Đạo Kỳ nghe vậy sắc mặt đại biến, trong nội tâm thầm mắng lão ma này thật là biến thái.
Hắn vốn đang đắc ý, lúc này giống như bị dội một gáo nước lạnh, liên tục không ngừng tế ra một cái hộ thuẫn màu vàng đất, thân hình lui về phía sau cực nhanh. Tu sĩ Nguyên Anh là dạng tồn tại gì, uy lực tự bạo tuyệt đối không giống với người thường.
Dù thực lực cường hãn như Đạo Kỳ cũng không muốn đối mặt chính diện. Cùng lúc đó, hắn chỉ huy lũ côn trùng sâu bộ lui lại về phía sau, thuần phục Tấn Ảnh Trùng không dễ, có thể giảm bớt số lượng thương vong bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Dù sao thì lão ma này cũng đã lâm vào trạng thái khô kiệt, dù tự giày vò thế nào cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì nữa. Bất quá, tuy mắng trong nội tâm nhưng hắn vẫn có chút bội phục Bạch Cốt lão ma. Nếu đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh khác, cho dù tuổi thọ sắp hết thì chưa chắc đã có dũng khí tự bạo..
Đang lúc Đạo Kỳ có chút tiếc hận, tâm thần bất định chờ lúc Lão ma kia tự bạo. Lại không ngờ tại một chỗ cát sỏi cách Lão ma khoảng nửa dặm lại tuôn ra một đám sương mù màu vàng cát. Chỉ thấy một đạo bóng đen cực tốc xoẹt qua, phiêu hốt bất định như quỷ mị, hai chân liên tục tật điểm trên cát sỏi, lăng không bay đi. Nửa dặm, bất quá chỉ là bảy tám chục trượng mà thôi. Chỉ trong mấy cái hơi thở ngắn ngủi, người nọ đã vọt đến bên cạch Bạch Cốt Ma Quân, hắc khí bắt đầu chuyển động, cuốn hắn lên.
Thần sắc Đạo Kỳ chấn động, đây không phải là tiểu tử bị Bạch Cốt lão ma truy sát sao?
Thầm nghĩ trong lòng không tốt, chỉ là tất cả lực chú ý đều đặt lên người Bạch Cốt lão ma nên khiến hắn quên đi tiểu tử này. Lúc Đạo Kỳ sắc mặt cực kỳ lúng tung đuổi theo, Lôi Động cũng đã dùng U Minh Quỷ Khí bao lấy Bạch Cốt Ma Quân, Tu La chi dực mãnh liệt vỗ một cái, lúc xuất hiện trở lại thì đã lướt ra ngoài hơn mười dặm.
Tu La chi dực này hao phí chân khí rất lớn, nếu thi triển toàn lực trong khoảng mười hơi thở thì liền có thể khiến tất cả chân khí của Lôi Động cạn kiệt, nhưng không thể không thừa nhận, đây chính là một bảo bối cực phẩm. Hiệu quả triền đấu, bỏ chạy, truy kích đều khủng bố. Đương nhiên, nếu muốn tạo ra một kiện bảo bối như vậy thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không có tài liệu chủ yếu thì ngay cả tông phái đỉnh cấp cũng khó mà làm được. Dù sao, Tu La vương cũng tốt, Thần Vương dực cũng thế, những cái này đều là tồn tại cấp cao đáng sợ nhất trên thế giới này, số lượng càng ít đến mức thương cảm. Muốn giết chết chúng, đoạt lấy cánh của chúng, cái này tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, một ngày trước Lôi Động đã thức tỉnh. Hắn cũng không phải là sử dụng loại Giả Tử Đan này lần đầu tiên. Kinh nghiệm bản thân phong phú, cũng có phần tâm đắc. Mặc dù đã thức tỉnh, nhưng cũng lập tức ở vào trạng thái liễm tức, cẩn thận dò xét điều tra tình huống bên ngoài từng li từng tí. Không ngờ, không dò xét thì thôi, nhưng khi điều tra một phen thì lại khiến hắn sợ hãi kêu lên một cái, bên ngoài đều là Tấn Ảnh Trùng rậm rạp chằng chịt. Mà xui xẻo nhất là Bạch Cốt Ma Quân kia, tựa hồ đang bị người Man tộc vây công, còn lâm vào hoàn cảnh xấu.
Cũng may Lôi Động dò xét coi chừng, mà gã Man tộc Đạo Kỳ kia vì tập trung lực chú ý lên người lão ma nên cũng đã thập phần mỏi mệt. Cho nên không phát hiện Lôi Động đã thức tỉnh.
Nếu đổi lại là người bên ngoài, có lẽ sẽ tiếp tục giả chết, đợi sau khi mọi chuyện qua đi rồi tính sau. Nhưng Lôi Động lại bỏ ra một ngày, cẩn thận quan sát, suy tư từng li từng tí.
Cuối cùng vẫn quyết định làm ra việc không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cũng may, đây không phải là quyết định nông nổi nhất thời. Từ lần đầu tiên tiếp xúc với Bạch Cốt Lão Ma, tuy rằng lão ma này hung ác nhưng tính tình lại có chút thẳng thắn phóng khoáng, nói một nén nhang là một nén nhang, vô cùng nghiêm túc.
Mà trong thời gian một ngày này, người Man tộc kia đều khuyên giải hai lần, nhưng Bạch Cốt Ma Quân thủy chung vẫn khinh thường cự tuyệt, dù cận kề cái chết cũng không hàng, vẫn ngông nghênh tự tôn. Thà rằng tự bạo chứ không hàng. Hiển lộ ra khí phách phong phạm của lão tổ tông Nguyên Anh, không thể nghi ngờ gì.
Cái này khiến Lôi Động có chút khâm phục không thôi. Đương nhiên, Lôi Động không có khả năng vì khâm phục Bạch Cốt Ma Quân mà mạo hiểm cứu hắn. Hắn cũng đã cân nhắc qua đủ loại biến cố và hậu quả, cũng đã suy nghĩ rất nhiều có đáng giá để hắn làm như vậy hay không. Nếu như trở thành một ân nhân cứu mạng của tu sĩ Nguyên Anh, nếu như hắn là người hiểu được đạo lý có ân tất báo, như vậy thì mình sẽ nhận đươc lợi ích thập phần phong phú. Mà từ tính tình của lão ma này có thể nhìn ra hơn phân nửa là không chịu được việc thiếu nợ mình một cái thiên đại nhân tình.
Đương nhiên, nếu đầu tư thì tự nhiên có khả năng thất bại. Chỉ là lợi ích trước mặt quá lớn, Lôi Động vẫn lựa chọn xuất kích như cũ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đối phương có thể vây khốn Lão ma như vậy, mà người Man tộc lại không ngừng chiêu hàng hắn cho thấy Man tộc đã sớm tính toán tốt mọi chuyện. Như vậy thì một màn mình rơi vào bên trong cát sỏi kia nhất định có khả năng bị đối phương dò xét. Nếu mặc kệ mà ở chỗ này thì không thể nói trước cũng sẽ bị người Man tộc đào lên. Huống chi, có trời mới biết uy lực tự bạo lão ma cấp Nguyên Anh này mạnh bao nhiêu. Dù mình có trốn nửa dặm dưới mặt đất thì cũng khó mà tránh khỏi tai bay vạ gió, cái này cũng là một vấn đề lớn.
Không thể lưu lại, dù sao thì cũng phải mạo hiểm một phen. Lôi Động tự nhiên hành động như thế, lựa chọn một phương án có lợi cho mình.
- Bạch Cốt tiền bối, vãn bối thập phần khâm phục lão nhân gia ngài đối mặt với dị tộc vây khốn vẫn cuồng ngạo, khí thế vô song như vậy. Cho dù vãn bối có chết cũng không thể nhìn tiền bối táng thân trong tay bọn dị tộc kia.
Lôi Động liền sử ra công phu vỗ mông ngựa, tự nhiên có dụng ý riêng. Tuy là truyền âm, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự thành khẩn, sùng bái, thậm chí là có chút run sợ mà kích động không thôi. Phảng phất như là một thanh niên nhiệt huyết bị phần ngạo khí kia của Bạch Cốt Ma Quân khích lệ, do đó mà sùng bái đến cực điểm.
Mặc dù Bạch Cốt Ma Quân cảm giác được mình như đèn đã cạn dầu, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn sở dĩ để Lôi Động cuốn mình đi, cũng bởi vì Lôi Động bất ngờ xuất hiện muốn cứu lấy hắn. Bất quá, nếu Lôi Động này dám cả gan làm chuyện gì bất lợi với hắn thì...
Nghe được một phen thổ lộ kích động phảng phất như xuất phát từ tận đáy lòng này của Lôi Động, tâm tư một mực đề phòng kia của Bạch Cốt Ma Quân lại hơi có chút buông lỏng, một hồi cảm giác mỏi mệt truyền đến. Nhưng hắn vẫn truyền âm nói ra:
- Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng cứu được bản tôn thì bản tôn sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi đủ thông minh thì thừa dịp bản tôn suy yếu, sớm động thủ mới tốt.
Hắn vốn đang đắc ý, lúc này giống như bị dội một gáo nước lạnh, liên tục không ngừng tế ra một cái hộ thuẫn màu vàng đất, thân hình lui về phía sau cực nhanh. Tu sĩ Nguyên Anh là dạng tồn tại gì, uy lực tự bạo tuyệt đối không giống với người thường.
Dù thực lực cường hãn như Đạo Kỳ cũng không muốn đối mặt chính diện. Cùng lúc đó, hắn chỉ huy lũ côn trùng sâu bộ lui lại về phía sau, thuần phục Tấn Ảnh Trùng không dễ, có thể giảm bớt số lượng thương vong bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Dù sao thì lão ma này cũng đã lâm vào trạng thái khô kiệt, dù tự giày vò thế nào cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì nữa. Bất quá, tuy mắng trong nội tâm nhưng hắn vẫn có chút bội phục Bạch Cốt lão ma. Nếu đổi lại là tu sĩ Nguyên Anh khác, cho dù tuổi thọ sắp hết thì chưa chắc đã có dũng khí tự bạo..
Đang lúc Đạo Kỳ có chút tiếc hận, tâm thần bất định chờ lúc Lão ma kia tự bạo. Lại không ngờ tại một chỗ cát sỏi cách Lão ma khoảng nửa dặm lại tuôn ra một đám sương mù màu vàng cát. Chỉ thấy một đạo bóng đen cực tốc xoẹt qua, phiêu hốt bất định như quỷ mị, hai chân liên tục tật điểm trên cát sỏi, lăng không bay đi. Nửa dặm, bất quá chỉ là bảy tám chục trượng mà thôi. Chỉ trong mấy cái hơi thở ngắn ngủi, người nọ đã vọt đến bên cạch Bạch Cốt Ma Quân, hắc khí bắt đầu chuyển động, cuốn hắn lên.
Thần sắc Đạo Kỳ chấn động, đây không phải là tiểu tử bị Bạch Cốt lão ma truy sát sao?
Thầm nghĩ trong lòng không tốt, chỉ là tất cả lực chú ý đều đặt lên người Bạch Cốt lão ma nên khiến hắn quên đi tiểu tử này. Lúc Đạo Kỳ sắc mặt cực kỳ lúng tung đuổi theo, Lôi Động cũng đã dùng U Minh Quỷ Khí bao lấy Bạch Cốt Ma Quân, Tu La chi dực mãnh liệt vỗ một cái, lúc xuất hiện trở lại thì đã lướt ra ngoài hơn mười dặm.
Tu La chi dực này hao phí chân khí rất lớn, nếu thi triển toàn lực trong khoảng mười hơi thở thì liền có thể khiến tất cả chân khí của Lôi Động cạn kiệt, nhưng không thể không thừa nhận, đây chính là một bảo bối cực phẩm. Hiệu quả triền đấu, bỏ chạy, truy kích đều khủng bố. Đương nhiên, nếu muốn tạo ra một kiện bảo bối như vậy thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không có tài liệu chủ yếu thì ngay cả tông phái đỉnh cấp cũng khó mà làm được. Dù sao, Tu La vương cũng tốt, Thần Vương dực cũng thế, những cái này đều là tồn tại cấp cao đáng sợ nhất trên thế giới này, số lượng càng ít đến mức thương cảm. Muốn giết chết chúng, đoạt lấy cánh của chúng, cái này tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, một ngày trước Lôi Động đã thức tỉnh. Hắn cũng không phải là sử dụng loại Giả Tử Đan này lần đầu tiên. Kinh nghiệm bản thân phong phú, cũng có phần tâm đắc. Mặc dù đã thức tỉnh, nhưng cũng lập tức ở vào trạng thái liễm tức, cẩn thận dò xét điều tra tình huống bên ngoài từng li từng tí. Không ngờ, không dò xét thì thôi, nhưng khi điều tra một phen thì lại khiến hắn sợ hãi kêu lên một cái, bên ngoài đều là Tấn Ảnh Trùng rậm rạp chằng chịt. Mà xui xẻo nhất là Bạch Cốt Ma Quân kia, tựa hồ đang bị người Man tộc vây công, còn lâm vào hoàn cảnh xấu.
Cũng may Lôi Động dò xét coi chừng, mà gã Man tộc Đạo Kỳ kia vì tập trung lực chú ý lên người lão ma nên cũng đã thập phần mỏi mệt. Cho nên không phát hiện Lôi Động đã thức tỉnh.
Nếu đổi lại là người bên ngoài, có lẽ sẽ tiếp tục giả chết, đợi sau khi mọi chuyện qua đi rồi tính sau. Nhưng Lôi Động lại bỏ ra một ngày, cẩn thận quan sát, suy tư từng li từng tí.
Cuối cùng vẫn quyết định làm ra việc không thể tưởng tượng nổi. Nhưng cũng may, đây không phải là quyết định nông nổi nhất thời. Từ lần đầu tiên tiếp xúc với Bạch Cốt Lão Ma, tuy rằng lão ma này hung ác nhưng tính tình lại có chút thẳng thắn phóng khoáng, nói một nén nhang là một nén nhang, vô cùng nghiêm túc.
Mà trong thời gian một ngày này, người Man tộc kia đều khuyên giải hai lần, nhưng Bạch Cốt Ma Quân thủy chung vẫn khinh thường cự tuyệt, dù cận kề cái chết cũng không hàng, vẫn ngông nghênh tự tôn. Thà rằng tự bạo chứ không hàng. Hiển lộ ra khí phách phong phạm của lão tổ tông Nguyên Anh, không thể nghi ngờ gì.
Cái này khiến Lôi Động có chút khâm phục không thôi. Đương nhiên, Lôi Động không có khả năng vì khâm phục Bạch Cốt Ma Quân mà mạo hiểm cứu hắn. Hắn cũng đã cân nhắc qua đủ loại biến cố và hậu quả, cũng đã suy nghĩ rất nhiều có đáng giá để hắn làm như vậy hay không. Nếu như trở thành một ân nhân cứu mạng của tu sĩ Nguyên Anh, nếu như hắn là người hiểu được đạo lý có ân tất báo, như vậy thì mình sẽ nhận đươc lợi ích thập phần phong phú. Mà từ tính tình của lão ma này có thể nhìn ra hơn phân nửa là không chịu được việc thiếu nợ mình một cái thiên đại nhân tình.
Đương nhiên, nếu đầu tư thì tự nhiên có khả năng thất bại. Chỉ là lợi ích trước mặt quá lớn, Lôi Động vẫn lựa chọn xuất kích như cũ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đối phương có thể vây khốn Lão ma như vậy, mà người Man tộc lại không ngừng chiêu hàng hắn cho thấy Man tộc đã sớm tính toán tốt mọi chuyện. Như vậy thì một màn mình rơi vào bên trong cát sỏi kia nhất định có khả năng bị đối phương dò xét. Nếu mặc kệ mà ở chỗ này thì không thể nói trước cũng sẽ bị người Man tộc đào lên. Huống chi, có trời mới biết uy lực tự bạo lão ma cấp Nguyên Anh này mạnh bao nhiêu. Dù mình có trốn nửa dặm dưới mặt đất thì cũng khó mà tránh khỏi tai bay vạ gió, cái này cũng là một vấn đề lớn.
Không thể lưu lại, dù sao thì cũng phải mạo hiểm một phen. Lôi Động tự nhiên hành động như thế, lựa chọn một phương án có lợi cho mình.
- Bạch Cốt tiền bối, vãn bối thập phần khâm phục lão nhân gia ngài đối mặt với dị tộc vây khốn vẫn cuồng ngạo, khí thế vô song như vậy. Cho dù vãn bối có chết cũng không thể nhìn tiền bối táng thân trong tay bọn dị tộc kia.
Lôi Động liền sử ra công phu vỗ mông ngựa, tự nhiên có dụng ý riêng. Tuy là truyền âm, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự thành khẩn, sùng bái, thậm chí là có chút run sợ mà kích động không thôi. Phảng phất như là một thanh niên nhiệt huyết bị phần ngạo khí kia của Bạch Cốt Ma Quân khích lệ, do đó mà sùng bái đến cực điểm.
Mặc dù Bạch Cốt Ma Quân cảm giác được mình như đèn đã cạn dầu, nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn sở dĩ để Lôi Động cuốn mình đi, cũng bởi vì Lôi Động bất ngờ xuất hiện muốn cứu lấy hắn. Bất quá, nếu Lôi Động này dám cả gan làm chuyện gì bất lợi với hắn thì...
Nghe được một phen thổ lộ kích động phảng phất như xuất phát từ tận đáy lòng này của Lôi Động, tâm tư một mực đề phòng kia của Bạch Cốt Ma Quân lại hơi có chút buông lỏng, một hồi cảm giác mỏi mệt truyền đến. Nhưng hắn vẫn truyền âm nói ra:
- Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng cứu được bản tôn thì bản tôn sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi đủ thông minh thì thừa dịp bản tôn suy yếu, sớm động thủ mới tốt.
/1293
|