoạn vương gia không để ý, chúng ta qua đó một chuyến?
Đoạn Thất Tinh cười và nói:
- Tôi hết thảy sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lời nói này có vẻ khách sáo, nhưng ý nghĩa cũng rất rõ, Đoạn Thất Tinh tôi nể mặt Cơ Khinh Sa. Đồng thời, Đoạn Khổng Tước lại xảy ra chuyện ở chỗ của cô, nếu như có chuyện bất trắc, Cơ Khinh Sa cũng không thoát khỏi liên quan.
Cơ Khinh Sa làm sao không nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta chứ, chỉ cười và nói với Phạm Nhạc :
- Chúng ta đi thôi.
Phạm Nhạc đích thân lái xe Mercedes Benz của cô ta lại.
Cơ Khinh Sa nhường Đoạn Thất Tinh lên xe trước, Mercedes Benz nhẹ run lên, lập tức chạy đi.
Những ngày này, Đoạn Khổng Tước không chịu được khổ, sống ở khách sạn Thời Đại. Đương nhiên đây là Đoàn Khổng Tước tự mình nói ra, tiêu tiền ở phòng Vip cũng là Đoạn tiểu vương gia tự móc tiền túi. Lúc Đoạn Khổng Tước ngoan ngoãn đi theo Tân Lâm, dám cả gan đưa ra yêu cầu như vậy.
Đoạn Khổng Tước vốn cũng là ôm ấp hi vong thử liều một lần. Gã nghĩ rằng, chỉ cần Tân Lâm không trói gã rồi nhốt vào một căn phòng tối, mỗi ngày hành hạ một trăm lần, thì đã là cảm ơn trời đất rồi.
Tân Lâm ra tay vô tình ở khách sạn Khánh Nguyên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đoạn Khổng Tước, khó có thể xóa nhòa.
Ai ngờ Tân Lâm lại có thể trả lời.
Nhưng Tân Lâm cũng hiểu mà nói với Đoạn Khổng Tước, thời gian này, gã chỉ có thể ở trong phòng khách sạn, không được đi đâu. Chỉ cần gã dám đạp cửa phòng, Tân Lâm liền đánh gãy chân gã. Chân nào đạp trước thì đánh gãy chân đó, hai chân thì đánh cả hai chân.
Đoàn Khổng Tước không trả lời.
Gã tuyệt đối tin tưởng Tân Lâm nói được làm được.
Bất kể Tân Lâm hay Tiêu Phàm, dường như ai cũng không coi người uy chấn Thiên Nam ra gì. Đoạn Khổng Tước không dám mạo hiểm. Vốn bị Yến Tây đánh một chưởng, thể cốt đến nay vẫn chưa hồi phục. Nếu bị Tân Lâm đánh gãy hai chân, Đoạn tiểu vương gia chắc không muốn sống nữa?
Giống các loại nam bị bê đê, đập gãy xương, cho dù sau khi chữa khỏi, cũng như là tàn phế.
Đoạn tiểu vương gia chỉ cần nghĩ đến mai kia phải chống gậy đi lại, liền có chút bất an.
Đó là muốn cái mạng của gã.
Mấy ngày nay, Đoạn Khổng Tước sống ở khách sạn Thời Đạigiốngnhư sống trong tù, một ngày cứ như một năm. Phục vụ của khách sạn Thời Đại rất tốt, một ngày ba bữa đều có người mang đến, không cần phải ra ngoài. Đoạn tiểu vương gia có thể chịu được, chủ yếu là đến tối chỉ có một mình, rất khó ngủ.
Đoạn Khổng Tước không dám gọi phục vụ.
Từ sau khi gã ở khách sạn Thời Đại, không gặp Tân Lâm. Nhưng Đoạn Khổng Tước tin rằng, Tân Lâm nhất định đang theo dõi gã, chỉ cần gã có một chút động tĩnh là hai chân của gã có thể không giữ được.
Tân Lâm một mỹ nhân băng sơn lạnh lùng như vậy, nếu Đoạn Khổng Tước ở trước mặt cô ấy giở trò, thì thật không biết sẽ có hậu quả thê thảm như thế nào!
Nhưng nói không chừng không chỉ hai chân không giữ được, ngay cả cái đó cũng có thể bị cắt đứt.
Nhốt ở khách sạn mấy ngày, Đoạn Khổng Tức cảm thấy vô cùng bức bối, muốn điên mất rồi.
Không có tin tức bên ngoài.
Điện thoại sớm đã bị Tân Lâm cắt đứt, điện thoại trong phòng cũng bị cắt đứt, chỉ có thể dùng điện thoại nội bộ ở khách sạn, nhưng không thể gọi ra ngoài được. Hiện tại toàn bộ trông cậy vào Đoạn Thất Tinh và dì Cơ.
Ngày thứ 4 ở khách sạn, Đoạn Khổng Tước hối hận ngàn lần, sớm biết ở khách sạn gian nan như thế, chi bằng bị Tân Lâm nhốt vào phòng tối, mỗi ngày hành hạ một trăm lần. nếu muốn hành hạ gã, cũng có người lộ diện chứ, so với sống bị kìm nén như thế này, thì chết cho xong.
Đoạn Khổng Tước nghĩ, khó trách có người nói, hình phạt tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải là Lăng Trì mà là bỏ một người có tư duy bình thường trên một hoang đảo, để người đó suốt đời sống cô đơn.
Sẽ kìm nén chết mất.
Đoạn tiểu vương gia sắp không chịu được nữa rồi, lúc chuẩn bị liều mạng ở khách sạn yêu cầu “phục vụ đặc biệt”, thì điện thoại đầu giường dồn dập vang lên.
- Alô!
Đoạn Thất Tinh đang chán nằm xem TV đột nhiên bật dậy nghe điện thoại.
- Đi ra ngoài đi.
Micro bên kia truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Tân Lâm.
- Đi đâu?
Đoạn Khổng Tước vội vàng hỏi.
Ngay sau đó trong micro truyền đến một tiếng “cụp”, sau đó là tiếng “tút tút”.
Tính Tân Lâm là như vậy, không muốn nói chuyện với gã.
Đoạn Khổng Tước bỏ điện thoại xuống, vui mừng chạy ra ngoài, thậm chí không kịp mắng mấy câu. Thật sự Đoạn tiểu vương gia rất muốn nhanh chóng rời khỏi phòng này.
Cửa phòng vừa mở, Đoạn Khổng Tước nhìn thấy một khuôn mặt lạnh, không chút biểu cảm.
Một người con gái tuổi còn trẻ.
Khoảng hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng không tệ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đó khiến Đoạn Khổng Tước không khỏi giật mình.
Đoạn Khổng Tước chưa từng tới Chỉ Thủy Quan, cho nên Đoạn Khổng Tước không biết đây là một trong sáu thuộc hạ đến từ Thất Diệu cung đi theo Tân Lâm.
Đệ tử hạch tâm của Thất Diệu cung không có một người đàn ông nào.
Cho nên lúc đầu khi nghe cung chủ dặn dò, bảo sáu người họ đuổi theo Thánh nữ, đi Chỉ Thủy Quan hầu hạ một người đàn ông, tất cả mọi người đều kinh ngạc, từng người một đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Cung chủ sao có thể tuyên bố lệnh như thế?
Người đàn ông như thế nào mà đáng để Thánh nữ Thất Diệu cung hầu hạ, còn thêm sáu người họ nữa.
Thân thủ của sáu người này không thể như Tân Lâm, thả trong giang hồ, cũng không kém cõi, cung chủ lại để họ hầu hạ một người đàn ông xấu.
Nhưng lệnh của cung chủ không thể làm trái, trong lòng mọi người đều không vui, cũng chỉ có thể ấm ức theo Tân Lâm đến Chỉ Thủy Quan.
Trôi qua hơn ba năm, họ đều thay đổi ý nghĩ ban đầu.
Những điều mà Tiêu Phàm bày ra đều bản lĩnh. Mặc dù chỉ là một góc băng sơn, nhưng cuối cùng lại khiến họ ý thức được, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Đây quả thực là một người đàn ông đáng để thánh nữ Thất Diệu cung cao quý hầu hạ.
Nhưng mà giới hạn chỉ một người, đó là Tiêu Phàm.
Những người đàn ông khác trong mắt đệ tử cung nữ của Thất Diệu cung, vẫn không bằng heo chó.
- Xuống bãi đỗ xe B1, không được chạy lung tung.
Cô gái trẻ tuổi không đợi Đoạn Khổng Tước mở miệng, liền lạnh lùng nói. Không chỉ ngữ khí lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng, mà ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, mang theo một sự chán ghét và khinh thường không thể nói ra.
Đoạn tiểu vương gia có chút buồn bực.
Về bề ngoài mà nói, Đoạn Khổng Tước cũng được xem là một mỹ nam. Phong lưu phóng khoáng, hơn nữa nhiều tiền, vẫn là cao, đẹp, giàu điển hình. Các cô gái vây quanh Đoạn tiểu vương gia, trên dưới trăm người? Ngoài Tân Lâm ra, Đoạn Khổng Tước trước giờ chưa bị người phụ nữ nào khinh thường như thế.
-Đi nhanh, đừng lề mề.
Thấy Đoạn Khổng Tước ngẩn ra, cô gái trẻ tuổi lạnh lùng nói, sắc mặt không tốt. Giống như Đoạn Khổng Tước nếu tiếp tục lề mề, người này sẽ trực tiếp ra tay dạy dỗ gã.
Đoạn Khổng Tước thân thủ không kém, vết thương cũ vẫn chưa lành, cộng thêm áp lực mà Tân Lam khủng bố, Đoạn Khổng Tước ngay cả một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn đi tới cửa thang máy.
Trong tận đáy lòng củaĐoạn tiểu vương gia, tự nhiên gửi lời hỏi thăm vô số lần đối với những người thân quen nữ tính trong toàn gia, đặc biệt là các cô gái trẻ tuổi.
Đoạn Thất Tinh sáng nay mới đến đnơi, nên phải nghỉ ngơi một chút.
Hành trình mà Cơ Khinh Sa suy nghĩ được sắp xếp như thế này: Tiêu Phàm và Đoạn Thất Tinh gặp mặt, Đoạn Thất Tinh bày tỏ sự áy náy của mình, dạy dỗ Đoạn Khổng Tước một trận. Sau đó Cơ Khinh Sa thiết yến, để làm hòa hai bên, như vậy thì mối thù sẽ được bỏ qua.
Tuy Tiêu Phàm lợi hại, lại dựa vào lão Tiêu gia che trời, thế lớn khó địch lại. Nhưng Đoạn Thất Tinh quả thực là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Thiên Nam, tuyệt không giới hạn trong giang hồ, cũng có kết giao thân thiết với một số danh gia vọng tộc ở Thiên Nam, bản thân cũng là xuất thân nhà làm quan. Mối thù không thể hòa giảicủa hai bên, có lẽ dựa vào cơ trí của Tiêu Phàm không đến nỗinhất định phải diệt sạch Đoạn gia Thiên Nam.
Sự việc giết một ngàn người tổn thất ba ngàn người, tốn công nịnh nọt như vậy, người thường sẽ không thể làm được. Lại càng không cần nói đến lão Tiêu gia hào môn nhất đẳng như thế, tầm nhìn không phải người thường có thể sánh bằng.
Về việc “Người hòa giải”, Cơ Khinh Sa vô cùng tin tưởng.
Ba người đến đại đường Thiên Nam trà trang, ngồi trên ghế mây cổ kính đợi Tiêu Phàm đến.
Lễ tiết như thế xem như là vô cùng nể mặt.
Lường trước được Tiêu Nhất thiếu sẽ không có ý kiền gì.
Vào lúc này, điện thoại của Cơ Khinh Sa vang lên, màn hình hiện tên Tiêu Phàm, hai hàng lông mayfxinh đẹp của Cơ Khinh Sa khẽ giương lên. Tiêu Phàm gọi điện thoại đến, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
- Chào ngài, Nhất thiếu.
Cơ Khinh Sa ấn nút trả lời, nói bằng giọng nữ thấp, hơi khàn khan.
- Xin chào, Cơ tổng, bên này xảy ra một số chuyện, nơi chúng ta gặp mặt có thể phải đổi lại rồi.
Qủa nhiên đầu bên kia truyền đến là giọng nói của Tiêu Phàm, nói là xảy ra một số chuyện, nhưng lại rất điềm tĩnh.
Cơ Khinh Sa thăm hỏi:
- Hả? Nhất thiếu muốn đổi nơi gặp mặt ư?
Tiêu Phàm trong điện thoại nói địa chỉ.
Cơ Khinh Sa có chút ngạc nhiên nói:
- Nhất thiếu, đó hình như là văn phòng làm việc?
Không ngờ nơi Tiêu Phàm hẹn gặp họ không phải là khách sạn hay là trà trang, không phải nơi thích hợp nói chuyện mà là tại văn phòng làm việc.
Tiêu Phàm cười nhẹ, nói:
- Cơ tổng và Đoạn vương gia trước tiên hãy đến đây, có lẽ sẽ thấy gì đó mới lạ.
- Thật sao? Cả Nhất thiếu cũng nói là vật gì đó mới lạ, vậy chắc chắn rất đáng xem rồi. Nhất Thiếu đợi một chút, chúng tôi lập tức đến.
Đợi Cơ Khinh Sa cúp điện thoại, sau khi chuyển lời của Tiêu Phàm đến Đoạn Thất Tinh, Đoạn Thất Tinh có vẻ không hài lòng. Vị Tiêu Nhất thiếu này không tránh khỏi quá đắn đo, Đoạn Thất Tinh xa xôi ngàn dặm, một mình đến kinh thành, vô cùng thành ý. Địa vị thân phận của Đoạn Thất Tinh ở Thiên Nam và trong giang hồ, coi như Tiêu Phàm là con cháu của lão Tiêu, cũng nên nể mặt. Hiện giờ đã hẹn bốn giờ gặp mặt, Tiêu Phàm lại đột nhiên lỡ hẹn, bảo bọn họ tới văn phòng làm việc xem đồ gì đó mới lạ.
Hơi quá đáng rồi.
Cơ Khinh Sa có thể nhìn ra vẻ không hài lòng của Đoạn Thất Tinh, cười nhẹ và nói:
- Đoạn vương gia, tính cách của Tiêu Phàm hình như không giống như con ông cháu cha, không phải là người thích ra vẻ. Nếu hắn nói như vậy, chắc là có chuyện quan trọng rồi. Nếu Đoạn vương gia không để ý, chúng ta qua đó một chuyến?
Đoạn Thất Tinh cười và nói:
- Tôi hết thảy sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Lời nói này có vẻ khách sáo, nhưng ý nghĩa cũng rất rõ, Đoạn Thất Tinh tôi nể mặt Cơ Khinh Sa. Đồng thời, Đoạn Khổng Tước lại xảy ra chuyện ở chỗ của cô, nếu như có chuyện bất trắc, Cơ Khinh Sa cũng không thoát khỏi liên quan.
Cơ Khinh Sa làm sao không nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của ông ta chứ, chỉ cười và nói với Phạm Nhạc :
- Chúng ta đi thôi.
Phạm Nhạc đích thân lái xe Mercedes Benz của cô ta lại.
Cơ Khinh Sa nhường Đoạn Thất Tinh lên xe trước, Mercedes Benz nhẹ run lên, lập tức chạy đi.
Những ngày này, Đoạn Khổng Tước không chịu được khổ, sống ở khách sạn Thời Đại. Đương nhiên đây là Đoàn Khổng Tước tự mình nói ra, tiêu tiền ở phòng Vip cũng là Đoạn tiểu vương gia tự móc tiền túi. Lúc Đoạn Khổng Tước ngoan ngoãn đi theo Tân Lâm, dám cả gan đưa ra yêu cầu như vậy.
Đoạn Khổng Tước vốn cũng là ôm ấp hi vong thử liều một lần. Gã nghĩ rằng, chỉ cần Tân Lâm không trói gã rồi nhốt vào một căn phòng tối, mỗi ngày hành hạ một trăm lần, thì đã là cảm ơn trời đất rồi.
Tân Lâm ra tay vô tình ở khách sạn Khánh Nguyên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đoạn Khổng Tước, khó có thể xóa nhòa.
Ai ngờ Tân Lâm lại có thể trả lời.
Nhưng Tân Lâm cũng hiểu mà nói với Đoạn Khổng Tước, thời gian này, gã chỉ có thể ở trong phòng khách sạn, không được đi đâu. Chỉ cần gã dám đạp cửa phòng, Tân Lâm liền đánh gãy chân gã. Chân nào đạp trước thì đánh gãy chân đó, hai chân thì đánh cả hai chân.
Đoàn Khổng Tước không trả lời.
Gã tuyệt đối tin tưởng Tân Lâm nói được làm được.
Bất kể Tân Lâm hay Tiêu Phàm, dường như ai cũng không coi người uy chấn Thiên Nam ra gì. Đoạn Khổng Tước không dám mạo hiểm. Vốn bị Yến Tây đánh một chưởng, thể cốt đến nay vẫn chưa hồi phục. Nếu bị Tân Lâm đánh gãy hai chân, Đoạn tiểu vương gia chắc không muốn sống nữa?
Giống các loại nam bị bê đê, đập gãy xương, cho dù sau khi chữa khỏi, cũng như là tàn phế.
Đoạn tiểu vương gia chỉ cần nghĩ đến mai kia phải chống gậy đi lại, liền có chút bất an.
Đó là muốn cái mạng của gã.
Mấy ngày nay, Đoạn Khổng Tước sống ở khách sạn Thời Đạigiốngnhư sống trong tù, một ngày cứ như một năm. Phục vụ của khách sạn Thời Đại rất tốt, một ngày ba bữa đều có người mang đến, không cần phải ra ngoài. Đoạn tiểu vương gia có thể chịu được, chủ yếu là đến tối chỉ có một mình, rất khó ngủ.
Đoạn Khổng Tước không dám gọi phục vụ.
Từ sau khi gã ở khách sạn Thời Đại, không gặp Tân Lâm. Nhưng Đoạn Khổng Tước tin rằng, Tân Lâm nhất định đang theo dõi gã, chỉ cần gã có một chút động tĩnh là hai chân của gã có thể không giữ được.
Tân Lâm một mỹ nhân băng sơn lạnh lùng như vậy, nếu Đoạn Khổng Tước ở trước mặt cô ấy giở trò, thì thật không biết sẽ có hậu quả thê thảm như thế nào!
Nhưng nói không chừng không chỉ hai chân không giữ được, ngay cả cái đó cũng có thể bị cắt đứt.
Nhốt ở khách sạn mấy ngày, Đoạn Khổng Tức cảm thấy vô cùng bức bối, muốn điên mất rồi.
Không có tin tức bên ngoài.
Điện thoại sớm đã bị Tân Lâm cắt đứt, điện thoại trong phòng cũng bị cắt đứt, chỉ có thể dùng điện thoại nội bộ ở khách sạn, nhưng không thể gọi ra ngoài được. Hiện tại toàn bộ trông cậy vào Đoạn Thất Tinh và dì Cơ.
Ngày thứ 4 ở khách sạn, Đoạn Khổng Tước hối hận ngàn lần, sớm biết ở khách sạn gian nan như thế, chi bằng bị Tân Lâm nhốt vào phòng tối, mỗi ngày hành hạ một trăm lần. nếu muốn hành hạ gã, cũng có người lộ diện chứ, so với sống bị kìm nén như thế này, thì chết cho xong.
Đoạn Khổng Tước nghĩ, khó trách có người nói, hình phạt tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải là Lăng Trì mà là bỏ một người có tư duy bình thường trên một hoang đảo, để người đó suốt đời sống cô đơn.
Sẽ kìm nén chết mất.
Đoạn tiểu vương gia sắp không chịu được nữa rồi, lúc chuẩn bị liều mạng ở khách sạn yêu cầu “phục vụ đặc biệt”, thì điện thoại đầu giường dồn dập vang lên.
- Alô!
Đoạn Thất Tinh đang chán nằm xem TV đột nhiên bật dậy nghe điện thoại.
- Đi ra ngoài đi.
Micro bên kia truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Tân Lâm.
- Đi đâu?
Đoạn Khổng Tước vội vàng hỏi.
Ngay sau đó trong micro truyền đến một tiếng “cụp”, sau đó là tiếng “tút tút”.
Tính Tân Lâm là như vậy, không muốn nói chuyện với gã.
Đoạn Khổng Tước bỏ điện thoại xuống, vui mừng chạy ra ngoài, thậm chí không kịp mắng mấy câu. Thật sự Đoạn tiểu vương gia rất muốn nhanh chóng rời khỏi phòng này.
Cửa phòng vừa mở, Đoạn Khổng Tước nhìn thấy một khuôn mặt lạnh, không chút biểu cảm.
Một người con gái tuổi còn trẻ.
Khoảng hai mươi mấy tuổi, nhìn cũng không tệ, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đó khiến Đoạn Khổng Tước không khỏi giật mình.
Đoạn Khổng Tước chưa từng tới Chỉ Thủy Quan, cho nên Đoạn Khổng Tước không biết đây là một trong sáu thuộc hạ đến từ Thất Diệu cung đi theo Tân Lâm.
Đệ tử hạch tâm của Thất Diệu cung không có một người đàn ông nào.
Cho nên lúc đầu khi nghe cung chủ dặn dò, bảo sáu người họ đuổi theo Thánh nữ, đi Chỉ Thủy Quan hầu hạ một người đàn ông, tất cả mọi người đều kinh ngạc, từng người một đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Cung chủ sao có thể tuyên bố lệnh như thế?
Người đàn ông như thế nào mà đáng để Thánh nữ Thất Diệu cung hầu hạ, còn thêm sáu người họ nữa.
Thân thủ của sáu người này không thể như Tân Lâm, thả trong giang hồ, cũng không kém cõi, cung chủ lại để họ hầu hạ một người đàn ông xấu.
Nhưng lệnh của cung chủ không thể làm trái, trong lòng mọi người đều không vui, cũng chỉ có thể ấm ức theo Tân Lâm đến Chỉ Thủy Quan.
Trôi qua hơn ba năm, họ đều thay đổi ý nghĩ ban đầu.
Những điều mà Tiêu Phàm bày ra đều bản lĩnh. Mặc dù chỉ là một góc băng sơn, nhưng cuối cùng lại khiến họ ý thức được, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Đây quả thực là một người đàn ông đáng để thánh nữ Thất Diệu cung cao quý hầu hạ.
Nhưng mà giới hạn chỉ một người, đó là Tiêu Phàm.
Những người đàn ông khác trong mắt đệ tử cung nữ của Thất Diệu cung, vẫn không bằng heo chó.
- Xuống bãi đỗ xe B1, không được chạy lung tung.
Cô gái trẻ tuổi không đợi Đoạn Khổng Tước mở miệng, liền lạnh lùng nói. Không chỉ ngữ khí lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng, mà ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, mang theo một sự chán ghét và khinh thường không thể nói ra.
Đoạn tiểu vương gia có chút buồn bực.
Về bề ngoài mà nói, Đoạn Khổng Tước cũng được xem là một mỹ nam. Phong lưu phóng khoáng, hơn nữa nhiều tiền, vẫn là cao, đẹp, giàu điển hình. Các cô gái vây quanh Đoạn tiểu vương gia, trên dưới trăm người? Ngoài Tân Lâm ra, Đoạn Khổng Tước trước giờ chưa bị người phụ nữ nào khinh thường như thế.
-Đi nhanh, đừng lề mề.
Thấy Đoạn Khổng Tước ngẩn ra, cô gái trẻ tuổi lạnh lùng nói, sắc mặt không tốt. Giống như Đoạn Khổng Tước nếu tiếp tục lề mề, người này sẽ trực tiếp ra tay dạy dỗ gã.
Đoạn Khổng Tước thân thủ không kém, vết thương cũ vẫn chưa lành, cộng thêm áp lực mà Tân Lam khủng bố, Đoạn Khổng Tước ngay cả một câu cũng không dám nói, ngoan ngoãn đi tới cửa thang máy.
Trong tận đáy lòng củaĐoạn tiểu vương gia, tự nhiên gửi lời hỏi thăm vô số lần đối với những người thân quen nữ tính trong toàn gia, đặc biệt là các cô gái trẻ tuổi.
/339
|