Chẳng qua là vì muốn phân tán lự của ý của Lôi Động mà thôi. Tuy rằng hắn biết rõ không phải là đối thủ của tên tu sĩ thần bícường đại này. Nhưng con kiến còn ham sống, huống chi đườngđường là tu sĩ. Chuyện tự sát tuyệt đối là một chuyện không cókhả năng. Lúc này phản kháng lại, nói không chừng còn có cơ hội trốn thoát.
- Ngu xuẩn.
Lôi Động khẽ thở dài một tiếng, tùy tay bắn ra một đạo chỉphong. Chỉ phong duệ tiếu mà đi, phát sau mà tới trước, đánh chết một đám tu sĩ luyện khí kỳ kia. Ngay cả Liễu Tam Nương cũng không ngoại lệ chút nào.
Chỉ có tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia, trên người có một đạo kim quang chợt lóe, dường như có thể ngăn cản được một đạo chỉ phong tùy tay của Lôi Động. Chuyện này khiến cho Lôi Động ồ lên một tiếng, liền nâng tay lên xuất ra một cái U Minh Quỷ Trảo, trong phút chốc, hắc vụ đã ngưng tụ thành một cái cự trảo màu đen giống y như đúc dài mấy trượng xuất hiện ở trước mặt huyết vụ. Mộ trảo chụp tới liền bắt giữ huyết vụ vào bên trong quỷ trảo.
Ba!
Tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia rơi xuống mặt đất giống như là một con chó chết. Ánh mắt hoảng sợ pha lẫn vẻ tuyệt vọng, cuồng khiếu nói.
- Nguyên anh lão quái? Vì sao chứ, ngươi đường đường là một cường giả nguyên anh kỳ, cuối cùng là vì cái gì?
Nếu là đối mặt với một cường giả kim đan kỳ, tuy rằng hắn tuyệt vọng, nhưng mà vẫn còn một tia hi vọng có thể chạy trốn. Nhưng đối mặt với một cường giả nguyên anh kỳ, đừng nói làmột phần vạn, ngay cả xác suất một phần triệu cũng sẽ không có.
- Vận khí của ngươi không tốt.
Mí mắt của Lôi Động cũng chưa từng nâng lên một chút, trực tiếp bắn ra một cái Huyền Âm Chỉ bình thường. Chỉ kình chui vào trong cơ thể hắn rồi nổ tung. Một tên tu sĩ trúc cơ kỳ cứ như vậy mà thần hồn câu giệt, hoàn toàn hôi phi yên diệt. Đích thật làvận khí của hắn không tốt, vốn cho rằng đã là cục diện chắc thắng rồi. Nhưng mà lại không cẩn thận dụng phải một tên giảtrư ăn thịt cọp, tu sĩ cấp nguyên anh có mưu đồ riêng. Cái này làchuyện tình tai nạn bực nào.
Nhưng mà trong nháy mắt diệt sát nhiều người như vậy mà LôiĐộng không hề có nửa điểm dao động. Cấp tu sĩ như vậy ở trong mắt của hắn thực không có gì khác biệt so với con kiến hôi. Huống chi bọn chúng còn chủ động khiêu khích vậy thì hoàn toàn không thể trách được ai. Đi ra ngoài giết người, tự nhiên làphải chuẩn bị tâm lý bị người khác giết.
Hiện giờ cũng chỉ có một mình La Hồng Khánh còn sống. Chỉthấy sắc mặt của hắn vô cùng trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy, thất kinh nhìn Lôi Động, có gắng giữ vững tinh thần.
- Tứ…Tứ cữu. Không… Không nghĩ tới nguơi lại là tu sĩnguyên….Nguyên anh kỳ.
- Ngươi cảm thấy thất vọng sao?
Lôi Động hip mắt nở nụ cười.
- Không, không, ta rất cao hứng.
La Hồng Khánh cố gắng trấn định, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
- Tứ…Tứ cữu thật lợi hại, ta là cháu ngoại trai, vậy…Vậy….
Ôi!
Lôi Động khẽ thở dài một tiếng, thần niệm vừa động, liền tán ra một góc sơn cốc, ngưng đọng giống như thực chất, bao vây lấy một người, lôi nàng tới trước mặt, nhìn nàng có chút thương hại.
- Vẫn nên tiếp tục gọi ngươi một tiếng nhị tỷ. Rốt cục là vì sao ngươi lại làm như vậy? Ta nhìn ra được, trong lòng ngươi đích thật là đã coi ta như đệ đệ. Nhớ ngày đó, ngươi còn rất đồng cảm với thân thế của ta.
- Tứ…Tứ đệ.
Sắc mặt của Công Tôn Dung vô cùng thê thảm, nàng nào dám tin tưởng sự tình sẽ phát triển đến loại tình trạng này. Trong lúc nhất thời cũng nói không lên lời, chỉ nức nở không thôi. Hồi lâu sau, nàng mới không ngừng khóc nói.
- Hiện giờ sự tình đã đến nông nỗi này. Công Tôn Dung ta cũng không còn gì để nói. Tiền bối, ta không biết ngài là ai. Nhưng màta đã kêu ngài một tiếng tứ đệ, ngài cũng đã gọi ta một tiếng lànhị tỷ. Không cầu xin ngài ta cho ta một mạng, chỉ cầu xin ngàiđại nhân đại nghĩa, tha cho Khánh nhi một cái mạng nhỏ. Chúng ta sai lầm rồi, sai lầm rất lớn. Hết thảy đều là ta vàng đỏ nhọ lòng son, bày ra mưu ma chước quỷ, chuyện này không liên quan gì đến Khánh nhi.
- Ta vừa rồi đã nói qua, việc này vốn không sai. Chẳng qua làthực lực không đủ, vận khí không tốt mà thôi.
Lôi Động hờ hững liếc mắt nhìn La Hồng Khánh một cái.
- Thế giới này của chúng ta vốn là cá lớn nuốt cá bé. Hôm nay nếu như lực lượng của ta không đủ, bị nhóm các ngươi tính kế ta cũng chỉ có thể trách mình khong may mắn. Đứa nhỏ La Hồng Khánh nếu đã quyết định làm việc này thì cũng phải có dũng khígánh chịu hậu quả. La Hồng Khánh, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi có chút hối hận, vậy thì tự sát tạtội. Hôm nay bản tôn sẽ tạm tha cho mẫu thân ngươi một cái tính mạng.
- Tứ cữu, tứ cứu, việc này không phải là ta nghĩ ra.
La Hồng Khánh sợ đến mức thiếu chút nữa tè ra quần, trực tiếp sụp đổ, vội vàng nói.
- Tất cả chuyện này đều là do mẹ của ta khuyến khích. Bà nghĩra tất cả, đây là chủ ý của bà. Thật sự chuyện này không liên uan gì đến ta. Tứ, tứ cữu, xin hãy tha cho ta lần này.
Vừa nói vừa quỳ xuống, trực tiếp cúi lạy.
Công Tôn Dung nghe thấy những lời này thì bỗng nhiên cảm giácđược bầu trời đang sụp đổ, sắc mặt trở nên vô cùng buồn thảm. Sống chết như thế, dạy con như thế, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, liền cắn môi lẩm bẩm nói.
- Tứ đệ, đích xác đều là chủ ý của ta, lỗi của ta, xin ngài hãy cứđổ toàn bộ lên đầu của ta.
- Ta là người làm việc, từ trước đến nay nói một là một, hai làhai. Có cừu báo cừu, có ân báo ân.
Thần sắc của Lôi Động không hề thay đổi, nói.
- Vừa rồi tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia đã nói muốn phếbỏ đan điền của ta, thì ngươi ở ngoài xa gần ngàn dặm đã không sợ lộ mà phi độn đến gần đây, lo lắng truyền âm nói, chỉ cần khiến ta hai năm không xuống giường là được. Ngàn vạn lần không cần phế tứ đệ. Lần truyền âm này đã bị ta nghe được. Chỉbằng câu nói vừa rồi của ngươi, và niệm tình ngươi thành tâm thành ý gọi ta là tứ đệ, ta tha cho ngươi một cái tính mạng. Chỉđể cho ngươi ba năm không rời khỏi giường là được. Về phầnđứa con của ngươi, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, như vậy thì lưu lại trên đời còn có tác dụng gì.
Lôi Động dứt lời liền tùy tay bắn ra một chỉ, trực tiến điểm vào huyệt ấn đường của La Hồng Khánh, tinh thần, tánh mạng của hắn lập tức bị lấy đi.
A!
Công Tôn Dung nhìn thấy như vậy thì vừa sợ vừa buồn, trực tiếp thương tâm mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà LôiĐộng cũng xâm nhập thần niệm vào trong tinh thần của nàng, phong ấn nó lại thật chắc chắn. Như thế, nếu Lôi Động không chủ động giải trừ, nàng sẽ sống một cuộc sống thực vật trong ba năm mới có thể tỉnh lại được.
Sau khi xử lý xong, lúc này Lôi Động mới cuốn Công Tôn Tình vàCông Tôn Dung theo, bay lên trên không, tùy tay đánh hạ một chưởng. Cái sơn cốc vừa mới phát sinh một cuộc thảm sát liền nhất thời không một tiếng đọng bị san thành đất phẳng.
- Ngu xuẩn.
Lôi Động khẽ thở dài một tiếng, tùy tay bắn ra một đạo chỉphong. Chỉ phong duệ tiếu mà đi, phát sau mà tới trước, đánh chết một đám tu sĩ luyện khí kỳ kia. Ngay cả Liễu Tam Nương cũng không ngoại lệ chút nào.
Chỉ có tên tu sĩ trúc cơ kỳ kia, trên người có một đạo kim quang chợt lóe, dường như có thể ngăn cản được một đạo chỉ phong tùy tay của Lôi Động. Chuyện này khiến cho Lôi Động ồ lên một tiếng, liền nâng tay lên xuất ra một cái U Minh Quỷ Trảo, trong phút chốc, hắc vụ đã ngưng tụ thành một cái cự trảo màu đen giống y như đúc dài mấy trượng xuất hiện ở trước mặt huyết vụ. Mộ trảo chụp tới liền bắt giữ huyết vụ vào bên trong quỷ trảo.
Ba!
Tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia rơi xuống mặt đất giống như là một con chó chết. Ánh mắt hoảng sợ pha lẫn vẻ tuyệt vọng, cuồng khiếu nói.
- Nguyên anh lão quái? Vì sao chứ, ngươi đường đường là một cường giả nguyên anh kỳ, cuối cùng là vì cái gì?
Nếu là đối mặt với một cường giả kim đan kỳ, tuy rằng hắn tuyệt vọng, nhưng mà vẫn còn một tia hi vọng có thể chạy trốn. Nhưng đối mặt với một cường giả nguyên anh kỳ, đừng nói làmột phần vạn, ngay cả xác suất một phần triệu cũng sẽ không có.
- Vận khí của ngươi không tốt.
Mí mắt của Lôi Động cũng chưa từng nâng lên một chút, trực tiếp bắn ra một cái Huyền Âm Chỉ bình thường. Chỉ kình chui vào trong cơ thể hắn rồi nổ tung. Một tên tu sĩ trúc cơ kỳ cứ như vậy mà thần hồn câu giệt, hoàn toàn hôi phi yên diệt. Đích thật làvận khí của hắn không tốt, vốn cho rằng đã là cục diện chắc thắng rồi. Nhưng mà lại không cẩn thận dụng phải một tên giảtrư ăn thịt cọp, tu sĩ cấp nguyên anh có mưu đồ riêng. Cái này làchuyện tình tai nạn bực nào.
Nhưng mà trong nháy mắt diệt sát nhiều người như vậy mà LôiĐộng không hề có nửa điểm dao động. Cấp tu sĩ như vậy ở trong mắt của hắn thực không có gì khác biệt so với con kiến hôi. Huống chi bọn chúng còn chủ động khiêu khích vậy thì hoàn toàn không thể trách được ai. Đi ra ngoài giết người, tự nhiên làphải chuẩn bị tâm lý bị người khác giết.
Hiện giờ cũng chỉ có một mình La Hồng Khánh còn sống. Chỉthấy sắc mặt của hắn vô cùng trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy, thất kinh nhìn Lôi Động, có gắng giữ vững tinh thần.
- Tứ…Tứ cữu. Không… Không nghĩ tới nguơi lại là tu sĩnguyên….Nguyên anh kỳ.
- Ngươi cảm thấy thất vọng sao?
Lôi Động hip mắt nở nụ cười.
- Không, không, ta rất cao hứng.
La Hồng Khánh cố gắng trấn định, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
- Tứ…Tứ cữu thật lợi hại, ta là cháu ngoại trai, vậy…Vậy….
Ôi!
Lôi Động khẽ thở dài một tiếng, thần niệm vừa động, liền tán ra một góc sơn cốc, ngưng đọng giống như thực chất, bao vây lấy một người, lôi nàng tới trước mặt, nhìn nàng có chút thương hại.
- Vẫn nên tiếp tục gọi ngươi một tiếng nhị tỷ. Rốt cục là vì sao ngươi lại làm như vậy? Ta nhìn ra được, trong lòng ngươi đích thật là đã coi ta như đệ đệ. Nhớ ngày đó, ngươi còn rất đồng cảm với thân thế của ta.
- Tứ…Tứ đệ.
Sắc mặt của Công Tôn Dung vô cùng thê thảm, nàng nào dám tin tưởng sự tình sẽ phát triển đến loại tình trạng này. Trong lúc nhất thời cũng nói không lên lời, chỉ nức nở không thôi. Hồi lâu sau, nàng mới không ngừng khóc nói.
- Hiện giờ sự tình đã đến nông nỗi này. Công Tôn Dung ta cũng không còn gì để nói. Tiền bối, ta không biết ngài là ai. Nhưng màta đã kêu ngài một tiếng tứ đệ, ngài cũng đã gọi ta một tiếng lànhị tỷ. Không cầu xin ngài ta cho ta một mạng, chỉ cầu xin ngàiđại nhân đại nghĩa, tha cho Khánh nhi một cái mạng nhỏ. Chúng ta sai lầm rồi, sai lầm rất lớn. Hết thảy đều là ta vàng đỏ nhọ lòng son, bày ra mưu ma chước quỷ, chuyện này không liên quan gì đến Khánh nhi.
- Ta vừa rồi đã nói qua, việc này vốn không sai. Chẳng qua làthực lực không đủ, vận khí không tốt mà thôi.
Lôi Động hờ hững liếc mắt nhìn La Hồng Khánh một cái.
- Thế giới này của chúng ta vốn là cá lớn nuốt cá bé. Hôm nay nếu như lực lượng của ta không đủ, bị nhóm các ngươi tính kế ta cũng chỉ có thể trách mình khong may mắn. Đứa nhỏ La Hồng Khánh nếu đã quyết định làm việc này thì cũng phải có dũng khígánh chịu hậu quả. La Hồng Khánh, đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội. Nếu như ngươi có chút hối hận, vậy thì tự sát tạtội. Hôm nay bản tôn sẽ tạm tha cho mẫu thân ngươi một cái tính mạng.
- Tứ cữu, tứ cứu, việc này không phải là ta nghĩ ra.
La Hồng Khánh sợ đến mức thiếu chút nữa tè ra quần, trực tiếp sụp đổ, vội vàng nói.
- Tất cả chuyện này đều là do mẹ của ta khuyến khích. Bà nghĩra tất cả, đây là chủ ý của bà. Thật sự chuyện này không liên uan gì đến ta. Tứ, tứ cữu, xin hãy tha cho ta lần này.
Vừa nói vừa quỳ xuống, trực tiếp cúi lạy.
Công Tôn Dung nghe thấy những lời này thì bỗng nhiên cảm giácđược bầu trời đang sụp đổ, sắc mặt trở nên vô cùng buồn thảm. Sống chết như thế, dạy con như thế, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, liền cắn môi lẩm bẩm nói.
- Tứ đệ, đích xác đều là chủ ý của ta, lỗi của ta, xin ngài hãy cứđổ toàn bộ lên đầu của ta.
- Ta là người làm việc, từ trước đến nay nói một là một, hai làhai. Có cừu báo cừu, có ân báo ân.
Thần sắc của Lôi Động không hề thay đổi, nói.
- Vừa rồi tên tu sĩ trúc cơ kỳ mặc hắc bào kia đã nói muốn phếbỏ đan điền của ta, thì ngươi ở ngoài xa gần ngàn dặm đã không sợ lộ mà phi độn đến gần đây, lo lắng truyền âm nói, chỉ cần khiến ta hai năm không xuống giường là được. Ngàn vạn lần không cần phế tứ đệ. Lần truyền âm này đã bị ta nghe được. Chỉbằng câu nói vừa rồi của ngươi, và niệm tình ngươi thành tâm thành ý gọi ta là tứ đệ, ta tha cho ngươi một cái tính mạng. Chỉđể cho ngươi ba năm không rời khỏi giường là được. Về phầnđứa con của ngươi, bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, như vậy thì lưu lại trên đời còn có tác dụng gì.
Lôi Động dứt lời liền tùy tay bắn ra một chỉ, trực tiến điểm vào huyệt ấn đường của La Hồng Khánh, tinh thần, tánh mạng của hắn lập tức bị lấy đi.
A!
Công Tôn Dung nhìn thấy như vậy thì vừa sợ vừa buồn, trực tiếp thương tâm mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà LôiĐộng cũng xâm nhập thần niệm vào trong tinh thần của nàng, phong ấn nó lại thật chắc chắn. Như thế, nếu Lôi Động không chủ động giải trừ, nàng sẽ sống một cuộc sống thực vật trong ba năm mới có thể tỉnh lại được.
Sau khi xử lý xong, lúc này Lôi Động mới cuốn Công Tôn Tình vàCông Tôn Dung theo, bay lên trên không, tùy tay đánh hạ một chưởng. Cái sơn cốc vừa mới phát sinh một cuộc thảm sát liền nhất thời không một tiếng đọng bị san thành đất phẳng.
/1293
|