Khanh khách, biểu ca, xem Liệt Diễm pháo của ta đây.
Cô gái kia bỗng nhiên yêu kiều nở nụ cười, thần niệm khẽ động, khôi lôi có cánh tay phấn hồng kia đột nhiên mở ra, lộ ra một hòng pháo u ám, ầm ầm một tiếng, đồng thời khi Liệt Diễm phụt lên, một quả thiết cầu lớn chừng nắm tay liền bắn ra.
Thiếu niên Thanh Đồng khôi lỗi vội vàng giơ trường kích liền chém, nhưng tiếc rằng thiết cầu lại quá nhanh, trực tiếp trùng trùng điệp điệp đập phá lồng ngực của nó, không những thế, thiết cầu lại như lựu đạn, tạc ra một mảnh ánh lửa mây mù. Sóng xung kích mãnh liệt nổ khiến Thanh đồng khôi lỗi bay ngược màđi, sau mấy trượng mới trùng trùng điệp điệp đập vào đất nỗ lực vùng vẫy vài cái, nhưng lại không đứng lên nổi.
Thiếu niên khẩn trương, vội vàng phi thân đến cạnh khôi lỗi, sau khi kiểm tra một phen sắc mặt liền đen lại:
- Công Tôn Tinh, ngươi thật quá mức, vậy mà lại lén lút giả trang Liệt Diễm pháo, làm hỏng mất Chiến Thần Kim Cương của ta rồi.
- Biểu ca, ngươi không phải nói Chiến Thần Kim Cương của ngươi công thủ vô địch sao? Sao chịu có chút Liệt Diễm đạn pháo đã hư mất rồi?
Thiếu nữ gọi là Công Tôn Tinh kia cười nói:
- Xem ra vẫn là phấn hồng thiếu nữ của ta lợi hại.
- Công Tôn Tinh, ngươi, ngươi ăn gian, lần này không tính.
Thiếu niên kia tựa hồ lòng dạ không được rộng rãi lắm, gấp đếnđộ mặt mũi trắng bệch:
- Ngươi giả trang Liệt Diễm pháo, chúng ta đánh lại lần nữa.
- La Hồng Khánh, binh bất yếm trá ngươi vậy mà cũng không hiểu sao? Nếu ngươi không phục thì chúng ta đánh lại.
Công Tôn Tinh mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:
- Ngươi không phải là muốn mất một linh thạch nữa sao? Nào,để Chiến Thần Kim Cương của ngươi đứng lên đi, chúng ta tiếp tục, ta cam đoan không cần Liệt Diễm pháo nữa.
Thiếu nam thiếu nữ này cãi lộn, thật ra khiến Lôi Động nhớ tới lúc vừa nhập môn, khi còn trẻ tuổi. Khi đó tu vị tuy rằng rất thấp, nhưng mỗi ngày đều tràn đầy ý chí chiến đấu, kích tình. Bất quá, Âm Sát Tông lại không thân bằng hữu ái như ở đây, ở đó chẳng khác nào cái động đòi mạng cả.
Nhưng hiện giờ Lôi Động nghĩ đến vẫn rất hoài niệm đến lúc trẻ. Cơ chế cạnh tranh trong tông tuy rằng tàn khốc nhưng rất thực tế, thực sự bồi dưỡng được ý thức nguy cơ cho Lôi Động, đây cũng là trụ cột nhiều lần bảo về tánh mạng cho hắn khi hắn lưu lạc phấn đấu bên ngoài. Bởi vì thế giới bên ngoài, so với trong tông phái càng thêm tàn khốc và thực tế hơn nữa.
Ngay khi bọn hắn đang cãi nhau không ngớt thì Lôi Động đã hóa thành một đạo khói đen, phiêu miểu bất định rơi vào đại viện. Thần niệm điều tra phản hồi, khiến hắn xác nhận đối tượng muốn tìm chính là ở trong đình viện này. Chỉ thấy một lão giả sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, râu tóc bạc trắng đang nhàn nhãrãnh rỗi nằm trên mặt ghế, con mắt nửa khép nửa mở mà nghỉngơi.
Hai bên có hai thiếu nữ quần áo màu lục chậm rãi đong đưa quạt xếp. Thiếu nữ trẻ tuổi kia da thịt trắng noãn, vô cùng mịn màng, dáng vẻ mềm mại không xương. Duy nhất có chút tiếc nuối chính là, ánh mắt dường như có chút ngốc trệ.
Lôi Động kinh ngạc, vừa rồi vậy mà không cảm ứng được ở đây còn có hai người nữa. Hắn lại quét thần niệm tới, lúc này mới chợt hiểu, nguyên lai hai thiếu nữ trẻ tuổi này cũng không phải làvật sống, mà là hai cỗ khôi lỗi không có khí tức. Việc này khiến Lôi Động con mắt sáng ngời, không nghĩ đến gia tộc khôi lỗi xuống dốc này, đối với nghiên cứu chế tạo khôi lỗi thuật đã đạtđến tình trạng dĩ giả loạn chân như vậy.
Ai ~
Lôi Động dạo chơi nhàn nhã xuất hiện trong đình viện bên cạnh tiểu hồ, khoanh lấy hai tay, thưởng thức hoa sen thanh nhã trong hồ, không khỏi nhớ tới ôn hương tiểu trúc của mình và Uyển Ngôn. Chỗ đó, cũng nợ rộ các loại hoa, cùng với hồ nước cũng mọc đầy hoa sen. Chỉ có điều, nhân sinh nhoáng một cái đã qua vài năm, nhưng ngày đoàn tụ với Uyên Ngôn đã ít càng thêm ít.
- Người nào?
Lão đầu tử nhàn nhã lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương vạn phần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn, vừa thần bí vừa cường đại của Lôi Động, dưới chân, nhịn không được lạnh run.
Sở dĩ hắn sợ hãi như thế, đó là bởi vì hắn phát hiện toàn thân của người thần bí này, một mảnh mông lung, nhưng giống như dung hợp với thiên địa làm một thể, làm cho người ta nhìn không rõ lắm, làm cho người ta cho rằng, hắn chính là một phần của thiên địa. Thiên đạo tự nhiên, rốt cuộc phải tu luyện tới trình độ nào, mới có thể đạt tới cảnh giới như thế?
Lão đầu Công Tôn nhìn khách nhân thần bí này, nhìn không ra nửa điểm khí tức lộ ra ngoài, giống như khôi lỗi không có sựsống bên cạnh bản thân mình. Nhưng mà, lão đầu Công Tôn sống tới hơn trăm tuổi, cũng trải qua rất nhiều chuyện rồi. Trực giác của hắn, cảm thấy người tới rất bất phàm, nhìn bóng lưng thì bình thường, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng vô cùng khổng lồ. Cổ lực lượng kia, dễ dàng xé nát hắn thành từng mảnh nhỏ.
Công Tôn lão đầu cũng từng gặp những cường giả Kim Đan sơ giai, mặc dù trên người hiển lộ ra khí tức của cường giả, nhưng tuyệt đối không có lực khống chế đáng sợ như người tới. Bởi vậy, hắn trước tiên, đã xác nhận khách nhân thần bí này vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng là cường giả Kim Đan, thậm chí, vô cùng có khả năng là cường giả Kim Đan trung giai.
Đối mặt với một cường giả mạnh mẽ như thế đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình, sợ rằng bất luận kẻ nào cũng không thể bảo trì được bình tĩnh. Nói chung, đây không phải là chuyện tốt lành gì, nếu là cừu gia, thì vô cùng có khả năng hôm nay bị diệt tộc. Tuy người trong tộc không nhiều lắm, nhưng cũng vượt qua trăm người. Đầu óc Công Tôn lão đầu vận chuyển nhanh chóng, nhưng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc bản thân của mình đã đắc tội vị tiền bối nào?
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép tâm tình bình tĩnh trở lại, không ngừng nhắc nhở chính mình, đối phương chính là cường giả KimĐan kỳ, nếu như hắn thật sự muốn giết mình, thì dễ dàng như bóp chết một con kiến hôi mà thôi. Hôm nay, tính mạng của mình đã nằm trong tay của đối phương, thành thành thật thật mà nói, trăm phần trăm thuận theo, nói không chừng còn có một chút sinh cơ. Lập tức, Công Tôn lão nhi ho khan một tiếng, âm thanh có chút già nua mà run rẩy nói:
- Xin hỏi tiền bối, đến ta Công Tôn gia Vạn Hoa Cốc không biết có chuyện gì? Chỉ cần tiền bối phân phó một tiếng, vãn bối cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không dám nhíu mày một cái.
Đây chính là bi ai của kẻ yếu, một khi đụng phải người mạnh hơn mình, thì giống như thịt cá, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết mà không có biện pháp.
Lôi Động cũng không nói gì, tiếp tục chắp tay sau lưng, đang thưởng thức hoa sen.
Nhưng Công Tôn lão nhi, cũng không dám nói thêm nửa câu, giống như lão quản gia vậy, khom lưng đứng phía sau Lôi Động, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì hắn biết, càng làcường giả, tính cách tính tình càng cổ quái, có chút tùy tâm sở dục, thường thường bởi vì một chút không bằng lòng, liền đại khai sát giới. Ở trong mắt cường giả, người yếu thường thường còn thấp hơn con kiến hôi, không đáng lãng phí nửa điểm tâm tư.
Cô gái kia bỗng nhiên yêu kiều nở nụ cười, thần niệm khẽ động, khôi lôi có cánh tay phấn hồng kia đột nhiên mở ra, lộ ra một hòng pháo u ám, ầm ầm một tiếng, đồng thời khi Liệt Diễm phụt lên, một quả thiết cầu lớn chừng nắm tay liền bắn ra.
Thiếu niên Thanh Đồng khôi lỗi vội vàng giơ trường kích liền chém, nhưng tiếc rằng thiết cầu lại quá nhanh, trực tiếp trùng trùng điệp điệp đập phá lồng ngực của nó, không những thế, thiết cầu lại như lựu đạn, tạc ra một mảnh ánh lửa mây mù. Sóng xung kích mãnh liệt nổ khiến Thanh đồng khôi lỗi bay ngược màđi, sau mấy trượng mới trùng trùng điệp điệp đập vào đất nỗ lực vùng vẫy vài cái, nhưng lại không đứng lên nổi.
Thiếu niên khẩn trương, vội vàng phi thân đến cạnh khôi lỗi, sau khi kiểm tra một phen sắc mặt liền đen lại:
- Công Tôn Tinh, ngươi thật quá mức, vậy mà lại lén lút giả trang Liệt Diễm pháo, làm hỏng mất Chiến Thần Kim Cương của ta rồi.
- Biểu ca, ngươi không phải nói Chiến Thần Kim Cương của ngươi công thủ vô địch sao? Sao chịu có chút Liệt Diễm đạn pháo đã hư mất rồi?
Thiếu nữ gọi là Công Tôn Tinh kia cười nói:
- Xem ra vẫn là phấn hồng thiếu nữ của ta lợi hại.
- Công Tôn Tinh, ngươi, ngươi ăn gian, lần này không tính.
Thiếu niên kia tựa hồ lòng dạ không được rộng rãi lắm, gấp đếnđộ mặt mũi trắng bệch:
- Ngươi giả trang Liệt Diễm pháo, chúng ta đánh lại lần nữa.
- La Hồng Khánh, binh bất yếm trá ngươi vậy mà cũng không hiểu sao? Nếu ngươi không phục thì chúng ta đánh lại.
Công Tôn Tinh mân mê cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:
- Ngươi không phải là muốn mất một linh thạch nữa sao? Nào,để Chiến Thần Kim Cương của ngươi đứng lên đi, chúng ta tiếp tục, ta cam đoan không cần Liệt Diễm pháo nữa.
Thiếu nam thiếu nữ này cãi lộn, thật ra khiến Lôi Động nhớ tới lúc vừa nhập môn, khi còn trẻ tuổi. Khi đó tu vị tuy rằng rất thấp, nhưng mỗi ngày đều tràn đầy ý chí chiến đấu, kích tình. Bất quá, Âm Sát Tông lại không thân bằng hữu ái như ở đây, ở đó chẳng khác nào cái động đòi mạng cả.
Nhưng hiện giờ Lôi Động nghĩ đến vẫn rất hoài niệm đến lúc trẻ. Cơ chế cạnh tranh trong tông tuy rằng tàn khốc nhưng rất thực tế, thực sự bồi dưỡng được ý thức nguy cơ cho Lôi Động, đây cũng là trụ cột nhiều lần bảo về tánh mạng cho hắn khi hắn lưu lạc phấn đấu bên ngoài. Bởi vì thế giới bên ngoài, so với trong tông phái càng thêm tàn khốc và thực tế hơn nữa.
Ngay khi bọn hắn đang cãi nhau không ngớt thì Lôi Động đã hóa thành một đạo khói đen, phiêu miểu bất định rơi vào đại viện. Thần niệm điều tra phản hồi, khiến hắn xác nhận đối tượng muốn tìm chính là ở trong đình viện này. Chỉ thấy một lão giả sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, râu tóc bạc trắng đang nhàn nhãrãnh rỗi nằm trên mặt ghế, con mắt nửa khép nửa mở mà nghỉngơi.
Hai bên có hai thiếu nữ quần áo màu lục chậm rãi đong đưa quạt xếp. Thiếu nữ trẻ tuổi kia da thịt trắng noãn, vô cùng mịn màng, dáng vẻ mềm mại không xương. Duy nhất có chút tiếc nuối chính là, ánh mắt dường như có chút ngốc trệ.
Lôi Động kinh ngạc, vừa rồi vậy mà không cảm ứng được ở đây còn có hai người nữa. Hắn lại quét thần niệm tới, lúc này mới chợt hiểu, nguyên lai hai thiếu nữ trẻ tuổi này cũng không phải làvật sống, mà là hai cỗ khôi lỗi không có khí tức. Việc này khiến Lôi Động con mắt sáng ngời, không nghĩ đến gia tộc khôi lỗi xuống dốc này, đối với nghiên cứu chế tạo khôi lỗi thuật đã đạtđến tình trạng dĩ giả loạn chân như vậy.
Ai ~
Lôi Động dạo chơi nhàn nhã xuất hiện trong đình viện bên cạnh tiểu hồ, khoanh lấy hai tay, thưởng thức hoa sen thanh nhã trong hồ, không khỏi nhớ tới ôn hương tiểu trúc của mình và Uyển Ngôn. Chỗ đó, cũng nợ rộ các loại hoa, cùng với hồ nước cũng mọc đầy hoa sen. Chỉ có điều, nhân sinh nhoáng một cái đã qua vài năm, nhưng ngày đoàn tụ với Uyên Ngôn đã ít càng thêm ít.
- Người nào?
Lão đầu tử nhàn nhã lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương vạn phần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn, vừa thần bí vừa cường đại của Lôi Động, dưới chân, nhịn không được lạnh run.
Sở dĩ hắn sợ hãi như thế, đó là bởi vì hắn phát hiện toàn thân của người thần bí này, một mảnh mông lung, nhưng giống như dung hợp với thiên địa làm một thể, làm cho người ta nhìn không rõ lắm, làm cho người ta cho rằng, hắn chính là một phần của thiên địa. Thiên đạo tự nhiên, rốt cuộc phải tu luyện tới trình độ nào, mới có thể đạt tới cảnh giới như thế?
Lão đầu Công Tôn nhìn khách nhân thần bí này, nhìn không ra nửa điểm khí tức lộ ra ngoài, giống như khôi lỗi không có sựsống bên cạnh bản thân mình. Nhưng mà, lão đầu Công Tôn sống tới hơn trăm tuổi, cũng trải qua rất nhiều chuyện rồi. Trực giác của hắn, cảm thấy người tới rất bất phàm, nhìn bóng lưng thì bình thường, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng vô cùng khổng lồ. Cổ lực lượng kia, dễ dàng xé nát hắn thành từng mảnh nhỏ.
Công Tôn lão đầu cũng từng gặp những cường giả Kim Đan sơ giai, mặc dù trên người hiển lộ ra khí tức của cường giả, nhưng tuyệt đối không có lực khống chế đáng sợ như người tới. Bởi vậy, hắn trước tiên, đã xác nhận khách nhân thần bí này vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng là cường giả Kim Đan, thậm chí, vô cùng có khả năng là cường giả Kim Đan trung giai.
Đối mặt với một cường giả mạnh mẽ như thế đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình, sợ rằng bất luận kẻ nào cũng không thể bảo trì được bình tĩnh. Nói chung, đây không phải là chuyện tốt lành gì, nếu là cừu gia, thì vô cùng có khả năng hôm nay bị diệt tộc. Tuy người trong tộc không nhiều lắm, nhưng cũng vượt qua trăm người. Đầu óc Công Tôn lão đầu vận chuyển nhanh chóng, nhưng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc bản thân của mình đã đắc tội vị tiền bối nào?
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép tâm tình bình tĩnh trở lại, không ngừng nhắc nhở chính mình, đối phương chính là cường giả KimĐan kỳ, nếu như hắn thật sự muốn giết mình, thì dễ dàng như bóp chết một con kiến hôi mà thôi. Hôm nay, tính mạng của mình đã nằm trong tay của đối phương, thành thành thật thật mà nói, trăm phần trăm thuận theo, nói không chừng còn có một chút sinh cơ. Lập tức, Công Tôn lão nhi ho khan một tiếng, âm thanh có chút già nua mà run rẩy nói:
- Xin hỏi tiền bối, đến ta Công Tôn gia Vạn Hoa Cốc không biết có chuyện gì? Chỉ cần tiền bối phân phó một tiếng, vãn bối cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không dám nhíu mày một cái.
Đây chính là bi ai của kẻ yếu, một khi đụng phải người mạnh hơn mình, thì giống như thịt cá, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết mà không có biện pháp.
Lôi Động cũng không nói gì, tiếp tục chắp tay sau lưng, đang thưởng thức hoa sen.
Nhưng Công Tôn lão nhi, cũng không dám nói thêm nửa câu, giống như lão quản gia vậy, khom lưng đứng phía sau Lôi Động, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì hắn biết, càng làcường giả, tính cách tính tình càng cổ quái, có chút tùy tâm sở dục, thường thường bởi vì một chút không bằng lòng, liền đại khai sát giới. Ở trong mắt cường giả, người yếu thường thường còn thấp hơn con kiến hôi, không đáng lãng phí nửa điểm tâm tư.
/1293
|