Lời này vừa nói ra miệng, bốn người đối diện liền có bốn phản ứng khác nhau.
Tiêu Phàm mỉm cười, dường như không hiểu bọn họ nói gì, vẫn bình tĩnh như trước; Tân Lâm coi như không nghe thấy; Đường Huyên thì nhẹ nhàng cười, cười nhưng mang theo ba phần châm chọc.
Vị Nhạc tổng này tốt xấu gì cũng là cán bộ lãnh đạo Phó giám đốc sở, bản lĩnh vuốt mông ngựa quả thật đúng là lô hỏa thuần thanh. Từ mức độ thân quen của Nhạc tổng và Lê Lạc, y không phải lần đầu thấy chiếc bật lửa đắt tiền xa xỉ kia của Lê Lạc. Nhưng bây giờ lại giả bộ bày ra bộ mặt ngạc nhiên, điểm bán liên quan tới chiếc bật lửa “Kim Cương Vũ” kia giờ lại nhớ rõ ràng, nói rành mạch một hơi, không mang theo chút nói lắp nào.
Cùng với lúc lãnh đạo được phóng viên TV phỏng vấn, đối chiếu với bản thảo mà đọc, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kì diệu.
Dù sao thì cũng đã sớm luyện tập trước cho tốt rồi.
Loại thủ đoạn này dùng với mấy nữ sinh viên, học sinh trung học không rành thế sự, thử trăm lần, hiệu nghiệm cả trăm, nghe đâu chỉ cần mang một cái chìa khóa xe sang từ trên mạng tới, chạy quanh quán rượu một vòng là đã có thể cua được bạn gái rồi.
Lại càng không cần phải nói loại bật lửa “Kim Cương Vũ” số lượng có hạn, hàng thật giá thật cũng phải bán giá mấy chục triệu.
Mấu chốt chính là Lê thiếu đã tìm sai đối tượng rồi.
Yên Chi xã Đại đương gia, vật phẩm quý hiếm nào mà chưa thấy qua chứ?
Lê Lạc đương nhiên không hiểu rõ, bởi vậy liền cười mấy cái, không quan tâm nói:
- Audi A4? Cũng có thể, giá cả loại xe này tôi cũng không hiểu rõ lắm.
Lời nói này cũng rất hợp lý.
Audi mặc dù là dòng xe thương hiệu nổi tiếng sang trọng, nhưng giá cả xe Audi A4 Lê thiếu quả thực không biết, anh ta cũng không hỏi giá cả dòng xe này làm gì thậm chí một chút liên hệ cũng không.
- Lê công tử, mỗi ngày đều đem Audi A4 trong túi, không thấy mệt sao?
Uyển Thiên Thiên cười khúc khích hỏi, liếc mắt nhìn Lê thiếu cùng Nhạc tổng một cái, trong phút chốc bách mị lan tràn. Ngay cả trợ lý hỗ trợ của Nhạc tổng cũng bị quang sắc làm cho loạn cả mắt, có chút khó có thể kiềm chế.
Sắc mặt Lê Lạc hơi đổi, lập tức nói:
- Uyển tiểu thư nói đùa rồi, tôi cảm thấy bật lửa này thiết kế không tệ, sử dụng cũng thuận tay nên mới mua về, quả thật không có nghĩ nhiều như vậy.
Lời này cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Lại nói thêm, trên dưới người Lê thiếu không vật nào không phải là hàng hiệu, không phải là vũ khí tán gái chứ.
Uyển Thiên Thiên gật gật đầu, sau đó lại cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo mềm mại lọt vào tai Lê thiếu lúc này lúc này không khỏi có chút “thần mị”, mơ hồ mang theo cả ý châm chọc.
Lê Lạc có thể thấy, bất kể là Tiêu Phàm, Tân Lâm hay Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên, ai cũng không quan tâm mấy thứ anh ta vừa khoe ra, hơn nữa Tiêu Phàm và Tân Lâm không có một chút tâm tư nào đặt trên mấy vật này. Uyển Thiên Thiên không nói toạc ra là “khoe của” đã là cho anh ta mặt mũi lắm rồi.
Kể từ đó, trong lòng Lê thiếu liền có chút thấp thỏm.
Mấy người này rốt cuộc có lai lịch gì a?
Một cô gái mang khẩu âm cố đô nồng đậm đi tới, mang tới trước mặt mỗi người bánh bao không nhân đã tách sẵn. Mấy ông con trai không hẹn mà gặp đều tách lấy một cái, còn mấy nàng con gái thì chỉ có tách lấy hơn nửa cái bánh bao không nhân. Đừng nhìn Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều là cao thủ võ thuật, nội công thâm hậu, ngày bình thường sức ăn cũng không được nhiều lắm. Nhưng mấy loại dược vật đại bổ nguyên khí, hữu ích căn cơ thì lại ăn rất thường xuyên.
Nhạc tổng vội vàng đứng dậy, cầm một lon bia tới trước mặt, “pực” một tiếng mở lon bia ra rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt của Lê thiếu.
Lê thiếu cầm lon bia lên, cười nói:
- Tiêu tiên sinh, đồ ăn vẫn chưa mang lên, nếu không mọi người nâng ly trước đi?
Tiêu Phàm gật đầu cười, giơ tay lấy bia Tân Lâm đã mở sẵn ra cho hắn.
Tiêu Phàm không thích uống bia lắm, nhưng tửu lượng cũng không nhỏ, bạn bè gặp nhau, uống mấy lon cũng không thấm vào đâu.
Mọi người cùng nhau cụng li một cái.
Trong lòng Lê thiếu có chút cảnh giác, cũng không dám tùy tiện khoe khoang ra, chỉ sợ gây ra phản cảm với Uyển Thiên Thiên, chỉ có hiểu bóng gió về tình hình của đám người Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên. Đa số, Tiêu Phàm chỉ cười mà không nói, Uyển Thiên Thiên thì chỉ quấn quýt bên hắn.
Không khí trên bàn cũng không tính là quá tẻ nhạt đi.
Lê thiếu không có được phương thức liên lạc với Uyển Thiên Thiên, tự nhiên có vài phần buồn bực. Cũng may đồ ăn còn chưa ăn được, mọi người chưa giải tán thì vẫn còn có cơ hội. Lê Lạc là loại người thù dai nhớ lâu. Nếu không phải như vậy, thì sẽ không trong duyên một lần gặp mà bám riết Uyển Thiên Thiên không buông rồi.
Một lúc sau, thức ăn được đưa lên, phở bò nóng hổi lần lượt từng bát từng bát cũng được bưng lên, mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi.
Tân Lâm lấy phở bò cho Tiêu Phàm, rắc thêm chút rau thơm, hành thái lên rồi quấy đều, sau đó đẩy tới trước mặt Tiêu Phàm. Hơn ba năm nay, Tân Lâm vẫn luôn quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của Tiêu Phàm.
Có điều sau khi Tiêu Phàm bị thương, hắn mới bắt đầu ăn ẩm thực hàng ngày; trước đó, hắn đã tiến nhập vào trạng thái bán tích cố, bình thường chỉ ăn có chút hoàng kì, nguyên tham, sơn dược và các loại trái cây rừng, ích khí bổ thần.
Uyển Thiên Thiên uống chút canh, liên tục gật đầu, nói:
- Ngon quá xá! Thơm thật đấy. Ai nha, một tháng chưa được ăn phở bò chính tông a. Tân tỷ tỷ, làm sao chị biết ở đây bán phở bò ngon thế này vậy?
Trong giọng nói mang theo vài phần tò mò. Theo lý thì Tân Lâm nhất định không quen thuộc cố đô bằng cô. Bởi vì với quan hệ “nghề nghiệp”, Uyển Thiên Thiên đã tới không ít nơi ở cố đô rồi, phở bò cũng thường xuyên ăn.
- Tra ở trên mạng.
Câu trả lời của Tân Lâm khiến Uyển Thiên Thiên giật mình kinh hãi, không nói được lời nào.
Trong suy nghĩ của Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm giống như sống ở thời cổ đại, là mỹ nữ cổ điển điển hình, là cô gái truyền thống không thể truyền thống hơn được nữa. Dường như cái từ “mạng” này cùng Tân Lâm không có chút liên hệ nào cả.
Kì thực điều này cũng là do Uyển Thiên Thiên hiểu sai, mỗi mật thất của Chỉ Thủy Quan, đều có internet, đều có thể lên mạng.
Nhạc tổng nếm thử một miếng, nói:
- Dựa theo tiêu chuẩn mà nói thì món này cũng không có gì mới mẻ cả. Món ăn này phải bỏ cái cũ, tạo cái mới mới được. Những món ăn ngon ở thời đại này tôi đã đều thử qua rồi. Uyển tiểu thư, nếu cô thích phong vị đồ ăn vặt Tần Quan chúng tôi, ngày mai tôi bảo đầu bếp khách sạn, làm cho cô vài món. Chúng tôi có hai đầu bếp hạng nhất, tay nghề cũng không tệ.
Mắt thấy Lê thiếu giằng co một hồi không có tiến triển gì, Nhạc tổng cũng không thể giả ngốc trông coi, phải tận lực giúp đỡ mới được. Việc tán gái này, gấp không được, nhất định phải từng bước từng bước một, nhất là khi phải nạy ra từ trong tay người khác, nhất định phải có kiên nhẫn.
Này không phải là lấy người mặt Tiêu Phàm chứ?
Gã cũng không biết Tiêu Phàm nhã nhặn trời sinh, nhẫn mà không phát, hay là căn bản chỉ “trêu chọc” Lê thiếu, hoàn toàn sẽ không tạo thành uy hiếp gì với mình nên mới không thèm để ý.
Loại tự tin này có không phải là loại dũng mãnh bình thường.
- Việc này, phải xem chủ ý của chủ nhà đã. Không biết lịch trình ngày mai của anh ấy sắp xếp thế nào…
Uyển Thiên Thiên cười hì hì nói, quay đầu nhìn Tiêu Phàm:
- Ai da, chủ nhà, chúng ta ngày mai chơi thế nào vậy?
Không cẩn thận một cái, tiêu chân nhân liền đã thành chủ nhà rồi.
Sắc mặt Lê thiếu lại hơi đổi.
Tiêu Phàm cười, nói:
- Nhạc tổng, nghe nói tối mai khách sạn muốn làm một đại hội giám bảo, phải không?
- Ồ, hóa ra Tiêu tiên sinh muốn hướng tới Đại hội giám bảo sao? Cậu cũng là người đam mê đồ cổ sao?
Tinh thần Nhạc tổng không kìm nổi chấn động.
Cái gọi là “ đại hội giám bảo dân gian” là một chương trình tống nghệ sắp được mở ra. Vài đài truyền hình trung ương và đài địa phương cũng theo tới. Tần Quan là tỉnh lớn có văn vật nổi tiếng, truyền hình vệ tinh Tần Quan đương nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu, nên mới làm ra chương trình như vậy. Trong đó, thành phần lăng xê chiếm đa số.
Nhưng đại hội giám bảo của “tửu điếm vương triều Đại Đường” này lại không có quan hệ với đài truyền hình, càng không có quan hệ tới việc lăng xê.
Đây là một đại hội giám bảo kín, cự tuyệt mọi phỏng vấn truyền thông và tiếp sóng. Người tham dự ngoại trừ những người đưa bảo vật tới giám định, thì còn lại đa số đều là các Tàng gia.
Họ đều đặc biệt hướng tới bảo vật chứ không phải tham dự vì muốn lăng xê.
Ví như loại thân phận này của Lê thiếu, chính là khách quen của “đại hội giám bảo”. Bọn họ không muốn bị lên truyền hình đâu.
Nhận cái gì giấu cái gì, có tiền không tiền, đây đều là chuyện mỗi nhà, cùng hai bên thế nhân có quan hệ sao? Ở trước mặt công chúng bộc lộ là vui sao? Không bị kiểm sát viên Ủy ban kiểm tra kỉ luật nhớ thương thì cũng bị trộm cắp nhớ thương thôi.
- Cũng không hẳn là hướng tới đại hội giám bảo, nghe nói mấy lần đại hội giám bảo ngày trước giám định ra vài đồ tốt, vừa khéo gặp dịp thì tới xem chút cũng không sao.
- Ai nha, Tiêu tiên sinh, chuyện này thực ra khá đơn giản, nhưng lúc này cậu mới nhắc tới thì hơi muộn mất rồi…
Nhạc tổng hít hà mấy hơi không ngừng, thần sắc lộ chút khó xử.
Tiêu Phàm cười cười nói:
- Vậy ư? Tham gia đại hội giám bảo còn có điều kiện hạn chế sao?
- Chưa nói tới điều kiện hạn chế, mà vì đại hội giám bảo đồng thời chính là hội đấu giá, khách tham gia đại hội, đều phải giao tiền thế chấp. Cũng không nhiều lắm, chỉ là mấy chục triệu,hẳn cũng không phải là gì với Tiêu tiên sinh … Nhưng mấu chốt chính là thư mời chúng tôi đã sớm phát hết rồi, ngày mai sẽ bắt đầu, hiện trong tay tôi đã không còn thư mời nữa rồi. Tiêu tiên sinh cũng biết đấy, sân bãi cũng cố định rồi.
Tiêu Phàm cười nhạt, không lên tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên dài ra, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Nhạc tổng liếc mắt nhìn Lê Lạc một cái.
Lê Lạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nhạc tổng, mấy người Tiêu tiên sinh đây ở xa tới chính là khách, anh hiện tại cũng không có cách nào…Vậy thế này đi… Lấy thư mời của tôi đưa cho Tiêu tiên sinh và tiểu thư Uyển Thiên Thiên đi, tôi không tham gia đại hội giám bảo là có thể rồi.
Nhạc tổng vừa nghe cái, dường như giật mình một cái, liên tục xua tay, nói:
- Lê thiếu, như vậy không được. Đại hội giám bảo sao có thể thiếu mấy cổ đông trong nghề được. Như này vậy, để tôi nghĩ cách… Lê thiếu yên tâm, nếu đã là bằng hữu của cậu, dù khó khăn hơn nữa, tôi cũng sẽ nhất định nghĩ cách giải quyết.
- Ha ha, vậy cảm ơn Nhạc tổng nhiều.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu cảm tạ với lão Nhạc.
- Nào nào, Tiêu tiên sinh, Tân tiểu thư, Uyển tiểu thư, Đường tiểu thư, chúng ta cạn thêm chén nữa. Nếu đã tới cố đô rồi, tôi nói thế nào cũng là chủ nhà, có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói ra nha.
Lê thiếu nhân cơ hội nâng bia lên, nhiệt tình mời.
- Cạn ly!
Mọi người lại giơ bia lên cụng.
Đúng lúc đang náo nhiệt, một chiếc xe mui trần phong cách thể thao tiến vào, “kẹt” một tiếng, rồi đậu đối diện bên đường cái. Ngay lập tức ánh mắt của tất cả đều bị hấp dẫn.
Tiêu Phàm mỉm cười, dường như không hiểu bọn họ nói gì, vẫn bình tĩnh như trước; Tân Lâm coi như không nghe thấy; Đường Huyên thì nhẹ nhàng cười, cười nhưng mang theo ba phần châm chọc.
Vị Nhạc tổng này tốt xấu gì cũng là cán bộ lãnh đạo Phó giám đốc sở, bản lĩnh vuốt mông ngựa quả thật đúng là lô hỏa thuần thanh. Từ mức độ thân quen của Nhạc tổng và Lê Lạc, y không phải lần đầu thấy chiếc bật lửa đắt tiền xa xỉ kia của Lê Lạc. Nhưng bây giờ lại giả bộ bày ra bộ mặt ngạc nhiên, điểm bán liên quan tới chiếc bật lửa “Kim Cương Vũ” kia giờ lại nhớ rõ ràng, nói rành mạch một hơi, không mang theo chút nói lắp nào.
Cùng với lúc lãnh đạo được phóng viên TV phỏng vấn, đối chiếu với bản thảo mà đọc, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau tới kì diệu.
Dù sao thì cũng đã sớm luyện tập trước cho tốt rồi.
Loại thủ đoạn này dùng với mấy nữ sinh viên, học sinh trung học không rành thế sự, thử trăm lần, hiệu nghiệm cả trăm, nghe đâu chỉ cần mang một cái chìa khóa xe sang từ trên mạng tới, chạy quanh quán rượu một vòng là đã có thể cua được bạn gái rồi.
Lại càng không cần phải nói loại bật lửa “Kim Cương Vũ” số lượng có hạn, hàng thật giá thật cũng phải bán giá mấy chục triệu.
Mấu chốt chính là Lê thiếu đã tìm sai đối tượng rồi.
Yên Chi xã Đại đương gia, vật phẩm quý hiếm nào mà chưa thấy qua chứ?
Lê Lạc đương nhiên không hiểu rõ, bởi vậy liền cười mấy cái, không quan tâm nói:
- Audi A4? Cũng có thể, giá cả loại xe này tôi cũng không hiểu rõ lắm.
Lời nói này cũng rất hợp lý.
Audi mặc dù là dòng xe thương hiệu nổi tiếng sang trọng, nhưng giá cả xe Audi A4 Lê thiếu quả thực không biết, anh ta cũng không hỏi giá cả dòng xe này làm gì thậm chí một chút liên hệ cũng không.
- Lê công tử, mỗi ngày đều đem Audi A4 trong túi, không thấy mệt sao?
Uyển Thiên Thiên cười khúc khích hỏi, liếc mắt nhìn Lê thiếu cùng Nhạc tổng một cái, trong phút chốc bách mị lan tràn. Ngay cả trợ lý hỗ trợ của Nhạc tổng cũng bị quang sắc làm cho loạn cả mắt, có chút khó có thể kiềm chế.
Sắc mặt Lê Lạc hơi đổi, lập tức nói:
- Uyển tiểu thư nói đùa rồi, tôi cảm thấy bật lửa này thiết kế không tệ, sử dụng cũng thuận tay nên mới mua về, quả thật không có nghĩ nhiều như vậy.
Lời này cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Lại nói thêm, trên dưới người Lê thiếu không vật nào không phải là hàng hiệu, không phải là vũ khí tán gái chứ.
Uyển Thiên Thiên gật gật đầu, sau đó lại cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo mềm mại lọt vào tai Lê thiếu lúc này lúc này không khỏi có chút “thần mị”, mơ hồ mang theo cả ý châm chọc.
Lê Lạc có thể thấy, bất kể là Tiêu Phàm, Tân Lâm hay Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên, ai cũng không quan tâm mấy thứ anh ta vừa khoe ra, hơn nữa Tiêu Phàm và Tân Lâm không có một chút tâm tư nào đặt trên mấy vật này. Uyển Thiên Thiên không nói toạc ra là “khoe của” đã là cho anh ta mặt mũi lắm rồi.
Kể từ đó, trong lòng Lê thiếu liền có chút thấp thỏm.
Mấy người này rốt cuộc có lai lịch gì a?
Một cô gái mang khẩu âm cố đô nồng đậm đi tới, mang tới trước mặt mỗi người bánh bao không nhân đã tách sẵn. Mấy ông con trai không hẹn mà gặp đều tách lấy một cái, còn mấy nàng con gái thì chỉ có tách lấy hơn nửa cái bánh bao không nhân. Đừng nhìn Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều là cao thủ võ thuật, nội công thâm hậu, ngày bình thường sức ăn cũng không được nhiều lắm. Nhưng mấy loại dược vật đại bổ nguyên khí, hữu ích căn cơ thì lại ăn rất thường xuyên.
Nhạc tổng vội vàng đứng dậy, cầm một lon bia tới trước mặt, “pực” một tiếng mở lon bia ra rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt của Lê thiếu.
Lê thiếu cầm lon bia lên, cười nói:
- Tiêu tiên sinh, đồ ăn vẫn chưa mang lên, nếu không mọi người nâng ly trước đi?
Tiêu Phàm gật đầu cười, giơ tay lấy bia Tân Lâm đã mở sẵn ra cho hắn.
Tiêu Phàm không thích uống bia lắm, nhưng tửu lượng cũng không nhỏ, bạn bè gặp nhau, uống mấy lon cũng không thấm vào đâu.
Mọi người cùng nhau cụng li một cái.
Trong lòng Lê thiếu có chút cảnh giác, cũng không dám tùy tiện khoe khoang ra, chỉ sợ gây ra phản cảm với Uyển Thiên Thiên, chỉ có hiểu bóng gió về tình hình của đám người Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên. Đa số, Tiêu Phàm chỉ cười mà không nói, Uyển Thiên Thiên thì chỉ quấn quýt bên hắn.
Không khí trên bàn cũng không tính là quá tẻ nhạt đi.
Lê thiếu không có được phương thức liên lạc với Uyển Thiên Thiên, tự nhiên có vài phần buồn bực. Cũng may đồ ăn còn chưa ăn được, mọi người chưa giải tán thì vẫn còn có cơ hội. Lê Lạc là loại người thù dai nhớ lâu. Nếu không phải như vậy, thì sẽ không trong duyên một lần gặp mà bám riết Uyển Thiên Thiên không buông rồi.
Một lúc sau, thức ăn được đưa lên, phở bò nóng hổi lần lượt từng bát từng bát cũng được bưng lên, mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào mũi.
Tân Lâm lấy phở bò cho Tiêu Phàm, rắc thêm chút rau thơm, hành thái lên rồi quấy đều, sau đó đẩy tới trước mặt Tiêu Phàm. Hơn ba năm nay, Tân Lâm vẫn luôn quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của Tiêu Phàm.
Có điều sau khi Tiêu Phàm bị thương, hắn mới bắt đầu ăn ẩm thực hàng ngày; trước đó, hắn đã tiến nhập vào trạng thái bán tích cố, bình thường chỉ ăn có chút hoàng kì, nguyên tham, sơn dược và các loại trái cây rừng, ích khí bổ thần.
Uyển Thiên Thiên uống chút canh, liên tục gật đầu, nói:
- Ngon quá xá! Thơm thật đấy. Ai nha, một tháng chưa được ăn phở bò chính tông a. Tân tỷ tỷ, làm sao chị biết ở đây bán phở bò ngon thế này vậy?
Trong giọng nói mang theo vài phần tò mò. Theo lý thì Tân Lâm nhất định không quen thuộc cố đô bằng cô. Bởi vì với quan hệ “nghề nghiệp”, Uyển Thiên Thiên đã tới không ít nơi ở cố đô rồi, phở bò cũng thường xuyên ăn.
- Tra ở trên mạng.
Câu trả lời của Tân Lâm khiến Uyển Thiên Thiên giật mình kinh hãi, không nói được lời nào.
Trong suy nghĩ của Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm giống như sống ở thời cổ đại, là mỹ nữ cổ điển điển hình, là cô gái truyền thống không thể truyền thống hơn được nữa. Dường như cái từ “mạng” này cùng Tân Lâm không có chút liên hệ nào cả.
Kì thực điều này cũng là do Uyển Thiên Thiên hiểu sai, mỗi mật thất của Chỉ Thủy Quan, đều có internet, đều có thể lên mạng.
Nhạc tổng nếm thử một miếng, nói:
- Dựa theo tiêu chuẩn mà nói thì món này cũng không có gì mới mẻ cả. Món ăn này phải bỏ cái cũ, tạo cái mới mới được. Những món ăn ngon ở thời đại này tôi đã đều thử qua rồi. Uyển tiểu thư, nếu cô thích phong vị đồ ăn vặt Tần Quan chúng tôi, ngày mai tôi bảo đầu bếp khách sạn, làm cho cô vài món. Chúng tôi có hai đầu bếp hạng nhất, tay nghề cũng không tệ.
Mắt thấy Lê thiếu giằng co một hồi không có tiến triển gì, Nhạc tổng cũng không thể giả ngốc trông coi, phải tận lực giúp đỡ mới được. Việc tán gái này, gấp không được, nhất định phải từng bước từng bước một, nhất là khi phải nạy ra từ trong tay người khác, nhất định phải có kiên nhẫn.
Này không phải là lấy người mặt Tiêu Phàm chứ?
Gã cũng không biết Tiêu Phàm nhã nhặn trời sinh, nhẫn mà không phát, hay là căn bản chỉ “trêu chọc” Lê thiếu, hoàn toàn sẽ không tạo thành uy hiếp gì với mình nên mới không thèm để ý.
Loại tự tin này có không phải là loại dũng mãnh bình thường.
- Việc này, phải xem chủ ý của chủ nhà đã. Không biết lịch trình ngày mai của anh ấy sắp xếp thế nào…
Uyển Thiên Thiên cười hì hì nói, quay đầu nhìn Tiêu Phàm:
- Ai da, chủ nhà, chúng ta ngày mai chơi thế nào vậy?
Không cẩn thận một cái, tiêu chân nhân liền đã thành chủ nhà rồi.
Sắc mặt Lê thiếu lại hơi đổi.
Tiêu Phàm cười, nói:
- Nhạc tổng, nghe nói tối mai khách sạn muốn làm một đại hội giám bảo, phải không?
- Ồ, hóa ra Tiêu tiên sinh muốn hướng tới Đại hội giám bảo sao? Cậu cũng là người đam mê đồ cổ sao?
Tinh thần Nhạc tổng không kìm nổi chấn động.
Cái gọi là “ đại hội giám bảo dân gian” là một chương trình tống nghệ sắp được mở ra. Vài đài truyền hình trung ương và đài địa phương cũng theo tới. Tần Quan là tỉnh lớn có văn vật nổi tiếng, truyền hình vệ tinh Tần Quan đương nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu, nên mới làm ra chương trình như vậy. Trong đó, thành phần lăng xê chiếm đa số.
Nhưng đại hội giám bảo của “tửu điếm vương triều Đại Đường” này lại không có quan hệ với đài truyền hình, càng không có quan hệ tới việc lăng xê.
Đây là một đại hội giám bảo kín, cự tuyệt mọi phỏng vấn truyền thông và tiếp sóng. Người tham dự ngoại trừ những người đưa bảo vật tới giám định, thì còn lại đa số đều là các Tàng gia.
Họ đều đặc biệt hướng tới bảo vật chứ không phải tham dự vì muốn lăng xê.
Ví như loại thân phận này của Lê thiếu, chính là khách quen của “đại hội giám bảo”. Bọn họ không muốn bị lên truyền hình đâu.
Nhận cái gì giấu cái gì, có tiền không tiền, đây đều là chuyện mỗi nhà, cùng hai bên thế nhân có quan hệ sao? Ở trước mặt công chúng bộc lộ là vui sao? Không bị kiểm sát viên Ủy ban kiểm tra kỉ luật nhớ thương thì cũng bị trộm cắp nhớ thương thôi.
- Cũng không hẳn là hướng tới đại hội giám bảo, nghe nói mấy lần đại hội giám bảo ngày trước giám định ra vài đồ tốt, vừa khéo gặp dịp thì tới xem chút cũng không sao.
- Ai nha, Tiêu tiên sinh, chuyện này thực ra khá đơn giản, nhưng lúc này cậu mới nhắc tới thì hơi muộn mất rồi…
Nhạc tổng hít hà mấy hơi không ngừng, thần sắc lộ chút khó xử.
Tiêu Phàm cười cười nói:
- Vậy ư? Tham gia đại hội giám bảo còn có điều kiện hạn chế sao?
- Chưa nói tới điều kiện hạn chế, mà vì đại hội giám bảo đồng thời chính là hội đấu giá, khách tham gia đại hội, đều phải giao tiền thế chấp. Cũng không nhiều lắm, chỉ là mấy chục triệu,hẳn cũng không phải là gì với Tiêu tiên sinh … Nhưng mấu chốt chính là thư mời chúng tôi đã sớm phát hết rồi, ngày mai sẽ bắt đầu, hiện trong tay tôi đã không còn thư mời nữa rồi. Tiêu tiên sinh cũng biết đấy, sân bãi cũng cố định rồi.
Tiêu Phàm cười nhạt, không lên tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên dài ra, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Nhạc tổng liếc mắt nhìn Lê Lạc một cái.
Lê Lạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nhạc tổng, mấy người Tiêu tiên sinh đây ở xa tới chính là khách, anh hiện tại cũng không có cách nào…Vậy thế này đi… Lấy thư mời của tôi đưa cho Tiêu tiên sinh và tiểu thư Uyển Thiên Thiên đi, tôi không tham gia đại hội giám bảo là có thể rồi.
Nhạc tổng vừa nghe cái, dường như giật mình một cái, liên tục xua tay, nói:
- Lê thiếu, như vậy không được. Đại hội giám bảo sao có thể thiếu mấy cổ đông trong nghề được. Như này vậy, để tôi nghĩ cách… Lê thiếu yên tâm, nếu đã là bằng hữu của cậu, dù khó khăn hơn nữa, tôi cũng sẽ nhất định nghĩ cách giải quyết.
- Ha ha, vậy cảm ơn Nhạc tổng nhiều.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu cảm tạ với lão Nhạc.
- Nào nào, Tiêu tiên sinh, Tân tiểu thư, Uyển tiểu thư, Đường tiểu thư, chúng ta cạn thêm chén nữa. Nếu đã tới cố đô rồi, tôi nói thế nào cũng là chủ nhà, có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói ra nha.
Lê thiếu nhân cơ hội nâng bia lên, nhiệt tình mời.
- Cạn ly!
Mọi người lại giơ bia lên cụng.
Đúng lúc đang náo nhiệt, một chiếc xe mui trần phong cách thể thao tiến vào, “kẹt” một tiếng, rồi đậu đối diện bên đường cái. Ngay lập tức ánh mắt của tất cả đều bị hấp dẫn.
/339
|