Rồi Tinh Hồn lại đưa mắt nhìn Tàng Tử Đan, hỏi:
- Chu Ân cô nương, hình như các vị không phải là người của đại lục Thiên Lam.
Tàng Tử Đan đình chỉ việc ăn lại, nhanh nhảu nói thay do Chu Ân:
- Đúng vậy, chúng ta đến từ đại lục Thiên Băng. Tên của muội là Tàng Tử Đan.
- Họ Tàng à, hình như ta có nghe qua ở đâu rồi?
Tinh Hồn cau mày, họ Tàng ở Huyền Thiên giới rất ít phổ biến, cũng giống như họ Trịnh, họ Kim vậy. Nghe hắn nói vậy, Tàng Tử Đan mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi. Tàng gia chính là chủ nhân Thiên Long thần điện, và chỉ có duy nhất một Tàng gia trên thế giới này thôi.
Câu nói vô tư của Tàng Tử Đan khiến cho mấy người Chu Ân biến sắc. Tuy rằng bình thường chẳng ai dám động vào bọn họ, thế nhưng hiện tại bọn họ lại ở trong bí cảnh. Vì mâu thuẫn mà chém giết lẫn nhau, việc này vốn đã trở nên rất bình thường. Chết trong những bí cảnh như thế này thì không biết được hung thủ là ai được. Chu Ân lo sợ, nếu như Tinh Hồn tiết lộ hành tung của bọn họ, chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là thân phận của Tàng Tử Đan rất được thánh tử coi trọng.
Còn Tinh Hồn nội tâm cũng vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ bối phận của nàng ta lại hiển hách đến vậy. Nếu như bọn họ không phải gặp Tinh Hồn, mà là gặp đệ tử Bạo Tuyết quốc thì chỉ sợ Tàng Tử Đan này gặp nguy hiểm rồi. Mà cũng phải nói, thế giới này vốn là lừa dối lẫn nhau, luôn đặt lợi ích cá nhân làm đầu. Tàng Tử Đan này tính cách vô tư như vậy thì cũng là quá hiếm hoi rồi. Điểm này làm cho Tinh Hồn rất coi trọng. Thế nhưng Tinh Hồn cũng không thể không thận trọng nhắc nhở nàng:
- Tử Đan cô nương, sau này không nên để lộ thân phận của mình trước mặt người khác.
- Tại sao vậy? – Tàng Tử Đan khó hiểu hỏi.
- Bởi vì như thế rất nguy hiểm. Nếu như thân phận của cô nương bị kẻ xấu biết được thì sẽ rất phiền phức, thậm chí có thể gây uy hiếp đến tính mạng của cô nương.
- Vậy à. Muội biết rồi, sau này muội sẽ không tùy tiện nói ra tên của mình nữa.
Tàng Tử Đan gật gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Nhìn vẻ mặt của nàng, Tinh Hồn không thể không bật cười được. Hôm nay có thể gặp được Tàng Tử Đan, Tinh Hồn cảm thấy tinh thần vui vẻ không ít.
Chu Ân cảm nhận được Tinh Hồn mặc dù biết được thân phận của Tàng Tử Đan, thế nhưng lại không có ác ý. Lập tức nàng chấp tay, thành ý nói:
- Đa tạ công tử đã nhắc nhở tiểu muội của ta.
Tinh Hồn chỉ mỉm cười không đáp lại. Cảm thấy nghỉ ngơi cũng đã lâu, hắn liền đứng dậy, nói:
- Được rồi, bây giờ ta phải tiếp tục hành trình của mình.
Tàng Tử Đan nhìn hắn, khuôn mặt xinh xắn nhưng thoáng qua một nét hơi buồn, nói:
- Dạ Quân ca ca, hay là huynh đi cùng với chúng ta đi. Như vậy sẽ giảm bất phần nguy hiểm hơn.
- Tử Đan nói đúng đấy. Đi cùng với nhau có thể tùy thời hỗ trợ lẫn nhau. – Chu Ân ngồi bên cạnh nói.
Thế nhưng Tinh Hồn lại lắc đầu. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn có thói quen hành động một mình. Chỉ khi nào gặp tình huống bất khả kháng mới phải thiết lập đội hình thôi. Tinh Hồn trầm ổn nói:
- Mỗi người tự có duyên cơ của mình. Ta có con đường của ta, các ngươi tự có con đường của các ngươi.
Nói rồi, Tinh Hồn lấy ra từ Huyền Tiên các một cái chuỗi vòng tay màu lục bảo, ánh sáng long lanh khe khẽ tỏa ra rất đẹp mắt. Chuỗi vòng tay này có tên là Ẩm Ngọc, pháp bảo phòng thủ Tôn cấp sơ giai. Giá trị của vòng Ẩm Ngọc này có thể lên đến mấy trăm ngàn vạn kim tệ, chỉ cần đối phương không phải là Thần Hoàng cảnh trung kỳ trở lên, thì tuyệt đối không thể phá vỡ được lớp phòng hộ của vòng Ẩm Ngọc. Ngoài ra còn có thể khiến cho võ giả từ từ cải thiện thể chất, tăng cường nguyên khí trong đan điền.
Đây là món pháp bảo mà không biết bao nhiêu người mơ ước có được. Vòng Ẩm Ngọc này là Tinh Hồn lấy được từ trong Càn khôn trạc của Trịnh Dương Không, đã được Tinh Hồn luyện chế lại một lần để tăng thêm phẩm cấp, so với lúc trước tác dụng chỉ sợ còn lớn hơn nhiều. Bởi vì Tinh Hồn trên tay đã có Càn khôn ngọc bích và Hắc đề tràng tác dụng còn nghịch thiên hơn vòng Ẩm Ngọc này không biết bao nhiêu lần, thế nên vòng Ẩm Ngọc này đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng nào cả. Hôm nay lại đem tặng cho Tàng Tử Đan, coi như cũng là một phần nhân tình.
- Tử Đan cô nương, hôm nay ta và cô nương gặp mặt coi như cũng là duyên số. Tặng cô nương vòng Ẩm Ngọc này coi như gặp mặt vậy.
Nhìn vòng Ẩm Ngọc trên tay Tinh Hồn, mục quang bốn người kia rực sáng lên. Coi như là Chu Ân cũng vô cùng ghen tị với Tàng Tử Đan. Bởi vì giá trị kinh khủng của vòng Ẩm Ngọc này không phải là gia tộc bình thường có thể mua được.
Tàng Tử Đan nhìn vòng Ẩm Ngọc này cũng đặc biệt ưa thích. Nữ nhân mà, luôn yêu thích những gì đẹp đẽ. Thanh âm ngượng ngùng nói:
- Món đồ quý như thế này, muội làm sao dám nhận.
Tinh Hồn miệng nở nụ cười, đột nhiên cầm lấy ngọc thủ của Tàng Tử Đan, vừa đeo vòng Ẩm Ngọc vừa nói:
- Vòng Ẩm Ngọc này quý giá như thế nào đi nữa, đối với ta không quan trọng, miễn là cô nương thích là được rồi.
Nhìn vòng Ẩm Ngọc lấp lanh trên tay, bỗng chốc gương mặt của Tàng Tử Đan ửng đỏ lên. Còn Tinh Hồn thì hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của nàng, nói:
- Bây giờ ta phải đi đây. Hy vọng có cơ hội gặp lại.
Nói rồi, Tinh Hồn liền quay lưng rời đi. Hắc y theo bước chân của hắn khẽ lay động, một cỗ khí tức cô độc bao trùm lấy hắn. Đến khi Tàng Tử Đan bừng tỉnh, thì bóng lưng của hắn đã khuất dần trong bóng tối vĩnh hằng rồi. Không hiểu sao, trong lòng lại chợt hiện lên một cảm giác khó tả. Người thiếu niên hắc y đó, khi tiếp xúc với hắn, mặc dù là hắn đứng trước mắt nàng nhưng không hiểu sao lại giống như xa vạn dặm. Tựa hồ tồn tại một bức tường vô hình, không một người nào có thể đặt chân vào thế giới của hắn. Giống như cái tên Dạ Quân vậy, hắn giống như vị chúa tể bóng tối, chẳng một người nào có thể với tới được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trong bóng đêm mờ mịt và vô cùng vô tận này, họa chăng chỉ có âm thanh của gió rít lên, lạnh lẽ như cứa vào da thịt. Nhìn vào trời đêm hư vô, Tinh Hồn trong đầu lại nghĩ ngợi về Tàng Tử Đan.
Tàng gia? Thiên Long thần điện? Bạo Tuyết đế quốc… Chính là những con quái vật mà sau này Tinh Hồn phải đối đầu nếu như muốn thực hiện tham vọng của hắn. Nghĩ đến thực lực hiện tại của hắn bây giờ, quả thực quá yếu đuối. Kia đều là thiên đại thế lực tồn tại đã hàng vạn năm, cao thủ hằng hà vô số. Cho dù là đã trải qua Thần ma chiến, thế nhưng chẳng có gì đảm bảo được thực lực chân chính đã suy yếu được.
Còn Tinh Hồn hiện tại, trong tay chẳng có gì cả. Thực lực vượt cấp khiêu chiến, đánh với cường giả Thần Đế cảnh thì sao? Mặc dù nói chỉ có thể tin tưởng vào thực lực của chính mình. Nhưng nếu đã muốn thống nhất thế giới này thì không chỉ dựa vào thực lực bản thân, mà còn phải có lực lượng quân đội nữa. Một quân đội hùng mạnh có thể quét ngang tất cả. Hắn tự hỏi, liệu mình có thể làm được điều đó hay không đây?
Bỗng Tinh Hồn đình chỉ bước chân lại, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị lạ thường, song thủ nắm chặt, tựa hồ sắp đưa ra một quyết định nào đó. Có lẽ, vì người đó, hắn sẽ làm được tất cả. Màn đêm bất tận bao trùm lấy thân thể hắn.
Lại một ngày trôi qua. Một ngày này, Tinh Hồn trên đường đã giết không biết bao nhiêu tử linh ma thú. Đa số là những yêu thú Thiên cấp trở xuống, tử linh ma thú Vương cấp trở lên thì Tinh Hồn chưa gặp qua. Thế nên hoàn toàn không có một thu hoạch nào cả.
Thỉnh thoảng cũng gặp một số nhóm tổ đội, nhưng Tinh Hồn đều phớt lờ cả. Trừ khi gặp phải đệ tử Thiên Phong quốc thì Tinh Hồn mới giết hết tất cả. Còn những thế lực khác thì Tinh Hồn hoàn toàn không quan tâm, trừ khi động chạm vào hắn…
Đang đi, bỗng Tinh Hồn ngửi được trong không khí có mùi máu tanh. Mày kiếm liền nhíu lại, phía trước kia không lẽ đang có đánh nhau? Lập tức Tinh Hồn đẩy nhanh cước bộ, phi hành về phía mùi máu tanh tỏa ra.
Đến nơi, Tinh Hồn nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang tại đương trường. Người thì cơ thể bị cắt ngang, đầu bị giẫm nát… nói chung là rất thê thảm. Vết tích như vậy, không phải là do đánh nhau, mà là do ma thú gây nên. Cách chỗ mà Tinh Hồn đang đứng ba trăm mét có một cái hang động rất lớn, quanh cái hang này năm trăm dặm hoàn toàn không xuất hiện một con tử linh ma thú nào cả. Như vậy chứng tỏ, chỗ này chính là địa bàn của một đầu yêu thú cực mạnh. Và cái hang kia, một là hang ổ của đầu tử linh yêu thú, hai là tồn tại một cái kỳ dược. Chỉ có như thế mới khiến cho một đại yêu thú tọa trấn một nơi thôi.
Thực lực hiện tại của Tinh Hồn cũng không ái ngại quá nhiều, trừ khi là đầu tử linh yêu thú này tu vi Thần hoàng cảnh trở lên mới có thể làm khó được Tinh Hồn thôi. Thế nên Tinh Hồn muốn xem xem, bên trong hang động kia có thứ gì.
Thu liễm khí tức lại, tựa hồ đã hòa lần vào không gian. Tinh Hồn bắt đầu tiến vào hang động. Bước vào hang động được mười mét, thì Tinh Hồn nhìn thấy có mấy hạt Dạ minh châu, có lẽ là của mấy kẻ bên ngoài. Tinh Hồn nhờ thức tỉnh Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn nên bóng đêm này không làm khó được hắn. Lại tiếp tục tiến vào sâu bên trong, Tinh Hồn ngửi được mùi tanh, đồng thời có âm thanh thở dốc nặng nề từ từ vang lên.
- Chu Ân cô nương, hình như các vị không phải là người của đại lục Thiên Lam.
Tàng Tử Đan đình chỉ việc ăn lại, nhanh nhảu nói thay do Chu Ân:
- Đúng vậy, chúng ta đến từ đại lục Thiên Băng. Tên của muội là Tàng Tử Đan.
- Họ Tàng à, hình như ta có nghe qua ở đâu rồi?
Tinh Hồn cau mày, họ Tàng ở Huyền Thiên giới rất ít phổ biến, cũng giống như họ Trịnh, họ Kim vậy. Nghe hắn nói vậy, Tàng Tử Đan mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi. Tàng gia chính là chủ nhân Thiên Long thần điện, và chỉ có duy nhất một Tàng gia trên thế giới này thôi.
Câu nói vô tư của Tàng Tử Đan khiến cho mấy người Chu Ân biến sắc. Tuy rằng bình thường chẳng ai dám động vào bọn họ, thế nhưng hiện tại bọn họ lại ở trong bí cảnh. Vì mâu thuẫn mà chém giết lẫn nhau, việc này vốn đã trở nên rất bình thường. Chết trong những bí cảnh như thế này thì không biết được hung thủ là ai được. Chu Ân lo sợ, nếu như Tinh Hồn tiết lộ hành tung của bọn họ, chỉ sợ sẽ vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là thân phận của Tàng Tử Đan rất được thánh tử coi trọng.
Còn Tinh Hồn nội tâm cũng vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ bối phận của nàng ta lại hiển hách đến vậy. Nếu như bọn họ không phải gặp Tinh Hồn, mà là gặp đệ tử Bạo Tuyết quốc thì chỉ sợ Tàng Tử Đan này gặp nguy hiểm rồi. Mà cũng phải nói, thế giới này vốn là lừa dối lẫn nhau, luôn đặt lợi ích cá nhân làm đầu. Tàng Tử Đan này tính cách vô tư như vậy thì cũng là quá hiếm hoi rồi. Điểm này làm cho Tinh Hồn rất coi trọng. Thế nhưng Tinh Hồn cũng không thể không thận trọng nhắc nhở nàng:
- Tử Đan cô nương, sau này không nên để lộ thân phận của mình trước mặt người khác.
- Tại sao vậy? – Tàng Tử Đan khó hiểu hỏi.
- Bởi vì như thế rất nguy hiểm. Nếu như thân phận của cô nương bị kẻ xấu biết được thì sẽ rất phiền phức, thậm chí có thể gây uy hiếp đến tính mạng của cô nương.
- Vậy à. Muội biết rồi, sau này muội sẽ không tùy tiện nói ra tên của mình nữa.
Tàng Tử Đan gật gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Nhìn vẻ mặt của nàng, Tinh Hồn không thể không bật cười được. Hôm nay có thể gặp được Tàng Tử Đan, Tinh Hồn cảm thấy tinh thần vui vẻ không ít.
Chu Ân cảm nhận được Tinh Hồn mặc dù biết được thân phận của Tàng Tử Đan, thế nhưng lại không có ác ý. Lập tức nàng chấp tay, thành ý nói:
- Đa tạ công tử đã nhắc nhở tiểu muội của ta.
Tinh Hồn chỉ mỉm cười không đáp lại. Cảm thấy nghỉ ngơi cũng đã lâu, hắn liền đứng dậy, nói:
- Được rồi, bây giờ ta phải tiếp tục hành trình của mình.
Tàng Tử Đan nhìn hắn, khuôn mặt xinh xắn nhưng thoáng qua một nét hơi buồn, nói:
- Dạ Quân ca ca, hay là huynh đi cùng với chúng ta đi. Như vậy sẽ giảm bất phần nguy hiểm hơn.
- Tử Đan nói đúng đấy. Đi cùng với nhau có thể tùy thời hỗ trợ lẫn nhau. – Chu Ân ngồi bên cạnh nói.
Thế nhưng Tinh Hồn lại lắc đầu. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn có thói quen hành động một mình. Chỉ khi nào gặp tình huống bất khả kháng mới phải thiết lập đội hình thôi. Tinh Hồn trầm ổn nói:
- Mỗi người tự có duyên cơ của mình. Ta có con đường của ta, các ngươi tự có con đường của các ngươi.
Nói rồi, Tinh Hồn lấy ra từ Huyền Tiên các một cái chuỗi vòng tay màu lục bảo, ánh sáng long lanh khe khẽ tỏa ra rất đẹp mắt. Chuỗi vòng tay này có tên là Ẩm Ngọc, pháp bảo phòng thủ Tôn cấp sơ giai. Giá trị của vòng Ẩm Ngọc này có thể lên đến mấy trăm ngàn vạn kim tệ, chỉ cần đối phương không phải là Thần Hoàng cảnh trung kỳ trở lên, thì tuyệt đối không thể phá vỡ được lớp phòng hộ của vòng Ẩm Ngọc. Ngoài ra còn có thể khiến cho võ giả từ từ cải thiện thể chất, tăng cường nguyên khí trong đan điền.
Đây là món pháp bảo mà không biết bao nhiêu người mơ ước có được. Vòng Ẩm Ngọc này là Tinh Hồn lấy được từ trong Càn khôn trạc của Trịnh Dương Không, đã được Tinh Hồn luyện chế lại một lần để tăng thêm phẩm cấp, so với lúc trước tác dụng chỉ sợ còn lớn hơn nhiều. Bởi vì Tinh Hồn trên tay đã có Càn khôn ngọc bích và Hắc đề tràng tác dụng còn nghịch thiên hơn vòng Ẩm Ngọc này không biết bao nhiêu lần, thế nên vòng Ẩm Ngọc này đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng nào cả. Hôm nay lại đem tặng cho Tàng Tử Đan, coi như cũng là một phần nhân tình.
- Tử Đan cô nương, hôm nay ta và cô nương gặp mặt coi như cũng là duyên số. Tặng cô nương vòng Ẩm Ngọc này coi như gặp mặt vậy.
Nhìn vòng Ẩm Ngọc trên tay Tinh Hồn, mục quang bốn người kia rực sáng lên. Coi như là Chu Ân cũng vô cùng ghen tị với Tàng Tử Đan. Bởi vì giá trị kinh khủng của vòng Ẩm Ngọc này không phải là gia tộc bình thường có thể mua được.
Tàng Tử Đan nhìn vòng Ẩm Ngọc này cũng đặc biệt ưa thích. Nữ nhân mà, luôn yêu thích những gì đẹp đẽ. Thanh âm ngượng ngùng nói:
- Món đồ quý như thế này, muội làm sao dám nhận.
Tinh Hồn miệng nở nụ cười, đột nhiên cầm lấy ngọc thủ của Tàng Tử Đan, vừa đeo vòng Ẩm Ngọc vừa nói:
- Vòng Ẩm Ngọc này quý giá như thế nào đi nữa, đối với ta không quan trọng, miễn là cô nương thích là được rồi.
Nhìn vòng Ẩm Ngọc lấp lanh trên tay, bỗng chốc gương mặt của Tàng Tử Đan ửng đỏ lên. Còn Tinh Hồn thì hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của nàng, nói:
- Bây giờ ta phải đi đây. Hy vọng có cơ hội gặp lại.
Nói rồi, Tinh Hồn liền quay lưng rời đi. Hắc y theo bước chân của hắn khẽ lay động, một cỗ khí tức cô độc bao trùm lấy hắn. Đến khi Tàng Tử Đan bừng tỉnh, thì bóng lưng của hắn đã khuất dần trong bóng tối vĩnh hằng rồi. Không hiểu sao, trong lòng lại chợt hiện lên một cảm giác khó tả. Người thiếu niên hắc y đó, khi tiếp xúc với hắn, mặc dù là hắn đứng trước mắt nàng nhưng không hiểu sao lại giống như xa vạn dặm. Tựa hồ tồn tại một bức tường vô hình, không một người nào có thể đặt chân vào thế giới của hắn. Giống như cái tên Dạ Quân vậy, hắn giống như vị chúa tể bóng tối, chẳng một người nào có thể với tới được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trong bóng đêm mờ mịt và vô cùng vô tận này, họa chăng chỉ có âm thanh của gió rít lên, lạnh lẽ như cứa vào da thịt. Nhìn vào trời đêm hư vô, Tinh Hồn trong đầu lại nghĩ ngợi về Tàng Tử Đan.
Tàng gia? Thiên Long thần điện? Bạo Tuyết đế quốc… Chính là những con quái vật mà sau này Tinh Hồn phải đối đầu nếu như muốn thực hiện tham vọng của hắn. Nghĩ đến thực lực hiện tại của hắn bây giờ, quả thực quá yếu đuối. Kia đều là thiên đại thế lực tồn tại đã hàng vạn năm, cao thủ hằng hà vô số. Cho dù là đã trải qua Thần ma chiến, thế nhưng chẳng có gì đảm bảo được thực lực chân chính đã suy yếu được.
Còn Tinh Hồn hiện tại, trong tay chẳng có gì cả. Thực lực vượt cấp khiêu chiến, đánh với cường giả Thần Đế cảnh thì sao? Mặc dù nói chỉ có thể tin tưởng vào thực lực của chính mình. Nhưng nếu đã muốn thống nhất thế giới này thì không chỉ dựa vào thực lực bản thân, mà còn phải có lực lượng quân đội nữa. Một quân đội hùng mạnh có thể quét ngang tất cả. Hắn tự hỏi, liệu mình có thể làm được điều đó hay không đây?
Bỗng Tinh Hồn đình chỉ bước chân lại, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị lạ thường, song thủ nắm chặt, tựa hồ sắp đưa ra một quyết định nào đó. Có lẽ, vì người đó, hắn sẽ làm được tất cả. Màn đêm bất tận bao trùm lấy thân thể hắn.
Lại một ngày trôi qua. Một ngày này, Tinh Hồn trên đường đã giết không biết bao nhiêu tử linh ma thú. Đa số là những yêu thú Thiên cấp trở xuống, tử linh ma thú Vương cấp trở lên thì Tinh Hồn chưa gặp qua. Thế nên hoàn toàn không có một thu hoạch nào cả.
Thỉnh thoảng cũng gặp một số nhóm tổ đội, nhưng Tinh Hồn đều phớt lờ cả. Trừ khi gặp phải đệ tử Thiên Phong quốc thì Tinh Hồn mới giết hết tất cả. Còn những thế lực khác thì Tinh Hồn hoàn toàn không quan tâm, trừ khi động chạm vào hắn…
Đang đi, bỗng Tinh Hồn ngửi được trong không khí có mùi máu tanh. Mày kiếm liền nhíu lại, phía trước kia không lẽ đang có đánh nhau? Lập tức Tinh Hồn đẩy nhanh cước bộ, phi hành về phía mùi máu tanh tỏa ra.
Đến nơi, Tinh Hồn nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang tại đương trường. Người thì cơ thể bị cắt ngang, đầu bị giẫm nát… nói chung là rất thê thảm. Vết tích như vậy, không phải là do đánh nhau, mà là do ma thú gây nên. Cách chỗ mà Tinh Hồn đang đứng ba trăm mét có một cái hang động rất lớn, quanh cái hang này năm trăm dặm hoàn toàn không xuất hiện một con tử linh ma thú nào cả. Như vậy chứng tỏ, chỗ này chính là địa bàn của một đầu yêu thú cực mạnh. Và cái hang kia, một là hang ổ của đầu tử linh yêu thú, hai là tồn tại một cái kỳ dược. Chỉ có như thế mới khiến cho một đại yêu thú tọa trấn một nơi thôi.
Thực lực hiện tại của Tinh Hồn cũng không ái ngại quá nhiều, trừ khi là đầu tử linh yêu thú này tu vi Thần hoàng cảnh trở lên mới có thể làm khó được Tinh Hồn thôi. Thế nên Tinh Hồn muốn xem xem, bên trong hang động kia có thứ gì.
Thu liễm khí tức lại, tựa hồ đã hòa lần vào không gian. Tinh Hồn bắt đầu tiến vào hang động. Bước vào hang động được mười mét, thì Tinh Hồn nhìn thấy có mấy hạt Dạ minh châu, có lẽ là của mấy kẻ bên ngoài. Tinh Hồn nhờ thức tỉnh Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn nên bóng đêm này không làm khó được hắn. Lại tiếp tục tiến vào sâu bên trong, Tinh Hồn ngửi được mùi tanh, đồng thời có âm thanh thở dốc nặng nề từ từ vang lên.
/662
|