Trần Dương "Mồm miệng liến thoắng", Phong Vãn Nương bị cô khen đến phát ngượng! Cô trước sau như một ở trong tháp nghiên cứu, lại không biết trong tình huống này nên cư xử như thế nào. Đang muốn ngắt lời Trần Dương, nhưng sẽ thành là không lễ phép, đành chuyển ánh mắt sang phía Tiêu Phàm xin giúp đỡ.
Nếu Tiêu Phàm đi cùng với Trần Dương, nói như vậy hai người là bạn tốt rồi, hy vọng Tiêu Phàm có thể ra mặt "Cứu nguy" cho mình.
Ánh mắt rất linh động!
Tiêu Phàm lập tức lên tiếng ủng hộ.
Phong Vãn Nương dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, là người đẹp điển hình kiểu cổ điển. Là nghiên cứu sinh tiến sĩ toán học trong viện nghiên cứu. Người đẹp như vậy chắc không có ai khác, quả thực chính là ngoại lệ, ít khả năng xuất hiện. Trên thực tế, nghe Trần Dương giới thiệu, Phong Vãn Nương vốn là sinh viên năm thứ ba đại học.
Sinh viên khoa chính quy, vậy còn bao nhiêu điểm đáng tin cậy.
Nói như vậy, cô gái học đến tiến sĩ, có lẽ là rất khủng khiếp rồi?
Nhưng trên mặt Phong Vãn Nương khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, chính là ánh mắt của cô. Điểm này, Phương Do Mỹ cũng giống như vậy, tuy nhiên Phương Do Mỹ là do đôi mắt to, long lanh nước, đẹp thật sự, làm người ta không kìm nổi sinh lòng trìu mếm. Mà Phong Vãn Nương đặc biệt là do ánh mắt của cô rất có thần.
Tinh khiết giống như nước suối vậy, trong suốt thấy được tận đáy lại thông minh tài trí vô cùng.
Mấy năm nay Tiêu Phàm duyệt vô số người, còn rất nhỏ mới thấy ánh mắt linh động thuần khiết như vậy. Chẳng qua trong nháy mắt, từ trong lòng Tiêu Phàm đã nảy sinh cảm giác thân thiết tin tưởng đối với Phong Vãn Nương.
Phong Vãn Nương quả thật cũng đáng tín nhiệm.
Trong sâu thẳm ánh mắt của cô cũng phản ánh sự chân thật thuần khiết vô cùng, trí tuệ tuyệt đỉnh!
Không những thế, cũng không thể ở tuổi hai mươi trở thành tiến sĩ toán học.
Tuy nhiên Phong Vãn Nương xin Tiêu Phàm giúp đỡ, hiển nhiên cũng là "Nhờ vả không thuộc mình", Tiêu chân nhân cũng giống cô, cũng không am hiểu việc xử lý tình huống như vậy. Từ bản chất, Tiêu Phàm cũng là người giống như cô, chuyên tâm nghiên cứu học hành. Chẳng qua những cái Tiêu Phàm đã học nhất định phải trải qua kinh nghiệm thực tế, chứ không giống như Phong Vãn Nương nghiên cứu tri thức toán học, là lý thuyết thuần.
Nhưng mà, toán học lại là cái gốc của khoa học.
Bất luận khoa học tự nhiên nghiên cứu cái gì và phát triển như thế nào, cũng không thể tách rời khỏi lý luận toán học cơ sở.
Thật vất vả. Trần Dương khen Phong Vãn Nương một câu, một đoạn, bị kích động nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu Phàm, anh đem vật kia ra cho Ưu Ưu xem, cô ấy nhất định sẽ có cách phá giải đấy.
Phong Vãn Nương vội vàng rất lễ phép nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu tiên sinh, có gì có thể giúp anh sao?
Nhìn qua, vị Tiêu tiên sinh này không giống người nói nhiều lắm, Phong Vãn Nương nhanh chóng nói với hắn chuyện chính, mặc cho Trần Dương mở miệng liền bước đi. Phong Vãn Nương rất thích cách nói chuyện vừa rồi.
Tiêu Phàm mỉm cười lấy bản văn kiện ra, đưa cho Phong Vãn Nương. Hắn để hộp đen trong một cái túi, mang theo bên mình. Vật quan trọng như vậy, đương nhiên không thể để trong xe không có người trông coi.
Thần sắc của Phong Vãn Nương vốn không chậm chạp, vẫn duy trì thái độ lễ phép, bản dập vừa lấy ra, ánh mắt của Phong Vãn Nương lập tức bị hấp dẫn, trên mặt lộ ra chút vẻ ngạc nhiên.
Tiêu tiên sinh, đây là nơi nào?
Phong Vãn Nương nhận bản dập, tiện tay lật xem, hỏi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Tiến sĩ Phong, cô thấy bản đồ án đó thế nào?
Phong Vãn Nương thuận miệng đáp:
- Ừ, hình như là hình vẽ mê cung toán học thời Tùy Đường, vào thời bấy giờ, các nhà toán học dùng để làm một cách thức giải trí vui vẻ để tìm niềm vui...
Trần Dương lập tức cười rộ lên nói:
- Thế nào, bây giờ tìm đúng người rồi đó? Cái gì gọi là chuyên gia, đây là chuyên gia.
Tiêu Phàm hỏi:
- Tiến sĩ Phong. Vậy cô có thể phá giải mê cung này không?
Ánh mắt của Phong Vãn Nương quay lại, nhìn về phía Tiêu Phàm, nói rất nghiêm túc:
- Tiêu tiên sinh, mê cung đồ án này tuy chưa tới mức quá phức tạp, nhưng đã là nguyên lý toán học rất cao siêu, bản dập này đơn thuần dựa vào nguyên lý đó. Tôi cũng không chắc chắn có thể phá bỏ hình vẽ mê cung đó.
- Vậy bản gốc của cái này đâu?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng Trần Dương lập tức hỏi, vẻ mặt có chút lo được lo mất.
Kỳ thật căn bản cô cũng không biết lai lịch hộp đen này, càng không biết cái này có tác dụng gì đối với Tiêu Phàm. Chỉ có điều từ khi kết giao với Tiêu Phàm, hình như đều là Tiêu Phàm giúp đỡ mình, bản thân mình cũng chưa bao giờ giúp đỡ được Tiêu Phàm, khiến cho Trần Dương cảm thấy tự ái. Lúc này nói cái gì cũng là vội vã muốn giúp đỡ Tiêu Phàm.
- Nếu có thể bắt đầu với bản gốc... phần thắng đương nhiên phải lớn hơn một chút.
Trần Dương vội vàng thúc giục nói:
- Tiêu Phàm, đem hộp đen kia cho Ưu Ưu xem.
Tiêu Phàm gật gật đầu, lấy hộp đen trong túi ra đưa cho Phong Vãn Nương.
- YAAAA..., cái hộp tinh xảo quá...
Phong Vãn Nương vừa nhìn thấy cái hộp đen, lập tức lên tiếng tán thưởng. Trên gương mặt rạng rỡ xinh đẹp tuyệt trần, hộp đen nhánh, nhìn qua rất nặng, Phong Vãn Nương sợ một tay không bê được. Ai ngờ trực tiếp lấy xong, lại cũng không nặng như mình tưởng tượng.
Sau đó, Tiêu nhất thiếu và cảnh sát Trần liền biến thành "Không khí". Phong Vãn Nương lập tức bị hộp đen hấp dẫn hoàn toàn. Hoàn toàn đem Tiêu Phàm và Trần Dương bỏ qua một bên, không rảnh mà để ý.
Trần Dương nhìn Tiêu Phàm cười, bộ dáng rất khẽ. Ngụ ý đúng là: Thấy không, đây là người nghiên cứu học vấn.
Tiêu Phàm cũng khẽ mỉm cười.
Đây mới đích thực là bộ dạng của Trần Dương. Trước kia Trần Dương, trước mặt Tiêu Phàm luôn đeo một lớp "Mặt nạ", che dấu chính mình cực kỳ chặt chẽ. Càng ra vẻ là một cô gái ưu tú, càng có thói quen che dấu chính mình.
Trần Dương ở trước mặt hắn, cũng coi là tán thành Tiêu Phàm. Ít nhất trong suy nghĩ của Trần Dương chẳng phải đề phòng Tiêu Phàm. Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm vẫn chưa làm tổn thương gì Trần Dương, ngược lại còn truyền cho cô một loại nội công vô cùng lợi hại.
Trần Dương cũng không biết rằng, đó là thần công hộ thể của chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn.
Không quá khoảng thời gian uống một chén trà, Phong Vãn Nương mới thở phào một cái, theo những hình vẽ bên trong hộp đen mà ra.
- Thế nào, Ưu Ưu, có thể phá giải không?
Phong Vãn Nương gật gật đầu, nói:
- Hẳn là có thể, tuy nhiên cần phải có thời gian... Tiêu tiên sinh, hộp này của anh, có thể để ở chỗ tôi không?
Tiêu Phàm hỏi:
- Tiến sĩ Phong, căn cứ vào suy đoán của cô, đại khái cần mất bao lâu mới có thể phá giải mê cung đồ án này?
Phong Vãn Nương nói:
- Nếu tôi dùng toàn lực để làm, thì khoảng bảy ngày. Nếu vừa làm việc vừa giải, vậy khó mà nói rồi, có lẽ nửa tháng, có khi một tháng. Cần xem khối lượng công việc của tôi là bao nhiêu. Hơn nữa loại công việc này, nếu giữa chừng bị gián đoạn, có đôi khi ý nghĩ không liên tiếp thì lại cần bắt đầu lại lần nữa.
- Bảy ngày...
Tiêu Phàm trầm ngâm, hai hàng lông mày hơi nhàu lên.
- A, người ta nói nếu dùng toàn lực ứng phó cũng mất bảy ngày.
Trần Dương không kìm nổi nhắc nhở Tiêu Phàm. Phong Vãn Nương cũng không phải là nhân viên của trưởng phòng Tiêu. Không thể để công việc của mình sang một bên để giải cho anh mê cung trên chiếc hộp này.
Tiêu Phàm không để ý tới, hướng về phía Phong Vãn Nương, cũng nói rất nghiêm túc:
- Tiến sĩ Phong, tôi có yêu cầu quá đáng không.
Phong Vãn Nương cười nói:
- Tiêu tiên sinh, anh muốn tôi bỏ công việc của lại, phá giải đồ án mê cung này cho anh trước phải không?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không hẳn là như vậy.
- Hả? Tiêu tiên sinh còn yêu cầu gì nữa sao?
Phong Vãn Nương cũng có chút kì quái.
- Đúng, tôi hy vọng tiến sĩ Phong có thể tới trụ sở của chúng tôi, cho đến khi phá giải được mê cung trên chiếc hộp này.
Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói, bộ dạng không một chút bỡn cợt.
- Như vậy làm sao có thể ? Người ta là con gái...
Không đợi Phong Vãn Nương mở miệng, Trần Dương đã nhảy dựng lên, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm. Ánh mắt đó hoàn toàn giống như đang nhìn một con quái vật.
Như vậy cũng hơi quá đáng?
Anh đến nhờ người ta giúp đỡ, sao lại có cái đạo lý ở đâu đem người ta về nhà?
Hơn nữa lại đến bảy ngày trở lên.
Nếu như cũng giới tính thì cũng thôi, đằng này Tiêu Phàm là đàn ông trẻ tuổi, còn Phong Vãn Nương là một cô gái trẻ. Anh đến đây là nhờ giúp đỡ, rõ ràng là mượn cơ hội "Tán gái". Chỉ có điều thủ đoạn tán gái này không khỏi quá mức vụng về, lá gan lại quá lớn rồi. Không ngờ ngay trước mặt cảnh sát Trần tôi mà anh chơi chiêu thức ấy, thật không coi tôi ra gì hay sao?
Nói như thế nào tôi cũng là người mà Nhiêu Vũ Đình giới thiệu để làm bạn gái anh!
Chẳng lẽ bộ dạng tôi rất khó coi sao?
Hay là, thân thể của tôi không đủ khiến tức giận?
Trần Dương không kìm lòng nổi bộ ngực nhô lên.
Phản ứng của Phong Vãn Nương lại ngoài dự định của Trần Dương, cũng không có giận tím mặt, cũng không xấu hổ không thể làm, chỉ có điều ánh mắt nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu tiên sinh, nếu nói như vậy, tôi cũng cần một lý do để vượt qua thử thách.
Đó là sự khác nhau giữa một nữ tiến sĩ và một cô gái bình thường, suy xét điểm xuất phát của vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Chỉ cần anh có thể đưa ra lý do vượt qua thử thách, tôi hẳn có thể đáp ứng!
Nói đơn giản, nữ tiến sĩ là người coi trọng đạo lý, cô gái bình thường tuyệt đối không thể.
Đương nhiên nếu chọc giận thành công một nữ tiến sĩ, làm cho cô ẩn đi trong tiềm thức về " một cô gái bình thường", như vậy không nói đạo lý nữa, cũng là cấp bậc tiến sĩ, khó có thể ngăn cẳn.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Tiến sĩ Phong, cái hộp đen này rất quan trọng đối với tôi, tôi cũng cần nhanh chóng mở ra. Nhưng đồng thời, chiếc hộp đen này cũng rất quan trong đối với người khác, bọn họ rất muốn có được thứ bên trong hộp đen...
Tiêu Phàm nói khá bí ẩn, Phong Vãn Nương lập tức hiểu được liền nói:
- Tiêu tiên sinh lo lắng là nếu để hộp đen ở chỗ tôi sẽ không an toàn sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Lo lắng của tôi chủ yếu không phải là lo lắng cho an toàn của cái hộp, mà tôi lo lắng cho sự an toàn của tiến sĩ. Có một số người, thật không coi trọng đạo lý, cũng không quản cảm nhận của người khác.
Nếu chẳng may có người đến cướp cái hộp làm xúc phạm đến Phong Vãn Nương, lại không biết làm thế nào?
Những lời này do người khác nói, nghe có vẻ không lọt tai, khẳng định làm người khác chê cười, ai cũng sẽ không nghiêm túc. Bây giờ thế đạo này, lòng người khó đoán, ai sẽ để ý tới sự an toàn của cô? Nhưng từ trong miệng Tiêu Phàm nói ra, cũng là tự nhiên, Phong Vãn Nương lập tức sẽ tin rồi. Phong Vãn Nương tin tưởng, khi cô và hộp đen xuât hiện nguy hiểm, Tiêu Phàm chắc chắc sẽ cứu cô, không một chút do dự.
Có một số người lần đầu tiên gặp mặt, lại lập tức có thể tâm đầu ý hợp.
Tiêu tiên sinh, anh ở thủ đô sao?
- Ừ.
- Vậy được rồi, tôi đi với anh.
Phong Vãn Nương lập tức nói.
Trần Dương không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Việc này nói như vậy sao?
- Ưu Ưu, công việc bên này không có em phải làm sao?
Một chút, Trần Dương hỏi một câu.
- Không sao đâu, em sẽ sắp xếp được, dù sao thời gian tới giáo sư Aude Hymer cũng không đến. Công việc khác, đều có thể sắp xếp được.
Phong Ưu Ưu tự nhiên cười nói, tựa như hoa lan trong rừng sâu nở rộ.
Nếu Tiêu Phàm đi cùng với Trần Dương, nói như vậy hai người là bạn tốt rồi, hy vọng Tiêu Phàm có thể ra mặt "Cứu nguy" cho mình.
Ánh mắt rất linh động!
Tiêu Phàm lập tức lên tiếng ủng hộ.
Phong Vãn Nương dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, là người đẹp điển hình kiểu cổ điển. Là nghiên cứu sinh tiến sĩ toán học trong viện nghiên cứu. Người đẹp như vậy chắc không có ai khác, quả thực chính là ngoại lệ, ít khả năng xuất hiện. Trên thực tế, nghe Trần Dương giới thiệu, Phong Vãn Nương vốn là sinh viên năm thứ ba đại học.
Sinh viên khoa chính quy, vậy còn bao nhiêu điểm đáng tin cậy.
Nói như vậy, cô gái học đến tiến sĩ, có lẽ là rất khủng khiếp rồi?
Nhưng trên mặt Phong Vãn Nương khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, chính là ánh mắt của cô. Điểm này, Phương Do Mỹ cũng giống như vậy, tuy nhiên Phương Do Mỹ là do đôi mắt to, long lanh nước, đẹp thật sự, làm người ta không kìm nổi sinh lòng trìu mếm. Mà Phong Vãn Nương đặc biệt là do ánh mắt của cô rất có thần.
Tinh khiết giống như nước suối vậy, trong suốt thấy được tận đáy lại thông minh tài trí vô cùng.
Mấy năm nay Tiêu Phàm duyệt vô số người, còn rất nhỏ mới thấy ánh mắt linh động thuần khiết như vậy. Chẳng qua trong nháy mắt, từ trong lòng Tiêu Phàm đã nảy sinh cảm giác thân thiết tin tưởng đối với Phong Vãn Nương.
Phong Vãn Nương quả thật cũng đáng tín nhiệm.
Trong sâu thẳm ánh mắt của cô cũng phản ánh sự chân thật thuần khiết vô cùng, trí tuệ tuyệt đỉnh!
Không những thế, cũng không thể ở tuổi hai mươi trở thành tiến sĩ toán học.
Tuy nhiên Phong Vãn Nương xin Tiêu Phàm giúp đỡ, hiển nhiên cũng là "Nhờ vả không thuộc mình", Tiêu chân nhân cũng giống cô, cũng không am hiểu việc xử lý tình huống như vậy. Từ bản chất, Tiêu Phàm cũng là người giống như cô, chuyên tâm nghiên cứu học hành. Chẳng qua những cái Tiêu Phàm đã học nhất định phải trải qua kinh nghiệm thực tế, chứ không giống như Phong Vãn Nương nghiên cứu tri thức toán học, là lý thuyết thuần.
Nhưng mà, toán học lại là cái gốc của khoa học.
Bất luận khoa học tự nhiên nghiên cứu cái gì và phát triển như thế nào, cũng không thể tách rời khỏi lý luận toán học cơ sở.
Thật vất vả. Trần Dương khen Phong Vãn Nương một câu, một đoạn, bị kích động nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu Phàm, anh đem vật kia ra cho Ưu Ưu xem, cô ấy nhất định sẽ có cách phá giải đấy.
Phong Vãn Nương vội vàng rất lễ phép nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu tiên sinh, có gì có thể giúp anh sao?
Nhìn qua, vị Tiêu tiên sinh này không giống người nói nhiều lắm, Phong Vãn Nương nhanh chóng nói với hắn chuyện chính, mặc cho Trần Dương mở miệng liền bước đi. Phong Vãn Nương rất thích cách nói chuyện vừa rồi.
Tiêu Phàm mỉm cười lấy bản văn kiện ra, đưa cho Phong Vãn Nương. Hắn để hộp đen trong một cái túi, mang theo bên mình. Vật quan trọng như vậy, đương nhiên không thể để trong xe không có người trông coi.
Thần sắc của Phong Vãn Nương vốn không chậm chạp, vẫn duy trì thái độ lễ phép, bản dập vừa lấy ra, ánh mắt của Phong Vãn Nương lập tức bị hấp dẫn, trên mặt lộ ra chút vẻ ngạc nhiên.
Tiêu tiên sinh, đây là nơi nào?
Phong Vãn Nương nhận bản dập, tiện tay lật xem, hỏi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Tiến sĩ Phong, cô thấy bản đồ án đó thế nào?
Phong Vãn Nương thuận miệng đáp:
- Ừ, hình như là hình vẽ mê cung toán học thời Tùy Đường, vào thời bấy giờ, các nhà toán học dùng để làm một cách thức giải trí vui vẻ để tìm niềm vui...
Trần Dương lập tức cười rộ lên nói:
- Thế nào, bây giờ tìm đúng người rồi đó? Cái gì gọi là chuyên gia, đây là chuyên gia.
Tiêu Phàm hỏi:
- Tiến sĩ Phong. Vậy cô có thể phá giải mê cung này không?
Ánh mắt của Phong Vãn Nương quay lại, nhìn về phía Tiêu Phàm, nói rất nghiêm túc:
- Tiêu tiên sinh, mê cung đồ án này tuy chưa tới mức quá phức tạp, nhưng đã là nguyên lý toán học rất cao siêu, bản dập này đơn thuần dựa vào nguyên lý đó. Tôi cũng không chắc chắn có thể phá bỏ hình vẽ mê cung đó.
- Vậy bản gốc của cái này đâu?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng Trần Dương lập tức hỏi, vẻ mặt có chút lo được lo mất.
Kỳ thật căn bản cô cũng không biết lai lịch hộp đen này, càng không biết cái này có tác dụng gì đối với Tiêu Phàm. Chỉ có điều từ khi kết giao với Tiêu Phàm, hình như đều là Tiêu Phàm giúp đỡ mình, bản thân mình cũng chưa bao giờ giúp đỡ được Tiêu Phàm, khiến cho Trần Dương cảm thấy tự ái. Lúc này nói cái gì cũng là vội vã muốn giúp đỡ Tiêu Phàm.
- Nếu có thể bắt đầu với bản gốc... phần thắng đương nhiên phải lớn hơn một chút.
Trần Dương vội vàng thúc giục nói:
- Tiêu Phàm, đem hộp đen kia cho Ưu Ưu xem.
Tiêu Phàm gật gật đầu, lấy hộp đen trong túi ra đưa cho Phong Vãn Nương.
- YAAAA..., cái hộp tinh xảo quá...
Phong Vãn Nương vừa nhìn thấy cái hộp đen, lập tức lên tiếng tán thưởng. Trên gương mặt rạng rỡ xinh đẹp tuyệt trần, hộp đen nhánh, nhìn qua rất nặng, Phong Vãn Nương sợ một tay không bê được. Ai ngờ trực tiếp lấy xong, lại cũng không nặng như mình tưởng tượng.
Sau đó, Tiêu nhất thiếu và cảnh sát Trần liền biến thành "Không khí". Phong Vãn Nương lập tức bị hộp đen hấp dẫn hoàn toàn. Hoàn toàn đem Tiêu Phàm và Trần Dương bỏ qua một bên, không rảnh mà để ý.
Trần Dương nhìn Tiêu Phàm cười, bộ dáng rất khẽ. Ngụ ý đúng là: Thấy không, đây là người nghiên cứu học vấn.
Tiêu Phàm cũng khẽ mỉm cười.
Đây mới đích thực là bộ dạng của Trần Dương. Trước kia Trần Dương, trước mặt Tiêu Phàm luôn đeo một lớp "Mặt nạ", che dấu chính mình cực kỳ chặt chẽ. Càng ra vẻ là một cô gái ưu tú, càng có thói quen che dấu chính mình.
Trần Dương ở trước mặt hắn, cũng coi là tán thành Tiêu Phàm. Ít nhất trong suy nghĩ của Trần Dương chẳng phải đề phòng Tiêu Phàm. Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm vẫn chưa làm tổn thương gì Trần Dương, ngược lại còn truyền cho cô một loại nội công vô cùng lợi hại.
Trần Dương cũng không biết rằng, đó là thần công hộ thể của chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn.
Không quá khoảng thời gian uống một chén trà, Phong Vãn Nương mới thở phào một cái, theo những hình vẽ bên trong hộp đen mà ra.
- Thế nào, Ưu Ưu, có thể phá giải không?
Phong Vãn Nương gật gật đầu, nói:
- Hẳn là có thể, tuy nhiên cần phải có thời gian... Tiêu tiên sinh, hộp này của anh, có thể để ở chỗ tôi không?
Tiêu Phàm hỏi:
- Tiến sĩ Phong, căn cứ vào suy đoán của cô, đại khái cần mất bao lâu mới có thể phá giải mê cung đồ án này?
Phong Vãn Nương nói:
- Nếu tôi dùng toàn lực để làm, thì khoảng bảy ngày. Nếu vừa làm việc vừa giải, vậy khó mà nói rồi, có lẽ nửa tháng, có khi một tháng. Cần xem khối lượng công việc của tôi là bao nhiêu. Hơn nữa loại công việc này, nếu giữa chừng bị gián đoạn, có đôi khi ý nghĩ không liên tiếp thì lại cần bắt đầu lại lần nữa.
- Bảy ngày...
Tiêu Phàm trầm ngâm, hai hàng lông mày hơi nhàu lên.
- A, người ta nói nếu dùng toàn lực ứng phó cũng mất bảy ngày.
Trần Dương không kìm nổi nhắc nhở Tiêu Phàm. Phong Vãn Nương cũng không phải là nhân viên của trưởng phòng Tiêu. Không thể để công việc của mình sang một bên để giải cho anh mê cung trên chiếc hộp này.
Tiêu Phàm không để ý tới, hướng về phía Phong Vãn Nương, cũng nói rất nghiêm túc:
- Tiến sĩ Phong, tôi có yêu cầu quá đáng không.
Phong Vãn Nương cười nói:
- Tiêu tiên sinh, anh muốn tôi bỏ công việc của lại, phá giải đồ án mê cung này cho anh trước phải không?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Không hẳn là như vậy.
- Hả? Tiêu tiên sinh còn yêu cầu gì nữa sao?
Phong Vãn Nương cũng có chút kì quái.
- Đúng, tôi hy vọng tiến sĩ Phong có thể tới trụ sở của chúng tôi, cho đến khi phá giải được mê cung trên chiếc hộp này.
Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói, bộ dạng không một chút bỡn cợt.
- Như vậy làm sao có thể ? Người ta là con gái...
Không đợi Phong Vãn Nương mở miệng, Trần Dương đã nhảy dựng lên, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm. Ánh mắt đó hoàn toàn giống như đang nhìn một con quái vật.
Như vậy cũng hơi quá đáng?
Anh đến nhờ người ta giúp đỡ, sao lại có cái đạo lý ở đâu đem người ta về nhà?
Hơn nữa lại đến bảy ngày trở lên.
Nếu như cũng giới tính thì cũng thôi, đằng này Tiêu Phàm là đàn ông trẻ tuổi, còn Phong Vãn Nương là một cô gái trẻ. Anh đến đây là nhờ giúp đỡ, rõ ràng là mượn cơ hội "Tán gái". Chỉ có điều thủ đoạn tán gái này không khỏi quá mức vụng về, lá gan lại quá lớn rồi. Không ngờ ngay trước mặt cảnh sát Trần tôi mà anh chơi chiêu thức ấy, thật không coi tôi ra gì hay sao?
Nói như thế nào tôi cũng là người mà Nhiêu Vũ Đình giới thiệu để làm bạn gái anh!
Chẳng lẽ bộ dạng tôi rất khó coi sao?
Hay là, thân thể của tôi không đủ khiến tức giận?
Trần Dương không kìm lòng nổi bộ ngực nhô lên.
Phản ứng của Phong Vãn Nương lại ngoài dự định của Trần Dương, cũng không có giận tím mặt, cũng không xấu hổ không thể làm, chỉ có điều ánh mắt nhìn Tiêu Phàm nói:
- Tiêu tiên sinh, nếu nói như vậy, tôi cũng cần một lý do để vượt qua thử thách.
Đó là sự khác nhau giữa một nữ tiến sĩ và một cô gái bình thường, suy xét điểm xuất phát của vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Chỉ cần anh có thể đưa ra lý do vượt qua thử thách, tôi hẳn có thể đáp ứng!
Nói đơn giản, nữ tiến sĩ là người coi trọng đạo lý, cô gái bình thường tuyệt đối không thể.
Đương nhiên nếu chọc giận thành công một nữ tiến sĩ, làm cho cô ẩn đi trong tiềm thức về " một cô gái bình thường", như vậy không nói đạo lý nữa, cũng là cấp bậc tiến sĩ, khó có thể ngăn cẳn.
Tiêu Phàm trầm ngâm nói:
- Tiến sĩ Phong, cái hộp đen này rất quan trọng đối với tôi, tôi cũng cần nhanh chóng mở ra. Nhưng đồng thời, chiếc hộp đen này cũng rất quan trong đối với người khác, bọn họ rất muốn có được thứ bên trong hộp đen...
Tiêu Phàm nói khá bí ẩn, Phong Vãn Nương lập tức hiểu được liền nói:
- Tiêu tiên sinh lo lắng là nếu để hộp đen ở chỗ tôi sẽ không an toàn sao?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Lo lắng của tôi chủ yếu không phải là lo lắng cho an toàn của cái hộp, mà tôi lo lắng cho sự an toàn của tiến sĩ. Có một số người, thật không coi trọng đạo lý, cũng không quản cảm nhận của người khác.
Nếu chẳng may có người đến cướp cái hộp làm xúc phạm đến Phong Vãn Nương, lại không biết làm thế nào?
Những lời này do người khác nói, nghe có vẻ không lọt tai, khẳng định làm người khác chê cười, ai cũng sẽ không nghiêm túc. Bây giờ thế đạo này, lòng người khó đoán, ai sẽ để ý tới sự an toàn của cô? Nhưng từ trong miệng Tiêu Phàm nói ra, cũng là tự nhiên, Phong Vãn Nương lập tức sẽ tin rồi. Phong Vãn Nương tin tưởng, khi cô và hộp đen xuât hiện nguy hiểm, Tiêu Phàm chắc chắc sẽ cứu cô, không một chút do dự.
Có một số người lần đầu tiên gặp mặt, lại lập tức có thể tâm đầu ý hợp.
Tiêu tiên sinh, anh ở thủ đô sao?
- Ừ.
- Vậy được rồi, tôi đi với anh.
Phong Vãn Nương lập tức nói.
Trần Dương không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Việc này nói như vậy sao?
- Ưu Ưu, công việc bên này không có em phải làm sao?
Một chút, Trần Dương hỏi một câu.
- Không sao đâu, em sẽ sắp xếp được, dù sao thời gian tới giáo sư Aude Hymer cũng không đến. Công việc khác, đều có thể sắp xếp được.
Phong Ưu Ưu tự nhiên cười nói, tựa như hoa lan trong rừng sâu nở rộ.
/339
|