Đến giờ tuất ngày thứ ba, bạch bào lão nhân và Ngô Thạc Xương đã đánh nhau sáu lần.
Mặc dù thời gian "Tử Vi Tiên Sư" hóa giải thế tấn công của hắn càng ngày càng dài, nhưng mỗi lần đều có thể giải trừ được.
Sắc mặt của bạch bào lão nhân cũng trở nên tái nhợt, hai hàng lông mày nhướng lên cao.
Ngô Thạc Xương lại lợi hại như vậy, thực sự có chút ngoài dự liệu của hắn. Nếu như nói Ngô Thạc Xương dốc toàn lực đấu pháp với hắn, kiên trì đến lúc này thì ngược lại bạch bào lão nhân có thể hiểu được. Dù sao thì Tử Vi Đấu Sổ tiếng tăm lừng lẫy, Ngô Thạc Xương lại được mệnh danh là Tử Vi Tiên Sư, nhất định là bản lĩnh cao cường. Bạch bào lão nhân cũng chưa bao giờ khinh thường chính tông truyền thừa Tử Vi Đấu Sổ cả.
Tiếp đó nếu nói Ngô Thạc Xương có thể vừa tiến hành nghịch thiên cải mệnh, vừa cùng hắn đấu pháp sáu lần mà vẫn không bị đánh lùi thì bạch bào lão nhân thế nào cũng không tin. Coi như là chưởng giáo đương đại của Vô Cực Môn trong truyền thuyết - Chỉ Thủy Sư Tổ cũng khó mà có thành tựu thuật pháp cao thâm như vậy.
Nếu như nói Ngô Thạc Xương bày ra Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận, là vì đặc biệt cùng hắn đấu pháp, tựa hồ như lại có gì đó không nói được. Hắn cùng với Tử Vi phái cũng không có xung đột gì lớn lao cả, ngay cả Tử Vi Tiên Sư có từng nghe nói về hắn hay không cũng còn chưa biết chắc được.
Trong chuyện này chẳng lẽ có điều kỳ lạ gì đó?
Bạch bào lão nhân rơi vào trầm tư, Tát Bỉ Nhĩ cùng người đàn ông người Hán đều nín thở tĩnh khí, không dám lên tiếng quấy rầy.
Trầm tư một chút cũng ngót nghét hai canh giờ.
Giờ tý!
Tử Vi Tinh Hằng đột nhiên sáng rực lên, những tinh tú tương ứng khác cũng đột nhiên trở nên vô cùng sinh động.
Rất rõ ràng phép của Ngô Thạc Xương đã đến bước cuối cùng.
Hai mắt bạch bào lão nhân chợt mở ra, đứng lên, hai chân đạp một loại phương hướng cổ quái, đầu của những con mãnh thú dữ tợn xung quanh cũng nhanh chóng chạy, tiếng niệm chú trong miệng đặc biệt vội vàng, hắc khí lần nữa ngưng tụ trên bốn móng vuốt của mãnh thú cùng với trên răng nanh, so với bất kỳ lần trước nào cũng đều nồng đậm hơn mấy lần, nghiễm nhiên giống như vật hữu hình. Năm đám hắc khí dần dần tụ hội ở giữa căn mật thất, hình thành một hình vẽ khác giống như đầu lâu của mãnh thú.
Trên Tử Vi Tinh, một quang trụ chói mắt từ trên trời giáng xuống.
- Khởi!
Bạch bào lão nhân quát to một tiếng, hắc khí nhưng tụ thành một đầu mãnh thú phóng lên cao, lao thẳng lên quang trụ chói mắt đang từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã quấn lấy quang trụ, bay lượn vòng quanh quang trụ, nhanh chóng đánh tới tứ hợp viện nơi Ngô Thạc Xương đang ở.
Ngô Thạc Xương đang ở trong mật thất của tứ hợp viện, đã sớm đứng dậy, chân đạp Bắc Đẩu bát quái, nhanh chóng chạy xung quanh thập bát phi tinh đại trận, trong miệng lẩm bẩm, cả người mồ hôi đầm đìa, đỉnh đầu bạch khí mù mịt, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, rõ ràng đã xuất hết toàn lực.
Tiêu Phàm đã từng nói với hắn, sẽ có người ra tay làm phép công kích quấy nhiễu hắn.
Ngô Thạc Xương bày thập bát phi tinh đại trận này chính là vì muốn cùng người đó đấu pháp. Nhưng mà Ngô Thạc Xương không ngờ tới đối thủ lại mạnh mẽ như vậy, liên tiếp công kích sáu lần mà lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước, lần sau lại khó ngăn cản hơn lần trước. Ngô Thạc Xương kích thích mỗi một phần tiềm lực trong cơ thể mới có thể duy trì thập bát phi tinh đại trận đến bây giờ.
Hiện tại Ngô Thạc Xương không nắm chắt có thể tiếp được đòn công kích thứ bảy.
Đúng vào lúc này, Tử Vi Tinh Quang cùng với hắc sắc thú quấn quýt vào nhau bỗng nhiên đánh xuống.
"Ầm"
Bên trong mật thất, khó khăn lắm mới có thể đốt sáng mười tám ngọn nến to lớn đến bây giờ, ánh nến thoáng giãy giụa vặn vẹo vài cái, sau đó đều tắt ngúm, chỉ còn dư lại ngọn nến to lớn nhất kia, ngọn lửa vẫn đang cháy yếu ớt, nhưng lại ngã nghiêng không ổn định, bộ dáng như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Sắc mặt Ngô Thạc Xương vô cùng trắng bệch, dưới chân tăng tốc, miệng càng niệm chú ngữ nhanh hơn, hai tay bóp bí quyết, không ngừng vẽ ra từng hình vẽ bát quái xung quanh ánh nến, ánh nến đó nhún nhảy vài cái, dần dần ổn định lại.
Một tiếng "Phốc" vang lên, Ngô Thạc Xương lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch chuyển thành vàng như nến, thân thể xiu vẹo, đứng không vững.
Không đợi Ngô Thạc Xương lấy lại thăng bằng thì một hư ảnh đầu thú màu đen từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới ngọn nến duy nhất còn sáng kia, răng nanh sắc bén cắn xuống, ánh nến phát ra một tiếng "Phù", tuôn ra ánh sáng chói mắt cuối cùng, song cuối cũng tắt đi.
Bên trong mật thất lập tức tối đen như mực.
Ngô Thạc Xương quát to một tiếng, thân thể thể té xuống phía trước, máu tươi trong miệng tuôn ra không dứt.
- Sư phụ, sư phụ,.....
Không lâu sau, trong bóng tối bỗng sáng lên một ngọn đèn, Tiểu An Tử và một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi tuổi nhanh chóng chạy vào bên trong phòng, tay chân luống cuống đỡ Ngô Thạc Xương lên. Tiểu An Tử đem một viên thuốc màu đỏ nhét vào trong miệng Ngô Thạc Xương, lại vội vàng xoa ngực thuận khí.
- A, thật tốt.
Tiểu An Tử luôn miệng nói, cùng thiếu phụ đỡ Ngô Thạc Xương nhanh chóng rời khỏi mật thất
- Sư phụ, người đi đâu vậy?
- Về nhà, chúng ta mau chóng về quê, mau!
- Dạ sư phụ...
Hai người vừa khoác hai cánh tay của Ngô Thạc Xương lên vai mình, đi tới bên ngoài cửa lớn của tứ hợp viện, căn cứ theo sự căn dặn của sư phụ, nơi ấy đã sớm chuẩn bị một chiếc xe thương vụ.
- Sư phụ mau lên xe đi.
Ngô Thạc Xương vịn cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm nhẩm nói thầm:
- Tiêu Nhất Hành, ta đã cố gắng hết sức rồi, mười tám năm tuổi thọ đổi lấy chín năm bình yên của con ta, hy vọng cậu sẽ không nuốt lời...
Nếu như lúc này ánh đèn sáng tỏ thì có thể nhìn ra được trong vòng ba ngày này, Ngô Thạc Xương dường như đã già hơn mười mấy tuổi vậy, suy yếu như một ông cụ tám mươi tuổi gần đất xa trời, được hai đồ đệ đỡ vào trong xe thương vụ, dứt áo ra đi.
Trong căn mật thất ở biệt thự lưng chừng núi Tây Giao, sắc mặt của bạch bào lão nhân cũng tái nhợt, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi, ngồi xếp bằng ở trên hình vẽ đầu mãnh thú, chậm rãi vận tức thổ nạp điều hòa chân khí.
- Sư phụ, thế nào?
Người đàn ông người Hán không nhịn được mà cất tiếng hỏi, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
Khóe miệng bạch bào lão nhân thoáng co quắp, trầm giọng nói:
- Tử Vi Tiên Sư danh bất hư truyền, hắn là một nhân vật lợi hại... Chỉ có điều muốn ở trước mắt ta sửa đổi thiên cơ, cũng quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Hừ!
Bạch bào lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
Dưới áp lực của thiên cơ chi lực và hắn thi pháp mà Ngô Thạc Xương vẫn có thể tiến hành nghịch thiên cải mệnh thành công, quả thực chỉ là chuyện thần thoại mà thôi.
- Sư phụ, người đã vất vả rồi, hai ngày trước có một vị bằng hữu từ phương bắc tới tặng cho con một cây nhân sâm, phẩm chất cũng tạm được, ngày mai con sẽ đưa sang cho người để bồi bổ nguyên khí.
Người đàn ông người Hán liền vội vàng nói, vẻ mặt tươi cười. Có thể nhìn ra được bạch bào lão nhân đấu pháp với Ngô Thạc Xương đã bị tổn thương nguyên khí không nhẹ. Tử Vi Tiên Sư và Tử vi phi tinh đại trận cũng không phải là hư danh!
Bạch bào lão nhân khẽ vuốt cằm.
Đừng xem người đàn ông người Hán chỉ nói cây nhân sâm đó tạm được thôi mà xem thường, đó nhất định không phải là vật tầm thường. Hắn từ một nơi cách xa vạn dặm đi tới thành phố này, người đàn ông người Hán này luôn cung phụng cho hắn đầy đủ tất cả, chưa bao giờ thiếu thứ gì, mỗi lần đều là thứ tốt hiếm thấy. Căn cứ theo ánh mắt của thế tục, vị đồ đệ này của hắn ở Đông Phương đại quốc này đích thực là một nhân vật có danh vọng, quyền hành hiển hách, là phú giáp một phương.
Bạch bào lão nhân cũng rất yêu thích sự thành tâm của hắn.
- Sư phụ nghỉ ngơi một chút trước đi.
Tát Bỉ Nhĩ nói.
Đối với những biểu hiện ân cần của Vu sư đệ, Tát Bỉ Nhĩ chỉ cười khẩy mà thôi. Cho dù ngươi có thiên phú vượt trội, lại là người có tiền có thế thì sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không truyền y bác cho ngươi.
Người Hán các ngươi không phải có câu ngạn ngữ "Không phải người cùng dân tộc thì nhất định có tâm tư khác!"
Các ngươi cho rằng những lời này chỉ có người Hán các ngươi tin tưởng thôi sao?
Bạch bào lão nhân đi khỏi mật thất, đi lên sân thượng, ngẩng đầu quan sát thiên văn, chỉ thấy tử vi tinh hằng đã ảm đạm không còn ánh sáng, bạch bào lão nhân khẽ gật đầu, hắn đang chuẩn bị rời đi nhưng chợt xoay người lại.
Một dòng thiên địa nguyên khí mãnh liệt bỗng nhiên phóng lên cao, bắc đẩu thất tinh cùng với tử vi tinh đồng thời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhất là tử vi phi tinh, thậm chí càng rực rỡ chói mắt hơn!
Đế tinh lại lần nữa bị kích thích.
- Không tốt, bị mắc lừa rồi!
Trong nháy mắt sắc mặt bạch bào lão nhân đại biến, kêu lên thành tiếng.
Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán vội vàng chạy tới, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời, hai người đồng thời biến sắc.
- Sư phụ, cái này.. đây mới thực sự là nghịch thiên cải mệnh...
Người đàn ông người Hán hoảng hốt la lên:
- Tử vi thập bát phi tinh đại trận trước kia chỉ là hiện tượng giả, dẫn dụ chúng ta mắc mưu....
- Muốn ở trước mặt ta đùa giỡn loại mánh khóe nho nhỏ này sao? Đâu có dễ dàng như vậy!
Sắc mặt bạch bào lão giả xanh mét, hất ống tay áo, sãi bước đi về phía mật thất.
Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán vội vàng đi theo.
Lúc này, tại phòng luyện đan của Chỉ Thủy Quan, việc luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan đã tới giai đoạn cuối cùng.
Gương mặt Tiêu Phàm trắng bệch như tờ giấy, đầu tóc đen ảm đạm tự nhiên, trên trán vốn bóng loáng như ngọc bỗng nhiên tràn đầy nếp nhăn sâu hóm như dùng dao khắc, đưa ngón tay giữa ra, Liễu diệp đao sắc bén chợt lóe lên, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Linh dịch bên trong chỉ còn lại không tới một phần ba, giống như keo dán vậy, vô cùng sềnh sệt.
Khi một giọt máu đỏ tươi lọt vào thì Càn Khôn Đỉnh lập tức phóng ra ánh sáng màu đỏ, hoa văn hỗn độn trên thân đỉnh nhanh chóng xoay tròn xung quanh, dần dần tạo thành một xích vuông hỗn độn đồ, không ngừng xoay tròn phía trên Càn Khôn Đỉnh.
Trong phòng luyện đan lúc này, thiên địa nguyên khí giống như mây đen đầy trời, điên cuồng xoay tròn, lên tục nhào tới Tiêu Phàm, nhưng khi tới cách cậu không đến ba tấc bỗng nhiên bị ngăn trở, như có một vòng vô hình bảo hộ Tiêu Phàm, bao vây toàn thân Tiêu Phàm lại.
Bàn tay nhỏ bé tinh xảo của Tân Lâm nắm chặt thành quyền. Cô có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí này đang nổi giận, đã bắt đầu từng bước áp sát tới Tiêu Phàm. Ba ngày trước, nó vẫn còn ở xa hai thước, nhưng ba mươi sáu canh giờ trôi qua, khoảng cách chỉ còn không tới ba tấc mà thôi.
Lông toàn thân của Hắc Lân cũng dựng đứng lên, bốn móng vuốt mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên.
Tiêu Phàm đã xuất hết toàn lực, đang tận lực chống đỡ.
- Vạn vật hỗn độn, Thiên Địa Vô Cực, đệ tử Tiêu Phàm xin lập lời thề, lấy thọ lộc của ta, dịch chi tân sinh, trời phạt xin hãy trút xuống thân ta, đan tâm đạo thể, thay đổi thế gian, luân hồi kiếp khổ, cửu tử vô hối....
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng, hay tay bóp bí quyết, khẽ khấn cầu, thần sắc trang nghiêm, bảo quang bao phủ toàn thân, luân phiên lưu chuyển.
Trong phút chốc trong phòng luyện đan phát ra một tiếng nổ lớn, hỗn độn đồ phía trên Càn Khôn đỉnh phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt phá tan Hỗn độn luân hồi đại trận che đậy thiên cơ mà Tiêu Phàm đích thân bố trí, bắn thẳng lên tử vi tinh hằng trên bầu trời.
Đế tinh sáng choang!
Bắt đẩu thất tinh đồng thời tỏa ra ánh sáng chói chang, rực rỡ lấp lánh!
Một cổ thiên địa lực vô cùng lớn chợt bao phủ xuống.
Mặc dù thời gian "Tử Vi Tiên Sư" hóa giải thế tấn công của hắn càng ngày càng dài, nhưng mỗi lần đều có thể giải trừ được.
Sắc mặt của bạch bào lão nhân cũng trở nên tái nhợt, hai hàng lông mày nhướng lên cao.
Ngô Thạc Xương lại lợi hại như vậy, thực sự có chút ngoài dự liệu của hắn. Nếu như nói Ngô Thạc Xương dốc toàn lực đấu pháp với hắn, kiên trì đến lúc này thì ngược lại bạch bào lão nhân có thể hiểu được. Dù sao thì Tử Vi Đấu Sổ tiếng tăm lừng lẫy, Ngô Thạc Xương lại được mệnh danh là Tử Vi Tiên Sư, nhất định là bản lĩnh cao cường. Bạch bào lão nhân cũng chưa bao giờ khinh thường chính tông truyền thừa Tử Vi Đấu Sổ cả.
Tiếp đó nếu nói Ngô Thạc Xương có thể vừa tiến hành nghịch thiên cải mệnh, vừa cùng hắn đấu pháp sáu lần mà vẫn không bị đánh lùi thì bạch bào lão nhân thế nào cũng không tin. Coi như là chưởng giáo đương đại của Vô Cực Môn trong truyền thuyết - Chỉ Thủy Sư Tổ cũng khó mà có thành tựu thuật pháp cao thâm như vậy.
Nếu như nói Ngô Thạc Xương bày ra Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận, là vì đặc biệt cùng hắn đấu pháp, tựa hồ như lại có gì đó không nói được. Hắn cùng với Tử Vi phái cũng không có xung đột gì lớn lao cả, ngay cả Tử Vi Tiên Sư có từng nghe nói về hắn hay không cũng còn chưa biết chắc được.
Trong chuyện này chẳng lẽ có điều kỳ lạ gì đó?
Bạch bào lão nhân rơi vào trầm tư, Tát Bỉ Nhĩ cùng người đàn ông người Hán đều nín thở tĩnh khí, không dám lên tiếng quấy rầy.
Trầm tư một chút cũng ngót nghét hai canh giờ.
Giờ tý!
Tử Vi Tinh Hằng đột nhiên sáng rực lên, những tinh tú tương ứng khác cũng đột nhiên trở nên vô cùng sinh động.
Rất rõ ràng phép của Ngô Thạc Xương đã đến bước cuối cùng.
Hai mắt bạch bào lão nhân chợt mở ra, đứng lên, hai chân đạp một loại phương hướng cổ quái, đầu của những con mãnh thú dữ tợn xung quanh cũng nhanh chóng chạy, tiếng niệm chú trong miệng đặc biệt vội vàng, hắc khí lần nữa ngưng tụ trên bốn móng vuốt của mãnh thú cùng với trên răng nanh, so với bất kỳ lần trước nào cũng đều nồng đậm hơn mấy lần, nghiễm nhiên giống như vật hữu hình. Năm đám hắc khí dần dần tụ hội ở giữa căn mật thất, hình thành một hình vẽ khác giống như đầu lâu của mãnh thú.
Trên Tử Vi Tinh, một quang trụ chói mắt từ trên trời giáng xuống.
- Khởi!
Bạch bào lão nhân quát to một tiếng, hắc khí nhưng tụ thành một đầu mãnh thú phóng lên cao, lao thẳng lên quang trụ chói mắt đang từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã quấn lấy quang trụ, bay lượn vòng quanh quang trụ, nhanh chóng đánh tới tứ hợp viện nơi Ngô Thạc Xương đang ở.
Ngô Thạc Xương đang ở trong mật thất của tứ hợp viện, đã sớm đứng dậy, chân đạp Bắc Đẩu bát quái, nhanh chóng chạy xung quanh thập bát phi tinh đại trận, trong miệng lẩm bẩm, cả người mồ hôi đầm đìa, đỉnh đầu bạch khí mù mịt, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, rõ ràng đã xuất hết toàn lực.
Tiêu Phàm đã từng nói với hắn, sẽ có người ra tay làm phép công kích quấy nhiễu hắn.
Ngô Thạc Xương bày thập bát phi tinh đại trận này chính là vì muốn cùng người đó đấu pháp. Nhưng mà Ngô Thạc Xương không ngờ tới đối thủ lại mạnh mẽ như vậy, liên tiếp công kích sáu lần mà lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước, lần sau lại khó ngăn cản hơn lần trước. Ngô Thạc Xương kích thích mỗi một phần tiềm lực trong cơ thể mới có thể duy trì thập bát phi tinh đại trận đến bây giờ.
Hiện tại Ngô Thạc Xương không nắm chắt có thể tiếp được đòn công kích thứ bảy.
Đúng vào lúc này, Tử Vi Tinh Quang cùng với hắc sắc thú quấn quýt vào nhau bỗng nhiên đánh xuống.
"Ầm"
Bên trong mật thất, khó khăn lắm mới có thể đốt sáng mười tám ngọn nến to lớn đến bây giờ, ánh nến thoáng giãy giụa vặn vẹo vài cái, sau đó đều tắt ngúm, chỉ còn dư lại ngọn nến to lớn nhất kia, ngọn lửa vẫn đang cháy yếu ớt, nhưng lại ngã nghiêng không ổn định, bộ dáng như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Sắc mặt Ngô Thạc Xương vô cùng trắng bệch, dưới chân tăng tốc, miệng càng niệm chú ngữ nhanh hơn, hai tay bóp bí quyết, không ngừng vẽ ra từng hình vẽ bát quái xung quanh ánh nến, ánh nến đó nhún nhảy vài cái, dần dần ổn định lại.
Một tiếng "Phốc" vang lên, Ngô Thạc Xương lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch chuyển thành vàng như nến, thân thể xiu vẹo, đứng không vững.
Không đợi Ngô Thạc Xương lấy lại thăng bằng thì một hư ảnh đầu thú màu đen từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới ngọn nến duy nhất còn sáng kia, răng nanh sắc bén cắn xuống, ánh nến phát ra một tiếng "Phù", tuôn ra ánh sáng chói mắt cuối cùng, song cuối cũng tắt đi.
Bên trong mật thất lập tức tối đen như mực.
Ngô Thạc Xương quát to một tiếng, thân thể thể té xuống phía trước, máu tươi trong miệng tuôn ra không dứt.
- Sư phụ, sư phụ,.....
Không lâu sau, trong bóng tối bỗng sáng lên một ngọn đèn, Tiểu An Tử và một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi tuổi nhanh chóng chạy vào bên trong phòng, tay chân luống cuống đỡ Ngô Thạc Xương lên. Tiểu An Tử đem một viên thuốc màu đỏ nhét vào trong miệng Ngô Thạc Xương, lại vội vàng xoa ngực thuận khí.
- A, thật tốt.
Tiểu An Tử luôn miệng nói, cùng thiếu phụ đỡ Ngô Thạc Xương nhanh chóng rời khỏi mật thất
- Sư phụ, người đi đâu vậy?
- Về nhà, chúng ta mau chóng về quê, mau!
- Dạ sư phụ...
Hai người vừa khoác hai cánh tay của Ngô Thạc Xương lên vai mình, đi tới bên ngoài cửa lớn của tứ hợp viện, căn cứ theo sự căn dặn của sư phụ, nơi ấy đã sớm chuẩn bị một chiếc xe thương vụ.
- Sư phụ mau lên xe đi.
Ngô Thạc Xương vịn cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm nhẩm nói thầm:
- Tiêu Nhất Hành, ta đã cố gắng hết sức rồi, mười tám năm tuổi thọ đổi lấy chín năm bình yên của con ta, hy vọng cậu sẽ không nuốt lời...
Nếu như lúc này ánh đèn sáng tỏ thì có thể nhìn ra được trong vòng ba ngày này, Ngô Thạc Xương dường như đã già hơn mười mấy tuổi vậy, suy yếu như một ông cụ tám mươi tuổi gần đất xa trời, được hai đồ đệ đỡ vào trong xe thương vụ, dứt áo ra đi.
Trong căn mật thất ở biệt thự lưng chừng núi Tây Giao, sắc mặt của bạch bào lão nhân cũng tái nhợt, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi, ngồi xếp bằng ở trên hình vẽ đầu mãnh thú, chậm rãi vận tức thổ nạp điều hòa chân khí.
- Sư phụ, thế nào?
Người đàn ông người Hán không nhịn được mà cất tiếng hỏi, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
Khóe miệng bạch bào lão nhân thoáng co quắp, trầm giọng nói:
- Tử Vi Tiên Sư danh bất hư truyền, hắn là một nhân vật lợi hại... Chỉ có điều muốn ở trước mắt ta sửa đổi thiên cơ, cũng quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Hừ!
Bạch bào lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng.
Dưới áp lực của thiên cơ chi lực và hắn thi pháp mà Ngô Thạc Xương vẫn có thể tiến hành nghịch thiên cải mệnh thành công, quả thực chỉ là chuyện thần thoại mà thôi.
- Sư phụ, người đã vất vả rồi, hai ngày trước có một vị bằng hữu từ phương bắc tới tặng cho con một cây nhân sâm, phẩm chất cũng tạm được, ngày mai con sẽ đưa sang cho người để bồi bổ nguyên khí.
Người đàn ông người Hán liền vội vàng nói, vẻ mặt tươi cười. Có thể nhìn ra được bạch bào lão nhân đấu pháp với Ngô Thạc Xương đã bị tổn thương nguyên khí không nhẹ. Tử Vi Tiên Sư và Tử vi phi tinh đại trận cũng không phải là hư danh!
Bạch bào lão nhân khẽ vuốt cằm.
Đừng xem người đàn ông người Hán chỉ nói cây nhân sâm đó tạm được thôi mà xem thường, đó nhất định không phải là vật tầm thường. Hắn từ một nơi cách xa vạn dặm đi tới thành phố này, người đàn ông người Hán này luôn cung phụng cho hắn đầy đủ tất cả, chưa bao giờ thiếu thứ gì, mỗi lần đều là thứ tốt hiếm thấy. Căn cứ theo ánh mắt của thế tục, vị đồ đệ này của hắn ở Đông Phương đại quốc này đích thực là một nhân vật có danh vọng, quyền hành hiển hách, là phú giáp một phương.
Bạch bào lão nhân cũng rất yêu thích sự thành tâm của hắn.
- Sư phụ nghỉ ngơi một chút trước đi.
Tát Bỉ Nhĩ nói.
Đối với những biểu hiện ân cần của Vu sư đệ, Tát Bỉ Nhĩ chỉ cười khẩy mà thôi. Cho dù ngươi có thiên phú vượt trội, lại là người có tiền có thế thì sư phụ cũng sẽ tuyệt đối không truyền y bác cho ngươi.
Người Hán các ngươi không phải có câu ngạn ngữ "Không phải người cùng dân tộc thì nhất định có tâm tư khác!"
Các ngươi cho rằng những lời này chỉ có người Hán các ngươi tin tưởng thôi sao?
Bạch bào lão nhân đi khỏi mật thất, đi lên sân thượng, ngẩng đầu quan sát thiên văn, chỉ thấy tử vi tinh hằng đã ảm đạm không còn ánh sáng, bạch bào lão nhân khẽ gật đầu, hắn đang chuẩn bị rời đi nhưng chợt xoay người lại.
Một dòng thiên địa nguyên khí mãnh liệt bỗng nhiên phóng lên cao, bắc đẩu thất tinh cùng với tử vi tinh đồng thời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhất là tử vi phi tinh, thậm chí càng rực rỡ chói mắt hơn!
Đế tinh lại lần nữa bị kích thích.
- Không tốt, bị mắc lừa rồi!
Trong nháy mắt sắc mặt bạch bào lão nhân đại biến, kêu lên thành tiếng.
Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán vội vàng chạy tới, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời, hai người đồng thời biến sắc.
- Sư phụ, cái này.. đây mới thực sự là nghịch thiên cải mệnh...
Người đàn ông người Hán hoảng hốt la lên:
- Tử vi thập bát phi tinh đại trận trước kia chỉ là hiện tượng giả, dẫn dụ chúng ta mắc mưu....
- Muốn ở trước mặt ta đùa giỡn loại mánh khóe nho nhỏ này sao? Đâu có dễ dàng như vậy!
Sắc mặt bạch bào lão giả xanh mét, hất ống tay áo, sãi bước đi về phía mật thất.
Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán vội vàng đi theo.
Lúc này, tại phòng luyện đan của Chỉ Thủy Quan, việc luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan đã tới giai đoạn cuối cùng.
Gương mặt Tiêu Phàm trắng bệch như tờ giấy, đầu tóc đen ảm đạm tự nhiên, trên trán vốn bóng loáng như ngọc bỗng nhiên tràn đầy nếp nhăn sâu hóm như dùng dao khắc, đưa ngón tay giữa ra, Liễu diệp đao sắc bén chợt lóe lên, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Linh dịch bên trong chỉ còn lại không tới một phần ba, giống như keo dán vậy, vô cùng sềnh sệt.
Khi một giọt máu đỏ tươi lọt vào thì Càn Khôn Đỉnh lập tức phóng ra ánh sáng màu đỏ, hoa văn hỗn độn trên thân đỉnh nhanh chóng xoay tròn xung quanh, dần dần tạo thành một xích vuông hỗn độn đồ, không ngừng xoay tròn phía trên Càn Khôn Đỉnh.
Trong phòng luyện đan lúc này, thiên địa nguyên khí giống như mây đen đầy trời, điên cuồng xoay tròn, lên tục nhào tới Tiêu Phàm, nhưng khi tới cách cậu không đến ba tấc bỗng nhiên bị ngăn trở, như có một vòng vô hình bảo hộ Tiêu Phàm, bao vây toàn thân Tiêu Phàm lại.
Bàn tay nhỏ bé tinh xảo của Tân Lâm nắm chặt thành quyền. Cô có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí này đang nổi giận, đã bắt đầu từng bước áp sát tới Tiêu Phàm. Ba ngày trước, nó vẫn còn ở xa hai thước, nhưng ba mươi sáu canh giờ trôi qua, khoảng cách chỉ còn không tới ba tấc mà thôi.
Lông toàn thân của Hắc Lân cũng dựng đứng lên, bốn móng vuốt mở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên.
Tiêu Phàm đã xuất hết toàn lực, đang tận lực chống đỡ.
- Vạn vật hỗn độn, Thiên Địa Vô Cực, đệ tử Tiêu Phàm xin lập lời thề, lấy thọ lộc của ta, dịch chi tân sinh, trời phạt xin hãy trút xuống thân ta, đan tâm đạo thể, thay đổi thế gian, luân hồi kiếp khổ, cửu tử vô hối....
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng, hay tay bóp bí quyết, khẽ khấn cầu, thần sắc trang nghiêm, bảo quang bao phủ toàn thân, luân phiên lưu chuyển.
Trong phút chốc trong phòng luyện đan phát ra một tiếng nổ lớn, hỗn độn đồ phía trên Càn Khôn đỉnh phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt phá tan Hỗn độn luân hồi đại trận che đậy thiên cơ mà Tiêu Phàm đích thân bố trí, bắn thẳng lên tử vi tinh hằng trên bầu trời.
Đế tinh sáng choang!
Bắt đẩu thất tinh đồng thời tỏa ra ánh sáng chói chang, rực rỡ lấp lánh!
Một cổ thiên địa lực vô cùng lớn chợt bao phủ xuống.
/339
|