Một chiếc Toyota mui trần dừng trước bãi đỗ xe của quán trà đạo Thất Tinh, Tiểu Quế Tử và Vũ Thành từ trên xe nhảy xuống, hai người đều cực kỳ hào hứng, đi về phía lầu hai quán trà đạo.
Tiểu Quế Tử không thể không hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu đại ca chủ động gọi điện thoại hẹn cậu và Giang Vũ Thành uống trà. Lần trước ở hội sở Hoa Nhài không tính. Lần đó Tiêu Phàm hẹn là ông già Quế Thanh Thu nhà cậu, Tiểu Quế Tử chỉ là cái loa mà thôi.
Xem ra bản thân mình trong việc xử lí chuyện của Anjelina, hợp với tâm ý của đại ca.
Tiểu Quế Tử cũng không muốn nịnh bợ đại ca, quan trọng là sự quan tâm của đại ca với các anh em, làm huynh đệ, có thể giúp cho đại ca một chút chuyện nhỏ, quả thực là vinh hạnh lớn lao.
Về phần bảo cậu gọi Giang Vũ Thành, hiển nhiên là đại ca sợ cậu một mình quá câu nệ, không tự nhiên.
Tâm tư đó của đại ca, thật tinh tế.
Hơn nữa, Vũ Thành cũng là huynh đệ nhà mình, cũng muốn có liên lạc tình cảm nhiều hơn. Từ khi Tiêu nhị ca đi nông thôn, anh em trong phe phái nhỏ này đều rất lâu chưa tụ tập, đám người Tiểu Quế Tử tạm thời thật đúng là chưa thể nào làm quen.
Trà đạo Thất Tinh, Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành là lần đầu tiên đến đây.
Bọn họ không thích đến nơi như thế này uống trà.
Một đám anh em của Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành đều là tầm hai mươi tuổi, đang là lứa tuổi ham ăn ham chơi, ai muốn đến cái nơi đạo quan phật tự gì uống trà? Đó là việc mà dạng cao nhân ẩn sĩ như Tiêu đại ca mới làm.
Phục vụ quán trà đạo rất ân cần, dẫn hai vị công tử lên trên lầu.
Nhân viên phục vụ quán trà đạo khiến Tiểu Quế Tử “mở rộng tầm mắt”, cư nhiên lại là mỹ nữ, hơn nữa ăn mặc theo phong thái của đạo cô. Đây là một điểm sáng. Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành nhìn nhau cười, cười đến nỗi có chút ám muội.
Không thể tưởng tượng được đây còn là một nơi tốt.
Trà ngon hay không mặc kệ, nếu như có thể ngắm một tiểu đạo cô quyến rũ, hương vị hẳn là rất không tệ.
Tiêu Phàm ở phòng bao trên lầu hai, chậm rãi thưởng thức trà, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có tâm sự gì. Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành đang hưng phấn dạt dào tiến vào cửa đều bị dọa giật nảy mình, vẻ mặt hưng phấn lập tức liền phai nhạt, trong nháy mắt liền trở nên thấp thỏm bất an.
- Đại ca.
Tiểu Quế Tử Giang Vũ Thành thấp giọng chào hỏi, đều không dám ngồi.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Đến rồi à, đều ngồi xuống đi, cùng nhau uống trà.
Hai người liên tục gật đầu, cẩn thận ngồi xuống đối diện Tiêu Phàm, lại liếc mắt nhìn nhau.
Đạo cô xinh đẹp đặt chén trà nhỏ trước mặt hai người xong, lại bưng ấm trà lên, châm đầy một ly nước trà vàng óng, nhìn thấy Tiêu Phàm không có phân phó gì khác, rón rén lui ra ngoài.
Tiêu Phàm bưng chén trà lên, biểu thị ý một chút.
Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành vội vàng nâng chén trà lên, uống một ngụm.
- Tiểu Quế Tử, Anjelina rời khỏi Tứ cục khi nào?
Tiêu Phàm đặt chén trà xuống, nhàn nhạt hỏi.
- Hả?
Tiểu Quế Tử hơi ngây người.
- Đại ca, không phải anh đi đón cô ấy sao?
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không phải, cậu nói xem, chuyện là như thế nào?
Tiểu Quế Tử tuy rằng trẻ tuổi, đầu óc xoay chuyển không chậm, lập tức ý thức được tình huống không đúng, vội vàng nói:
- Đại ca, không phải buổi sáng anh gọi điện cho em, bảo em báo cho Tứ cục bên đó, đem thả Anjelina…. Em cứ nghĩ, anh sẽ đích thân đi đón cô ấy….
- Buổi sáng tôi gọi điện cho cậu?
Tiêu Phàm hỏi ngược lại.
Mồ hôi trên trán Tiểu Quế Tử liền rịn ra, hơi lắp bắp nói:
- Đúng thế, đại ca, em, em nghe tiếng nói đó là anh….lẽ nào, lẽ nào cuộc điện thoại này không phải anh gọi? Thế nhưng đó là số điện thoại của anh, em đã lưu rồi….
Nói xong, Tiểu Quế Tử liền lập cập móc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tiêu Phàm, trên đó rõ ràng hiển hiện ra, buổi sáng 10h30’, cuộc điện thoại đã nghe, tên là “đại ca”.
Tiêu Phàm liền hiểu ra.
- Tiểu Quế Tử, mắc lừa rồi. Cuộc điện thoại này không phải là tôi gọi, có người giở trò.
- Hả?
Tiểu Quế Tử giật nảy người.
Cậu cũng biết, bây giờ có những phần mềm máy tính có thể trộm số. Thế nhưng cậu thật không ngờ, còn có người dám giả mạo đại ca gọi điện thoại cho cậu. Đại ca là thân phận gì? Không nói đến tấm biển lớn của lão Tiêu gia, chỉ cần một Tiểu Quế Tử cậu, cũng không phải là bất kỳ người nào đều dám lừa gạt. Cần phải biết Quế Thanh Thu nhà cậu hiện giờ chính thức là Cục trưởng Tam cục, trong tay nắm đại quyền.
- Ai to gan như vậy, đại ca? Bọn chúng muốn làm gì?
Tiểu Quế Tử sốt ruột:
- Vậy Anjelina hiện giờ ở đâu?
Tiểu Quế Tử con người thông minh, lập tức liền nghĩ đến điểm mấu chốt. Có người giả danh đại ca gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu báo cho bên Tứ cục thả người, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là nhằm vào Anjelina.
Nói cách khác, Anjelina hiện giờ đang rơi vào tay người khác.
Đây mới chính là phiền toái lớn thật sự.
Tiểu Quế Tử biết sức nặng của cô gái Nga da trắng ấy trong tâm trí của đại ca. Cô nương ngoại quốc dịu dàng kiều mỵ như thế người đàn ông nào lại không xem như bảo bối đây? Đột nhiên bị người khác “cướp” đi, trong lòng đại ca lo âu, phẫn nộ, không cần nghĩ cũng biết rồi.
Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lại.
Hành động của Đằng Phi Vân bọn họ quá nhanh, điểm này cũng làm Tiêu Phàm có chút không ngờ. Tiêu Phàm tinh thông thuật bói toán, thế nhưng thuật bói toán cũng có giới hạn của nó, không phải “đoán trước tương lai”. Thông tin mà bói toán lấy được, thông thường đều khá mơ hồ, chỉ có thể chỉ điểm phương hướng đại khái.
Từ xưa đến nay, trình độ cao thấp của thuật sư bói toán do hai phương diện quyết định.
Thứ nhất là phương pháp bói toán, thứ hai là cách lí giải quẻ bói. Điểm thứ hai so với điểm thứ nhất quan trọng hơn. Phương pháp bói toán, tương đối mà nói khá đơn giản, chỉ cần hiểu được thuật bói toán, rất nhiều người đều có thể thi triển ra. Thật sự để phân biệt trình độ cao thấp của thuật sư, là ở cách lí giải quẻ bói có đúng hay không. Cùng một quẻ bói, do thuật sư trình độ không giống nhau lí giải, suy diễn kết quả thường khác nhau một trời một vực, thậm chí nam viên bắc triệt.
Thế nhưng thuật sĩ bói toán có cao minh đến đâu, cũng không thể hoàn toàn suy diễn tình huống chuẩn xác sẽ sảy ra một cách rõ ràng. Thật sự như thế, vậy thì không phải là bói toán, mà là yêu thuật hoặc là ảo tưởng.
Chuyện này của Anjelina, Tiêu Phàm bói qua, quả thật không êm ả. Nhưng mà đối phương sẽ dùng loại thủ đoạn nào để đối phó với Anjelina và chính hắn, Tiêu Phàm cũng không thể biết được chính xác.
Quẻ tượng rất mơ hồ, hơn nữa hiển hiện ra tương lai là một biến số không thể biết được.
Nói cách khác, vận mệnh của Anjelina sẽ vì phương thức ứng phó không giống nhau mà xảy ra thay đổi không thể xác định.
Kinh Dịch tinh túy ở chữ “biến”.
Biến tắc thông.
Tinh túy của thuật bói toán của Vô Cực Môn, cũng là “biến”.
Vạn vật thế gian, cùng sinh cùng thở, “biến” mới là chân lí vĩnh hằng.
Từ trên ý nghĩa nào đó, cái này với “hiệu ứng con bươm bướm” là một đạo lí, học thuật phương Tây, phương Đông, có phần hơi giống nhau.
Ps: hiệu ứng con bươm bướm- hiệu ứng thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.
- Đại ca, vậy bây giờ làm thế nào? Có cần em lập tức đi truy ra nguồn gốc cú điện thoại kia không?
Tiểu Quế Tử gấp gáp hỏi, mồ hôi đổ đầy đầu.
Có lòng tốt, lại làm hư chuyện.
Một lòng chỉ muốn dốc sức cho đại ca, không ngờ bị kẻ xấu lợi dụng.
Bản thân Tiểu Quế Tử đã ở phòng chính trị pháp luật công tác, mặc dù cậu làm việc cũng là la cà phất phơ, thế nhưng thân phận địa vị đó lại không phải là giả, khả năng của hệ thống chính pháp ở Thủ đô Bắc Kinh tuyệt đối không nhỏ. Người khác nếu muốn truy ra số điện thoại rất khó, đối với Tiểu Quế Tử mà nói, cũng không tính là chuyện khó.
Tiêu Phàm khoát tay áo, mỉm cười nói:
- Cũng không cần gấp. Mục tiêu của bọn họ không phải là Anjelina, chỉ là muốn thông qua Anjelina cùng tôi cò kè mặc cả thôi. Anjelina tạm thời là an toàn.
- Đại ca, nói thì nói như vậy, thế nhưng chúng ta cũng cần nhiều hơn một tay chuẩn bị. Em thấy để Tiểu Quế Tử đi tra đi.
Giang Vũ Thành từ đầu đến cuối giữ im lặng liền nói xen vào. Đại ca đương nhiên rất giỏi, thế nhưng chuyện như thế này, nếu có thể điều động cơ quan có năng lực truy ra, nghĩ đến sẽ tốt hơn nhiều so với cá nhân đi điều tra.
Tiêu Phàm cũng là biết lắng nghe, gật gật đầu, nói:
- Cũng được. Tiểu Quế Tử, cậu bảo người đi kiểm tra trước một chút.
- Yes Sir...
Tiểu Quế Tử liên tục đồng ý, móc điện thoại ra liền bắt đầu gọi điện thoại. Trước mặt đại ca, Tiểu Quế Tử giống như một cậu nhóc, vừa xoay người gọi điện thoại, ngữ khí lập tức thay đổi, mang theo ba phần thận trọng, ba phần kiêu ngạo trên cao.
Đây cũng là tác phong tiêu chuẩn của đa số con cháu quan lại, ở cùng với người như thế nào liền nói lời đó.
- Đại ca, đừng lo lắng?
Giang vũ thành lo lắng hỏi han.
Tính cách của cậu ta và Tiểu Quế Tử không giống nhau, nói không nhiều, lại cực kỳ nghĩa khí, là tính cách có thể vì bạn bè không tiếc cả mạng sống. Tư duy logic của cậu cũng rất đơn giản, Anjelina mặc dù là người nước ngoài, thế nhưng cô là người phụ nữ của đại ca, chính là “chị dâu” của anh em. Thân phận của người chị dâu này, không cần quốc gia thừa nhận, mọi người cho rằng phải, vậy chính là phải rồi.
Chị dâu xảy ra chuyện, có thể không quan tâm sao?
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tạm thời không gấp gáp, đoán chừng sẽ đưa ra điều kiện với tôi.
Giang Vũ Thành liền gật đầu, hơi thở phào một cái. Chỉ cần chịu ra điều kiện là được. Trên mảnh đất này, bọn họ xem là giai tầng có năng lượng nhất, nếu điều kiện không thái quá, đều không khó thực hiện.
Chỉ chốc lát, Tiểu Quế Tử cúp điện thoại đi đến, thấp giọng nói:
- Đại ca, bọn họ đang tra rồi. Thế nhưng chuyện này, khó khăn kỹ thuật không nhỏ, khả năng tạm thời chưa có kết quả xác thực.
- Ừm, không cần vội, cứ tra trước, cũng có lúc cần dùng đến.
Tiểu Quế Tử rất hổ thẹn, cúi đầu nói:
- Đại ca, xin lỗi anh, đều trách em, thật không cẩn thận rồi, làm hỏng việc rồi….
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Tiểu Quế Tử, chớ tự trách, chuyện này ai cũng không ngờ tới. Chỉ cần con thuyền kia còn ở đó, bọn họ sẽ không làm gì Anjelina đâu.
- Đúng đúng đúng, con thuyền kia quan trọng. Xem chừng bọn họ là nhằm vào con thuyền kia đấy.
Tiểu Quế Tử liên tục gật đầu, lại hưng phấn lên.
Trọng tải của con thuyền buôn lậu kia không phải là nhỏ, không cần nói đến hàng hóa trên thuyền, riêng bản thân chiếc thuyền cũng đã đáng giá rất nhiều tiền rồi, huống hồ trên thuyền cũng có không ít thuyền viên. Có đôi khi, thuyền viên thuần thục và thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, thậm chí còn quý giá hơn thuyền.
Nắm trong tay lợi thế lớn như vậy, sự việc chưa đến bước sơn cùng thủy tận, còn có thể đàm phán.
- Đại ca, chỉ cần Anjelina không sao, thuyền em có biện pháp.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Quế Tử, không vội, mấu chốt là cậu phải xem chặt chiếc thuyền, đừng để cho người khác thả đi, năng lực của đám người kia không nhỏ,, người quen biết cũng nhiều, phải cẩn thận một chút.
Tiểu Quế Tử rùng mình, lập tức liền hiểu ra, vội vàng nói:
- Vâng, đại ca, em biết rồi, em sẽ cẩn thận.
Tiêu Phàm đang muốn mở miệng, di động chợt rung lên.
- Xin chào...
Tiêu Phàm ấn nút nghe, chỉ nghe hai câu, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai hàng lông mày chau lại.
Tiểu Quế Tử không thể không hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu đại ca chủ động gọi điện thoại hẹn cậu và Giang Vũ Thành uống trà. Lần trước ở hội sở Hoa Nhài không tính. Lần đó Tiêu Phàm hẹn là ông già Quế Thanh Thu nhà cậu, Tiểu Quế Tử chỉ là cái loa mà thôi.
Xem ra bản thân mình trong việc xử lí chuyện của Anjelina, hợp với tâm ý của đại ca.
Tiểu Quế Tử cũng không muốn nịnh bợ đại ca, quan trọng là sự quan tâm của đại ca với các anh em, làm huynh đệ, có thể giúp cho đại ca một chút chuyện nhỏ, quả thực là vinh hạnh lớn lao.
Về phần bảo cậu gọi Giang Vũ Thành, hiển nhiên là đại ca sợ cậu một mình quá câu nệ, không tự nhiên.
Tâm tư đó của đại ca, thật tinh tế.
Hơn nữa, Vũ Thành cũng là huynh đệ nhà mình, cũng muốn có liên lạc tình cảm nhiều hơn. Từ khi Tiêu nhị ca đi nông thôn, anh em trong phe phái nhỏ này đều rất lâu chưa tụ tập, đám người Tiểu Quế Tử tạm thời thật đúng là chưa thể nào làm quen.
Trà đạo Thất Tinh, Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành là lần đầu tiên đến đây.
Bọn họ không thích đến nơi như thế này uống trà.
Một đám anh em của Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành đều là tầm hai mươi tuổi, đang là lứa tuổi ham ăn ham chơi, ai muốn đến cái nơi đạo quan phật tự gì uống trà? Đó là việc mà dạng cao nhân ẩn sĩ như Tiêu đại ca mới làm.
Phục vụ quán trà đạo rất ân cần, dẫn hai vị công tử lên trên lầu.
Nhân viên phục vụ quán trà đạo khiến Tiểu Quế Tử “mở rộng tầm mắt”, cư nhiên lại là mỹ nữ, hơn nữa ăn mặc theo phong thái của đạo cô. Đây là một điểm sáng. Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành nhìn nhau cười, cười đến nỗi có chút ám muội.
Không thể tưởng tượng được đây còn là một nơi tốt.
Trà ngon hay không mặc kệ, nếu như có thể ngắm một tiểu đạo cô quyến rũ, hương vị hẳn là rất không tệ.
Tiêu Phàm ở phòng bao trên lầu hai, chậm rãi thưởng thức trà, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có tâm sự gì. Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành đang hưng phấn dạt dào tiến vào cửa đều bị dọa giật nảy mình, vẻ mặt hưng phấn lập tức liền phai nhạt, trong nháy mắt liền trở nên thấp thỏm bất an.
- Đại ca.
Tiểu Quế Tử Giang Vũ Thành thấp giọng chào hỏi, đều không dám ngồi.
Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, nói:
- Đến rồi à, đều ngồi xuống đi, cùng nhau uống trà.
Hai người liên tục gật đầu, cẩn thận ngồi xuống đối diện Tiêu Phàm, lại liếc mắt nhìn nhau.
Đạo cô xinh đẹp đặt chén trà nhỏ trước mặt hai người xong, lại bưng ấm trà lên, châm đầy một ly nước trà vàng óng, nhìn thấy Tiêu Phàm không có phân phó gì khác, rón rén lui ra ngoài.
Tiêu Phàm bưng chén trà lên, biểu thị ý một chút.
Tiểu Quế Tử và Giang Vũ Thành vội vàng nâng chén trà lên, uống một ngụm.
- Tiểu Quế Tử, Anjelina rời khỏi Tứ cục khi nào?
Tiêu Phàm đặt chén trà xuống, nhàn nhạt hỏi.
- Hả?
Tiểu Quế Tử hơi ngây người.
- Đại ca, không phải anh đi đón cô ấy sao?
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không phải, cậu nói xem, chuyện là như thế nào?
Tiểu Quế Tử tuy rằng trẻ tuổi, đầu óc xoay chuyển không chậm, lập tức ý thức được tình huống không đúng, vội vàng nói:
- Đại ca, không phải buổi sáng anh gọi điện cho em, bảo em báo cho Tứ cục bên đó, đem thả Anjelina…. Em cứ nghĩ, anh sẽ đích thân đi đón cô ấy….
- Buổi sáng tôi gọi điện cho cậu?
Tiêu Phàm hỏi ngược lại.
Mồ hôi trên trán Tiểu Quế Tử liền rịn ra, hơi lắp bắp nói:
- Đúng thế, đại ca, em, em nghe tiếng nói đó là anh….lẽ nào, lẽ nào cuộc điện thoại này không phải anh gọi? Thế nhưng đó là số điện thoại của anh, em đã lưu rồi….
Nói xong, Tiểu Quế Tử liền lập cập móc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tiêu Phàm, trên đó rõ ràng hiển hiện ra, buổi sáng 10h30’, cuộc điện thoại đã nghe, tên là “đại ca”.
Tiêu Phàm liền hiểu ra.
- Tiểu Quế Tử, mắc lừa rồi. Cuộc điện thoại này không phải là tôi gọi, có người giở trò.
- Hả?
Tiểu Quế Tử giật nảy người.
Cậu cũng biết, bây giờ có những phần mềm máy tính có thể trộm số. Thế nhưng cậu thật không ngờ, còn có người dám giả mạo đại ca gọi điện thoại cho cậu. Đại ca là thân phận gì? Không nói đến tấm biển lớn của lão Tiêu gia, chỉ cần một Tiểu Quế Tử cậu, cũng không phải là bất kỳ người nào đều dám lừa gạt. Cần phải biết Quế Thanh Thu nhà cậu hiện giờ chính thức là Cục trưởng Tam cục, trong tay nắm đại quyền.
- Ai to gan như vậy, đại ca? Bọn chúng muốn làm gì?
Tiểu Quế Tử sốt ruột:
- Vậy Anjelina hiện giờ ở đâu?
Tiểu Quế Tử con người thông minh, lập tức liền nghĩ đến điểm mấu chốt. Có người giả danh đại ca gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu báo cho bên Tứ cục thả người, không hề nghi ngờ gì nữa, chính là nhằm vào Anjelina.
Nói cách khác, Anjelina hiện giờ đang rơi vào tay người khác.
Đây mới chính là phiền toái lớn thật sự.
Tiểu Quế Tử biết sức nặng của cô gái Nga da trắng ấy trong tâm trí của đại ca. Cô nương ngoại quốc dịu dàng kiều mỵ như thế người đàn ông nào lại không xem như bảo bối đây? Đột nhiên bị người khác “cướp” đi, trong lòng đại ca lo âu, phẫn nộ, không cần nghĩ cũng biết rồi.
Tiêu Phàm hai hàng lông mày nhíu lại.
Hành động của Đằng Phi Vân bọn họ quá nhanh, điểm này cũng làm Tiêu Phàm có chút không ngờ. Tiêu Phàm tinh thông thuật bói toán, thế nhưng thuật bói toán cũng có giới hạn của nó, không phải “đoán trước tương lai”. Thông tin mà bói toán lấy được, thông thường đều khá mơ hồ, chỉ có thể chỉ điểm phương hướng đại khái.
Từ xưa đến nay, trình độ cao thấp của thuật sư bói toán do hai phương diện quyết định.
Thứ nhất là phương pháp bói toán, thứ hai là cách lí giải quẻ bói. Điểm thứ hai so với điểm thứ nhất quan trọng hơn. Phương pháp bói toán, tương đối mà nói khá đơn giản, chỉ cần hiểu được thuật bói toán, rất nhiều người đều có thể thi triển ra. Thật sự để phân biệt trình độ cao thấp của thuật sư, là ở cách lí giải quẻ bói có đúng hay không. Cùng một quẻ bói, do thuật sư trình độ không giống nhau lí giải, suy diễn kết quả thường khác nhau một trời một vực, thậm chí nam viên bắc triệt.
Thế nhưng thuật sĩ bói toán có cao minh đến đâu, cũng không thể hoàn toàn suy diễn tình huống chuẩn xác sẽ sảy ra một cách rõ ràng. Thật sự như thế, vậy thì không phải là bói toán, mà là yêu thuật hoặc là ảo tưởng.
Chuyện này của Anjelina, Tiêu Phàm bói qua, quả thật không êm ả. Nhưng mà đối phương sẽ dùng loại thủ đoạn nào để đối phó với Anjelina và chính hắn, Tiêu Phàm cũng không thể biết được chính xác.
Quẻ tượng rất mơ hồ, hơn nữa hiển hiện ra tương lai là một biến số không thể biết được.
Nói cách khác, vận mệnh của Anjelina sẽ vì phương thức ứng phó không giống nhau mà xảy ra thay đổi không thể xác định.
Kinh Dịch tinh túy ở chữ “biến”.
Biến tắc thông.
Tinh túy của thuật bói toán của Vô Cực Môn, cũng là “biến”.
Vạn vật thế gian, cùng sinh cùng thở, “biến” mới là chân lí vĩnh hằng.
Từ trên ý nghĩa nào đó, cái này với “hiệu ứng con bươm bướm” là một đạo lí, học thuật phương Tây, phương Đông, có phần hơi giống nhau.
Ps: hiệu ứng con bươm bướm- hiệu ứng thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó.
- Đại ca, vậy bây giờ làm thế nào? Có cần em lập tức đi truy ra nguồn gốc cú điện thoại kia không?
Tiểu Quế Tử gấp gáp hỏi, mồ hôi đổ đầy đầu.
Có lòng tốt, lại làm hư chuyện.
Một lòng chỉ muốn dốc sức cho đại ca, không ngờ bị kẻ xấu lợi dụng.
Bản thân Tiểu Quế Tử đã ở phòng chính trị pháp luật công tác, mặc dù cậu làm việc cũng là la cà phất phơ, thế nhưng thân phận địa vị đó lại không phải là giả, khả năng của hệ thống chính pháp ở Thủ đô Bắc Kinh tuyệt đối không nhỏ. Người khác nếu muốn truy ra số điện thoại rất khó, đối với Tiểu Quế Tử mà nói, cũng không tính là chuyện khó.
Tiêu Phàm khoát tay áo, mỉm cười nói:
- Cũng không cần gấp. Mục tiêu của bọn họ không phải là Anjelina, chỉ là muốn thông qua Anjelina cùng tôi cò kè mặc cả thôi. Anjelina tạm thời là an toàn.
- Đại ca, nói thì nói như vậy, thế nhưng chúng ta cũng cần nhiều hơn một tay chuẩn bị. Em thấy để Tiểu Quế Tử đi tra đi.
Giang Vũ Thành từ đầu đến cuối giữ im lặng liền nói xen vào. Đại ca đương nhiên rất giỏi, thế nhưng chuyện như thế này, nếu có thể điều động cơ quan có năng lực truy ra, nghĩ đến sẽ tốt hơn nhiều so với cá nhân đi điều tra.
Tiêu Phàm cũng là biết lắng nghe, gật gật đầu, nói:
- Cũng được. Tiểu Quế Tử, cậu bảo người đi kiểm tra trước một chút.
- Yes Sir...
Tiểu Quế Tử liên tục đồng ý, móc điện thoại ra liền bắt đầu gọi điện thoại. Trước mặt đại ca, Tiểu Quế Tử giống như một cậu nhóc, vừa xoay người gọi điện thoại, ngữ khí lập tức thay đổi, mang theo ba phần thận trọng, ba phần kiêu ngạo trên cao.
Đây cũng là tác phong tiêu chuẩn của đa số con cháu quan lại, ở cùng với người như thế nào liền nói lời đó.
- Đại ca, đừng lo lắng?
Giang vũ thành lo lắng hỏi han.
Tính cách của cậu ta và Tiểu Quế Tử không giống nhau, nói không nhiều, lại cực kỳ nghĩa khí, là tính cách có thể vì bạn bè không tiếc cả mạng sống. Tư duy logic của cậu cũng rất đơn giản, Anjelina mặc dù là người nước ngoài, thế nhưng cô là người phụ nữ của đại ca, chính là “chị dâu” của anh em. Thân phận của người chị dâu này, không cần quốc gia thừa nhận, mọi người cho rằng phải, vậy chính là phải rồi.
Chị dâu xảy ra chuyện, có thể không quan tâm sao?
Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Tạm thời không gấp gáp, đoán chừng sẽ đưa ra điều kiện với tôi.
Giang Vũ Thành liền gật đầu, hơi thở phào một cái. Chỉ cần chịu ra điều kiện là được. Trên mảnh đất này, bọn họ xem là giai tầng có năng lượng nhất, nếu điều kiện không thái quá, đều không khó thực hiện.
Chỉ chốc lát, Tiểu Quế Tử cúp điện thoại đi đến, thấp giọng nói:
- Đại ca, bọn họ đang tra rồi. Thế nhưng chuyện này, khó khăn kỹ thuật không nhỏ, khả năng tạm thời chưa có kết quả xác thực.
- Ừm, không cần vội, cứ tra trước, cũng có lúc cần dùng đến.
Tiểu Quế Tử rất hổ thẹn, cúi đầu nói:
- Đại ca, xin lỗi anh, đều trách em, thật không cẩn thận rồi, làm hỏng việc rồi….
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Tiểu Quế Tử, chớ tự trách, chuyện này ai cũng không ngờ tới. Chỉ cần con thuyền kia còn ở đó, bọn họ sẽ không làm gì Anjelina đâu.
- Đúng đúng đúng, con thuyền kia quan trọng. Xem chừng bọn họ là nhằm vào con thuyền kia đấy.
Tiểu Quế Tử liên tục gật đầu, lại hưng phấn lên.
Trọng tải của con thuyền buôn lậu kia không phải là nhỏ, không cần nói đến hàng hóa trên thuyền, riêng bản thân chiếc thuyền cũng đã đáng giá rất nhiều tiền rồi, huống hồ trên thuyền cũng có không ít thuyền viên. Có đôi khi, thuyền viên thuần thục và thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, thậm chí còn quý giá hơn thuyền.
Nắm trong tay lợi thế lớn như vậy, sự việc chưa đến bước sơn cùng thủy tận, còn có thể đàm phán.
- Đại ca, chỉ cần Anjelina không sao, thuyền em có biện pháp.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Quế Tử, không vội, mấu chốt là cậu phải xem chặt chiếc thuyền, đừng để cho người khác thả đi, năng lực của đám người kia không nhỏ,, người quen biết cũng nhiều, phải cẩn thận một chút.
Tiểu Quế Tử rùng mình, lập tức liền hiểu ra, vội vàng nói:
- Vâng, đại ca, em biết rồi, em sẽ cẩn thận.
Tiêu Phàm đang muốn mở miệng, di động chợt rung lên.
- Xin chào...
Tiêu Phàm ấn nút nghe, chỉ nghe hai câu, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai hàng lông mày chau lại.
/339
|