Những người khác cũng không có dị nghị gì cả, một đoàn người bay vào trong hạp cốc, đến thẳng chỗ góc di tích kia.
Đứng trên vách đá ngàn trượng còn không rõ, nhưng vừa đến dưới mặt đất, lại cảm nhận thấy sự to lớn của di tích này, cho dù chỉ lộ ra một góc thì cũng đã có thể suy đoán ra sự vĩ đại của nó. Cột đá kia, cũng không biết đã qua bao năm rồi nhưng nhìn qua chỉ hơi cũ kỹ một chút thôi, vẫn cao ngất đứng sừng sững, không có quá nhiều hao tổn.
- Lão đệ, hi vọng ngươi là người thông minh.
Bạch Cốt Ma quân trực tiếp truyền âm vào tai Lôi Động.
Lôi Động cười cười trong lòng, thoạt nhìn Bạch Cốt Ma quân này quả thật không có cách nào với mình, nếu không cũng không cần liên tục truyền âm mình như thế. Bất quá, trong lòng hắn lại cực kỳ cảnh giác. Một khi có bất kỳ chỗ nào không đúng liền bay lên trời, trực tiếp dùng Tu La chi dực rời đi. Bảo bối mặc dù tốt, nhưng vẫn phải có mệnh để dùng mới được.
Mọi người không cần nói nhảm nhiều, bốn người trẻ tuổi có thể tiến vào thần điện, còn lại tu sĩ Nguyên Anh, đều chiếm cứ bốn phía vách đá, hộ quan cho bốn người. Bốn người theo thứ tự tiến vào, ngược lại cũng không sợ ở bên ngoài thần miếu đã bắt đầu công kích lẫn nhau. Dù sao mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia vẫn còn đó.
Vừa tiến vào, Lôi Động liền cảm giác được trước mặt một phiến hắc ám, nhưng hắn lại không thèm để ý, đưa tay xuất hiện một quả thượng phẩm linh thạch, rót chân khí và thúc dục, thượng phẩm linh thạch phát ra hào quang trắng noãn mà sáng chói, trực tiếp khiến tầm hơn mười trượng chung quanh mình chiếu rõ như ban ngày. Thánh nữ và hai thanh niên độc giác tộc cũng từng người thi triển pháp thuật, tạo thành một đoàn ánh sáng.
Bốn người cảnh giác lẫn nhau, khoảng cách tương đối xa.
Nhưng vào lúc này, trong điện bỗng nhiên toàn bộ phát sáng lên. Trên đỉnh đầu, xuất hiện vô số ánh huỳnh quang như ngôi sao, khiến mỗi một nơi hẻo lánh trong trọn tòa đại điện đều tràn đầy vầng sáng nhu hòa, thần bí mà sáng chói.
Thượng Cổ di tích, quả nhiên không giống bình thường.
Lôi Động cũng có chút cảm khái loại thủ đoạn này, trận pháp cấm chế không biết từ bao nhiêu năm trước rồi nhưng vẫn có thể vận hành như ban đầu. Mọi người lúc đó thật đúng là có khả năng thông thiên triệt địa. Cùng lúc đó, ở sâu trong cung điện, một quang đoàn như vòng xoáy ngôi sao chậm rãi lưu chuyển không thôi. Lôi Động trông thấy vật kia tự nhiên là cửa vào truyền tống. Rất hiển nhiên đấy, nơi chính thức của thần miếu, khẳng định không phải ở dưới phiến sơn mạch kia rồi. Rất có khả năng sẽ giống như Tâm Ma Điện Lôi Động đi lúc trước, tồn tại trong một không gian độc lập mở ra.
Thủ pháp như thế, tu sĩ hiện giờ đã không cách nào làm ra nữa. Trong truyền thuyết, chỉ có những đại năng trong tông phái Thượng Cổ mới có thể tập kết toàn bộ lực lượng tông phái, cứ thế mà mở ra một không gian độc lập giữa thiên địa. Đương nhiên, tông phái có thể làm được chuyện kinh thiên động địa như thế, cũng quyết không phải là loại tam lưu được.
- Minh Vô Tà.
Thiếu chủ kia lạnh giọng truyền âm nói:
- Không thể tưởng được khi Ám Ảnh trưởng lão âm thầm đi theo lại mang theo cả ngươi.
Thanh niên độc giác gọi là Minh Vô Tà kia thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh truyền âm nói:
- Thiếu chủ, bây giờ không phải là lúc tranh giành khí phách. Bất kể là Thánh nữ của Man tộc hay là nhân loại Triệu châu kia cũng không phải là loại đơn giản. Kính xin ngươi, lấy đại sự trong tộc làm trọng. Nếu ngươi thích tranh giành, sau khi hồi tộc ta sẽ tranh giành với người.
- Hừ.
Hiển nhiên Thiếu chủ kia cũng không phải đồ đần, lạnh lùng liếc nhìn Lôi Động sau đó, lòng mang ý loạn truyền âm nói:
- Ta mới là Thiếu chủ Độc giác tộc, lát nữa chúng ta tìm cơ hội tiêu diệt tiểu tử Triệu châu kia trước. Về phần Thánh nữ kia...Hắc hắc.
Ngay khi hai người bọn họ truyền âm, Lôi Động và Thánh nữ cũng dần dựa vào nhau, truyền âm với nhau. Hiển nhiên, cũng đã chuẩn bị dựa theo hiệp nghị lúc trước, tìm cơ hội tiêu diệt hai tên thanh niên Độc giác tộc này trước.
Mọi người vốn cũng không có giao tình gì, tự nhiên cũng không nhiều lời. Trực tiếp bay đến cửa truyền tống kia, chuẩn bị từng người tiến vào.
- Thần miếu này chính là Thượng Cổ thánh địa của Thủ Hộ Giả nhất tộc, chuyên môn làm nơi thí luyện cho các đệ tử kiệt xuất một đời tuổi trẻ.
Thánh nữ truyền âm với Lôi Động nói:
- Chỉ có thông qua được thí luyện, mới có tư cách yết kiến sứ giả. Vì phòng ngừa tụ tập ám sát nên Truyền Tống Trận này sẽ tùy cơ truyền ngươi đến các vị trí khác nhau. Đây là định vị châu, chúng ta mỗi người một hạt, sau đó có thể trong vòng ngàn dặm cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, nhanh chóng tụ hợp lại.
Lôi Động thu hạt châu kia lai, ngay khi ý nghĩ có chút mê mang thì đã xuất hiện trong một hơi chỗ hoang dã. Nhưng khiến đồng tử hắn rất nhanh co rút lại, một đầu Thái cổ cự thí như người mặc áo giáp, răng nanh duệ trảo, hình thể khổng lồ cao vài chục trượng đang hung hăng giẫm lên hắn.
Cơ hồ cùng lúc đó, bốn gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thủ hộ bên ngoài và tiên tri Khố Tạp Tư đều trợn mắt lên, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin được. Mà mấy người còn lại, trong ánh mắt cũng bạo khởi tinh mang. Vài đạo thần niệm vô cùng khổng lồ, hóa thành từng đợt sóng xung kích vô hình, chấn không khí run lên từng đợt. Chỉ thấy ở cửa vào Thần Miếu có một nhân hình lờ mờ xuất hiện.
- Các vị tiền bối, đắc tội nhiều chỗ, kính xin các vị rộng lòng tha thứ. Ma Quân, đa tạ ngài chiếu cố trong những năm này.
Sau khi nàng hiện hình, sau lưng thình lình xuất hiện một đôi cánh chim khổng lồ trắng noãn, tán ra hào quang, thần sắc lạnh như băng cực kỳ thản nhiên, cơ hồ không bị ảnh hưởng chút nào từ uy áp trùng kích của thần niệm mấy vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Đôi cánh khẽ vỗ, thân thể mềm mại liền biến mất ngay tại cửa thần miếu.
- Đạm Đài Băng Vân.
Bạch Cốt Ma Quân ở chung với nàng cũng đã lâu, sắc mặt cực kỳ kinh ngạc. Thật sự không nghĩ đến Đạm Đài Băng Vân vậy mà lại có được năng lực ẩn giấu cường đại như thế, thiếu chút nữa đã qua mắt mấy người tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bọn hắn.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cường đại, cơ hồ chẳng phân biệt cao thấp trực tiếp độn quang, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới đại điện thần miếu, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ thấy thân hình Đạm Đài Băng Vân đã biến mất tại cửa Truyền Tống Trận, tốc độ cực nhanh, so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn nhanh hơn một chút. Bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vốn có quan hệ đối địch hai mặt nhìn nhau, thế này là thế nào? Như thế nào mà nguyên một đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế?
- Nha đầu đáng giận.
Sắc mặt Thiên La trưởng lão trở nên khó coi, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào Bạch Cốt Ma Quân và tiên tri Khố Tạp Tư, nói:
- Các ngươi giở trò quỷ phải không? Nếu không thì tại sao một tiểu nha đầu Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong theo sau chúng ta mà lại có thể giấu giếm chúng ta lâu như vậy?
- Thối lắm.
Bạch Cốt Ma Quân thẹn quá hóa giận, mắng to:
- Nếu bản tôn có bản lĩnh đó thì đã sớm một tát đánh chết ngươi rồi. Trên người tiểu nha đầu này rõ ràng có thiên địa dị bảo gì đó có thể tiềm tung liễm tức.
Đứng trên vách đá ngàn trượng còn không rõ, nhưng vừa đến dưới mặt đất, lại cảm nhận thấy sự to lớn của di tích này, cho dù chỉ lộ ra một góc thì cũng đã có thể suy đoán ra sự vĩ đại của nó. Cột đá kia, cũng không biết đã qua bao năm rồi nhưng nhìn qua chỉ hơi cũ kỹ một chút thôi, vẫn cao ngất đứng sừng sững, không có quá nhiều hao tổn.
- Lão đệ, hi vọng ngươi là người thông minh.
Bạch Cốt Ma quân trực tiếp truyền âm vào tai Lôi Động.
Lôi Động cười cười trong lòng, thoạt nhìn Bạch Cốt Ma quân này quả thật không có cách nào với mình, nếu không cũng không cần liên tục truyền âm mình như thế. Bất quá, trong lòng hắn lại cực kỳ cảnh giác. Một khi có bất kỳ chỗ nào không đúng liền bay lên trời, trực tiếp dùng Tu La chi dực rời đi. Bảo bối mặc dù tốt, nhưng vẫn phải có mệnh để dùng mới được.
Mọi người không cần nói nhảm nhiều, bốn người trẻ tuổi có thể tiến vào thần điện, còn lại tu sĩ Nguyên Anh, đều chiếm cứ bốn phía vách đá, hộ quan cho bốn người. Bốn người theo thứ tự tiến vào, ngược lại cũng không sợ ở bên ngoài thần miếu đã bắt đầu công kích lẫn nhau. Dù sao mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia vẫn còn đó.
Vừa tiến vào, Lôi Động liền cảm giác được trước mặt một phiến hắc ám, nhưng hắn lại không thèm để ý, đưa tay xuất hiện một quả thượng phẩm linh thạch, rót chân khí và thúc dục, thượng phẩm linh thạch phát ra hào quang trắng noãn mà sáng chói, trực tiếp khiến tầm hơn mười trượng chung quanh mình chiếu rõ như ban ngày. Thánh nữ và hai thanh niên độc giác tộc cũng từng người thi triển pháp thuật, tạo thành một đoàn ánh sáng.
Bốn người cảnh giác lẫn nhau, khoảng cách tương đối xa.
Nhưng vào lúc này, trong điện bỗng nhiên toàn bộ phát sáng lên. Trên đỉnh đầu, xuất hiện vô số ánh huỳnh quang như ngôi sao, khiến mỗi một nơi hẻo lánh trong trọn tòa đại điện đều tràn đầy vầng sáng nhu hòa, thần bí mà sáng chói.
Thượng Cổ di tích, quả nhiên không giống bình thường.
Lôi Động cũng có chút cảm khái loại thủ đoạn này, trận pháp cấm chế không biết từ bao nhiêu năm trước rồi nhưng vẫn có thể vận hành như ban đầu. Mọi người lúc đó thật đúng là có khả năng thông thiên triệt địa. Cùng lúc đó, ở sâu trong cung điện, một quang đoàn như vòng xoáy ngôi sao chậm rãi lưu chuyển không thôi. Lôi Động trông thấy vật kia tự nhiên là cửa vào truyền tống. Rất hiển nhiên đấy, nơi chính thức của thần miếu, khẳng định không phải ở dưới phiến sơn mạch kia rồi. Rất có khả năng sẽ giống như Tâm Ma Điện Lôi Động đi lúc trước, tồn tại trong một không gian độc lập mở ra.
Thủ pháp như thế, tu sĩ hiện giờ đã không cách nào làm ra nữa. Trong truyền thuyết, chỉ có những đại năng trong tông phái Thượng Cổ mới có thể tập kết toàn bộ lực lượng tông phái, cứ thế mà mở ra một không gian độc lập giữa thiên địa. Đương nhiên, tông phái có thể làm được chuyện kinh thiên động địa như thế, cũng quyết không phải là loại tam lưu được.
- Minh Vô Tà.
Thiếu chủ kia lạnh giọng truyền âm nói:
- Không thể tưởng được khi Ám Ảnh trưởng lão âm thầm đi theo lại mang theo cả ngươi.
Thanh niên độc giác gọi là Minh Vô Tà kia thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh truyền âm nói:
- Thiếu chủ, bây giờ không phải là lúc tranh giành khí phách. Bất kể là Thánh nữ của Man tộc hay là nhân loại Triệu châu kia cũng không phải là loại đơn giản. Kính xin ngươi, lấy đại sự trong tộc làm trọng. Nếu ngươi thích tranh giành, sau khi hồi tộc ta sẽ tranh giành với người.
- Hừ.
Hiển nhiên Thiếu chủ kia cũng không phải đồ đần, lạnh lùng liếc nhìn Lôi Động sau đó, lòng mang ý loạn truyền âm nói:
- Ta mới là Thiếu chủ Độc giác tộc, lát nữa chúng ta tìm cơ hội tiêu diệt tiểu tử Triệu châu kia trước. Về phần Thánh nữ kia...Hắc hắc.
Ngay khi hai người bọn họ truyền âm, Lôi Động và Thánh nữ cũng dần dựa vào nhau, truyền âm với nhau. Hiển nhiên, cũng đã chuẩn bị dựa theo hiệp nghị lúc trước, tìm cơ hội tiêu diệt hai tên thanh niên Độc giác tộc này trước.
Mọi người vốn cũng không có giao tình gì, tự nhiên cũng không nhiều lời. Trực tiếp bay đến cửa truyền tống kia, chuẩn bị từng người tiến vào.
- Thần miếu này chính là Thượng Cổ thánh địa của Thủ Hộ Giả nhất tộc, chuyên môn làm nơi thí luyện cho các đệ tử kiệt xuất một đời tuổi trẻ.
Thánh nữ truyền âm với Lôi Động nói:
- Chỉ có thông qua được thí luyện, mới có tư cách yết kiến sứ giả. Vì phòng ngừa tụ tập ám sát nên Truyền Tống Trận này sẽ tùy cơ truyền ngươi đến các vị trí khác nhau. Đây là định vị châu, chúng ta mỗi người một hạt, sau đó có thể trong vòng ngàn dặm cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, nhanh chóng tụ hợp lại.
Lôi Động thu hạt châu kia lai, ngay khi ý nghĩ có chút mê mang thì đã xuất hiện trong một hơi chỗ hoang dã. Nhưng khiến đồng tử hắn rất nhanh co rút lại, một đầu Thái cổ cự thí như người mặc áo giáp, răng nanh duệ trảo, hình thể khổng lồ cao vài chục trượng đang hung hăng giẫm lên hắn.
Cơ hồ cùng lúc đó, bốn gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thủ hộ bên ngoài và tiên tri Khố Tạp Tư đều trợn mắt lên, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin được. Mà mấy người còn lại, trong ánh mắt cũng bạo khởi tinh mang. Vài đạo thần niệm vô cùng khổng lồ, hóa thành từng đợt sóng xung kích vô hình, chấn không khí run lên từng đợt. Chỉ thấy ở cửa vào Thần Miếu có một nhân hình lờ mờ xuất hiện.
- Các vị tiền bối, đắc tội nhiều chỗ, kính xin các vị rộng lòng tha thứ. Ma Quân, đa tạ ngài chiếu cố trong những năm này.
Sau khi nàng hiện hình, sau lưng thình lình xuất hiện một đôi cánh chim khổng lồ trắng noãn, tán ra hào quang, thần sắc lạnh như băng cực kỳ thản nhiên, cơ hồ không bị ảnh hưởng chút nào từ uy áp trùng kích của thần niệm mấy vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Đôi cánh khẽ vỗ, thân thể mềm mại liền biến mất ngay tại cửa thần miếu.
- Đạm Đài Băng Vân.
Bạch Cốt Ma Quân ở chung với nàng cũng đã lâu, sắc mặt cực kỳ kinh ngạc. Thật sự không nghĩ đến Đạm Đài Băng Vân vậy mà lại có được năng lực ẩn giấu cường đại như thế, thiếu chút nữa đã qua mắt mấy người tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bọn hắn.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cường đại, cơ hồ chẳng phân biệt cao thấp trực tiếp độn quang, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới đại điện thần miếu, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ thấy thân hình Đạm Đài Băng Vân đã biến mất tại cửa Truyền Tống Trận, tốc độ cực nhanh, so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn nhanh hơn một chút. Bốn tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vốn có quan hệ đối địch hai mặt nhìn nhau, thế này là thế nào? Như thế nào mà nguyên một đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế?
- Nha đầu đáng giận.
Sắc mặt Thiên La trưởng lão trở nên khó coi, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào Bạch Cốt Ma Quân và tiên tri Khố Tạp Tư, nói:
- Các ngươi giở trò quỷ phải không? Nếu không thì tại sao một tiểu nha đầu Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong theo sau chúng ta mà lại có thể giấu giếm chúng ta lâu như vậy?
- Thối lắm.
Bạch Cốt Ma Quân thẹn quá hóa giận, mắng to:
- Nếu bản tôn có bản lĩnh đó thì đã sớm một tát đánh chết ngươi rồi. Trên người tiểu nha đầu này rõ ràng có thiên địa dị bảo gì đó có thể tiềm tung liễm tức.
/1293
|