Bỗng nhiên, Lôi Động có chút hơi nghiêng nhìn lại. Trong vòi rồng ở giữa không trung, có một tia chấn động nhàn nhạt. Có lẽ luận cường độ thần niệm, Lôi Động so với Tiền La hoặc Hắc Thiết Tháp còn cao hơn nửa trù. Nhưng bởi vì Đế Ma Chủng, từ cổ chí kim khó có được, đều đặc biệt chú trọng thần niệm. Thần niệm của Lôi Động, so với người bình thường còn nhạy cảm tỉ mỉ hơn rất nhiều, nhưng lại cảm thấy có một ít điểm khác biệt không nhìn thấy được. Cho nên có chút hừ lạnh, tay giơ lên, một đạo Minh Hỏa Đạn bắn ra, U Minh hỏa diễm tản ra màu bích lục vô cùng quỷ dị, vạch một hình vòng cung ở trên không trung, tinh chuẩn mà nhanh chóng đập trúng chấn động quỷ dị đang ẩn nấp bên trong vòi rồng.
Minh Hỏa Đạn loại pháp thuật này, tuy dễ dàng học được, hơn nữa nhìn thì giống pháp thuật nhập môn của Âm Sát Tông. Nhưng trên thực tế, đây là một trong những chiêu bài của Âm Sát Tông, dễ học khó tinh. Trên lý luận mà nói, Âm Sát Tông là tông phái đỉnh cấp đã sừng sững ở Khang châu suốt mấy vạn năm. Mà ở trong quá trình tồn tại, xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cải tiến đối với Minh Hỏa Đạn, cơ hồ đã rèn luyện đến mức tận cùng. Từ nắm khi nắm giữ Minh Hỏa Đạn, tu vi đề cao, đệ tử Âm Sát Tông, sẽ càng ngày càng phát hiện pháp thuật này vô cùng khủng bố. Mặc dù nói Lôi Động nghiên cứu Minh Hỏa Đạn không sâu, nhưng từ những gì mà pháp thuật này biểu hiện ra cũng rất khủng bố. Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là Minh Hỏa có thể thiêu cháy toàn bộ thần hồn.
Oanh!
Chỗ đạo chấn động đó, một vàng sáng trắng bạo phát ra, ngăn cản Minh Hỏa Đạn.
Ánh lửa màu xanh, khói lửa bắn ra bốn phía, nhao nhao bị ngăn ở bên ngoài hộ thuẫn màu trắng kia, thứ hỏa diễm thiêu đốt hồn phách này, Minh Hỏa nhanh chóng bị dập tắt trong không khí.
Dưới trướng của Lôi Động, nhao nhao như lâm đại địch, tập trung nhìn mạn tàu cao tốc kia.
Mà Đạm Đài Băng Vân, trong đôi mắt dễ thương hiện ra một tia cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo ánh sáng trắng đó.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh có chút âm trầm vang lên, độn thuật bị phá, đạo ánh sáng trắng đó hiện ra một thân hình con người. Người nọ dáng người gầy gò mà thon dài, khuôn mặt có chút tái nhợt không có chút máu, phía sau lưng có một cái áo choàng đen, trên áo choàng có thêu một cái đầu lâu trắng vô cùng dữ tợn. Ánh mắt của hắn, giống như chim ưng, hung hăng mà có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lôi Động.
Trong mắt hắn, Lôi Động trong những người mà hắn quen biết, tu vi chỉ xếp hàng đếm ngược. Nhưng mà, hắn lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất phát hiện hành tung của mình. Nhưng hắn là người cực kỳ tự tin vào độn thuật của mình, cho rằng dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không có khả năng trong hoàn cảnh có vòi rồng mà phát hiện được chính mình.
- Tiểu tử, trên người của ngươi có mang dị bảo sao?
Âm thanh của hắn khàn khàn mà âm trầm, làm cho người nghe cảm thấy sơn hết gai ốc.
- Bạch cốt thiếu quân.
Hắc Thiết Tháp nhìn rõ người tới, sắc mặt của hắn hiện ra nét âm trầm, hít một hơi lãnh khí, trong ánh mắt, hiện ra thần sắc cảnh giác.
Sau khi kết thù với Bạch Cốt Điện, đương nhiên Lôi Động có nghiên cứu về nó một phen, bởi vì có Hắc Thiết Tháp cùng Đạm Đài Băng Vân ở đây, cho nên hắn hiểu rõ kết cấu của Bạch Cốt Điện. Mà tên Bạch Cốt thiếu quân này... Lôi Động đã ba bốn lần nghe Hắc Thiết Tháp đề cập qua. Trong miêu tả của Hắc Thiết Tháp. Bạch Cốt thiếu quân này trong một đời trẻ tuổi ở Triệu châu này, cũng là nhân vật có số má, cũng là tằng tôn tử của Bạch Cốt Ma Quân, trong số những hậu đại của Bạch Cốt Ma Quân, là người duy nhất có tư chất nhất tuyệt. Được Bạch Cốt Ma Quân sủng ái rất sâu, xem hắn là y bát truyền nhân.
Cũng đúng là như thế, cho nên Bạch Cốt thiếu quân này, trừ bởi vì tuổi tác còn nhỏ cho nên tu vi không cao ra, còn lại bất luận là công pháp, hay là linh khí, trong cùng giai cũng là người nổi bật, lý do không cần nói thêm. Nhưng tiểu tử này đúng là không chịu kém, dưới đại lượng tài nguyên chồng chất, tu luyện đúng là thần tốc. Sỡ dĩ Hắc Thiết Tháp cực kỳ cảnh giác với hắn, chỉ vì người này dưới tình huống Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đã có thể đối kháng với Hắc Thiết Tháp hắn mà không rơi xuống hạ phong.
Nhưng hiện tại, khí tức của hắn, hình như...
- Thì ra, ngươi chính là Bạch Cốt thiếu quân đại danh đỉnh đỉnh.
Lôi Động chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn lên người hắn, nhàn nhạt nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, nghe nói ngươi rất không tồi.
- Tiểu tử cuồng vọng.
Bạch Cốt thiếu quân bị Lôi Động dùng biểu hiện nhìn trên cao xuống, làm cho hắn kích động. Chính mình cảm thấy thế nào, ánh mắt tiểu tử này nhìn mình, giống như trưởng bối đang nhìn mình. Nhưng mà, chẳng biết tại sao, cưỡng ép áp chế lửa giận xuống, ngược lại nhìn về phía Đạm Đài Băng Vân im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt, lộ ra một tia cảm giác khác, giống như có chút ôn nhu, lại có chút thẹn quá hóa giận. Sau mấy hô hấp, khí tức của hắn mới ổn định lại, âm trầm nói:
- Băng Vân, bất luận là gia tổ hay là bản thiếu quân ta, hình như chưa từng bạc đãi ngươi? Lần này, vì sao không chào mà đi?
- Ha ha, thiếu quân đã lâu không gặp, trước tiên chúc mừng ngươi vừa đột phá Kim Đan đại đạo.
Đạm Đài Băng Vân tuy đang cười, khách sáo, nhưng trong ánh mắt, lại có chút vô tình không nói nên lời:
- Nhưng mà, bạc đãi hay không bạc đãi, trong nội tâm của ta và ngươi đều biết, cần gì phải nhiều lời?
Lời này, tên Bạch Cốt thiếu quân nghe xong, sắc mặt biến thành xấu hổ. Nhưng chợt, hắn lại cười khổ, nói:
- Băng Vân, gia tổ hạ quỷ chung lên người của ngươi, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ngươi phải biết rằng, một quỷ chung có giá trị liên thành. Nếu không có gia tổ, thật sự coi trọng ngươi, thì sao lãng phí vật đó?
- Hừ! Buồn cười!
Lôi Động là người nào? Vừa liếc sơ qua, đã nhìn thấu một ít tâm tư của tên Bạch Cốt thiếu quân này. Xuất thân của tên Bạch Cốt thiếu quân này khá tốt, có lẽ vì có một ít kiến thức rộng rãi, từ nhỏ được giáo dục trở nên có chút lòng dạ.
Nhưng loại người này, bình thường sẽ có một khuyết điểm trí mạng. Đó chính là tình cảm biểu hiện trên mặt của mình, dễ dàng tự cho là đúng, cảm thấy một bên tình nguyện. Hơn nữa, lực chống cự với ngăn cản rất khó chống cự. Nhất là ngăn cản về tình cảm. Chỉ liếc qua ngắn ngủi, Lôi Động đã nhìn ra hắn có ý với Đạm Đài Băng Vân. Lúc này có kế hoạch, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ mà khinh thường nhìn qua hắn:
- Lôi mỗ cũng rất coi trọng ngươi, không bằng ngươi đem một đám hồn phách giao cho Lôi mỗ mới tốt.
Một ánh mắt âm trầm bạo ngược bắn ra, bắn thẳng về phía Lôi Động, sắc mặt của hắn trắng bệch, trở nên có chút tái nhợt. Giống như bị lời của Lôi Động làm cho tức giận, nói:
- Tiểu tử, ngươi tính là cái gì, lại dám đánh đồng với bản thiếu quân ta? Ngươi muốn chết.
- Bạch Cốt thiếu quân, ngươi là cái gì?
Lôi Động phe phẩy đôi cánh sau lưng, cánh rộng sáu bảy trượng, cơ hồ phụ trợ cho hắn giống như chiến tướng từ trong luyện ngực đi ra, uy phong mà hung thần.
Minh Hỏa Đạn loại pháp thuật này, tuy dễ dàng học được, hơn nữa nhìn thì giống pháp thuật nhập môn của Âm Sát Tông. Nhưng trên thực tế, đây là một trong những chiêu bài của Âm Sát Tông, dễ học khó tinh. Trên lý luận mà nói, Âm Sát Tông là tông phái đỉnh cấp đã sừng sững ở Khang châu suốt mấy vạn năm. Mà ở trong quá trình tồn tại, xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cải tiến đối với Minh Hỏa Đạn, cơ hồ đã rèn luyện đến mức tận cùng. Từ nắm khi nắm giữ Minh Hỏa Đạn, tu vi đề cao, đệ tử Âm Sát Tông, sẽ càng ngày càng phát hiện pháp thuật này vô cùng khủng bố. Mặc dù nói Lôi Động nghiên cứu Minh Hỏa Đạn không sâu, nhưng từ những gì mà pháp thuật này biểu hiện ra cũng rất khủng bố. Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là Minh Hỏa có thể thiêu cháy toàn bộ thần hồn.
Oanh!
Chỗ đạo chấn động đó, một vàng sáng trắng bạo phát ra, ngăn cản Minh Hỏa Đạn.
Ánh lửa màu xanh, khói lửa bắn ra bốn phía, nhao nhao bị ngăn ở bên ngoài hộ thuẫn màu trắng kia, thứ hỏa diễm thiêu đốt hồn phách này, Minh Hỏa nhanh chóng bị dập tắt trong không khí.
Dưới trướng của Lôi Động, nhao nhao như lâm đại địch, tập trung nhìn mạn tàu cao tốc kia.
Mà Đạm Đài Băng Vân, trong đôi mắt dễ thương hiện ra một tia cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo ánh sáng trắng đó.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh có chút âm trầm vang lên, độn thuật bị phá, đạo ánh sáng trắng đó hiện ra một thân hình con người. Người nọ dáng người gầy gò mà thon dài, khuôn mặt có chút tái nhợt không có chút máu, phía sau lưng có một cái áo choàng đen, trên áo choàng có thêu một cái đầu lâu trắng vô cùng dữ tợn. Ánh mắt của hắn, giống như chim ưng, hung hăng mà có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lôi Động.
Trong mắt hắn, Lôi Động trong những người mà hắn quen biết, tu vi chỉ xếp hàng đếm ngược. Nhưng mà, hắn lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất phát hiện hành tung của mình. Nhưng hắn là người cực kỳ tự tin vào độn thuật của mình, cho rằng dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không có khả năng trong hoàn cảnh có vòi rồng mà phát hiện được chính mình.
- Tiểu tử, trên người của ngươi có mang dị bảo sao?
Âm thanh của hắn khàn khàn mà âm trầm, làm cho người nghe cảm thấy sơn hết gai ốc.
- Bạch cốt thiếu quân.
Hắc Thiết Tháp nhìn rõ người tới, sắc mặt của hắn hiện ra nét âm trầm, hít một hơi lãnh khí, trong ánh mắt, hiện ra thần sắc cảnh giác.
Sau khi kết thù với Bạch Cốt Điện, đương nhiên Lôi Động có nghiên cứu về nó một phen, bởi vì có Hắc Thiết Tháp cùng Đạm Đài Băng Vân ở đây, cho nên hắn hiểu rõ kết cấu của Bạch Cốt Điện. Mà tên Bạch Cốt thiếu quân này... Lôi Động đã ba bốn lần nghe Hắc Thiết Tháp đề cập qua. Trong miêu tả của Hắc Thiết Tháp. Bạch Cốt thiếu quân này trong một đời trẻ tuổi ở Triệu châu này, cũng là nhân vật có số má, cũng là tằng tôn tử của Bạch Cốt Ma Quân, trong số những hậu đại của Bạch Cốt Ma Quân, là người duy nhất có tư chất nhất tuyệt. Được Bạch Cốt Ma Quân sủng ái rất sâu, xem hắn là y bát truyền nhân.
Cũng đúng là như thế, cho nên Bạch Cốt thiếu quân này, trừ bởi vì tuổi tác còn nhỏ cho nên tu vi không cao ra, còn lại bất luận là công pháp, hay là linh khí, trong cùng giai cũng là người nổi bật, lý do không cần nói thêm. Nhưng tiểu tử này đúng là không chịu kém, dưới đại lượng tài nguyên chồng chất, tu luyện đúng là thần tốc. Sỡ dĩ Hắc Thiết Tháp cực kỳ cảnh giác với hắn, chỉ vì người này dưới tình huống Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đã có thể đối kháng với Hắc Thiết Tháp hắn mà không rơi xuống hạ phong.
Nhưng hiện tại, khí tức của hắn, hình như...
- Thì ra, ngươi chính là Bạch Cốt thiếu quân đại danh đỉnh đỉnh.
Lôi Động chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn lên người hắn, nhàn nhạt nói:
- Kính ngưỡng đã lâu, nghe nói ngươi rất không tồi.
- Tiểu tử cuồng vọng.
Bạch Cốt thiếu quân bị Lôi Động dùng biểu hiện nhìn trên cao xuống, làm cho hắn kích động. Chính mình cảm thấy thế nào, ánh mắt tiểu tử này nhìn mình, giống như trưởng bối đang nhìn mình. Nhưng mà, chẳng biết tại sao, cưỡng ép áp chế lửa giận xuống, ngược lại nhìn về phía Đạm Đài Băng Vân im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt, lộ ra một tia cảm giác khác, giống như có chút ôn nhu, lại có chút thẹn quá hóa giận. Sau mấy hô hấp, khí tức của hắn mới ổn định lại, âm trầm nói:
- Băng Vân, bất luận là gia tổ hay là bản thiếu quân ta, hình như chưa từng bạc đãi ngươi? Lần này, vì sao không chào mà đi?
- Ha ha, thiếu quân đã lâu không gặp, trước tiên chúc mừng ngươi vừa đột phá Kim Đan đại đạo.
Đạm Đài Băng Vân tuy đang cười, khách sáo, nhưng trong ánh mắt, lại có chút vô tình không nói nên lời:
- Nhưng mà, bạc đãi hay không bạc đãi, trong nội tâm của ta và ngươi đều biết, cần gì phải nhiều lời?
Lời này, tên Bạch Cốt thiếu quân nghe xong, sắc mặt biến thành xấu hổ. Nhưng chợt, hắn lại cười khổ, nói:
- Băng Vân, gia tổ hạ quỷ chung lên người của ngươi, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ngươi phải biết rằng, một quỷ chung có giá trị liên thành. Nếu không có gia tổ, thật sự coi trọng ngươi, thì sao lãng phí vật đó?
- Hừ! Buồn cười!
Lôi Động là người nào? Vừa liếc sơ qua, đã nhìn thấu một ít tâm tư của tên Bạch Cốt thiếu quân này. Xuất thân của tên Bạch Cốt thiếu quân này khá tốt, có lẽ vì có một ít kiến thức rộng rãi, từ nhỏ được giáo dục trở nên có chút lòng dạ.
Nhưng loại người này, bình thường sẽ có một khuyết điểm trí mạng. Đó chính là tình cảm biểu hiện trên mặt của mình, dễ dàng tự cho là đúng, cảm thấy một bên tình nguyện. Hơn nữa, lực chống cự với ngăn cản rất khó chống cự. Nhất là ngăn cản về tình cảm. Chỉ liếc qua ngắn ngủi, Lôi Động đã nhìn ra hắn có ý với Đạm Đài Băng Vân. Lúc này có kế hoạch, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ mà khinh thường nhìn qua hắn:
- Lôi mỗ cũng rất coi trọng ngươi, không bằng ngươi đem một đám hồn phách giao cho Lôi mỗ mới tốt.
Một ánh mắt âm trầm bạo ngược bắn ra, bắn thẳng về phía Lôi Động, sắc mặt của hắn trắng bệch, trở nên có chút tái nhợt. Giống như bị lời của Lôi Động làm cho tức giận, nói:
- Tiểu tử, ngươi tính là cái gì, lại dám đánh đồng với bản thiếu quân ta? Ngươi muốn chết.
- Bạch Cốt thiếu quân, ngươi là cái gì?
Lôi Động phe phẩy đôi cánh sau lưng, cánh rộng sáu bảy trượng, cơ hồ phụ trợ cho hắn giống như chiến tướng từ trong luyện ngực đi ra, uy phong mà hung thần.
/1293
|