Tên vệ sĩ cao to vừa định hành động thì bạch quang chợt lóe, gã rú điên cuồng một tiếng, lập tức che cổ họng ngã xuống đất.
Đằng Phi Vân cả kinh, lùi lại vài bước, sắc mặt đại biến.
Bụi tan hết, thân hình Tiêu Phàm, Tân Lâm và Trần Dương liền hiện ra.
Hôm nay chứng kiến quá nhiều " kì tích", Trần Dương dường như chết lặng. Cô rõ ràng không nhìn thấy Tiêu Phàm ra tay, cứ vậy mà đi tới, hai tấm cửa phòng khách chắc nịch như vậy mà bất thình lình bay ra ngoài.
Trong một thoáng, cước bộ của Tân Lâm dừng lại một chút.
Trần Dương cảm thấy một sức lực khổng lồ đập vào mặt cô, trong khoảnh khắc lùi lại hai bước, hô hấp không thoải mái.
Nội công Trần Dương tu luyện là gia truyền, chính bởi cô có nội công vô cùng tốt và vốn võ thuật, nên sau khi vào bộ phận an ninh công tác, các loại kĩ năng huấn luyện đặc biệt cô đều cầm cờ đi đầu, rất nhanh liền trổ hết tài năng, rất được lãnh đạo cấp trên coi trọng.
Nhưng Trần Dương chưa từng nghĩ đến, nội công lại có thể tu luyện tới trình độ khủng bố như thế.
Niệm động lực sinh, long trời lở đất!
Đằng Phi Vân vẫn chưa hồi phục tinh thần, Tiêu Phàm đã bước lại gần.
Đồng tử màu lam của Joseph co rút lại một chút.
Vừa thấy Tiêu Phàm trong nháy mắt, Joseph liền biết đại tỷ mình đã phạm phải sai lầm, không những vậy còn là sai lầm rất đáng sợ- người đàn ông trẻ tuổi này, cháu trưởng nhà quyền quý lớn nhất nước cộng hòa, tuyệt đối là cao thủ đứng đầu.
Joseph không luyện qua võ thuật phương Đông, nhưng cũng là người có quyền thuật giỏi đứng hạng đầu.
Động tác của Tiêu Phàm, nhìn qua vẫn mãi như vậy, dù bận nhưng vẫn ung dung, có điều trong nháy máy mà từ cửa bước tới trước mặt như vậy thì quả thật đây mới là cảnh giới cao minh.
Thật buồn cười khi đại tỷ muốn giáo huấn người ta.
Nếu Joseph nhìn thấy Tiêu Phàm sớm một chút, trăm phần trăm gã cũng không ngồi chỗ này chờ Tiêu Phàm tới cửa, đó chính là chờ chết!
Với thân thủ của Tiêu Phàm, năm người phụ trách canh gác ở bên ngoài kia không cần phải hỏi, kết cục không khá hơn so với gã ngã dưới chân Đằng Phi Vân chút nào.
Ra tay không khoan dung, ra tay bất dung tình!
Như là xé toang bộ mặt, Tiêu Phàm nhất định sẽ không lưu lại cho mình nửa điểm uy hiếp nào. Kẻ mạnh ra tay, chính là có phong cách như vậy, phong cách bá chủ điển hình.
Thực lực đối thủ đáng sợ như vậy, sức kháng cự trong lòng thật không dám nổi lên.
- Tiêu Tiêu tiên sinh
Mất một lúc lâu, Đằng Phi Vân sau khi trì độn quá mức mới lắp bắp nói, trên mặt tận lực mỉm cười.
- Mời anh ngồi!
Tiêu Phàm quay đầu liếc ả một cái, thản nhiên nói:
- Ồ ồ, tốt tốt.
Đằng Phi Vân không cần suy nghĩ, vội vàng ngồi một bên ghế sopha, cố gắng ngồi thẳng lưng áo, nghĩ muốn ngồi sao cho đoan chính một chút, bất kể thế nào, Đằng Phi Vân cũng phải duy trì chút phong độ " đại tỷ" của mình.
- Tiêu tiên sinh, đây đây là hiểu lầm.
- Đằng tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ, cô ngậm miệng lại, không cho nói thì đừng nói, không được sự chấp thuận của tôi, cô đừng lộn xộn. Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiêu Phàm thản nhiên nhìn ả, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Đằng Phi Vân lập tức ngậm chặt miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Ả hiện tại rốt cục đã ý thức được mình phạm phải một sai lầm cực lớn, chọc phải người tuyệt đối không nên dính vào.
Ả tin Tiêu Phàm nói được làm được.
Trước khi cúp điện thoại của ả, Tiêu Phàm đã cảnh cáo ả: Hậu quả rất nghiêm trọng!
Quả nhiên!
Tân Lâm vẫn như trước, im lặng đứng sau Tiêu Phàm, Trần Dương định ngồi xuống, nhưng thấy bộ dáng Tân Lâm như vậy, do dự một chút lại thôi, vẫn giống như trước, cùng Tân Lâm sóng vai đứng thẳng, đứng sau lưng Tiêu Phàm.
Khí phách phát ra từ người nam nhân này chẳng những trấn trụ được đối thủ, mà còn trấn trụ được cả Trần Dương.
Giống như Đằng Phi Vân, Trần Dương ý thức được bản thân mình cũng phạm phải một sai lầm cực nghiêm trọng.
Có những nam nhân, mặc kệ bề ngoài hắn nhã nhặn dịu dàng thế nào, bản thân vĩnh viễn không thể xem thường hắn. Từ lúc bắt đầu đi làm, chưa có bất kì nam nhân nào tạo cho cô rung động mãnh liệt như thế.
May mà cô không phải kẻ địch của Tiêu Phàm.
Đây là điều duy nhất khiến Trần Dương cảm thấy an tâm.
Joseph khe khẽ thở dài. Gã biết đại tỷ gây họa thì gã phải đứng ra thu xếp. Đáng tiếc là gã có thể thu xếp thỏa đáng hay không thì không thể nắm chắc được.
Nắm chắc nửa phần thôi cũng không có.
Làm chủ tập đoàn chuyên gia đàm phán, Joseph chưa bao giờ thấy giống như hôm nay, giống như cảm giác vô lực.
Gặp phải đối thủ quá mạnh, hơn nữa lại ở trong lãnh thổ một nước châu Á, Tiêu gia tuyệt đối là một trong những con quái vật kinh khủng nhất. Bản thân Tiêu Phàm như vậy đã là quá dũng mãnh rồi.
- Tiêu tiên sinh, tôi là Joseph, thuộc tập đoàn chuyên gia đàm phán Anjelina không ở trong này.
Mắt thấy ánh mắt Tiêu Phàm lướt qua, Joseph thẳng thắn, chậm rãi nói.
Quả nhiên không hổ là chuyên gia đàm phán, mới mở miệng liền nói thẳng tới trọng điểm. Tình huống trước mặt, Tiêu Phàm đã nắm trong tay toàn bộ cục diện. Joseph dù có quyền thuật mạnh nhất, nhưng sau khi chứng kiến uy thế của Tiêu Phàm đã sớm đem ý nghĩ động thủ dìm xuống.
Gã không thể đánh nổi.
Chỉ riêng với Tiêu Phàm, gã biết gã không phải đối thủ.
Huống hồ vừa rồi gã nhìn thấy rõ ràng, người giết chết tên vệ sĩ trai tráng kia của Đằng Phi Vân chính là cô gái trẻ tiểu linh lung đứng sau lưng Tiêu Phàm kia.
Vô thanh vô tức đem năm người canh gác bên ngoài giết không còn một mảnh, bọn họ ở gần trong gang tấc như vậy lại không có cảm giác. Thực lực dị thường như vậy, một mình gã không thể đối phó nổi.
Lại còn chưa nói còn có Đằng Phi Vân trói buộc bên thân nữa.
So sánh với nữ nhân bình thường mà nói, thậm chí so với nam nhân bình thường, Đằng Phi Vân cũng thuộc hàng cao thủ, hai ba thanh niên trai tráng chưa chắc là đối thủ của ả. Nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, ả ta chính là gánh nặng. Nếu Tiêu Phàm muốn giết ả, ả không có nửa phần lực chống đỡ.
Bỏ lại Đằng Phi Vân, một mình chạy trốn.
Lựa chọn này xem ra không tồi.
Nhưng điều này Joseph chưa từng nghĩ, nếu gã thực sự làm vậy, thiên hạ tuy lớn nhưng chỉ sợ sẽ không còn chốn dung thân.
Ông chủ lớn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những người nhu nhược và người phát sinh hành động phản bội.
Thủ đoạn và thực lực của ông chủ lớn, không ai có thể rõ ràng hơn Joseph. Joseph không muốn tự mình kiểm chứng, gã không thể thoát khỏi sự đuổi giết của ông chủ lớn.
Hiện tại điều uy hiếp duy nhất của Tiêu Phàm, khiến hắn cố kỵ chính là Ạnjelina.
Vì hồng nhan đại nộ!
Joseph đã đọc qua câu thơ này.
Gã hoàn toàn có thể lí giải được sự phẫn nộ hiên tại của Tiêu Phàm, không nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám lấy nữ nhân mình yêu thương ra uy hiếp mình. Nhất là khi Tiêu Phàm lại là loại đàn ông cực kì mạnh mẽ.
- Tôi biết!
Tiêu Phàm thản nhiên đáp, dường như đã nghĩ tới điều này, không hề có chút kinh ngạc nào.
Joseph ngưng trệ một chút, đôi mắt xanh lè tỏa sáng, chứng tỏ bộ não của hắn đang hoạt động cực nhanh. Tiêu Phàm biết rõ Anjelina không ở trong này, nhưng lại trực tiếp đuổi giết tới cửa, vậy mục đích của hắn là gì?
Là chuyên gia đàm phán, điều quan trọng nhất là phân tích tâm lý đối phương.
Đối phương muốn gì, kiêng kị cái gì, hai cái này là trọng điểm phân tích tâm lí. Chỉ cần thăm dò được mục đích của đối phương, bất luận đàm phán gì đều có thể thuận lợi đạt được mục tiêu.
- Tiêu tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi sai rồi.
Sau một lúc, Joseph hạ giọng nói, giọng điệu và vẻ mặt đều vô cùng thành khẩn.
Cùng Tiêu Phàm đàm phán, Joseph tự biết mình không thể suy xét quá lâu, suy xét càng lâu càng hiện ra sự yếu thế của bản thân, ưu thế của đối phương càng rõ ràng.
Đàm phán cũng giống như tác chiến, khí thế rất quan trọng.
Joseph nhớ rõ, một nhà quân sự trứ danh châu Á đã từng nói: Phu chiến, dũng khí. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tái mà suy, tam mà kiệt.
Khí thế thua, cuộc chiến ấy cũng không cần đánh.
Hiện tại Tiêu Phàm đã chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn khống chế cục diện, gã nhất định phải khiêm tốn. Thành khẩn nhận lỗi trước, có lẽ còn giành được chút thông cảm khiến Tiêu Phàm hạ thủ lưu tình.
Tiêu Phàm chậm rãi nói: - Tôi không phải tới đây để đàm luận đúng sai. Joseph tiên sinh, mời anh thông báo cho chủ nhân anh, trong vòng 24 giờ, tôi muốn gặp được Anjelina, hơn nữa phải đảm bảo không được có nửa chút thương tổn nào. Nếu không tôi sẽ nghiêm khắc trả thù, Anjelina có bất cứ thương tổn nào, tôi sẽ trả lại gấp mười.
- Được, Tiêu tiên sinh, tôi sẽ lập tức truyền đạt.
Joseph không chút do dự liền đáp ứng, trong lòng âm thầm thở phào một cái.
Chỉ cần Tiêu Phàm đồng ý đưa ra điều kiện đã là rất tốt rồi. Chỉ cần Anjelina đứng trước mặt hắn, gã và Đằng Phi Vân tạm thời an toàn. Gã và Đằng Phi Vân hiện tại chính là con tin của Tiêu Phàm, hắn và ông chủ lớn đang cò kè lợi thế.
Mục tiêu chưa đạt được, Tiêu Phàm sẽ không dễ dàng mà giết con tin.
Lúc này, Joseph lôi điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
Điện thoại ngay sau đó liền có người bắt máy.
- Ông chủ!
Joseph kính cẩn kêu lên một tiếng.
- Joseph, chuyện gì? Có phải Tiêu Phàm muốn đàm phán không?
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trầm.
Joseph cười khổ một tiếng nói: - Vâng, thưa ông chủ. Tiêu tiên sinh hiện đang ở trong biệt thự của chúng ta, đang đứng trước mặt tôi. Cả nhóm canh gác chết hết rồi, chỉ còn tôi và đại tỷ còn sống.
Điện thoại bên kia lập tức không một tiếng động, sau một lát mới lên tiếng: - Bọn họ có mấy người? Huy động quân đội sao?
- Không ạ, có ba người thôi, ngoại trừ Tiêu tiên sinh còn có hai vị tiểu thư rất đẹp nữa, không sử dụng vũ khí nóng, cả nhóm kia bị Phi Đao giết chết.
Sau câu này, nhất định cần có thêm bổ sung đấy. Những lời này vừa nói ra, ông chủ lập tức có thể cho ra hai kết luận: thứ nhất, sức chiến đấu của đám người Tiêu Phàm rất dị thường; thứ hai, họ không huy động quân đội.
Bộ đội đặc chủng chính quy hay đặc công xuất chiến, bình thường đều sử dụng vũ khí nóng, chứ không phải là " Phi Đao". Đây là vũ khí từ xa xưa, lấy vũ khí lạnh giao chiến cùng đám người kia, bình thường không phải ý kiến hay.
Điện thoại bên kia lại rơi vào trầm mặc.
Ông chủ rõ ràng là cần chút thời gian để đánh giá cục diện. Ông ta có chút không ngờ thế cục bỗng nhiên hỏng bét như vậy.
- Được rồi, hắn có điều kiện gì?
Sau một lúc, ông chủ lớn trầm giọng hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
- Tiêu tiên sinh yêu cầu, trong vòng hai tư giờ phải gặp được Anjelina.
Trí nhớ của Joseph rất tốt, đem đoạn Tiêu Phàm vừa nói, một chữ cũng không lọt thuật lại cho ông chủ lớn.
- Có thể.
Ông chủ lớn không chút do dự, lập tức đáp.
Joseph nhẹ thở phào một cái.
Đằng Phi Vân cả kinh, lùi lại vài bước, sắc mặt đại biến.
Bụi tan hết, thân hình Tiêu Phàm, Tân Lâm và Trần Dương liền hiện ra.
Hôm nay chứng kiến quá nhiều " kì tích", Trần Dương dường như chết lặng. Cô rõ ràng không nhìn thấy Tiêu Phàm ra tay, cứ vậy mà đi tới, hai tấm cửa phòng khách chắc nịch như vậy mà bất thình lình bay ra ngoài.
Trong một thoáng, cước bộ của Tân Lâm dừng lại một chút.
Trần Dương cảm thấy một sức lực khổng lồ đập vào mặt cô, trong khoảnh khắc lùi lại hai bước, hô hấp không thoải mái.
Nội công Trần Dương tu luyện là gia truyền, chính bởi cô có nội công vô cùng tốt và vốn võ thuật, nên sau khi vào bộ phận an ninh công tác, các loại kĩ năng huấn luyện đặc biệt cô đều cầm cờ đi đầu, rất nhanh liền trổ hết tài năng, rất được lãnh đạo cấp trên coi trọng.
Nhưng Trần Dương chưa từng nghĩ đến, nội công lại có thể tu luyện tới trình độ khủng bố như thế.
Niệm động lực sinh, long trời lở đất!
Đằng Phi Vân vẫn chưa hồi phục tinh thần, Tiêu Phàm đã bước lại gần.
Đồng tử màu lam của Joseph co rút lại một chút.
Vừa thấy Tiêu Phàm trong nháy mắt, Joseph liền biết đại tỷ mình đã phạm phải sai lầm, không những vậy còn là sai lầm rất đáng sợ- người đàn ông trẻ tuổi này, cháu trưởng nhà quyền quý lớn nhất nước cộng hòa, tuyệt đối là cao thủ đứng đầu.
Joseph không luyện qua võ thuật phương Đông, nhưng cũng là người có quyền thuật giỏi đứng hạng đầu.
Động tác của Tiêu Phàm, nhìn qua vẫn mãi như vậy, dù bận nhưng vẫn ung dung, có điều trong nháy máy mà từ cửa bước tới trước mặt như vậy thì quả thật đây mới là cảnh giới cao minh.
Thật buồn cười khi đại tỷ muốn giáo huấn người ta.
Nếu Joseph nhìn thấy Tiêu Phàm sớm một chút, trăm phần trăm gã cũng không ngồi chỗ này chờ Tiêu Phàm tới cửa, đó chính là chờ chết!
Với thân thủ của Tiêu Phàm, năm người phụ trách canh gác ở bên ngoài kia không cần phải hỏi, kết cục không khá hơn so với gã ngã dưới chân Đằng Phi Vân chút nào.
Ra tay không khoan dung, ra tay bất dung tình!
Như là xé toang bộ mặt, Tiêu Phàm nhất định sẽ không lưu lại cho mình nửa điểm uy hiếp nào. Kẻ mạnh ra tay, chính là có phong cách như vậy, phong cách bá chủ điển hình.
Thực lực đối thủ đáng sợ như vậy, sức kháng cự trong lòng thật không dám nổi lên.
- Tiêu Tiêu tiên sinh
Mất một lúc lâu, Đằng Phi Vân sau khi trì độn quá mức mới lắp bắp nói, trên mặt tận lực mỉm cười.
- Mời anh ngồi!
Tiêu Phàm quay đầu liếc ả một cái, thản nhiên nói:
- Ồ ồ, tốt tốt.
Đằng Phi Vân không cần suy nghĩ, vội vàng ngồi một bên ghế sopha, cố gắng ngồi thẳng lưng áo, nghĩ muốn ngồi sao cho đoan chính một chút, bất kể thế nào, Đằng Phi Vân cũng phải duy trì chút phong độ " đại tỷ" của mình.
- Tiêu tiên sinh, đây đây là hiểu lầm.
- Đằng tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ, cô ngậm miệng lại, không cho nói thì đừng nói, không được sự chấp thuận của tôi, cô đừng lộn xộn. Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng.
Tiêu Phàm thản nhiên nhìn ả, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Đằng Phi Vân lập tức ngậm chặt miệng, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Ả hiện tại rốt cục đã ý thức được mình phạm phải một sai lầm cực lớn, chọc phải người tuyệt đối không nên dính vào.
Ả tin Tiêu Phàm nói được làm được.
Trước khi cúp điện thoại của ả, Tiêu Phàm đã cảnh cáo ả: Hậu quả rất nghiêm trọng!
Quả nhiên!
Tân Lâm vẫn như trước, im lặng đứng sau Tiêu Phàm, Trần Dương định ngồi xuống, nhưng thấy bộ dáng Tân Lâm như vậy, do dự một chút lại thôi, vẫn giống như trước, cùng Tân Lâm sóng vai đứng thẳng, đứng sau lưng Tiêu Phàm.
Khí phách phát ra từ người nam nhân này chẳng những trấn trụ được đối thủ, mà còn trấn trụ được cả Trần Dương.
Giống như Đằng Phi Vân, Trần Dương ý thức được bản thân mình cũng phạm phải một sai lầm cực nghiêm trọng.
Có những nam nhân, mặc kệ bề ngoài hắn nhã nhặn dịu dàng thế nào, bản thân vĩnh viễn không thể xem thường hắn. Từ lúc bắt đầu đi làm, chưa có bất kì nam nhân nào tạo cho cô rung động mãnh liệt như thế.
May mà cô không phải kẻ địch của Tiêu Phàm.
Đây là điều duy nhất khiến Trần Dương cảm thấy an tâm.
Joseph khe khẽ thở dài. Gã biết đại tỷ gây họa thì gã phải đứng ra thu xếp. Đáng tiếc là gã có thể thu xếp thỏa đáng hay không thì không thể nắm chắc được.
Nắm chắc nửa phần thôi cũng không có.
Làm chủ tập đoàn chuyên gia đàm phán, Joseph chưa bao giờ thấy giống như hôm nay, giống như cảm giác vô lực.
Gặp phải đối thủ quá mạnh, hơn nữa lại ở trong lãnh thổ một nước châu Á, Tiêu gia tuyệt đối là một trong những con quái vật kinh khủng nhất. Bản thân Tiêu Phàm như vậy đã là quá dũng mãnh rồi.
- Tiêu tiên sinh, tôi là Joseph, thuộc tập đoàn chuyên gia đàm phán Anjelina không ở trong này.
Mắt thấy ánh mắt Tiêu Phàm lướt qua, Joseph thẳng thắn, chậm rãi nói.
Quả nhiên không hổ là chuyên gia đàm phán, mới mở miệng liền nói thẳng tới trọng điểm. Tình huống trước mặt, Tiêu Phàm đã nắm trong tay toàn bộ cục diện. Joseph dù có quyền thuật mạnh nhất, nhưng sau khi chứng kiến uy thế của Tiêu Phàm đã sớm đem ý nghĩ động thủ dìm xuống.
Gã không thể đánh nổi.
Chỉ riêng với Tiêu Phàm, gã biết gã không phải đối thủ.
Huống hồ vừa rồi gã nhìn thấy rõ ràng, người giết chết tên vệ sĩ trai tráng kia của Đằng Phi Vân chính là cô gái trẻ tiểu linh lung đứng sau lưng Tiêu Phàm kia.
Vô thanh vô tức đem năm người canh gác bên ngoài giết không còn một mảnh, bọn họ ở gần trong gang tấc như vậy lại không có cảm giác. Thực lực dị thường như vậy, một mình gã không thể đối phó nổi.
Lại còn chưa nói còn có Đằng Phi Vân trói buộc bên thân nữa.
So sánh với nữ nhân bình thường mà nói, thậm chí so với nam nhân bình thường, Đằng Phi Vân cũng thuộc hàng cao thủ, hai ba thanh niên trai tráng chưa chắc là đối thủ của ả. Nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, ả ta chính là gánh nặng. Nếu Tiêu Phàm muốn giết ả, ả không có nửa phần lực chống đỡ.
Bỏ lại Đằng Phi Vân, một mình chạy trốn.
Lựa chọn này xem ra không tồi.
Nhưng điều này Joseph chưa từng nghĩ, nếu gã thực sự làm vậy, thiên hạ tuy lớn nhưng chỉ sợ sẽ không còn chốn dung thân.
Ông chủ lớn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những người nhu nhược và người phát sinh hành động phản bội.
Thủ đoạn và thực lực của ông chủ lớn, không ai có thể rõ ràng hơn Joseph. Joseph không muốn tự mình kiểm chứng, gã không thể thoát khỏi sự đuổi giết của ông chủ lớn.
Hiện tại điều uy hiếp duy nhất của Tiêu Phàm, khiến hắn cố kỵ chính là Ạnjelina.
Vì hồng nhan đại nộ!
Joseph đã đọc qua câu thơ này.
Gã hoàn toàn có thể lí giải được sự phẫn nộ hiên tại của Tiêu Phàm, không nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ dám lấy nữ nhân mình yêu thương ra uy hiếp mình. Nhất là khi Tiêu Phàm lại là loại đàn ông cực kì mạnh mẽ.
- Tôi biết!
Tiêu Phàm thản nhiên đáp, dường như đã nghĩ tới điều này, không hề có chút kinh ngạc nào.
Joseph ngưng trệ một chút, đôi mắt xanh lè tỏa sáng, chứng tỏ bộ não của hắn đang hoạt động cực nhanh. Tiêu Phàm biết rõ Anjelina không ở trong này, nhưng lại trực tiếp đuổi giết tới cửa, vậy mục đích của hắn là gì?
Là chuyên gia đàm phán, điều quan trọng nhất là phân tích tâm lý đối phương.
Đối phương muốn gì, kiêng kị cái gì, hai cái này là trọng điểm phân tích tâm lí. Chỉ cần thăm dò được mục đích của đối phương, bất luận đàm phán gì đều có thể thuận lợi đạt được mục tiêu.
- Tiêu tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi sai rồi.
Sau một lúc, Joseph hạ giọng nói, giọng điệu và vẻ mặt đều vô cùng thành khẩn.
Cùng Tiêu Phàm đàm phán, Joseph tự biết mình không thể suy xét quá lâu, suy xét càng lâu càng hiện ra sự yếu thế của bản thân, ưu thế của đối phương càng rõ ràng.
Đàm phán cũng giống như tác chiến, khí thế rất quan trọng.
Joseph nhớ rõ, một nhà quân sự trứ danh châu Á đã từng nói: Phu chiến, dũng khí. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tái mà suy, tam mà kiệt.
Khí thế thua, cuộc chiến ấy cũng không cần đánh.
Hiện tại Tiêu Phàm đã chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn khống chế cục diện, gã nhất định phải khiêm tốn. Thành khẩn nhận lỗi trước, có lẽ còn giành được chút thông cảm khiến Tiêu Phàm hạ thủ lưu tình.
Tiêu Phàm chậm rãi nói: - Tôi không phải tới đây để đàm luận đúng sai. Joseph tiên sinh, mời anh thông báo cho chủ nhân anh, trong vòng 24 giờ, tôi muốn gặp được Anjelina, hơn nữa phải đảm bảo không được có nửa chút thương tổn nào. Nếu không tôi sẽ nghiêm khắc trả thù, Anjelina có bất cứ thương tổn nào, tôi sẽ trả lại gấp mười.
- Được, Tiêu tiên sinh, tôi sẽ lập tức truyền đạt.
Joseph không chút do dự liền đáp ứng, trong lòng âm thầm thở phào một cái.
Chỉ cần Tiêu Phàm đồng ý đưa ra điều kiện đã là rất tốt rồi. Chỉ cần Anjelina đứng trước mặt hắn, gã và Đằng Phi Vân tạm thời an toàn. Gã và Đằng Phi Vân hiện tại chính là con tin của Tiêu Phàm, hắn và ông chủ lớn đang cò kè lợi thế.
Mục tiêu chưa đạt được, Tiêu Phàm sẽ không dễ dàng mà giết con tin.
Lúc này, Joseph lôi điện thoại ra, bắt đầu bấm số.
Điện thoại ngay sau đó liền có người bắt máy.
- Ông chủ!
Joseph kính cẩn kêu lên một tiếng.
- Joseph, chuyện gì? Có phải Tiêu Phàm muốn đàm phán không?
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam trầm.
Joseph cười khổ một tiếng nói: - Vâng, thưa ông chủ. Tiêu tiên sinh hiện đang ở trong biệt thự của chúng ta, đang đứng trước mặt tôi. Cả nhóm canh gác chết hết rồi, chỉ còn tôi và đại tỷ còn sống.
Điện thoại bên kia lập tức không một tiếng động, sau một lát mới lên tiếng: - Bọn họ có mấy người? Huy động quân đội sao?
- Không ạ, có ba người thôi, ngoại trừ Tiêu tiên sinh còn có hai vị tiểu thư rất đẹp nữa, không sử dụng vũ khí nóng, cả nhóm kia bị Phi Đao giết chết.
Sau câu này, nhất định cần có thêm bổ sung đấy. Những lời này vừa nói ra, ông chủ lập tức có thể cho ra hai kết luận: thứ nhất, sức chiến đấu của đám người Tiêu Phàm rất dị thường; thứ hai, họ không huy động quân đội.
Bộ đội đặc chủng chính quy hay đặc công xuất chiến, bình thường đều sử dụng vũ khí nóng, chứ không phải là " Phi Đao". Đây là vũ khí từ xa xưa, lấy vũ khí lạnh giao chiến cùng đám người kia, bình thường không phải ý kiến hay.
Điện thoại bên kia lại rơi vào trầm mặc.
Ông chủ rõ ràng là cần chút thời gian để đánh giá cục diện. Ông ta có chút không ngờ thế cục bỗng nhiên hỏng bét như vậy.
- Được rồi, hắn có điều kiện gì?
Sau một lúc, ông chủ lớn trầm giọng hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
- Tiêu tiên sinh yêu cầu, trong vòng hai tư giờ phải gặp được Anjelina.
Trí nhớ của Joseph rất tốt, đem đoạn Tiêu Phàm vừa nói, một chữ cũng không lọt thuật lại cho ông chủ lớn.
- Có thể.
Ông chủ lớn không chút do dự, lập tức đáp.
Joseph nhẹ thở phào một cái.
/339
|