Thấy một đám trưởng lão liều chết xông tới giết bản thân thì vẻ mặt của lăng Vân Thiên tức khắc trở nên vô cùng dữ tợn.
“Các ngươi hết thảy đi tìm chết đi!”
Liếm liếm môi, ánh mắt Lăng Vấn Thiên lóe lên thị huyết đến cực hạn, thân hình hắn nhẹ nhàng lắc mình một cái liền nhảy vào bên trong đám người, sau đó Lăng Vấn Thiên bật lên chiến lực đến mức tận cùng, vô song quyền ý tung hoành giữa kẻ địch như đi dạo phố.
Giờ khắc này Lăng Vấn Thiên hoàn toàn nghiền áp mọi người, có thể nói là lúc này đây Lăng Vấn Thiên thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật!
Những nơi Lăng Vấn Thiên đi qua thì một đám trưởng lão hoặc là hộ pháp đều bị hắn cường thế oanh sát, mỗi một quyền Lăng Vấn Thiên vung ra thì đám trưởng lão đều bị chết vô cùng thê thảm, hoặc là bị Lăng Vấn Thiên vung một quyền oanh bạo thân thể, hoặc là bị đấm nát bấy bộ phận thân thể trở thành kẻ tàn phế.
Ngay lúc một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên thì Thiên Quyền môn mười bảy vị trưởng lão cùng mười tám vị hộ pháp hết thảy đều bị Lăng Vấn Thiên tàn nhẫn oanh sát, chết không có chỗ chôn!
Đối với đám sâu kiến chết hay sống thì vẻ mặt khương Bác vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.
Trong chớp mắt cả cái Thiên Quyền Môn đều bị Khương Bác bình định hết thảy chướng ngại vật, vô số Thiên Quyền môn đệ tử đều quy phục Khương Bác, ba mươi sáu trưởng lão cùng hộ pháp đều bị Khương Bác gián tiếp giết chết, trong nhất thời cả cái Thiên Quyền Môn gần như thuộc về Khương Bác.
“Lăng Vấn Thiên bái kiến đại nhân!”
Sau khi chém đem tất cả trưởng lão cùng hộ pháp chém giết thì Lăng Vấn Thiên vô cùng cung kính quỳ gối dưới chân Khương Bác.
Ở trước mặt đám sâu kiến này thì Lăng Vấn Thiên có thể càn rỡ vô cùng, nhưng ở trước mặt Khương Bác hắn lại là căn bản không dám không cung kính.
Trí tuệ hạt giống khiến hắn vô hình trung nghe lời và kính sợ Khương Bác, vả lại một khi gieo vào trí tuệ hạt giống vào trong đại não cùng linh hồn thì nhất niệm của Khương Bác hoàn toàn nắm giữ sinh tử của kẻ bị gieo hạt giống trí tuệ, Cho nên hắn so với bất kỳ ai đều phải cung kính.
“Đứng lên đi!”
Ánh mắt đạm mặt của Khương Bác khẽ liếc nhìn Lăng Vấn Thiên vài giây, sau đó khương Bác nhàn nhạt nói, nghe vậy, Lăng Vấn Thiên như được đại xá cung kính đứng lên.
“Vì sao không có thấy Thiên Quyền Môn Môn chủ Lăng Thiên cùng với Thái thượng trưởng lão Lăng Mạc Vấn?”
“Bẩm đai nhân, Lăng Mạc Vấn thái thượng trưởng lão trước mắt đang ở bên trong Thiên Quyền môn cấm địa bế quan khổ tu, nghe nói là đang tìm hiểu tông môn tối cao tuyệt học, Thiên Quyền Kinh! Còn tung tích của Lăng Thiên thì ta không biết!
Lăng Vấn Thiên cung kính trả lời.
Thiên Quyền Kinh?
Thiên Quyền Tông tối cao tuyệt học?
Nghe được Lăng Vấn Thiên nói thì trong mắt Khương Bác lóe lên một tia nhàn nhạt tinh quang, mỉm cười nói:
“Dẫn đường!”
Thiên Quyền Môn đời thứ nhất tông chủ tương truyền chính là đạt được đại cơ duyên bên trong Thiên Quyền Sơn, sau đó mới đánh vỡ nhân sinh gông cùm xiềng xích, dần dần đi lên cường giả chi lộ.
Nếu Thiên Quyền Kinh chính là tối cao tuyệt học của Thiên Quyền Môn thì khẳng định sẽ có chỗ bất phàm.
Khương Bác tính toán tự mình đi coi một chút, tiện thể giải quyết hai con rệp còn sót lại.
Trước mắt tất cả trưởng lão cùng hộ pháp của Thiên Quyền môn đều đã chết sạch, thân là thái thượng trưởng lão của Thiên Quyền môn, Lăng Mạc Vấn làm sao có thể không chết?
Căn cứ tôn chỉ chém tận giết tuyệt, khương Bác sẽ không nhân từ tha thứ cho hắn.
Giờ phút này, hắn đã trước tiên tuyên án vận mệnh của Lăng Mạc Vấn!
Đối với sự chết sống của Lăng Mạc Vấn cùng Lăng Thiên, tuy là cùng anh em dòng họ nhưng Lăng Vấn Thiên không có một chút sự đồng tình cùng thương hại, hắn chỉ biết là bản thân bắt buộc phải hoàn bất luận mệnh lệnh nào của Khương Bác.
“Đại nhân xin hãy đi theo ta!”
Lăng Vấn Thiên cung kính nói, sau đó dẫn đường Khương Bác đi vào nơi cấm địa của Thiên Quyền Tông.
....
Vô Song đỉnh, Thiên Quyền Môn cấm địa!
Ước chừng mười lăm phút đi đường thì khương Bác hai người đã đi tới nơi này.
Giương mắt nhìn lên chỉ thấy Vô Song hẻm núi cùng Sát Lục Ma Tông Thiên Thủy Đỉnh có nhiều nét tương đồng, hình dáng hai bên đều là một tòa cô phong xông thẳng phía chân trời, khí thế bàng bạc.
Chẳng qua, Thiên Thủy đỉnh nội liễm trầm thấp khí thế bàng bạc trầm ổn còn Vô Song đỉnh lại bộc lộ mũi nhọn.
Khi đến gần Vô Song đỉnh thì điều đầu tiên mà khương Bác cảm thụ được chính là từng luồng vô song quyền ý tùy ý lướt qua thân thể, khiến cả thân thể hắn tựa hồ như bị muôn vàn quyền ý đánh vào người, khiến thân thể hắn ẩn ẩn cảm giác đau nhức.
Ngoài ra Vô Song đỉnh còn quấn quanh một cỗ uy thế dày nặng, nếu người nào đi lên đây tâm chí không kiên thực dễ dàng bị luồng uy thế này đè ép khiến tâm thần hỏng mất.
Nhìn thấy một màn này, khương Bác càng thêm tò mò.
“Chủ nhân, tòa Vô Song đỉnh này theo tương truyền thì trước khi Vũ Hóa Môn được sáng tạo thì đã tồn tại, nghe nói đời thứ nhất tông chủ Vũ Hóa Môn chính là ở trên Vô Song đỉnh tìm được cơ duyên to lớn, do đó đỗi tên Vũ Hóa Môn thành Thiên Quyền Môn.”
“Vô Song đỉnh ngoại trừ lịch đại tông chủ thì những người khác đều không cho phép đặt chân.”
“Cho nên cho tới nay ngoại trừ lịch đại tông chủ ra thì không ai biết bên trong Vô Song đỉnh cất chứa những bí mật gì.
Lăng Vấn Thiên kính cẩn nói.
Nghe vậy, khương Bác nhàn nhạt gật gật đầu.
“Đi thôi, đi lên nhìn xem!”
Không bao lâu sau hai người đi tới Vô Song Đỉnh.
Khương Bác đưa mắt nhìn lại chỉ thấy phong cảnh xung quanh Vô Song đỉnh u tĩnh mà trống trải, bốn phía xung quanh đều bị mây mù sương gió bao phủ, mà trong đám sương mù ấy lâu lâu lại lấp lóe vài tia tinh quang kỳ dị.
Bất quá ở trung tâm Vô Song đỉnh lại xuất hiện một bức tượng hình người kỳ lạ.
Bước tượng là một trung niên nam tử khuôn mặt mơ hồ cao tới tận mấy trăm trượng, giống như một thông thiên cự nhân đứng thẳng đầu đội trời chân đạp đất, toàn thân bức tượng toát ra vô số Quyền đạo chân ý càn quét bốn phương tám hướng.
Phàm là người tu vi yếu kém tới gần đều bị vô số quyền đạo chân ý sinh sinh chém chết!
Ngoài ra dưới bức tượng trung niên nam tử đấy còn có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, nhìn xem dung mạo thì thân ảnh này chính là một thanh niên trẻ trung tu vi thâm sâu không lường được, quyền ý quanh thân giống như thực chất ngưng tụ, tạo cho người khác cảm giác đối phương chính là một vị tuyệt thế quyền pháp cao nhân.
Đại nhân, người nọ chính là Thiên Quyền môn tông chủ, Lăng Mạc Vấn!”
Nhìn thấy thân ảnh của thanh niên nọ, Lăng Vấn Thiên lập tức thấp giọng nói.
Lăng Mạc Vấn?
Nghe được Lăng Vấn Thiên giới thiệu, mí mắt khương Bác khẽ đưa qua nhìn, khóe miệng lóe lên nụ cười đầy ẩn ý, hắn khẽ liếc nhìn Lăng Vấn Thiên, Lăng Vấn Thiên lập tức hiểu ý, sau đó Lăng Vấn Thiên trực tiếp đấm ra một quyền toàn lực về phía lão giả.
Oanh!
Chỉ thấy một đạo cực hạn quyền ý xuyên thủng hết thảy mây mù hung hăng đánh về phía thanh niên nọ.
Một quyền này mang theo vô hạn sát cơ, một quyền này chính là tất sát một quyền.
Cảm giác được một cỗ sát cơ đè ép cơ thể mình, Lăng Mạc Vấn đồng thời bừng tỉnh, lạnh giọng quát khẽ:
“Người nào?”
Ngay sau đó Lăng Mạc Vấn đồng thời vung ra một quyền, một quyền này mang theo một cỗ Vô Địch quyền ý giống như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, hiển nhiên Lăng Mạc Vấn tinh tu chính là Vô Địch chi lộ, vô địch chi lộ chỉ có thiên kiêu trong thiên kiêu mới dám tu luyện, người tu luyện Vô Địch chi lộ ngoài chiến lực vô địch ra thì tín niệm cũng phải vô địch, nếu không gặp kẻ mạnh hơn đánh bại mình thì khó mà gượng dậy nổi.
Hiển nhiên Lăng Mạc Vấn chính là thiên kiêu hạng người.
Ầm ầm ầm!
Hai loại quyền ý đụng vào nhau phát sinh tiếng nổ vang chấn bay hết thảy mây mù, đạp phá hết thảy kiến trúc xung quanh, trong chớp mắt khắp Vô Song đỉnh trở thành bình địa, ngoại trừ bức tượng trung niên nam tử vẫn còn nguyên vẹn ra.
Phụt! Lăng Vấn Thiên ho nhẹ một ngụm máu tươi vội vàng lùi ra đằng sau, sắc mặt Lăng Vấn Thiên kinh hãi nhìn Lăng Mạc Vấn.
Lăng Vấn Thiên chính là đánh lén, tu vi của hắn cũng không kém Lăng Mạc Vấn, cả hai đồng thời đều là Cái Thế Võ Tôn chi cảnh, nhưng Lăng Mạc Vấn chỉ vội vàng xuất quyền phản công lại có thể khiến hắn bị thương nhẹ, hiển nhiên chiến lực của Lăng Mạc Vấn mạnh hơn Lăng Vấn Thiên rất nhiều lần.
“Đây là ngươi đang tu luyện Thiên Quyền Kinh sao? Thế nhưng lại đi vào Vô Địch chi lộ, ta đã khinh thường ngươi rồi, xem ra ngươi cũng là thiên kiêu hạng người, không tồi..không tồi!
“Chẳng qua, đáng tiếc chính là ngươi gặp ta.”
“Cho nên, ngươi vẫn là đi tìm chết đi……”
Nhìn thấy Lăng Vấn Thiên bị Lăng Mạc Vấn đánh ra một quyền tùy tiện liền bị thương, trong lòng Khương Bác hơi kinh ngạc, tuy trong mắt Khương Bác Lăng Vấn Thiên chả qua là một chỉ sâu kiến hơi cường một chút mà thôi, hắn tùy ý là có thể định sinh tử, nhưng thực lực của Lăng Mạc Vấn lại ra ngoài dự đoán của hắn.
Bất kể người nào đi vào Vô Địch chi lộ, cho dù tu luyện là quyền đạo, kiếm đạo, đao đạo, đan đạo,..vv.. đều thập phần cường đại, cho dù ở cùng cảnh giới thực lực cũng coi như là đứng đầu.
Chẳng qua mệnh của Lăng Mạc Vấn lại rất không tốt, gặp được ai cũng được, cố tình lại gặp khương Bác, Khương Bác đi vào Trí tuệ chi đạo, hắn chính là khắc chế những người đi tu luyện đại đạo nghiêng về con đường chiến lực công kích, tỷ như đao đạo, kiếm đạo, quyền đạo, thương đạo...
Cho nên cho dù Lăng Mạc Vấn có cường hãn hơn hiện tại gấp mười lần thì khương Bác cũng không đặt ở trong mắt.
“Quỳ xuống!”
Khương Bác lạnh lùng nói, sau đó một đạo trí tuệ kim quang xuyên thấu hết thảy không gian thời gian và vật chất đi vào đại não của Lăng Mạc Vấn.
Sau đó một cỗ trí tuệ kết tinh hóa thành một cái gông xiềng giam cầm hết thảy tâm tình cùng tư tưởng của Lăng Mạc Vấn, sau đó mệnh lệnh cho hắn quỳ xuống, Lăng Mạc Vấn dù trong lòng điên cuồng kháng cự vẫn không thể, thân thể của hắn không tự chủ quỳ rạp xuống dưới chân Khương Bác.
Thấy thế, Lăng Mạc Vấn vô cùng kinh hãi cùng khiếp sợ.
“Ngươi là người phương nào, vì sao công kích ta?”
Lăng Mạc Vấn dữ tợn rống giận, một bên gầm thét một bên thì dùng toàn bộ lực lượng gian nan điều khiển thân thể đứng lên.
“Hừ hừ, vì sao công kích ngươi? Liền bởi vì ngươi là Thiên Quyền Môn Thái thượng trưởng lão!”
“Hiện giờ Thiên Quyền Môn muôn vàn đệ tử đều đã thuần phục đại nhân, đại trưởng lão cùng chúng trưởng lão hộ pháp muốn phản kháng đều bị ta giết chết, ngươi cảm thấy ngươi là Thái thượng trưởng lão của Thiên Quyền tông là có thể thoát được sao?”
Đột nhiên một giọng nói trêu chọc vang lên bên tai Lăng Mạc Vấn, Lăng Mạc Vấn ánh mắt dữ tợn xoay đầu tập trung nhìn vào nơi phát ra tiếng nói, thình lình người mở miệng trêu chọc hắn lại chính là cháu họ của hắn, Lăng Vấn Thiên.
“Dcmm, Lăng Vấn Thiên, ngươi là cái đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo, rào cây sung, ngươi dám phản bội Lăng Gia, phản bội ta Thiên Quyền môn.”
“Ta thật là mắt bị mù thương yêu ngươi bồi dưỡng ngươi khiến ngươi tu vi không kém gì ta nhưng giờ ngươi lại phản bội ta!!”
Lăng Mạc Vấn điên cuồng rít gào, ánh mắt hận ý như muốn thao thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Vấn Thiên.|
Đối với sự hận ý của Lăng Mạc Vấn, Lăng Vấn Thiên không chút nào để ý, tùy tiện cười lạnh, nói:
“Vong ân phụ nghĩa? Ăn cây táo, rào cây sung? Không tồi, ta chính là người như vậy!”
“Vì sinh tồn, ta cũng không có cách nào.”
Ngươi đã nghe câu tử đạo hữu, bất tử bần đạo chưa, các ngươi chết đỗi lấy ta còn sống thì ta đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.”
Lăng Vấn Thiên vẻ mặt cợt nhả trêu tức nói.
Nghe cháu ngoan của mình nói vậy, trong lòng Lăng Mạc Vấn đại hận!
“Lăng Vấn Thiên, lão tử phải giết chết đầu súc sinh như ngươi……”
Lăng Vấn Thiên điên cuồng rống giận.
“Các ngươi hết thảy đi tìm chết đi!”
Liếm liếm môi, ánh mắt Lăng Vấn Thiên lóe lên thị huyết đến cực hạn, thân hình hắn nhẹ nhàng lắc mình một cái liền nhảy vào bên trong đám người, sau đó Lăng Vấn Thiên bật lên chiến lực đến mức tận cùng, vô song quyền ý tung hoành giữa kẻ địch như đi dạo phố.
Giờ khắc này Lăng Vấn Thiên hoàn toàn nghiền áp mọi người, có thể nói là lúc này đây Lăng Vấn Thiên thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật!
Những nơi Lăng Vấn Thiên đi qua thì một đám trưởng lão hoặc là hộ pháp đều bị hắn cường thế oanh sát, mỗi một quyền Lăng Vấn Thiên vung ra thì đám trưởng lão đều bị chết vô cùng thê thảm, hoặc là bị Lăng Vấn Thiên vung một quyền oanh bạo thân thể, hoặc là bị đấm nát bấy bộ phận thân thể trở thành kẻ tàn phế.
Ngay lúc một tiếng kêu thảm thiết cuối cùng vang lên thì Thiên Quyền môn mười bảy vị trưởng lão cùng mười tám vị hộ pháp hết thảy đều bị Lăng Vấn Thiên tàn nhẫn oanh sát, chết không có chỗ chôn!
Đối với đám sâu kiến chết hay sống thì vẻ mặt khương Bác vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.
Trong chớp mắt cả cái Thiên Quyền Môn đều bị Khương Bác bình định hết thảy chướng ngại vật, vô số Thiên Quyền môn đệ tử đều quy phục Khương Bác, ba mươi sáu trưởng lão cùng hộ pháp đều bị Khương Bác gián tiếp giết chết, trong nhất thời cả cái Thiên Quyền Môn gần như thuộc về Khương Bác.
“Lăng Vấn Thiên bái kiến đại nhân!”
Sau khi chém đem tất cả trưởng lão cùng hộ pháp chém giết thì Lăng Vấn Thiên vô cùng cung kính quỳ gối dưới chân Khương Bác.
Ở trước mặt đám sâu kiến này thì Lăng Vấn Thiên có thể càn rỡ vô cùng, nhưng ở trước mặt Khương Bác hắn lại là căn bản không dám không cung kính.
Trí tuệ hạt giống khiến hắn vô hình trung nghe lời và kính sợ Khương Bác, vả lại một khi gieo vào trí tuệ hạt giống vào trong đại não cùng linh hồn thì nhất niệm của Khương Bác hoàn toàn nắm giữ sinh tử của kẻ bị gieo hạt giống trí tuệ, Cho nên hắn so với bất kỳ ai đều phải cung kính.
“Đứng lên đi!”
Ánh mắt đạm mặt của Khương Bác khẽ liếc nhìn Lăng Vấn Thiên vài giây, sau đó khương Bác nhàn nhạt nói, nghe vậy, Lăng Vấn Thiên như được đại xá cung kính đứng lên.
“Vì sao không có thấy Thiên Quyền Môn Môn chủ Lăng Thiên cùng với Thái thượng trưởng lão Lăng Mạc Vấn?”
“Bẩm đai nhân, Lăng Mạc Vấn thái thượng trưởng lão trước mắt đang ở bên trong Thiên Quyền môn cấm địa bế quan khổ tu, nghe nói là đang tìm hiểu tông môn tối cao tuyệt học, Thiên Quyền Kinh! Còn tung tích của Lăng Thiên thì ta không biết!
Lăng Vấn Thiên cung kính trả lời.
Thiên Quyền Kinh?
Thiên Quyền Tông tối cao tuyệt học?
Nghe được Lăng Vấn Thiên nói thì trong mắt Khương Bác lóe lên một tia nhàn nhạt tinh quang, mỉm cười nói:
“Dẫn đường!”
Thiên Quyền Môn đời thứ nhất tông chủ tương truyền chính là đạt được đại cơ duyên bên trong Thiên Quyền Sơn, sau đó mới đánh vỡ nhân sinh gông cùm xiềng xích, dần dần đi lên cường giả chi lộ.
Nếu Thiên Quyền Kinh chính là tối cao tuyệt học của Thiên Quyền Môn thì khẳng định sẽ có chỗ bất phàm.
Khương Bác tính toán tự mình đi coi một chút, tiện thể giải quyết hai con rệp còn sót lại.
Trước mắt tất cả trưởng lão cùng hộ pháp của Thiên Quyền môn đều đã chết sạch, thân là thái thượng trưởng lão của Thiên Quyền môn, Lăng Mạc Vấn làm sao có thể không chết?
Căn cứ tôn chỉ chém tận giết tuyệt, khương Bác sẽ không nhân từ tha thứ cho hắn.
Giờ phút này, hắn đã trước tiên tuyên án vận mệnh của Lăng Mạc Vấn!
Đối với sự chết sống của Lăng Mạc Vấn cùng Lăng Thiên, tuy là cùng anh em dòng họ nhưng Lăng Vấn Thiên không có một chút sự đồng tình cùng thương hại, hắn chỉ biết là bản thân bắt buộc phải hoàn bất luận mệnh lệnh nào của Khương Bác.
“Đại nhân xin hãy đi theo ta!”
Lăng Vấn Thiên cung kính nói, sau đó dẫn đường Khương Bác đi vào nơi cấm địa của Thiên Quyền Tông.
....
Vô Song đỉnh, Thiên Quyền Môn cấm địa!
Ước chừng mười lăm phút đi đường thì khương Bác hai người đã đi tới nơi này.
Giương mắt nhìn lên chỉ thấy Vô Song hẻm núi cùng Sát Lục Ma Tông Thiên Thủy Đỉnh có nhiều nét tương đồng, hình dáng hai bên đều là một tòa cô phong xông thẳng phía chân trời, khí thế bàng bạc.
Chẳng qua, Thiên Thủy đỉnh nội liễm trầm thấp khí thế bàng bạc trầm ổn còn Vô Song đỉnh lại bộc lộ mũi nhọn.
Khi đến gần Vô Song đỉnh thì điều đầu tiên mà khương Bác cảm thụ được chính là từng luồng vô song quyền ý tùy ý lướt qua thân thể, khiến cả thân thể hắn tựa hồ như bị muôn vàn quyền ý đánh vào người, khiến thân thể hắn ẩn ẩn cảm giác đau nhức.
Ngoài ra Vô Song đỉnh còn quấn quanh một cỗ uy thế dày nặng, nếu người nào đi lên đây tâm chí không kiên thực dễ dàng bị luồng uy thế này đè ép khiến tâm thần hỏng mất.
Nhìn thấy một màn này, khương Bác càng thêm tò mò.
“Chủ nhân, tòa Vô Song đỉnh này theo tương truyền thì trước khi Vũ Hóa Môn được sáng tạo thì đã tồn tại, nghe nói đời thứ nhất tông chủ Vũ Hóa Môn chính là ở trên Vô Song đỉnh tìm được cơ duyên to lớn, do đó đỗi tên Vũ Hóa Môn thành Thiên Quyền Môn.”
“Vô Song đỉnh ngoại trừ lịch đại tông chủ thì những người khác đều không cho phép đặt chân.”
“Cho nên cho tới nay ngoại trừ lịch đại tông chủ ra thì không ai biết bên trong Vô Song đỉnh cất chứa những bí mật gì.
Lăng Vấn Thiên kính cẩn nói.
Nghe vậy, khương Bác nhàn nhạt gật gật đầu.
“Đi thôi, đi lên nhìn xem!”
Không bao lâu sau hai người đi tới Vô Song Đỉnh.
Khương Bác đưa mắt nhìn lại chỉ thấy phong cảnh xung quanh Vô Song đỉnh u tĩnh mà trống trải, bốn phía xung quanh đều bị mây mù sương gió bao phủ, mà trong đám sương mù ấy lâu lâu lại lấp lóe vài tia tinh quang kỳ dị.
Bất quá ở trung tâm Vô Song đỉnh lại xuất hiện một bức tượng hình người kỳ lạ.
Bước tượng là một trung niên nam tử khuôn mặt mơ hồ cao tới tận mấy trăm trượng, giống như một thông thiên cự nhân đứng thẳng đầu đội trời chân đạp đất, toàn thân bức tượng toát ra vô số Quyền đạo chân ý càn quét bốn phương tám hướng.
Phàm là người tu vi yếu kém tới gần đều bị vô số quyền đạo chân ý sinh sinh chém chết!
Ngoài ra dưới bức tượng trung niên nam tử đấy còn có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, nhìn xem dung mạo thì thân ảnh này chính là một thanh niên trẻ trung tu vi thâm sâu không lường được, quyền ý quanh thân giống như thực chất ngưng tụ, tạo cho người khác cảm giác đối phương chính là một vị tuyệt thế quyền pháp cao nhân.
Đại nhân, người nọ chính là Thiên Quyền môn tông chủ, Lăng Mạc Vấn!”
Nhìn thấy thân ảnh của thanh niên nọ, Lăng Vấn Thiên lập tức thấp giọng nói.
Lăng Mạc Vấn?
Nghe được Lăng Vấn Thiên giới thiệu, mí mắt khương Bác khẽ đưa qua nhìn, khóe miệng lóe lên nụ cười đầy ẩn ý, hắn khẽ liếc nhìn Lăng Vấn Thiên, Lăng Vấn Thiên lập tức hiểu ý, sau đó Lăng Vấn Thiên trực tiếp đấm ra một quyền toàn lực về phía lão giả.
Oanh!
Chỉ thấy một đạo cực hạn quyền ý xuyên thủng hết thảy mây mù hung hăng đánh về phía thanh niên nọ.
Một quyền này mang theo vô hạn sát cơ, một quyền này chính là tất sát một quyền.
Cảm giác được một cỗ sát cơ đè ép cơ thể mình, Lăng Mạc Vấn đồng thời bừng tỉnh, lạnh giọng quát khẽ:
“Người nào?”
Ngay sau đó Lăng Mạc Vấn đồng thời vung ra một quyền, một quyền này mang theo một cỗ Vô Địch quyền ý giống như trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, hiển nhiên Lăng Mạc Vấn tinh tu chính là Vô Địch chi lộ, vô địch chi lộ chỉ có thiên kiêu trong thiên kiêu mới dám tu luyện, người tu luyện Vô Địch chi lộ ngoài chiến lực vô địch ra thì tín niệm cũng phải vô địch, nếu không gặp kẻ mạnh hơn đánh bại mình thì khó mà gượng dậy nổi.
Hiển nhiên Lăng Mạc Vấn chính là thiên kiêu hạng người.
Ầm ầm ầm!
Hai loại quyền ý đụng vào nhau phát sinh tiếng nổ vang chấn bay hết thảy mây mù, đạp phá hết thảy kiến trúc xung quanh, trong chớp mắt khắp Vô Song đỉnh trở thành bình địa, ngoại trừ bức tượng trung niên nam tử vẫn còn nguyên vẹn ra.
Phụt! Lăng Vấn Thiên ho nhẹ một ngụm máu tươi vội vàng lùi ra đằng sau, sắc mặt Lăng Vấn Thiên kinh hãi nhìn Lăng Mạc Vấn.
Lăng Vấn Thiên chính là đánh lén, tu vi của hắn cũng không kém Lăng Mạc Vấn, cả hai đồng thời đều là Cái Thế Võ Tôn chi cảnh, nhưng Lăng Mạc Vấn chỉ vội vàng xuất quyền phản công lại có thể khiến hắn bị thương nhẹ, hiển nhiên chiến lực của Lăng Mạc Vấn mạnh hơn Lăng Vấn Thiên rất nhiều lần.
“Đây là ngươi đang tu luyện Thiên Quyền Kinh sao? Thế nhưng lại đi vào Vô Địch chi lộ, ta đã khinh thường ngươi rồi, xem ra ngươi cũng là thiên kiêu hạng người, không tồi..không tồi!
“Chẳng qua, đáng tiếc chính là ngươi gặp ta.”
“Cho nên, ngươi vẫn là đi tìm chết đi……”
Nhìn thấy Lăng Vấn Thiên bị Lăng Mạc Vấn đánh ra một quyền tùy tiện liền bị thương, trong lòng Khương Bác hơi kinh ngạc, tuy trong mắt Khương Bác Lăng Vấn Thiên chả qua là một chỉ sâu kiến hơi cường một chút mà thôi, hắn tùy ý là có thể định sinh tử, nhưng thực lực của Lăng Mạc Vấn lại ra ngoài dự đoán của hắn.
Bất kể người nào đi vào Vô Địch chi lộ, cho dù tu luyện là quyền đạo, kiếm đạo, đao đạo, đan đạo,..vv.. đều thập phần cường đại, cho dù ở cùng cảnh giới thực lực cũng coi như là đứng đầu.
Chẳng qua mệnh của Lăng Mạc Vấn lại rất không tốt, gặp được ai cũng được, cố tình lại gặp khương Bác, Khương Bác đi vào Trí tuệ chi đạo, hắn chính là khắc chế những người đi tu luyện đại đạo nghiêng về con đường chiến lực công kích, tỷ như đao đạo, kiếm đạo, quyền đạo, thương đạo...
Cho nên cho dù Lăng Mạc Vấn có cường hãn hơn hiện tại gấp mười lần thì khương Bác cũng không đặt ở trong mắt.
“Quỳ xuống!”
Khương Bác lạnh lùng nói, sau đó một đạo trí tuệ kim quang xuyên thấu hết thảy không gian thời gian và vật chất đi vào đại não của Lăng Mạc Vấn.
Sau đó một cỗ trí tuệ kết tinh hóa thành một cái gông xiềng giam cầm hết thảy tâm tình cùng tư tưởng của Lăng Mạc Vấn, sau đó mệnh lệnh cho hắn quỳ xuống, Lăng Mạc Vấn dù trong lòng điên cuồng kháng cự vẫn không thể, thân thể của hắn không tự chủ quỳ rạp xuống dưới chân Khương Bác.
Thấy thế, Lăng Mạc Vấn vô cùng kinh hãi cùng khiếp sợ.
“Ngươi là người phương nào, vì sao công kích ta?”
Lăng Mạc Vấn dữ tợn rống giận, một bên gầm thét một bên thì dùng toàn bộ lực lượng gian nan điều khiển thân thể đứng lên.
“Hừ hừ, vì sao công kích ngươi? Liền bởi vì ngươi là Thiên Quyền Môn Thái thượng trưởng lão!”
“Hiện giờ Thiên Quyền Môn muôn vàn đệ tử đều đã thuần phục đại nhân, đại trưởng lão cùng chúng trưởng lão hộ pháp muốn phản kháng đều bị ta giết chết, ngươi cảm thấy ngươi là Thái thượng trưởng lão của Thiên Quyền tông là có thể thoát được sao?”
Đột nhiên một giọng nói trêu chọc vang lên bên tai Lăng Mạc Vấn, Lăng Mạc Vấn ánh mắt dữ tợn xoay đầu tập trung nhìn vào nơi phát ra tiếng nói, thình lình người mở miệng trêu chọc hắn lại chính là cháu họ của hắn, Lăng Vấn Thiên.
“Dcmm, Lăng Vấn Thiên, ngươi là cái đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo, rào cây sung, ngươi dám phản bội Lăng Gia, phản bội ta Thiên Quyền môn.”
“Ta thật là mắt bị mù thương yêu ngươi bồi dưỡng ngươi khiến ngươi tu vi không kém gì ta nhưng giờ ngươi lại phản bội ta!!”
Lăng Mạc Vấn điên cuồng rít gào, ánh mắt hận ý như muốn thao thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Vấn Thiên.|
Đối với sự hận ý của Lăng Mạc Vấn, Lăng Vấn Thiên không chút nào để ý, tùy tiện cười lạnh, nói:
“Vong ân phụ nghĩa? Ăn cây táo, rào cây sung? Không tồi, ta chính là người như vậy!”
“Vì sinh tồn, ta cũng không có cách nào.”
Ngươi đã nghe câu tử đạo hữu, bất tử bần đạo chưa, các ngươi chết đỗi lấy ta còn sống thì ta đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.”
Lăng Vấn Thiên vẻ mặt cợt nhả trêu tức nói.
Nghe cháu ngoan của mình nói vậy, trong lòng Lăng Mạc Vấn đại hận!
“Lăng Vấn Thiên, lão tử phải giết chết đầu súc sinh như ngươi……”
Lăng Vấn Thiên điên cuồng rống giận.
/178
|