Ngày thứ ba sau khi Âm Phong pháp sư bị trừ khử, Ma Nữ quốc, Thiểm Linh tộc, Dạ Lang tộc và những nơi trực thuộc quân đội Đế quốc của ta, dưới sự lãnh đạo của Hoa Nhân, tất cả tướng lĩnh đều hoan hỉ đi đến Nhật Xuất thành.
Ta ngồi trên một chiếc xe ngựa hoa lệ do Dực Kỳ đặc chế dùng mười sáu thớt tuấn mã để kéo, dọc theo đường lớn của Nhật Xuất thành, li khai hoàng cung, ra khỏi thành đón tiếp.
Đi phía trước xe là chiến mã vô song Phi Tuyết. Lệ Thanh quận chúa, Tây Kỳ, Vinh Đạm Như ba người vui mừng hớn hở, ngồi bên cạnh ta.
Trên tay quận chúa đang ôm nhi tử bảo bối của ta. Có nó rồi, dâm phụ này không còn lo ta không tha thứ cho nàng nữa.
Không biết có phải là nàng bị tình thế bắt buộc mà khuất phục ta, hay là từ nay nàng sẽ thật sự thay đổi, thắm thiết yêu ta, Đây cuối cùng vẫn là một vấn đề cần phải lý giải cho triệt để, nếu không có thể biến thành mầm mống tổn hại đến hòa bình, Nàng tịnh không phải là một nữ nhân bình thường an phận.
Trong tương lai quãng thời gian này sẽ là những ngày mang tính quyết định với Đế quốc. Ta phải quyết định khuôn mẫu của quốc gia, phân phối đất đai, để hòa bình có thể tiếp tục kéo dài.
Hai bên đường lớn nhà nhà treo đèn kết hoa, nhân dân Nhật Xuất thành đều chen nhau ra đường, sắp thành hàng mà hoan hô. Hoa tươi ném tới chúng ta như mưa, tiếng hô Lan Đặc đại đế vang lên như tiếng sóng ào ào từ trên đổ xuống.
Đại quân của Âm Phong tộc tuân theo mệnh lệnh của Lệ Thanh lui về Triều Dương cảng ở Lâm Hải, đợi ta ra chỉ thị tiếp theo. Cách làm này của Lệ Thanh làm ta sinh ra hảo cảm, tỏ rõ nàng không thể lợi dụng Âm Phong đại quân đến uy hiếp ta, ảnh hưởng đến quyết định của ta.
Đó có phải là một thái độ giả dối để kiếm lấy những lợi ích bất hợp pháp to lớn sau này hay không, ta thậm chí còn không biết.
Vinh Đạm Như nhìn thấy tất cả nhân dân Nhật Xuất thành đều rất nhiệt tình bèn hướng về ta cảm khái nói: "Lan Đặc! Chàng bây giờ là người có quyền thế lớn nhất Đế quốc rồi, chàng muốn những người này sống, họ mới có thể sống vui vẻ an cư lạc nghiệp, muốn bọn họ chết, thế giới này sẽ ngập tràn những tiếng khóc lóc thảm thiết đau khổ!”
Khi xe ngựa đến nơi, những người hoan hô đều lần lượt quỳ xuống chào ta. Ta biến thành vị thần trong lòng bọn họ, may mắn là thiện thần chứ không phải ác thần. Ta phải lợi dụng thân phận này thật tốt. Sự sùng kính của bọn họ đối với ta, tuyệt không phải vì quyền lực, mà vì hòa bình.
Xe ngựa dưới sự bảo vệ của hai hàng vệ sĩ khoanh tay trước ngực, hiên ngang tiến vào cửa thành.
Tây Kỳ ngả đầu lên vai ta, nhiệt lệ rơi xuống nói: "Lan Đặc, thiếp cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không tính toán so đo với chàng nữa. Chàng thuộc về bọn họ, chàng là đại anh hùng, đại hoàng đế cần phải có vô số mỹ nữ đi theo.
Ta đưa tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Chỉ có khi tiến nhập thân thể của các nàng, ta mới cảm thấy mình có được cái gì đó. Còn lại tất cả mọi thứ khác đều là phù hoa giả dối trước mắt thôi.”
Tây Kì thân hình mềm mại rung động, nhiệt lệ cuối cùng rơi xuống. Cô bé này sau khi được tình yêu của ta tưới tắm, toát ra vẻ mĩ lệ kinh nhân. Tư thế mỹ lệ đó đúng là chấn nhiếp nhân tâm, càng ngày càng giống Ma Nữ Bách Hợp mẫu thân của nàng. Ngay đến Vinh Đạm Như mỹ sắc xuất quần bạt chúng cũng không thể hơn nàng được.
“Ôi!”
Chuyện Ma Nữ Bách Hợp là mẫu thân của nàng làm ta phiền nhiễu đến khổ. Nếu Ma Nữ Bách Hợp thật sự chưa chết, ta có thể mang cả mẹ con bọn họ mà kiêm thu cả không? Ngay cả ở Đế quốc đây cũng là một chuyện trái với thường tình.”
Ta hướng về Lệ Thanh đang ngồi ôm nhi tử của ta ở phía sau nói: "Quận chúa đang nghĩ gì vậy ?”
Lệ Thanh lạnh lùng nói: "Đang hận chàng!”
Tây Kì và Vinh Đạm Như nhất tề ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn về phía nàng ta.
Lệ Thanh trừng mắt nhìn ta nói: "Lan Đặc chàng biết rõ hơn một năm nay thiếp không hề có nam nhân nào khác an ủi. Người ta từng giây từng phút đều khao khát có được sự sủng ái của chàng như đã từng có trong ba ngày trước kia. Chàng đến đầu ngón tay cũng không chạm vào thiếp, nói mà không giữ lời, chàng nói xem thiếp có nên hận chàng hay không?”
Vinh Đạm Như thản nhiên cười nói: "Lệ Thanh à, không bằng cô lập tức xin với Lan Đặc, để ta tới hầu hạ cô, bảo đảm sự hưởng thụ của cô tuyệt không kém hơn Lan Đặc tạo ra cho cô bao nhiêu cả. Vô luận là nam nhân hay nữ nhân, ta đều có thể làm bọn họ khoái lạc vô biên.”
Tây Kỳ nghe được kêu “A"lên một tiếng, nghĩ đến điều gì đó mà khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. Ta trong lòng chợt động, biết rằng chắc chắn Vinh Đạm Như đã làm một số chuyện với Tây Kỳ, nếu không thì mấy ngày vừa rồi Tây Kỳ không thể cùng nàng ta thân ái còn hơn cả chị em ruột.
Ngay cả người khôn ngoan và lão luyện như Lệ Thanh cũng không khỏi đỏ mặt, liếc mắt nhìn sang nàng ta nói: "Ngươi tốt nhất là hãy xem lại mình đi, nếu làm Lan Đặc chán ghét hai người chúng ta, ta tuyệt không buông tha cô.”
Vinh Đạm Như khoác tay lên vai ta, “Ai da!” Một tiếng tỏ vẻ nịnh nọt nói: "Lệ Thanh, nếu không có Lan Đặc, ngươi càng không thể giết được ta.”
Lệ Thanh sợ hãi liếc mắt nhìn ta, cúi đầu xuống, làm ta biết nhất định hai người này đã có quan hệ nhục thể không tầm thường.
Mỵ thuật của Vinh Đạm Như vốn không phân đối tượng là nam hay nữ.
Nói thật ra, ta tịnh không tính toán tới những chuyện vui vẻ mà hai người bọn họ đã làm qua trước đây. Bọn họ thủy chung đều là người của ta, lại là chuyện của quá khứ. Ta chỉ quan tâm đến Tây Kỳ đang còn là thiếu nữ hồn nhiên thiếu kinh nghiệm ít ỏi, bèn quay sang Tây Kỳ nói: "Kỳ Kỳ! Đạm Như có phải đã đụng chạm vào người nàng ?”
Vinh Đạm Như cười nắc nẻ, chồm nửa người lên, cúi đầu xuống trước Tây Kỳ nói: "Kỳ Kỳ ngoan! Nói cho phu quân của chúng ta đi!"
Tây Kỳ chân tay rối loạn, xoay người ngã vào lòng ta, cái miệng nhỏ kề vào tai ta thì thầm: "Như tỷ đêm qua kéo thiếp, ôm thiếp, hý lộng người ta. Um! Trong mê hồ mà hôn tỷ ấy, giống như là hôn chàng vậy, từ sau Tây Kỳ không dám nữa.”
Ta ôn nhu nói: "Còn có lần khác sao? Cô ta có dùng tay vuốt ve thân thể nàng không?”
Tây Kỳ xấu hổ lắc đầu: "Không có sờ mó thiếp, nhưng cùng tỷ ấy hôn môi có phải là không đúng không ? Như tỷ hôn rất giỏi, bất quá lúc đó thiếp chỉ nghĩ đến chàng.”
Vinh Đạm Như công nhiên cắn vào tai ta nói: "Lan Đặc! Thiếp xin lỗi, Kỳ Kỳ ngoan quá xinh đẹp, có sức dụ hoặc rất lớn với thiếp. Nhưng cô ấy là người của chàng, cũng coi như là chàng luôn. Bất quá nếu chàng không gật đầu, cho dù Đạm Như gan to bằng trời cũng không dám cùng cô ấy hoan hảo thật sự.”
Ta có chút khó chịu, biết nàng thật sự có mỵ lực và thủ đoạn mê hoặc bạn đồng tính, có được kiều thê như nàng cuộc sống đúng là có thêm lạc thú, nhưng cũng có thể tạo thành một cục diện khác khó có thể phán đoán trong đám thê thiếp của ta, tất phải cẩn thận chỗ này.
Ta đưa tay qua, dụng lực véo lấy cái eo của nàng tức giận nói: "Chốc nữa ta sẽ tính toán với nàng.”
Sau đó quay đi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của con trai ta, cúi người hôn vào đôi môi đã lâu ngày xa cách của Lệ Thanh, không quan tấm đến chuyện mình là mục tiêu của trăm vạn mục quang đang hướng đến,
Lệ Thanh ban đầu cố làm ra vẻ lãnh đạm, nhưng sau thoáng chốc đã phản ứng lại nhiệt tình như lửa, thân thể kiều diễm run rẩy. Oán phụ phẫn hận đã lâu này lại động tình rồi.
Cuối cùng cũng đã ra khỏi thành.
Hoa Nhân, Hàn Sơn Mỹ hai người được bọn Cự Linh, Chiến Hận, Bạch Đan, Anh Diệu tiền hô hậu ủng thúc ngựa tiến lại.
Hai bên đều lần lượt xuống xe xuống ngựa.
Người lao đến đầu tiên là Hàn Sơn Mỹ, nàng vừa khóc vừa lao vào lòng ta. Không thể ngờ với sự kiên cường khoáng đạt của mình mà nàng cũng không tránh khỏi những giây phút giống như những cô gái khác. Có được nàng, ta không khỏi cảm thấy càng yêu cuộc sống hơn.
Người hai bên đã vây lấy chúng ta.
Ta đang kỳ quái tại sao Chiến Hận trông thấy Đạm Như mà vẫn nhịn không chiếm chút tiện nghi của nàng thì sau lưng hắn có một vị giai nhân xinh đẹp đi đến. Nàng xấu hổ hướng về phía ta gọi: "Thải Dung lại được gặp Đại Kiếm Sư rồi.”
Thì ra là vậy.
Hoa Nhân nhìn thấy Lệ Thanh, trong mắt vụt qua một nhãn thần vô cùng kỳ quái, thấp giọng nói: "Xin chào quận chúa!”
Lệ Thanh vẫn là một đấng anh thư mưu lược, biết rằng nếu không cùng nữ tử đã từng là thuộc hạ mình sủng ái nhất này hòa hảo, thì sẽ là quan hệ tình địch đối đầu, sau này đừng hòng có được những ngày tốt đẹp. Nàng bèn đi đến ôm lấy eo đưa Hoa Nhân đi sang một bên nói chuyện riêng, Ta biết với người trọng tình như Hoa Nhân nhất định sẽ tha thứ cho nàng ta.
Hàn Sơn Mỹ lúc này mới rảnh rỗi mà đánh giá những người bên cạnh ta, nhìn thấy Tây Kỳ thì ngây ngốc nói: "Cô thật đẹp."
Tây Kỳ xấu hổ nói: "Tỷ cũng rất đẹp.”
Ta trong lòng vô cùng vui vẻ, thuận theo phong tục của Dạ Lang tộc vỗ vỗ vào mông Hàn Sơn Mỹ bảo: "Các nàng đi qua một bên mà thân mật, giới thiệu cho nhau biết quá trình mình làm sao mà bị Lan Đặc ta thu phục.
Lưỡng nữ nhất tề trừng mắt nhìn ta, sau đó dắt tay nhau mà đi qua một bên.
Vinh Đạm Như ghé sát bên tai ta vui vẻ nói: "Trong những câu chàng vừa nói có một câu mà nghìn vạn lần đừng nói với thiếp, nếu không thì Đạm Như có thể hiểu nhầm đấy, bởi vì thiếp đã yêu Tây Kỳ.”
Nói xong nàng không cho ta cơ hội trả lời mà từ từ đi về hướng Chiến Hận.
Mọi người đều mở to mắt, xem nàng ta muốn làm cái gì.”
Chiến Hận như ngơ ngẩn nhìn nàng đang tiến đến gần.
Vinh Đạm Như cọ vào vai Chiến Hận rồi đi qua, một tay nắm lấy tay Thải Dung kéo đi, cười nói: "Tiểu muội muội mỹ lệ, để ta nhận muội làm đồ đệ, dạy muội làm thế nào mà quản thúc được con sói đói của muội nhé.”
Ai nấy không khỏi mỉm cười.
Cự Linh đi đến ôm chặt lấy ta một lúc rồi mới buông ra vui vẻ nói: "Đại Kiếm Sư! Mơ ước của chúng ta đã thành sự thật rồi, đại địa là của chúng ta rồi.”
Chiến Hận đi đến, chán nản nói: "Chán thật, còn chưa đánh trận nào mà đã toàn thắng rồi.”
Chúng nhân đều cười lớn.
Ta hướng về mọi người nói: "Đợi sau khi Hắc Kiểm tới, chúng ta lập tức cử hành hội nghị, quyết định hình thức thống trị Đế quốc và phân phối đất đai như thế nào.”
Chúng nhân đều mặc nhiên đồng ý.
Hôm đó cả thành đều vui vẻ tưng bừng. chúc mừng cuống nhiệt.
Chiến tranh và thù hận cuối cùng đã trở thành chuyện của quá khứ.
Sau cả một đêm vui vẻ điên cuồng, đến khi trời gần sáng tất cả mọi người đều đã chi trì không nổi, phải rời khỏi điện chính, nơi cử hành thịnh yến, tự mình đi về nghỉ ngơi.
Ta mang theo chúng nữ, trở về tẩm cung.
Đạm Như không hổ danh là Tú Lệ pháp sư mỵ thuật trứ danh, không đến một ngày đã cùng Hoa Nhân, Sơn Mỹ, Mỹ Cơ mấy người thân như tỉ muội , khuất phục dưới mị lực nhiếp nhân của nàng ta.
Tú Lệ pháp sư này đúng là kình địch của ta, may là nàng đang say mê ta, chứ không phải là ta đang mê luyến nàng. Đạm Như đã không thể không có ta. Ta cảm giác được điều đó.
Nan đề duy nhất là Lệ Thanh, nàng đối với dã tâm quyền lực tịnh không phải có thể dùng ái tình thay thế. Nàng từng dùng sự thực chứng minh chuyện này, bất quá ta cần đối chứng kê đơn mà chế phục nàng ngoan ngoãn làm một người mẹ tốt cho con trai ta.
Vừa rồi trong chiếu Đạm Như và Tây Kỳ đã trở thành mục tiêu cho chúng nhân chuốc rượu.
Đạm Như đặc biệt yêu thích Tây Kỳ, giúp nàng chặn phần lớn thế công lại, cho dù như vậy Tây Kỳ cũng không tránh khỏi say đến bất tỉnh nhân sự trên chiếu, nhưng Đạm Như vẫn nói nói cười cười như tự nhiên. Mấy người Chiến Hận dần dần đều gục ngã dưới chén của nàng mà nàng vẫn chỉ là cước bộ hơi bồng bềnh. Phong thái của loại mỹ nhân nửa say nửa tỉnh đó, lại phối hợp với những cái đưa tay nhấc chân của nàng đều như không chú ý giơ lên mà phát xuất phong tình, ai có thể không cảm thấy nghiêng ngả.
Quận chúa là mục tiêu thứ ba của mọi người. Bọn họ đã không thể cùng nàng gặp gỡ trên chiến trường, chỉ còn cách so cao thấp về tửu lượng thôi.
Tửu lượng của Lệ Thanh cao vô cùng, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nhiều tửu quỷ như lang như hổ như vậy, trở thành mỹ nữ thứ hai “gục ngã"sau Tây Kỳ.
Sơn Mỹ vẫn chưa bị người ta chuốc rượu, chỉ là nàng đã quá hưng phấn mà uống thêm mấy cốc, vừa đến nửa đêm đã ngã vào lòng Hoa Nhân mà ngủ gục.
Hiện tại chỉ còn ta và Hoa Nhân là tương đối tỉnh táo.
Ta ôm lấy Tây Kỳ, Hoa Nhân đỡ Sơn Mỹ, Mỹ Cơ dìu Lệ Thanh, Đạm Như níu vào vai ta làm chỗ dựa, bảy người quá hưng phấn mà thành ra thế này,
Ta có một cảm giác vô cùng thỏa mãn, so với ngày đó thu phục được Tịnh Thổ còn cảm thấy vui vẻ hơn. Bởi vì ta sẽ sớm có thể trở về Tịnh Thổ. Ta đã từng đáp ứng với bọn Thải Nhu, trước khi đến Vu quốc ta nhất định phải trở về Tịnh Thổ. Đây là một lời hứa, Ta cũng muốn trở về để tận mắt nhìn thấy nữ nhi thần thánh của ta ra đời.
Bước vào trong cung ta lập tức ngẩn người ra như tượng gỗ.
Đây là phòng ngủ lớn nhất hào hoa nhất trong đời ta, đủ chứa cả trăm người. Trên đất trải đầy những tấm thảm lông dê dầy mang đầy những đồ án màu bích lục có xen chút lam sắc giống như thảm cỏ xanh hoang dã vừa dày vừa mềm ở Tịnh Thổ, một vài chiếc ghế hình dáng tinh mỹ tuyệt luân. Đây còn chưa phải là chỗ ta kinh ngạc nhất, điều làm ta không ngờ đến nhất là trong phòng đặt năm chiếc giường lớn.
Đạm Như hôn ta một cái nói: "Lan Đặc đại đế, đây là giường cho năm vị quý phi của ngài, ngài thích ngủ ở giường nào thì ngủ ở giường đó đi.”
Ta ngạc nhiên nói: "Chủ ý của ai ?”
Mỹ Cơ đỡ lấy Lệ Thanh đặt nàng ta nằm trên giường, hướng về ta hành lễ, khuôn mặt đỏ lên mà lẩn ra ngoài.
Hoa Nhân đặt Hàn Sơn Mỹ lên một cái giường trong đó, quay đầu lại thản nhiên cười nói: "Đây là do năm người bọn thiếp quyết định sau khi đã thương lượng với nhau. Vốn là muốn làm thêm một chiếc cho Mỹ Cơ, nhưng cô bé này nói thế nào cũng không chịu, chỉ đành để muội ấy ngủ ở phòng bên ngoài. Nếu chàng muốn sủng ái muội ấy, làm phiền đại đế chàng đi thêm vài bước.”
Ta dấy lên cảm giác mình giống như một hôn quân hoang dâm vô đạo, cười khổ nói: "Đừng gọi ta là đại đế tiểu đế gì cả nữa.”
Đạm Như nói: ”Chàng muốn không làm đại đế người khác nhất định sẽ nói chàng đấy! Bọn thiếp vốn có ba an bài, chính là một chiếc giường thật lớn, hoặc là năm phòng ngủ riêng biệt hay sắp xếp như năm chiếc giường hiện tại, cuối cùng vẫn chọn như thế này. Chàng có biết nguyên nhân đằng sau không ?”
Ta mang Tây Kỳ trong lòng đặt lên một chiếc giường trống, đắp chăn cho nàng rồi ngồi xuống nói: "Nói đi!”
Đạm Như và Hoa Nhân thân mật ngồi xuống hai bên ta, sau đó cười nói: "Nếu chỉ có một chiếc giường, sợ chàng mỗi đêm đều hoan hảo với tất cả chúng ta rồi mới chịu ngừng lại, Nếu phân phòng bọn ta lại sợ cái cảm giác không có chàng ở bên cạnh, Bây giờ thì tốt rồi, chàng thích ngủ ở giường nào thì ngủ ở giường đó đi, nếu muốn trong một đêm có thể ngủ khắp các giường, với toàn bộ các các thê tử."
Ta hướng về Đạm Như nói: ”Khi ta và Hoa Nhân tương hảo với nhau, nàng ở bên cạnh nghe thấy chẳng phải là rất khó chịu sao?”
Hoa Nhân nghe thầy vậy đấm vào ngực ta một phát.
Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta nói: "Chàng biết thì tốt, bất quá với thể năng siêu nhân của chàng, cho dù tất cả những tỉ muội ở Tịnh Thổ có tập trung ở đây, chỉ sợ ngài cũng có thể làm tất cả chúng ta thỏa mãn, thừa sức ứng phó. Đúng không ?”
Ta thất thanh nói: "Như vậy và một chiếc giường lớn có gì phân biệt.”
Hoa Nhân tức giận nói: "Đương nhiên có khác biệt rồi! Cuối cùng chàng chỉ có thể ngủ trên một chiếc giường, như vậy nữ nhân đợi chàng lâu nhất sẽ có thể được ôm chàng đến khi trời sáng mà ngủ để bồi thường rồi.”
Vinh Đạm Như thấp giọng bỡn cợt: "Bất quá ta sợ khi đó trời đã sáng rồi.”
Dứt lợi hai nàng phủ phục lên vai ta mà cười rộ lên,
Ta đưa tay giữ lấy bờ vai thơm của hai nàng cảm thán: "Sau này ta không cần ngủ nữa rồi!”
Vinh Đạm Như đứng lên, vừa cởi y phục vừa cười quyến rũ nói: "Để tiết kiệm thời gian cho chàng, tỷ muội bọn thiếp sẽ đặt ra quy củ, không cần biết có được chàng sủng ái hay không, trước khi lên giường đều phải cởi hết quần áo ra, như vậy chàng vừa lòng chưa?"
Mỗi động tác thoát y của nàng đều uyển chuyển vô biên, ta và Hoa Nhân nhìn không chớp mắt, khi kiều đỉnh thầm kín tuyệt mỹ như hoa xuân của nàng hiện ra trước mắt, Hoa Nhân không nhịn nổi cảm thán: "Như tỉ! Tỷ thật đẹp, Khó trách Lan Đặc chút nữa bại dưới tay tỷ rồi.”
Vinh Đạm Như ôn nhu ngồi vào trong lòng ta nói: ”Trên sự thực người bại là ta, đến hiện tại Đạm Như tình cảm đã mọc rễ vô cùng thâm sâu, khó mà nhổ ra được, Nếu Lan Đặc vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ tự sát, Nhân muội! Muội còn chưa thoát y, để ta thưởng thức thân thể của muội xem nào.”
Hoa Nhân tuy cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, vì chúng ta mà cởi bỏ y phục.
Tú Lệ pháp sư trong lòng ta lúc này đã bắt đầu kích động. Lửa dục dâng cao, ta lần lượt chiếm hữu các nàng, đến Sơn Mỹ và Tây Kỳ đang ngủ say trên giường cũng không bỏ qua; cuối cùng khi ta đè lên thân thể đang khỏa thân của Lệ Thanh, vị mỹ nữ đã sinh cho ta một hài tử này ôn nhu nói: "Lan Đặc à Lan Đặc! Chàng vừa là nam nhân đáng hận nhất lại vừa là nam nhân đáng yêu nhất trên đời này.”
Ta thô bạo tiến nhập nàng, dùng phương thức cuồng mãnh mà tự nhiên để sát phạt, để phát tiết sự yêu hận khó phân của ta với nàng, Lệ Thanh giống như cỏ hạn lâu ngày được tưới nước cam lộ, loại phản ứng nhiệt liệt đó chút nữa đã hòa tan cả ta. Nghĩ đến chuyện chúng nữ đang vừa xem vừa nghe bên cạnh, ta lại cảm thấy một niềm hưng phấn vô cùng. Cho tới khi mặt trời lên cao bằng ba con sào ta mới thỏa mãn và vui vẻ mà buông tha nữ nhân đang cầu xin ta tha thứ ra.
Ta biết mình lại một lần nữa chinh phục nhục thể của nàng ta, thậm chí cả trái tim của nàng, mang nàng vào ma chưởng tình yêu của ta.
(Hết chương 1)
Ta ngồi trên một chiếc xe ngựa hoa lệ do Dực Kỳ đặc chế dùng mười sáu thớt tuấn mã để kéo, dọc theo đường lớn của Nhật Xuất thành, li khai hoàng cung, ra khỏi thành đón tiếp.
Đi phía trước xe là chiến mã vô song Phi Tuyết. Lệ Thanh quận chúa, Tây Kỳ, Vinh Đạm Như ba người vui mừng hớn hở, ngồi bên cạnh ta.
Trên tay quận chúa đang ôm nhi tử bảo bối của ta. Có nó rồi, dâm phụ này không còn lo ta không tha thứ cho nàng nữa.
Không biết có phải là nàng bị tình thế bắt buộc mà khuất phục ta, hay là từ nay nàng sẽ thật sự thay đổi, thắm thiết yêu ta, Đây cuối cùng vẫn là một vấn đề cần phải lý giải cho triệt để, nếu không có thể biến thành mầm mống tổn hại đến hòa bình, Nàng tịnh không phải là một nữ nhân bình thường an phận.
Trong tương lai quãng thời gian này sẽ là những ngày mang tính quyết định với Đế quốc. Ta phải quyết định khuôn mẫu của quốc gia, phân phối đất đai, để hòa bình có thể tiếp tục kéo dài.
Hai bên đường lớn nhà nhà treo đèn kết hoa, nhân dân Nhật Xuất thành đều chen nhau ra đường, sắp thành hàng mà hoan hô. Hoa tươi ném tới chúng ta như mưa, tiếng hô Lan Đặc đại đế vang lên như tiếng sóng ào ào từ trên đổ xuống.
Đại quân của Âm Phong tộc tuân theo mệnh lệnh của Lệ Thanh lui về Triều Dương cảng ở Lâm Hải, đợi ta ra chỉ thị tiếp theo. Cách làm này của Lệ Thanh làm ta sinh ra hảo cảm, tỏ rõ nàng không thể lợi dụng Âm Phong đại quân đến uy hiếp ta, ảnh hưởng đến quyết định của ta.
Đó có phải là một thái độ giả dối để kiếm lấy những lợi ích bất hợp pháp to lớn sau này hay không, ta thậm chí còn không biết.
Vinh Đạm Như nhìn thấy tất cả nhân dân Nhật Xuất thành đều rất nhiệt tình bèn hướng về ta cảm khái nói: "Lan Đặc! Chàng bây giờ là người có quyền thế lớn nhất Đế quốc rồi, chàng muốn những người này sống, họ mới có thể sống vui vẻ an cư lạc nghiệp, muốn bọn họ chết, thế giới này sẽ ngập tràn những tiếng khóc lóc thảm thiết đau khổ!”
Khi xe ngựa đến nơi, những người hoan hô đều lần lượt quỳ xuống chào ta. Ta biến thành vị thần trong lòng bọn họ, may mắn là thiện thần chứ không phải ác thần. Ta phải lợi dụng thân phận này thật tốt. Sự sùng kính của bọn họ đối với ta, tuyệt không phải vì quyền lực, mà vì hòa bình.
Xe ngựa dưới sự bảo vệ của hai hàng vệ sĩ khoanh tay trước ngực, hiên ngang tiến vào cửa thành.
Tây Kỳ ngả đầu lên vai ta, nhiệt lệ rơi xuống nói: "Lan Đặc, thiếp cảm thấy hạnh phúc vô cùng, không tính toán so đo với chàng nữa. Chàng thuộc về bọn họ, chàng là đại anh hùng, đại hoàng đế cần phải có vô số mỹ nữ đi theo.
Ta đưa tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của nàng, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Chỉ có khi tiến nhập thân thể của các nàng, ta mới cảm thấy mình có được cái gì đó. Còn lại tất cả mọi thứ khác đều là phù hoa giả dối trước mắt thôi.”
Tây Kì thân hình mềm mại rung động, nhiệt lệ cuối cùng rơi xuống. Cô bé này sau khi được tình yêu của ta tưới tắm, toát ra vẻ mĩ lệ kinh nhân. Tư thế mỹ lệ đó đúng là chấn nhiếp nhân tâm, càng ngày càng giống Ma Nữ Bách Hợp mẫu thân của nàng. Ngay đến Vinh Đạm Như mỹ sắc xuất quần bạt chúng cũng không thể hơn nàng được.
“Ôi!”
Chuyện Ma Nữ Bách Hợp là mẫu thân của nàng làm ta phiền nhiễu đến khổ. Nếu Ma Nữ Bách Hợp thật sự chưa chết, ta có thể mang cả mẹ con bọn họ mà kiêm thu cả không? Ngay cả ở Đế quốc đây cũng là một chuyện trái với thường tình.”
Ta hướng về Lệ Thanh đang ngồi ôm nhi tử của ta ở phía sau nói: "Quận chúa đang nghĩ gì vậy ?”
Lệ Thanh lạnh lùng nói: "Đang hận chàng!”
Tây Kì và Vinh Đạm Như nhất tề ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn về phía nàng ta.
Lệ Thanh trừng mắt nhìn ta nói: "Lan Đặc chàng biết rõ hơn một năm nay thiếp không hề có nam nhân nào khác an ủi. Người ta từng giây từng phút đều khao khát có được sự sủng ái của chàng như đã từng có trong ba ngày trước kia. Chàng đến đầu ngón tay cũng không chạm vào thiếp, nói mà không giữ lời, chàng nói xem thiếp có nên hận chàng hay không?”
Vinh Đạm Như thản nhiên cười nói: "Lệ Thanh à, không bằng cô lập tức xin với Lan Đặc, để ta tới hầu hạ cô, bảo đảm sự hưởng thụ của cô tuyệt không kém hơn Lan Đặc tạo ra cho cô bao nhiêu cả. Vô luận là nam nhân hay nữ nhân, ta đều có thể làm bọn họ khoái lạc vô biên.”
Tây Kỳ nghe được kêu “A"lên một tiếng, nghĩ đến điều gì đó mà khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. Ta trong lòng chợt động, biết rằng chắc chắn Vinh Đạm Như đã làm một số chuyện với Tây Kỳ, nếu không thì mấy ngày vừa rồi Tây Kỳ không thể cùng nàng ta thân ái còn hơn cả chị em ruột.
Ngay cả người khôn ngoan và lão luyện như Lệ Thanh cũng không khỏi đỏ mặt, liếc mắt nhìn sang nàng ta nói: "Ngươi tốt nhất là hãy xem lại mình đi, nếu làm Lan Đặc chán ghét hai người chúng ta, ta tuyệt không buông tha cô.”
Vinh Đạm Như khoác tay lên vai ta, “Ai da!” Một tiếng tỏ vẻ nịnh nọt nói: "Lệ Thanh, nếu không có Lan Đặc, ngươi càng không thể giết được ta.”
Lệ Thanh sợ hãi liếc mắt nhìn ta, cúi đầu xuống, làm ta biết nhất định hai người này đã có quan hệ nhục thể không tầm thường.
Mỵ thuật của Vinh Đạm Như vốn không phân đối tượng là nam hay nữ.
Nói thật ra, ta tịnh không tính toán tới những chuyện vui vẻ mà hai người bọn họ đã làm qua trước đây. Bọn họ thủy chung đều là người của ta, lại là chuyện của quá khứ. Ta chỉ quan tâm đến Tây Kỳ đang còn là thiếu nữ hồn nhiên thiếu kinh nghiệm ít ỏi, bèn quay sang Tây Kỳ nói: "Kỳ Kỳ! Đạm Như có phải đã đụng chạm vào người nàng ?”
Vinh Đạm Như cười nắc nẻ, chồm nửa người lên, cúi đầu xuống trước Tây Kỳ nói: "Kỳ Kỳ ngoan! Nói cho phu quân của chúng ta đi!"
Tây Kỳ chân tay rối loạn, xoay người ngã vào lòng ta, cái miệng nhỏ kề vào tai ta thì thầm: "Như tỷ đêm qua kéo thiếp, ôm thiếp, hý lộng người ta. Um! Trong mê hồ mà hôn tỷ ấy, giống như là hôn chàng vậy, từ sau Tây Kỳ không dám nữa.”
Ta ôn nhu nói: "Còn có lần khác sao? Cô ta có dùng tay vuốt ve thân thể nàng không?”
Tây Kỳ xấu hổ lắc đầu: "Không có sờ mó thiếp, nhưng cùng tỷ ấy hôn môi có phải là không đúng không ? Như tỷ hôn rất giỏi, bất quá lúc đó thiếp chỉ nghĩ đến chàng.”
Vinh Đạm Như công nhiên cắn vào tai ta nói: "Lan Đặc! Thiếp xin lỗi, Kỳ Kỳ ngoan quá xinh đẹp, có sức dụ hoặc rất lớn với thiếp. Nhưng cô ấy là người của chàng, cũng coi như là chàng luôn. Bất quá nếu chàng không gật đầu, cho dù Đạm Như gan to bằng trời cũng không dám cùng cô ấy hoan hảo thật sự.”
Ta có chút khó chịu, biết nàng thật sự có mỵ lực và thủ đoạn mê hoặc bạn đồng tính, có được kiều thê như nàng cuộc sống đúng là có thêm lạc thú, nhưng cũng có thể tạo thành một cục diện khác khó có thể phán đoán trong đám thê thiếp của ta, tất phải cẩn thận chỗ này.
Ta đưa tay qua, dụng lực véo lấy cái eo của nàng tức giận nói: "Chốc nữa ta sẽ tính toán với nàng.”
Sau đó quay đi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của con trai ta, cúi người hôn vào đôi môi đã lâu ngày xa cách của Lệ Thanh, không quan tấm đến chuyện mình là mục tiêu của trăm vạn mục quang đang hướng đến,
Lệ Thanh ban đầu cố làm ra vẻ lãnh đạm, nhưng sau thoáng chốc đã phản ứng lại nhiệt tình như lửa, thân thể kiều diễm run rẩy. Oán phụ phẫn hận đã lâu này lại động tình rồi.
Cuối cùng cũng đã ra khỏi thành.
Hoa Nhân, Hàn Sơn Mỹ hai người được bọn Cự Linh, Chiến Hận, Bạch Đan, Anh Diệu tiền hô hậu ủng thúc ngựa tiến lại.
Hai bên đều lần lượt xuống xe xuống ngựa.
Người lao đến đầu tiên là Hàn Sơn Mỹ, nàng vừa khóc vừa lao vào lòng ta. Không thể ngờ với sự kiên cường khoáng đạt của mình mà nàng cũng không tránh khỏi những giây phút giống như những cô gái khác. Có được nàng, ta không khỏi cảm thấy càng yêu cuộc sống hơn.
Người hai bên đã vây lấy chúng ta.
Ta đang kỳ quái tại sao Chiến Hận trông thấy Đạm Như mà vẫn nhịn không chiếm chút tiện nghi của nàng thì sau lưng hắn có một vị giai nhân xinh đẹp đi đến. Nàng xấu hổ hướng về phía ta gọi: "Thải Dung lại được gặp Đại Kiếm Sư rồi.”
Thì ra là vậy.
Hoa Nhân nhìn thấy Lệ Thanh, trong mắt vụt qua một nhãn thần vô cùng kỳ quái, thấp giọng nói: "Xin chào quận chúa!”
Lệ Thanh vẫn là một đấng anh thư mưu lược, biết rằng nếu không cùng nữ tử đã từng là thuộc hạ mình sủng ái nhất này hòa hảo, thì sẽ là quan hệ tình địch đối đầu, sau này đừng hòng có được những ngày tốt đẹp. Nàng bèn đi đến ôm lấy eo đưa Hoa Nhân đi sang một bên nói chuyện riêng, Ta biết với người trọng tình như Hoa Nhân nhất định sẽ tha thứ cho nàng ta.
Hàn Sơn Mỹ lúc này mới rảnh rỗi mà đánh giá những người bên cạnh ta, nhìn thấy Tây Kỳ thì ngây ngốc nói: "Cô thật đẹp."
Tây Kỳ xấu hổ nói: "Tỷ cũng rất đẹp.”
Ta trong lòng vô cùng vui vẻ, thuận theo phong tục của Dạ Lang tộc vỗ vỗ vào mông Hàn Sơn Mỹ bảo: "Các nàng đi qua một bên mà thân mật, giới thiệu cho nhau biết quá trình mình làm sao mà bị Lan Đặc ta thu phục.
Lưỡng nữ nhất tề trừng mắt nhìn ta, sau đó dắt tay nhau mà đi qua một bên.
Vinh Đạm Như ghé sát bên tai ta vui vẻ nói: "Trong những câu chàng vừa nói có một câu mà nghìn vạn lần đừng nói với thiếp, nếu không thì Đạm Như có thể hiểu nhầm đấy, bởi vì thiếp đã yêu Tây Kỳ.”
Nói xong nàng không cho ta cơ hội trả lời mà từ từ đi về hướng Chiến Hận.
Mọi người đều mở to mắt, xem nàng ta muốn làm cái gì.”
Chiến Hận như ngơ ngẩn nhìn nàng đang tiến đến gần.
Vinh Đạm Như cọ vào vai Chiến Hận rồi đi qua, một tay nắm lấy tay Thải Dung kéo đi, cười nói: "Tiểu muội muội mỹ lệ, để ta nhận muội làm đồ đệ, dạy muội làm thế nào mà quản thúc được con sói đói của muội nhé.”
Ai nấy không khỏi mỉm cười.
Cự Linh đi đến ôm chặt lấy ta một lúc rồi mới buông ra vui vẻ nói: "Đại Kiếm Sư! Mơ ước của chúng ta đã thành sự thật rồi, đại địa là của chúng ta rồi.”
Chiến Hận đi đến, chán nản nói: "Chán thật, còn chưa đánh trận nào mà đã toàn thắng rồi.”
Chúng nhân đều cười lớn.
Ta hướng về mọi người nói: "Đợi sau khi Hắc Kiểm tới, chúng ta lập tức cử hành hội nghị, quyết định hình thức thống trị Đế quốc và phân phối đất đai như thế nào.”
Chúng nhân đều mặc nhiên đồng ý.
Hôm đó cả thành đều vui vẻ tưng bừng. chúc mừng cuống nhiệt.
Chiến tranh và thù hận cuối cùng đã trở thành chuyện của quá khứ.
Sau cả một đêm vui vẻ điên cuồng, đến khi trời gần sáng tất cả mọi người đều đã chi trì không nổi, phải rời khỏi điện chính, nơi cử hành thịnh yến, tự mình đi về nghỉ ngơi.
Ta mang theo chúng nữ, trở về tẩm cung.
Đạm Như không hổ danh là Tú Lệ pháp sư mỵ thuật trứ danh, không đến một ngày đã cùng Hoa Nhân, Sơn Mỹ, Mỹ Cơ mấy người thân như tỉ muội , khuất phục dưới mị lực nhiếp nhân của nàng ta.
Tú Lệ pháp sư này đúng là kình địch của ta, may là nàng đang say mê ta, chứ không phải là ta đang mê luyến nàng. Đạm Như đã không thể không có ta. Ta cảm giác được điều đó.
Nan đề duy nhất là Lệ Thanh, nàng đối với dã tâm quyền lực tịnh không phải có thể dùng ái tình thay thế. Nàng từng dùng sự thực chứng minh chuyện này, bất quá ta cần đối chứng kê đơn mà chế phục nàng ngoan ngoãn làm một người mẹ tốt cho con trai ta.
Vừa rồi trong chiếu Đạm Như và Tây Kỳ đã trở thành mục tiêu cho chúng nhân chuốc rượu.
Đạm Như đặc biệt yêu thích Tây Kỳ, giúp nàng chặn phần lớn thế công lại, cho dù như vậy Tây Kỳ cũng không tránh khỏi say đến bất tỉnh nhân sự trên chiếu, nhưng Đạm Như vẫn nói nói cười cười như tự nhiên. Mấy người Chiến Hận dần dần đều gục ngã dưới chén của nàng mà nàng vẫn chỉ là cước bộ hơi bồng bềnh. Phong thái của loại mỹ nhân nửa say nửa tỉnh đó, lại phối hợp với những cái đưa tay nhấc chân của nàng đều như không chú ý giơ lên mà phát xuất phong tình, ai có thể không cảm thấy nghiêng ngả.
Quận chúa là mục tiêu thứ ba của mọi người. Bọn họ đã không thể cùng nàng gặp gỡ trên chiến trường, chỉ còn cách so cao thấp về tửu lượng thôi.
Tửu lượng của Lệ Thanh cao vô cùng, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nhiều tửu quỷ như lang như hổ như vậy, trở thành mỹ nữ thứ hai “gục ngã"sau Tây Kỳ.
Sơn Mỹ vẫn chưa bị người ta chuốc rượu, chỉ là nàng đã quá hưng phấn mà uống thêm mấy cốc, vừa đến nửa đêm đã ngã vào lòng Hoa Nhân mà ngủ gục.
Hiện tại chỉ còn ta và Hoa Nhân là tương đối tỉnh táo.
Ta ôm lấy Tây Kỳ, Hoa Nhân đỡ Sơn Mỹ, Mỹ Cơ dìu Lệ Thanh, Đạm Như níu vào vai ta làm chỗ dựa, bảy người quá hưng phấn mà thành ra thế này,
Ta có một cảm giác vô cùng thỏa mãn, so với ngày đó thu phục được Tịnh Thổ còn cảm thấy vui vẻ hơn. Bởi vì ta sẽ sớm có thể trở về Tịnh Thổ. Ta đã từng đáp ứng với bọn Thải Nhu, trước khi đến Vu quốc ta nhất định phải trở về Tịnh Thổ. Đây là một lời hứa, Ta cũng muốn trở về để tận mắt nhìn thấy nữ nhi thần thánh của ta ra đời.
Bước vào trong cung ta lập tức ngẩn người ra như tượng gỗ.
Đây là phòng ngủ lớn nhất hào hoa nhất trong đời ta, đủ chứa cả trăm người. Trên đất trải đầy những tấm thảm lông dê dầy mang đầy những đồ án màu bích lục có xen chút lam sắc giống như thảm cỏ xanh hoang dã vừa dày vừa mềm ở Tịnh Thổ, một vài chiếc ghế hình dáng tinh mỹ tuyệt luân. Đây còn chưa phải là chỗ ta kinh ngạc nhất, điều làm ta không ngờ đến nhất là trong phòng đặt năm chiếc giường lớn.
Đạm Như hôn ta một cái nói: "Lan Đặc đại đế, đây là giường cho năm vị quý phi của ngài, ngài thích ngủ ở giường nào thì ngủ ở giường đó đi.”
Ta ngạc nhiên nói: "Chủ ý của ai ?”
Mỹ Cơ đỡ lấy Lệ Thanh đặt nàng ta nằm trên giường, hướng về ta hành lễ, khuôn mặt đỏ lên mà lẩn ra ngoài.
Hoa Nhân đặt Hàn Sơn Mỹ lên một cái giường trong đó, quay đầu lại thản nhiên cười nói: "Đây là do năm người bọn thiếp quyết định sau khi đã thương lượng với nhau. Vốn là muốn làm thêm một chiếc cho Mỹ Cơ, nhưng cô bé này nói thế nào cũng không chịu, chỉ đành để muội ấy ngủ ở phòng bên ngoài. Nếu chàng muốn sủng ái muội ấy, làm phiền đại đế chàng đi thêm vài bước.”
Ta dấy lên cảm giác mình giống như một hôn quân hoang dâm vô đạo, cười khổ nói: "Đừng gọi ta là đại đế tiểu đế gì cả nữa.”
Đạm Như nói: ”Chàng muốn không làm đại đế người khác nhất định sẽ nói chàng đấy! Bọn thiếp vốn có ba an bài, chính là một chiếc giường thật lớn, hoặc là năm phòng ngủ riêng biệt hay sắp xếp như năm chiếc giường hiện tại, cuối cùng vẫn chọn như thế này. Chàng có biết nguyên nhân đằng sau không ?”
Ta mang Tây Kỳ trong lòng đặt lên một chiếc giường trống, đắp chăn cho nàng rồi ngồi xuống nói: "Nói đi!”
Đạm Như và Hoa Nhân thân mật ngồi xuống hai bên ta, sau đó cười nói: "Nếu chỉ có một chiếc giường, sợ chàng mỗi đêm đều hoan hảo với tất cả chúng ta rồi mới chịu ngừng lại, Nếu phân phòng bọn ta lại sợ cái cảm giác không có chàng ở bên cạnh, Bây giờ thì tốt rồi, chàng thích ngủ ở giường nào thì ngủ ở giường đó đi, nếu muốn trong một đêm có thể ngủ khắp các giường, với toàn bộ các các thê tử."
Ta hướng về Đạm Như nói: ”Khi ta và Hoa Nhân tương hảo với nhau, nàng ở bên cạnh nghe thấy chẳng phải là rất khó chịu sao?”
Hoa Nhân nghe thầy vậy đấm vào ngực ta một phát.
Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta nói: "Chàng biết thì tốt, bất quá với thể năng siêu nhân của chàng, cho dù tất cả những tỉ muội ở Tịnh Thổ có tập trung ở đây, chỉ sợ ngài cũng có thể làm tất cả chúng ta thỏa mãn, thừa sức ứng phó. Đúng không ?”
Ta thất thanh nói: "Như vậy và một chiếc giường lớn có gì phân biệt.”
Hoa Nhân tức giận nói: "Đương nhiên có khác biệt rồi! Cuối cùng chàng chỉ có thể ngủ trên một chiếc giường, như vậy nữ nhân đợi chàng lâu nhất sẽ có thể được ôm chàng đến khi trời sáng mà ngủ để bồi thường rồi.”
Vinh Đạm Như thấp giọng bỡn cợt: "Bất quá ta sợ khi đó trời đã sáng rồi.”
Dứt lợi hai nàng phủ phục lên vai ta mà cười rộ lên,
Ta đưa tay giữ lấy bờ vai thơm của hai nàng cảm thán: "Sau này ta không cần ngủ nữa rồi!”
Vinh Đạm Như đứng lên, vừa cởi y phục vừa cười quyến rũ nói: "Để tiết kiệm thời gian cho chàng, tỷ muội bọn thiếp sẽ đặt ra quy củ, không cần biết có được chàng sủng ái hay không, trước khi lên giường đều phải cởi hết quần áo ra, như vậy chàng vừa lòng chưa?"
Mỗi động tác thoát y của nàng đều uyển chuyển vô biên, ta và Hoa Nhân nhìn không chớp mắt, khi kiều đỉnh thầm kín tuyệt mỹ như hoa xuân của nàng hiện ra trước mắt, Hoa Nhân không nhịn nổi cảm thán: "Như tỉ! Tỷ thật đẹp, Khó trách Lan Đặc chút nữa bại dưới tay tỷ rồi.”
Vinh Đạm Như ôn nhu ngồi vào trong lòng ta nói: ”Trên sự thực người bại là ta, đến hiện tại Đạm Như tình cảm đã mọc rễ vô cùng thâm sâu, khó mà nhổ ra được, Nếu Lan Đặc vứt bỏ ta, ta nhất định sẽ tự sát, Nhân muội! Muội còn chưa thoát y, để ta thưởng thức thân thể của muội xem nào.”
Hoa Nhân tuy cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, vì chúng ta mà cởi bỏ y phục.
Tú Lệ pháp sư trong lòng ta lúc này đã bắt đầu kích động. Lửa dục dâng cao, ta lần lượt chiếm hữu các nàng, đến Sơn Mỹ và Tây Kỳ đang ngủ say trên giường cũng không bỏ qua; cuối cùng khi ta đè lên thân thể đang khỏa thân của Lệ Thanh, vị mỹ nữ đã sinh cho ta một hài tử này ôn nhu nói: "Lan Đặc à Lan Đặc! Chàng vừa là nam nhân đáng hận nhất lại vừa là nam nhân đáng yêu nhất trên đời này.”
Ta thô bạo tiến nhập nàng, dùng phương thức cuồng mãnh mà tự nhiên để sát phạt, để phát tiết sự yêu hận khó phân của ta với nàng, Lệ Thanh giống như cỏ hạn lâu ngày được tưới nước cam lộ, loại phản ứng nhiệt liệt đó chút nữa đã hòa tan cả ta. Nghĩ đến chuyện chúng nữ đang vừa xem vừa nghe bên cạnh, ta lại cảm thấy một niềm hưng phấn vô cùng. Cho tới khi mặt trời lên cao bằng ba con sào ta mới thỏa mãn và vui vẻ mà buông tha nữ nhân đang cầu xin ta tha thứ ra.
Ta biết mình lại một lần nữa chinh phục nhục thể của nàng ta, thậm chí cả trái tim của nàng, mang nàng vào ma chưởng tình yêu của ta.
(Hết chương 1)
/129
|