Yểu điệu thục nữ
Ngụ mị cầu chi
Cầu chi bất đắc
Ngụ mị tư phục
Du tai du tai
Triển chuyển phản trắc
(Người con gái dịu hiền
Thức ngủ ta mơ mãi
Mơ nàng chưa được gặp
Thức ngủ đều nhớ mong
Ôi! Nỗi nhớ triền miên
Cứ bâng khuâng trằn trọc)
***
Quá trưa ngày mùng bốn, khắp nơi trong hoàng thành đều vô cùng náo nhiệt. Đội hộ tống công chúa Đại Hán cũng chậm rãi đi qua khu chợ, thu hút sự chú ý của vô số dân chúng. Tạm không nói đến độ xa hoa của đoàn hộ tống, cũng không nói đến đám cung nữ xinh đẹp tháp tùng theo xe, chỉ riêng Dạ Nhai Tích cưỡi chiến mã dẫn đầu đoàn cũng đã đủ hấp dẫn mọi ánh mắt.
Đoàn hộ tống thẳng đường tiến vào hoàng thành, Thuẫn Mông chịu trách nhiệm đi trước thông báo để cửa lớn hoàng thành mở ra. Thiền Vu Quân Thần dẫn theo các trọng thần cũng ra ngoài đón tiếp khiến cho buổi tiếp đón long trọng không kém hồi Nam Hoa công chúa tới Hung Nô.
Đến quảng trường lớn trước hoàng thành, tất cả thị vệ đều lập tức xuống ngựa, cả Dạ Nhai Tích cũng không ngoại lệ, lại thấy Thiền Vu Quân Thần cùng các trọng thần đối đãi với mình cực kỳ khiêm nhường thì cũng lập tức vòng tay thi lễ. Sau đó, Dạ Nhai Tích khẽ phẩy tay ra hiệu, hai nha hoàn từ phía sau lập tức tiến lên, đem rèm xe vén lên.
Trong không khí, dường như có một mùi hương thơm mát thoảng qua.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoa Dương công chúa chậm rãi xuống xe, trên đầu cô ta đội một vương miện khảm ngọc, tóc được búi gọn gàng và kẹp bởi những chiếc trâm vàng. Cuối cây trâm ngắn có gắn một vật trang trí tựa như chiếc chuông nhỏ khiến tiếng ngân nga thánh thót lại khẽ vang lên vô cùng êm tai theo những bước chân của Hoa Dương. Cây trâm dài hơn được gắn với hình đôi bướm vờn quanh nhuỵ hoa cực kỳ sống động. Mỗi một viên ngọc khảm trên phần đầu cây trâm đều vô cùng quý giá, trân châu toả ánh sáng chói loà, phản chiếu sự lưu chuyển của ánh sáng cực kỳ mê hoặc. Hoa Dương khoác trên người chiếc váy dài màu vàng nhạt được thêu những bông mẫu đơn đỏ rực như lửa mà ở Hán cung vốn được gọi là Phi tử tuý, toát lên vẻ kiều mỵ cực độ.
Khoác trên người bộ trang phục rực rỡ, gương mặt Hoa Dương cũng dặm khá nhiều phấn nên càng trở nên nổi bật. Không giống như những nữ nhân Hung Nô có làn da màu lúa mì, làn da của Hoa Dương vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn, lại thêm đôi môi đỏ như anh đào, hàng lông mày cong vút như tranh vẽ, nụ cười lấp lánh trên môi mang theo sự quyến rũ đầy mị hoặc.
Mọi người có mặt đều đem dung mạo của Hoa Dương thu vào trong tầm mắt, trong lòng cũng có sự so sánh đối với ba nữ nhân trước sau vào cung này.
Vị Hoa Dương công chúa này không giống như Sở Lăng Thường bởi trên người cô ta không có được vẻ trong trẻo lạnh lùng, cũng không bì được với vẻ khuynh thành của nàng nhưng lại có nét mị hoặc nam nhân. Cô ta cũng không giống với Nam Hoa công chúa bởi trên người thiếu đi vẻ điềm đạm nho nhã, mà nụ cười cũng không có vẻ trí tuệ như vậy.
Vu Đan vẫn đứng ở bên cạnh Thiền Vu, vốn là tâm tư của hắn cũng không đặt vào hôn sự với cô công chúa Đại Hán này mà chỉ kín đáo ngầm quan sát Hách Liên Ngự Thuấn. Thấy sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản lạnh lùng như thường ngày thì trong lòng hắn lại càng thêm nóng nảy.
Cho đến khi lơ đãng liếc về phía Hoa Dương thì tâm trạng bức bối của hắn đã hoàn toàn bị dáng vẻ của cô ta làm tiêu tán.
Vu Đan vốn là người ham thích nữ sắc, lần này lại không ngờ công chúa Đại Hán sẽ xinh đẹp như vậy nên liền cảm thấy cực kỳ cao hứng, chỉ hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy cô ta.
Đối với lần hoà thân này, hắn cũng không ôm hy vọng gì bởi khi Hách Liên Ngự Thuấn hoà thân mang về Nam Hoa công chúa với dung nhan kiều mỵ đủ rung động lòng người khiến hắn nghĩ rằng ở Hán cung đã chẳng còn nữ nhân nào trông vừa mắt. Nay Hoa Dương công chúa sẽ trở thành người của hắn, cho nên Vu Đan cũng không còn để tâm chuyện gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào thân hình Hoa Dương công chúa, rồi trầm mê trong nhan sắc của cô ta.
Nhưng Hoa Dương công chúa thì không nhìn về phía vị hôn phu tương lai của mình mà chỉ nhìn về dáng vẻ anh tuấn uy vũ của Hách Liên Ngự Thuấn. Cô ta cũng không có chút ngượng ngùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, gò má hơi đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn. Lần thứ hai là cô ta nhìn về phía con tiện nhân Nam Hoa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một thân bạch y tinh khôi của Sở Lăng Thường.
Nàng đứng ngay cạnh Hách Liên Ngự Thuấn, thân hình nhỏ nhắn cùng thân hình cao lớn của hắn như tương hỗ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh cực kỳ chói mắt đập vào mắt Hoa Dương.
Trong mắt Hoa Dương chợt dâng lên một tia cảnh giác. Đúng vậy, sao cô ta lại quên mất một kình địch như vậy chứ?
Thanh Tụ đi theo Hoa Dương công chúa tới chỗ bậc thang liền dừng bước, thấy Sở Lăng Thường ở bậc phía trên liền hưng phấn kêu khẽ, suýt nữa còn chạy ngay tới chỗ nàng. Sở Lăng Thường thấy vậy liền giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho Thanh Tụ bớt phóng túng.
Thanh Tụ le lưỡi một cái, vội vàng thu lại bớt sự hưng phấn trong tâm tình.
Rồi sau đó, ánh mắt Sở Lăng Thường bất giác giao với ánh mắt của Dạ Nhai Tích, trong lúc nhất thời ánh mắt ba người đều hơi rạo rực, đây là một loại tình cảm của những người thân lâu ngày gặp lại, môi của nàng khẽ run lên, tuy không nhúc nhích mà chỉ đứng im tại chỗ nhưng cũng đủ để thay cho ngàn vạn lời nói.
Dạ Nhai Tích thấy nàng vẫn mạnh khoẻ thì trong mắt dâng lên ý vui mừng rồi lại thấy nàng đứng bên cạnh Hách Liên Ngự Thuấn thì mi tâm hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Thấy vẻ mặt chợt biến đổi của sư huynh, Sở Lăng Thường hơi cúi xuống khẽ than nhẹ một tiếng.
Dạ Nhai Tích đem ánh mắt dời đi, nhanh chóng quét qua những người đứng trên các bậc thang, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng khiến bản thân mình ngày đêm nằm mộng thì trên gương mặt anh tuấn lại hiện lên một chút mất mát.
Đợi Hoa Dương công chúa bước lên bậc thang, Vu Đan chủ động tiến lên chào đón. Hoa Dương lúc này mới ngước lên đem dung mạo của vị hôn phu nhìn rõ ràng, đôi mắt cô ta mở to lộ rõ sự tò mò. Nam nhân này dáng dấp cũng không tệ, tuy không sánh bằng Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng lộ ra khí chất cương liệt của nam tử phương Bắc, nhưng mi tâm lại như có chút thiếu quyết đoán, không sánh được với uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Nhẹ nhàng cong môi mỉm cười với Vu Đan, Hoa Dương thiếu chút nữa khiến hai chân hắn mềm nhũn ra.
Sau khi hết thảy mọi nghi lễ phiền phức được hoàn tất, Thiền Vu Quân Thần liền ban Huyễn Hương điện cho Hoa Dương ở. Lúc đầu Nam Hoa được ban Huyền Nguyệt Các, nay xem như cũng là công bằng.
Tiếp theo đó trong cung sẽ mở dạ tiệc khoản đãi, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên biết bản lãnh của Dạ Nhai Tích nên thay vì nói là dạ tiệc này để đón công chúa thì nói là để nghênh đón truyền nhân của Quỷ Cốc phái có lẽ hợp lý hơn. Dùng hoà thân đổi lấy hoà bình, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên cũng muốn dùng năng lực của truyền nhân Quỷ Cốc phái để bình định giang sơn thay vì phải đổ máu.
Mặt trời đã ngả về tây, hoa viên cũng bị những ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ chiếu vào bộ y phục trắng tinh của Sở Lăng Thường khiến nó như ánh lên một vầng hào quang rực rỡ. Thiền Vu Quân Thần cũng biết ba người họ lâu ngày gặp lại nên cũng đặc ban chỗ ngồi gần nhau để tiện hàn huyên.
Trên mặt bàn, rượu ngon, trà hảo hạng đều cực kỳ mê hoặc nhưng họ lại không có chút tâm tình để thưởng thức. Ngay từ lúc Sở Lăng Thường vừa ngồi xuống, Thanh Tụ liền níu lấy ống tay áo của nàng, khóc đến mặt mũi tèm lem, rồi lại không ngừng nói hết chuyện này chuyện nọ. Những ngày qua, cơ hồ Thanh Tụ đều đem từng chuyện kể lại, khiến Sở Lăng Thường có cảm giác như những chuyện đó diễn ra ngay trước mắt mình.
Sở Lăng Thường cũng mặc cho nước mắt nước mũi Thanh Tụ rơi trên áo mình, gương mặt lộ rõ nụ cười khi nghe nha đầu này thao thao bất tuyệt. Cho tới giờ nàng mới cảm nhận được, có lúc được nghe người thân nói huyên thuyên cũng là hạnh phúc.
Đợi Thanh Tụ đã khóc chán, Sở Lăng Thường mới cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn hoen lại trên má Thanh Tụ, nhẹ giọng nói, “Trước kia sao ta lại không biết em nhiều nước mắt như vậy chứ?”
Ngụ mị cầu chi
Cầu chi bất đắc
Ngụ mị tư phục
Du tai du tai
Triển chuyển phản trắc
(Người con gái dịu hiền
Thức ngủ ta mơ mãi
Mơ nàng chưa được gặp
Thức ngủ đều nhớ mong
Ôi! Nỗi nhớ triền miên
Cứ bâng khuâng trằn trọc)
***
Quá trưa ngày mùng bốn, khắp nơi trong hoàng thành đều vô cùng náo nhiệt. Đội hộ tống công chúa Đại Hán cũng chậm rãi đi qua khu chợ, thu hút sự chú ý của vô số dân chúng. Tạm không nói đến độ xa hoa của đoàn hộ tống, cũng không nói đến đám cung nữ xinh đẹp tháp tùng theo xe, chỉ riêng Dạ Nhai Tích cưỡi chiến mã dẫn đầu đoàn cũng đã đủ hấp dẫn mọi ánh mắt.
Đoàn hộ tống thẳng đường tiến vào hoàng thành, Thuẫn Mông chịu trách nhiệm đi trước thông báo để cửa lớn hoàng thành mở ra. Thiền Vu Quân Thần dẫn theo các trọng thần cũng ra ngoài đón tiếp khiến cho buổi tiếp đón long trọng không kém hồi Nam Hoa công chúa tới Hung Nô.
Đến quảng trường lớn trước hoàng thành, tất cả thị vệ đều lập tức xuống ngựa, cả Dạ Nhai Tích cũng không ngoại lệ, lại thấy Thiền Vu Quân Thần cùng các trọng thần đối đãi với mình cực kỳ khiêm nhường thì cũng lập tức vòng tay thi lễ. Sau đó, Dạ Nhai Tích khẽ phẩy tay ra hiệu, hai nha hoàn từ phía sau lập tức tiến lên, đem rèm xe vén lên.
Trong không khí, dường như có một mùi hương thơm mát thoảng qua.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoa Dương công chúa chậm rãi xuống xe, trên đầu cô ta đội một vương miện khảm ngọc, tóc được búi gọn gàng và kẹp bởi những chiếc trâm vàng. Cuối cây trâm ngắn có gắn một vật trang trí tựa như chiếc chuông nhỏ khiến tiếng ngân nga thánh thót lại khẽ vang lên vô cùng êm tai theo những bước chân của Hoa Dương. Cây trâm dài hơn được gắn với hình đôi bướm vờn quanh nhuỵ hoa cực kỳ sống động. Mỗi một viên ngọc khảm trên phần đầu cây trâm đều vô cùng quý giá, trân châu toả ánh sáng chói loà, phản chiếu sự lưu chuyển của ánh sáng cực kỳ mê hoặc. Hoa Dương khoác trên người chiếc váy dài màu vàng nhạt được thêu những bông mẫu đơn đỏ rực như lửa mà ở Hán cung vốn được gọi là Phi tử tuý, toát lên vẻ kiều mỵ cực độ.
Khoác trên người bộ trang phục rực rỡ, gương mặt Hoa Dương cũng dặm khá nhiều phấn nên càng trở nên nổi bật. Không giống như những nữ nhân Hung Nô có làn da màu lúa mì, làn da của Hoa Dương vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn, lại thêm đôi môi đỏ như anh đào, hàng lông mày cong vút như tranh vẽ, nụ cười lấp lánh trên môi mang theo sự quyến rũ đầy mị hoặc.
Mọi người có mặt đều đem dung mạo của Hoa Dương thu vào trong tầm mắt, trong lòng cũng có sự so sánh đối với ba nữ nhân trước sau vào cung này.
Vị Hoa Dương công chúa này không giống như Sở Lăng Thường bởi trên người cô ta không có được vẻ trong trẻo lạnh lùng, cũng không bì được với vẻ khuynh thành của nàng nhưng lại có nét mị hoặc nam nhân. Cô ta cũng không giống với Nam Hoa công chúa bởi trên người thiếu đi vẻ điềm đạm nho nhã, mà nụ cười cũng không có vẻ trí tuệ như vậy.
Vu Đan vẫn đứng ở bên cạnh Thiền Vu, vốn là tâm tư của hắn cũng không đặt vào hôn sự với cô công chúa Đại Hán này mà chỉ kín đáo ngầm quan sát Hách Liên Ngự Thuấn. Thấy sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản lạnh lùng như thường ngày thì trong lòng hắn lại càng thêm nóng nảy.
Cho đến khi lơ đãng liếc về phía Hoa Dương thì tâm trạng bức bối của hắn đã hoàn toàn bị dáng vẻ của cô ta làm tiêu tán.
Vu Đan vốn là người ham thích nữ sắc, lần này lại không ngờ công chúa Đại Hán sẽ xinh đẹp như vậy nên liền cảm thấy cực kỳ cao hứng, chỉ hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy cô ta.
Đối với lần hoà thân này, hắn cũng không ôm hy vọng gì bởi khi Hách Liên Ngự Thuấn hoà thân mang về Nam Hoa công chúa với dung nhan kiều mỵ đủ rung động lòng người khiến hắn nghĩ rằng ở Hán cung đã chẳng còn nữ nhân nào trông vừa mắt. Nay Hoa Dương công chúa sẽ trở thành người của hắn, cho nên Vu Đan cũng không còn để tâm chuyện gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào thân hình Hoa Dương công chúa, rồi trầm mê trong nhan sắc của cô ta.
Nhưng Hoa Dương công chúa thì không nhìn về phía vị hôn phu tương lai của mình mà chỉ nhìn về dáng vẻ anh tuấn uy vũ của Hách Liên Ngự Thuấn. Cô ta cũng không có chút ngượng ngùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, gò má hơi đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn. Lần thứ hai là cô ta nhìn về phía con tiện nhân Nam Hoa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một thân bạch y tinh khôi của Sở Lăng Thường.
Nàng đứng ngay cạnh Hách Liên Ngự Thuấn, thân hình nhỏ nhắn cùng thân hình cao lớn của hắn như tương hỗ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh cực kỳ chói mắt đập vào mắt Hoa Dương.
Trong mắt Hoa Dương chợt dâng lên một tia cảnh giác. Đúng vậy, sao cô ta lại quên mất một kình địch như vậy chứ?
Thanh Tụ đi theo Hoa Dương công chúa tới chỗ bậc thang liền dừng bước, thấy Sở Lăng Thường ở bậc phía trên liền hưng phấn kêu khẽ, suýt nữa còn chạy ngay tới chỗ nàng. Sở Lăng Thường thấy vậy liền giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho Thanh Tụ bớt phóng túng.
Thanh Tụ le lưỡi một cái, vội vàng thu lại bớt sự hưng phấn trong tâm tình.
Rồi sau đó, ánh mắt Sở Lăng Thường bất giác giao với ánh mắt của Dạ Nhai Tích, trong lúc nhất thời ánh mắt ba người đều hơi rạo rực, đây là một loại tình cảm của những người thân lâu ngày gặp lại, môi của nàng khẽ run lên, tuy không nhúc nhích mà chỉ đứng im tại chỗ nhưng cũng đủ để thay cho ngàn vạn lời nói.
Dạ Nhai Tích thấy nàng vẫn mạnh khoẻ thì trong mắt dâng lên ý vui mừng rồi lại thấy nàng đứng bên cạnh Hách Liên Ngự Thuấn thì mi tâm hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Thấy vẻ mặt chợt biến đổi của sư huynh, Sở Lăng Thường hơi cúi xuống khẽ than nhẹ một tiếng.
Dạ Nhai Tích đem ánh mắt dời đi, nhanh chóng quét qua những người đứng trên các bậc thang, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng khiến bản thân mình ngày đêm nằm mộng thì trên gương mặt anh tuấn lại hiện lên một chút mất mát.
Đợi Hoa Dương công chúa bước lên bậc thang, Vu Đan chủ động tiến lên chào đón. Hoa Dương lúc này mới ngước lên đem dung mạo của vị hôn phu nhìn rõ ràng, đôi mắt cô ta mở to lộ rõ sự tò mò. Nam nhân này dáng dấp cũng không tệ, tuy không sánh bằng Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng lộ ra khí chất cương liệt của nam tử phương Bắc, nhưng mi tâm lại như có chút thiếu quyết đoán, không sánh được với uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Nhẹ nhàng cong môi mỉm cười với Vu Đan, Hoa Dương thiếu chút nữa khiến hai chân hắn mềm nhũn ra.
Sau khi hết thảy mọi nghi lễ phiền phức được hoàn tất, Thiền Vu Quân Thần liền ban Huyễn Hương điện cho Hoa Dương ở. Lúc đầu Nam Hoa được ban Huyền Nguyệt Các, nay xem như cũng là công bằng.
Tiếp theo đó trong cung sẽ mở dạ tiệc khoản đãi, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên biết bản lãnh của Dạ Nhai Tích nên thay vì nói là dạ tiệc này để đón công chúa thì nói là để nghênh đón truyền nhân của Quỷ Cốc phái có lẽ hợp lý hơn. Dùng hoà thân đổi lấy hoà bình, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên cũng muốn dùng năng lực của truyền nhân Quỷ Cốc phái để bình định giang sơn thay vì phải đổ máu.
Mặt trời đã ngả về tây, hoa viên cũng bị những ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ chiếu vào bộ y phục trắng tinh của Sở Lăng Thường khiến nó như ánh lên một vầng hào quang rực rỡ. Thiền Vu Quân Thần cũng biết ba người họ lâu ngày gặp lại nên cũng đặc ban chỗ ngồi gần nhau để tiện hàn huyên.
Trên mặt bàn, rượu ngon, trà hảo hạng đều cực kỳ mê hoặc nhưng họ lại không có chút tâm tình để thưởng thức. Ngay từ lúc Sở Lăng Thường vừa ngồi xuống, Thanh Tụ liền níu lấy ống tay áo của nàng, khóc đến mặt mũi tèm lem, rồi lại không ngừng nói hết chuyện này chuyện nọ. Những ngày qua, cơ hồ Thanh Tụ đều đem từng chuyện kể lại, khiến Sở Lăng Thường có cảm giác như những chuyện đó diễn ra ngay trước mắt mình.
Sở Lăng Thường cũng mặc cho nước mắt nước mũi Thanh Tụ rơi trên áo mình, gương mặt lộ rõ nụ cười khi nghe nha đầu này thao thao bất tuyệt. Cho tới giờ nàng mới cảm nhận được, có lúc được nghe người thân nói huyên thuyên cũng là hạnh phúc.
Đợi Thanh Tụ đã khóc chán, Sở Lăng Thường mới cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn hoen lại trên má Thanh Tụ, nhẹ giọng nói, “Trước kia sao ta lại không biết em nhiều nước mắt như vậy chứ?”
/291
|