Đại Hào Môn

Chương 328: Thất Tinh xung sát

/339


Trong thời gian khoảng một chén trà, Tiêu Phàm chậm rãi thu ngón tay từ trên cổ tay của Diêm đại sư trở về, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm ngâm không nói.

- Tiêu chân nhân, thế nào ?

Diêm Thái Hoa vội vàng hỏi, có chút thấp thỏm. Y từng có lòng suy đoán tướng mệnh cho sư phụ, nhưng bất kể như thế nào đều không thể phá được sức mạnh của thiên cơ, hai lần đều thất bại mà lui . Lần phía sau đó, dưới sự cắn trả của lực thiên cơ, thậm chí còn bị thương phun ra máu tại chỗ, biết rằng dựa vào tình thầy trò chí thân, bản thân mình không thể suy đoán tướng mệnh cho sư phụ, chỉ có thể thở ra tâm tư này.

Lại trầm mặc một lát, Tiêu Phàm mới nhẹ giọng nói:

- Ông cụ, số mệnh thật bạc bẽo, ác nghịch gia thân, trung niên khắc vợ, già khắc con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh….

- Tiêu tiên sinh!

Diêm Thái Hoa lập tức liền trừng mắt lên, vẻ mặt giận dữ.

Tiêu Phàm nói thế này cũng quá thẳng thắn rồi thì phải?

Mặc dù nói người xem tướng tiết lộ thiên cơ, hơn một nửa sẽ có ác nghịch gia thân, Diêm Thái Hoa cũng không hề nghi ngờ tướng thuật của Tiêu Phàm có chuẩn xác hay không, thế nhưng trước mặt một ông cụ trên tám mươi tuổi, nói thẳng thắn như vậy, chung quy có chút không có hậu.

Ông lão vốn dĩ từ trước đến giờ tâm tình như gió nhẹ mây bay, không hề gợn sóng, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ bi thương, hai hàng lông mày dày rậm trắng toát chậm rãi chùng xuống, thật lâu sau, mới từ từ nói:

- Tiêu chân nhân, cậu bây giờ đã biết tại sao ta phải ở nơi này rồi chứ?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, giữa hai lông mày, hiện lên một tia thần sắc thông cảm.

- Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Con mỗi lần hỏi người, người đều không chịu nói. Có chuyện gì sư phụ nói cho con biết, con giúp sư phụ đi làm.

- Chuyện này, con giúp không nổi.

Diêm đại sư chậm rãi lắc đầu.

- Sư phụ không nói cho con biết là chuyện gì, làm sao biết con giúp không nổi?

Diêm Thái Hoa cũng có chút không kiềm chế nổi, kêu lên.

Diêm đại sư chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào nữa.

Diêm Thái Hoa uất ức.

Không có cách nào khác đây là ân sư thụ nghiệp, y có uất ức hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tiêu Phàm đột nhiên hỏi:

- Diêm tiên sinh, anh gặp qua vị sư đệ kia của anh chưa?

Diêm Thái Hoa không khỏi sửng sốt:

- Sư đệ gì?

Tiêu Phàm gật gật đầu nói:

- Xem ra anh cũng không biết rằng anh còn có một vị sư đệ. Cụ, căn cứ theo tướng tay và tướng mặt, tình hình trước mắt của lệnh lang vẫn rất tốt. Từ đó có thể thấy, phương pháp này của cụ khả thi.

Diêm Thái Hoa không kìm lòng nổi gãi đầu , cười khổ nói:

- Tiêu chân nhân, cậu cũng đừng giải câu đố nữa, vui vẻ nói cho hiểu đi. Nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ làm cho người sống uất ức mà chết đó.

- Ta tán thành.

Diêm Thái Hoa vừa dứt lời, Uyển Thiên Thiên liền nhanh chóng giơ tay lên.

Bị uất ức ghê gớm, là một mình Diêm Thái Hoa sao?

Tiêu Phàm cười cười nói:

- Nói đơn giản thế này vậy, sư phụ của anh có một người con trai. Căn cứ vào tướng mệnh của ông cụ để suy đoán, vị sư đệ này của anh, theo lí hẳn là không thể sống quá ba mươi tuổi. Già khắc con, đây là do tướng mệnh của sư phụ anh quyết định. Thế nhưng ông cụ lại không chịu chấp nhận kết quả này, ông muốn thay đổi số mệnh. Chống lại ý trời hành sự, anh đã hiểu chưa?

Uyển Thiên Thiên vỗ nhẹ hai tay, giống như bừng tỉnh đại ngộ kêu lên:

- A, tôi hiểu rồi, ông cụ, viên “ Thiên Vương đan” này, là muốn đem cho con trai uống, tăng thêm năm năm dương thọ cho anh ta có phải không?

Diêm Thái Hoa lắc đầu nói:

- Uyển cô nương, cô lầm rồi, viên đan dược này, sư phụ ta là muốn tự mình uống. Ông muốn chịu khổ nhiều thêm năm năm.

Diêm Thái Hoa dù sao cũng là một thuật sư có trình độ không thấp, Tiêu Phàm nhắc một điểm như vậy, y lập tức liền hiểu ra là chuyện gì.

Đem những khổ nạn mà con cái vốn dĩ phải chịu, chuyển đến trên người của mình, do bản thân mình đi chịu đựng, dựa vào đó tiêu trừ ác nghiệt, đây cũng là một loại phương pháp nghịch thiên cải mệnh.

Tiêu Phàm nghịch thiên cải mệnh cho Tiêu lão gia và thậm chí cả toàn bộ gia tộc Tiêu thị, kỳ thực dùng chính là phương pháp giống như thế này.

Loại phương pháp nghịch thiên cải mệnh này, đối với người thi triển thuật pháp yêu cầu cực kỳ cao. Ví dụ như Diêm đại sự hiện tại dùng phương thức này, thuật sư bình thường tuyệt đối mô phỏng không nổi. Khí âm sát của “thất tuyệt chi địa” là thâm hậu đến cỡ nào? Thuật sư bình thường không ở nơi này nổi vài tháng, thì sát khí sẽ nhập vào cơ thể, bệnh nặng quấn thân, làm không tốt thậm chí còn đi đời nhà ma. Bản thân mình giống như Bồ Tát bùn qua sông, còn nói gì đến nghịch thiên cải mệnh?

- Sư phụ, người cũng đã ở đây hơn hai mươi năm gần ba mươi năm rồi, lẽ nào còn chưa đủ để tiêu trừ ác nghiệt hay sao?

- Không đủ.

Diêm đại sư nhẹ nhàng lắc đầu.

- Muốn tiêu trừ hoàn toàn ác nghiệt, phải lịch đủ ba mươi sáu kiếp nạn Thiên Cương. Mỗi một năm chịu nạn, chống đỡ một số kiếp Thiên Cương. Ta đã ở nơi thất sát chi địa này hai mươi chín năm, còn thiếu bảy năm sẽ lịch kiếp nạn đầy đủ. Nhưng con xem thân thể này của sư phụ, còn có thể kiên trì lâu thêm bảy năm sao?

Trên mặt Diêm Thái Hoa hiện lên vẻ kiên quyết, cao giọng nói:

- Sư phụ, còn lại bảy năm này, con ở lại đây, con giúp người lịch kiếp nạn.

Diêm đại sư thản nhiên cười, nói:

- Thái Hoa, phần tâm ý này của con, ta nhận rồi. Ác nghiệt của mỗi người mỗi người tự mình chịu đựng, con giúp không được.

- Cái này…Tiêu chân nhân, tôi biết Vô Cực Môn là thuật pháp chính tông, Chưởng giáo chân nhân thần thông quảng đại, mong Tiêu chân nhân giúp đỡ chuyện này. Diêm Thái Hoa tôi cảm kích vô cùng. Viên Thiên Vương đan kia, tôi tình nguyện nhường cho các vị, chúng tôi không cần nữa.

Vẻ mặt Diêm Thái Hoa tràn đầy khẩn khoản, những lời này hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

Linh dược cho dù có tốt hơn nữa, cũng chẳng qua là làm cho sư phụ của mình chịu khổ nhiều thêm năm năm mà thôi, nhìn từ góc độ này, có cái gì quý báu?

- Tiêu Phàm, anh có cách nào không? Nếu như anh có cách, vậy thì giúp đỡ đi. Tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa vẫn lưu được trên tay.

Uyển Thiên Thiên ở bên cạnh cỗ vũ.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, hơi hạ thấp người với Diêm đại sư một chút, nói:

- Cụ, tạm thời thất lễ một chút.

Diêm đại sư dường như biết hắn muốn làm cái gì, mỉm cười vuốt cằm, nói:

- Tiêu chân nhân xin cứ tự nhiên.

- Diêm tiên sinh, có hứng thú đi cùng tôi một chút không?

Diêm Thái Hoa có vài phần căng thẳng, nhìn nhìn Tiêu Phàm lại nhìn nhìn sư phụ ngồi ở chỗ kia không làm sao nhúc nhích được, dường như có rất không yên tâm. Đều nói không thể hại người nhưng không thể không phòng người. Ai biết lúc này Tiêu Phàm gọi mình đi, là có mục đích gì. Ngộ ngỡ để lại mấy người phụ nữ kia đối với ông lão gây bất lợi thì sao?

Mặc dù ở đây là Lão Hà thôn, đa số thôn dân đều họ Diêm, chỉ cần Thúy Hoa kia thét to gọi lớn một tiếng, trai tráng nhà nhà sẽ lao tới, nhưng cũng chưa chắc có thể cản đám người Tân Lâm.

Tối hôm kia ở khách sạn Đại Đường Vương Triều, một màn ở phòng 3026 đó, y ở xa đều nhìn thấy. Vương Đại Hải dẫn theo mấy tên cảnh sát có mang theo súng tiến vào cửa, chưa được bao lâu đều bay ra ngoài, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Bởi vậy có thể thấy, mấy cô gái này cũng không phải là đèn cạn dầu.

Diêm Thái Hoa thậm chí cực kỳ hoài nghi, bên người Tiêu Phàm mang theo “ thị vệ đại nội”. Những “con cháu quan lại” xuất thân từ thế gia hào môn ở kinh sư như thế này, là nước thâm sâu đó.

Con người ông cụ già thành tinh, hiển nhiên biết người đồ đệ này đang lo lắng cái gì, không khỏi ha hả cười, khoát tay áo nói:

- Thái Hoa, đi đi, đưa Tiêu chân nhân đi lại một chút, có lẽ có thể làm cho con hiểu ra.

Mắt thấy ông cụ điềm tĩnh tự nhiên, Diêm Thái Hoa biết rằng mình lo lắng thái quá rồi. Chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn dĩ nhiên rất tài giỏi, truyền nhân chính tông của Thủy Kính thần tướng, cũng không phải là ăn hại. Luận về động thủ, lực của ông cụ có lẽ còn chưa đủ, thế nhưng chưa có sự đồng ý của ông muốn lấy được pháp tướng và khẩu quyết của “luân hồi tướng” , vậy thì đừng có mơ.

Hơn nữa, Vô Cực Môn uy danh hàng đầu trên giang hồ, Chỉ Thủy tổ sư là lãnh tụ thuật pháp một thời, Tiêu Phàm nếu như là truyền nhân chính thức của ông ta, Chưởng giáo chân nhân mới của Vô Cực Môn, làm sao có thể tự hủy thanh danh của mình.

Tiêu Phàm hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước ra đình viện, Tân Lâm vô thanh vô thức, chặt chẽ theo sau.

Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên liếc nhau, ở lại trong sân, tiếp tục nói chuyện phiếm với ông cụ. Ở thời điểm quan trọng, Uyển Thiên Thiên cũng không càn quấy.

Tiêu Phàm thuận theo một con đường nhỏ bên cạnh, đi về phía sườn núi. Bên cạnh con đường nhỏ này, là một con mương thoát nước, cũng không phải là mương thoát nước được xây dựng chính thức, do mưa cọ rửa mà thành. Mương thoát nước này là từ phía bên nhà hầm của Diêm đại sư chảy qua, “ thất sát chi địa”, đây là một sát trong đó.

Thầy địa lí phong thủy có chút kinh nghiệm, sẽ không bao giờ chọn nơi ở bên cạnh một con mương như thế này.

Bề mặt triền núi không cao, độ cao vuông góc vẫn chưa đến 100m, trên núi từng con đường mòn nhỏ uốn lượn hướng về phía trước, bước chân Tiêu Phàm nhanh nhẹn, không đến nửa khắc đồng hồ, đã leo lên đỉnh sườn núi. Diêm Thái Hoa đã có chút thở hổn hển. Y lại không thể giống như Tiêu Phàm, nội lực tinh thâm, lực khí bên trong sung mãn.

Đứng ở đỉnh triền núi, Tiêu Phàm đưa mắt nhìn quanh, khẽ gật đầu, nói:

- Diêm tiên sinh, anh đứng ở chỗ này của tôi, nhìn kĩ một chút vị trí nhà hầm kia của sư phụ anh, có ý kiến gì không?

Diêm Thái Hoa nửa tin nửa ngờ bước đến vị trí mà Tiêu Phàm vừa đứng, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt có chút thần sắc không cho là đúng. Tiêu Phàm cậu cho dù có tài giỏi hơn đi nữa, ở đây cũng là Lão Hà thôn, tôi lúc nhỏ đã ở nơi này lớn lên, đối với địa hình ở đây, chẳng lẽ không quen thuộc bằng cậu? Không có lí do gì cậu vừa đến đã phát hiện ra bí mật gì, tôi lại trước giờ không hay biết.

Thế nhưng rất nhanh, thần sắc trên gương mặt Diêm Thái Hoa liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

- Thất tinh xung sát? Cái này sao có thể?

Trong mắt Diêm Thái Hoa lúc này, nhà hầm và nhà lợp mái trên mặt sườn núi, mơ hồ hợp thành một “thất tinh đại trận”, trung tâm của đại trận chính là cái “thất tinh chi địa” kia.

- Diêm tiên sinh, anh hẳn là nhiều năm chưa hề quay về Lão Hà thôn rồi thì phải?

Tiêu Phàm ở bên cạnh hỏi.

Diêm Thái Hoa lúc này mới phát hiện, những căn nhà hầm và nhà lợp mái tạo thành “thất tinh đại trận” kia, có không ít đều là vừa mới xây. Có thể thấy đây là do sư phụ của y có ý sắp xếp hết cả. Uy vọng của Diêm đại sư trong thôn cực cao, không có người nào có thể dèm pha. Phàm là người trong thôn muốn xây nhà mới, cơi nới nhà hầm, đều phải mời lão tiên sinh thăm dò phong thủy địa lí trước, lão tiên sinh nói nhà mới xây ở nơi nào thì xây ở đó, tuyệt đối không có người đưa ra nửa điểm dị nghị.

Diêm Thái Hoa những năm này vẫn luôn ở bên ngoài, mấy năm chưa từng quay về Lão Hà thôn, không ngờ cả thôn đã bị sư phụ âm thầm xếp thành một đại trận “thất tinh xung sát”.

Thế nhưng cứ như vậy, gần như phụ lão hương thân của cả thôn trang đều chịu ảnh hưởng của “thất sát lực”. “Thất sát chi địa” nằm ở vị trí trung tâm đại trận, phóng sát khí ra bên ngoài, từ cụ già trăm tuổi, cho đến đứa bé tóc để chỏm, đều không thoát khỏi.

- Thế này…Thế này, sư phụ rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Diêm Thái Hoa lẩm bẩm nói, vẻ mặt nghi hoặc, thật khó có thể tìm ra cách lí giải

/339

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status