Thịnh Bảo Hoa nở một nụ cười tưởng như thoải mái, kỳ thật so với khóc còn khó coi hơn.
Còn gì bi thảm hơn là bị áp trại tướng công mà mình tự chọn xem là người chết mà hủy thi diệt tích? Thế nhưng chuyện bị thảm hơn cũng đã xảy ra với nàng. Nàng chẳng những bị hủy thi, mà cho dù đã bị coi như chết rồi, hắn lại còn cho phép Khúc Thanh Thương đổ lên đầu nàng một cái tội danh oan ức như vậy, khiến nàng cho dù ‘chết’cũng không được ‘chết’ yên ổn!
Đang căm giận nghĩ, chợt nghe một loạt tiếng động kỳ quái ‘ục ục ục ục’, Thịnh Bảo Hoa sửng sốt, nhìn về phía phát ra tiếng động… Bụng của Quý Ngọc Anh.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Quý Ngọc Anh ho nhẹ một tiếng, hơi quay mặt đi, gương mặt hiện lên sắc đỏ ửng khả nghi.
Ngày hôm qua nhận được bồ câu đưa tin, hắn lập tức dầm sương giãi gió, ngựa không dừng vó đuổi tới Duyệt Lai khách sạn, cũng chưa kịp ăn gì hết.
Vì thế đoàn người lại trở lại tiền viện, Tài Như Mệnh phân phó Vượng Tài cùng Lai Phúc thu xếp một bàn đồ ăn.
Tần La Y kéo Thịnh Bảo Hoa ngồi xuống, tiếp tục bức cung, “Muội còn chưa nói cho ta biết vì sao lúc ở Bạch Hồ sơn trang lại bỏ đi mà không nói một lời đâu.”
“Ách, không phải tỷ nói muội bỏ trốn đó sao?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt.
“Mẹ nó, ai mà tin cái loại chuyện như thế chứ!” Tần La Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, hung hăng cốc đầu nàng, không nhịn được nói lời thô tục.
“Khụ.” Ngồi bên cạnh, Viên Mộ ho nhẹ.
Tần La Y lúc này mới bớt gay gắt, trề miệng, lại nói, “Ai thèm tin cái loại chuyện đó chứ!”
“Tần tỷ tỷ…” Thịnh Bảo Hoa ngẩn ngơ nhìn nàng ấy, ánh mắt long lanh, trong lòng ấm áp, rốt cuộc không nhịn được nói, “Tỷ bị tỷ phu thu phục rồi, thực ngoan ngoãn phục tùng nha.”
… Tần La Y mắt lóe hung quang, vỗ mạnh đầu nàng một cái.
“Ôi…” Thịnh Bảo Hoa ôm đầu kêu rên.
Quý Ngọc Anh không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ ngồi ăn, Tài Như Mệnh thì kéo băng ghế ngồi một bên, cười híp mắt nhìn hai tiểu cô nương tranh cãi. Hai cô nương này lúc trước không phải là nhìn nhau không vừa mắt, bổ nhào vào như gà chọi sao, sao chỉ nháy mắt, tình cảm lại tốt như vậy chứ.
“Đừng có quanh co nói trái nói phải, rốt cuộc vì sao muội đi mà không từ biệt, ít nhất muội cũng phải nói với ta một câu chứ, muội có biết ta lo lắng cho muội thế nào hay không hả! Minh Chủ vừa bỏ lệnh cấm ra vào, ta lập tức rời trang đi tìm muội ngay đấy!” Tần La Y tức giận kêu to.
“Ồ.” Thịnh Bảo Hoa chớp chớp cặp mắt long lanh, “Bởi vì người ta nhớ Tia Chớp mà.”
Nghe vậy, Quý Ngọc Anh bị nghẹn một chút, nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm canh.
“Cái gì?” Tần La Y không hiểu.
“Muội cảm thấy Tia Chớp còn tốt hơn tướng công, bỗng nhiên rất là nhớ nó cho nên quay lại đón nó.” Thịnh Bảo Hoa mắt cũng không chớp ăn nói lung tung.
“Tia Chớp… ?”
“Vật cưỡi của muội, chính là con lừa béo kia.” Nhắc tới con lừa béo, Thịnh Bảo Hoa oán trách liếc nhìn Tài Như Mệnh một cái.
Tài Như Mệnh nhìn nàng, bí hiểm cười, nửa tháng trời mà tiểu cô nương này đã trải qua tuyệt đối không đơn giản mà nói bâng quơ như vậy là xong, Tần La Y chắc chắn sẽ không tin lời nói dối trắng trợn đó.
“Ồ, thì ra là vậy à. Vậy muội cũng nên nói với ta một tiếng chứ!” Tần La Y gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Nghe vậy, Tài Như Mệnh thiếu chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống. Như thế mà nàng ta cũng có thể tin? Tin được?
A, hắn sai rồi, hắn thật sự sai lầm rồi, hắn lại trông mặt mà bắt hình dong, dây thần kinh của Thịnh Bảo Hoa một chút cũng không thô, thần kinh thô rõ ràng là vị thiên kim đại tiểu thư của Tần Phủ này nha!
Viên Mộ cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
“Cho nên mới nói, chọn tướng công nhất định phải cảnh giác cao độ, không cần phải là kẻ dễ nhìn, phải tìm người lương thiện, chọn một nam nhân đẹp trai mà không dùng được, còn chẳng bằng một con lừa.” Tần La Y gật gật đầu tổng kết.
Xin người… Sát nhân đao Viên Mộ mà cũng được coi là hạng người lương thiện sao? Được rồi được rồi, tình nhân trong mắt người ta hóa Tây Thi, cho dù thế nào đi nữa thì trong mắt Tần La Y, hắn cũng trở thành kẻ lương thiện hết!
Đáng thương Quý Ngọc Anh cười phát sặc …
Bàn tính vàng trong tay Tài Như Mệnh cũng rơi xuống đất.
Viên Mộ tiếp tục ho nhẹ.
“Vâng vâng, đúng là như vậy đấy.” Thịnh Bảo Hoa tỏ vẻ như gặp đúng tri kỷ, gật đầu như giã tỏi, sau đó cười hì hì tựa vào người Tần La Y làm nũng, “Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ, muội thật hâm mộ tỷ nha ~ “
Đúng vậy, nàng thật sự rất hâm mộ Tần La Y.
Thịnh Bảo Hoa vẫn nhớ rõ ngày đó, nàng ngồi trên cây, nghe lén thấy Tần La Y tỏ tình với Viên Mộ.
Khi đó, Viên Mộ nói, nàng ấy là đại tiểu thư của Tần Phủ, phải gả cho người môn đăng hộ đối. Hắn nói, Mộ Dung Tam công tử Mộ Dung Vân Thiên, Long Ngâm kiếm Quý Ngọc Anh, Tử Ngọc các Mai Ngạo Hàn, cho dù là người nào, luận gia thế, luận võ công, luận tướng mạo, đều hơn Viên Mộ hắn.
Mà Tần La Y, câu trả lời của nàng ấy lại mạnh mẽ như đinh đóng cột.
Nàng ấy nói, nhưng bọn họ đều không phải là Viên Mộ.
Nàng ấy nói, người nàng ấy thích, tên là Viên Mộ, trên mặt có sẹo, không có gia thế hiển hách, võ công cũng không phải là thiên hạ vô địch, nhưng người đó, sẽ ở bên nàng ấy một tấc không rời khi mà nàng ấy đau lòng muốn chết lúc mẫu thân qua đời, người ấy sẽ ở bên không ngừng nghỉ chăm sóc nàng ấy lúc nàng ấy sinh bệnh.
Nàng ấy nói, chỉ có hắn mới bao dung, nhường nhịn, vĩnh viễn cũng sẽ không để lại một mình nàng ấy trên đời.
Tần La Y là cô gái thông tuệ nhất, dũng cảm nhất, cũng may mắn nhất. Nói nàng ấy thông tuệ, bởi vì nàng ấy lựa chọn đúng người; nói nàng ấy dũng cảm, bởi vì nàng ấy dám vứt bỏ tất cả theo hắn lưu lạc giang hồ; nói nàng ấy may mắn, bởi vì người mà nàng ấy lựa chọn cũng là người một lòng chờ đợi nàng ấy.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo, muội làm sao vậy?” Thấy Thịnh Bảo Hoa nhìn chính mình mà ngẩn người, Tần La Y vỗ nhẹ nhẹ má nàng.
Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, tựa trong lòng Tần La Y không đứng dậy.
Thịnh Bảo Hoa suy nghĩ, nàng cũng lựa chọn người mình muốn, nàng cũng vứt bỏ tất cả, lưu lạc giang hồ để tìm người đó, nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không phải là kẻ may mắn, bởi vì người mà nàng lựa chọn, lại không thật lòng chờ đợi nàng.
Luôn luôn lừa dối, lừa dối.
Đến cuối cùng, rốt cục vứt bỏ nàng.
Thịnh Bảo Hoa ôm Tần La Y, nghĩ lại mà có chút sợ.
Nếu không may, có phải nàng thật sự đã chết rồi? Nàng bị chính người mình thích hủy thi, không được nhập thổ an lành, suốt ngày trôi theo dòng nước, không thể quy y, chỉ có thể trở thành thức ăn cho đám tôm cá trong sông.
Mà sau khi nàng chết, còn gánh cái tội đánh cắp Thu Thủy Tập.
Phụ thân của nàng, Hồ Tử thúc thúc của nàng, toàn bộ những thúc thúc bá bá, a di ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại vốn yêu thương nàng, sẽ vĩnh viễn mất tin tức về nàng.
Sau đó… Cả cuộc đời nàng cứ thế trôi vào quên lãng?
Chỉ là yêu một người mà thôi, lại phải nhận lấy kết cục như vậy sao?
“Quý đại hiệp, ta tạm thời không trở về nhà.” Thịnh Bảo Hoa quay đầu, nhìn về phía Quý Ngọc Anh.
“Vì sao?” Quý Ngọc Anh nhíu mày, lập tức lại giãn ra, “Nếu như là vì chuyện Thu Thủy Tập, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng, tất cả đã có ta.”
“Cảm ơn, nhưng phụ thân đã dạy ta làm người cần đến nơi đến chốn, ta không thể vứt lại tàn cục như vậy chờ huynh thu dọn giúp được, tuy rằng phụ thân nhờ huynh tới tìm ta, nhưng ta muốn tự mình giải quyết những chuyện này.” Thịnh Bảo Hoa nhếch miệng cười, cười đến thập phần hiểu lòng người, trong lúc vui vẻ quật cường lại lộ ra vài phần yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc một phen.
Nụ cười quật cường lại yếu ớt đáng thương này của Thịnh Bảo Hoa hiển nhiên vô cùng hiệu quả, Tần La Y vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, thở dài một tiếng.
Quý Ngọc Anh khóe miệng co quắp, hắn có thể khẳng định, xác định, nhận định chắc chắn, nguyên nhân mà nàng ở lại tuyệt đối không quang minh chính đại như nàng nói. Nàng nhất định là bởi vì bị thua thiệt, cảm thấy khó mà nuốt trôi cục tức này, muốn tự tay trả thù, đòi lại công đạo mà thôi.
Đúng như suy nghĩ của Quý Ngọc Anh, Thịnh Bảo Hoa lúc này tựa trong lòng Tần La Y, đang nghiến răng nghiến lợi, xoa tay, hận một nỗi Khúc Thanh Thương lúc này lại không ở trước mặt nàng. Nàng vốn định cứ như vậy quay về Phi Thiên trại, khiến cho Mộ Dung Vân Thiên tưởng rằng mình đã chết mà quên đi, dù sao lúc ấy cũng là do nàng tình nguyện bám lấy hắn, hơn nữa hắn… Dù sao cũng là người mà nàng từng thích, nàng không muốn kết thúc quá khó coi, nàng không muốn vốn từng có tình cảm tốt đẹp, cuối cùng lại trở mặt như vậy.
Cho dù, cái gọi là tình cảm tốt đẹp kia cũng chỉ là do một mình nàng đơn phương tình nguyện.
Nhưng mà bây giờ, người ta đã đạp tới đỉnh đầu nàng rồi, cho dù nàng đã chết thật, chỉ sợ lúc này cũng tức tới mức xác chết vùng dậy!
Đừng hỏi vì sao Quý Ngọc Anh lại hiểu rõ bản tính của Thịnh Bảo Hoa như vậy, đó tuyệt đối là kết quả đúc rút được từ bao kinh nghiệm xương máu của hắn…
Quý Ngọc Anh trước đây, bởi vì thân thể yếu ớt, bị lão cha vô phép tắc ném vào Phi Thiên trại, nói một cách dễ nghe là để rèn luyện thân thể, kết quả là hắn đã ở Bảo Vân sơn hai năm.
Sau đó, hắn quen biết con gái bảo bối của trại chủ Thịnh Phi Thiên là Thịnh Bảo Hoa.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Thịnh Bảo Hoa được Thịnh Phi Thiên ôm trong lòng, dáng vẻ nhút nhát, cặp mắt đen lúng liếng, còn long lanh nước, hết sức xinh đẹp đáng yêu.
“Bảo Bảo đừng sợ, sau này tiểu ca ca này sẽ cùng chơi với con có được không?” Thịnh Phi Thiên to lớn lưng hùm hàm én, để râu quai nón nhỏ nhẹ nói với tiểu cô nương trong lòng, dường như sợ nói to một chút cũng khiến nàng bị thổi bay mất.
“Vâng.” Tiểu cô nương nhút nhát gật đầu, giống như một con thỏ dễ bị kinh sợ.
Khi đó Quý Ngọc Anh đã nghe nói qua về tiểu cô nương này, nghe nói từ nhỏ bị tên buôn người bắt cóc, vừa mới tìm được trở về, lúc này thấy nàng sợ sệt như con thỏ nhỏ, lại gọi mình là “Tiểu ca ca”, trong lòng tự nhiên là mười hai vạn phần thương tiếc.
Kết quả… Thịnh Phi Thiên vừa bước chân đi, lúc hắn xoay người nhìn lại, con thỏ nhút nhát đã hóa thân thành tiểu bá vương gương nanh múa vuốt.
“Ê, gọi tỷ tỷ.” Nàng chìa bàn tay nhỏ bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn.
“… Ta lớn hơn muội.” Quý Ngọc Anh đáng thương ngây ngốc tại chỗ.
“Thế thì sao, gọi tỷ tỷ.” Nhéo mặt hắn, Thịnh Bảo Hoa lộ ra một nụ cười tự cho là vừa xấu xa vừa uy vũ.
“…” Quý Ngọc Anh quay đầu, kiên trì bảo vệ tôn nghiêm tiểu ca ca của mình.
“Được rồi, ngươi sinh tháng mấy?” Thấy hắn không thỏa hiệp, Thịnh Bảo Hoa lắc lắc đầu nhỏ, hỏi.
“Tháng năm.”
“Ta sinh tháng sáu nha! Xem đi xem đi, so với ngươi lớn hơn đi.” Thịnh Bảo Hoa đắc ý, “Mau mau, gọi tỷ tỷ.”
“… Tỷ tỷ.”
Thật lâu thật lâu sau, Quý Ngọc Anh mới biết mình bị lừa, hơn nữa bị lừa thực thảm, không nói tới việc so tuổi phải so về năm chứ không phải tháng, mà cho dù có so về tháng thì sinh tháng năm cũng phải lớn hơn sinh tháng sáu nha! Huống chi, về sau hắn mới biết được, Thịnh Bảo Hoa hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không phải là sinh vào tháng sáu, con nhóc đó chỉ nói thế để lừa hắn! Nàng muốn lừa thì lừa đi, nhưng mà cũng phải lừa một cách có thành ý chứ, nói là tháng tư cũng được chứ sao, thế mà lại nói là tháng sáu! Bất hạnh hơn chính là, khi đó hắn lại ngu ngốc cho rằng sinh tháng sáu thì lớn hơn sinh tháng năm thật!
Nếu các ngươi nghĩ rằng đây là chuyện bất hạnh nhất, vậy chính là các ngươi đã coi khinh Thịnh Bảo Hoa rồi, chuyện bất hạnh nhất chính là… Quý Ngọc Anh đi tìm Thịnh Bảo Hoa tính sổ, kết quả…
Thịnh Bảo Hoa mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, nước mắt ‘tách tách’ chảy xuống.
“Ngươi… Ngươi khóc cái gì…” Quý Ngọc Anh há hốc mồm, kẻ bị bắt nạt rõ ràng chính là hắn nha.
“Người ta từ nhỏ đã bị tên buôn người bắt cóc, thật vất vả mới trở về được với phụ thân, nhưng mà lại không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, ngay cả mình sinh tháng mấy cũng không biết… Ô ô ô… Người ta đã đáng thương như vậy, ngươi còn… Ô ô ô…” Thịnh Bảo Hoa khóc đến thê thảm vô cùng, vừa khóc vừa nấc lên án hắn, sụt sùi không ngừng.
Quý Ngọc Anh ngây ngốc tại chỗ, nhìn con nhóc kia khóc tức tưởi tèm lem nước mắt nước mũi, khóc đến phát nghẹn, Quý Ngọc Anh cảm thấy sống mũi mình cũng cay cay, cảm thấy mình thật sự là tội ác tày trời, lập tức thành thực gọi nàng là tỷ tỷ…
Nào biết từ sau khi Thịnh Bảo Hoa vinh dự trở thành tỷ tỷ, Quý Ngọc Anh liền tiến vào vực sâu hắc ám, suốt hai năm, đây tuyệt đối là một thời kỳ lịch sử đẫm máu và nước mắt, thế cho nên để lại bóng ma tâm lý, tới lúc nghe nói sẽ kết hôn với nàng, hắn sợ tới mức lập tức chuồn mất …
Cũng may hắn ở Bảo Vân sơn hai năm, cũng coi như học được không ít thứ. Thịnh Phi Thiên nhìn bề ngoài giống như một hán tử thô lỗ, nhưng thật ra lại là một kẻ giấu tài, hai năm sau, Thịnh Phi Thiên liền giới thiệu hắn cho một lão béo, để hắn bái lão béo kia làm sư phụ, nói là cho hắn luyện võ công của lão béo kia thích hợp hơn.
Đương nhiên, cái lão béo kia chính là Vương Cảnh Ngôn.
Chờ tới khi hắn biết Vương Cảnh Ngôn chính là Võ Lâm minh chủ, hắn đã bị lão béo kia sai việc chạy khắp nơi rồi.
Ừ, đây tuyệt đối là một thời kỳ lịch sử thấm đẫm máu và nước mắt khác.
Từ nhỏ đã bị lão cha Huyện thái gia vô lương ức hiếp, lại bị ném vào Phi Thiên trại chịu sự độc hại của tiểu ác ma Thịnh Bảo Hoa, cuối cùng lại bị lão già nham hiểm Vương Cảnh Ngôn tàn phá…
Quá trình phát triển của Quý Ngọc Anh chính là một bộ huyết lệ sử chịu đựng sự ức hiếp chà đạp a, hiện tại mọi người biết vì sao chủ nhân Long Ngâm kiếm luôn đeo một bộ mặt than rồi chứ…
Nhưng mà, cho dù như vậy, Quý Ngọc Anh vẫn vô cùng tin tưởng chuyện Thu Thủy Tập bị mất trộm tuyệt đối không liên quan tới Thịnh Bảo Hoa, bởi vì nàng là Thịnh Bảo Hoa của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại a, cho dù không tin tưởng vào nhân phẩm của nàng, hắn cũng phải tin tưởng vào nhân phẩm của vị ‘ nửa sư phụ’ Thịnh Phi Thiên chứ?
“Cô định làm thế nào?” Kéo suy nghĩ từ ký ức xa xôi trở về, Quý Ngọc Anh đặt chén đũa trong tay xuống, nhìn Thịnh Bảo Hoa.
“Tất nhiên là muốn tới Mộ Dung phủ một chút.” Thịnh Bảo Hoa ngồi thẳng người, “Có mấy lời, không đối chất với nhau làm sao rõ được, cũng không thể để cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân kia cứ một mình độc thoại như vậy được.”
Nàng bỗng nhiên thực chờ mong không biết phản ứng của Khúc Thanh Thương khi thấy kẻ mà ả tự tay hạ độc chết lại vẫn còn sống sờ sờ trước mắt sẽ như thế nào, không biết có bị dọa đến hoa dung thất sắc hay không đây?
“Ta đi cùng muội!” Tần La Y nắm chặt Thanh La kiếm, mặt đầy căm phẫn.
Tần La Y muốn đi, Viên Mộ tất nhiên cũng nhất định phải đi.
“Ta cũng đi.” Quý Ngọc Anh thản nhiên nói, tuy rằng hiểu rõ tâm tư Thịnh Bảo Hoa, nhưng hắn cũng không muốn ngăn cản nàng, bởi vì nàng nhất định đã bị tổn thương nặng nề.
“Hả?” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn, Viên Mộ đi nàng không thấy lạ, nhưng cái khối mặt băng Quý Ngọc Anh cũng đi cùng thì nàng có chút ngoài ý muốn.
“Mộ Dung phủ không đơn giản, ta đã được Thịnh trại chủ nhờ vả, tất nhiên phải bảo vệ cô cho tốt.” Quý Ngọc Anh tiếp tục nói dối.
Tuy rằng nàng không chịu nói nửa tháng này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết nàng nhất định đã bị tổn thương nặng nề, hơn nữa chuyện này khẳng định có liên quan tới Mộ Dung Vân Thiên cùng Khúc Thanh Thương.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có tới Mộ Dung phủ mới có thể hiểu được, nhưng để nàng một mình tới đó, Quý Ngọc Anh lo lắng không yên, chi bằng đi cùng nàng một chuyến.
Còn gì bi thảm hơn là bị áp trại tướng công mà mình tự chọn xem là người chết mà hủy thi diệt tích? Thế nhưng chuyện bị thảm hơn cũng đã xảy ra với nàng. Nàng chẳng những bị hủy thi, mà cho dù đã bị coi như chết rồi, hắn lại còn cho phép Khúc Thanh Thương đổ lên đầu nàng một cái tội danh oan ức như vậy, khiến nàng cho dù ‘chết’cũng không được ‘chết’ yên ổn!
Đang căm giận nghĩ, chợt nghe một loạt tiếng động kỳ quái ‘ục ục ục ục’, Thịnh Bảo Hoa sửng sốt, nhìn về phía phát ra tiếng động… Bụng của Quý Ngọc Anh.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Quý Ngọc Anh ho nhẹ một tiếng, hơi quay mặt đi, gương mặt hiện lên sắc đỏ ửng khả nghi.
Ngày hôm qua nhận được bồ câu đưa tin, hắn lập tức dầm sương giãi gió, ngựa không dừng vó đuổi tới Duyệt Lai khách sạn, cũng chưa kịp ăn gì hết.
Vì thế đoàn người lại trở lại tiền viện, Tài Như Mệnh phân phó Vượng Tài cùng Lai Phúc thu xếp một bàn đồ ăn.
Tần La Y kéo Thịnh Bảo Hoa ngồi xuống, tiếp tục bức cung, “Muội còn chưa nói cho ta biết vì sao lúc ở Bạch Hồ sơn trang lại bỏ đi mà không nói một lời đâu.”
“Ách, không phải tỷ nói muội bỏ trốn đó sao?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt.
“Mẹ nó, ai mà tin cái loại chuyện như thế chứ!” Tần La Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, hung hăng cốc đầu nàng, không nhịn được nói lời thô tục.
“Khụ.” Ngồi bên cạnh, Viên Mộ ho nhẹ.
Tần La Y lúc này mới bớt gay gắt, trề miệng, lại nói, “Ai thèm tin cái loại chuyện đó chứ!”
“Tần tỷ tỷ…” Thịnh Bảo Hoa ngẩn ngơ nhìn nàng ấy, ánh mắt long lanh, trong lòng ấm áp, rốt cuộc không nhịn được nói, “Tỷ bị tỷ phu thu phục rồi, thực ngoan ngoãn phục tùng nha.”
… Tần La Y mắt lóe hung quang, vỗ mạnh đầu nàng một cái.
“Ôi…” Thịnh Bảo Hoa ôm đầu kêu rên.
Quý Ngọc Anh không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ ngồi ăn, Tài Như Mệnh thì kéo băng ghế ngồi một bên, cười híp mắt nhìn hai tiểu cô nương tranh cãi. Hai cô nương này lúc trước không phải là nhìn nhau không vừa mắt, bổ nhào vào như gà chọi sao, sao chỉ nháy mắt, tình cảm lại tốt như vậy chứ.
“Đừng có quanh co nói trái nói phải, rốt cuộc vì sao muội đi mà không từ biệt, ít nhất muội cũng phải nói với ta một câu chứ, muội có biết ta lo lắng cho muội thế nào hay không hả! Minh Chủ vừa bỏ lệnh cấm ra vào, ta lập tức rời trang đi tìm muội ngay đấy!” Tần La Y tức giận kêu to.
“Ồ.” Thịnh Bảo Hoa chớp chớp cặp mắt long lanh, “Bởi vì người ta nhớ Tia Chớp mà.”
Nghe vậy, Quý Ngọc Anh bị nghẹn một chút, nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm canh.
“Cái gì?” Tần La Y không hiểu.
“Muội cảm thấy Tia Chớp còn tốt hơn tướng công, bỗng nhiên rất là nhớ nó cho nên quay lại đón nó.” Thịnh Bảo Hoa mắt cũng không chớp ăn nói lung tung.
“Tia Chớp… ?”
“Vật cưỡi của muội, chính là con lừa béo kia.” Nhắc tới con lừa béo, Thịnh Bảo Hoa oán trách liếc nhìn Tài Như Mệnh một cái.
Tài Như Mệnh nhìn nàng, bí hiểm cười, nửa tháng trời mà tiểu cô nương này đã trải qua tuyệt đối không đơn giản mà nói bâng quơ như vậy là xong, Tần La Y chắc chắn sẽ không tin lời nói dối trắng trợn đó.
“Ồ, thì ra là vậy à. Vậy muội cũng nên nói với ta một tiếng chứ!” Tần La Y gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Nghe vậy, Tài Như Mệnh thiếu chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống. Như thế mà nàng ta cũng có thể tin? Tin được?
A, hắn sai rồi, hắn thật sự sai lầm rồi, hắn lại trông mặt mà bắt hình dong, dây thần kinh của Thịnh Bảo Hoa một chút cũng không thô, thần kinh thô rõ ràng là vị thiên kim đại tiểu thư của Tần Phủ này nha!
Viên Mộ cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
“Cho nên mới nói, chọn tướng công nhất định phải cảnh giác cao độ, không cần phải là kẻ dễ nhìn, phải tìm người lương thiện, chọn một nam nhân đẹp trai mà không dùng được, còn chẳng bằng một con lừa.” Tần La Y gật gật đầu tổng kết.
Xin người… Sát nhân đao Viên Mộ mà cũng được coi là hạng người lương thiện sao? Được rồi được rồi, tình nhân trong mắt người ta hóa Tây Thi, cho dù thế nào đi nữa thì trong mắt Tần La Y, hắn cũng trở thành kẻ lương thiện hết!
Đáng thương Quý Ngọc Anh cười phát sặc …
Bàn tính vàng trong tay Tài Như Mệnh cũng rơi xuống đất.
Viên Mộ tiếp tục ho nhẹ.
“Vâng vâng, đúng là như vậy đấy.” Thịnh Bảo Hoa tỏ vẻ như gặp đúng tri kỷ, gật đầu như giã tỏi, sau đó cười hì hì tựa vào người Tần La Y làm nũng, “Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ, muội thật hâm mộ tỷ nha ~ “
Đúng vậy, nàng thật sự rất hâm mộ Tần La Y.
Thịnh Bảo Hoa vẫn nhớ rõ ngày đó, nàng ngồi trên cây, nghe lén thấy Tần La Y tỏ tình với Viên Mộ.
Khi đó, Viên Mộ nói, nàng ấy là đại tiểu thư của Tần Phủ, phải gả cho người môn đăng hộ đối. Hắn nói, Mộ Dung Tam công tử Mộ Dung Vân Thiên, Long Ngâm kiếm Quý Ngọc Anh, Tử Ngọc các Mai Ngạo Hàn, cho dù là người nào, luận gia thế, luận võ công, luận tướng mạo, đều hơn Viên Mộ hắn.
Mà Tần La Y, câu trả lời của nàng ấy lại mạnh mẽ như đinh đóng cột.
Nàng ấy nói, nhưng bọn họ đều không phải là Viên Mộ.
Nàng ấy nói, người nàng ấy thích, tên là Viên Mộ, trên mặt có sẹo, không có gia thế hiển hách, võ công cũng không phải là thiên hạ vô địch, nhưng người đó, sẽ ở bên nàng ấy một tấc không rời khi mà nàng ấy đau lòng muốn chết lúc mẫu thân qua đời, người ấy sẽ ở bên không ngừng nghỉ chăm sóc nàng ấy lúc nàng ấy sinh bệnh.
Nàng ấy nói, chỉ có hắn mới bao dung, nhường nhịn, vĩnh viễn cũng sẽ không để lại một mình nàng ấy trên đời.
Tần La Y là cô gái thông tuệ nhất, dũng cảm nhất, cũng may mắn nhất. Nói nàng ấy thông tuệ, bởi vì nàng ấy lựa chọn đúng người; nói nàng ấy dũng cảm, bởi vì nàng ấy dám vứt bỏ tất cả theo hắn lưu lạc giang hồ; nói nàng ấy may mắn, bởi vì người mà nàng ấy lựa chọn cũng là người một lòng chờ đợi nàng ấy.
“Bảo Bảo, Bảo Bảo, muội làm sao vậy?” Thấy Thịnh Bảo Hoa nhìn chính mình mà ngẩn người, Tần La Y vỗ nhẹ nhẹ má nàng.
Thịnh Bảo Hoa lắc đầu, tựa trong lòng Tần La Y không đứng dậy.
Thịnh Bảo Hoa suy nghĩ, nàng cũng lựa chọn người mình muốn, nàng cũng vứt bỏ tất cả, lưu lạc giang hồ để tìm người đó, nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không phải là kẻ may mắn, bởi vì người mà nàng lựa chọn, lại không thật lòng chờ đợi nàng.
Luôn luôn lừa dối, lừa dối.
Đến cuối cùng, rốt cục vứt bỏ nàng.
Thịnh Bảo Hoa ôm Tần La Y, nghĩ lại mà có chút sợ.
Nếu không may, có phải nàng thật sự đã chết rồi? Nàng bị chính người mình thích hủy thi, không được nhập thổ an lành, suốt ngày trôi theo dòng nước, không thể quy y, chỉ có thể trở thành thức ăn cho đám tôm cá trong sông.
Mà sau khi nàng chết, còn gánh cái tội đánh cắp Thu Thủy Tập.
Phụ thân của nàng, Hồ Tử thúc thúc của nàng, toàn bộ những thúc thúc bá bá, a di ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại vốn yêu thương nàng, sẽ vĩnh viễn mất tin tức về nàng.
Sau đó… Cả cuộc đời nàng cứ thế trôi vào quên lãng?
Chỉ là yêu một người mà thôi, lại phải nhận lấy kết cục như vậy sao?
“Quý đại hiệp, ta tạm thời không trở về nhà.” Thịnh Bảo Hoa quay đầu, nhìn về phía Quý Ngọc Anh.
“Vì sao?” Quý Ngọc Anh nhíu mày, lập tức lại giãn ra, “Nếu như là vì chuyện Thu Thủy Tập, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng, tất cả đã có ta.”
“Cảm ơn, nhưng phụ thân đã dạy ta làm người cần đến nơi đến chốn, ta không thể vứt lại tàn cục như vậy chờ huynh thu dọn giúp được, tuy rằng phụ thân nhờ huynh tới tìm ta, nhưng ta muốn tự mình giải quyết những chuyện này.” Thịnh Bảo Hoa nhếch miệng cười, cười đến thập phần hiểu lòng người, trong lúc vui vẻ quật cường lại lộ ra vài phần yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc một phen.
Nụ cười quật cường lại yếu ớt đáng thương này của Thịnh Bảo Hoa hiển nhiên vô cùng hiệu quả, Tần La Y vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng, thở dài một tiếng.
Quý Ngọc Anh khóe miệng co quắp, hắn có thể khẳng định, xác định, nhận định chắc chắn, nguyên nhân mà nàng ở lại tuyệt đối không quang minh chính đại như nàng nói. Nàng nhất định là bởi vì bị thua thiệt, cảm thấy khó mà nuốt trôi cục tức này, muốn tự tay trả thù, đòi lại công đạo mà thôi.
Đúng như suy nghĩ của Quý Ngọc Anh, Thịnh Bảo Hoa lúc này tựa trong lòng Tần La Y, đang nghiến răng nghiến lợi, xoa tay, hận một nỗi Khúc Thanh Thương lúc này lại không ở trước mặt nàng. Nàng vốn định cứ như vậy quay về Phi Thiên trại, khiến cho Mộ Dung Vân Thiên tưởng rằng mình đã chết mà quên đi, dù sao lúc ấy cũng là do nàng tình nguyện bám lấy hắn, hơn nữa hắn… Dù sao cũng là người mà nàng từng thích, nàng không muốn kết thúc quá khó coi, nàng không muốn vốn từng có tình cảm tốt đẹp, cuối cùng lại trở mặt như vậy.
Cho dù, cái gọi là tình cảm tốt đẹp kia cũng chỉ là do một mình nàng đơn phương tình nguyện.
Nhưng mà bây giờ, người ta đã đạp tới đỉnh đầu nàng rồi, cho dù nàng đã chết thật, chỉ sợ lúc này cũng tức tới mức xác chết vùng dậy!
Đừng hỏi vì sao Quý Ngọc Anh lại hiểu rõ bản tính của Thịnh Bảo Hoa như vậy, đó tuyệt đối là kết quả đúc rút được từ bao kinh nghiệm xương máu của hắn…
Quý Ngọc Anh trước đây, bởi vì thân thể yếu ớt, bị lão cha vô phép tắc ném vào Phi Thiên trại, nói một cách dễ nghe là để rèn luyện thân thể, kết quả là hắn đã ở Bảo Vân sơn hai năm.
Sau đó, hắn quen biết con gái bảo bối của trại chủ Thịnh Phi Thiên là Thịnh Bảo Hoa.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Thịnh Bảo Hoa được Thịnh Phi Thiên ôm trong lòng, dáng vẻ nhút nhát, cặp mắt đen lúng liếng, còn long lanh nước, hết sức xinh đẹp đáng yêu.
“Bảo Bảo đừng sợ, sau này tiểu ca ca này sẽ cùng chơi với con có được không?” Thịnh Phi Thiên to lớn lưng hùm hàm én, để râu quai nón nhỏ nhẹ nói với tiểu cô nương trong lòng, dường như sợ nói to một chút cũng khiến nàng bị thổi bay mất.
“Vâng.” Tiểu cô nương nhút nhát gật đầu, giống như một con thỏ dễ bị kinh sợ.
Khi đó Quý Ngọc Anh đã nghe nói qua về tiểu cô nương này, nghe nói từ nhỏ bị tên buôn người bắt cóc, vừa mới tìm được trở về, lúc này thấy nàng sợ sệt như con thỏ nhỏ, lại gọi mình là “Tiểu ca ca”, trong lòng tự nhiên là mười hai vạn phần thương tiếc.
Kết quả… Thịnh Phi Thiên vừa bước chân đi, lúc hắn xoay người nhìn lại, con thỏ nhút nhát đã hóa thân thành tiểu bá vương gương nanh múa vuốt.
“Ê, gọi tỷ tỷ.” Nàng chìa bàn tay nhỏ bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn.
“… Ta lớn hơn muội.” Quý Ngọc Anh đáng thương ngây ngốc tại chỗ.
“Thế thì sao, gọi tỷ tỷ.” Nhéo mặt hắn, Thịnh Bảo Hoa lộ ra một nụ cười tự cho là vừa xấu xa vừa uy vũ.
“…” Quý Ngọc Anh quay đầu, kiên trì bảo vệ tôn nghiêm tiểu ca ca của mình.
“Được rồi, ngươi sinh tháng mấy?” Thấy hắn không thỏa hiệp, Thịnh Bảo Hoa lắc lắc đầu nhỏ, hỏi.
“Tháng năm.”
“Ta sinh tháng sáu nha! Xem đi xem đi, so với ngươi lớn hơn đi.” Thịnh Bảo Hoa đắc ý, “Mau mau, gọi tỷ tỷ.”
“… Tỷ tỷ.”
Thật lâu thật lâu sau, Quý Ngọc Anh mới biết mình bị lừa, hơn nữa bị lừa thực thảm, không nói tới việc so tuổi phải so về năm chứ không phải tháng, mà cho dù có so về tháng thì sinh tháng năm cũng phải lớn hơn sinh tháng sáu nha! Huống chi, về sau hắn mới biết được, Thịnh Bảo Hoa hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không phải là sinh vào tháng sáu, con nhóc đó chỉ nói thế để lừa hắn! Nàng muốn lừa thì lừa đi, nhưng mà cũng phải lừa một cách có thành ý chứ, nói là tháng tư cũng được chứ sao, thế mà lại nói là tháng sáu! Bất hạnh hơn chính là, khi đó hắn lại ngu ngốc cho rằng sinh tháng sáu thì lớn hơn sinh tháng năm thật!
Nếu các ngươi nghĩ rằng đây là chuyện bất hạnh nhất, vậy chính là các ngươi đã coi khinh Thịnh Bảo Hoa rồi, chuyện bất hạnh nhất chính là… Quý Ngọc Anh đi tìm Thịnh Bảo Hoa tính sổ, kết quả…
Thịnh Bảo Hoa mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, nước mắt ‘tách tách’ chảy xuống.
“Ngươi… Ngươi khóc cái gì…” Quý Ngọc Anh há hốc mồm, kẻ bị bắt nạt rõ ràng chính là hắn nha.
“Người ta từ nhỏ đã bị tên buôn người bắt cóc, thật vất vả mới trở về được với phụ thân, nhưng mà lại không nhớ rõ mọi chuyện trước kia, ngay cả mình sinh tháng mấy cũng không biết… Ô ô ô… Người ta đã đáng thương như vậy, ngươi còn… Ô ô ô…” Thịnh Bảo Hoa khóc đến thê thảm vô cùng, vừa khóc vừa nấc lên án hắn, sụt sùi không ngừng.
Quý Ngọc Anh ngây ngốc tại chỗ, nhìn con nhóc kia khóc tức tưởi tèm lem nước mắt nước mũi, khóc đến phát nghẹn, Quý Ngọc Anh cảm thấy sống mũi mình cũng cay cay, cảm thấy mình thật sự là tội ác tày trời, lập tức thành thực gọi nàng là tỷ tỷ…
Nào biết từ sau khi Thịnh Bảo Hoa vinh dự trở thành tỷ tỷ, Quý Ngọc Anh liền tiến vào vực sâu hắc ám, suốt hai năm, đây tuyệt đối là một thời kỳ lịch sử đẫm máu và nước mắt, thế cho nên để lại bóng ma tâm lý, tới lúc nghe nói sẽ kết hôn với nàng, hắn sợ tới mức lập tức chuồn mất …
Cũng may hắn ở Bảo Vân sơn hai năm, cũng coi như học được không ít thứ. Thịnh Phi Thiên nhìn bề ngoài giống như một hán tử thô lỗ, nhưng thật ra lại là một kẻ giấu tài, hai năm sau, Thịnh Phi Thiên liền giới thiệu hắn cho một lão béo, để hắn bái lão béo kia làm sư phụ, nói là cho hắn luyện võ công của lão béo kia thích hợp hơn.
Đương nhiên, cái lão béo kia chính là Vương Cảnh Ngôn.
Chờ tới khi hắn biết Vương Cảnh Ngôn chính là Võ Lâm minh chủ, hắn đã bị lão béo kia sai việc chạy khắp nơi rồi.
Ừ, đây tuyệt đối là một thời kỳ lịch sử thấm đẫm máu và nước mắt khác.
Từ nhỏ đã bị lão cha Huyện thái gia vô lương ức hiếp, lại bị ném vào Phi Thiên trại chịu sự độc hại của tiểu ác ma Thịnh Bảo Hoa, cuối cùng lại bị lão già nham hiểm Vương Cảnh Ngôn tàn phá…
Quá trình phát triển của Quý Ngọc Anh chính là một bộ huyết lệ sử chịu đựng sự ức hiếp chà đạp a, hiện tại mọi người biết vì sao chủ nhân Long Ngâm kiếm luôn đeo một bộ mặt than rồi chứ…
Nhưng mà, cho dù như vậy, Quý Ngọc Anh vẫn vô cùng tin tưởng chuyện Thu Thủy Tập bị mất trộm tuyệt đối không liên quan tới Thịnh Bảo Hoa, bởi vì nàng là Thịnh Bảo Hoa của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại a, cho dù không tin tưởng vào nhân phẩm của nàng, hắn cũng phải tin tưởng vào nhân phẩm của vị ‘ nửa sư phụ’ Thịnh Phi Thiên chứ?
“Cô định làm thế nào?” Kéo suy nghĩ từ ký ức xa xôi trở về, Quý Ngọc Anh đặt chén đũa trong tay xuống, nhìn Thịnh Bảo Hoa.
“Tất nhiên là muốn tới Mộ Dung phủ một chút.” Thịnh Bảo Hoa ngồi thẳng người, “Có mấy lời, không đối chất với nhau làm sao rõ được, cũng không thể để cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân kia cứ một mình độc thoại như vậy được.”
Nàng bỗng nhiên thực chờ mong không biết phản ứng của Khúc Thanh Thương khi thấy kẻ mà ả tự tay hạ độc chết lại vẫn còn sống sờ sờ trước mắt sẽ như thế nào, không biết có bị dọa đến hoa dung thất sắc hay không đây?
“Ta đi cùng muội!” Tần La Y nắm chặt Thanh La kiếm, mặt đầy căm phẫn.
Tần La Y muốn đi, Viên Mộ tất nhiên cũng nhất định phải đi.
“Ta cũng đi.” Quý Ngọc Anh thản nhiên nói, tuy rằng hiểu rõ tâm tư Thịnh Bảo Hoa, nhưng hắn cũng không muốn ngăn cản nàng, bởi vì nàng nhất định đã bị tổn thương nặng nề.
“Hả?” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn, Viên Mộ đi nàng không thấy lạ, nhưng cái khối mặt băng Quý Ngọc Anh cũng đi cùng thì nàng có chút ngoài ý muốn.
“Mộ Dung phủ không đơn giản, ta đã được Thịnh trại chủ nhờ vả, tất nhiên phải bảo vệ cô cho tốt.” Quý Ngọc Anh tiếp tục nói dối.
Tuy rằng nàng không chịu nói nửa tháng này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết nàng nhất định đã bị tổn thương nặng nề, hơn nữa chuyện này khẳng định có liên quan tới Mộ Dung Vân Thiên cùng Khúc Thanh Thương.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có tới Mộ Dung phủ mới có thể hiểu được, nhưng để nàng một mình tới đó, Quý Ngọc Anh lo lắng không yên, chi bằng đi cùng nàng một chuyến.
/48
|