- Aaaaaaaaaaaaa
Kiệt Khắc đi vào phòng của Dạ Nhược Y, vừa nhìn thấy nàng ở trên giường là Kiệt Khắc lại la hết ầm lên.
Dạ Nhược Y một tay ôm trán, một tay chống xuống giường, nàng trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, mái tóc và đôi mắt đều một màu huyết sắc.
- Nhược Y...muội...muội...đi đâu...suốt năm năm nay?
Kiệt Khắc lấp bấp hỏi, nhìn Dạ Nhược Y cứ như nhìn thấy ma.
Năm năm trước, khi Dạ Qua Thần đưa Dạ Nhược Y vào phòng ngủ, kể từ đó chẳng còn ai nhìn thấy Dạ Nhược Y được nữa.
Không hiểu tại sao, nhưng khi Kiệt Khắc nhìn vào đôi mắt như tu la kia, lại có một tia kinh ngạc.
Da Nhược Y lắc đầu, nàng không nói gì cả, trâm ngâm một lúc thật lâu, Dạ Nhược Y mới tảh tay xuống, nhìn Kiệt Khắc lên tiếng:
- Kiệt Khắc huynh, chúng ta đến gia tộc thôi, năm năm rồi còn gì?
Kiệt Khắc gật đầu, sau đó, lại chạy đi ra ngoài tìm mọi người.
Dạ Nhược Y ở trong phòng ngẫm lại lúc trước.
Nàng khi đang tu luyện gặp phải bình cảnh, không thể lên cấp được nữa, đây chính là hậu quả của việc lên nhiều cấp trong cùng một thời gian ngắn.
Lúc này, Dạ Nhược Y mới lấy ra chiếc hoa tai, không hiểu tại sao, nhưng nàng muốn nhỏ máu thật nhiều vào trong đó.
Khi đổ máu vào trong đó, viên ngọc sáng lên, hút Dạ Nhược Y vào bên trong viên ngọc.
Khi vào bên trong, tu vi của Dạ Nhược Y bị phá vỡ, nhưng sau đó, lại được tu luyện lại mà tăng lên trong viên ngọc.
Bên trong viên ngọc, không chỉ là một không gian giới chỉ mà còn là một không gian tu luyện.
Dạ Nhược Y ở bên trong này không phải là không muốn ra ngoài mà bị bắt buộc phải ở đây tu luyện.
Không gian tu luyện này có linh tính, nó luôn đưa ra yêu cầu để Dạ Nhược Y tập luyện, bên trong có khung cảnh như bên ngoài với hình dạng của một khu rừng.
Có cây cỏ, ma thú, tinh linh, yêu thú và con người.
Những yêu cầu được đưa ra khi Dạ Nhược Y thăng lên mọt cấp, nàng sẽ đi tìm dược liệu, tập luyện dược, săn bắt ma thú, giết yêu thú,...
Khi ra ngoài được, Dạ Nhược Y nghe chính mình biến mất năm năm liền mất hồn.
Không phải Dạ Nhược Y không quan tâm đến thời gian mình tu luyện bao lâu, mà bên trong đó tính thời gian cho nàng.
Ở bên trong khi hoàn thành tất cả các yêu cầu, thăng lên cấp là không gian tu luyện đề ra, không gian tu luyện báo lên cho nàng khoảng thời gian nàng tu luyện là 200 năm.
Mà bên ngoại giới chỉ mới có năm năm, không bất ngờ mới là lạ.
Đi ra bên ngoài, Dạ Nhược Y mặc một áo choàng đen, che đi toàn bộ khuôn mặt của mình.
Đi cùng mọi người, Dạ Nhược Y chẳng nói một tiếng gì cả, tất cả những người trong nhóm hay những người ở Diệt Hồn Điện đều đi hết cả, và đương nhiên, Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư là người của Diệt Hồn Điện cũng đi theo.
Đến vùng biển biên giới, người của Diệt Hồn Điện lấy ra trăm con thuyền đi trên biển.
Ở trong thuyền, Dạ Nhược Y nhìn thấy cả bên ngoài, tốc độ của thuyền đi rất nhanh, tương đương với tóc độ của cấp Thần Linh.
Dạ Qua Thần nhìn Dạ Nhược Y từ đầu tới giờ, nhưng lại không hề nhìn thấy được tu vi của nàng, bất đắc dĩ, cậu đến gần Dạ Nhược Y, hỏi:
- Y muội, cấp của muội hiện tại là gì?
Dạ Nhược Y nhìn Dạ Qua Thần, vừa nhìn là nàng đã thấy đại ca của mình ở cấp Thần Linh nhưng lại che dấu còn lại cấp Bán Thánh.
- Thần Linh đỉnh phong.
Vì Dạ Qua Thần là Thần Linh trung kỳ, nên Dạ Nhược Y mới nói mình là Thần Linh đỉnh phong.
Dạ Qua Thần nghe được đáp án cũng có phần kinh ngạc, nhưng lại có phần nghi ngờ.
Ba ngày trên biển.
Cuối cùng mọi người cũng dã đến được Đông đại lục.
Khi đến Đông đại lục, người của Diệt Hồn Điện đi một hướng, Kiệt Khắc cũng tắc ra đi vầ Dược Tháp, còn Mỹ Lệ A và Đông Phương Nguyệt đi cùng Kiệt Khắc đến Dược Tháp, hai người đang gặp bình cảnh và cần đan dược của Kiệt Khắc, muốn có thì lại phải đến Dược Tháp.
Chỉ còn lại ba người Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thần và Vân Phong, nhưng Dạ Qua Thần lại có phần không thích Vân Phong, nên đã ném Vân Phong cho Diệt Hồn Điện.
Cuối thì còn lại hai người Dạ Nhược Y và Dạ Qua Thà đi đến Dạ gia ở Đông đại lục.
Lại mất thêm năm ngày để đến được Dạ gia.
Hai người ở bên ngoài phủ Dạ gia, những người gác cổng ở nơi này không cho hai người đi vào.
Tất cả chủ ý đều tập trung trên người của Dạ Nhược Y, vì nàng quá đáng ngờ, mặc một bộ đồ che kính người, không nhìn thấy rõ được khuôn mặt, thì khó mà người khác không nghi ngờ nàng.
Hai người chỉ có biết đợi chờ Dạ Bạch Ngân đi ra đón mà thôi.
- Hai con chó cảng đường này là ai đây?
Một nam nhân tóc vàng bạch kim khinh thường nhìn hai người lên tiếng.
Không hiểu tại sao, nhưng mà xung quanh Dạ Qua Thần muốn xuất hiện ra những tia sét trắng, là ban ngày nên cũng có phần khó thấy được.
Một người nam nhân có đôi mắt dị đồng võ vai của tên nam nhân tóc bạch kim này, lên tiếng:
- Phong Kiếm, đừng có mà gây xích mích với người khác nữa.
- Nếu cậu cứ thích gây xích mích với người khác... hừ, đừng chắc ta vô tâm vô tình.
Một người khác cũng có đôi mắt dị đồng, hai người này ở cách nhau năm bước chân, khuôn mặt của cả hai đều rất giống nhau.
- Lâu rồi không gặp.
Tất cả những người ở đây đều bất ngờ, nhìn người mặt áo đen này.
Dạ Nhược Y từ trong lớp áo choàng lấy ra hai sợi dây chuyền, đưa trước mặt hai người song sinh này.
Hai người vừa nhìn là nhận ra người trước mặt này, cười vui vẻ, đồng thanh lên tiếng:
- Lâu rồi không gặp Nhược Y.
Dạ Nhược Y cười cười, mái tóc vẫn là màu đỏ, nàng không biến thành màu đen được, bèn lấy Lam Xà cắn vào chính mình.
Mái tóc của Dạ Nhược Y biến thành màu đen lại, bỏ lớp áo choàng ra, cười đáp:
- Hai người vẫn không thay đổi a!
Phong Tiêu Gia đi đến gần Dạ Nhược Y, nhìn cả người, vút cầm một cái:
- Muội thay đổi rất nhiều a, hiền thục hơn trước.
Lời nói vừa xong, từ phía Phong Tiêu Gia một cánh tay vòng qua cổ, siết chặt cổ cậu lại, cười cười:
- A Tiêu Gia à, lâu rồi không gặp nên muốn chết sớm đúng không?
Phong Tiêu Gia cười cười, cố đẩy Dạ Qua Thần ra, nói:
- Không có, ta còn yêu đời lắm a.
Phong Tiêu Viêm lắc đầu, lên tiếng:
- Qua Thần bỏ huynh ấy ra đi, cái tính đó khó mà thay đổi được.
Dạ Qua Thần bỏ tay ra, nhìn Phong Tiêu Viêm cười, hỏi:
- Sao các ngươi lại tập trung ở cửa phủ Dạ gia?
Phong Tiêu Viêm bất ngờ hỏi lại:
- Ta tưởng hai người là người của Dạ gia?
Dạ Qua Thần lắc đầu:
- Bọn ta mới về Dạ gia, vốn dĩ bọn ta ở Tây đại lục.
Phong Tiêu Gia nhìn hai người kinh ngạc, lên tiếng:
- Hôm nay là ngày mà gia tộc nội đấu, để chọn ra người giỏi nhất, tiến nhập cấm địa để có thể tăng lên tu vi.
Dạ Nhược Y chỉ gạt nhẹ một cái, ý hiểu đã hiểu rồi.
Từ trong cửa phủ chạy một thiếu nữ tóc trắng, nhìn thấy thật nhiều người, nhưng trong mắt nàng chỉ có hai ngươi Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y ma thôi.
- Qua Thần huynh, Nhược Y tỷ, hai người cuối cùng cũng tới rồi, có là nhị bá cố gắng thể nào không hả? Không giải thích nữa, đi bào nhanh lên, chuẩn bị thi đấu rồi!
Hai người chưa kịp phản ứng gì đã bị Dạ Bạch Ngân kéo đi vào trong, nhóm Phong gia cũng đi vào trong theo sau.
Hai người bị đưa đến đại điện, Dạ Tĩnh Phong cũng ở trong đại điện, bên trong này chỉ toàn là những tiền bối, những người cao tầng ở gia tộc, chửng hề có một đệ tử gia tộc nào ở đây, ngoại trừ ba người Dạ bạch Ngân, Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y.
- Đây chính là hai đứa trẻ đó sao?
Một lão giả tóc trắng bạc gạt đầu lên tiếng, lão chính là nhị trưởng lão trong gia tộc.
Những lão già khác nhìn hai người cũng gật đầu.
- Bùm bùm bùm.
Một người ngồi ở ghế thượng, đứng dậy lên tiếng:
- Các ngươi ra đấu đi, tên của các ngươi đều có ở trong danh sách hết rồi, nếu như hai người các ngươi thắng, thì ta sẽ cho phép các ngươi vào gia tộc.
Người này, theo phán đoán của hai người thì lão ta chính là đại trưởng lão, đột nhiên cảm tình với lão ta cũng bị mất sạch.
Hai người cũng không nói gì, đi ra ngoài, vừa ra lại nghe thấy tên của bản thân:
- Dạ Kiếm Hoa đấu với Dạ Nhược Y, sàn đấu số 3.
- Dạ Qua Thần đấu với Dạ Mộc Ưu, sàn đấu số 2.
- Dạ Mộc đấu với Dạ Bích, sàn đấu số 1.
Hai người đồng loạt nhảy lên sàn đấu, Dạ Qua Thần khi đã lên sàn đấu thì chẳng hề che giấu tu vi của mình nữa, mà bộc lộ ra hết, đối thủ vừa thấy tu vi của Dạ Qua Thần liền tự nhận thua khi chưa bắt đầu trận đấu, khiến cậu cảm thấy mình làm hơi lố.
Dạ Nhược Y thì không che hay che cũng như một, đối thủ đều không nhìn ra được tu vi của nàng đến đâu.
- Trận đấu bắt đầu!
Dạ Kiếm Hoa khinh thường nhìn Dạ Nhược Y, lên tiếng:
- Một phế, hừ, dù ngươi là con gái, mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng ta cũng không nhương tay, Dạ Nhược Y phải không, biết điều thì tự đi xuống đài cho ta!
Dạ Nhược Y lạnh nhạt, sắc mặt nàng âm trầm như băng lãnh, nhìn Dạ Kiếm Hoa, lãnh huyết nói:
- Muốn nói chuyện với ta? Dùng thực lực của ngươi mà nói chuyện.
Kiệt Khắc đi vào phòng của Dạ Nhược Y, vừa nhìn thấy nàng ở trên giường là Kiệt Khắc lại la hết ầm lên.
Dạ Nhược Y một tay ôm trán, một tay chống xuống giường, nàng trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, mái tóc và đôi mắt đều một màu huyết sắc.
- Nhược Y...muội...muội...đi đâu...suốt năm năm nay?
Kiệt Khắc lấp bấp hỏi, nhìn Dạ Nhược Y cứ như nhìn thấy ma.
Năm năm trước, khi Dạ Qua Thần đưa Dạ Nhược Y vào phòng ngủ, kể từ đó chẳng còn ai nhìn thấy Dạ Nhược Y được nữa.
Không hiểu tại sao, nhưng khi Kiệt Khắc nhìn vào đôi mắt như tu la kia, lại có một tia kinh ngạc.
Da Nhược Y lắc đầu, nàng không nói gì cả, trâm ngâm một lúc thật lâu, Dạ Nhược Y mới tảh tay xuống, nhìn Kiệt Khắc lên tiếng:
- Kiệt Khắc huynh, chúng ta đến gia tộc thôi, năm năm rồi còn gì?
Kiệt Khắc gật đầu, sau đó, lại chạy đi ra ngoài tìm mọi người.
Dạ Nhược Y ở trong phòng ngẫm lại lúc trước.
Nàng khi đang tu luyện gặp phải bình cảnh, không thể lên cấp được nữa, đây chính là hậu quả của việc lên nhiều cấp trong cùng một thời gian ngắn.
Lúc này, Dạ Nhược Y mới lấy ra chiếc hoa tai, không hiểu tại sao, nhưng nàng muốn nhỏ máu thật nhiều vào trong đó.
Khi đổ máu vào trong đó, viên ngọc sáng lên, hút Dạ Nhược Y vào bên trong viên ngọc.
Khi vào bên trong, tu vi của Dạ Nhược Y bị phá vỡ, nhưng sau đó, lại được tu luyện lại mà tăng lên trong viên ngọc.
Bên trong viên ngọc, không chỉ là một không gian giới chỉ mà còn là một không gian tu luyện.
Dạ Nhược Y ở bên trong này không phải là không muốn ra ngoài mà bị bắt buộc phải ở đây tu luyện.
Không gian tu luyện này có linh tính, nó luôn đưa ra yêu cầu để Dạ Nhược Y tập luyện, bên trong có khung cảnh như bên ngoài với hình dạng của một khu rừng.
Có cây cỏ, ma thú, tinh linh, yêu thú và con người.
Những yêu cầu được đưa ra khi Dạ Nhược Y thăng lên mọt cấp, nàng sẽ đi tìm dược liệu, tập luyện dược, săn bắt ma thú, giết yêu thú,...
Khi ra ngoài được, Dạ Nhược Y nghe chính mình biến mất năm năm liền mất hồn.
Không phải Dạ Nhược Y không quan tâm đến thời gian mình tu luyện bao lâu, mà bên trong đó tính thời gian cho nàng.
Ở bên trong khi hoàn thành tất cả các yêu cầu, thăng lên cấp là không gian tu luyện đề ra, không gian tu luyện báo lên cho nàng khoảng thời gian nàng tu luyện là 200 năm.
Mà bên ngoại giới chỉ mới có năm năm, không bất ngờ mới là lạ.
Đi ra bên ngoài, Dạ Nhược Y mặc một áo choàng đen, che đi toàn bộ khuôn mặt của mình.
Đi cùng mọi người, Dạ Nhược Y chẳng nói một tiếng gì cả, tất cả những người trong nhóm hay những người ở Diệt Hồn Điện đều đi hết cả, và đương nhiên, Hoàng Kim Lân và Họa Tiêu Tư là người của Diệt Hồn Điện cũng đi theo.
Đến vùng biển biên giới, người của Diệt Hồn Điện lấy ra trăm con thuyền đi trên biển.
Ở trong thuyền, Dạ Nhược Y nhìn thấy cả bên ngoài, tốc độ của thuyền đi rất nhanh, tương đương với tóc độ của cấp Thần Linh.
Dạ Qua Thần nhìn Dạ Nhược Y từ đầu tới giờ, nhưng lại không hề nhìn thấy được tu vi của nàng, bất đắc dĩ, cậu đến gần Dạ Nhược Y, hỏi:
- Y muội, cấp của muội hiện tại là gì?
Dạ Nhược Y nhìn Dạ Qua Thần, vừa nhìn là nàng đã thấy đại ca của mình ở cấp Thần Linh nhưng lại che dấu còn lại cấp Bán Thánh.
- Thần Linh đỉnh phong.
Vì Dạ Qua Thần là Thần Linh trung kỳ, nên Dạ Nhược Y mới nói mình là Thần Linh đỉnh phong.
Dạ Qua Thần nghe được đáp án cũng có phần kinh ngạc, nhưng lại có phần nghi ngờ.
Ba ngày trên biển.
Cuối cùng mọi người cũng dã đến được Đông đại lục.
Khi đến Đông đại lục, người của Diệt Hồn Điện đi một hướng, Kiệt Khắc cũng tắc ra đi vầ Dược Tháp, còn Mỹ Lệ A và Đông Phương Nguyệt đi cùng Kiệt Khắc đến Dược Tháp, hai người đang gặp bình cảnh và cần đan dược của Kiệt Khắc, muốn có thì lại phải đến Dược Tháp.
Chỉ còn lại ba người Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thần và Vân Phong, nhưng Dạ Qua Thần lại có phần không thích Vân Phong, nên đã ném Vân Phong cho Diệt Hồn Điện.
Cuối thì còn lại hai người Dạ Nhược Y và Dạ Qua Thà đi đến Dạ gia ở Đông đại lục.
Lại mất thêm năm ngày để đến được Dạ gia.
Hai người ở bên ngoài phủ Dạ gia, những người gác cổng ở nơi này không cho hai người đi vào.
Tất cả chủ ý đều tập trung trên người của Dạ Nhược Y, vì nàng quá đáng ngờ, mặc một bộ đồ che kính người, không nhìn thấy rõ được khuôn mặt, thì khó mà người khác không nghi ngờ nàng.
Hai người chỉ có biết đợi chờ Dạ Bạch Ngân đi ra đón mà thôi.
- Hai con chó cảng đường này là ai đây?
Một nam nhân tóc vàng bạch kim khinh thường nhìn hai người lên tiếng.
Không hiểu tại sao, nhưng mà xung quanh Dạ Qua Thần muốn xuất hiện ra những tia sét trắng, là ban ngày nên cũng có phần khó thấy được.
Một người nam nhân có đôi mắt dị đồng võ vai của tên nam nhân tóc bạch kim này, lên tiếng:
- Phong Kiếm, đừng có mà gây xích mích với người khác nữa.
- Nếu cậu cứ thích gây xích mích với người khác... hừ, đừng chắc ta vô tâm vô tình.
Một người khác cũng có đôi mắt dị đồng, hai người này ở cách nhau năm bước chân, khuôn mặt của cả hai đều rất giống nhau.
- Lâu rồi không gặp.
Tất cả những người ở đây đều bất ngờ, nhìn người mặt áo đen này.
Dạ Nhược Y từ trong lớp áo choàng lấy ra hai sợi dây chuyền, đưa trước mặt hai người song sinh này.
Hai người vừa nhìn là nhận ra người trước mặt này, cười vui vẻ, đồng thanh lên tiếng:
- Lâu rồi không gặp Nhược Y.
Dạ Nhược Y cười cười, mái tóc vẫn là màu đỏ, nàng không biến thành màu đen được, bèn lấy Lam Xà cắn vào chính mình.
Mái tóc của Dạ Nhược Y biến thành màu đen lại, bỏ lớp áo choàng ra, cười đáp:
- Hai người vẫn không thay đổi a!
Phong Tiêu Gia đi đến gần Dạ Nhược Y, nhìn cả người, vút cầm một cái:
- Muội thay đổi rất nhiều a, hiền thục hơn trước.
Lời nói vừa xong, từ phía Phong Tiêu Gia một cánh tay vòng qua cổ, siết chặt cổ cậu lại, cười cười:
- A Tiêu Gia à, lâu rồi không gặp nên muốn chết sớm đúng không?
Phong Tiêu Gia cười cười, cố đẩy Dạ Qua Thần ra, nói:
- Không có, ta còn yêu đời lắm a.
Phong Tiêu Viêm lắc đầu, lên tiếng:
- Qua Thần bỏ huynh ấy ra đi, cái tính đó khó mà thay đổi được.
Dạ Qua Thần bỏ tay ra, nhìn Phong Tiêu Viêm cười, hỏi:
- Sao các ngươi lại tập trung ở cửa phủ Dạ gia?
Phong Tiêu Viêm bất ngờ hỏi lại:
- Ta tưởng hai người là người của Dạ gia?
Dạ Qua Thần lắc đầu:
- Bọn ta mới về Dạ gia, vốn dĩ bọn ta ở Tây đại lục.
Phong Tiêu Gia nhìn hai người kinh ngạc, lên tiếng:
- Hôm nay là ngày mà gia tộc nội đấu, để chọn ra người giỏi nhất, tiến nhập cấm địa để có thể tăng lên tu vi.
Dạ Nhược Y chỉ gạt nhẹ một cái, ý hiểu đã hiểu rồi.
Từ trong cửa phủ chạy một thiếu nữ tóc trắng, nhìn thấy thật nhiều người, nhưng trong mắt nàng chỉ có hai ngươi Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y ma thôi.
- Qua Thần huynh, Nhược Y tỷ, hai người cuối cùng cũng tới rồi, có là nhị bá cố gắng thể nào không hả? Không giải thích nữa, đi bào nhanh lên, chuẩn bị thi đấu rồi!
Hai người chưa kịp phản ứng gì đã bị Dạ Bạch Ngân kéo đi vào trong, nhóm Phong gia cũng đi vào trong theo sau.
Hai người bị đưa đến đại điện, Dạ Tĩnh Phong cũng ở trong đại điện, bên trong này chỉ toàn là những tiền bối, những người cao tầng ở gia tộc, chửng hề có một đệ tử gia tộc nào ở đây, ngoại trừ ba người Dạ bạch Ngân, Dạ Qua Thần và Dạ Nhược Y.
- Đây chính là hai đứa trẻ đó sao?
Một lão giả tóc trắng bạc gạt đầu lên tiếng, lão chính là nhị trưởng lão trong gia tộc.
Những lão già khác nhìn hai người cũng gật đầu.
- Bùm bùm bùm.
Một người ngồi ở ghế thượng, đứng dậy lên tiếng:
- Các ngươi ra đấu đi, tên của các ngươi đều có ở trong danh sách hết rồi, nếu như hai người các ngươi thắng, thì ta sẽ cho phép các ngươi vào gia tộc.
Người này, theo phán đoán của hai người thì lão ta chính là đại trưởng lão, đột nhiên cảm tình với lão ta cũng bị mất sạch.
Hai người cũng không nói gì, đi ra ngoài, vừa ra lại nghe thấy tên của bản thân:
- Dạ Kiếm Hoa đấu với Dạ Nhược Y, sàn đấu số 3.
- Dạ Qua Thần đấu với Dạ Mộc Ưu, sàn đấu số 2.
- Dạ Mộc đấu với Dạ Bích, sàn đấu số 1.
Hai người đồng loạt nhảy lên sàn đấu, Dạ Qua Thần khi đã lên sàn đấu thì chẳng hề che giấu tu vi của mình nữa, mà bộc lộ ra hết, đối thủ vừa thấy tu vi của Dạ Qua Thần liền tự nhận thua khi chưa bắt đầu trận đấu, khiến cậu cảm thấy mình làm hơi lố.
Dạ Nhược Y thì không che hay che cũng như một, đối thủ đều không nhìn ra được tu vi của nàng đến đâu.
- Trận đấu bắt đầu!
Dạ Kiếm Hoa khinh thường nhìn Dạ Nhược Y, lên tiếng:
- Một phế, hừ, dù ngươi là con gái, mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng ta cũng không nhương tay, Dạ Nhược Y phải không, biết điều thì tự đi xuống đài cho ta!
Dạ Nhược Y lạnh nhạt, sắc mặt nàng âm trầm như băng lãnh, nhìn Dạ Kiếm Hoa, lãnh huyết nói:
- Muốn nói chuyện với ta? Dùng thực lực của ngươi mà nói chuyện.
/43
|