Vẻ mặt Tiêu Thiên trở nên khổ sở, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ấp úng nói:
- Anh à, anh biết tính cách của em mà, nếu như em nghiêm túc đi lăn lộn trong thể chế thì không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Thiên, em nghĩ sai rồi. Ai nói làm cán bộ thì phải ba phải, nhất định phải ẩn dật không đấu tranh? Một người cán bộ tốt, điểm quan trọng nhất chính là phải có nguyên tắc của mình, nếu cứ bảo sao làm vậy, nói như vẹt thì có thể làm nên đại sự gì chứ? Ví dụ như vậy nhiều lắm, vua và quần thần đều có: Doanh Chính; Lưu Triệt; Lý Thế Dân; Triệu Không Dận, Chu Nguyên Chương, ai mà không có nguyên tắc của mình?
Tiêu Thiên liền cười, nói:
- Anh, những người anh nói đều là hoàng đế.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:
- Ngay từ đầu bọn họ cũng không phải là hoàng đế.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh, anh khoan hãy nói tiếp, những vị hoàng đế này, ngoại trừ Tống Thái Tổ được công nhận là người phúc hậu ra thì những người khác, người sau da mặt càng dày hơn người trước. Nói đến Lưu Triệt, lúc ông ta bảy tuổi không mặt dày nói với trưởng công chúa câu: "Kim ốc tàng kiều" thì e rằng trong lịch sử cũng không có Hán Vũ Đế rồi.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Tiêu Thiên à! Không phải như vậy đâu, Lưu Triệt có tướng mệnh thiên tử, bất kể ông ta có kim ốc tàng kiều hay không thì Hán Vũ Đế vẫn sẽ là ông ta, không thể nào là người khác được. Hoặc nói Trần A Kiều đã định trước có tướng mệnh hoàng hậu, cuối cùng bà ấy cũng sẽ gả cho Lưu Triệt.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh à! Chuyện này không có căn cứ khoa học gì cả, lời này của anh có chút quan niệm về số mệnh rồi.
Tiêu Phàm cười một tiếng, nói:
- Có một số thứ, cho dù em có tin hay không thì nó vẫn tồn tại. Tiêu Thiên à! Cuối cùng anh cho rằng em cần phải phát triển trong vòng thể chế. Tiêu gia của chúng ta không thể xuống dốc so với Uông gia được, Uông gia có Uông Thuật Đô, Tiêu gia cũng có Tiêu Thiên, em không hề kém hơn hắn ta.
- Ha ha, anh cũng đánh giá em cao như vậy sao? Uông đại thật sự được công nhận là nhân vật kiệt xuất mới xuất hiện.
Trên mặt Tiêu Thiên xuất hiện vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, không phải cậu khâm phục Uông Thuật Đô bao nhiêu mà mấu chốt là người ta ở trong vòng thể chế, quả thực có danh tiếng, nghe nói hắn sắp được làm thư ký Huyện ủy. Loại con cháu thế gia xuất sắc như vậy, không phải ai cũng có thể so được, hơn nữa hiện tại Tiêu Nhị ca vẫn còn đang mang tiếng ăn chơi ở thủ đô.
- Tiêu Thiên, anh vẫn kiên trì ý kiến đó, em hãy suy nghĩ thật kỹ đi.
- Dạ.
Tiêu Thiên gật đầu đáp ứng, chỉ có điều nhìn bộ dáng của cậu ta dường như cũng không nghe vào những lời anh hai mình nói. Đã quen với thói quần là áo lượt nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phải đi lăn lộn trong thể chế, quả thực tạm thời không thể dễ dàng hạ quyết tâm được.
Tân Lâm lặng lẽ không tiếng động đi vào. Tiêu Phàm nhìn cô một cái. Tân Lâm lạnh nhạt nói:
- Đã tắm, lên giường.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.
Tiêu Thiên nghe thế thì vã cả mồ hôi, cậu thật sự không hiểu cô gái xinh đẹp này với anh hai có quan hệ gì. Nếu vị này thật sự là chị dâu tương lai thì lòng dạ cô ấy thật sự quá rộng rãi rồi, còn đích thân đem "Tiểu tam" đi tắm rửa sạch sẽ đặt lên giường chờ anh hai đến nữa chứ!
Tân Lâm lại giống như không có việc gì, chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Tiêu Phàm.
Tiêu Thiên tỉ mỉ quan sát Tân Lâm mấy lần, vừa rồi cậu một lòng muốn nói chuyện với anh hai, còn chưa kịp nghiêm túc quan sát. Thoạt nhìn cô gái này thật sự là một vị đại mỹ nữ, mặc dù không phải vô cùng tươi đẹp như Angelina nhưng cũng là mặt mày như họa, chính là mỹ nữ cổ điển phương đông điển hình, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp. Mấu chốt Angelina là mỹ nữ da trắng, ở trong một đám cô gái mông cổ cực kỳ đặc biệt, tương đối dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hơn nữa trang phục của Tân Lâm quá đơn giản, quá bình thường, không giống cách ăn mặc vô cùng kiều diễm của "Nữ hoàng bóng đêm".
- Anh, nếu không thì em về trước, anh sớm đi nghỉ ngơi một chút đi!
Tiêu Thiên đột nhiên cảm giác cả phòng tổng thống đều tràn đầy một luồng không khí quái dị, có chút giống như ngồi trên đống lửa. Vào thời khắc tế nhị này, người làm đệ đệ như cậu thật sự phải tự giác một chút, không nên ở nơi này làm bóng đèn như vậy.
Tiêu Phàm không có tiếp tục giữ Tiêu Thiên lại, mỉm cười gật đầu.
Lúc Tiêu Thiên rời khỏi phòng tổng thống thì có cảm giác sóng lưng có chút lạnh lẽo, đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu đột nhiên cảm thấy anh hai dường như trở nên xa lạ, đây chính là người anh mà cậu biết trước kia sao?
Võ công tuyệt thế, còn... còn 3P?
Tiêu Thiên gắng sức lắc đầu một cái, tựa hồ như muốn đem tất cả những y nghĩ vô cùng hoang đường kia vứt khỏi đầu óc.
Tiêu Thiên vừa rời khỏi thì Tiêu Phàm lập tức lấy ra một bình bạch ngọc, đổ từ trong đó ra một viên đan dược màu đỏ sậm, ngửa đầu nuốt xuống. Sau đó cậu ngồi xếp bằng ở phòng sách, thổ nạp vận khí, luyện hóa dược lực.
Tân lẳng lặng ngồi ở một bên, thân thể mềm mại tựa vào sô pha, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi đến cực điểm.
Hắc Lân toàn thân trắng như tuyết nằm bên chân Tiêu Phàm, mệt mỏi nhắm mắt, không còn chút tinh thần.
Phòng tổng thống trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cùng lúc đó, biệt thự Tây Giao vẫn sáng đèn như trước. Tát Bỉ Nhĩ mắt xanh mũi cao chắp tay sau lưng, bước thong thả trong phòng khách, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu.
Sư phụ đang bế quan chữa thương, thoạt nhìn tình tình không khả quan cho lắm.
Một kích sau cùng kia, thậm chí sư phụ không tiếc kích phát Nguyên Thần Lực bổn mạng của mình. Lại nói tiếp đối thủ kia cũng thật giảo hoạt, cư nhiên lại có thể cấu kết với "Tử Vi Tiên Sư" - Ngô Thạc Xương, diễn tuồng lừa gạt thầy trò bọn họ.
Tử Vi Tiên Sư cũng không phải người bình thường, sư phụ đấu pháp với hắn, giao thủ bảy lần đã hao tổn chân nguyên bổn mạng. Ai ngờ cuối cùng lại phát hiện Ngô Thạc Xương lại là kế "Thay mận đổi đào", đến khi phát hiện tình hình không bình thường thì thời gian đã vô cùng cấp bách. Bạch bào lão giả không tiếc hao tổn bổn nguyên, trong khoảng thời gian cực ngắn lần nữa tế trấn chi bảo, thực sự cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy mà thôi.
Nếu không thì kế hoạch cất công chuẩn bị trong nhiều năm sẽ thất bại trong gang tấc, thay đổi dòng chảy.
Cái tên đối thủ kia quả thật rất cao tay, vừa nghịch thiên cải mệnh, lại còn có thể bố trí trận pháp cường đại như vậy. Bạch bào lão giả vừa hao tổn chân nguyên, vừa lọt vào phản kích của pháp trận, tức khắc bị trọng thương nôn ra máu, có thể nói là giết địch một vạn tổn thương mình tám nghìn.
Tát Bỉ Nhĩ cũng không thể nào biết được, sư phụ thật sự bị thương nặng đến mức nào, càng không biết phải bao lâu mới có thể khỏi hẳn xuất quan.
Trong lúc này, chỉ có thể do hắn đến chủ trì đại cuộc.
Lúc nửa đêm, một hồi tiếng động cơ ô tô vang từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở ngoài cửa. Tát Bỉ Nhỉ tức khắc dừng bước, hay tay chắp sau lưng, nghiêm túc đứng ở phòng khách.
Cửa biệt thự nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người nam thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi mặc áo hàng hiệu Louis đẩy cửa bước vào, dừng phía trước Tát Bỉ Nhỉ ba thước, cúi người chào thật sâu, thấp giọng nói:
- Sư phụ, con đã trở về.
- Ừ, tình huống thế nào?
Tát Bỉ Nhĩ uy nghiêm hỏi thăm.
- Hai anh em Tiêu gia vừa mới đánh người một trận ở quán bar Tinh Ngữ...
Người nam thanh niên nhanh miệng kể lại tình huống ở quán bar Tinh Ngữ với Tát Bỉ Nhĩ.
Hai hàng lông mày của Tát Bỉ Nhĩ chợt nâng lên, giật mình hỏi ngược lại:
- Uông Phi bị Tiêu Phàm dùng một quyền đánh bay?
Người đàn ông trẻ tuổi kính cẩn đáp:
- Dạ sư phụ, con nhìn thấy tận mắt. Tiêu Phàm dường như tu luyện công phu ngoại môn cực kỳ bá đạo, hình như là Trực Đảo Hoàng Long của Đại Hồng Quyền.
- Hình như? Con xác định là Đại Hồng Quyền?
Tát Bỉ Nhĩ nhìn chằm chằm hỏi một câu.
Nam thanh niên cả kinh, lại cung kính khom lưng, nói:
- Đệ tử không dám khẳng định là Đại Hồng Quyền, hắn chỉ xuất một chiêu, chỉ có điều con khẳng định thứ hắn luyện là võ thuật ngoại môn chí cương chí mãnh, nếu không thì Uông Phi sẽ không bại đến mức thảm hại như vậy.
Tát Bỉ Nhĩ gật đầu một cái, nói:
- Ừ, tính tình Uông Phi lỗ mãng có thừa, không đủ chín chắn. Luyện võ thuật cũng không chịu cực khổ, lúc nào cũng chỉ lướt qua, thích đi đường tắt. Mặc dù nói nhu có thể khắc cương, nhưng đụng phải cao thủ chân chính thì chiêu thức "Tứ lạng bạt thiên cân" của nó chả dùng được, ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi... Bị người khác giáo huấn một chút cũng tốt, để cho nó hiểu chút đạo lý, tránh sau này nó ngay cả tính mạng cũng ném mất.
- Đúng vậy sư phụ.
Khóe miệng nam thanh niên thoáng cong lên, tựa hồ lời này rất hợp ý hắn, Uông Phi bị người khác giáo huấn, nhìn qua hắn rất vui vẻ. Cũng không biết là giữa Uông Phi và hắn có quan hệ gì?
- Vật kế tiếp, việc này kết thúc thế nào?
Nam thanh niên đáp:
- Sau khi Tiêu Phàm đánh bay Uông Phi thì liền dẫn cô gái người nga - Angelina đi, đến mướn phòng ở phòng tổng thống của khách sạn Thời Đại. Lúc con rời đi thì bọn họ vẫn còn ở đó chưa đi.
Hai hàng lông mày của Tát Bỉ Nhĩ nhướng cao:
- Mang cô gái người Nga đến mướn phòng ở khách sạn Thời Đại?
Nam thanh niên gật đầu một cái, trong mắt thoáng hiện lên một tia hâm mộ.
Mỹ nữ nước Nga tên Angelina đó thật sự là một báu vật độc nhất vô nhị, bất kể người đàn ông nào nìn thấy báu vật quyệt thế như vậy cũng không nhịn được mà xoay chuyển tâm hồn.
- Tiêu Phàm không phải là người học đạo sao?
Nam thanh niên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Sư phụ, đạo giáo của trung thổ, rất nhiều giáo phái cũng không cấm chuyện nam nữ, rất nhiều danh sĩ đạo giáo thời xưa đều cưới vợ sinh con. Các thế hệ Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn đều là con cháu huyết mạch của sư tổ Trương Đạo Lăng.
Tát Bỉ Nhĩ khẽ vuốt cằm, người tu đạo cũng không kiêng kỵ cưới gả, ví như giáo phái ở chỗ hắn càng như vậy, bản thân Tát Bỉ Nhĩ cũng không chỉ cưới một vợ.
- Nói như vậy, vị đại thiếu của Tiêu gia này cũng là một tên háo sắc?
- Tám mươi phần trăm là như vậy.
Nam thanh niên đáp, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ và đố kỵ.
Những người có quyền thế trong Đảng Nha Nội của những quốc gia phương đông này thật sự là có diễm phúc.
Thấy nam thanh niên mang bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi thì Tát Bỉ Nhĩ "Hừ" một tiếng, trên mặt lộ vẻ không vui.
Nam thanh niên liền vội vàng nói:
- Sư phụ, con cảm thấy người con gái nước Nga - Angelina đó có lai lịch không đơn giản...
- Hả? Cô ta có lai lịch gì?
Nam thanh niên do dự nói:
- Việc này, con tạm thời không có chứng cứ xác thực, chỉ là con cảm thấy có lẽ cô ấy có quan hệ với "Viễn Đông chi hổ".
- Viễn Đông Chi Hổ? Con nói cái dòng họ hoàng tộc Ái Tân Giác La Mãn Thanh đã suy vong kia sao? Tái Vũ?
- Đúng vậy, chính là hắn, từ sau khi liên minh tách ra, Tái Vũ đã rời khỏi KGB. Hiện tại, toàn bộ khu hắc ban ở Viễn Đông đều do một tay hắn thao túng. Dưới tay hắn, khống chế nhiều nhất chính là đủ loại mỹ nữ.
Tát Bỉ Nhĩ khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện ngày ngược lại có chút ý tứ, con thuận tiện điều tra đi, có thể tra rõ thì tốt. Chỉ có điều con phải nhớ kỹ, việc cấp bách hiện tại chính là phải tìm ra người kia. Trước khi tổ sư gia bế quan đã nói rất rõ ràng, người nọ bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Con bắt tay điều tra ở phương diện này đi, nghìn vạn lần không thể chậm trễ được. Người này là kẻ địch lớn nhất với chúng ta, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt hắn. Chờ đến khi hắn khôi phục lại thì sợ rằng không dễ dàng đối phó như vậy.
- Dạ sư phụ!
- Anh à, anh biết tính cách của em mà, nếu như em nghiêm túc đi lăn lộn trong thể chế thì không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.
Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Thiên, em nghĩ sai rồi. Ai nói làm cán bộ thì phải ba phải, nhất định phải ẩn dật không đấu tranh? Một người cán bộ tốt, điểm quan trọng nhất chính là phải có nguyên tắc của mình, nếu cứ bảo sao làm vậy, nói như vẹt thì có thể làm nên đại sự gì chứ? Ví dụ như vậy nhiều lắm, vua và quần thần đều có: Doanh Chính; Lưu Triệt; Lý Thế Dân; Triệu Không Dận, Chu Nguyên Chương, ai mà không có nguyên tắc của mình?
Tiêu Thiên liền cười, nói:
- Anh, những người anh nói đều là hoàng đế.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói:
- Ngay từ đầu bọn họ cũng không phải là hoàng đế.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh, anh khoan hãy nói tiếp, những vị hoàng đế này, ngoại trừ Tống Thái Tổ được công nhận là người phúc hậu ra thì những người khác, người sau da mặt càng dày hơn người trước. Nói đến Lưu Triệt, lúc ông ta bảy tuổi không mặt dày nói với trưởng công chúa câu: "Kim ốc tàng kiều" thì e rằng trong lịch sử cũng không có Hán Vũ Đế rồi.
Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, nói:
- Tiêu Thiên à! Không phải như vậy đâu, Lưu Triệt có tướng mệnh thiên tử, bất kể ông ta có kim ốc tàng kiều hay không thì Hán Vũ Đế vẫn sẽ là ông ta, không thể nào là người khác được. Hoặc nói Trần A Kiều đã định trước có tướng mệnh hoàng hậu, cuối cùng bà ấy cũng sẽ gả cho Lưu Triệt.
Tiêu Thiên cười nói:
- Anh à! Chuyện này không có căn cứ khoa học gì cả, lời này của anh có chút quan niệm về số mệnh rồi.
Tiêu Phàm cười một tiếng, nói:
- Có một số thứ, cho dù em có tin hay không thì nó vẫn tồn tại. Tiêu Thiên à! Cuối cùng anh cho rằng em cần phải phát triển trong vòng thể chế. Tiêu gia của chúng ta không thể xuống dốc so với Uông gia được, Uông gia có Uông Thuật Đô, Tiêu gia cũng có Tiêu Thiên, em không hề kém hơn hắn ta.
- Ha ha, anh cũng đánh giá em cao như vậy sao? Uông đại thật sự được công nhận là nhân vật kiệt xuất mới xuất hiện.
Trên mặt Tiêu Thiên xuất hiện vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, không phải cậu khâm phục Uông Thuật Đô bao nhiêu mà mấu chốt là người ta ở trong vòng thể chế, quả thực có danh tiếng, nghe nói hắn sắp được làm thư ký Huyện ủy. Loại con cháu thế gia xuất sắc như vậy, không phải ai cũng có thể so được, hơn nữa hiện tại Tiêu Nhị ca vẫn còn đang mang tiếng ăn chơi ở thủ đô.
- Tiêu Thiên, anh vẫn kiên trì ý kiến đó, em hãy suy nghĩ thật kỹ đi.
- Dạ.
Tiêu Thiên gật đầu đáp ứng, chỉ có điều nhìn bộ dáng của cậu ta dường như cũng không nghe vào những lời anh hai mình nói. Đã quen với thói quần là áo lượt nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phải đi lăn lộn trong thể chế, quả thực tạm thời không thể dễ dàng hạ quyết tâm được.
Tân Lâm lặng lẽ không tiếng động đi vào. Tiêu Phàm nhìn cô một cái. Tân Lâm lạnh nhạt nói:
- Đã tắm, lên giường.
Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm.
Tiêu Thiên nghe thế thì vã cả mồ hôi, cậu thật sự không hiểu cô gái xinh đẹp này với anh hai có quan hệ gì. Nếu vị này thật sự là chị dâu tương lai thì lòng dạ cô ấy thật sự quá rộng rãi rồi, còn đích thân đem "Tiểu tam" đi tắm rửa sạch sẽ đặt lên giường chờ anh hai đến nữa chứ!
Tân Lâm lại giống như không có việc gì, chậm rãi đi đến đứng bên cạnh Tiêu Phàm.
Tiêu Thiên tỉ mỉ quan sát Tân Lâm mấy lần, vừa rồi cậu một lòng muốn nói chuyện với anh hai, còn chưa kịp nghiêm túc quan sát. Thoạt nhìn cô gái này thật sự là một vị đại mỹ nữ, mặc dù không phải vô cùng tươi đẹp như Angelina nhưng cũng là mặt mày như họa, chính là mỹ nữ cổ điển phương đông điển hình, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp. Mấu chốt Angelina là mỹ nữ da trắng, ở trong một đám cô gái mông cổ cực kỳ đặc biệt, tương đối dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hơn nữa trang phục của Tân Lâm quá đơn giản, quá bình thường, không giống cách ăn mặc vô cùng kiều diễm của "Nữ hoàng bóng đêm".
- Anh, nếu không thì em về trước, anh sớm đi nghỉ ngơi một chút đi!
Tiêu Thiên đột nhiên cảm giác cả phòng tổng thống đều tràn đầy một luồng không khí quái dị, có chút giống như ngồi trên đống lửa. Vào thời khắc tế nhị này, người làm đệ đệ như cậu thật sự phải tự giác một chút, không nên ở nơi này làm bóng đèn như vậy.
Tiêu Phàm không có tiếp tục giữ Tiêu Thiên lại, mỉm cười gật đầu.
Lúc Tiêu Thiên rời khỏi phòng tổng thống thì có cảm giác sóng lưng có chút lạnh lẽo, đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu đột nhiên cảm thấy anh hai dường như trở nên xa lạ, đây chính là người anh mà cậu biết trước kia sao?
Võ công tuyệt thế, còn... còn 3P?
Tiêu Thiên gắng sức lắc đầu một cái, tựa hồ như muốn đem tất cả những y nghĩ vô cùng hoang đường kia vứt khỏi đầu óc.
Tiêu Thiên vừa rời khỏi thì Tiêu Phàm lập tức lấy ra một bình bạch ngọc, đổ từ trong đó ra một viên đan dược màu đỏ sậm, ngửa đầu nuốt xuống. Sau đó cậu ngồi xếp bằng ở phòng sách, thổ nạp vận khí, luyện hóa dược lực.
Tân lẳng lặng ngồi ở một bên, thân thể mềm mại tựa vào sô pha, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi đến cực điểm.
Hắc Lân toàn thân trắng như tuyết nằm bên chân Tiêu Phàm, mệt mỏi nhắm mắt, không còn chút tinh thần.
Phòng tổng thống trở nên vô cùng yên tĩnh.
Cùng lúc đó, biệt thự Tây Giao vẫn sáng đèn như trước. Tát Bỉ Nhĩ mắt xanh mũi cao chắp tay sau lưng, bước thong thả trong phòng khách, trên mặt tràn đầy vẻ lo âu.
Sư phụ đang bế quan chữa thương, thoạt nhìn tình tình không khả quan cho lắm.
Một kích sau cùng kia, thậm chí sư phụ không tiếc kích phát Nguyên Thần Lực bổn mạng của mình. Lại nói tiếp đối thủ kia cũng thật giảo hoạt, cư nhiên lại có thể cấu kết với "Tử Vi Tiên Sư" - Ngô Thạc Xương, diễn tuồng lừa gạt thầy trò bọn họ.
Tử Vi Tiên Sư cũng không phải người bình thường, sư phụ đấu pháp với hắn, giao thủ bảy lần đã hao tổn chân nguyên bổn mạng. Ai ngờ cuối cùng lại phát hiện Ngô Thạc Xương lại là kế "Thay mận đổi đào", đến khi phát hiện tình hình không bình thường thì thời gian đã vô cùng cấp bách. Bạch bào lão giả không tiếc hao tổn bổn nguyên, trong khoảng thời gian cực ngắn lần nữa tế trấn chi bảo, thực sự cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy mà thôi.
Nếu không thì kế hoạch cất công chuẩn bị trong nhiều năm sẽ thất bại trong gang tấc, thay đổi dòng chảy.
Cái tên đối thủ kia quả thật rất cao tay, vừa nghịch thiên cải mệnh, lại còn có thể bố trí trận pháp cường đại như vậy. Bạch bào lão giả vừa hao tổn chân nguyên, vừa lọt vào phản kích của pháp trận, tức khắc bị trọng thương nôn ra máu, có thể nói là giết địch một vạn tổn thương mình tám nghìn.
Tát Bỉ Nhĩ cũng không thể nào biết được, sư phụ thật sự bị thương nặng đến mức nào, càng không biết phải bao lâu mới có thể khỏi hẳn xuất quan.
Trong lúc này, chỉ có thể do hắn đến chủ trì đại cuộc.
Lúc nửa đêm, một hồi tiếng động cơ ô tô vang từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở ngoài cửa. Tát Bỉ Nhỉ tức khắc dừng bước, hay tay chắp sau lưng, nghiêm túc đứng ở phòng khách.
Cửa biệt thự nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người nam thanh niên khoảng ba mươi mấy tuổi mặc áo hàng hiệu Louis đẩy cửa bước vào, dừng phía trước Tát Bỉ Nhỉ ba thước, cúi người chào thật sâu, thấp giọng nói:
- Sư phụ, con đã trở về.
- Ừ, tình huống thế nào?
Tát Bỉ Nhĩ uy nghiêm hỏi thăm.
- Hai anh em Tiêu gia vừa mới đánh người một trận ở quán bar Tinh Ngữ...
Người nam thanh niên nhanh miệng kể lại tình huống ở quán bar Tinh Ngữ với Tát Bỉ Nhĩ.
Hai hàng lông mày của Tát Bỉ Nhĩ chợt nâng lên, giật mình hỏi ngược lại:
- Uông Phi bị Tiêu Phàm dùng một quyền đánh bay?
Người đàn ông trẻ tuổi kính cẩn đáp:
- Dạ sư phụ, con nhìn thấy tận mắt. Tiêu Phàm dường như tu luyện công phu ngoại môn cực kỳ bá đạo, hình như là Trực Đảo Hoàng Long của Đại Hồng Quyền.
- Hình như? Con xác định là Đại Hồng Quyền?
Tát Bỉ Nhĩ nhìn chằm chằm hỏi một câu.
Nam thanh niên cả kinh, lại cung kính khom lưng, nói:
- Đệ tử không dám khẳng định là Đại Hồng Quyền, hắn chỉ xuất một chiêu, chỉ có điều con khẳng định thứ hắn luyện là võ thuật ngoại môn chí cương chí mãnh, nếu không thì Uông Phi sẽ không bại đến mức thảm hại như vậy.
Tát Bỉ Nhĩ gật đầu một cái, nói:
- Ừ, tính tình Uông Phi lỗ mãng có thừa, không đủ chín chắn. Luyện võ thuật cũng không chịu cực khổ, lúc nào cũng chỉ lướt qua, thích đi đường tắt. Mặc dù nói nhu có thể khắc cương, nhưng đụng phải cao thủ chân chính thì chiêu thức "Tứ lạng bạt thiên cân" của nó chả dùng được, ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi... Bị người khác giáo huấn một chút cũng tốt, để cho nó hiểu chút đạo lý, tránh sau này nó ngay cả tính mạng cũng ném mất.
- Đúng vậy sư phụ.
Khóe miệng nam thanh niên thoáng cong lên, tựa hồ lời này rất hợp ý hắn, Uông Phi bị người khác giáo huấn, nhìn qua hắn rất vui vẻ. Cũng không biết là giữa Uông Phi và hắn có quan hệ gì?
- Vật kế tiếp, việc này kết thúc thế nào?
Nam thanh niên đáp:
- Sau khi Tiêu Phàm đánh bay Uông Phi thì liền dẫn cô gái người nga - Angelina đi, đến mướn phòng ở phòng tổng thống của khách sạn Thời Đại. Lúc con rời đi thì bọn họ vẫn còn ở đó chưa đi.
Hai hàng lông mày của Tát Bỉ Nhĩ nhướng cao:
- Mang cô gái người Nga đến mướn phòng ở khách sạn Thời Đại?
Nam thanh niên gật đầu một cái, trong mắt thoáng hiện lên một tia hâm mộ.
Mỹ nữ nước Nga tên Angelina đó thật sự là một báu vật độc nhất vô nhị, bất kể người đàn ông nào nìn thấy báu vật quyệt thế như vậy cũng không nhịn được mà xoay chuyển tâm hồn.
- Tiêu Phàm không phải là người học đạo sao?
Nam thanh niên suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Sư phụ, đạo giáo của trung thổ, rất nhiều giáo phái cũng không cấm chuyện nam nữ, rất nhiều danh sĩ đạo giáo thời xưa đều cưới vợ sinh con. Các thế hệ Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn đều là con cháu huyết mạch của sư tổ Trương Đạo Lăng.
Tát Bỉ Nhĩ khẽ vuốt cằm, người tu đạo cũng không kiêng kỵ cưới gả, ví như giáo phái ở chỗ hắn càng như vậy, bản thân Tát Bỉ Nhĩ cũng không chỉ cưới một vợ.
- Nói như vậy, vị đại thiếu của Tiêu gia này cũng là một tên háo sắc?
- Tám mươi phần trăm là như vậy.
Nam thanh niên đáp, trong giọng nói mang theo sự hâm mộ và đố kỵ.
Những người có quyền thế trong Đảng Nha Nội của những quốc gia phương đông này thật sự là có diễm phúc.
Thấy nam thanh niên mang bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi thì Tát Bỉ Nhĩ "Hừ" một tiếng, trên mặt lộ vẻ không vui.
Nam thanh niên liền vội vàng nói:
- Sư phụ, con cảm thấy người con gái nước Nga - Angelina đó có lai lịch không đơn giản...
- Hả? Cô ta có lai lịch gì?
Nam thanh niên do dự nói:
- Việc này, con tạm thời không có chứng cứ xác thực, chỉ là con cảm thấy có lẽ cô ấy có quan hệ với "Viễn Đông chi hổ".
- Viễn Đông Chi Hổ? Con nói cái dòng họ hoàng tộc Ái Tân Giác La Mãn Thanh đã suy vong kia sao? Tái Vũ?
- Đúng vậy, chính là hắn, từ sau khi liên minh tách ra, Tái Vũ đã rời khỏi KGB. Hiện tại, toàn bộ khu hắc ban ở Viễn Đông đều do một tay hắn thao túng. Dưới tay hắn, khống chế nhiều nhất chính là đủ loại mỹ nữ.
Tát Bỉ Nhĩ khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện ngày ngược lại có chút ý tứ, con thuận tiện điều tra đi, có thể tra rõ thì tốt. Chỉ có điều con phải nhớ kỹ, việc cấp bách hiện tại chính là phải tìm ra người kia. Trước khi tổ sư gia bế quan đã nói rất rõ ràng, người nọ bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Con bắt tay điều tra ở phương diện này đi, nghìn vạn lần không thể chậm trễ được. Người này là kẻ địch lớn nhất với chúng ta, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt hắn. Chờ đến khi hắn khôi phục lại thì sợ rằng không dễ dàng đối phó như vậy.
- Dạ sư phụ!
/339
|