Lôi Động nghe vậy, biết rõ Đinh Uyển Ngôn chẳng những không có trách tội chính mình, còn đứng ở góc độ của chính mình mà cân nhắc vấn đề, trong nội tâm có chút cảm động, thở dài nói:
- Đa tạ sư tỷ thông cảm, nhưng chuyện này cuối cùng là do ta gây ra. Chỗ của lão tổ, kính xin sư tỷ không cần quan tâm, tiểu đệ không muốn sư tỷ bị liên lụy vào việc này.
Đinh Uyển Ngôn ra tay lần này, cũng hoàn toàn là giúp mình, nếu không, với tư chất của Đinh Uyển Ngôn, cũng không cần đi tranh giành miếng ăn của người khác cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình.
- Sư đệ ngươi nói gì vậy?
Đinh Uyển Ngôn nhíu mày, có chút bất mãn nói:
- Ta và ngươi cùng phạm sai lầm, làm gì có chuyện cho ngươi gánh một mình? Huống chi, lão tổ kỳ vọng vào ta rất sâu, tin tưởng hắn tuyệt đối không tùy ý cho Bạch Cốt Phong trả thù chúng ta.
Lôi Động ngẫm lại tình huống cũng đúng là như thế, Bạch Cốt Phong xung đột với Quỷ Sát Phủ, đây chính trong mười ba động phủ của Âm Sát Tông, địa phương bài danh thứ hai. Nếu không, Bạch Cốt lão tổ cũng không có khả năng thể đạt được Bách Lý Vân là đệ tử có tư chất ưu dị. Về phần Vạn Quỷ lão tổ đạt được Đinh Uyển Ngôn, thuần túy là ngoài ý muốn, thời điểm khảo thí, bài danh linh căn của Đinh Uyển Ngôn chỉ đứng ở vị trí thứ mười một. Nhưng làm cho người ta tuyệt đối không ngờ, Đinh Uyển Ngôn có một bộ phận linh căn ẩn tàng không bị người ta dò ra. Đợi đến khi nàng tu luyện chính thức, bộ phận linh căn này phát ra tác dụng siêu cường. Cho nên khiến cho Đinh Uyển Ngôn nhiều nhất cũng chỉ thua Đông Phương Phức nửa trù, nhưng lại vượt qua Bách Lý Vân bài danh thứ hai nửa trù.
Đây có lẽ là ông trời thương Vạn Quỷ lão tổ, cho hắn đạt được thiên đại cơ duyên, cũng chính vì như thế, mới có thể đặc biệt sủng ái Đinh Uyển Ngôn, coi như bảo bối.
Đương nhiên, theo ý nào đó mà nói, Lôi Động mới là thiên đại cơ duyên của Vạn Quỷ lão tổ.
Vạn Quỷ lão tổ lần trước thi đấu sở dĩ xếp hàng thứ chín, cũng không phải là vì bản thân hắn không đủ mạnh. Mà là vì hắn thành tựu Kim Đan muộn, thành lập Vạn Quỷ Quật động phủ này quá muộn, cũng chỉ mới hơn bảy mươi năm. Lần đầu tiên thu nhận đệ tử, thuần túy đều là người khác chọn lựa. Mà sau này, cũng bởi vì nguyên nhân trụ cột, cho nên không có đi lên. Đương nhiên, lúc này hắn nhặt được đại vận, được Đinh Uyển Ngôn cùng Lôi Động là hai dị bảo.
Sau khi hai người thương lượng với nhau, nhất trí cho rằng việc này nên thành thành thật thật thông báo cho Vạn Quỷ lão tổ. Nếu không, đợi đến khi Bách Lý Vân chạy trốn cáo trạng, dẫn đến Bạch Cốt lão tổ báo thù, khi đó có chuẩn bị cũng đã không kịp.
Đương nhiên, chiến lợi phẩm vẫn phải thu. Đó là con Phệ Hồn Ảnh Hổ, chuyện đã náo tới mức này rồi, nếu không kiếm được chút đền bù tổn thất, tâm lý làm sao cân đối được?
Sau khi khôi phục chân khí, hai người liền bay trở về. Không qua bao lâu, liền trở về chiến trường trước kia. Lần này chủ yếu là vì chiến lợi phẩm, chính là thi thể của Phệ Hồn Ảnh Hổ trưởng thành. Đây chính là yêu thú hiếm có, trên người có không ít tài liệu xa xỉ. Khi trở về, phát hiện trên chiến trường không có người nào qua, Lôi Động hơi trở mình nhìn con Phệ Hồn Ảnh Hổ kia một chút, vừa định cất vào trữ vật đai lưng, quay đầu lại nhìn thời gian đã chậm. Nhưng lại ngoài ý phát hiện, phát hiện đây con yêu thú mái.
Nếu không như thế, chỗ sưng tấy, máu đen xì xì ra còn chưa ngưng kết lại, có chút kỳ quái, cho nên ngồi xổm xuống nhìn thêm vài lần.
Đinh Uyển Ngôn vốn định thúc dục vài câu, nhưng không ngờ thằng này lại nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn của yêu thú. Gương mặt đỏ lên, vừa định nổi bão.
Lại nghe được Lôi Động vui mừng kinh hô thành tiếng:
- Có khả năng là con yêu thú mái này vừa sinh con không bao lâu!
Nghe được Lôi Động kinh hô như thế, cho dù lạnh lùng như Đinh Uyển Ngôn, cũng nhịn không được mà tim đập rộn lên, vội vàng tiến lên kiểm tra. Quả nhiên, giống như bị sét đánh trúng, đây là dấu hiệu con Phệ Hồn Ảnh Hổ này vừa sinh xong. Sư tỷ đệ hai người, liếc mắt nhìn nhau, liên tục không ngừng thu hồi thi thể Ảnh Hổ. Sau đó tản
thần niệm ra, chia nhau tìm kiếm.
Không qua bao lâu, Đinh Uyển Ngôn bước lên đầu tiên, tìm được một cái hang sâu giống như bị cương phong ăn mòn, tìm được hai con ấu hổ, là ấu hổ còn chưa cắt cuống rốn. Cũng may huyết mạch Phệ Hồn Ảnh Hổ không tầm thường, sinh mệnh lực rất ương ngạnh. Cho nên hai con ấu hổ này vừa sinh xong, vô cùng bẩn thỉu, nhưng cũng miễn cưỡng sống sót.
Vội vàng móc Linh Phong Mật mà thường ngày mình vẫn thường phục dụng, sau khi rót ra nửa bình. Đinh Uyển Ngôn mới dùng chân khí nâng chúng lên, lái Lục Vân Toa gọi Lôi Động tới, vội vã quay trở về Vạn Quỷ Quật.
Lôi Động lần đầu tiên đi vào trong phòng của Đinh Uyển Ngôn, quả nhiên khác với nam nhân, gian phòng tinh xảo và phong cách, làm gì giống như chỗ của Lôi Động, trống rỗng một mảnh.
Nhưng hai con Phệ Hồn Ảnh Hổ ở trong tay, cũng không quan tâm chuyện khác. Lôi Động tìm đọc một ít điển tịch về yêu thú, cũng tìm được một ít cách chăm sóc những tiểu yêu thú vừa sinh. Chiếu theo đó mà giải quyết, đầu tiên là tắm rửa cho bọn chúng, sau đó lấy chăn bông bao lại, cho ăn một ít mật hoa. Bởi vì yêu thú vừa sinh ra, ngủ
thật say, không còn bị lạnh nữa.
Nguyên nhân coi trọng hai con Phệ Hồn Ảnh Hổ như thế, chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Phệ Hồn Ảnh Hổ là Tiên Thiên yêu thú. Cái gọi là Tiên Thiên yêu thú, đó là khi vừa ra đời, đã thuộc về phạm trù yêu thú. Không giống như một ít yêu thú tầm thường. Nói chung đó là những dã thú bình thường, sống lâu năm được linh khí thoải mái, cho nên từ từ diễn biến thành yêu thú.
Thứ hai, Phệ Hồn Ảnh Hổ dù là Tiên Thiên yêu thú, nhưng bên trong yêu thú, cũng là tồn tại hiếm có, bởi vì trong huyết mạch của chúng có chứa một ít Thượng Cổ Chân Linh chi huyết. Đây là thứ khó có được, cho dù chỉ là một tia, cũng làm cho chúng không giống những tồn tại Tiên Thiên yêu thú bình thường, đây có thể nói là Cực phẩm yêu thú. Cũng bởi vì có một tia huyết mạch Thượng Cổ Chân Linh, cho nên tài liệu trên người của Phệ Hồn Ảnh Hổ mới đáng giá, luyện đan luyện khí, là tài liệu thật tốt. Nếu không, Lôi Động cũng không có khả năng ngấp nghé thi thể của Phệ Hồn Ảnh Hổ như thế. Cho dù tu vi của con Phệ Ảnh Ảnh Hổ trưởng thành không cao, cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười hai mà thôi.
Nhưng Phệ Hồn Ảnh Hổ đáng tiền nhất, còn là vì bản thân của chúng. Đáng tiếc là, chỉ cần yêu thú mở linh trí ra, đều rất khó phục tùng, cho dù hao tốn bao nhiêu công sức, cũng kiệt ngao bất tuần, nói không chừng sẽ có một ngày sẽ cắn ngược lại chủ nhân.
Nhưng loại mới sinh lại khác, đó là ấu thú chưa mở mắt. Đợi tới lúc chúng mở mắt nhìn thấy người đầu tiên, lại trải qua bồi dường, tốt nhất còn dùng tới huyết tế thuật. Lúc đó nó mới đi theo tu sĩ cả đời, trung thành và tận tâm, vĩnh viễn không phản bội.
- Đa tạ sư tỷ thông cảm, nhưng chuyện này cuối cùng là do ta gây ra. Chỗ của lão tổ, kính xin sư tỷ không cần quan tâm, tiểu đệ không muốn sư tỷ bị liên lụy vào việc này.
Đinh Uyển Ngôn ra tay lần này, cũng hoàn toàn là giúp mình, nếu không, với tư chất của Đinh Uyển Ngôn, cũng không cần đi tranh giành miếng ăn của người khác cũng có thể thỏa mãn nhu cầu tu luyện của mình.
- Sư đệ ngươi nói gì vậy?
Đinh Uyển Ngôn nhíu mày, có chút bất mãn nói:
- Ta và ngươi cùng phạm sai lầm, làm gì có chuyện cho ngươi gánh một mình? Huống chi, lão tổ kỳ vọng vào ta rất sâu, tin tưởng hắn tuyệt đối không tùy ý cho Bạch Cốt Phong trả thù chúng ta.
Lôi Động ngẫm lại tình huống cũng đúng là như thế, Bạch Cốt Phong xung đột với Quỷ Sát Phủ, đây chính trong mười ba động phủ của Âm Sát Tông, địa phương bài danh thứ hai. Nếu không, Bạch Cốt lão tổ cũng không có khả năng thể đạt được Bách Lý Vân là đệ tử có tư chất ưu dị. Về phần Vạn Quỷ lão tổ đạt được Đinh Uyển Ngôn, thuần túy là ngoài ý muốn, thời điểm khảo thí, bài danh linh căn của Đinh Uyển Ngôn chỉ đứng ở vị trí thứ mười một. Nhưng làm cho người ta tuyệt đối không ngờ, Đinh Uyển Ngôn có một bộ phận linh căn ẩn tàng không bị người ta dò ra. Đợi đến khi nàng tu luyện chính thức, bộ phận linh căn này phát ra tác dụng siêu cường. Cho nên khiến cho Đinh Uyển Ngôn nhiều nhất cũng chỉ thua Đông Phương Phức nửa trù, nhưng lại vượt qua Bách Lý Vân bài danh thứ hai nửa trù.
Đây có lẽ là ông trời thương Vạn Quỷ lão tổ, cho hắn đạt được thiên đại cơ duyên, cũng chính vì như thế, mới có thể đặc biệt sủng ái Đinh Uyển Ngôn, coi như bảo bối.
Đương nhiên, theo ý nào đó mà nói, Lôi Động mới là thiên đại cơ duyên của Vạn Quỷ lão tổ.
Vạn Quỷ lão tổ lần trước thi đấu sở dĩ xếp hàng thứ chín, cũng không phải là vì bản thân hắn không đủ mạnh. Mà là vì hắn thành tựu Kim Đan muộn, thành lập Vạn Quỷ Quật động phủ này quá muộn, cũng chỉ mới hơn bảy mươi năm. Lần đầu tiên thu nhận đệ tử, thuần túy đều là người khác chọn lựa. Mà sau này, cũng bởi vì nguyên nhân trụ cột, cho nên không có đi lên. Đương nhiên, lúc này hắn nhặt được đại vận, được Đinh Uyển Ngôn cùng Lôi Động là hai dị bảo.
Sau khi hai người thương lượng với nhau, nhất trí cho rằng việc này nên thành thành thật thật thông báo cho Vạn Quỷ lão tổ. Nếu không, đợi đến khi Bách Lý Vân chạy trốn cáo trạng, dẫn đến Bạch Cốt lão tổ báo thù, khi đó có chuẩn bị cũng đã không kịp.
Đương nhiên, chiến lợi phẩm vẫn phải thu. Đó là con Phệ Hồn Ảnh Hổ, chuyện đã náo tới mức này rồi, nếu không kiếm được chút đền bù tổn thất, tâm lý làm sao cân đối được?
Sau khi khôi phục chân khí, hai người liền bay trở về. Không qua bao lâu, liền trở về chiến trường trước kia. Lần này chủ yếu là vì chiến lợi phẩm, chính là thi thể của Phệ Hồn Ảnh Hổ trưởng thành. Đây chính là yêu thú hiếm có, trên người có không ít tài liệu xa xỉ. Khi trở về, phát hiện trên chiến trường không có người nào qua, Lôi Động hơi trở mình nhìn con Phệ Hồn Ảnh Hổ kia một chút, vừa định cất vào trữ vật đai lưng, quay đầu lại nhìn thời gian đã chậm. Nhưng lại ngoài ý phát hiện, phát hiện đây con yêu thú mái.
Nếu không như thế, chỗ sưng tấy, máu đen xì xì ra còn chưa ngưng kết lại, có chút kỳ quái, cho nên ngồi xổm xuống nhìn thêm vài lần.
Đinh Uyển Ngôn vốn định thúc dục vài câu, nhưng không ngờ thằng này lại nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn của yêu thú. Gương mặt đỏ lên, vừa định nổi bão.
Lại nghe được Lôi Động vui mừng kinh hô thành tiếng:
- Có khả năng là con yêu thú mái này vừa sinh con không bao lâu!
Nghe được Lôi Động kinh hô như thế, cho dù lạnh lùng như Đinh Uyển Ngôn, cũng nhịn không được mà tim đập rộn lên, vội vàng tiến lên kiểm tra. Quả nhiên, giống như bị sét đánh trúng, đây là dấu hiệu con Phệ Hồn Ảnh Hổ này vừa sinh xong. Sư tỷ đệ hai người, liếc mắt nhìn nhau, liên tục không ngừng thu hồi thi thể Ảnh Hổ. Sau đó tản
thần niệm ra, chia nhau tìm kiếm.
Không qua bao lâu, Đinh Uyển Ngôn bước lên đầu tiên, tìm được một cái hang sâu giống như bị cương phong ăn mòn, tìm được hai con ấu hổ, là ấu hổ còn chưa cắt cuống rốn. Cũng may huyết mạch Phệ Hồn Ảnh Hổ không tầm thường, sinh mệnh lực rất ương ngạnh. Cho nên hai con ấu hổ này vừa sinh xong, vô cùng bẩn thỉu, nhưng cũng miễn cưỡng sống sót.
Vội vàng móc Linh Phong Mật mà thường ngày mình vẫn thường phục dụng, sau khi rót ra nửa bình. Đinh Uyển Ngôn mới dùng chân khí nâng chúng lên, lái Lục Vân Toa gọi Lôi Động tới, vội vã quay trở về Vạn Quỷ Quật.
Lôi Động lần đầu tiên đi vào trong phòng của Đinh Uyển Ngôn, quả nhiên khác với nam nhân, gian phòng tinh xảo và phong cách, làm gì giống như chỗ của Lôi Động, trống rỗng một mảnh.
Nhưng hai con Phệ Hồn Ảnh Hổ ở trong tay, cũng không quan tâm chuyện khác. Lôi Động tìm đọc một ít điển tịch về yêu thú, cũng tìm được một ít cách chăm sóc những tiểu yêu thú vừa sinh. Chiếu theo đó mà giải quyết, đầu tiên là tắm rửa cho bọn chúng, sau đó lấy chăn bông bao lại, cho ăn một ít mật hoa. Bởi vì yêu thú vừa sinh ra, ngủ
thật say, không còn bị lạnh nữa.
Nguyên nhân coi trọng hai con Phệ Hồn Ảnh Hổ như thế, chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Phệ Hồn Ảnh Hổ là Tiên Thiên yêu thú. Cái gọi là Tiên Thiên yêu thú, đó là khi vừa ra đời, đã thuộc về phạm trù yêu thú. Không giống như một ít yêu thú tầm thường. Nói chung đó là những dã thú bình thường, sống lâu năm được linh khí thoải mái, cho nên từ từ diễn biến thành yêu thú.
Thứ hai, Phệ Hồn Ảnh Hổ dù là Tiên Thiên yêu thú, nhưng bên trong yêu thú, cũng là tồn tại hiếm có, bởi vì trong huyết mạch của chúng có chứa một ít Thượng Cổ Chân Linh chi huyết. Đây là thứ khó có được, cho dù chỉ là một tia, cũng làm cho chúng không giống những tồn tại Tiên Thiên yêu thú bình thường, đây có thể nói là Cực phẩm yêu thú. Cũng bởi vì có một tia huyết mạch Thượng Cổ Chân Linh, cho nên tài liệu trên người của Phệ Hồn Ảnh Hổ mới đáng giá, luyện đan luyện khí, là tài liệu thật tốt. Nếu không, Lôi Động cũng không có khả năng ngấp nghé thi thể của Phệ Hồn Ảnh Hổ như thế. Cho dù tu vi của con Phệ Ảnh Ảnh Hổ trưởng thành không cao, cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười hai mà thôi.
Nhưng Phệ Hồn Ảnh Hổ đáng tiền nhất, còn là vì bản thân của chúng. Đáng tiếc là, chỉ cần yêu thú mở linh trí ra, đều rất khó phục tùng, cho dù hao tốn bao nhiêu công sức, cũng kiệt ngao bất tuần, nói không chừng sẽ có một ngày sẽ cắn ngược lại chủ nhân.
Nhưng loại mới sinh lại khác, đó là ấu thú chưa mở mắt. Đợi tới lúc chúng mở mắt nhìn thấy người đầu tiên, lại trải qua bồi dường, tốt nhất còn dùng tới huyết tế thuật. Lúc đó nó mới đi theo tu sĩ cả đời, trung thành và tận tâm, vĩnh viễn không phản bội.
/1293
|