Đại Ma Vương

Chương 268 - Kinh Hỉ

/1026


Cả đêm, Đặc Lan Khắc Tư uống rượu liên tục, ôm mặt khóc ồ ồ không dứt làm cho mắt đỏ hoe. Tiếng khóc của một nam tử dạn dầy phong sương như y nghe thật thê lương, cơ hồ làm cả bọn chịu không nổi. Hàn Thạc muốn khuyên bảo vài câu cũng không có tác dụng, y tựa hồ hoàn toàn không để ý đến mọi thứ chung quanh, đắm chìm trong nỗi đau khổ không cách nào thoát ra được.

Đêm đó, Hàn Thạc lấy ra ba viên trong số năm viên Niết đan còn lại, phân biệt đưa cho ba người Áo Đức Tái, Qua Đăng và A Phù Lạp tẩy tủy hoán cốt, hai viên còn lại là để chuẩn bị cho Đặc Lan Khắc Tư và Ngải Mễ Lệ.

Vào giữa trưa, Hàn Thạc rời khỏi dong binh đoàn Hồn Diệt, một mình đi trước đến Nhật Diệu cốc.

Một đêm chiến đấu thảm khốc ở bên ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến đám thương nhân trong Nhật Diệu cốc. Bọn họ vẫn thức dậy sớm như thường lệ, tất ba tất bật, về căn bản chẳng biết đêm qua đã xảy ra cái gì.

Khi Hàn Thạc đến chỗ hàng rào, mấy tên lính thuộc dong binh đoàn Già La lập tức nhận ra, cung kính nghênh đón hắn tiến vào. Chăm chú quan sát bốn phía, Hàn Thạc phát hiện giờ đây thương nhân trong Nhật Diệu cốc thực sự không có thay đổi gì lớn, nhưng quân số bảo vệ của dong binh đoàn Già La thì tập trung đông hơn nhiều so với ngày thường, tần suất qua lại trên đường phố cũng cao hơn không ít.

Trên đường đi, tất cả mọi người thuộc dong binh đoàn Già La gặp Hàn Thạc đều kính trọng gật đầu chào hỏi, xem ra bọn họ đều đã biết được việc hôm qua hắn ra tay trợ giúp.

Ở Nhật Diệu cốc, lần trước Hàn Thạc đã mua được rất nhiều dược thảo quý ở cửa hàng của gia đình một lão thú nhân nên lần này đến đây, hắn trước tiên lại đi thẳng đến cửa hàng của gia đình lão thú nhân đó.

Chủ cửa hàng nhận ra ngay Hàn Thạc. Vừa thấy thần tài xuất hiện, lão thú nhân đang uể oải nằm ở bên trong liền cười toe toét vội vàng đứng dậy, nhiệt tình chào mời hắn, liến thoắng:

- Đã lâu không thấy ngươi, ha ha, lần này thử xem có chọn được cái gì vừa ý không?

Hàn Thạc đảo mắt nhìn quanh cửa hàng vài lần, đôi mắt ánh lên tia vui mừng, vội vội vàng vàng bê hơn mười loại hoa cỏ đặt cẩn thận ở trước mặt lão thú nhân, cười hề hề nói:

- Ta muốn mua toàn bộ mấy thứ này, ông tính xem hết bao nhiêu?

Ngoài Long Diên quả, Hàn Cực thảo, Kim Tuỷ thảo đã gặp lần trước, lần này Hàn Thạc còn phát hiện thêm một cây Cửu Ngọc Hoa thì thực sự là mừng quá mức mong đợi. Hắn thầm nghĩ rằng cửa hàng này quả nhiên luôn có thể mang đến cho mình sự ngạc nhiên thú vị.

Cửu Ngọc Hoa có chín cánh hoa trong suốt sáng long lanh như ngọc, toả ra hương thơm ngát thấm tận tâm can. Sử dụng Cửu Ngọc Hoa phối hợp với vài loại linh dược có thể luyện chế ra Tu Nguyên đan dùng để chữa trị nội thương, trong đó Cửu Ngọc Hoa là dược liệu chủ đạo, bình thường rất khó kiếm được.

- Giá cả thì tùy ý ngươi đi! - Đã trải nghiệm sự hào phóng của Hàn Thạc lần trước, lão thú nhân tựa hồ ý thức được một điều gì đó, cười nói rất thoải mái.

Có thể thu thập được nhiều linh dược quý báu như vậy, tâm tình Hàn Thạc vui sướng đến mức nào thì cũng có thể hiểu được. Hắn liền lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai túi kim tệ nặng trình trịch, thuận tay ném tới trước mặt lão thú nhân rồi nhoẻn miệng cười nói:

- Một ngàn kim tệ, đủ không?

- Ha ha, thật là một tiểu tử hào phóng, xin đa tạ! - Lão thú nhân nhanh chóng chụp lấy hai túi kim tệ, tâm tình cao hứng liền cười lớn, há cái miệng toang ngoác trông tựa như là đang muốn ăn thịt người vậy.

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hét kinh ngạc:

- Lại là ngươi!. - Một trong ba đầu lĩnh của Ám Mạc - Tắc Tây Lị Á đang thong thả đi đến, đôi mắt tinh tường vừa nhìn thấy Hàn Thạc thì lập tức hét lên. Cô ả hôm nay mặc quần dài màu tím đen, tóc dài mềm mại thả buông lơi đến tận vai, theo sau có hai gã trung niên nhỏ gầy, ánh mắt chăm chú nhìn bốn phía đầy cảnh giác.

Vừa quay đầu lại đã thấy Tắc Tây Lị Á, Hàn Thạc cảm thấy hơi có chút khó chịu. Hắn khẽ hướng về phía cô ta hờ hững gật đầu một cái, tay bắt đầu thu gom số dược liệu ở trên bàn định rời khỏi cửa hàng này.

- A, tiểu thư xinh đẹp, lại gặp được cô rồi, lần này cô muốn mua cái gì? - Tắc Tây Lị Á tựa hồ cũng là khách quen, vừa đi vào cửa hàng thì lão thú nhân cũng tương tự nhếch miệng cười lớn, đón tiếp niềm nở.

- Ta muốn thứ gì thì đều đã bị hắn mua mất hết thứ ấy. Đáng chết, lại bị hắn phỗng tay trên. - Tắc Tây Lị Á nhíu mày nhìn Hàn Thạc, khẽ kêu lên với vẻ hơi tức tối.

- Việc này......

Lão thú nhân không biết nên nói như thế nào, xoa xoa tay tỏ ý cũng không còn biện pháp gì.

Khi Hàn Thạc sắp rời khỏi cửa hàng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, chợt dừng lại ở cửa, xoay người lại nhìn Tắc Tây Lị Á, đề nghị:

- Nói cho ta biết Ngải Mễ Lệ ở đâu, ta sẽ cho ngươi một cây dược thảo đang cầm trên tay.

Tắc Tây Lị Á đang thất vọng, vừa nghe được Hàn Thạc nói như vậy tức thì tỏ vẻ mừng rỡ, nhìn Hàn Thạc hỏi:

- Thật chứ? Ngươi đưa số dược thảo vừa mới mua được cho ta chọn thật không?

Hàn Thạc gật đầu, lấy ra tất cả số dược thảo mà hắn vừa tốn một ngàn kim tệ mới mua được, rồi chỉ trỏ vào đám dược thảo đó, nói:

-Cho ngươi chọn lấy một cây!

Tắc Tây Lị Á chỉ tay vào Cửu Ngọc Hoa, khẽ nói:

- Ta lấy cây này!

Khóe miệng giật nhẹ một cái, Hàn Thạc cân nhắc được mất một chút rồi đột nhiên lạnh lùng nói:

- Cây này thì không được, hủy bỏ giao dịch!

Ngải Mễ Lệ ở nơi nào thì chắc hẳn các nhân vật cao cấp của Ám Mạc đều biết, cho dù không thông qua Tắc Tây Lị Á, Hàn Thạc còn có thể tìm Khảm Địch Đạt nhờ giúp. Mặt khác, Hàn Thạc muốn biết nơi ở của Ngải Mễ Lệ cũng không phải vì có việc gì quan trọng mà chỉ là muốn dùng Niết đan giúp nàng thoát thai hoán cốt mà thôi, hiện tại cũng không phải thật cấp bách.

Còn Cửu Ngọc Hoa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu mà được, đối với Hàn Thạc mà nói thì vô cùng quan trọng. Có Cửu Ngọc Hoa làm chủ dược, hoàn toàn có thể luyện chế được một mẻ Tu Nguyên đan. Vì phải chọn một trong hai, Hàn Thạc lập tức đổi ý.

Tay vừa vươn ra định lấy Cửu Ngọc Hoa, bị Hàn Thạc nói một câu giao dịch hủy bỏ liền khựng lại, Tắc Tây Lị Á ngẩn người ra trong chốc lát, nhíu mày nhìn Hàn Thạc hờn giận nói:

- Ngươi nói một đằng làm một nẻo!

- Ta không hứa hẹn gì với ngươi, không tính là nói một đằng làm một nẻo. Ngoài cây dược thảo này ra, ta có thể cho ngươi lấy hai cây khác nếu ngươi nguyện ý nói! - Hàn Thạc trước hết đem Cửu Ngọc Hoa thu vào bên trong không gian giới chỉ, sau đó nhún vai, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, nói với Tắc Tây Lị Á.

Đôi mắt lóe lửa nhìn Hàn Thạc trừng trừng, Tắc Tây Lị Á sửng sốt một lúc lâu, sau rồi mới oán hận gật đầu nói:

- Đồ hẹp hòi!

Nói thì nói vậy nhưng nàng rốt cuộc cũng cầm lấy hai cây Hàn Cực thảo, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Thạc trả lời:

- Ngải Mễ Lệ cùng ta hoàn thành nhiệm vụ xong thì chắc là đã trở về thành Áo Sâm của đế quốc. Hừ! Người mà Ngải Mễ Lệ hết sức sùng bái không thể ngờ lại quá nhỏ mọn, thật không hiểu sao cô ấy coi trọng ngươi như thế!

- Việc này không liên quan đến ngươi! - Hàn Thạc cười hắc hắc, sau khi biết tin tức về Ngải Mễ Lệ thì cũng khá yên tâm, trong lòng muốn quay về thành Áo Sâm ngay lập tức. Nàng biết được thì chắc hẳn sẽ chủ động tìm đến, khi đó sẽ sử dụng Niết đan giúp nàng tẩy tủy cũng không muộn.

- Các ngươi, ba người các ngươi không được phép nhúc nhích, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí! - Đột nhiên, mười tên dong binh Già La chạy đến, hùng hổ vây quanh cửa hàng của lão thú nhân, chĩa mấy cây cường nỏ vào bọn ba người Tắc Tây Lị Á.

- Thế này là thế nào? Dong binh đoàn Già La đối đãi với thương nhân như vậy sao? - Tắc Tây Lị Á sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nhìn gã dong binh đứng hàng đầu hỏi.

- Chúng ta luôn luôn đối đãi thân thiện với thương nhân, nhưng có thể các ngươi không vào đây một cách bình thường, nếu không chúng ta hẳn phải có ghi chép về các ngươi. Hãy đi theo chúng ta! - Lúc này, một gã dong binh xấc xược nhìn chằm chằm vào Tắc Tây Lị Á, lạnh lùng nói.

Xem chừng ba người Tắc Tây Lị Á hẳn là không đi qua hàng rào, e là đã dùng cách khác mà vào. Nếu như mọi khi, Dong binh đoàn Già La có lẽ không thể phát hiện ra, nhưng sau cuộc chiến thảm khốc đêm qua, toàn bộ dong binh đoàn Già La hiện giờ như gặp cường địch. Người người đều đề phòng cẩn mật, nhờ đó mới có thể phát hiện được những việc khác thường.

- Bố Lai Ân tiên sinh, ngài hãy cẩn thận một chút với mấy người này! - Gã dong binh cầm đầu đối xử với Hàn Thạc so với khi đối xử với Tắc Tây Lị Á có thái độ khác biệt một trời một vực, nói chuyện thành khẩn, cách thức cung kính, thậm chí còn có vẻ xu nịnh.

- Bố Lai Ân tiên sinh, đoàn trưởng của chúng ta biết ngươi đến Nhật Diệu cốc thì nói là muốn tới gặp ngươi ngay lập tức. Chỉ mong ngươi chờ một lát, người xử lý xong công việc trong cốc, lập tức sẽ đích thân đến gặp ngươi về chuyện đêm qua đã đáp ứng, còn dâng tặng đủ số kim tệ như đã nói, mong ngươi cố gắng chờ thêm một lát! - Một gã dong binh khác cung kính hướng về phía Hàn Thạc thi lễ, nói giọng cầu khẩn.

Đây là chuyện gì vậy? Tắc Tây Lị Á nghi hoặc nhìn Hàn Thạc, thầm nghĩ hắn chỉ là một Nguyệt sứ giả của Ám Mạc, kẻ kia là Lao Lôi Tháp, tính khí táo bạo cuồng vọng, tại sao lại đối đãi với hắn thân thiết như vậy. Điều đó thật sự là làm cho người ngoài không hiểu nổi! Lao Lôi Tháp vốn nổi tiếng khó chơi và ngạo mạn, không ngờ tên này lại có thể khiến cho Lao Lôi Tháp cung kính đến như vậy. Kỳ quái, thật sự là kỳ quái quá đi mất!

- Ồ, chúng ta cùng đi với nhau, chắc chắn là các ngươi lầm rồi! - Tắc Tây Lị Á đầu óc chợt nảy ra sáng kiến, đột nhiên cười dài ung dung đi đến bên cạnh Hàn Thạc, vỗ vỗ vai hắn ra bộ chúng ta quan hệ rất thân thiết!

Hàn Thạc ngẩn người, liếc mắt nhìn Tắc Tây Lị Á một cái, nghiêm mặt lạnh lùng định mở miệng nói cái gì đó thì nghe cô ta nhỏ giọng thầm thì:

- Chúng ta mang nhiệm vụ trên người, đều là người của Ám Mạc, nếu ngươi có dũng khí thấy chết mà không cứu thì khi ta trở về nhất định sẽ tố cáo với lão già Khảm Địch Đạt!

Tắc Tây Lị Á và Hàn Thạc đứng sóng vai, đột nhiên ung dung cười nói:

- Ha ha, các ngươi nhất định hiểu lầm rồi!

- Ừ, bọn họ là bằng hữu của ta, ta cam đoan bọn họ sẽ không có làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của dong binh đoàn các ngươi. Ta sẽ đợi người đến gặp ta tại cửa hàng kia, nếu đoàn trưởng của các ngươi đến đấy, ta sẽ nói với hắn một tiếng! - Hàn Thạc mỉm cười, hướng về phía mấy gã dong binh gật gật đầu, sau đó với một ý đồ xấu xa ôm eo Tắc Tây Lị Á, động tác thể hiện quan hệ tình cảm mập mờ giữa hai người.

Eo của Tắc Tây Lị Á nhỏ, mỡ màng, săn chắc, chiếc váy dài đơn mỏng không che nổi sức co dãn kinh người của nó. Hàn Thạc ôm eo, trong lòng không nhịn được thầm khen, thiếu nữ này chẳng những khuôn mặt xinh đẹp mà ngay cả vóc dáng cũng thật quá hấp dẫn.

- Thì ra chuyện là như vậy!

Đám dong binh bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó áy náy nói với Tắc Tây Lị Á:

- Thật xin lỗi, ta không biết quan hệ giữa cô và Bố Lai Ân tiên sinh, thất lễ rồi!

- Đi thôi, nơi này không có việc gì hết, chúng ta đến địa phương khác xem xét, không được bỏ qua bất cứ nhân vật nào khả nghi! Hướng về Hàn Thạc cung kính thi lễ, gã nhóm trưởng quát lớn một câu, trong nháy mắt dẫn toán dong binh trước cửa bỏ đi.


/1026

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status