Vương Bá Ngưu sau khi trợ giúp Tàng Thiên Cơ độ kiếp thành công, đột nhiên cảm nhận được phạm vi Sát Lục Ma Tông xuất hiện khách không mời mà tới.
Một đám người đi nghênh ngang tiến tới Sát Lục Ma Tông sơn môn, những người này có ba người tu vi sâu không lường được, mà một người trong số đó chính là thúc thúc của hắn Diệp Thiên Tinh, hắn có một đôi mắt trong mắt sáng và sắc bén, mà một thân tu vi đã gần như chạm tới Tôn Cấp.
Mà hai người còn lại phân biệt là một cái bà lão cùng một cái ông lão, ánh mắt Vương Bá Ngưu chợt ngưng lại, bởi vì hắn cảm nhận được hai ông bà lão này đều không ngoại lệ chạm tới Tôn Cấp ranh giới, tức là Bán Bộ Võ Tôn chi cảnh.
“Không thể tưởng được Tinh thúc lại từ Tông tộc trở về, hẳn là nghe tin ta thống nhất Thương Mang Thành lập ra thế lực mới cho nên đại biểu Diệp Gia Tông Tộc đến nhúm chàm Sát Lục Ma Tông của ta, hay là vì chuyện ta xử lý Diệp Thiên Hà mà tới muốn tìm phiền toái cho ta……?”
Vương Bá Ngưu âm thầm tự nói.
Trung niên nam tử này tên là Diệp Thiên Tinh, là em trai của phụ thân Diệp Thiên Hùng, cũng là người sủng ái Diệp Thiên Hà nhất, ngay cả cái tên Diệp Thiên Hà, chữ Thiên và chữ hà cũng là do dựa theo chữ lót của hắn mà đặt, Thiên Hà kết hợp với Thiên Tinh nghĩa là Biển Sao trên trời.
Đối với vị thúc thúc này trong trí nhớ của Diệp Thiên Hùng, bản thân Diệp Thiên Hùng cũng không có quá nhiều tiếp xúc, bởi vì hắn sủng ái Diệp Thiên Hà cho nên thường cố ý chèn ép hắn, nhất là khi tranh đoạt chức gia chủ Diệp gia phân tông, hắn cũng nhúng tay vào đó, ý đồ nâng đỡ Diệp Thiên Hà làm tộc trưởng nhưng không thành, cũng là cái gai trong mắt Diệp Thiên Hùng, càng thêm Vương Bá Ngưu đoạt xá Diệp Thiên Hùng, lại càng không có chút gì tình cảm đối với vị thúc thúc này.
“Hừ, cho dù muốn nhúm chàm Sát Lục Ma Tông, hay muốn vì cái chết của Diệp Thiên Hà mà công báo tư thù, hiện tại Sát Lục Ma Tông đã bị ta khống chế, dám ở địa bàn của ta gây sự, dù là thúc thúc cũng sát không tha! Ánh mắt Vương Bá Ngưu lóe ra vẻ sát ý thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, Vương Bá Ngưu bình thản quan sát Diệp Thiên Tinh đám người, chỉ thấy ngoài Diệp Thiên Tinh ra, những người còn lại một phần ba Diệp Gia thanh niên con cháu, còn hai phần ba những người còn lại là đệ tử gia tộc khác, những thanh niên thiếu nữ này ai nấy đều mang khí thế bất phàm, ăn mặc quần áo xa hoa đắt tiền,vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Sát Lục Ma Tông đệ tử, tuy rằng bọn họ chỉ có mười tám người, nhưng là tu vi thấp nhất đều là Đại Võ Tông chi cảnh.
Mà dẫn đầu đám thanh niên thiếu nữ này chính là một vị thanh niên nam tử khuôn mặt tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái, cái đầu đặt biệt đều ngẩn lên cao, cái mũi hếch lên,bộ dáng như lão tử chính là vô địch nghênh ngang đi vào Sát Lục Ma Tông Sơn Môn.
Đây là Diệp Bắc, con trai Diệp Gia Gia Chủ Diệp Sơ Thần, hắn tới đây làm gì? Hắn đại biểu vị gia chủ kia đến đây muốn ta giao ra một phần ích lợi hay là....muốn lập uy với ta? Vương Bá Ngưu thoáng cau mày suy nghĩ.
Bước vào Sát Lục Ma Tông sơn môn, nhờ vào Sát Lục Ma Tông đệ tử dẫn dắt, đoàn người lập tức đi vào Sát Lục Điện, nơi Diệp Thiên Hùng đã ngồi sẵn đó chờ đợi.
Nhìn thấy Diệp Thiên Tinh đi tới, Vương Bá Ngưu lười biếng xoay người nằm ngửa trên Sát Lục Ma tọa, hai mắt hắn khép hờ nhìn Diệp Thiên Tinh đám người bằng nữa con mắt, lạnh nhạt gật đầu nói:
“Thiên Tinh Thúc Thúc vạn dặm đường xa từ tông tộc đến đây thăm ta, lòng ta thật vui vẻ a!”
Tuy miệng nói là vui vẻ, nhưng Vương Bá Ngưu không chút nào cử động thân thể đứng lên tiếp đón, vẫn lười biếng nằm trên Ma Tọa, hai mắt khép hờ như muốn ngủ.
Tiểu tử to gan, ỷ mình lớn rồi, cánh cứng rồi, gặp Thúc Thúc cũng không đến vấn an hay sao?! Sắc mặt Diệp Thiên Tinh âm trầm nhìn Vương Bá Ngưu, quát khẽ.
Thấy Diệp Thiên Tinh tức giận, Vương Bá Ngưu vẫn lạnh nhạt gật đầu một cái, hai mắt khép hờ không nói gì.
]
Phạm Tuấn cùng Diệp Thiên Lý liếc nhau rồi gật đầu, biết là Tông Chủ không muốn mở miệng nói chuyện với đám người này, liền bạo phát Cái Thế Võ Hoàng khí tức nhảy ra chỉ thẳng mặt Diệp Thiên Tinh, quát lớn:
Hừ! Diệp Thiên Hùng thân là Sát Lục Ma Tông tông chủ, đây là Sát Lục Ma Tông, các ngươi chỉ là khách nhân, dám bảo Tông Chủ vấn an?! Lớn mật chính là ngươi! Các ngươi tới đây muốn gây sự hay gì? Nghe Diệp Thiên Lý, Phạm Tuấn quát lớn, Sát Lục Ma Tông trưởng lão đồng loạt đứng ra, ánh mắt sát ý nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tinh bọn họ, ngữ khí giống như một lời không hợp liền đánh nhau.
Hừ! Diệp Thiên Tinh cũng bạo phát Cái Thế Võ Hoàng đỉnh phong tu vi ngạnh kháng khí thế của đám người, không rơi hạ phong một chút nào.
Phải biết Hoàng cấp cường giả sau khi Vương Bá Ngưu thu phục ngũ đại thế lực liền có gần mười người, mười vị Hoàng cấp cường giả bạo phát khí thế cũng bị khí thế Diệp Thiên Tinh ngăn lại, không chút nào chiếm thượng phong, đủ để biết Hoàng cấp cường giả mỗi tiểu cảnh giới thì thực lực lại khác biệt rất lớn!
Đủ rồi, hắn là thúc thúc của ta, chúng trưởng lão không nể mặt hắn cũng nể mặt ta một chút.. Vương Bá Ngưu đột nhiên mở miệng can ngăn, nhưng khi nghe Vương Bá Ngưu nói vậy, sắc mặt Diệp Thiên Tinh càng ngày càng đen hơn, mà chúng trưởng lão Sát Lục Ma Tông thì che miệng cười khúc khích, đồng thanh nói:
Thì ra là Thúc thúc của tông chủ, chúng ta không biết không có tội a, chỉ tưởng là con khỉ nào dám vào Sát Lục Điện khua môi múa mép muốn gây sự, đắc tội a!Ta thay mặt chúng trưởng lão xin lỗi Thiên Tinh huynh a. Diệp Thiên Lý vẻ mặt xin lỗi, chân thành nói.
Cmn, dám so sánh ta với con khỉ, đám súc sinh này qủa thật lấn người quá đáng!! Trong lòng Diệp Thiên Tinh âm thầm gào thét, nhưng bên ngoài vẫn duy trì phong độ trưởng bối, trầm giọng quát:
Thiên Hùng tiểu tử, ngươi biết tội của ngươi chưa?! Thân là Diệp gia gia chủ mà không biết xấu hổ, vụng trộm với em dâu sinh ra cẩu tạp chủng Diệp Minh còn không nói, lại mặc kệ thân tình sát em trai của mình, là bất trung bất nghĩa bị thế gian chúng tu sĩ phỉ nhổ, lại để gia tộc phần mộ bị người tiêu hủy, chính là hành sự bất lực thẹn với liệt tổ liệt tông, đám cưới con dâu bị kẻ địch cưỡng hiếp, con trai bất lực bị phế đi mệnh căn, làm cho cả Diệp Gia gia tộc bị thiên hạ chê cười, không để thúc thúc của mình vào trong mắt, chính là bất hiếu! Ngươi là thứ bất trung bất nghĩa bất lực bất hiếu!
Trong khoảng thời gian này, từng sự kiện, từng lần hành động không khác gì súc sinh của Diệp Thiên Hùng, chúng tu sĩ khắp Thương Khung Hoàng triều đều biết được, sau lưng rất nhiều người âm thầm phỉ nhổ, dè bỉu, khiến Diệp gia Tông Tộc tộc nhân xấu hổ không dám đi ra đường, cho dù ra đường cũng vụng trộm che dấu thân phận sợ người khác biết được, khiến Diệp Gia tộc nhân cảm thấy khuất nhục cực kỳ, cho dù không có thù riêng với Diệp Thiên Hùng, hắn cũng phải ra mặt hỏi tội Diệp Thiên Hùng.
Cùng em dâu có một chân, đội nón xanh em trai mình, khiến em trai mình nuôi con của mình hai mươi mấy năm, khi em trai phát hiện sự thật thì đứng ra giết chết em trai mình, chính thức cùng em dâu công khai yêu đương luyến ái, những việc này nếu là con người có thể làm được sao? Quả thực chính là cầm thú a!
Càng nghĩ, nội tâm Diệp Thiên Tinh càng phẫn nộ.
Nhìn Vương Bá Ngưu, Diệp Thiên Tinh liền cảm giác được mất mặt!
Đặc biệt là mấy người bên trong đám người này đều đến từ đại gia tộc không kém Diệp Gia, mà hai ông bà lão lại là người quen của hắn, ánh mắt bọn họ kỳ dị nhìn Diệp Thiên Tinh, quả thực khiến hắn hổ thẹn muốn chết.
Ngày thường hắn thật vất vả tích lũy thanh danh giờ phút này bởi vì Vương Bá Ngưu chế dễu liền tiêu tan hết.
Càng nghĩ, trong lòng Diệp Thiên Tinh càng phẫn nộ.
“Nghiệp chướng, ngươi còn không quỳ xuống cho ta!”
Giờ phút này, hắn muốn lấy trưởng bối quyền uy cùng tu vi cao hơn áp bách Vương Bá Ngưu, ý đồ cứu vãn lại thể diện của bản thân.
Chẳng qua đây là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Mặc cho hắn rống giận như thế nào, khuôn mặt Vương Bá Ngưu vẫn bình thản, khóe mắt cũng không nhấc lên vẫn khép hờ như cũ, chỉ có khóe miệng hắn nhếch nhẹ một cái, tỏ vẻ khinh thường nói:
Thân ái thúc thúc, ngươi lặn lội đường xa đến thăm chất nhi, lẽ ra chú cháu chúng ta hảo hảo ôn chuyện, nhưng ngươi đến gặp ta lại cứ vo ve bên tai ta, ngươi phiền phức như con ruồi vậy, nhiều lúc ta nghĩ nếu không phải ngươi là thúc thúc của ta, ta không nhịn được muốn đập con ruồi một cái cho nó im miệng lại, ngươi sống mấy trăm năm rồi, tu vi cũng gần chạm tới Tôn cấp rồi, ngay cả một điểm định lực còn không có hay sao?
“Còn nữa, ta làm chuyện gì cần phải theo ý ngươi hay sao? ngươi...tính là thứ gì?”
Ta cùng em dâu có một chân, ta đội nón xanh em trai mình, khiến em trai mình nuôi con của mình hai mươi mấy năm, khi em trai phát hiện sự thật thì đứng ra giết chết em trai mình, sau khi em trai ta chết ta chính thức cùng em dâu công khai yêu đương luyến ái thì sao? Ngươi làm gì được ta?
Đừng tưởng mang đám ô hợp này đến Tông môn của ta rồi muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, ngươi..không có tư cách!
Từ đâu đến thì từ chỗ đấy về, đừng để ta đuổi đi, lúc đó khiến tình cảm chú cháu sức mẻ thì không tốt lắm.
Tuy giọng nói của Vương Bá Ngưu không lớn, nhưng những lời đại nghịch bất đạo này khiến cho Diệp Thiên Tinh thất thần!
Dcm, đây là lời của một đứa cháu có thể nói với chú của mình sao?
Đây là trần trụi khiêu khích!
Không coi chú mình ra cái đinh gì!!!
Đây là trước mặt mọi người đánh mặt hắn a!!
Nguyên bản Diệp Thiên Tinh đã rất phẫn nộ, nhưng nghe Vương Bá Ngưu trước mặt mọi người sỉ nhục hắn, khiến hắn tức đến run rẩy toàn thân, khóe mắt nứt ra, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Vương Bá Ngưu, khuôn mặt đỏ chót run rẩy nói:
“Ngươi……Súc sinh, ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa?”
“Hừ, ta nói ngươi không nghe rõ sao? Những chuyện đó ta làm đấy thì sao, đừng có ở đây sủa nhặng bên tai ta nữa, từ đâu tới thì từ chỗ đó cút về, đứng có đứng đây làm ta mất mặt xấu hổ!” Vương Bá Ngưu không kiên nhẫn phất tay, như phủi đi con ruồi.
Cái gì?
Ta khiến ngươi mất mặt xấu hổ? Cmn, là ngươi mới đúng a!
Nghe Vương Bá Ngưu nói vậy, Diệp Thiên Tinh tức giận đến hộc máu.
“Nghiệp chướng, lão tử làm thịt ngươi!”
Một đám người đi nghênh ngang tiến tới Sát Lục Ma Tông sơn môn, những người này có ba người tu vi sâu không lường được, mà một người trong số đó chính là thúc thúc của hắn Diệp Thiên Tinh, hắn có một đôi mắt trong mắt sáng và sắc bén, mà một thân tu vi đã gần như chạm tới Tôn Cấp.
Mà hai người còn lại phân biệt là một cái bà lão cùng một cái ông lão, ánh mắt Vương Bá Ngưu chợt ngưng lại, bởi vì hắn cảm nhận được hai ông bà lão này đều không ngoại lệ chạm tới Tôn Cấp ranh giới, tức là Bán Bộ Võ Tôn chi cảnh.
“Không thể tưởng được Tinh thúc lại từ Tông tộc trở về, hẳn là nghe tin ta thống nhất Thương Mang Thành lập ra thế lực mới cho nên đại biểu Diệp Gia Tông Tộc đến nhúm chàm Sát Lục Ma Tông của ta, hay là vì chuyện ta xử lý Diệp Thiên Hà mà tới muốn tìm phiền toái cho ta……?”
Vương Bá Ngưu âm thầm tự nói.
Trung niên nam tử này tên là Diệp Thiên Tinh, là em trai của phụ thân Diệp Thiên Hùng, cũng là người sủng ái Diệp Thiên Hà nhất, ngay cả cái tên Diệp Thiên Hà, chữ Thiên và chữ hà cũng là do dựa theo chữ lót của hắn mà đặt, Thiên Hà kết hợp với Thiên Tinh nghĩa là Biển Sao trên trời.
Đối với vị thúc thúc này trong trí nhớ của Diệp Thiên Hùng, bản thân Diệp Thiên Hùng cũng không có quá nhiều tiếp xúc, bởi vì hắn sủng ái Diệp Thiên Hà cho nên thường cố ý chèn ép hắn, nhất là khi tranh đoạt chức gia chủ Diệp gia phân tông, hắn cũng nhúng tay vào đó, ý đồ nâng đỡ Diệp Thiên Hà làm tộc trưởng nhưng không thành, cũng là cái gai trong mắt Diệp Thiên Hùng, càng thêm Vương Bá Ngưu đoạt xá Diệp Thiên Hùng, lại càng không có chút gì tình cảm đối với vị thúc thúc này.
“Hừ, cho dù muốn nhúm chàm Sát Lục Ma Tông, hay muốn vì cái chết của Diệp Thiên Hà mà công báo tư thù, hiện tại Sát Lục Ma Tông đã bị ta khống chế, dám ở địa bàn của ta gây sự, dù là thúc thúc cũng sát không tha! Ánh mắt Vương Bá Ngưu lóe ra vẻ sát ý thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, Vương Bá Ngưu bình thản quan sát Diệp Thiên Tinh đám người, chỉ thấy ngoài Diệp Thiên Tinh ra, những người còn lại một phần ba Diệp Gia thanh niên con cháu, còn hai phần ba những người còn lại là đệ tử gia tộc khác, những thanh niên thiếu nữ này ai nấy đều mang khí thế bất phàm, ăn mặc quần áo xa hoa đắt tiền,vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Sát Lục Ma Tông đệ tử, tuy rằng bọn họ chỉ có mười tám người, nhưng là tu vi thấp nhất đều là Đại Võ Tông chi cảnh.
Mà dẫn đầu đám thanh niên thiếu nữ này chính là một vị thanh niên nam tử khuôn mặt tuấn lãng, anh tuấn tiêu sái, cái đầu đặt biệt đều ngẩn lên cao, cái mũi hếch lên,bộ dáng như lão tử chính là vô địch nghênh ngang đi vào Sát Lục Ma Tông Sơn Môn.
Đây là Diệp Bắc, con trai Diệp Gia Gia Chủ Diệp Sơ Thần, hắn tới đây làm gì? Hắn đại biểu vị gia chủ kia đến đây muốn ta giao ra một phần ích lợi hay là....muốn lập uy với ta? Vương Bá Ngưu thoáng cau mày suy nghĩ.
Bước vào Sát Lục Ma Tông sơn môn, nhờ vào Sát Lục Ma Tông đệ tử dẫn dắt, đoàn người lập tức đi vào Sát Lục Điện, nơi Diệp Thiên Hùng đã ngồi sẵn đó chờ đợi.
Nhìn thấy Diệp Thiên Tinh đi tới, Vương Bá Ngưu lười biếng xoay người nằm ngửa trên Sát Lục Ma tọa, hai mắt hắn khép hờ nhìn Diệp Thiên Tinh đám người bằng nữa con mắt, lạnh nhạt gật đầu nói:
“Thiên Tinh Thúc Thúc vạn dặm đường xa từ tông tộc đến đây thăm ta, lòng ta thật vui vẻ a!”
Tuy miệng nói là vui vẻ, nhưng Vương Bá Ngưu không chút nào cử động thân thể đứng lên tiếp đón, vẫn lười biếng nằm trên Ma Tọa, hai mắt khép hờ như muốn ngủ.
Tiểu tử to gan, ỷ mình lớn rồi, cánh cứng rồi, gặp Thúc Thúc cũng không đến vấn an hay sao?! Sắc mặt Diệp Thiên Tinh âm trầm nhìn Vương Bá Ngưu, quát khẽ.
Thấy Diệp Thiên Tinh tức giận, Vương Bá Ngưu vẫn lạnh nhạt gật đầu một cái, hai mắt khép hờ không nói gì.
]
Phạm Tuấn cùng Diệp Thiên Lý liếc nhau rồi gật đầu, biết là Tông Chủ không muốn mở miệng nói chuyện với đám người này, liền bạo phát Cái Thế Võ Hoàng khí tức nhảy ra chỉ thẳng mặt Diệp Thiên Tinh, quát lớn:
Hừ! Diệp Thiên Hùng thân là Sát Lục Ma Tông tông chủ, đây là Sát Lục Ma Tông, các ngươi chỉ là khách nhân, dám bảo Tông Chủ vấn an?! Lớn mật chính là ngươi! Các ngươi tới đây muốn gây sự hay gì? Nghe Diệp Thiên Lý, Phạm Tuấn quát lớn, Sát Lục Ma Tông trưởng lão đồng loạt đứng ra, ánh mắt sát ý nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tinh bọn họ, ngữ khí giống như một lời không hợp liền đánh nhau.
Hừ! Diệp Thiên Tinh cũng bạo phát Cái Thế Võ Hoàng đỉnh phong tu vi ngạnh kháng khí thế của đám người, không rơi hạ phong một chút nào.
Phải biết Hoàng cấp cường giả sau khi Vương Bá Ngưu thu phục ngũ đại thế lực liền có gần mười người, mười vị Hoàng cấp cường giả bạo phát khí thế cũng bị khí thế Diệp Thiên Tinh ngăn lại, không chút nào chiếm thượng phong, đủ để biết Hoàng cấp cường giả mỗi tiểu cảnh giới thì thực lực lại khác biệt rất lớn!
Đủ rồi, hắn là thúc thúc của ta, chúng trưởng lão không nể mặt hắn cũng nể mặt ta một chút.. Vương Bá Ngưu đột nhiên mở miệng can ngăn, nhưng khi nghe Vương Bá Ngưu nói vậy, sắc mặt Diệp Thiên Tinh càng ngày càng đen hơn, mà chúng trưởng lão Sát Lục Ma Tông thì che miệng cười khúc khích, đồng thanh nói:
Thì ra là Thúc thúc của tông chủ, chúng ta không biết không có tội a, chỉ tưởng là con khỉ nào dám vào Sát Lục Điện khua môi múa mép muốn gây sự, đắc tội a!Ta thay mặt chúng trưởng lão xin lỗi Thiên Tinh huynh a. Diệp Thiên Lý vẻ mặt xin lỗi, chân thành nói.
Cmn, dám so sánh ta với con khỉ, đám súc sinh này qủa thật lấn người quá đáng!! Trong lòng Diệp Thiên Tinh âm thầm gào thét, nhưng bên ngoài vẫn duy trì phong độ trưởng bối, trầm giọng quát:
Thiên Hùng tiểu tử, ngươi biết tội của ngươi chưa?! Thân là Diệp gia gia chủ mà không biết xấu hổ, vụng trộm với em dâu sinh ra cẩu tạp chủng Diệp Minh còn không nói, lại mặc kệ thân tình sát em trai của mình, là bất trung bất nghĩa bị thế gian chúng tu sĩ phỉ nhổ, lại để gia tộc phần mộ bị người tiêu hủy, chính là hành sự bất lực thẹn với liệt tổ liệt tông, đám cưới con dâu bị kẻ địch cưỡng hiếp, con trai bất lực bị phế đi mệnh căn, làm cho cả Diệp Gia gia tộc bị thiên hạ chê cười, không để thúc thúc của mình vào trong mắt, chính là bất hiếu! Ngươi là thứ bất trung bất nghĩa bất lực bất hiếu!
Trong khoảng thời gian này, từng sự kiện, từng lần hành động không khác gì súc sinh của Diệp Thiên Hùng, chúng tu sĩ khắp Thương Khung Hoàng triều đều biết được, sau lưng rất nhiều người âm thầm phỉ nhổ, dè bỉu, khiến Diệp gia Tông Tộc tộc nhân xấu hổ không dám đi ra đường, cho dù ra đường cũng vụng trộm che dấu thân phận sợ người khác biết được, khiến Diệp Gia tộc nhân cảm thấy khuất nhục cực kỳ, cho dù không có thù riêng với Diệp Thiên Hùng, hắn cũng phải ra mặt hỏi tội Diệp Thiên Hùng.
Cùng em dâu có một chân, đội nón xanh em trai mình, khiến em trai mình nuôi con của mình hai mươi mấy năm, khi em trai phát hiện sự thật thì đứng ra giết chết em trai mình, chính thức cùng em dâu công khai yêu đương luyến ái, những việc này nếu là con người có thể làm được sao? Quả thực chính là cầm thú a!
Càng nghĩ, nội tâm Diệp Thiên Tinh càng phẫn nộ.
Nhìn Vương Bá Ngưu, Diệp Thiên Tinh liền cảm giác được mất mặt!
Đặc biệt là mấy người bên trong đám người này đều đến từ đại gia tộc không kém Diệp Gia, mà hai ông bà lão lại là người quen của hắn, ánh mắt bọn họ kỳ dị nhìn Diệp Thiên Tinh, quả thực khiến hắn hổ thẹn muốn chết.
Ngày thường hắn thật vất vả tích lũy thanh danh giờ phút này bởi vì Vương Bá Ngưu chế dễu liền tiêu tan hết.
Càng nghĩ, trong lòng Diệp Thiên Tinh càng phẫn nộ.
“Nghiệp chướng, ngươi còn không quỳ xuống cho ta!”
Giờ phút này, hắn muốn lấy trưởng bối quyền uy cùng tu vi cao hơn áp bách Vương Bá Ngưu, ý đồ cứu vãn lại thể diện của bản thân.
Chẳng qua đây là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Mặc cho hắn rống giận như thế nào, khuôn mặt Vương Bá Ngưu vẫn bình thản, khóe mắt cũng không nhấc lên vẫn khép hờ như cũ, chỉ có khóe miệng hắn nhếch nhẹ một cái, tỏ vẻ khinh thường nói:
Thân ái thúc thúc, ngươi lặn lội đường xa đến thăm chất nhi, lẽ ra chú cháu chúng ta hảo hảo ôn chuyện, nhưng ngươi đến gặp ta lại cứ vo ve bên tai ta, ngươi phiền phức như con ruồi vậy, nhiều lúc ta nghĩ nếu không phải ngươi là thúc thúc của ta, ta không nhịn được muốn đập con ruồi một cái cho nó im miệng lại, ngươi sống mấy trăm năm rồi, tu vi cũng gần chạm tới Tôn cấp rồi, ngay cả một điểm định lực còn không có hay sao?
“Còn nữa, ta làm chuyện gì cần phải theo ý ngươi hay sao? ngươi...tính là thứ gì?”
Ta cùng em dâu có một chân, ta đội nón xanh em trai mình, khiến em trai mình nuôi con của mình hai mươi mấy năm, khi em trai phát hiện sự thật thì đứng ra giết chết em trai mình, sau khi em trai ta chết ta chính thức cùng em dâu công khai yêu đương luyến ái thì sao? Ngươi làm gì được ta?
Đừng tưởng mang đám ô hợp này đến Tông môn của ta rồi muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, ngươi..không có tư cách!
Từ đâu đến thì từ chỗ đấy về, đừng để ta đuổi đi, lúc đó khiến tình cảm chú cháu sức mẻ thì không tốt lắm.
Tuy giọng nói của Vương Bá Ngưu không lớn, nhưng những lời đại nghịch bất đạo này khiến cho Diệp Thiên Tinh thất thần!
Dcm, đây là lời của một đứa cháu có thể nói với chú của mình sao?
Đây là trần trụi khiêu khích!
Không coi chú mình ra cái đinh gì!!!
Đây là trước mặt mọi người đánh mặt hắn a!!
Nguyên bản Diệp Thiên Tinh đã rất phẫn nộ, nhưng nghe Vương Bá Ngưu trước mặt mọi người sỉ nhục hắn, khiến hắn tức đến run rẩy toàn thân, khóe mắt nứt ra, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Vương Bá Ngưu, khuôn mặt đỏ chót run rẩy nói:
“Ngươi……Súc sinh, ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa?”
“Hừ, ta nói ngươi không nghe rõ sao? Những chuyện đó ta làm đấy thì sao, đừng có ở đây sủa nhặng bên tai ta nữa, từ đâu tới thì từ chỗ đó cút về, đứng có đứng đây làm ta mất mặt xấu hổ!” Vương Bá Ngưu không kiên nhẫn phất tay, như phủi đi con ruồi.
Cái gì?
Ta khiến ngươi mất mặt xấu hổ? Cmn, là ngươi mới đúng a!
Nghe Vương Bá Ngưu nói vậy, Diệp Thiên Tinh tức giận đến hộc máu.
“Nghiệp chướng, lão tử làm thịt ngươi!”
/178
|