Có thể tự do ra vào Thánh cảnh, lại còn đến được một trong một trăm tòa cung điện ở Thiên Trạch sơn này, hẳn trung niên này có một địa vị không hề nhỏ. Trung niên hắc bào nhảy xuống khỏi lưng Hỏa dực kim sư, chân bước nhanh đến trước cổng cung điện, khí thế trên người thu liễm lại, giống như đang kiên kỵ một người nào đó.
Trung niên song quyền ôm lại, lưng hơi khom xuống, thanh âm chậm rãi vang lên:
- Sở Thanh Lam bái kiến công tử.
Trung niên này không ngờ lại mang họ Sở, thiết nghĩ có lẽ là một tộc nhân Sở gia. Hẳn người đang tu luyện bên trong tòa cung điện này cũng là tộc nhân Sở gia, hơn nữa còn là một người có địa vị rất cao cấp. Chỉ thấy khi Sở Thanh Lam vừa nói xong thì cánh cổng đột nhiên mở ra. Từ bên trong truyền ra một cỗ khí tức thập phần tinh khiết, khiến cho tâm tình người ta cực kỳ sảng khoái. Chỉ là nhìn mục diện Sở Thanh Lam, cơ hồ lại không có tâm tư mà hưởng thụ, mà ánh mắt lóe qua một tia kinh sợ. Một giọng nói truyền ra, nghe có vẻ như là của một nam tử trẻ tuổi. Ý tứ tuy rằng ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa một tia ngạo khí.
- Ngươi vào đi.
Sở Thanh Lam cung kính nhận lệnh, sau đó bước vào cung điện. Tòa cung điện này có diện tích khoảng một trăm mét, ngoại trừ linh khí đậm đặc và có một vài cái trận pháp thủ hộ, Tụ linh khí trận ra thì cảnh vật thập phần đơn sơ. Một căn nhà cao ba mét, rộng ba mươi mét vuông, phía sân có bài trí một vài gốc linh mộc khá lớn, nhờ vậy mới khiến cho khung cảnh đỡ nhạt hơn một chút. Nhìn nơi này, quả thực không khác gì một căn nhà của phàm nhân cả.
Có lẽ đã đến nơi này nhiều lần, thế nên Sở Thanh Lam không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào cả. Vừa mới bước qua cánh cổng thì nó liền đóng sập lại, tựa hồ bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế vậy. Đồng thời từ trong căn nhà nhỏ kia cánh cửa cũng mở ra, một nam tử tuổi tác chừng hai mươi thân mặc bạch y không nhiễm bụi trần, ẩn tức một loại ngạo khí mà người khác khó sánh được. Nam tử bạch y này cao một mét tám, mái tóc đen dài được cột bằng một mảnh vải trắng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, hai lông mày giống như hai ngọn núi, ánh mắt lấp lánh tinh quang, đích thực là một mỹ nam tử có thể khiến cho hàng ngàn nữ nhân hâm mộ. Chỉ là gã nam tử này truyền đến cho người ta một cảm giác băng lãnh khó gần. Gã bạch y nam tử này đích thị là Sở Hóa Long.
Khí thế trên người Sở Hóa Long tuy rằng đã thu liễm, Sở Thanh Lam thân là cường giả Thần Vương cảnh lại không cách nào nhìn thấu được, khuôn mặt không khỏi lộ ra một tia kinh hãi. Trong lòng thầm đoán, Sở Hóa Long này có lẽ đã đột phá Thế Đế cảnh, thậm chí là Thần Hoàng cảnh cũng không chừng. Chỉ trong một thời gian ngắn, Sở Hóa Long có bước đột phá như thế này, thiên phú không khỏi quá dọa người đi. Thật đúng là khiến người ta ghen tỵ quá đi mà.
Trong long suy nghĩ là vậy, thế nhưng Sở Thanh Lam vẫn không quên hành lễ một lần nữa với Sở Hóa Long. Sở Hóa Long ánh mắt nhàn nhạt, lãnh đạm nói:
- Có gì thì nói đi, đừng làm cho thời gian tu luyện của bản công tử chậm trễ.
- Bẩm công tử, mười lăm ngày nữa thái tử sẽ tiến hành hôn lễ. Tiểu nhân phụng mệnh gia chủ đến hỏi công tử có muốn đến tham dự hay không?
Sở Hóa Long trong đôi mắt lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại biến mất, Sở Thanh Lam tuyệt đối chẳng nhận ra được biểu hiện quái dị này của hắn. Chỉ thấy Sở Hóa Long ồ lên một tiếng:
- Tại sao lại thành hôn vào lúc này, thật kỳ lạ. Nữ nhân mà thái tử muốn cưới là ai?
- Bẩm công tử, là thiên kim của Yến tộc – Yến Ngọc Lan.
Khi nghe đến tên của Yến Ngọc Lan, khuôn mặt lạnh như băng sơn hàn ngọc của Sở Hóa Long biến đổi, sau đó một lúc thì trầm xuống. Người khác có thể không biết, nhưng Sở Hóa Long lại có thể đoán được mục đích của Trịnh Thần Không là gì.
Theo tin tức mà Sở gia điều tra được, Yến Ngọc Lan khi còn lưu lạc bên ngoài đã có một đoạn nghiệt duyên với Tinh Hồn. Bởi vì nguyên nhân này mới xảy ra biến cố hơn một năm trước. Sở Tiểu Điệp cũng bởi vì chuyện này mà mất đi tính mạng. Bây giờ Trịnh Thần Không muốn lập Yến Ngọc Lan thành thái tử phi, chính là muốn nhắm vào Tinh Hồn, buộc hắn phải quay trở lại Thiên Phong đế quốc.
Tính cách của Tinh Hồn như thế nào, Sở Hóa Long há có thể không biết được. Cho dù biết rằng nguy hiểm đến tính mạng, Tinh Hồn tuyệt đối với sẽ đến, nguyên nhân chính là vì Yến Ngọc Lan. Trịnh Thần Không không khỏi quá tính toán đi. Dẫn dụ Tinh Hồn tiến đến đế đô thiên phong, hẳn là đã tạo thành một cái bẫy chí tử, có đi mà không có về. Một nước cờ thật âm độc, dù là Sở Hóa Long cũng không thể nhịn được mà cảm thán.
Sở Hóa Long tuy rằng thề không đội trời chung với Tinh Hồn, nhưng không hề muốn dùng nữ nhân mà kích phát nộ hỏa của hắn. Sở Hóa Long chính là muốn hiên ngang đánh bại Tinh Hồn, tự tay lấy thủ cấp của Tinh Hồn, không giống như Trịnh Thần Không dùng gian kế để hãm hại Tinh Hồn.
- Hừ, phen này có lẽ thái tử muốn chơi một nước cờ rất lớn đây. Bữa tiệc thịnh soạn như thế này, nếu không đi thì đúng là đã phụ lòng người khác rồi. Ngươi về bẩm báo với phụ thân, ta không tiện tham dự, chỉ đứng ở một bên để quan sát.
- Thuộc hạ tuân lệnh. Không biết khi nào thì công tử rời khỏi Thánh cảnh?
- Chuyện này ngươi không cần quan tâm. Sau khi rời khỏi đây, tự ta sẽ báo lại với phụ thân.
Nói rồi, Sở Hóa Long xoay người trở vào lại căn phòng tu luyện của mình, hắn vừa mới bước vào trong thì cánh cửa đóng sập lại. Sở Thanh Lam nhận lệnh của hắn, sau khi hành lễ xong thì trở ra, nhảy lên lưng Hỏa dực kim sư rời khỏi Thiên Trạch sơn.
Đại hôn của Trịnh Thần Không, những nhân vật cần góp mặt hầu như đã đồng ý đến, lại còn tụ hội vô số thiên tài đỉnh cao. Nói không ngoa chính là phong vân tụ hội tại đế đô Thiên Phong vào hài tuần nữa. Thật đúng là khiến người ta phải mong chờ.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Cuồng phong thổi mạnh trên đại quốc giữa biển, Tứ Hải vương triều.
Sau hơn một tháng, Tinh Hồn, Mặc Uyên, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An mới trở lại Tứ Hải vương triều. Tu vi của Tinh Hồn so với mấy tháng trước, tuy rằng vẫn chưa có dấu hiệu đột phá, thế nhưng khí thế trên người đã mạnh hơn không ít. Thế nên thời gian từ Bàn Long đảo quay trở lại Tứ Hải vương triều nhanh hơn không ít.
Lại nói, mục đích hắn quay trở lại Tứ Hải vương triều chính là muốn xem căn cơ của Hắc Tinh hội phát triển tới đâu. Nhân tiện đưa một ít Luyện Khí sư đến Lang Gia thành để bắt đầu xây dựng căn cơ bên đó. Không muốn làm kinh động, thế nên khi Tinh Hồn quay trở lại, hắn chỉ tri thông với ba người Diệp Nhất Phàm, Âu Dương Thiếu Cung và Thương Kỳ.
Phải nói rằng, quyết định giao cho ba tên này xây dựng Hắc Tinh hội quả thật là một quyết định cực kỳ đúng đắn. Luận về thiên phú luyện khí, Âu Dương Thiếu Cung và Diệp Nhất Phàm đều là những người có thiên phú thuộc hàng đệ nhất. Diệp Nhất Phàm còn là vương tử của Tứ Hải vương triều, có hắn bảo chứng, thế nên công việc cực kỳ suôn sẻ. Số lượng Luyện Khí sư đầu nhập Hắc Tinh hội tăng lên không ít, đều là những Luyện Khí sư tứ cấp, ngũ cấp trở lên. Ngoài sáng là vậy, còn trong bóng tối, thế lực hắc đạo do Thương Kỳ chủ trì xây dựng cũng phát triển khá mạnh, đều là nhờ cao thủ tâm đắc mà Diệp Nhất Phàm đề cử cả. Thế nên Hắc Tinh hội trong vài tháng này đã đi vào guồng cả, phát triển cực kỳ nhanh chóng. Nhìn thấy tình huống như vậy, Tinh Hồn vô cùng hài lòng.
Tổng bộ của Hắc Tinh hội đặt ngay tại tòa trúc lâm phế tích. Chỉ là cảnh quang hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Nếu như khi trước, hoàn cảnh nơi đây rất lạnh lẽo, cô độc thì bây giờ biến thành phồn hoa. Bốn Mặc Uyên được an bài một chỗ nghỉ ngơi tại Hắc Tinh hội, còn Tinh Hồn thì đi đến chỗ hội họp với mấy tên Diệp Nhất Phàm.
Số lượng nhân vật chủ chốt của Hắc Tinh hội bây giờ đã lên đến con số mười người, đều là những người được lựa chọn kỹ càng để hỗ trợ cho ba người kia. Việc này Tinh Hồn không quản, mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, bởi vì thứ hắn quan tâm đến là kết quả, còn quá trình như thế nào thì mặc kệ. Và đương nhiên, kết quả mà Diệp Nhất Phàm, Âu Dương Thiếu Cung và Thương Kỳ mang đến khiến hắn vô cùng hài lòng.
- Tình hình phát triển tại Tứ Hải vương triều như vậy là ổn, việc tiếp theo cần làm chính là xây dựng những phân điện tại các nơi khác.
- Phải. Dù sao Hắc Tinh hội tại Tứ Hải vương triều chỉ là một phân điện, quan trọng nhất vẫn là phát triển căn cơ ở Lang Gia thành, lấy đó làm bàn đạp để phát triển ra xung quanh.
Tứ Hải vương triều dù sao cũng chỉ là một quốc gia giữa biển, tiềm lực kinh tế tuyệt đối không thể so sánh với đại lục được. Nhu cầu sử dụng vũ khí của võ giả ở đại lục cao hơn rất nhiều, muốn phát triển nhanh thì chắc chắn phải đặt nền móng tại đây.
- Diệp Nhất Phàm, ngươi và Thương Kỳ tiếp tục việc phát triển ở đây. Còn Âu Dương Thiếu Cung, ngươi dẫn theo một số Luyện Khí sư theo ta trở về Lang Gia thành. Dẫn theo bao nhiêu người thì tùy ý ngươi.
Đã có sự che chở của Diệp Nhất Phàm, cộng thêm sự âm thầm giúp đỡ của Diệp Hoàng nữa, thế nên Tinh Hồn đối với phân điện tại đây vô cùng an tâm. Ở đây đã không còn nhiều việc để làm nữa, Tinh Hồn liền quyết định đem Âu Dương Thiếu Cung rời đi.
- Hay là chúng ta cùng đi chung một lượt. Hai ngày nữa ta cùng với mấy vị huynh trưởng đại diện cho Tứ Hải vương triều tham dự đại lễ ở Thiên Phong đế quốc. Sau khi đại lễ kết thúc, chúng ta đến Lang Gia thành cũng không muộn.
Diệp Nhất Phàm nhớ ra chuyện quan trọng, liền đề xuất để cho mọi người đi cùng. Tứ Hải vương triều cũng là một thế lực lớn, đặc biệt là về Luyện Khí chi thuật, thế nên dù là Thiên Phong đế quốc thì vẫn muốn có được mối quan hệ tốt với Tứ Hải vương triều. Việc họ được mời chỉ là một việc nghiễm nhiên mà thôi.
Chỉ là, khi Tinh Hồn nghe đến đại sự gì đó thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Thiên Phong đế quốc đối với hắn mà nói chứa đựng rất nhiều hoài niệm, nghe nói đến đại sự thì trong lòng vô cùng hiếu kỳ, cùng với đó là một cảm giác bất an khó nói thành lời.
Trung niên song quyền ôm lại, lưng hơi khom xuống, thanh âm chậm rãi vang lên:
- Sở Thanh Lam bái kiến công tử.
Trung niên này không ngờ lại mang họ Sở, thiết nghĩ có lẽ là một tộc nhân Sở gia. Hẳn người đang tu luyện bên trong tòa cung điện này cũng là tộc nhân Sở gia, hơn nữa còn là một người có địa vị rất cao cấp. Chỉ thấy khi Sở Thanh Lam vừa nói xong thì cánh cổng đột nhiên mở ra. Từ bên trong truyền ra một cỗ khí tức thập phần tinh khiết, khiến cho tâm tình người ta cực kỳ sảng khoái. Chỉ là nhìn mục diện Sở Thanh Lam, cơ hồ lại không có tâm tư mà hưởng thụ, mà ánh mắt lóe qua một tia kinh sợ. Một giọng nói truyền ra, nghe có vẻ như là của một nam tử trẻ tuổi. Ý tứ tuy rằng ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa một tia ngạo khí.
- Ngươi vào đi.
Sở Thanh Lam cung kính nhận lệnh, sau đó bước vào cung điện. Tòa cung điện này có diện tích khoảng một trăm mét, ngoại trừ linh khí đậm đặc và có một vài cái trận pháp thủ hộ, Tụ linh khí trận ra thì cảnh vật thập phần đơn sơ. Một căn nhà cao ba mét, rộng ba mươi mét vuông, phía sân có bài trí một vài gốc linh mộc khá lớn, nhờ vậy mới khiến cho khung cảnh đỡ nhạt hơn một chút. Nhìn nơi này, quả thực không khác gì một căn nhà của phàm nhân cả.
Có lẽ đã đến nơi này nhiều lần, thế nên Sở Thanh Lam không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào cả. Vừa mới bước qua cánh cổng thì nó liền đóng sập lại, tựa hồ bị một lực lượng thần bí nào đó khống chế vậy. Đồng thời từ trong căn nhà nhỏ kia cánh cửa cũng mở ra, một nam tử tuổi tác chừng hai mươi thân mặc bạch y không nhiễm bụi trần, ẩn tức một loại ngạo khí mà người khác khó sánh được. Nam tử bạch y này cao một mét tám, mái tóc đen dài được cột bằng một mảnh vải trắng, gương mặt khôi ngô tuấn tú, hai lông mày giống như hai ngọn núi, ánh mắt lấp lánh tinh quang, đích thực là một mỹ nam tử có thể khiến cho hàng ngàn nữ nhân hâm mộ. Chỉ là gã nam tử này truyền đến cho người ta một cảm giác băng lãnh khó gần. Gã bạch y nam tử này đích thị là Sở Hóa Long.
Khí thế trên người Sở Hóa Long tuy rằng đã thu liễm, Sở Thanh Lam thân là cường giả Thần Vương cảnh lại không cách nào nhìn thấu được, khuôn mặt không khỏi lộ ra một tia kinh hãi. Trong lòng thầm đoán, Sở Hóa Long này có lẽ đã đột phá Thế Đế cảnh, thậm chí là Thần Hoàng cảnh cũng không chừng. Chỉ trong một thời gian ngắn, Sở Hóa Long có bước đột phá như thế này, thiên phú không khỏi quá dọa người đi. Thật đúng là khiến người ta ghen tỵ quá đi mà.
Trong long suy nghĩ là vậy, thế nhưng Sở Thanh Lam vẫn không quên hành lễ một lần nữa với Sở Hóa Long. Sở Hóa Long ánh mắt nhàn nhạt, lãnh đạm nói:
- Có gì thì nói đi, đừng làm cho thời gian tu luyện của bản công tử chậm trễ.
- Bẩm công tử, mười lăm ngày nữa thái tử sẽ tiến hành hôn lễ. Tiểu nhân phụng mệnh gia chủ đến hỏi công tử có muốn đến tham dự hay không?
Sở Hóa Long trong đôi mắt lóe qua một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại biến mất, Sở Thanh Lam tuyệt đối chẳng nhận ra được biểu hiện quái dị này của hắn. Chỉ thấy Sở Hóa Long ồ lên một tiếng:
- Tại sao lại thành hôn vào lúc này, thật kỳ lạ. Nữ nhân mà thái tử muốn cưới là ai?
- Bẩm công tử, là thiên kim của Yến tộc – Yến Ngọc Lan.
Khi nghe đến tên của Yến Ngọc Lan, khuôn mặt lạnh như băng sơn hàn ngọc của Sở Hóa Long biến đổi, sau đó một lúc thì trầm xuống. Người khác có thể không biết, nhưng Sở Hóa Long lại có thể đoán được mục đích của Trịnh Thần Không là gì.
Theo tin tức mà Sở gia điều tra được, Yến Ngọc Lan khi còn lưu lạc bên ngoài đã có một đoạn nghiệt duyên với Tinh Hồn. Bởi vì nguyên nhân này mới xảy ra biến cố hơn một năm trước. Sở Tiểu Điệp cũng bởi vì chuyện này mà mất đi tính mạng. Bây giờ Trịnh Thần Không muốn lập Yến Ngọc Lan thành thái tử phi, chính là muốn nhắm vào Tinh Hồn, buộc hắn phải quay trở lại Thiên Phong đế quốc.
Tính cách của Tinh Hồn như thế nào, Sở Hóa Long há có thể không biết được. Cho dù biết rằng nguy hiểm đến tính mạng, Tinh Hồn tuyệt đối với sẽ đến, nguyên nhân chính là vì Yến Ngọc Lan. Trịnh Thần Không không khỏi quá tính toán đi. Dẫn dụ Tinh Hồn tiến đến đế đô thiên phong, hẳn là đã tạo thành một cái bẫy chí tử, có đi mà không có về. Một nước cờ thật âm độc, dù là Sở Hóa Long cũng không thể nhịn được mà cảm thán.
Sở Hóa Long tuy rằng thề không đội trời chung với Tinh Hồn, nhưng không hề muốn dùng nữ nhân mà kích phát nộ hỏa của hắn. Sở Hóa Long chính là muốn hiên ngang đánh bại Tinh Hồn, tự tay lấy thủ cấp của Tinh Hồn, không giống như Trịnh Thần Không dùng gian kế để hãm hại Tinh Hồn.
- Hừ, phen này có lẽ thái tử muốn chơi một nước cờ rất lớn đây. Bữa tiệc thịnh soạn như thế này, nếu không đi thì đúng là đã phụ lòng người khác rồi. Ngươi về bẩm báo với phụ thân, ta không tiện tham dự, chỉ đứng ở một bên để quan sát.
- Thuộc hạ tuân lệnh. Không biết khi nào thì công tử rời khỏi Thánh cảnh?
- Chuyện này ngươi không cần quan tâm. Sau khi rời khỏi đây, tự ta sẽ báo lại với phụ thân.
Nói rồi, Sở Hóa Long xoay người trở vào lại căn phòng tu luyện của mình, hắn vừa mới bước vào trong thì cánh cửa đóng sập lại. Sở Thanh Lam nhận lệnh của hắn, sau khi hành lễ xong thì trở ra, nhảy lên lưng Hỏa dực kim sư rời khỏi Thiên Trạch sơn.
Đại hôn của Trịnh Thần Không, những nhân vật cần góp mặt hầu như đã đồng ý đến, lại còn tụ hội vô số thiên tài đỉnh cao. Nói không ngoa chính là phong vân tụ hội tại đế đô Thiên Phong vào hài tuần nữa. Thật đúng là khiến người ta phải mong chờ.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Cuồng phong thổi mạnh trên đại quốc giữa biển, Tứ Hải vương triều.
Sau hơn một tháng, Tinh Hồn, Mặc Uyên, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An mới trở lại Tứ Hải vương triều. Tu vi của Tinh Hồn so với mấy tháng trước, tuy rằng vẫn chưa có dấu hiệu đột phá, thế nhưng khí thế trên người đã mạnh hơn không ít. Thế nên thời gian từ Bàn Long đảo quay trở lại Tứ Hải vương triều nhanh hơn không ít.
Lại nói, mục đích hắn quay trở lại Tứ Hải vương triều chính là muốn xem căn cơ của Hắc Tinh hội phát triển tới đâu. Nhân tiện đưa một ít Luyện Khí sư đến Lang Gia thành để bắt đầu xây dựng căn cơ bên đó. Không muốn làm kinh động, thế nên khi Tinh Hồn quay trở lại, hắn chỉ tri thông với ba người Diệp Nhất Phàm, Âu Dương Thiếu Cung và Thương Kỳ.
Phải nói rằng, quyết định giao cho ba tên này xây dựng Hắc Tinh hội quả thật là một quyết định cực kỳ đúng đắn. Luận về thiên phú luyện khí, Âu Dương Thiếu Cung và Diệp Nhất Phàm đều là những người có thiên phú thuộc hàng đệ nhất. Diệp Nhất Phàm còn là vương tử của Tứ Hải vương triều, có hắn bảo chứng, thế nên công việc cực kỳ suôn sẻ. Số lượng Luyện Khí sư đầu nhập Hắc Tinh hội tăng lên không ít, đều là những Luyện Khí sư tứ cấp, ngũ cấp trở lên. Ngoài sáng là vậy, còn trong bóng tối, thế lực hắc đạo do Thương Kỳ chủ trì xây dựng cũng phát triển khá mạnh, đều là nhờ cao thủ tâm đắc mà Diệp Nhất Phàm đề cử cả. Thế nên Hắc Tinh hội trong vài tháng này đã đi vào guồng cả, phát triển cực kỳ nhanh chóng. Nhìn thấy tình huống như vậy, Tinh Hồn vô cùng hài lòng.
Tổng bộ của Hắc Tinh hội đặt ngay tại tòa trúc lâm phế tích. Chỉ là cảnh quang hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Nếu như khi trước, hoàn cảnh nơi đây rất lạnh lẽo, cô độc thì bây giờ biến thành phồn hoa. Bốn Mặc Uyên được an bài một chỗ nghỉ ngơi tại Hắc Tinh hội, còn Tinh Hồn thì đi đến chỗ hội họp với mấy tên Diệp Nhất Phàm.
Số lượng nhân vật chủ chốt của Hắc Tinh hội bây giờ đã lên đến con số mười người, đều là những người được lựa chọn kỹ càng để hỗ trợ cho ba người kia. Việc này Tinh Hồn không quản, mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, bởi vì thứ hắn quan tâm đến là kết quả, còn quá trình như thế nào thì mặc kệ. Và đương nhiên, kết quả mà Diệp Nhất Phàm, Âu Dương Thiếu Cung và Thương Kỳ mang đến khiến hắn vô cùng hài lòng.
- Tình hình phát triển tại Tứ Hải vương triều như vậy là ổn, việc tiếp theo cần làm chính là xây dựng những phân điện tại các nơi khác.
- Phải. Dù sao Hắc Tinh hội tại Tứ Hải vương triều chỉ là một phân điện, quan trọng nhất vẫn là phát triển căn cơ ở Lang Gia thành, lấy đó làm bàn đạp để phát triển ra xung quanh.
Tứ Hải vương triều dù sao cũng chỉ là một quốc gia giữa biển, tiềm lực kinh tế tuyệt đối không thể so sánh với đại lục được. Nhu cầu sử dụng vũ khí của võ giả ở đại lục cao hơn rất nhiều, muốn phát triển nhanh thì chắc chắn phải đặt nền móng tại đây.
- Diệp Nhất Phàm, ngươi và Thương Kỳ tiếp tục việc phát triển ở đây. Còn Âu Dương Thiếu Cung, ngươi dẫn theo một số Luyện Khí sư theo ta trở về Lang Gia thành. Dẫn theo bao nhiêu người thì tùy ý ngươi.
Đã có sự che chở của Diệp Nhất Phàm, cộng thêm sự âm thầm giúp đỡ của Diệp Hoàng nữa, thế nên Tinh Hồn đối với phân điện tại đây vô cùng an tâm. Ở đây đã không còn nhiều việc để làm nữa, Tinh Hồn liền quyết định đem Âu Dương Thiếu Cung rời đi.
- Hay là chúng ta cùng đi chung một lượt. Hai ngày nữa ta cùng với mấy vị huynh trưởng đại diện cho Tứ Hải vương triều tham dự đại lễ ở Thiên Phong đế quốc. Sau khi đại lễ kết thúc, chúng ta đến Lang Gia thành cũng không muộn.
Diệp Nhất Phàm nhớ ra chuyện quan trọng, liền đề xuất để cho mọi người đi cùng. Tứ Hải vương triều cũng là một thế lực lớn, đặc biệt là về Luyện Khí chi thuật, thế nên dù là Thiên Phong đế quốc thì vẫn muốn có được mối quan hệ tốt với Tứ Hải vương triều. Việc họ được mời chỉ là một việc nghiễm nhiên mà thôi.
Chỉ là, khi Tinh Hồn nghe đến đại sự gì đó thì trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Thiên Phong đế quốc đối với hắn mà nói chứa đựng rất nhiều hoài niệm, nghe nói đến đại sự thì trong lòng vô cùng hiếu kỳ, cùng với đó là một cảm giác bất an khó nói thành lời.
/662
|