Tiêu lão gia vẫn ở bệnh viện cũ nhưng vì nghe theo lời khuyên của Tiêu Phàm nên đã chuyển tới một phòng bệnh khác, trước phòng bệnh này có một cái sân nhỏ. Trước đây, mỗi khi Tiêu lão gia bị bệnh đều ở tại tiểu viện này.
Tiêu Phàm không có vội vã bước vào phòng bệnh mà trước tiên đi một vòng quanh sân, quan sát thật kỹ càng, cho đến khi xác định được phong thủy của tiểu viện này không có bất kỳ thay đổi nào mới tạm yên lòng. Xem ra kẻ đang núp trong bóng tối chờ thời cơ ra tay với Tiêu gia kia vô cùng cẩn thận, không dám làm bừa ở thủ đô. Tiêu lão gia được bảo vệ rất chặt chẽ, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đến gần, nhất là thời gian nằm viện thì các phương pháp bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn.
Với khả năng của Tiêu Phàm, nếu như cậu ta không phải là cháu ruột của Tiêu lão gia, dưới tình huống canh gác nghiêm ngặt như vậy mà cậu ta muốn không tiếng động lẻn vào tiểu viện, sau đó tiến hành bày phong thủy sát trận là tuyệt đối không có khả năng.
Kẻ nào dám ngang nhiên gây bất lợi với người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia thì chắc chắn là kẻ đó muốn đâm đầu vào chết.
Nhưng mà phong thủy sát trận ở phần mộ tổ tiên quả thực đã tạo thành tổn hại quá lớn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sau khi Tiêu Phàm vào cửa thì nhìn thấy Tiêu lão gia đang dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi. Trên tử đầu giường có để một túi văn kiện, thư ký đang pha trà cho lão gia.
Y tá Trương thì đang nằm ở một góc ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Trông bộ dáng này thì tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều, thư ký phải đứng một bên đọc văn kiện cho lão gia nghe. Người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia phải thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình quốc gia đại sự, chỉ cần điều kiện thân thể cho phép thì việc nghe văn kiện hàng ngày là điều phải làm. Đa số thời gian, việc này chỉ theo ý nghĩa thuần túy là "Nghe " văn kiện thôi, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì. Chỉ có những vấn đề vô cùng quan trọng thì Tiêu lão gia mới phát biểu ý kiến, ký một vài chữ hoặc viết một đoạn văn ngắn và thư ký sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt với bên ngoài,
Nhưng loại tình huống này không nhiều.
Tiêu Phàm đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Tiêu lão gia vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nhàn nhã mở mắt. Mặc dù tuổi tác của ông đã cao, lại đang bị bệnh, các cơ quan trong cơ thể đã không còn hoạt động tốt, thính giác, khứu giác lại càng bị thoái hóa nghiêm trọng, nhưng một chủ tướng từng chiến đấu hơn trăm trận như ông sẽ luôn có thói quen bất cứ lúc nào cũng duy trì tinh thần cảnh giác cực cao, mà giác quan thứ sáu cùng với tình trạng cơ thể không có quan hệ.
- Tiểu Phàm tới rồi đó à?
Trên gương mặt gầy gò của Tiêu lão gia ràn đầy vẻ tươi cười, chủ động chào hỏi Tiêu Phàm.
- Ông nội.
Tiêu Phàm đi vào, ngồi xuống mép giường, cười dịu dàng, cầm bàn tay gầy khô của ông nội một cách rất tự nhiên. Miễn là Tiêu Phàm về nhà thì lần nào cũng sẽ thực hiện động tác này, đây chính là lòng hiếu thuận của Tiêu Phàm. Tiêu lão gia cũng biết, Tiêu Phàm muốn bắt mạch cho ông.
Đương nhiên hành động này là thể hiện lòng hiếu thuận.
- Tiêu trưởng ban.
Thư ký đang pha trà cũng mỉm cười chào hỏi Tiêu Phàm, vị thư ký này khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính tình rất trầm ổn, đối với mỗi thành viên Tiêu gia đều khăng khăng giữ cách xưng hô theo chức vụ, chỉ có những tiểu bối tuổi tác còn quá nhỏ, chưa có tham gia công tác mới gọi bằng tên thôi.
- Thư ký Hoàng.
Tiêu Phàm cũng tao nhã lễ phép chào lại.
Thư ký Hoàng tiện tay rót một tách trà, đưa đến trước mặt Tiêu Phàm bằng hai tay.
Trà này là trà Long Tĩnh loại cực phẩm, chuyên cung cấp cho những người lãnh đạo cấp cao nhất, những người đứng đầu thì uống trà Búp Minh Tiền.
- Cảm tạ.
Tiêu Phàm khom người, nhận lấy tách trà bằng hai tay.
Thư ký Hoàng âm thầm thở dài, hắn thực sự thấy tiếc cho vị trưởng tôn của Tiêu lão gia này này, một người có tính tình nhã nhặn, trầm tĩnh như vậy rất hiếm thấy được ở thế hệ thứ ba của hào môn thế gia, nhưng Tiêu Phàm cứ khăng khăng muốn đi học đạo, nếu như Tiêu Phàm đi theo con đường chính trị thì thành tựu đạt được tuyệt đối không dưới mấy vị con cháu đời thứ ba kiệt xuất nhất hiện nay.
Vì thế mà không biết là Tiêu bộ trưởng đã buồn bực đến bao nhiêu rồi.
Đối với những than thở trong lòng thư ký Hoàng, Tiêu Phàm rõ như soi gương, nhưng hiện tại cậu ta cũng không có lòng dạ nào mà suy nghĩ tới.
Tuy rằng tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều rồi nhưng về mặt mạch tượng thì vẫn không có chuyển biến nhiều, mấu chốt chính là dòng hung sát chi khí trong cơ thể Tiêu lão gia không có chút dấu hiệu bị tiêu trừ. Đuôi lông mày vẫn tán loạn, hung vân vẫn hiện ở nhân trung chạy thẳng vào miệng, điềm đại hung vẫn vô cùng rõ ràng như trước.
Xem ra phong thủy sát trận ở phần một tổ tiên đã tạo thành tổn hại rồi, coi như Tiêu Phàm có phá vỡ sát trận đi nữa thì trong tình thế vô cùng cấp bách này cũng chỉ là "Nước xa không cứu được lửa gần" thôi.
Người nọ bố trí phong thủy sát trận cực kỳ quỷ dị, hung sát chi khí rất nồng đậm lại hung ác hơn những phong thủy sát trận bình thường nhiều lắm. Cái này cũng bởi vì tướng mệnh của Tiêu lão gia cùng Tiêu Trạm cực phú cực quý, tướng mệnh của Tiêu Phàm cùng em trai Tiêu Thiên đều là thiên tử mệnh, cộng thêm người đó có lòng tham quá lớn muốn đem cả Tiêu gia bỏ vào nồi hấp. Nếu như hắn chỉ muốn chỉa mũi nhọn vào một mình Tiêu lão gia thì e rằng đã phát sinh bất trắc từ lâu rồi.
Bày sát trận như thế sẽ thu được kết quả rất nhanh, trong vòng mấy tháng thì đã tạo thành tác hại rồi, nhưng muốn cho phong thủy ở phần một tổ tiên từ từ khôi phục như bình thường thì phải cần một khoảng thời gian dài hơn nhiều.
Tiêu lão gia thấy lông mày của Tiêu Phàm nhíu lại, sau đó lại lập tức dãn ra thì Tiêu lão gia mỉm cười, hỏi:
- Mấy ngày nay, con đã đi đâu vây?
Tiêu Phàm nói:
- Con đi ra ngoài một chuyến ạ!
Tiêu Phàm vốn không có ý định gạt ông nội nhưng hiện nay, kẻ địch đang ẩn trong bóng tối rình mò Tiêu gia nên cậu ta nhất định phải hành động thật cẩn thận. Mặc dù trong căn phòng này chỉ có bốn người, mà thư ký Hoàng và y tá Trương thì đều rất đáng tin, nhưng Tiêu Phàm vẫn lo là họ sẽ vô tình tiết lộ bí mật ở thôn Hồng Sơn.
Ở thời điểm mấy chốt này, Tiêu Phàm tuyệt đối không bộc lộ thân phận thật sự của mình được.
Bởi vì thiên cơ che đậy nên Tiêu Phàm không thể thôi diễn ra kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối là thần thánh phương nào. Đồng thời người kia cũng không thể nào thôi diễn ra bí mật của hắn. Nếu như để người đó biết được Ở Tiêu gia có một cao nhân biết thuật pháp thì đối với Tiêu Phàm càng thêm bất lợi.
Địch trong bóng tối còn ta ở ngoài sáng, đó chính là điều tối kỵ của binh gia!
Ánh mắt Tiêu lão gia sáng ngời nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ông nghe nói mấy tháng trước, có người xây mộ viên trên tổ sơn, mấy ngày trước lại vừa mới sửa lại?
Tiêu Phàm thoáng sững sờ, nhìn ông nội, không nói lời nào cả.
Tiêu lão gia giải thích thêm một câu:
- Là đồng chí ở Giang Hán đã báo cáo lên.
Tiêu Phàm chợt bừng tĩnh.
Động tay ở trên phần mộ tổ tiên của Tiêu gia, dù bất kể là nguyên nhân gì thì đồng chí ở Giang Hán có nhiệm vụ phải báo cáo với Tiêu lão gia.
Tiêu Phàm trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Ông nội, theo ý kiến của cá nhân con thì sửa chửa mộ viên một chút cũng tốt, tiện lợi cho việc tế bái, chỉ cần là không quá phung phí là được.
Tiêu lão gia lại nhìn Tiêu Phàm một cách rất thắm thiết, nói:
- Tiểu Phàm à! Nghiên cứu đông y, châm cứu là chuyện tốt, đó chính là tinh hoa của đất nước ta. Cho dù nghiên cứu những tác phẩm kinh điển của Đạo giáo cũng là việc quốc gia cho phép, con đi làm ở Cục Tôn Giáo cũng coi như là một nghề nghiệp. Sau này, lúc nào rảnh rỗi thì con hãy đến kể cho ông nội nghe những chuyện này.
Tiêu Phàm lại sững sờ, khẽ gật đầu, nói:
- Được ạ, con sẽ nhớ kỹ lời hôm nay của ông.
Vừa nói mấy câu thì dường như là tinh thần của Tiêu lão gia có chút không ổn, dựa vào đầu giường, thở dốc.
Tiêu Phàm lập tức âm thầm truyền một dòng chân khí vào cơ thể Tiêu lão gia, tránh né dòng hung sát chi khí ẩn trong cơ thể ông, bởi vì dòng hung sát chi khí đó tạm thời chưa có phát tát nên Tiêu Phàm không dám làm bừa, lỡ như không khống chế được lực đạo thì sẽ dẫn đến bất trắc khó lường. Cho dù kiếp nạn của Tiêu lão gia còn chưa tới nhưng ông cũng đã tám mươi mấy tuổi rồi, thân thể vốn đã không còn khỏe như trước, sẽ không chịu nổi những cơn giày vò nữa.
Tinh thần Tiêu lão gia đã khá hơn một chút.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
- Uông lão, Uông bí thư, xin mời đi bên này!
Đây chính là giọng nói của Tiêu Trạm.
Mặt thư ký Hoàng hơi biến sắc, bước nhanh về hướng cửa nghênh đón, y tá Trương đã sớm bị đánh thức cũng vội vàng đứng dậy.
Tiêu Phàm liền nói thầm với Tiêu lão gia:
- Ông nội, là Uông gia gia và thư ký Uông đến thăm ông.
Tiêu lão gia có căn bệnh lãng tai, đa số người lớn tuổi đều mắc phải căn bệnh này, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Thường ngày Tiêu lão gia luôn đeo máy trợ thính, những lúc thư ký Hoàng đọc văn kiện đều phải đọc lớn tiếng thì Tiêu lão gia mới nghe được. Duy chỉ có Tiêu Phàm nói chuyện với Tiêu lão gia, dù lời nói có nhỏ nhẹ nhưng Tiêu lão gia vẫn nghe được không sót một chữ nào.
Cũng không có ai để ý đến tình tiết nhỏ nhặt này.
Khóe miệng Tiêu lão gia hiện lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên gật đầu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiêu Trạm cùng một lão đồng chí tóc bạc trắng và một một vị cán bộ tuổi trung niên bước vào.
Thư ký Hoàng vội vàng bước lên chào hỏi:
- Uông lão gia khỏe chứ ạ! Uông bí thư, Tiêu bộ trưởng.
Hào môn thế gia đều có quy tắc đối xử với mọi người, ở chỗ này, thư ký Hoàng đại biểu cho Tiêu lão gia, ngược lại Tiêu Trạm trở thành khách. Đương nhiên mỗi thế gia đều có phép tắc riêng, bởi vì suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau mà.
Người được gọi là Uông lão chính là một ông lão tuổi chừng tám mươi, trẻ hơn so với Tiêu lão gia một chút, eo to lưng thẳng, tuy tóc bạc trắng phao nhưng mặt mũi rất hồng hào, tinh thần rất tốt, nhìn qua thì thân thể có vẻ tráng kiện hơn Tiêu lão gia, dáng đứng của ông rất có oai nghiêm.
Mà người cán bộ trung niên được gọi là Uông bí thư lại có dáng người khác xa Uông lão gia, gương mặt cao gầy, có vẻ thư sinh nhã nhặn, trên mặt mang theo nụ cười, có vẻ rất là bình dị gần gũi.
Tiêu Phàm đều biết hai vị này.
Đầu tiên, Uông lão gia chính là đồng chí Uông Chính Trung cùng nổi danh với Tiêu lão gia, một trong mấy vị nguyên lão có công lớn với đất nước, có lực ảnh hưởng vô cùng lớn trong nước, cùng so sánh với Tiêu lão gia cũng không có thua kém. Chỉ có điều theo lời đồn thì hai vị lão gia này đều không nhất trí về những chủ trương chính trị, trong mười mấy năm qua, hai người thỉnh thoảng xuất hiện bất đồng, thậm chí là tranh luận.
Còn Uông bí thư theo sát phía sau chính là Uông Vĩ Minh, con trai trưởng của Tiêu lão gia, là bí thư của một tỉnh nào đó ở phía Nam, đứng hàng tướng soái, cũng giống như Tiêu Trạm vậy, là nhân vật tiên phong của thế hệ thứ hai, là người đứng đầu của một phe phái chính trị.
Tình hình của Uông gia với Tiêu gia có chút giống nhau, hai vị lão gia đều là nhân vật đức cao vọng trọng, có quyền lực chính trị rất cao, con trai trưởng đều là nhân vật kiệt xuất trong giới chính trị, có địa vị rất cao ở bộ, cũng đều là "Người phát ngôn" ở một đảng phái chính trị. Uông Vĩ Minh còn có một người em trai, là tổng tài của một công ty xuyên quốc gia rất lớn, chỉ có điều công ty kia cũng có chỗ dựa chính trị vững vàng.
Cha con Tiêu lão gia: Tiêu lão gia có tính tình ôn hòa, uy nghiêm thu liễm bên trong, Tiêu Trạm thì công chính nghiêm minh, tính cách thì trái ngược với Tiêu lão gia, tương đối hướng ngoại, có tiếng là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Cha con Uông lão gia thì vừa khéo trái ngược, dáng vẻ Uông lão gia rất uy nghiêm, yêu ghét rõ ràng, Uông Vĩ Minh lại có vẻ nhã nhặn ông hòa, bình dị gần gũi.
Ngược lại cũng có chút hứng thú.
- Đồng chí Khả Đức, ông khỏe chứ...
Thấy Tiêu lão gia đang ngồi trên giường, Uông lão gia liền cười ha hả, lớn tiếng nói, thái độ vô cùng cởi mở.
Tên của Tiêu lão gia chính là Tiêu Khả Đức.
- Đồng chí Kính Trung, chào ông.
Tiêu lão gia mỉm cười gật đầu, nhàn nhạt đáp lời.
Uông lão gia bước nhanh đến giường bệnh Tiêu lão gia, Tiêu Phàm lập tức khom người chào.
- Uông gia gia, người khỏe chứ ạ.
- A.. Con là, đúng rồi, con là Tiêu Phàm. Ha ha, không tệ, không tệ, ở đây chăm sóc ông nội, tốt, đúng là một đứa trẻ có tấm lòng hiếu thuận.
Uông Kính Trung cười ha hả, chủ động bắt tay với Tiêu Phàm.
Bàn tay của Uông lão gia dày rộng, mềm mại, vô cùng ấp áp.
Tiêu Phàm không có vội vã bước vào phòng bệnh mà trước tiên đi một vòng quanh sân, quan sát thật kỹ càng, cho đến khi xác định được phong thủy của tiểu viện này không có bất kỳ thay đổi nào mới tạm yên lòng. Xem ra kẻ đang núp trong bóng tối chờ thời cơ ra tay với Tiêu gia kia vô cùng cẩn thận, không dám làm bừa ở thủ đô. Tiêu lão gia được bảo vệ rất chặt chẽ, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đến gần, nhất là thời gian nằm viện thì các phương pháp bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn.
Với khả năng của Tiêu Phàm, nếu như cậu ta không phải là cháu ruột của Tiêu lão gia, dưới tình huống canh gác nghiêm ngặt như vậy mà cậu ta muốn không tiếng động lẻn vào tiểu viện, sau đó tiến hành bày phong thủy sát trận là tuyệt đối không có khả năng.
Kẻ nào dám ngang nhiên gây bất lợi với người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia thì chắc chắn là kẻ đó muốn đâm đầu vào chết.
Nhưng mà phong thủy sát trận ở phần mộ tổ tiên quả thực đã tạo thành tổn hại quá lớn.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, sau khi Tiêu Phàm vào cửa thì nhìn thấy Tiêu lão gia đang dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi. Trên tử đầu giường có để một túi văn kiện, thư ký đang pha trà cho lão gia.
Y tá Trương thì đang nằm ở một góc ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Trông bộ dáng này thì tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều, thư ký phải đứng một bên đọc văn kiện cho lão gia nghe. Người có công lớn với đất nước như Tiêu lão gia phải thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình quốc gia đại sự, chỉ cần điều kiện thân thể cho phép thì việc nghe văn kiện hàng ngày là điều phải làm. Đa số thời gian, việc này chỉ theo ý nghĩa thuần túy là "Nghe " văn kiện thôi, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì. Chỉ có những vấn đề vô cùng quan trọng thì Tiêu lão gia mới phát biểu ý kiến, ký một vài chữ hoặc viết một đoạn văn ngắn và thư ký sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt với bên ngoài,
Nhưng loại tình huống này không nhiều.
Tiêu Phàm đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Tiêu lão gia vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nhàn nhã mở mắt. Mặc dù tuổi tác của ông đã cao, lại đang bị bệnh, các cơ quan trong cơ thể đã không còn hoạt động tốt, thính giác, khứu giác lại càng bị thoái hóa nghiêm trọng, nhưng một chủ tướng từng chiến đấu hơn trăm trận như ông sẽ luôn có thói quen bất cứ lúc nào cũng duy trì tinh thần cảnh giác cực cao, mà giác quan thứ sáu cùng với tình trạng cơ thể không có quan hệ.
- Tiểu Phàm tới rồi đó à?
Trên gương mặt gầy gò của Tiêu lão gia ràn đầy vẻ tươi cười, chủ động chào hỏi Tiêu Phàm.
- Ông nội.
Tiêu Phàm đi vào, ngồi xuống mép giường, cười dịu dàng, cầm bàn tay gầy khô của ông nội một cách rất tự nhiên. Miễn là Tiêu Phàm về nhà thì lần nào cũng sẽ thực hiện động tác này, đây chính là lòng hiếu thuận của Tiêu Phàm. Tiêu lão gia cũng biết, Tiêu Phàm muốn bắt mạch cho ông.
Đương nhiên hành động này là thể hiện lòng hiếu thuận.
- Tiêu trưởng ban.
Thư ký đang pha trà cũng mỉm cười chào hỏi Tiêu Phàm, vị thư ký này khoảng chừng bốn mươi tuổi, tính tình rất trầm ổn, đối với mỗi thành viên Tiêu gia đều khăng khăng giữ cách xưng hô theo chức vụ, chỉ có những tiểu bối tuổi tác còn quá nhỏ, chưa có tham gia công tác mới gọi bằng tên thôi.
- Thư ký Hoàng.
Tiêu Phàm cũng tao nhã lễ phép chào lại.
Thư ký Hoàng tiện tay rót một tách trà, đưa đến trước mặt Tiêu Phàm bằng hai tay.
Trà này là trà Long Tĩnh loại cực phẩm, chuyên cung cấp cho những người lãnh đạo cấp cao nhất, những người đứng đầu thì uống trà Búp Minh Tiền.
- Cảm tạ.
Tiêu Phàm khom người, nhận lấy tách trà bằng hai tay.
Thư ký Hoàng âm thầm thở dài, hắn thực sự thấy tiếc cho vị trưởng tôn của Tiêu lão gia này này, một người có tính tình nhã nhặn, trầm tĩnh như vậy rất hiếm thấy được ở thế hệ thứ ba của hào môn thế gia, nhưng Tiêu Phàm cứ khăng khăng muốn đi học đạo, nếu như Tiêu Phàm đi theo con đường chính trị thì thành tựu đạt được tuyệt đối không dưới mấy vị con cháu đời thứ ba kiệt xuất nhất hiện nay.
Vì thế mà không biết là Tiêu bộ trưởng đã buồn bực đến bao nhiêu rồi.
Đối với những than thở trong lòng thư ký Hoàng, Tiêu Phàm rõ như soi gương, nhưng hiện tại cậu ta cũng không có lòng dạ nào mà suy nghĩ tới.
Tuy rằng tinh thần của Tiêu lão gia đã tốt hơn nhiều rồi nhưng về mặt mạch tượng thì vẫn không có chuyển biến nhiều, mấu chốt chính là dòng hung sát chi khí trong cơ thể Tiêu lão gia không có chút dấu hiệu bị tiêu trừ. Đuôi lông mày vẫn tán loạn, hung vân vẫn hiện ở nhân trung chạy thẳng vào miệng, điềm đại hung vẫn vô cùng rõ ràng như trước.
Xem ra phong thủy sát trận ở phần một tổ tiên đã tạo thành tổn hại rồi, coi như Tiêu Phàm có phá vỡ sát trận đi nữa thì trong tình thế vô cùng cấp bách này cũng chỉ là "Nước xa không cứu được lửa gần" thôi.
Người nọ bố trí phong thủy sát trận cực kỳ quỷ dị, hung sát chi khí rất nồng đậm lại hung ác hơn những phong thủy sát trận bình thường nhiều lắm. Cái này cũng bởi vì tướng mệnh của Tiêu lão gia cùng Tiêu Trạm cực phú cực quý, tướng mệnh của Tiêu Phàm cùng em trai Tiêu Thiên đều là thiên tử mệnh, cộng thêm người đó có lòng tham quá lớn muốn đem cả Tiêu gia bỏ vào nồi hấp. Nếu như hắn chỉ muốn chỉa mũi nhọn vào một mình Tiêu lão gia thì e rằng đã phát sinh bất trắc từ lâu rồi.
Bày sát trận như thế sẽ thu được kết quả rất nhanh, trong vòng mấy tháng thì đã tạo thành tác hại rồi, nhưng muốn cho phong thủy ở phần một tổ tiên từ từ khôi phục như bình thường thì phải cần một khoảng thời gian dài hơn nhiều.
Tiêu lão gia thấy lông mày của Tiêu Phàm nhíu lại, sau đó lại lập tức dãn ra thì Tiêu lão gia mỉm cười, hỏi:
- Mấy ngày nay, con đã đi đâu vây?
Tiêu Phàm nói:
- Con đi ra ngoài một chuyến ạ!
Tiêu Phàm vốn không có ý định gạt ông nội nhưng hiện nay, kẻ địch đang ẩn trong bóng tối rình mò Tiêu gia nên cậu ta nhất định phải hành động thật cẩn thận. Mặc dù trong căn phòng này chỉ có bốn người, mà thư ký Hoàng và y tá Trương thì đều rất đáng tin, nhưng Tiêu Phàm vẫn lo là họ sẽ vô tình tiết lộ bí mật ở thôn Hồng Sơn.
Ở thời điểm mấy chốt này, Tiêu Phàm tuyệt đối không bộc lộ thân phận thật sự của mình được.
Bởi vì thiên cơ che đậy nên Tiêu Phàm không thể thôi diễn ra kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối là thần thánh phương nào. Đồng thời người kia cũng không thể nào thôi diễn ra bí mật của hắn. Nếu như để người đó biết được Ở Tiêu gia có một cao nhân biết thuật pháp thì đối với Tiêu Phàm càng thêm bất lợi.
Địch trong bóng tối còn ta ở ngoài sáng, đó chính là điều tối kỵ của binh gia!
Ánh mắt Tiêu lão gia sáng ngời nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ông nghe nói mấy tháng trước, có người xây mộ viên trên tổ sơn, mấy ngày trước lại vừa mới sửa lại?
Tiêu Phàm thoáng sững sờ, nhìn ông nội, không nói lời nào cả.
Tiêu lão gia giải thích thêm một câu:
- Là đồng chí ở Giang Hán đã báo cáo lên.
Tiêu Phàm chợt bừng tĩnh.
Động tay ở trên phần mộ tổ tiên của Tiêu gia, dù bất kể là nguyên nhân gì thì đồng chí ở Giang Hán có nhiệm vụ phải báo cáo với Tiêu lão gia.
Tiêu Phàm trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Ông nội, theo ý kiến của cá nhân con thì sửa chửa mộ viên một chút cũng tốt, tiện lợi cho việc tế bái, chỉ cần là không quá phung phí là được.
Tiêu lão gia lại nhìn Tiêu Phàm một cách rất thắm thiết, nói:
- Tiểu Phàm à! Nghiên cứu đông y, châm cứu là chuyện tốt, đó chính là tinh hoa của đất nước ta. Cho dù nghiên cứu những tác phẩm kinh điển của Đạo giáo cũng là việc quốc gia cho phép, con đi làm ở Cục Tôn Giáo cũng coi như là một nghề nghiệp. Sau này, lúc nào rảnh rỗi thì con hãy đến kể cho ông nội nghe những chuyện này.
Tiêu Phàm lại sững sờ, khẽ gật đầu, nói:
- Được ạ, con sẽ nhớ kỹ lời hôm nay của ông.
Vừa nói mấy câu thì dường như là tinh thần của Tiêu lão gia có chút không ổn, dựa vào đầu giường, thở dốc.
Tiêu Phàm lập tức âm thầm truyền một dòng chân khí vào cơ thể Tiêu lão gia, tránh né dòng hung sát chi khí ẩn trong cơ thể ông, bởi vì dòng hung sát chi khí đó tạm thời chưa có phát tát nên Tiêu Phàm không dám làm bừa, lỡ như không khống chế được lực đạo thì sẽ dẫn đến bất trắc khó lường. Cho dù kiếp nạn của Tiêu lão gia còn chưa tới nhưng ông cũng đã tám mươi mấy tuổi rồi, thân thể vốn đã không còn khỏe như trước, sẽ không chịu nổi những cơn giày vò nữa.
Tinh thần Tiêu lão gia đã khá hơn một chút.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
- Uông lão, Uông bí thư, xin mời đi bên này!
Đây chính là giọng nói của Tiêu Trạm.
Mặt thư ký Hoàng hơi biến sắc, bước nhanh về hướng cửa nghênh đón, y tá Trương đã sớm bị đánh thức cũng vội vàng đứng dậy.
Tiêu Phàm liền nói thầm với Tiêu lão gia:
- Ông nội, là Uông gia gia và thư ký Uông đến thăm ông.
Tiêu lão gia có căn bệnh lãng tai, đa số người lớn tuổi đều mắc phải căn bệnh này, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi. Thường ngày Tiêu lão gia luôn đeo máy trợ thính, những lúc thư ký Hoàng đọc văn kiện đều phải đọc lớn tiếng thì Tiêu lão gia mới nghe được. Duy chỉ có Tiêu Phàm nói chuyện với Tiêu lão gia, dù lời nói có nhỏ nhẹ nhưng Tiêu lão gia vẫn nghe được không sót một chữ nào.
Cũng không có ai để ý đến tình tiết nhỏ nhặt này.
Khóe miệng Tiêu lão gia hiện lên một nụ cười châm chọc, thản nhiên gật đầu.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiêu Trạm cùng một lão đồng chí tóc bạc trắng và một một vị cán bộ tuổi trung niên bước vào.
Thư ký Hoàng vội vàng bước lên chào hỏi:
- Uông lão gia khỏe chứ ạ! Uông bí thư, Tiêu bộ trưởng.
Hào môn thế gia đều có quy tắc đối xử với mọi người, ở chỗ này, thư ký Hoàng đại biểu cho Tiêu lão gia, ngược lại Tiêu Trạm trở thành khách. Đương nhiên mỗi thế gia đều có phép tắc riêng, bởi vì suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau mà.
Người được gọi là Uông lão chính là một ông lão tuổi chừng tám mươi, trẻ hơn so với Tiêu lão gia một chút, eo to lưng thẳng, tuy tóc bạc trắng phao nhưng mặt mũi rất hồng hào, tinh thần rất tốt, nhìn qua thì thân thể có vẻ tráng kiện hơn Tiêu lão gia, dáng đứng của ông rất có oai nghiêm.
Mà người cán bộ trung niên được gọi là Uông bí thư lại có dáng người khác xa Uông lão gia, gương mặt cao gầy, có vẻ thư sinh nhã nhặn, trên mặt mang theo nụ cười, có vẻ rất là bình dị gần gũi.
Tiêu Phàm đều biết hai vị này.
Đầu tiên, Uông lão gia chính là đồng chí Uông Chính Trung cùng nổi danh với Tiêu lão gia, một trong mấy vị nguyên lão có công lớn với đất nước, có lực ảnh hưởng vô cùng lớn trong nước, cùng so sánh với Tiêu lão gia cũng không có thua kém. Chỉ có điều theo lời đồn thì hai vị lão gia này đều không nhất trí về những chủ trương chính trị, trong mười mấy năm qua, hai người thỉnh thoảng xuất hiện bất đồng, thậm chí là tranh luận.
Còn Uông bí thư theo sát phía sau chính là Uông Vĩ Minh, con trai trưởng của Tiêu lão gia, là bí thư của một tỉnh nào đó ở phía Nam, đứng hàng tướng soái, cũng giống như Tiêu Trạm vậy, là nhân vật tiên phong của thế hệ thứ hai, là người đứng đầu của một phe phái chính trị.
Tình hình của Uông gia với Tiêu gia có chút giống nhau, hai vị lão gia đều là nhân vật đức cao vọng trọng, có quyền lực chính trị rất cao, con trai trưởng đều là nhân vật kiệt xuất trong giới chính trị, có địa vị rất cao ở bộ, cũng đều là "Người phát ngôn" ở một đảng phái chính trị. Uông Vĩ Minh còn có một người em trai, là tổng tài của một công ty xuyên quốc gia rất lớn, chỉ có điều công ty kia cũng có chỗ dựa chính trị vững vàng.
Cha con Tiêu lão gia: Tiêu lão gia có tính tình ôn hòa, uy nghiêm thu liễm bên trong, Tiêu Trạm thì công chính nghiêm minh, tính cách thì trái ngược với Tiêu lão gia, tương đối hướng ngoại, có tiếng là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Cha con Uông lão gia thì vừa khéo trái ngược, dáng vẻ Uông lão gia rất uy nghiêm, yêu ghét rõ ràng, Uông Vĩ Minh lại có vẻ nhã nhặn ông hòa, bình dị gần gũi.
Ngược lại cũng có chút hứng thú.
- Đồng chí Khả Đức, ông khỏe chứ...
Thấy Tiêu lão gia đang ngồi trên giường, Uông lão gia liền cười ha hả, lớn tiếng nói, thái độ vô cùng cởi mở.
Tên của Tiêu lão gia chính là Tiêu Khả Đức.
- Đồng chí Kính Trung, chào ông.
Tiêu lão gia mỉm cười gật đầu, nhàn nhạt đáp lời.
Uông lão gia bước nhanh đến giường bệnh Tiêu lão gia, Tiêu Phàm lập tức khom người chào.
- Uông gia gia, người khỏe chứ ạ.
- A.. Con là, đúng rồi, con là Tiêu Phàm. Ha ha, không tệ, không tệ, ở đây chăm sóc ông nội, tốt, đúng là một đứa trẻ có tấm lòng hiếu thuận.
Uông Kính Trung cười ha hả, chủ động bắt tay với Tiêu Phàm.
Bàn tay của Uông lão gia dày rộng, mềm mại, vô cùng ấp áp.
/339
|