Diệp Cô Vũ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Với tư cách là "Thiên Ưng" chi chủ, "Sơn trung lão nhân" của Mộc thứ di đương đại, không hề nghi ngờ, Diệp Cô Vũ cho rằng hành động lần này Abbas dùng để ám sát Tiêu Phàm thật sự quá trẻ con. Tùy việc mà xét, tương đối mà nói, Liễu Sinh Hùng Nhị và Cao Tư cũng không xem là những tên xoàng xỉnh. Liễu Sinh Hùng Nhị cho dù không có hoàn toàn lĩnh ngộ hết tinh túy nhẫn thuật của phái Ninja, cũng được xem là tài nghệ không kém. Đặc biệt Cao Tư thần xạ thủ như vậy, ngay cả trong "Thiên Ưng giáo", cũng hiếm gặp.
Liễu Sinh Hùng Nhị và Cao Tư đều không vấn đề, vấn đề chính là đối tượng bọn họ muốn ám sát.
Quá mạnh!
Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Phái hai con cừu non đi săn bắt lang sói, không, là sai hai con cừu đi săn bắt một con mãnh hổ, nếu có thể thành công, đó mới là không có thiên lý.
Tuy nhiên Diệp Cô Vũ không có ý định bình luận hành động này của Abbas.
Năm vị Đại Tế Ti Tây Ly giáo, Abbas và vị vu thánh Đông Phương trước mắt này, Diệp Cô Vũ đều khá coi trọng, không thể ở trước mặt vu thánh Đông Phương làm mất mặt Abbas.
Hơn nữa Diệp Cô Vũ cũng hiểu được, dùng ánh mắt "Thiên ưng chi chủ" đi phán xét những hoạt động ám sát của các tổ chức khác, thật sự cũng mất công bằng. Sát thủ hoặc tổ chức sát thủ trên toàn thế giới, bàn đến hiệu quả cao và độ tàn ác, còn có rất ít có thể vượt qua Thiên Ưng.
Từ ý nào đó mà nói, Diệp Cô Vũ đã đứng ở đỉnh cao của cái nghề này rồi.
Nói vậy, Abbas cũng có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ để Diệp Cô Vũ một vị "Vua sát thủ" như vậy ở đây, lại một mực không thể giao hết cho y đi xử lí. Bản thân Abbas cũng không có "quan niệm thể diện" gì, bất kể chuyện gì, đương nhiên nên giao cho người chuyên nghiệp nhất đi xử lí. Nhưng Đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ có lệnh nghiêm, đối với Tiêu Phàm nhất định phải lấy Tây Ly giáo làm chủ để hoàn thành, không thể mượn tay người khác.
Cho dù Tát Bỉ Nhĩ không có nói rõ họ tên, nhưng Abbas cũng biết rõ ràng Đại sư huynh nói vị "người khác" này chính là Diệp Cô Vũ. Là "Huyết Thiên Đại Tế Ti" chuyên môn phụ trách ra tay ám sát của Tây Ly giáo, trình độ của bản thân Abbas không thể bảo là không cao, ngoại trừ Diệp Cô Vũ "Vua sát thủ" nổi tiếng như vậy, những người khác lại có thể mượn tay người khác hay sao?
Đối với Đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ, Abbas cũng không phải là kính phục từ đáy lòng. Nhưng trước mắt sư phụ đang bế quan, công việc thường ngày trong phái giáo, đều do Đại sư huynh chủ trì, đối với chỉ lệnh của Tát Bỉ Nhĩ, Abbas vẫn phải thi hành.
Không có quy củ, sao thành được vuông tròn.
Tuổi tác của Tổ Sư Dung Thiên ngày càng cao, vấn đề "người thừa kế" đã dần dần bàn tới. Dựa theo thông lệ của Tây Ly giáo, giáo chủ mới thường do giáo chủ đương nhiệm chỉ định. Chỉ có khi giáo chủ đương nhiệm bỗng nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, không kịp chỉ định người thừa kế giáo chủ, mới do năm vị Đại Tế Ti trong giáo họp thảo luận quyết định. Thông thường mà nói, bất kể là do giáo chủ cũ chỉ định hay là do năm vị Đại Tế Ti họp bàn đề cử, giáo chủ mới đại đa số đều sẽ là con cháu của năm vị Đại Tế Ti.
Ngoại trừ chủ tọa Đại Tế Ti do giáo chủ kiêm nhiệm ra, năm vị Đại Tế Ti là nhân vật quan trọng nhất của Tây Ly giáo, đạo hạnh uyên thâm nhất, vu thuật cao nhất. Trong lịch sử Tây Ly giáo, thậm chí còn xuất hiện tình huống có một vị Đại Tế Ti đạo hạnh cao hơn giáo chủ.
Ví dụ như năm vị Đại Tế Ti hiện tại của Tây Ly giáo, đều là đệ tử thân truyền của giáo chủ Tổ Sư Dung Thiên. Cho tới bây giờ, Tổ Sư Dung Thiên chưa chỉ định người thừa kế. Cho dù khi Tổ Sư Dung Thiên bế quan, công việc hằng ngày trong giáo đều là do Tát Bỉ Nhĩ đang chủ trì, nhưng không có nghĩa là Tát Bỉ Nhĩ nhất định có thể trở thành giáo chủ tương lai.
Trên lý thuyết, năm vị Đại Tế Ti cũng đều có thể trở thành giáo chủ tiếp theo.
Abbas trong lòng rõ như gương, càng là lúc này, càng không thể xằng bậy. Nếu khi sư phụ bế quan, mình không nghe theo chỉ lệnh của Đại sư huynh, tự tiện hành sự, tất nhiên sẽ để lại ấn tượng xấu về bản thân nóng lòng thể hiện mình, nóng lòng "giành quyền" trong mắt sư phụ.
Kế thừa Tây Ly giáo lâu đời, quy mô to lớn, phải duy trì cho một giáo phái lớn như vậy hoạt động bình thường, ngoại trừ bản thân giáo chủ đạo hạnh cao thâm ra, mỗi vị giáo chúng đều phải giữ nghiêm giáo quy, đây là một mắt xích rất quan trọng.
Bởi vì như thế, Tây Ly giáo mới có thể tiếp tục phát triển đâu vào đấy.
Nếu mình cầm đầu mà không tuân thủ quy củ, e rằng sẽ là người đầu tiên bị đá ra khỏi đội ngũ người được chọn đảm nhiệm giáo chủ.
Trong những chuyện như thế này, Diệp Cô Vũ đương nhiên sẽ không phát biểu ý kiến.
Đây là "nội chính" của Tây Ly giáo, Tổ Sư Dung Thiên còn tại thế, Diệp Cô Vũ tuyệt đối không thể tùy tiện can thiệp.
Đó là đại kị!
Tuy nhiên Đại Tế Ti Thanh Thiên dường như cũng không có ý ngừng lại, mắt nhìn Diệp Cô Vũ, mỉm cười nói:
- Diệp Vương, con mèo của Tiêu Phàm kia, hình như rất kỳ lạ. Nghe nói ở một bãi nuôi chó của bãi săn Mộc Lan, mèo của Tiêu Phàm cứng rắn dọa đuổi một đàn chó ngao Tây Tạng... Chẳng lẽ đây là kế thừa đặc biệt của Vô Cực Môn?
Trong địa cung u ám, hai người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm đứng mặt đối mặt, khiến cảnh tượng càng trở nên kỳ dị.
Diệp Cô Vũ thản nhiên cười, nói:
- Coi như là thế đi. Vô Cực Môn quả thật có kế thừa nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, nhưng cũng không phải mỗi một vị đệ tử của Vô Cực Môn đều biết nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, thường luôn rất ít người. Hơn nữa nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, lợi cũng có hại cũng có.
Đại Tế Ti Thanh Thiên nhún hai tay, nói:
- Thỉnh giáo!
Diệp Cô Vũ mỉm cười đáp lễ:
- Thỉnh giáo không dám nhận, Đại Tế Ti khách khí rồi...
Diệp Cô Vũ dường như đối với vị Đại Tế Ti Thanh Thiên này còn tôn trọng hơn nhiều so với Abbas.
- Đầu tiên, nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng đối với sủng vật có yêu cầu rất nghiêm khắc, nhất định phải có thể tương thông tâm ý với chủ nhân. Chuyện như vậy vạn trung vô nhất, khả ngộ bất khả cầu. Tiếp đó, nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng dĩ nhiên có thể giúp ích cho việc tu luyện ý niệm, nhưng tâm thần bổn chủ và linh sủng thông nhau, một khi linh sủng xảy ra vấn đề, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tâm thần bổn chủ. Nếu tình hình nghiêm trọng, thậm chí sẽ khiến bổn chủ thần trí thất thường, rơi vào trạng thái điên cuồng... Tiêu Phàm cách ly linh sủng ở xa mình, một mình đi đối phó với một vị sát thủ độc hành, thật sự có chút mạo hiểm. Phỏng chừng hắn cũng là bất đắc dĩ. Tối hôm qua, hắn đã không tìm ra người khác đi đối phó với Cao Tư rồi.
Diệp Cô Vũ nói xong, khóe miệng hiện lên một chút ý châm chọc, dường như vô cùng xem thường đối với những gì Tiêu Phàm đã làm.
Vì một người con gái, đưa bản thân vào nơi nguy hiểm, không phải là người thông minh!
Cho dù người phụ nữ này quả thật vô cùng xinh đẹp, đủ khiến vô số đàn ông điên cuồng. Nhưng trong những người đàn ông này, rõ ràng trong đó không bao gồm Diệp Cô Vũ. Theo Diệp Cô Vũ, phụ nữ có xinh đẹp mấy đi nữa, tuy nhiên cũng chỉ là một thứ "đồ dùng trên giường", không đáng để mạo hiểm bản thân.
Đại Tế Ti Thanh Thiên khẽ vuốt cằm, nói:
- Abbas hao hết tinh thần, kết quả lại thất bại bởi một con mèo... Vẫn là tu luyện không kỹ. Xem ra phán đoán ban đầu cho rằng tu vi của Tiêu Phàm bị hao tổn, cảnh giới hạ xuống là không chuẩn xác.
Nói xong, lông mày y khẽ nhàu lên, giống như có chút bất mãn đối với hành động thất bại của Abbas. Chỉ là có được thân phận địa vị như ngày hôm nay, dẫu có thấy bất mãn hơn nữa với người nào việc gì đó, cũng sẽ không quá mức thể hiện ra mặt. Vấn đề lớn hơn nữa ở chỗ, nếu thật sự bọn họ phán đoán sai về Tiêu Phàm, như vậy rất nhiều hành động kế tiếp, đều phải vô cùng cẩn thận.
Diệp Cô Vũ nói:
- Tu vi của Tiêu Phàm bị hao tổn, có lẽ là sự thật. Nhưng mức độ bị tổn thương, cảnh giới hạ xuống đến mức nào, đó cũng hơi nắm không chắc. Hơn nữa kiểu cao thủ giống Tiêu Phàm, cho dù bị thương nghiêm trọng hơn nữa, yếu ớt hơn nữa, cũng không thể xem thường. Có lẽ phỏng đoán của Abbas về cảnh giới của bản thân Tiêu Phàm là chuẩn xác, nhưng đã quên bên cạnh hắn còn có một con linh sủng bổn mạng. Lần sau hẳn là sẽ không tái phạm sai lầm giống như vậy nữa.
Đại Tế Ti Thanh Thiên nhìn về phía Diệp Cô Vũ, đột nhiên hỏi:
- Diệp Vương tối hôm qua vì sao không ra tay?
Ánh mắt nhấp nháy, nhìn thẳng tới.
Sắc mặt Diệp Cô Vũ hơi ngưng lại, thản nhiên hỏi ngược lại:
- Đại Tế Ti là đang chất vấn tôi sao?
Một luồng sát khí chợt lóe lên từ trong mắt của anh ta.
Diệp Cô Vũ cũng không cho phép người khác chất vấn y như thế, bất kể là ai, đều không thể.
Đại Tế Ti Thanh Thiên một chút cũng không nhượng bộ, trầm ngâm nói:
- Không dám chất vấn, nhưng nếu tiêu diệt Tiêu Phàm, tối hôm qua hẳn là cơ hội vô cùng tốt. Tiêu Phàm đích thân ra trận, chữa thương cho một cô gái giang hồ, đúng là tự bộc lộ điểm yếu của mình. Cơ hội tốt như vậy, không có nắm chắc, thật là có vài phần đáng tiếc.
Miệng nói không chất vấn, trên thực tế giọng điệu lại là hùng hổ dọa người.
Diệp Vương quả nhiên là nhân vật lợi hại khó lường, ngũ đại vu thánh Tây Ly giáo, nhưng cũng không có một người là nhân vật hạng hai. Đệ tử chính thống do Tổ Sư Dung Thiên đích thân tuyển chọn, có kém cũng không kém là mấy.
Vị Đại Tế Ti Thanh Thiên này, đặc biệt được Tổ Sư Dung Thiên coi trọng, nếu không phải là bởi vì thân phận người Hán của anh ta, e rằng Tổ Sư Dung Thiên sớm đã chỉ định anh ta là người được chọn kế nhiệm chức giáo chủ tiếp theo của Tây Ly giáo.
- Đại Tế Ti, đây là chuyện riêng của giáo phái, không liên quan với Thiên Ưng tôi. Lệnh sư huynh Tát Bỉ Nhĩ cũng từng nói rõ ràng cho tôi biết, việc này đều có Tây Ly giáo xử trí, không cần người ngoài nhúng tay vào.
Một lúc, Diệp Cô Vũ mới chậm rãi nói, giọng điệu có chút lạnh.
Đại Tế Ti Thanh Thiên lập tức hỏi:
- Thế Diệp Vương lần này đến, có gì cần làm? Không phải là kết bạn ôn chuyện cũ chứ?
Diệp Cô Vũ thản nhiên nói:
- Đại Tế Ti dường như rất hứng thú với hành tung của Thiên Ưng chúng tôi và cá nhân Diệp mỗ?
Đại Tế Ti Thanh Thiên hai mắt sáng ngời, nhìn đối diện Diệp Cô Vũ.
Địa cung vốn u ám, không khí càng trở nên lạnh lẽo, lập tức tràn đầy sát khí.
Khóe miệng Diệp Cô Vũ hiện lên nụ cười khẩy.
Nhìn nhau một lát, Đại Tế Ti Thanh Thiên di chuyển ánh mắt đi, trên mặt lại lộ ra nụ cười hơi áy náy, nhún hai tay, nói:
- Thật thứ lỗi, Diệp Vương. Thật sự là thế cục lúc này quá phức tạp... Có lẽ là bản thân tôi nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi quả thật không thể ngờ đã mạo phạm, xin Diệp Vương thứ lỗi cho.
Người này trong chốc lát có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, biết co biết duỗi, quả nhiên rất là cừ.
Diệp Cô Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Không sao, tôi có thể hiểu được tâm tính lúc này của Đại Tế Ti.
- Ha ha, đa tạ Diệp Vương hiểu cho...
Đại Tế Ti Thanh Thiên đã trở nên vẻ mặt tươi cười, quan sát khắp nơi tình hình địa cung, trên mặt lại dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc, bật thốt lên kêu lên:
- Hà Đồ Âm Dương ngũ tuyệt trận?
Diệp Cô Vũ không khỏi mỉm cười nói:
- Đại Tế Ti mắt tinh tường, không hổ là truyền nhân chính thống được Tổ Sư Dung Thiên coi trọng nhất.
Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận sớm đã thất truyền, Đại Tế Ti thanh thiên có thể trong thời gian ngắn như vậy liền cảm nhận được hơi thở của trận này, cũng là đáng với lời khen này của Diệp Cô Vũ.
Với tư cách là "Thiên Ưng" chi chủ, "Sơn trung lão nhân" của Mộc thứ di đương đại, không hề nghi ngờ, Diệp Cô Vũ cho rằng hành động lần này Abbas dùng để ám sát Tiêu Phàm thật sự quá trẻ con. Tùy việc mà xét, tương đối mà nói, Liễu Sinh Hùng Nhị và Cao Tư cũng không xem là những tên xoàng xỉnh. Liễu Sinh Hùng Nhị cho dù không có hoàn toàn lĩnh ngộ hết tinh túy nhẫn thuật của phái Ninja, cũng được xem là tài nghệ không kém. Đặc biệt Cao Tư thần xạ thủ như vậy, ngay cả trong "Thiên Ưng giáo", cũng hiếm gặp.
Liễu Sinh Hùng Nhị và Cao Tư đều không vấn đề, vấn đề chính là đối tượng bọn họ muốn ám sát.
Quá mạnh!
Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Phái hai con cừu non đi săn bắt lang sói, không, là sai hai con cừu đi săn bắt một con mãnh hổ, nếu có thể thành công, đó mới là không có thiên lý.
Tuy nhiên Diệp Cô Vũ không có ý định bình luận hành động này của Abbas.
Năm vị Đại Tế Ti Tây Ly giáo, Abbas và vị vu thánh Đông Phương trước mắt này, Diệp Cô Vũ đều khá coi trọng, không thể ở trước mặt vu thánh Đông Phương làm mất mặt Abbas.
Hơn nữa Diệp Cô Vũ cũng hiểu được, dùng ánh mắt "Thiên ưng chi chủ" đi phán xét những hoạt động ám sát của các tổ chức khác, thật sự cũng mất công bằng. Sát thủ hoặc tổ chức sát thủ trên toàn thế giới, bàn đến hiệu quả cao và độ tàn ác, còn có rất ít có thể vượt qua Thiên Ưng.
Từ ý nào đó mà nói, Diệp Cô Vũ đã đứng ở đỉnh cao của cái nghề này rồi.
Nói vậy, Abbas cũng có chút bất đắc dĩ.
Bây giờ để Diệp Cô Vũ một vị "Vua sát thủ" như vậy ở đây, lại một mực không thể giao hết cho y đi xử lí. Bản thân Abbas cũng không có "quan niệm thể diện" gì, bất kể chuyện gì, đương nhiên nên giao cho người chuyên nghiệp nhất đi xử lí. Nhưng Đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ có lệnh nghiêm, đối với Tiêu Phàm nhất định phải lấy Tây Ly giáo làm chủ để hoàn thành, không thể mượn tay người khác.
Cho dù Tát Bỉ Nhĩ không có nói rõ họ tên, nhưng Abbas cũng biết rõ ràng Đại sư huynh nói vị "người khác" này chính là Diệp Cô Vũ. Là "Huyết Thiên Đại Tế Ti" chuyên môn phụ trách ra tay ám sát của Tây Ly giáo, trình độ của bản thân Abbas không thể bảo là không cao, ngoại trừ Diệp Cô Vũ "Vua sát thủ" nổi tiếng như vậy, những người khác lại có thể mượn tay người khác hay sao?
Đối với Đại sư huynh Tát Bỉ Nhĩ, Abbas cũng không phải là kính phục từ đáy lòng. Nhưng trước mắt sư phụ đang bế quan, công việc thường ngày trong phái giáo, đều do Đại sư huynh chủ trì, đối với chỉ lệnh của Tát Bỉ Nhĩ, Abbas vẫn phải thi hành.
Không có quy củ, sao thành được vuông tròn.
Tuổi tác của Tổ Sư Dung Thiên ngày càng cao, vấn đề "người thừa kế" đã dần dần bàn tới. Dựa theo thông lệ của Tây Ly giáo, giáo chủ mới thường do giáo chủ đương nhiệm chỉ định. Chỉ có khi giáo chủ đương nhiệm bỗng nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, không kịp chỉ định người thừa kế giáo chủ, mới do năm vị Đại Tế Ti trong giáo họp thảo luận quyết định. Thông thường mà nói, bất kể là do giáo chủ cũ chỉ định hay là do năm vị Đại Tế Ti họp bàn đề cử, giáo chủ mới đại đa số đều sẽ là con cháu của năm vị Đại Tế Ti.
Ngoại trừ chủ tọa Đại Tế Ti do giáo chủ kiêm nhiệm ra, năm vị Đại Tế Ti là nhân vật quan trọng nhất của Tây Ly giáo, đạo hạnh uyên thâm nhất, vu thuật cao nhất. Trong lịch sử Tây Ly giáo, thậm chí còn xuất hiện tình huống có một vị Đại Tế Ti đạo hạnh cao hơn giáo chủ.
Ví dụ như năm vị Đại Tế Ti hiện tại của Tây Ly giáo, đều là đệ tử thân truyền của giáo chủ Tổ Sư Dung Thiên. Cho tới bây giờ, Tổ Sư Dung Thiên chưa chỉ định người thừa kế. Cho dù khi Tổ Sư Dung Thiên bế quan, công việc hằng ngày trong giáo đều là do Tát Bỉ Nhĩ đang chủ trì, nhưng không có nghĩa là Tát Bỉ Nhĩ nhất định có thể trở thành giáo chủ tương lai.
Trên lý thuyết, năm vị Đại Tế Ti cũng đều có thể trở thành giáo chủ tiếp theo.
Abbas trong lòng rõ như gương, càng là lúc này, càng không thể xằng bậy. Nếu khi sư phụ bế quan, mình không nghe theo chỉ lệnh của Đại sư huynh, tự tiện hành sự, tất nhiên sẽ để lại ấn tượng xấu về bản thân nóng lòng thể hiện mình, nóng lòng "giành quyền" trong mắt sư phụ.
Kế thừa Tây Ly giáo lâu đời, quy mô to lớn, phải duy trì cho một giáo phái lớn như vậy hoạt động bình thường, ngoại trừ bản thân giáo chủ đạo hạnh cao thâm ra, mỗi vị giáo chúng đều phải giữ nghiêm giáo quy, đây là một mắt xích rất quan trọng.
Bởi vì như thế, Tây Ly giáo mới có thể tiếp tục phát triển đâu vào đấy.
Nếu mình cầm đầu mà không tuân thủ quy củ, e rằng sẽ là người đầu tiên bị đá ra khỏi đội ngũ người được chọn đảm nhiệm giáo chủ.
Trong những chuyện như thế này, Diệp Cô Vũ đương nhiên sẽ không phát biểu ý kiến.
Đây là "nội chính" của Tây Ly giáo, Tổ Sư Dung Thiên còn tại thế, Diệp Cô Vũ tuyệt đối không thể tùy tiện can thiệp.
Đó là đại kị!
Tuy nhiên Đại Tế Ti Thanh Thiên dường như cũng không có ý ngừng lại, mắt nhìn Diệp Cô Vũ, mỉm cười nói:
- Diệp Vương, con mèo của Tiêu Phàm kia, hình như rất kỳ lạ. Nghe nói ở một bãi nuôi chó của bãi săn Mộc Lan, mèo của Tiêu Phàm cứng rắn dọa đuổi một đàn chó ngao Tây Tạng... Chẳng lẽ đây là kế thừa đặc biệt của Vô Cực Môn?
Trong địa cung u ám, hai người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm đứng mặt đối mặt, khiến cảnh tượng càng trở nên kỳ dị.
Diệp Cô Vũ thản nhiên cười, nói:
- Coi như là thế đi. Vô Cực Môn quả thật có kế thừa nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, nhưng cũng không phải mỗi một vị đệ tử của Vô Cực Môn đều biết nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, thường luôn rất ít người. Hơn nữa nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng, lợi cũng có hại cũng có.
Đại Tế Ti Thanh Thiên nhún hai tay, nói:
- Thỉnh giáo!
Diệp Cô Vũ mỉm cười đáp lễ:
- Thỉnh giáo không dám nhận, Đại Tế Ti khách khí rồi...
Diệp Cô Vũ dường như đối với vị Đại Tế Ti Thanh Thiên này còn tôn trọng hơn nhiều so với Abbas.
- Đầu tiên, nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng đối với sủng vật có yêu cầu rất nghiêm khắc, nhất định phải có thể tương thông tâm ý với chủ nhân. Chuyện như vậy vạn trung vô nhất, khả ngộ bất khả cầu. Tiếp đó, nuôi dưỡng linh sủng bổn mạng dĩ nhiên có thể giúp ích cho việc tu luyện ý niệm, nhưng tâm thần bổn chủ và linh sủng thông nhau, một khi linh sủng xảy ra vấn đề, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tâm thần bổn chủ. Nếu tình hình nghiêm trọng, thậm chí sẽ khiến bổn chủ thần trí thất thường, rơi vào trạng thái điên cuồng... Tiêu Phàm cách ly linh sủng ở xa mình, một mình đi đối phó với một vị sát thủ độc hành, thật sự có chút mạo hiểm. Phỏng chừng hắn cũng là bất đắc dĩ. Tối hôm qua, hắn đã không tìm ra người khác đi đối phó với Cao Tư rồi.
Diệp Cô Vũ nói xong, khóe miệng hiện lên một chút ý châm chọc, dường như vô cùng xem thường đối với những gì Tiêu Phàm đã làm.
Vì một người con gái, đưa bản thân vào nơi nguy hiểm, không phải là người thông minh!
Cho dù người phụ nữ này quả thật vô cùng xinh đẹp, đủ khiến vô số đàn ông điên cuồng. Nhưng trong những người đàn ông này, rõ ràng trong đó không bao gồm Diệp Cô Vũ. Theo Diệp Cô Vũ, phụ nữ có xinh đẹp mấy đi nữa, tuy nhiên cũng chỉ là một thứ "đồ dùng trên giường", không đáng để mạo hiểm bản thân.
Đại Tế Ti Thanh Thiên khẽ vuốt cằm, nói:
- Abbas hao hết tinh thần, kết quả lại thất bại bởi một con mèo... Vẫn là tu luyện không kỹ. Xem ra phán đoán ban đầu cho rằng tu vi của Tiêu Phàm bị hao tổn, cảnh giới hạ xuống là không chuẩn xác.
Nói xong, lông mày y khẽ nhàu lên, giống như có chút bất mãn đối với hành động thất bại của Abbas. Chỉ là có được thân phận địa vị như ngày hôm nay, dẫu có thấy bất mãn hơn nữa với người nào việc gì đó, cũng sẽ không quá mức thể hiện ra mặt. Vấn đề lớn hơn nữa ở chỗ, nếu thật sự bọn họ phán đoán sai về Tiêu Phàm, như vậy rất nhiều hành động kế tiếp, đều phải vô cùng cẩn thận.
Diệp Cô Vũ nói:
- Tu vi của Tiêu Phàm bị hao tổn, có lẽ là sự thật. Nhưng mức độ bị tổn thương, cảnh giới hạ xuống đến mức nào, đó cũng hơi nắm không chắc. Hơn nữa kiểu cao thủ giống Tiêu Phàm, cho dù bị thương nghiêm trọng hơn nữa, yếu ớt hơn nữa, cũng không thể xem thường. Có lẽ phỏng đoán của Abbas về cảnh giới của bản thân Tiêu Phàm là chuẩn xác, nhưng đã quên bên cạnh hắn còn có một con linh sủng bổn mạng. Lần sau hẳn là sẽ không tái phạm sai lầm giống như vậy nữa.
Đại Tế Ti Thanh Thiên nhìn về phía Diệp Cô Vũ, đột nhiên hỏi:
- Diệp Vương tối hôm qua vì sao không ra tay?
Ánh mắt nhấp nháy, nhìn thẳng tới.
Sắc mặt Diệp Cô Vũ hơi ngưng lại, thản nhiên hỏi ngược lại:
- Đại Tế Ti là đang chất vấn tôi sao?
Một luồng sát khí chợt lóe lên từ trong mắt của anh ta.
Diệp Cô Vũ cũng không cho phép người khác chất vấn y như thế, bất kể là ai, đều không thể.
Đại Tế Ti Thanh Thiên một chút cũng không nhượng bộ, trầm ngâm nói:
- Không dám chất vấn, nhưng nếu tiêu diệt Tiêu Phàm, tối hôm qua hẳn là cơ hội vô cùng tốt. Tiêu Phàm đích thân ra trận, chữa thương cho một cô gái giang hồ, đúng là tự bộc lộ điểm yếu của mình. Cơ hội tốt như vậy, không có nắm chắc, thật là có vài phần đáng tiếc.
Miệng nói không chất vấn, trên thực tế giọng điệu lại là hùng hổ dọa người.
Diệp Vương quả nhiên là nhân vật lợi hại khó lường, ngũ đại vu thánh Tây Ly giáo, nhưng cũng không có một người là nhân vật hạng hai. Đệ tử chính thống do Tổ Sư Dung Thiên đích thân tuyển chọn, có kém cũng không kém là mấy.
Vị Đại Tế Ti Thanh Thiên này, đặc biệt được Tổ Sư Dung Thiên coi trọng, nếu không phải là bởi vì thân phận người Hán của anh ta, e rằng Tổ Sư Dung Thiên sớm đã chỉ định anh ta là người được chọn kế nhiệm chức giáo chủ tiếp theo của Tây Ly giáo.
- Đại Tế Ti, đây là chuyện riêng của giáo phái, không liên quan với Thiên Ưng tôi. Lệnh sư huynh Tát Bỉ Nhĩ cũng từng nói rõ ràng cho tôi biết, việc này đều có Tây Ly giáo xử trí, không cần người ngoài nhúng tay vào.
Một lúc, Diệp Cô Vũ mới chậm rãi nói, giọng điệu có chút lạnh.
Đại Tế Ti Thanh Thiên lập tức hỏi:
- Thế Diệp Vương lần này đến, có gì cần làm? Không phải là kết bạn ôn chuyện cũ chứ?
Diệp Cô Vũ thản nhiên nói:
- Đại Tế Ti dường như rất hứng thú với hành tung của Thiên Ưng chúng tôi và cá nhân Diệp mỗ?
Đại Tế Ti Thanh Thiên hai mắt sáng ngời, nhìn đối diện Diệp Cô Vũ.
Địa cung vốn u ám, không khí càng trở nên lạnh lẽo, lập tức tràn đầy sát khí.
Khóe miệng Diệp Cô Vũ hiện lên nụ cười khẩy.
Nhìn nhau một lát, Đại Tế Ti Thanh Thiên di chuyển ánh mắt đi, trên mặt lại lộ ra nụ cười hơi áy náy, nhún hai tay, nói:
- Thật thứ lỗi, Diệp Vương. Thật sự là thế cục lúc này quá phức tạp... Có lẽ là bản thân tôi nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi quả thật không thể ngờ đã mạo phạm, xin Diệp Vương thứ lỗi cho.
Người này trong chốc lát có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, biết co biết duỗi, quả nhiên rất là cừ.
Diệp Cô Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Không sao, tôi có thể hiểu được tâm tính lúc này của Đại Tế Ti.
- Ha ha, đa tạ Diệp Vương hiểu cho...
Đại Tế Ti Thanh Thiên đã trở nên vẻ mặt tươi cười, quan sát khắp nơi tình hình địa cung, trên mặt lại dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc, bật thốt lên kêu lên:
- Hà Đồ Âm Dương ngũ tuyệt trận?
Diệp Cô Vũ không khỏi mỉm cười nói:
- Đại Tế Ti mắt tinh tường, không hổ là truyền nhân chính thống được Tổ Sư Dung Thiên coi trọng nhất.
Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận sớm đã thất truyền, Đại Tế Ti thanh thiên có thể trong thời gian ngắn như vậy liền cảm nhận được hơi thở của trận này, cũng là đáng với lời khen này của Diệp Cô Vũ.
/339
|