Diệp Minh! Diệp Minh vừa đi ra khỏi biệt thự riêng, gặp một bóng dáng xinh đẹp đi tới, hắn nhận ra đây chính là Linh Nhi, khuôn mặt của nàng giờ khắc này hằn vẻ ngưng trọng hiếm có.
Sư Tỷ. Diệp Minh mỉm cười, đáp.
Ngươi biết chuyện gì xảy ra chưa? Linh Nhi trầm giọng nói.
Chuyện gì? Diệp Minh giả vờ nghi hoặc, hỏi.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông vận chuyển Linh Thạch bị đạo phỉ cướp bóc sát hại. Linh Nhi tức giận nói.
Kẻ nào cả gan dám cướp đồ của Thiên Kiếm Tông?
Diệp Minh cau mày, nhìn các đệ tử xung quanh xì xào bàn tán, hắn thì thào nói nhỏ.
Thương Mang Thành phạm vi nhóm đạo tặc nào cả gan như vậy?
Tại Thương Mang Thành, Thiên Kiếm Tông chính là kiếm đạo đại phái, không phải chỉ là một tiểu đạo phỉ có thể cả gan xâm phạm.
Ta cũng không biết, giờ cha ta gọi tất cả đệ tử nồng cốt, chân truyền, cùng các vị trưởng lão đến Chính Điện thương nghị đối sách, ngươi cùng với ta đi. Linh Nhi gấp gáp nói.
Diệp Minh cùng Linh Nhi cùng nhau đi đến chính điện, sau một lát, bọn hắn đã đến nơi, lúc này ngoài điện đứng đầy đông đảo đệ tử, mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng, bầu không khí trầm trọng chậm rãi lan tràn khắp Thiên Kiếm Tông.
Lần này đi vào Chính Điện không còn cái vẻ tĩnh lặng như lần trước, đoạn đường đi qua hành lang đều nghe tiếng bước chân liên tục, khiến cho vẻ nghiêm trang nơi đây phá lệ ồn ào.
Những trưởng lão đang xôn xào bàn luận khi thấy Diệp Minh bọn họ bước vào đều ngừng lại thảo luận, tuy vẻ mặt của bọn họ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế vì tránh cho các đệ tử khủng hoảng, nhưng nếu nhìn kỹ, lại đó có thể thấy được một tia ngưng trọng.
Trong đó có cả sư phụ hắn, sắc mặt đều âu sầu, hiển nhiên sự tình lần này khiến hắn có chút đau đầu.
Mặc dù sau khi các đệ tử, trưởng lão đi vào hết, cửa lớn đại điện liền bị đóng lại, thế nhưng không gian bên trong lại sáng bưng như ban ngày.
Diệp Minh thấy Phạm Tuấn, lặng lẽ cuối đầu, Phạm Tuấn cũng gật đầu lại, sắc mặt buồn bực nhìn đám thi thể chất chồng trong đại điện, Diệp Minh đưa mắt nhìn vào, những thi thể này chính là những thi thể còn nguyên vẹn trong vụ đồ sát, còn nhiều thi thể không còn hình hài nguyên vẹn bị bỏ lại.
Sư phụ, cái này... Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ bi thương.
Minh nhi, ngươi cũng nhìn thấy đấy, đệ tử Thiên Kiếm Tông chết thảm dựa theo tình báo là một nhóm đạo phỉ, có võ Vương cảnh đầu lĩnh tọa trấn, ta chuẩn bị để sư huynh ngươi cùng hai vị trưởng lão lặng lẽ điều tra, vừa lúc cũng để cho ngươi xuống núi lịch luyện, có sư huynh ngươi cùng hai vị võ vương cảnh trưởng lão, ta cũng yên tâm. Phạm Tuấn nghiêm nghị nói.
Vâng, sư phụ. Diệp Minh sắc mặt đau thương gật đầu đáp ứng.
Trong lòng Diệp Minh nghĩ thầm: Vẫn đúng theo lộ tuyến kế hoạch, phụ thân quả nhiên liệu sự như thần..
Trong lòng Phạm Tuấn thì nghĩ thầm: một nhóm đạo phỉ cả gan giết hại đệ tử tông môn, nhưng cũng vừa lúc thích hợp để cho Diệp Minh tiểu tử lịch lãm rèn luyện, Không trải qua mưa gió, làm sao thích ứng được sự tàn khốc của thế giới, làm sao có thể trở thành là cường giả.
Ra ngoài lịch luyện sẽ khiến đệ tử được tẩy rửa trở nên mạnh mẽ hơn khôn ngoan hơn, ra ngoài bị gặp trắc trở cũng khiến đệ tử biết khiêm tốn, biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Cá chép không gặp Phong Vân làm sao hóa Long?
Cha, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm.. Linh Nhi đột nhiên ôm lấy eo Phạm Tuấn, nhõng nhẽo nói.
Hồ nháo, ngươi biết bên ngoài nguy hiểm lắm không! Phạm Tuấn lạnh lùng quát.
Ta lớn rồi, ta cũng muốn lịch lãm rèn luyện, ta không muốn làm đóa hoa trong lồng kiếng.. Linh Nhi khóe mắt ngập nước, quật cường nói.
Phạm Tuấn nhìn thật sâu Linh nhi, nhìn vẻ mặt ngây thơ lại mang vẻ quật cường của nàng, cuối cùng hắn thở dài một hơi, giọng nói mang theo vẻ buồn bã nói: Con cái lớn rồi tự có quyết định của mình, thôi a, ngươi cứ đi đi, phụ thân không ngăn cản.
Phong nhi, kế tiếp ngươi mang theo các sư huynh đệ cùng hai vị trưởng lão xuống núi lịch lãm, thuận tiện điều tra việc này, nếu gặp biến cố không thể chống lại, lập tức thoát thân chạy ra.
Phạm Tuấn nhìn về phía Thanh phong, nghiêm nghị dặn dò.
Cùng lúc đó, Phạm Tuấn âm thầm truyền âm: Nhớ, dù bất cứ ai chết, Linh Nhi, Diệp Minh cùng ngươi không thể chết, biết không?
Vâng, sư phụ. Thanh Phong truyền âm đáp lại.
Sau đó lão nhìn về phía Diệp Minh, trầm giọng nói: Minh nhi, mục đích lần này đi lịch luyện ngươi biết?
Đồ nhi không biết. Diệp Minh tuy biết rõ, nhưng hắn khôn ngoan nói không biết, vì hắn biết Phạm Tuấn chỉ là hỏi vậy, chứ không muốn hắn trả lời.
Là để ngươi rèn luyện, tuy trong Luân Hồi thế giới ngươi đã một phen rèn luyện, nhưng trong mộng rèn luyện khác xa thực tế.
Chờ lần này rèn luyện kết thúc, không ra mấy tháng, chính là ngày ngươi đột phá Võ Quân cảnh.
Diệp Minh lạnh nhạt đáp: Đa tạ sư phụ!
Ừ, sau khi ngươi đột phá Võ Quân cảnh, ta sẽ truyền cho ngươi Thiên Kiếm Tông tuyệt học, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến Vạn Kiếm Tông tu hành một thời gian.
Phạm Tuấn gật đầu, ôn hòa nói rằng.
Đối với tên đồ đệ này Phạm Tuấn rất vừa lòng, chỉ bất quá tính cách hắn quá mức thờ ơ lãnh đạm, tác phong hành sự ích kỷ, không quan tâm cái nhìn của ngươi khác.
Tuấn ca, như vậy đâu được.. Mỹ Phụ trưởng lão lần trước phụ trách khảo hạch nhập môn, đồng thời là sư nương của Diệp Minh gấp gáp lên tiếng, nói.
Ý ta đã quyết, tựu không cần nói nữa. Phạm Tuấn liếc nhìn mỹ phụ, hắn biết làm như vậy khác gì chắp tay nhường bảo vật cho người khác, nhưng hắn không thể ích kỷ như vậy được.
Thiên Phú, thể chất, ngộ tính như vậy ở lại Thiên Kiếm Tông chẳng khác nào chôn vùi chân Long, làm sư phụ hắn không thể hủy đi tiền độ đệ tử, Phạm Tuấn phiền muộn lắc đầu, âm thầm thở dài một hơi.
Thanh phong đứng cạnh Phạm Tuấn, nghe sư phụ nói thế, sắc mặt thoáng ước ao nhìn Diệp Minh.
tiến vào Vạn Kiếm Tông!
Đây chính là Kiếm đạo đỉnh cấp tông môn, là kiếm tu thánh địa, chân chính đứng sừng sững ngạo nghễ Huyền Huyễn đại lục.
Phong nhi, ngươi phụ trách điều động để tử đưa thi thể bọn họ an táng. Phạm Tuấn lắc đầu, nhìn về phía Thanh phong, phân phó nói.
Vâng! Thanh Phong gật đầu, lui ra ngoài.
Sư Tỷ. Diệp Minh mỉm cười, đáp.
Ngươi biết chuyện gì xảy ra chưa? Linh Nhi trầm giọng nói.
Chuyện gì? Diệp Minh giả vờ nghi hoặc, hỏi.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông vận chuyển Linh Thạch bị đạo phỉ cướp bóc sát hại. Linh Nhi tức giận nói.
Kẻ nào cả gan dám cướp đồ của Thiên Kiếm Tông?
Diệp Minh cau mày, nhìn các đệ tử xung quanh xì xào bàn tán, hắn thì thào nói nhỏ.
Thương Mang Thành phạm vi nhóm đạo tặc nào cả gan như vậy?
Tại Thương Mang Thành, Thiên Kiếm Tông chính là kiếm đạo đại phái, không phải chỉ là một tiểu đạo phỉ có thể cả gan xâm phạm.
Ta cũng không biết, giờ cha ta gọi tất cả đệ tử nồng cốt, chân truyền, cùng các vị trưởng lão đến Chính Điện thương nghị đối sách, ngươi cùng với ta đi. Linh Nhi gấp gáp nói.
Diệp Minh cùng Linh Nhi cùng nhau đi đến chính điện, sau một lát, bọn hắn đã đến nơi, lúc này ngoài điện đứng đầy đông đảo đệ tử, mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng, bầu không khí trầm trọng chậm rãi lan tràn khắp Thiên Kiếm Tông.
Lần này đi vào Chính Điện không còn cái vẻ tĩnh lặng như lần trước, đoạn đường đi qua hành lang đều nghe tiếng bước chân liên tục, khiến cho vẻ nghiêm trang nơi đây phá lệ ồn ào.
Những trưởng lão đang xôn xào bàn luận khi thấy Diệp Minh bọn họ bước vào đều ngừng lại thảo luận, tuy vẻ mặt của bọn họ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm thế vì tránh cho các đệ tử khủng hoảng, nhưng nếu nhìn kỹ, lại đó có thể thấy được một tia ngưng trọng.
Trong đó có cả sư phụ hắn, sắc mặt đều âu sầu, hiển nhiên sự tình lần này khiến hắn có chút đau đầu.
Mặc dù sau khi các đệ tử, trưởng lão đi vào hết, cửa lớn đại điện liền bị đóng lại, thế nhưng không gian bên trong lại sáng bưng như ban ngày.
Diệp Minh thấy Phạm Tuấn, lặng lẽ cuối đầu, Phạm Tuấn cũng gật đầu lại, sắc mặt buồn bực nhìn đám thi thể chất chồng trong đại điện, Diệp Minh đưa mắt nhìn vào, những thi thể này chính là những thi thể còn nguyên vẹn trong vụ đồ sát, còn nhiều thi thể không còn hình hài nguyên vẹn bị bỏ lại.
Sư phụ, cái này... Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ bi thương.
Minh nhi, ngươi cũng nhìn thấy đấy, đệ tử Thiên Kiếm Tông chết thảm dựa theo tình báo là một nhóm đạo phỉ, có võ Vương cảnh đầu lĩnh tọa trấn, ta chuẩn bị để sư huynh ngươi cùng hai vị trưởng lão lặng lẽ điều tra, vừa lúc cũng để cho ngươi xuống núi lịch luyện, có sư huynh ngươi cùng hai vị võ vương cảnh trưởng lão, ta cũng yên tâm. Phạm Tuấn nghiêm nghị nói.
Vâng, sư phụ. Diệp Minh sắc mặt đau thương gật đầu đáp ứng.
Trong lòng Diệp Minh nghĩ thầm: Vẫn đúng theo lộ tuyến kế hoạch, phụ thân quả nhiên liệu sự như thần..
Trong lòng Phạm Tuấn thì nghĩ thầm: một nhóm đạo phỉ cả gan giết hại đệ tử tông môn, nhưng cũng vừa lúc thích hợp để cho Diệp Minh tiểu tử lịch lãm rèn luyện, Không trải qua mưa gió, làm sao thích ứng được sự tàn khốc của thế giới, làm sao có thể trở thành là cường giả.
Ra ngoài lịch luyện sẽ khiến đệ tử được tẩy rửa trở nên mạnh mẽ hơn khôn ngoan hơn, ra ngoài bị gặp trắc trở cũng khiến đệ tử biết khiêm tốn, biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Cá chép không gặp Phong Vân làm sao hóa Long?
Cha, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm.. Linh Nhi đột nhiên ôm lấy eo Phạm Tuấn, nhõng nhẽo nói.
Hồ nháo, ngươi biết bên ngoài nguy hiểm lắm không! Phạm Tuấn lạnh lùng quát.
Ta lớn rồi, ta cũng muốn lịch lãm rèn luyện, ta không muốn làm đóa hoa trong lồng kiếng.. Linh Nhi khóe mắt ngập nước, quật cường nói.
Phạm Tuấn nhìn thật sâu Linh nhi, nhìn vẻ mặt ngây thơ lại mang vẻ quật cường của nàng, cuối cùng hắn thở dài một hơi, giọng nói mang theo vẻ buồn bã nói: Con cái lớn rồi tự có quyết định của mình, thôi a, ngươi cứ đi đi, phụ thân không ngăn cản.
Phong nhi, kế tiếp ngươi mang theo các sư huynh đệ cùng hai vị trưởng lão xuống núi lịch lãm, thuận tiện điều tra việc này, nếu gặp biến cố không thể chống lại, lập tức thoát thân chạy ra.
Phạm Tuấn nhìn về phía Thanh phong, nghiêm nghị dặn dò.
Cùng lúc đó, Phạm Tuấn âm thầm truyền âm: Nhớ, dù bất cứ ai chết, Linh Nhi, Diệp Minh cùng ngươi không thể chết, biết không?
Vâng, sư phụ. Thanh Phong truyền âm đáp lại.
Sau đó lão nhìn về phía Diệp Minh, trầm giọng nói: Minh nhi, mục đích lần này đi lịch luyện ngươi biết?
Đồ nhi không biết. Diệp Minh tuy biết rõ, nhưng hắn khôn ngoan nói không biết, vì hắn biết Phạm Tuấn chỉ là hỏi vậy, chứ không muốn hắn trả lời.
Là để ngươi rèn luyện, tuy trong Luân Hồi thế giới ngươi đã một phen rèn luyện, nhưng trong mộng rèn luyện khác xa thực tế.
Chờ lần này rèn luyện kết thúc, không ra mấy tháng, chính là ngày ngươi đột phá Võ Quân cảnh.
Diệp Minh lạnh nhạt đáp: Đa tạ sư phụ!
Ừ, sau khi ngươi đột phá Võ Quân cảnh, ta sẽ truyền cho ngươi Thiên Kiếm Tông tuyệt học, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến Vạn Kiếm Tông tu hành một thời gian.
Phạm Tuấn gật đầu, ôn hòa nói rằng.
Đối với tên đồ đệ này Phạm Tuấn rất vừa lòng, chỉ bất quá tính cách hắn quá mức thờ ơ lãnh đạm, tác phong hành sự ích kỷ, không quan tâm cái nhìn của ngươi khác.
Tuấn ca, như vậy đâu được.. Mỹ Phụ trưởng lão lần trước phụ trách khảo hạch nhập môn, đồng thời là sư nương của Diệp Minh gấp gáp lên tiếng, nói.
Ý ta đã quyết, tựu không cần nói nữa. Phạm Tuấn liếc nhìn mỹ phụ, hắn biết làm như vậy khác gì chắp tay nhường bảo vật cho người khác, nhưng hắn không thể ích kỷ như vậy được.
Thiên Phú, thể chất, ngộ tính như vậy ở lại Thiên Kiếm Tông chẳng khác nào chôn vùi chân Long, làm sư phụ hắn không thể hủy đi tiền độ đệ tử, Phạm Tuấn phiền muộn lắc đầu, âm thầm thở dài một hơi.
Thanh phong đứng cạnh Phạm Tuấn, nghe sư phụ nói thế, sắc mặt thoáng ước ao nhìn Diệp Minh.
tiến vào Vạn Kiếm Tông!
Đây chính là Kiếm đạo đỉnh cấp tông môn, là kiếm tu thánh địa, chân chính đứng sừng sững ngạo nghễ Huyền Huyễn đại lục.
Phong nhi, ngươi phụ trách điều động để tử đưa thi thể bọn họ an táng. Phạm Tuấn lắc đầu, nhìn về phía Thanh phong, phân phó nói.
Vâng! Thanh Phong gật đầu, lui ra ngoài.
/178
|