- Cọt cét.
Một người mở cửa đi vào, vừa vào trong nữ nhân mở cửa liền cảm thấy uy áp nặng nề, rung động trong không gian lại thật dữ dội.
Nàng nhìn đến một góc tối trong căn phòng, tò mò đi tới, nàng nhìn thấy một con người đang tu luyện.
Những luồng sáng đen và đỏ quay quanh con người huyết sắc này, từ từ hòa nhập vào người của kẻ này.
Từ luồng hắc khi đi vào, mái tóc lại trở thành một màu đen, huyết khí đi vào, mái tóc thành màu đỏ, cứ liên tục như vậy không ngừng.
Cho đến khi, những luồng khí hòa nhập vào người của con người này toàn bộ, thì những luồng khí mới xoay quanh, lần này thì là tỏa ra ánh hào quang huyết sắc.
Thăng cấp thành công.
Dạ Nhược Y từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt của mình là một nữ nhân, nhìn lướt qua nàng cũng nhận ra con người trước mặt này là ai rồi, Tà Âm Linh.
- Dạ Nhược Y...sao ngươi lại lấy cái tên là số 13?
Tà Âm Linh nhìn Dạ Nhược Y khi thăng cấp, thấy mái tóc của nàng trở thành màu đen, xung quanh cả người lại huyết khí và hắc khí, thì Tà Âm Linh liền nhận biết ra được, người này chính là Dạ Nhược Y nàng.
Đi theo dõi Dạ Nhược Y đến ba năm, không lí nào lại không biết, lực lượng của nàng chính là hắc và huyết, không chỉ vậy, Tà Âm Linh còn biết một bí mật của Dạ Nhược Y là có thay đổi màu tóc, nhưng lại không biết được rằng, nàng còn có thể thay đổi giọng nói.
Chính vì không biết mà lần gặp đầu tiên ở Tà Thiên thế giới này, lại không có cảm giác, hay nhận biết nàng, chỉ đến bây giờ, Ta Âm Linh mới nhận thức được Dạ Nhược Y.
Dạ Nhược Y nhìn Tà Âm Linh, không biết từ lúc nào, Demon đã kế tới cổ của Tà Âm Linh, nàng lạnh nhạt, như một sát thần:
- Nếu còn muốn sống thì im miệng lại đi.
Lời nói của nàng còn lúc càng nhỏ, khi vừa nói xong, bóng dáng của nàng cũng biến mất trước mặt Tà Âm Linh.
Đối diện Tà Âm Linh, Dạ Nhược Y biến mất mà nàng đứng sững ra, cứ như vừa rồi nàng đang nhìn một cái ảo giác, bất chợt lại biến mất.
Dạ Nhược Y đi đến phòng của Hàn Tử Lôi, trong phòng trống không, chẳng có lấy một người.
Đi dạo một vòng trong phòng, Dạ Nhược Y phát hiện là hắn đang ở trong phòng tắm.
Nhìn trên bộ đồ của hắn một cái, vốn là Dạ Nhược Y định lướt qua không để ý, những bất chợt nàng quay lại.
Cần lấy một sợi dây đặt ở trên bộ đồ, một cái đồng hồ có mười ba số, nhìn đến bộ phận trung tâm.
Đúng như Dạ Nhược Y đoán, nó mất đi phần lõi trung tâm, nhưng ba cây kim vẫn không bị rơi ra, chúng chỉ không hoạt động.
Nếu theo suy đoán của Dạ Nhược Y, thì cái lõi trung tâm nó giống như pin để cho những cây kim hoạt động.
Nhưng sau đó, Dạ Nhược Y lại cảm thấy rất lạ, khi nàng gặp chiếc đồng hồ này ở Trái Đất, nó đâu có hai cái tai bên cạnh.
Nàng cầm lấy chiếc đồng hồ, trút ngược nó xuống, hai cái tai tròn chạy thẳng xuống dưới, va vào nhau.
Dạ Nhược Y nâng hai cái tai tròn này lên, đôi tay run run, sao nàng lại có thể không nhận ra hai cái vật này chính là hai chiếc nhẫn chứ?
Hai chiếc nhẫn này, chính là nhân kết hôn của nàng và Hàn Tử Lôi, trên thế gian này không thể có cái thứ hai.
Một chiếc nhẫn là do Kiệt Khắc làm cho Hàn Tử Lôi, một chiếc lại là do Dạ Qua Thần làm cho Dạ Nhược Y nàng.
Nhẫn cặp độc nhất vô nhị, cho dù muốn giả thì cũng không được, bởi vì, bên trong chiếc nhẫn khắc lấy tên của hai người.
Dạ Nhược Y biết điều này, nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, một dòng chữ nhỏ khắc lên: Hần Tử Lôi và Dạ Nhược Y.
Nhìn chiếc nhẫn kia cũng đồng dạng như vậy.
Đôi mắt của Dạ Nhược Y nhìn bóng hình của Hàn Tử Lôi đang tắm trong phòng, nàng lại đau khổ, không tự chủ được rơi nước mắt từ lúc nào không hay.
Nhưng trên đôi môi anh đào lại nở lên một nụ cười nhẹ nhàng mà êm ái.
- Vậy ra, ta nợ ngươi hai cái mạng.
Dạ Nhược Y nói xong, thân hình cũng biến mất tại chỗ, sự tồn tại của nàng như chưa từng có ở nơi này.
Lúc này, Hàn Tử Lôi cũng vừa đi ra ngoài, hắn đi tới, chỗ quần áo, thấy hai chiếc nhẫn ở vị trí rất lạ, cầm lấy hai chiếc, ngắm nghía nó một hồi.
- Hàn Tử Lôi và Dạ Nhược Y...
Hàn Tử Loi nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, bây giờ, hắn mới để ý bên trong chiếc nhẫn có một dòng chữ.
- Dạ Nhược Y?
Hàn Tử Lôi kinh ngạc, người con gái hắn gặp hai tháng trước cũng có tên là Dạ Nhược Y.
Hắn chạy đi khắp nơi, tìm kiếm Tà Âm Linh, tìm thấy nàng, hắn khẩn trương nói:
- Tà Âm Linh, ngươi có nhìn thấy số 13 đâu không?
Tà Âm Linh gật đầu, tay chỉ hướng Tây Bắc:
- Thuộc hạ vừa mới thấy hắn đi về hướng Tây Bắc, ra khỏi lâu đài.
Hàn Tử Lôi nhận được đáp án, không nói tiếng gì liền bỏ đi tìm lấy số 13.
Khi ở trong khu rừng, Hàn Tử Lôi chỉ cảm nhận được sự hiện diện của hắn và một người khác mà thôi, cái đám người bị chết kia thì không cần tính bọn chúng thì quả thật trong khu rừng chỉ có hai người.
Không tính Hàn Tử Lôi thì còn lại một người, một người à hắn gặp chính là Dạ Nhược Y, nhưng sau đó, lại không cảm nhận được khí tức của Dạ Nhược Y, nhưng lại xuất hiện khí tức của số 13, hai loại tuy khác nhau, nhưng vẫn không thể có tốc độ nhanh đến mức chưa đến một giây là người khác xuất hiện thay thế một người.
Chạy đi hơn vạn dặm, Hàn Tử Lôi mới nhìn thấy được Dạ Nhược Y đang cùng một nhóm người đánh nhau.
- Keng.
Hàn Tử Lôi chạy đến bên cạnh Dạ Nhược Y đánh một cây phi tiêu đang hướng nàng đâm tới.
Dạ Nhược Y nhìn thấy Hàn Tử Lôi, tức khắc lên tiếng:
- Sao ngươi lại ở đây?
Hàn Tử Lôi cười đáp:
- Ngươi ở đây được, ta ở đây không được sao?
Dạ Nhược Y á khẩu, chẳng biết nói gì với cái tên này.
Hai người tuy nói chuyện nhưng lại chẳng hề rãnh rồi một chút nào, cứ liên tục phải đánh trả và giết những kẻ xung quanh.
- Xong hết rồi nhỉ?
Hàn Tử Lôi nhìn xung quanh lên tiếng hỏi.
Còn Dạ Nhược Y thì lại nhìn xung quanh khắp nơi, thì thầm:
- Vẫn chưa đâu!
Hàn Tử Lôi giật mình một cái, hắn cảm thấy có cái gì đó đang tiến về phía hắn.
Dạ Nhược Y chạy tới chỗ của hắn lúc nào không hay ôm lấy hắn lại.
Cây phi tiêu từ trên trời rơi xuống, may mắn không đâm trúng chỗ nguy hiểm, chỉ đâm trúng vai của Dạ Nhược Y.
Hai người ngã nhào ra đất, nhưng sau đó rất nhanh đã đứng dậy.
Dạ Nhược Y rút thanh phi tiêu ra khỏi người, nhìn lên trên trời, người này là người mà Dạ Nhược Y đang tìm kiếm.
Một nam nhân tóc quái lạ, mái tóc có màu đen nhưng khi đến gần cuối lại là màu xanh đậm, đôi mắt xanh thẳm đầy sát khí của hắn cứ nhìn chằm chằm vào hai người.
- Trả nợ cho ngươi một mạng.
Dạ Nhược Y nhìn tên ở trên trời, trong miệng lẩm bẩm nói với Hàn Tử Lôi.
Hàn Tử Lôi quay lại nhìn nàng, lên tiếng:
- Bây giờ ngươi chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi sao?
Khi nhìn lại, Hàn Tử Lôi mới thấy, con huyết xà lúc trước đang quấn lấy cánh tay của Dạ Nhược Y, cắn vào vết thương của nàng, vết không chỉ lành lại mà còn làm cho nguyên lực của Dạ Nhược Y từ từ hồi phục.
Con người ở trên trời đáp xuống, hắn nhìn hai người, lên tiếng:
- Không ngờ nơi này xuất hiện đến hai cái yêu nghiệt, ta quả thật đã đoán sai rồi, tốt nhất là giết chết hai người các ngươi.
Hắn không nói hai lời, liền trực tiếp thẳng đến hai người đâm chém, vô vàn những phi tiêu xuất hiện đâm thẳng tới hai người.
- Hắn là ai?
Hàn Tử Lôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra ở nơi này,lên tiếng hỏi.
- Hắn là người của thời không khác, hắn mạnh hơn cả ta và ngươi, hắn ta có cấp Đế Linh, trên cả Thượng Thần, với tình hình bây giờ chạy là cách duy nhất.
- Đấu với hắn, nếu không sẽ để họa hoạn cho sau này.
Hai người vừa nói vừa tránh né những phi tiêu, những phi tiêu này vô cùng quái dị, chúng không có một quy luật nhất định, cứ đâm loạn xạ hết cả lên, đâm không được, chúng lại quay ngược lại đâm tiếp tục, cứ như vậy mà chẳng hề ngừng nghỉ.
- Demon.
Dạ Nhược Y quát một tiếng, thanh Demon đã xuất hiện trên tay, liền biến thành một lưỡi hái màu đen, vung khắp nơi, những thanh phi tiêu bị Demon chém qua đều rơi xuống đất, không thể hoạt động được nữa.
Nhân cơ hội những phi tiêu này đang giảm dần, tạo một khoảng không gian trống, Hàn Tử Lôi phòng tới tên Đế Linh kia mà chém tới.
Vung kiếm một cái, hắn ta không chết nhưng con người đã chết ở dưới đất đột nhiên đứng dậy đỡ lấy một kiếm cho hắn ta.
Hàn Tử Lôi cười nhạt một cái, những thi thể dưới đất liền banh xác, những vũng máu trên mặt đất liền biến thành những khối đá thạch anh đỏ, sau đó liền vỡ vụn thành bột.
Dạ Nhược Y đã đấu xong với những thanh phi tiêu kia, liền nhắm tới tên Đế Linh kia mà giết tới.
- Keng.
Hắn ta đưa tay đỡ lấy lưỡi hái của Dạ Nhược Y, đưa tay không mà chẳng hề hấn gì với hắn, nàng lui về sau mấy bước.
Trong miệng của hắn lẩm bẩm một câu gì đó, những thanh kiếm xanh từ trên trời xuất hiện đâm xuống.
Trong miệng hắn vẫn đang lẩm bẩm, Dạ Nhược Y thổi một hơi từ lưỡi hái đến tên Đế Linh.
Trong vòng ba nhịp hô hấp, hắn ta liền trừng mắt nhìn Dạ Nhược Y, quát:
- Ngươi hạ độc ta?
Dạ Nhược Y cười cười không nói gì.
Nhìn Hàn Tử Lôi bên kia, nàng đột nhiên biến mất tại chỗ đó, hướng tới chỗ Hàn Tử Lôi, ôm hắn lại.
- Tên khốn, ngươi muốn bảo vệ cho hắn vậy ngươi chết trước đi.
Không hiểu tại sao, hắn ta như có thể điều khiển không khí, biến không khí thanh đao kiếm chém vào Dạ Nhược Y, mà ngay cả Hàn Tử Lôi cũng chẳng cảm nhận được một chút khí tức nào trong không khí.
Không phải sử dụng gió lại càng không phải sử dụng nguyên lực tạo thành, mà lại là điều khiển không khí một cách âm thầm.
Mười nhịp hô hấp trôi qua, tên cấp Đế Linh hộc máu ngã xuống, cả cơ thể hắn khi ngã xuống chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Cùng lúc, Dạ Nhược Y cũng ngã xuống ngất đi.
Một người mở cửa đi vào, vừa vào trong nữ nhân mở cửa liền cảm thấy uy áp nặng nề, rung động trong không gian lại thật dữ dội.
Nàng nhìn đến một góc tối trong căn phòng, tò mò đi tới, nàng nhìn thấy một con người đang tu luyện.
Những luồng sáng đen và đỏ quay quanh con người huyết sắc này, từ từ hòa nhập vào người của kẻ này.
Từ luồng hắc khi đi vào, mái tóc lại trở thành một màu đen, huyết khí đi vào, mái tóc thành màu đỏ, cứ liên tục như vậy không ngừng.
Cho đến khi, những luồng khí hòa nhập vào người của con người này toàn bộ, thì những luồng khí mới xoay quanh, lần này thì là tỏa ra ánh hào quang huyết sắc.
Thăng cấp thành công.
Dạ Nhược Y từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt của mình là một nữ nhân, nhìn lướt qua nàng cũng nhận ra con người trước mặt này là ai rồi, Tà Âm Linh.
- Dạ Nhược Y...sao ngươi lại lấy cái tên là số 13?
Tà Âm Linh nhìn Dạ Nhược Y khi thăng cấp, thấy mái tóc của nàng trở thành màu đen, xung quanh cả người lại huyết khí và hắc khí, thì Tà Âm Linh liền nhận biết ra được, người này chính là Dạ Nhược Y nàng.
Đi theo dõi Dạ Nhược Y đến ba năm, không lí nào lại không biết, lực lượng của nàng chính là hắc và huyết, không chỉ vậy, Tà Âm Linh còn biết một bí mật của Dạ Nhược Y là có thay đổi màu tóc, nhưng lại không biết được rằng, nàng còn có thể thay đổi giọng nói.
Chính vì không biết mà lần gặp đầu tiên ở Tà Thiên thế giới này, lại không có cảm giác, hay nhận biết nàng, chỉ đến bây giờ, Ta Âm Linh mới nhận thức được Dạ Nhược Y.
Dạ Nhược Y nhìn Tà Âm Linh, không biết từ lúc nào, Demon đã kế tới cổ của Tà Âm Linh, nàng lạnh nhạt, như một sát thần:
- Nếu còn muốn sống thì im miệng lại đi.
Lời nói của nàng còn lúc càng nhỏ, khi vừa nói xong, bóng dáng của nàng cũng biến mất trước mặt Tà Âm Linh.
Đối diện Tà Âm Linh, Dạ Nhược Y biến mất mà nàng đứng sững ra, cứ như vừa rồi nàng đang nhìn một cái ảo giác, bất chợt lại biến mất.
Dạ Nhược Y đi đến phòng của Hàn Tử Lôi, trong phòng trống không, chẳng có lấy một người.
Đi dạo một vòng trong phòng, Dạ Nhược Y phát hiện là hắn đang ở trong phòng tắm.
Nhìn trên bộ đồ của hắn một cái, vốn là Dạ Nhược Y định lướt qua không để ý, những bất chợt nàng quay lại.
Cần lấy một sợi dây đặt ở trên bộ đồ, một cái đồng hồ có mười ba số, nhìn đến bộ phận trung tâm.
Đúng như Dạ Nhược Y đoán, nó mất đi phần lõi trung tâm, nhưng ba cây kim vẫn không bị rơi ra, chúng chỉ không hoạt động.
Nếu theo suy đoán của Dạ Nhược Y, thì cái lõi trung tâm nó giống như pin để cho những cây kim hoạt động.
Nhưng sau đó, Dạ Nhược Y lại cảm thấy rất lạ, khi nàng gặp chiếc đồng hồ này ở Trái Đất, nó đâu có hai cái tai bên cạnh.
Nàng cầm lấy chiếc đồng hồ, trút ngược nó xuống, hai cái tai tròn chạy thẳng xuống dưới, va vào nhau.
Dạ Nhược Y nâng hai cái tai tròn này lên, đôi tay run run, sao nàng lại có thể không nhận ra hai cái vật này chính là hai chiếc nhẫn chứ?
Hai chiếc nhẫn này, chính là nhân kết hôn của nàng và Hàn Tử Lôi, trên thế gian này không thể có cái thứ hai.
Một chiếc nhẫn là do Kiệt Khắc làm cho Hàn Tử Lôi, một chiếc lại là do Dạ Qua Thần làm cho Dạ Nhược Y nàng.
Nhẫn cặp độc nhất vô nhị, cho dù muốn giả thì cũng không được, bởi vì, bên trong chiếc nhẫn khắc lấy tên của hai người.
Dạ Nhược Y biết điều này, nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, một dòng chữ nhỏ khắc lên: Hần Tử Lôi và Dạ Nhược Y.
Nhìn chiếc nhẫn kia cũng đồng dạng như vậy.
Đôi mắt của Dạ Nhược Y nhìn bóng hình của Hàn Tử Lôi đang tắm trong phòng, nàng lại đau khổ, không tự chủ được rơi nước mắt từ lúc nào không hay.
Nhưng trên đôi môi anh đào lại nở lên một nụ cười nhẹ nhàng mà êm ái.
- Vậy ra, ta nợ ngươi hai cái mạng.
Dạ Nhược Y nói xong, thân hình cũng biến mất tại chỗ, sự tồn tại của nàng như chưa từng có ở nơi này.
Lúc này, Hàn Tử Lôi cũng vừa đi ra ngoài, hắn đi tới, chỗ quần áo, thấy hai chiếc nhẫn ở vị trí rất lạ, cầm lấy hai chiếc, ngắm nghía nó một hồi.
- Hàn Tử Lôi và Dạ Nhược Y...
Hàn Tử Loi nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, bây giờ, hắn mới để ý bên trong chiếc nhẫn có một dòng chữ.
- Dạ Nhược Y?
Hàn Tử Lôi kinh ngạc, người con gái hắn gặp hai tháng trước cũng có tên là Dạ Nhược Y.
Hắn chạy đi khắp nơi, tìm kiếm Tà Âm Linh, tìm thấy nàng, hắn khẩn trương nói:
- Tà Âm Linh, ngươi có nhìn thấy số 13 đâu không?
Tà Âm Linh gật đầu, tay chỉ hướng Tây Bắc:
- Thuộc hạ vừa mới thấy hắn đi về hướng Tây Bắc, ra khỏi lâu đài.
Hàn Tử Lôi nhận được đáp án, không nói tiếng gì liền bỏ đi tìm lấy số 13.
Khi ở trong khu rừng, Hàn Tử Lôi chỉ cảm nhận được sự hiện diện của hắn và một người khác mà thôi, cái đám người bị chết kia thì không cần tính bọn chúng thì quả thật trong khu rừng chỉ có hai người.
Không tính Hàn Tử Lôi thì còn lại một người, một người à hắn gặp chính là Dạ Nhược Y, nhưng sau đó, lại không cảm nhận được khí tức của Dạ Nhược Y, nhưng lại xuất hiện khí tức của số 13, hai loại tuy khác nhau, nhưng vẫn không thể có tốc độ nhanh đến mức chưa đến một giây là người khác xuất hiện thay thế một người.
Chạy đi hơn vạn dặm, Hàn Tử Lôi mới nhìn thấy được Dạ Nhược Y đang cùng một nhóm người đánh nhau.
- Keng.
Hàn Tử Lôi chạy đến bên cạnh Dạ Nhược Y đánh một cây phi tiêu đang hướng nàng đâm tới.
Dạ Nhược Y nhìn thấy Hàn Tử Lôi, tức khắc lên tiếng:
- Sao ngươi lại ở đây?
Hàn Tử Lôi cười đáp:
- Ngươi ở đây được, ta ở đây không được sao?
Dạ Nhược Y á khẩu, chẳng biết nói gì với cái tên này.
Hai người tuy nói chuyện nhưng lại chẳng hề rãnh rồi một chút nào, cứ liên tục phải đánh trả và giết những kẻ xung quanh.
- Xong hết rồi nhỉ?
Hàn Tử Lôi nhìn xung quanh lên tiếng hỏi.
Còn Dạ Nhược Y thì lại nhìn xung quanh khắp nơi, thì thầm:
- Vẫn chưa đâu!
Hàn Tử Lôi giật mình một cái, hắn cảm thấy có cái gì đó đang tiến về phía hắn.
Dạ Nhược Y chạy tới chỗ của hắn lúc nào không hay ôm lấy hắn lại.
Cây phi tiêu từ trên trời rơi xuống, may mắn không đâm trúng chỗ nguy hiểm, chỉ đâm trúng vai của Dạ Nhược Y.
Hai người ngã nhào ra đất, nhưng sau đó rất nhanh đã đứng dậy.
Dạ Nhược Y rút thanh phi tiêu ra khỏi người, nhìn lên trên trời, người này là người mà Dạ Nhược Y đang tìm kiếm.
Một nam nhân tóc quái lạ, mái tóc có màu đen nhưng khi đến gần cuối lại là màu xanh đậm, đôi mắt xanh thẳm đầy sát khí của hắn cứ nhìn chằm chằm vào hai người.
- Trả nợ cho ngươi một mạng.
Dạ Nhược Y nhìn tên ở trên trời, trong miệng lẩm bẩm nói với Hàn Tử Lôi.
Hàn Tử Lôi quay lại nhìn nàng, lên tiếng:
- Bây giờ ngươi chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi sao?
Khi nhìn lại, Hàn Tử Lôi mới thấy, con huyết xà lúc trước đang quấn lấy cánh tay của Dạ Nhược Y, cắn vào vết thương của nàng, vết không chỉ lành lại mà còn làm cho nguyên lực của Dạ Nhược Y từ từ hồi phục.
Con người ở trên trời đáp xuống, hắn nhìn hai người, lên tiếng:
- Không ngờ nơi này xuất hiện đến hai cái yêu nghiệt, ta quả thật đã đoán sai rồi, tốt nhất là giết chết hai người các ngươi.
Hắn không nói hai lời, liền trực tiếp thẳng đến hai người đâm chém, vô vàn những phi tiêu xuất hiện đâm thẳng tới hai người.
- Hắn là ai?
Hàn Tử Lôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra ở nơi này,lên tiếng hỏi.
- Hắn là người của thời không khác, hắn mạnh hơn cả ta và ngươi, hắn ta có cấp Đế Linh, trên cả Thượng Thần, với tình hình bây giờ chạy là cách duy nhất.
- Đấu với hắn, nếu không sẽ để họa hoạn cho sau này.
Hai người vừa nói vừa tránh né những phi tiêu, những phi tiêu này vô cùng quái dị, chúng không có một quy luật nhất định, cứ đâm loạn xạ hết cả lên, đâm không được, chúng lại quay ngược lại đâm tiếp tục, cứ như vậy mà chẳng hề ngừng nghỉ.
- Demon.
Dạ Nhược Y quát một tiếng, thanh Demon đã xuất hiện trên tay, liền biến thành một lưỡi hái màu đen, vung khắp nơi, những thanh phi tiêu bị Demon chém qua đều rơi xuống đất, không thể hoạt động được nữa.
Nhân cơ hội những phi tiêu này đang giảm dần, tạo một khoảng không gian trống, Hàn Tử Lôi phòng tới tên Đế Linh kia mà chém tới.
Vung kiếm một cái, hắn ta không chết nhưng con người đã chết ở dưới đất đột nhiên đứng dậy đỡ lấy một kiếm cho hắn ta.
Hàn Tử Lôi cười nhạt một cái, những thi thể dưới đất liền banh xác, những vũng máu trên mặt đất liền biến thành những khối đá thạch anh đỏ, sau đó liền vỡ vụn thành bột.
Dạ Nhược Y đã đấu xong với những thanh phi tiêu kia, liền nhắm tới tên Đế Linh kia mà giết tới.
- Keng.
Hắn ta đưa tay đỡ lấy lưỡi hái của Dạ Nhược Y, đưa tay không mà chẳng hề hấn gì với hắn, nàng lui về sau mấy bước.
Trong miệng của hắn lẩm bẩm một câu gì đó, những thanh kiếm xanh từ trên trời xuất hiện đâm xuống.
Trong miệng hắn vẫn đang lẩm bẩm, Dạ Nhược Y thổi một hơi từ lưỡi hái đến tên Đế Linh.
Trong vòng ba nhịp hô hấp, hắn ta liền trừng mắt nhìn Dạ Nhược Y, quát:
- Ngươi hạ độc ta?
Dạ Nhược Y cười cười không nói gì.
Nhìn Hàn Tử Lôi bên kia, nàng đột nhiên biến mất tại chỗ đó, hướng tới chỗ Hàn Tử Lôi, ôm hắn lại.
- Tên khốn, ngươi muốn bảo vệ cho hắn vậy ngươi chết trước đi.
Không hiểu tại sao, hắn ta như có thể điều khiển không khí, biến không khí thanh đao kiếm chém vào Dạ Nhược Y, mà ngay cả Hàn Tử Lôi cũng chẳng cảm nhận được một chút khí tức nào trong không khí.
Không phải sử dụng gió lại càng không phải sử dụng nguyên lực tạo thành, mà lại là điều khiển không khí một cách âm thầm.
Mười nhịp hô hấp trôi qua, tên cấp Đế Linh hộc máu ngã xuống, cả cơ thể hắn khi ngã xuống chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Cùng lúc, Dạ Nhược Y cũng ngã xuống ngất đi.
/43
|