Cách một bức mành, phòng trong Thịnh Bảo Hoa ngủ say sưa, gian ngoài Mộ Dung Vân Thiên cầm một quyển sách, nương ánh nến, chậm rãi lật giở. Quyển sách kia không phải gì khác, đúng là Thu Thủy Tập mà Khúc Thanh Thương đã trộm, lật đi lật lại mấy lần, Thu Thủy Tập kia nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một quyển sách dạy nấu ăn bình thường, căn bản không hề có chút ảo diệu nào bên trong.
“Đại hiệp… ưm…” Phòng trong, truyền ra tiếng nói mơ màng vô nghĩa của Thịnh bảo Hoa.
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên hơi hơi nhếch lên, dần dần, tâm tư không còn tập trung vào cuốn sách nữa, lại lật vài tờ, hắn nhét quyển sách xuống bên dưới đệm, đứng lên đi đến bên tấm mành, hơi do dự một chút, liền vén mành đi vào trong.
Trong phòng cũng không tối, có ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào tràn ngập phòng, cô gái trên giường nghiêng người hướng ra phía ngoài mà ngủ, không biết nằm mơ giấc mơ đẹp gì, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Hắc hắc, đại hiệp, đừng sợ ~ hắc hắc…” Ngây ngô cười hai tiếng, trong lúc ngủ mơ, cô gái than thở một câu, chuyển người lại.
Mộ Dung Vân Thiên vốn đang cả kinh, nghĩ rằng nàng tỉnh, thân thể hơi hơi cứng lại trong chốc lát, thấy nàng vẫn ngủ như chết, lúc này mới suy nghĩ xem khi nãy nàng đã nói gì, không nhịn được cười khẽ một tiếng, cô nhóc này không biết đang nằm mơ vớ vẩn gì đây.
“Thật là, ngủ cũng không thành thật.” Hắn than nhẹ một câu, sau đó đặt lại cánh tay đang thò ra ngoài của nàng vào chăn, lại thay nàng đắp lại chiếc chăn đang bị lôi kéo sắp rơi xuống đất.
Đúng lúc này, Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên cảm giác được gian ngoài có người, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, thuận tay điểm huyệt ngủ của Thịnh Bảo Hoa, sau đó vén rèm lên, bước ra ngoài.
“Tam công tử.” Đứng ở gian ngoài, là Khúc Thanh Thương.
“Đã trễ thế này, ngươi tới làm gì.” Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày.
“Vậy đã trễ thế này, người lại đang ở trong phòng Thịnh Bảo Hoa làm gì vậy?” Khúc Thanh Thương xoay người, thản nhiên nhìn hắn.
“Chuyện của ta, khi nào thì đến phiên ngươi tới hỏi?” Mộ Dung Vân Thiên nhướng mày nhìn nàng.
“Thanh Thương tự nhiên không dám vượt quá, chỉ là đại công tử đã nói, chuyện Phong Thương Thu Thủy vô cùng trọng đại, không được xảy ra sai lầm, ngày hôm qua nếu không phải tam công tử ngăn cản, Thanh Thương đã sớm giải quyết Thịnh Bảo Hoa, há lại để…”
“Giết người trong sơn trang của Võ Lâm minh chủ, Khúc cô nương thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn.” Mộ Dung Vân Thiên sắc mặt lạnh lùng, hắn xoay người lấy từ dưới đệm ra cuốn Thu Thủy Tập, “Cuốn Thu Thủy Tập này ta đã xem qua, chỉ là một quyển sách dạy nấu ăn bình thường, bất quá không biết Khúc cô nương có cao kiến gì khác không.” Nói xong, hắn đưa Thu Thủy Tập cho Khúc Thanh Thương, “Đã do cô trộm về, cô tự tay giao cho đại ca đi, tại hạ không dám chiếm công lao của cô, cô cũng không cần lúc nào cũng thay mặt đại ca tới dọa ta, ta đương nhiên biết rõ cô là người của đại ca.”
Khúc Thanh Thương mở to mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mộ Dung Vân Thiên, “Chàng lại coi ta là người như vậy sao ? Nếu ta thật sự muốn độc chiếm công lao, há lại đem Thu Thủy Tập giao cho chàng, chàng không rõ tâm ý của ta sao?”
“Đại ca luôn luôn coi trọng cô, sự tình sau này hẳn là cô cũng hiểu được, chuyện Thu Thủy Tập bị trộm trước khi diễn ra đại hội võ lâm đã khiến Vương Cảnh Ngôn có cảnh giác, lão hồ ly kia hẳn đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ tới khi chúng ta bước vào cái bẫy mà lão đã bố trí sẵn, nếu không cũng sẽ không lệnh cho Khâu Ngôn trấn thủ thông đạo vào Bạch Hồ sơn trang, tám phần là lão ta dùng chiêu hư mà thực, thực mà hư, Thu Thủy Tập này rất có thể là giả.” Mộ Dung Vân Thiên ném Thu Thủy Tập vào tay nàng, sau đó quay lưng lại không hề nhìn nàng nữa, “Thời điểm này cô không nên tới tìm ta, sắc trời đã tối, trở về đi.”
“Vì sao ta không thể tới tìm chàng, Thịnh Bảo Hoa lại có thể công khai kề cận chàng, cùng chàng chung sống một phòng?” Khúc Thanh Thương cắn môi, xiết chặt Thu Thủy Tập trong tay.
“Đi ra ngoài.” Không quay người, Mộ Dung Vân Thiên chỉ thản nhiên phun ra ba chữ.
Khúc Thanh Thương nắm chặt Thu Thủy Tập, xoay người quay đi, không ngờ lại đụng vào án thư, một cuộn tranh rơi xuống đất, nàng xoay người nhặt lên, vừa mở ra nhìn, sắc mặt vốn thập phần khó coi lại càng thêm khó coi.
Cô gái trong bức tranh đứng dưới tàng cây cười vui vẻ, nhưng trong mắt nàng, nụ cười kia lại đầy vẻ trào phúng.
“Roạt” một tiếng, Khúc Thanh Thương đã xé cuộn tranh kia thành hai nửa.
“Ngươi làm gì vậy.” Mộ Dung Vân Thiên xoay người, nhìn thấy cuộn tranh bị nàng xé làm hai, gắt gao nhíu mày.
“Chàng chớ quên mình là ai! Người Thịnh Bảo Hoa muốn tìm căn bản không phải là chàng!” Trong lúc hắn còn chưa kịp ngăn cản, Khúc Thanh Thương đã vo bức tranh vẽ Thịnh Bảo Hoa lại, châm vào ngọn nến, sau đó ném bức tranh xuống đất, xoay người đi ra cửa.
Mộ Dung Vân Thiên vội vàng cầm một cuốn sách trên án thư, dập lửa trên bức họa. Bỏ quyển sách trên tay xuống, hắn cúi người nhặt bức họa đã bị cháy chỉ còn một mảnh lên, lờ mờ chỉ còn nhận ra là mép váy của nàng, hắn yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, lại đưa mảnh họa kia vào ngọn lửa, nhìn nó bị thiêu thành tro tàn.
Đúng vậy, người nàng muốn tìm, căn bản không phải là hắn.
Khúc Thanh Thương đứng hồi lâu ở hành lang, tới tận khi ánh nến trong phòng Mộ Dung Vân Thiên đã tắt, nàng mới xoay người rời đi. Bức họa kia, khiến nàng động sát ý.
“Đại hiệp… ưm…” Phòng trong, truyền ra tiếng nói mơ màng vô nghĩa của Thịnh bảo Hoa.
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thiên hơi hơi nhếch lên, dần dần, tâm tư không còn tập trung vào cuốn sách nữa, lại lật vài tờ, hắn nhét quyển sách xuống bên dưới đệm, đứng lên đi đến bên tấm mành, hơi do dự một chút, liền vén mành đi vào trong.
Trong phòng cũng không tối, có ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào tràn ngập phòng, cô gái trên giường nghiêng người hướng ra phía ngoài mà ngủ, không biết nằm mơ giấc mơ đẹp gì, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Hắc hắc, đại hiệp, đừng sợ ~ hắc hắc…” Ngây ngô cười hai tiếng, trong lúc ngủ mơ, cô gái than thở một câu, chuyển người lại.
Mộ Dung Vân Thiên vốn đang cả kinh, nghĩ rằng nàng tỉnh, thân thể hơi hơi cứng lại trong chốc lát, thấy nàng vẫn ngủ như chết, lúc này mới suy nghĩ xem khi nãy nàng đã nói gì, không nhịn được cười khẽ một tiếng, cô nhóc này không biết đang nằm mơ vớ vẩn gì đây.
“Thật là, ngủ cũng không thành thật.” Hắn than nhẹ một câu, sau đó đặt lại cánh tay đang thò ra ngoài của nàng vào chăn, lại thay nàng đắp lại chiếc chăn đang bị lôi kéo sắp rơi xuống đất.
Đúng lúc này, Mộ Dung Vân Thiên bỗng nhiên cảm giác được gian ngoài có người, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị, thuận tay điểm huyệt ngủ của Thịnh Bảo Hoa, sau đó vén rèm lên, bước ra ngoài.
“Tam công tử.” Đứng ở gian ngoài, là Khúc Thanh Thương.
“Đã trễ thế này, ngươi tới làm gì.” Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày.
“Vậy đã trễ thế này, người lại đang ở trong phòng Thịnh Bảo Hoa làm gì vậy?” Khúc Thanh Thương xoay người, thản nhiên nhìn hắn.
“Chuyện của ta, khi nào thì đến phiên ngươi tới hỏi?” Mộ Dung Vân Thiên nhướng mày nhìn nàng.
“Thanh Thương tự nhiên không dám vượt quá, chỉ là đại công tử đã nói, chuyện Phong Thương Thu Thủy vô cùng trọng đại, không được xảy ra sai lầm, ngày hôm qua nếu không phải tam công tử ngăn cản, Thanh Thương đã sớm giải quyết Thịnh Bảo Hoa, há lại để…”
“Giết người trong sơn trang của Võ Lâm minh chủ, Khúc cô nương thật sự là kẻ tài cao gan cũng lớn.” Mộ Dung Vân Thiên sắc mặt lạnh lùng, hắn xoay người lấy từ dưới đệm ra cuốn Thu Thủy Tập, “Cuốn Thu Thủy Tập này ta đã xem qua, chỉ là một quyển sách dạy nấu ăn bình thường, bất quá không biết Khúc cô nương có cao kiến gì khác không.” Nói xong, hắn đưa Thu Thủy Tập cho Khúc Thanh Thương, “Đã do cô trộm về, cô tự tay giao cho đại ca đi, tại hạ không dám chiếm công lao của cô, cô cũng không cần lúc nào cũng thay mặt đại ca tới dọa ta, ta đương nhiên biết rõ cô là người của đại ca.”
Khúc Thanh Thương mở to mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Mộ Dung Vân Thiên, “Chàng lại coi ta là người như vậy sao ? Nếu ta thật sự muốn độc chiếm công lao, há lại đem Thu Thủy Tập giao cho chàng, chàng không rõ tâm ý của ta sao?”
“Đại ca luôn luôn coi trọng cô, sự tình sau này hẳn là cô cũng hiểu được, chuyện Thu Thủy Tập bị trộm trước khi diễn ra đại hội võ lâm đã khiến Vương Cảnh Ngôn có cảnh giác, lão hồ ly kia hẳn đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ tới khi chúng ta bước vào cái bẫy mà lão đã bố trí sẵn, nếu không cũng sẽ không lệnh cho Khâu Ngôn trấn thủ thông đạo vào Bạch Hồ sơn trang, tám phần là lão ta dùng chiêu hư mà thực, thực mà hư, Thu Thủy Tập này rất có thể là giả.” Mộ Dung Vân Thiên ném Thu Thủy Tập vào tay nàng, sau đó quay lưng lại không hề nhìn nàng nữa, “Thời điểm này cô không nên tới tìm ta, sắc trời đã tối, trở về đi.”
“Vì sao ta không thể tới tìm chàng, Thịnh Bảo Hoa lại có thể công khai kề cận chàng, cùng chàng chung sống một phòng?” Khúc Thanh Thương cắn môi, xiết chặt Thu Thủy Tập trong tay.
“Đi ra ngoài.” Không quay người, Mộ Dung Vân Thiên chỉ thản nhiên phun ra ba chữ.
Khúc Thanh Thương nắm chặt Thu Thủy Tập, xoay người quay đi, không ngờ lại đụng vào án thư, một cuộn tranh rơi xuống đất, nàng xoay người nhặt lên, vừa mở ra nhìn, sắc mặt vốn thập phần khó coi lại càng thêm khó coi.
Cô gái trong bức tranh đứng dưới tàng cây cười vui vẻ, nhưng trong mắt nàng, nụ cười kia lại đầy vẻ trào phúng.
“Roạt” một tiếng, Khúc Thanh Thương đã xé cuộn tranh kia thành hai nửa.
“Ngươi làm gì vậy.” Mộ Dung Vân Thiên xoay người, nhìn thấy cuộn tranh bị nàng xé làm hai, gắt gao nhíu mày.
“Chàng chớ quên mình là ai! Người Thịnh Bảo Hoa muốn tìm căn bản không phải là chàng!” Trong lúc hắn còn chưa kịp ngăn cản, Khúc Thanh Thương đã vo bức tranh vẽ Thịnh Bảo Hoa lại, châm vào ngọn nến, sau đó ném bức tranh xuống đất, xoay người đi ra cửa.
Mộ Dung Vân Thiên vội vàng cầm một cuốn sách trên án thư, dập lửa trên bức họa. Bỏ quyển sách trên tay xuống, hắn cúi người nhặt bức họa đã bị cháy chỉ còn một mảnh lên, lờ mờ chỉ còn nhận ra là mép váy của nàng, hắn yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, lại đưa mảnh họa kia vào ngọn lửa, nhìn nó bị thiêu thành tro tàn.
Đúng vậy, người nàng muốn tìm, căn bản không phải là hắn.
Khúc Thanh Thương đứng hồi lâu ở hành lang, tới tận khi ánh nến trong phòng Mộ Dung Vân Thiên đã tắt, nàng mới xoay người rời đi. Bức họa kia, khiến nàng động sát ý.
/48
|