Tường thành nguy nga cao trăm trượng, như một tường đồng vách sắt chắn ở phía trước. Tường thành này, cũng không phải là do gạch đá bình thường tạo thành mà thuần túy do kim loại chế tạo.
Không những thế, ở phía dưới tường thành, hiện đầy duệ thứ dài ngoằng, cùng với đủ loại trận pháp kỳ dị, tiêu sát chi khí khiến người sởn hết cả gai ốc. Bất quá trong đó khiến Lôi Động có chút kỳ quái chính là tường thành này chỉ cao chừng trăm trượng, nếu ngăn các thứ không biết bay thì cũng đủ rồi, nhưng dị tộc cường đại, có thể tạo thành nguy hại lớn như vậy cho các tu sĩ Triệu Châu sao lại không biết bay được.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn đã nhận được đáp án từ chỗ Thượng Quan Hồng, nguyên lai vì phòng ngừa dị tộc xâm lấn, Bối Lam Sơn ở đã khổ cực cả ngàn năm, hao phí vô số tài nguyên, đã thành lập nên một tòa trận pháp cấm bay ở Bắc Tắc Khẩu này.
Lúc trận pháp mở ra, ngay cả một con chim nhỏ cũng đừng mong bay qua được. Loại trận pháp cấm bay này, Lôi Động đã từng nghe qua, nghe nói nó là một loại trận pháp cực kỳ khổng lồ, tiêu hao cũng lớn đến khủng bố. Khang Châu tựa hồ không có chỗ nào bố trí loại trận pháp này cả. Cũng không phải nói Khang Châu không bố trí nổi, mà thật sự không cần phải bố trí.
Rất nhanh, lời bái phỏng của Thượng Quan đã có hiệu quả. Thành chủ nơi này, sau khi nghe thấy thân phận của Thượng Quan Hồng liền cực kỳ nể tình, ngay cả nguyên nhân cũng không nói nhiều nửa cầu liền đồng ý thỉnh cầu, chỉ dặn dò vài câu bảo Thượng Quan chú ý an toàn. Nguyên nhân rất đơn giản, thành chủ này họ Lý, tổ tiên hắn và Thượng Quan nhất mạch là sư huynh đệ cực kỳ tốt, cũng coi là thế giao.
Bạch Cốt lão ma ở phía sau không biết lúc nào sẽ xuất hiện, Lôi Động cũng không dám trì hoãn, sau khi thấy chuyện thuận lợi liền lập tức cùng Thượng Quan Hồng quay về, mở phi chu, chuẩn bị xuyên qua Bắc Tắc Khẩu. Bởi vì lúc trước đã nói ra nên đối phương cũng rất sảng khoái trực tiếp đóng trận pháp cấm bay lại, để bọn người Lôi Động thông qua.
Thành chủ nơi này coi như cực kỳ tín nhiệm Thượng Quan Hồng, cho hắn cái mặt mũi này. Nếu đổi lại là nơi khác tuyệt đối không thể như vậy được. Nhưng phi chu còn chưa đi được một nửa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ nơi cực xa, một cổ khói đặc cuồn cuộn xen lẫn đại lượng ánh sáng màu đỏ, xông thẳng lên trời. Cơ hồ phủ kín cả nửa chân trời thành màu đỏ tươi. Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo dồn dập mà chói tai liên tục vang lên. Bắc Tắc Khẩu vốn có chút yên tĩnh thoáng cái sôi trào lên. Mọi người ở trên tàu giữa không trung, thậm chícòn có thể nghe được tu sĩ ở phía dưới hô lên cái gì mà dị tộc xâm lấn rồi.
Trận pháp cấm bay vừa đóng lại lần nữa chậm rãi khởi động. Áp lực cực lớn hung hăng áp phi chu xuống, phi chu lung la lung lay, vang lên một hồi kẽo kẹt kẽo kẹt giòn vang, thiếu chút nữa đã đâm xầm xuống đất. Cũng may trận pháp chỉ vừa khởi động, uy lực cấm bay của nó còn chưa được phát huy hoàn toàn, Lôi Động vội vàng phân phó lão Triệu đang điều khiển phi chu đáp phi chu xuống trong thành trì. Cùng lúc đó, thanh âm của thành chủ xuất thân Bối Lam Sơn vang lên:
- Thượng Quan hiền chất xin lỗi rồi, dị tộc vừa xâm lấn, trận pháp cấm bay phải lập tức mở ra. Còn có, thỉnh hiền chất và các vị đến chánh điện một chuyến, Lý mỗ có chuyện quan trọng muốn bàn với chư vị.
Trong lòng Lôi Động cũng nửa may mắn, nửa buồn rầu. May mắn chính là cũng may không đụng phải đại quân dị tộc, nếu không thì lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng lại buồn vì lần này lại phải chậm trễ.
Trên tường thành Bắc Tắc Khẩu nguy nga, sắc mặt Lôi Động bình tĩnh quét qua đủ loại bố trí trên tường thành. Cứ điểm phòng ngự Bắc Tắc Khẩu này, trải qua xếp đặt thiết kế xảo diệu hiện lên bộ dáng như một cái hồ lô. Phía trước nhất, chỉ lưu lại một tường thành rộng vài dặm, cao chừng trăm trượng. Không xếp đặt thế kế như tường thành của phàm nhân, tòa thành này không có cửa thành. Trừ thứ đó ra, trên tường thành, hiện lên không ít các loại phù văn triện ngữ, hiển nhiên là để gia cố lực lượng phòng thủ của tường thành. Phía dưới thành trì lại có không ít cơ quan gai nhọn hoắt, khiến người khó mà vượt qua.
Không hổ là thủ bút của Tu tiên giả, độ rộng của tường thành này cũng vài chục trượng, trên đó xây nguyên một đám thành lũy để các tu sĩ thủ thành nghỉ ngơi chữa thương, hoặc là có thể trực tiếp công kích trong phạm vi nhỏ hẹp.
Ngoài ra, tường thành hơi dựa vào phía sau một chút, không biết từ lúc nào đã dựng lên tầm mười ụ pháo, trên mỗi một ụ pháo, đều có một họng pháo dữ tợn.
Pháp thuật pháo như thế, Lôi Động tự nhiên không xa lạ gì. Trên U Minh chiến hạm lúc trước và phi chu hiện giờ, đều có một khẩu cả. Nói chung, pháp thuật pháo như thế sẽ thông qua các phù văn trận pháp phức tạp khắc bên trên, sau đó được linh thạch cung cấp năng lượng, cuối cùng đánh ra một pháp lực có thể sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Dù là 2000 năm trước kia vẫn chưa xuất hiện thứ này.
Thứ này là do Cơ Quan Tông của Khang Châu vào 2000 năm trước đã căn cứ theo địa pháo mà người phàm tục thường dùng để công thủ thành, kích phát ra linh cảm, phối hợp với cơ quan thuật cổ đại nên mới thiết kế ra một thứ như pháp bảo, nhưng lại hoàn toàn không giống với hệ thống pháp bảo như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại cũng đã chậm rãi lưu truyền đến nơi như Triệu Châu. Đương nhiên, về phương diện phổ cập của pháp thuật pháo, Triệu Châu so với Khang châu còn xa xa không bằng. Ít nhất, trên đa số phi chu đều không có pháp thuật pháo như thế. Ở nơi như Triệu Châu, thoáng cái xuất hiện vài chục khẩu pháp thuật pháo đã coi như là đại thủ bút rồi.
Lúc này, cách cảnh báo dị tộc xâm lấn không được bao lâu nữa, trên tường thành đã có không ít tu sĩ Bối Lam Sơn. Mà Lý thành chủ của Bắc Tắc Khẩu này đang chắp hai tay, ngạo nghễ ngắm nhìn xa, trên trán, ngược lại là có chút khí độ bất phàm của tu sĩ Kim Đan. Lý thành chủ này đã là nhân vật Kim Đan trung kỳ rồi, tu vi cũng coi như cao nhất trong tòa thành trị này.
Trước đó chính là hắn đã mở miệng gọi bọn người Lôi Động xuống, hơn nữa khẩn cầu đám Lôi Động hỗ trợ thủ thành trì. Lôi Động cơ hồ không do dự liền lập tức đáp ứng. Đáp ứng sảng khoái như thế, cũng không phải Lôi Động là người có chủ nghĩa nhân đạo gì cả.
Về mặt lý luận, nếu toàn bộ Triệu Châu bị diệt vong thì Lôi Động cũng không quan tâm chút nào cả.
Lý do cũng rất đơn giản, nhưng thành viên tổ chức của Lôi Động hiện giờ đều là người của Triệu Châu, trong bọn họ hiện giờ tuyệt đại đa số đều trung thành và tận tâm với Lôi Động, hơn nữa cũng đã giết rất nhiều người Triệu Châu. Nhưng khi đối mặt với chuyện gia viên của mình bị dị tộc xâm lấn, chắc chắn sẽ không nguyện ý để dị tộc nhân tiến vào địa bàn Triệu Châu tàn sát giết chóc bừa bãi được.
Lôi Động rất hiểu loại ý nghĩ này, nếu là mình mạnh mẽ dẫn bọn họ rời đi, có lẽ bọn đa số bọn hắn sẽ phục tùng.
Không những thế, ở phía dưới tường thành, hiện đầy duệ thứ dài ngoằng, cùng với đủ loại trận pháp kỳ dị, tiêu sát chi khí khiến người sởn hết cả gai ốc. Bất quá trong đó khiến Lôi Động có chút kỳ quái chính là tường thành này chỉ cao chừng trăm trượng, nếu ngăn các thứ không biết bay thì cũng đủ rồi, nhưng dị tộc cường đại, có thể tạo thành nguy hại lớn như vậy cho các tu sĩ Triệu Châu sao lại không biết bay được.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hắn đã nhận được đáp án từ chỗ Thượng Quan Hồng, nguyên lai vì phòng ngừa dị tộc xâm lấn, Bối Lam Sơn ở đã khổ cực cả ngàn năm, hao phí vô số tài nguyên, đã thành lập nên một tòa trận pháp cấm bay ở Bắc Tắc Khẩu này.
Lúc trận pháp mở ra, ngay cả một con chim nhỏ cũng đừng mong bay qua được. Loại trận pháp cấm bay này, Lôi Động đã từng nghe qua, nghe nói nó là một loại trận pháp cực kỳ khổng lồ, tiêu hao cũng lớn đến khủng bố. Khang Châu tựa hồ không có chỗ nào bố trí loại trận pháp này cả. Cũng không phải nói Khang Châu không bố trí nổi, mà thật sự không cần phải bố trí.
Rất nhanh, lời bái phỏng của Thượng Quan đã có hiệu quả. Thành chủ nơi này, sau khi nghe thấy thân phận của Thượng Quan Hồng liền cực kỳ nể tình, ngay cả nguyên nhân cũng không nói nhiều nửa cầu liền đồng ý thỉnh cầu, chỉ dặn dò vài câu bảo Thượng Quan chú ý an toàn. Nguyên nhân rất đơn giản, thành chủ này họ Lý, tổ tiên hắn và Thượng Quan nhất mạch là sư huynh đệ cực kỳ tốt, cũng coi là thế giao.
Bạch Cốt lão ma ở phía sau không biết lúc nào sẽ xuất hiện, Lôi Động cũng không dám trì hoãn, sau khi thấy chuyện thuận lợi liền lập tức cùng Thượng Quan Hồng quay về, mở phi chu, chuẩn bị xuyên qua Bắc Tắc Khẩu. Bởi vì lúc trước đã nói ra nên đối phương cũng rất sảng khoái trực tiếp đóng trận pháp cấm bay lại, để bọn người Lôi Động thông qua.
Thành chủ nơi này coi như cực kỳ tín nhiệm Thượng Quan Hồng, cho hắn cái mặt mũi này. Nếu đổi lại là nơi khác tuyệt đối không thể như vậy được. Nhưng phi chu còn chưa đi được một nửa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ nơi cực xa, một cổ khói đặc cuồn cuộn xen lẫn đại lượng ánh sáng màu đỏ, xông thẳng lên trời. Cơ hồ phủ kín cả nửa chân trời thành màu đỏ tươi. Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo dồn dập mà chói tai liên tục vang lên. Bắc Tắc Khẩu vốn có chút yên tĩnh thoáng cái sôi trào lên. Mọi người ở trên tàu giữa không trung, thậm chícòn có thể nghe được tu sĩ ở phía dưới hô lên cái gì mà dị tộc xâm lấn rồi.
Trận pháp cấm bay vừa đóng lại lần nữa chậm rãi khởi động. Áp lực cực lớn hung hăng áp phi chu xuống, phi chu lung la lung lay, vang lên một hồi kẽo kẹt kẽo kẹt giòn vang, thiếu chút nữa đã đâm xầm xuống đất. Cũng may trận pháp chỉ vừa khởi động, uy lực cấm bay của nó còn chưa được phát huy hoàn toàn, Lôi Động vội vàng phân phó lão Triệu đang điều khiển phi chu đáp phi chu xuống trong thành trì. Cùng lúc đó, thanh âm của thành chủ xuất thân Bối Lam Sơn vang lên:
- Thượng Quan hiền chất xin lỗi rồi, dị tộc vừa xâm lấn, trận pháp cấm bay phải lập tức mở ra. Còn có, thỉnh hiền chất và các vị đến chánh điện một chuyến, Lý mỗ có chuyện quan trọng muốn bàn với chư vị.
Trong lòng Lôi Động cũng nửa may mắn, nửa buồn rầu. May mắn chính là cũng may không đụng phải đại quân dị tộc, nếu không thì lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng lại buồn vì lần này lại phải chậm trễ.
Trên tường thành Bắc Tắc Khẩu nguy nga, sắc mặt Lôi Động bình tĩnh quét qua đủ loại bố trí trên tường thành. Cứ điểm phòng ngự Bắc Tắc Khẩu này, trải qua xếp đặt thiết kế xảo diệu hiện lên bộ dáng như một cái hồ lô. Phía trước nhất, chỉ lưu lại một tường thành rộng vài dặm, cao chừng trăm trượng. Không xếp đặt thế kế như tường thành của phàm nhân, tòa thành này không có cửa thành. Trừ thứ đó ra, trên tường thành, hiện lên không ít các loại phù văn triện ngữ, hiển nhiên là để gia cố lực lượng phòng thủ của tường thành. Phía dưới thành trì lại có không ít cơ quan gai nhọn hoắt, khiến người khó mà vượt qua.
Không hổ là thủ bút của Tu tiên giả, độ rộng của tường thành này cũng vài chục trượng, trên đó xây nguyên một đám thành lũy để các tu sĩ thủ thành nghỉ ngơi chữa thương, hoặc là có thể trực tiếp công kích trong phạm vi nhỏ hẹp.
Ngoài ra, tường thành hơi dựa vào phía sau một chút, không biết từ lúc nào đã dựng lên tầm mười ụ pháo, trên mỗi một ụ pháo, đều có một họng pháo dữ tợn.
Pháp thuật pháo như thế, Lôi Động tự nhiên không xa lạ gì. Trên U Minh chiến hạm lúc trước và phi chu hiện giờ, đều có một khẩu cả. Nói chung, pháp thuật pháo như thế sẽ thông qua các phù văn trận pháp phức tạp khắc bên trên, sau đó được linh thạch cung cấp năng lượng, cuối cùng đánh ra một pháp lực có thể sánh với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Dù là 2000 năm trước kia vẫn chưa xuất hiện thứ này.
Thứ này là do Cơ Quan Tông của Khang Châu vào 2000 năm trước đã căn cứ theo địa pháo mà người phàm tục thường dùng để công thủ thành, kích phát ra linh cảm, phối hợp với cơ quan thuật cổ đại nên mới thiết kế ra một thứ như pháp bảo, nhưng lại hoàn toàn không giống với hệ thống pháp bảo như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại cũng đã chậm rãi lưu truyền đến nơi như Triệu Châu. Đương nhiên, về phương diện phổ cập của pháp thuật pháo, Triệu Châu so với Khang châu còn xa xa không bằng. Ít nhất, trên đa số phi chu đều không có pháp thuật pháo như thế. Ở nơi như Triệu Châu, thoáng cái xuất hiện vài chục khẩu pháp thuật pháo đã coi như là đại thủ bút rồi.
Lúc này, cách cảnh báo dị tộc xâm lấn không được bao lâu nữa, trên tường thành đã có không ít tu sĩ Bối Lam Sơn. Mà Lý thành chủ của Bắc Tắc Khẩu này đang chắp hai tay, ngạo nghễ ngắm nhìn xa, trên trán, ngược lại là có chút khí độ bất phàm của tu sĩ Kim Đan. Lý thành chủ này đã là nhân vật Kim Đan trung kỳ rồi, tu vi cũng coi như cao nhất trong tòa thành trị này.
Trước đó chính là hắn đã mở miệng gọi bọn người Lôi Động xuống, hơn nữa khẩn cầu đám Lôi Động hỗ trợ thủ thành trì. Lôi Động cơ hồ không do dự liền lập tức đáp ứng. Đáp ứng sảng khoái như thế, cũng không phải Lôi Động là người có chủ nghĩa nhân đạo gì cả.
Về mặt lý luận, nếu toàn bộ Triệu Châu bị diệt vong thì Lôi Động cũng không quan tâm chút nào cả.
Lý do cũng rất đơn giản, nhưng thành viên tổ chức của Lôi Động hiện giờ đều là người của Triệu Châu, trong bọn họ hiện giờ tuyệt đại đa số đều trung thành và tận tâm với Lôi Động, hơn nữa cũng đã giết rất nhiều người Triệu Châu. Nhưng khi đối mặt với chuyện gia viên của mình bị dị tộc xâm lấn, chắc chắn sẽ không nguyện ý để dị tộc nhân tiến vào địa bàn Triệu Châu tàn sát giết chóc bừa bãi được.
Lôi Động rất hiểu loại ý nghĩ này, nếu là mình mạnh mẽ dẫn bọn họ rời đi, có lẽ bọn đa số bọn hắn sẽ phục tùng.
/1293
|