Hàn Thạc cả người trần như nhộng, Hải Luân ở phía dưới đang kinh ngạc ngước lên nhìn, hắn nhếch miệng nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, lội vào bồn tắm làm động nước kêu bì bõm và bắt đầu rửa sạch những vết máu trên người.
Khi tiếng nước kêu bì bõm vang lên, Hải Luân mới bừng tỉnh thoát khỏi sự ngẩn ngơ mê đắm, thầm mắng bản thân mình ý chí bạc nhược. Nhìn Hàn Thạc quay về phía mình để lộ ra tấm lưng cường tráng khỏe đẹp, nàng lắc lắc đầu dường như muốn xua tan cái hình ảnh đang quẩn quanh trong óc đó rồi thản nhiên cười dịu dàng nói:
- Được rồi, chàng hãy tắm rửa đi, thiếp ra chờ ở bên ngoài.
- Ha ha, ta vẫn tưởng rằng nàng sẽ cùng tắm rửa với ta chứ. Nếu nàng xuống đây, ta cam đoan sẽ không động chạm vào người nàng. Thế nào? - Hàn Thạc quay đầu lại cười to sáng lạn, nháy mắt ranh mãnh ngỏ ý mời Hải Luân.
Hải Luân đỏ bừng mặt lên như vừa uống rượu, nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ một chút rồi mới yêu kiều cười nói:
- Không được, thiếp sợ sẽ không khống chế được bản thân mà chủ động sà vào lồng ngực chàng mất. Hi hi. Thôi, chàng tắm rửa cho sạch sẽ đi, xong rồi thiếp sẽ quay lại!
Hàn Thạc bật cười, bất quá những lời này không nghi ngờ gì chính là sự khẳng định về mị lực của hắn, bởi vậy liền cười ha ha, vui vẻ nói:
- Thôi được, ta sẽ đợi đến ngày nàng chính thức hết e dè!
Hải Luân yêu kiều cười khanh khách mấy tiếng. Lòng dạ nàng mấy tháng trời nay luôn lo lắng, giờ tựa như cầu vồng xuyên qua mây đen hiển hiện ra, nhất thời tâm tình vô cùng mãn ý, rời đi trong tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân nga.
Sau khi Hải Luân rời đi, Hàn Thạc ung dung nhàn nhãn nằm trong bồn tắm rửa sạch sẽ hết những vết máu trên người, sau đó gọi Hải Luân quay trở lại phòng tắm rửa.
Khi Hải Luân đã thay một chiếc áo tắm dài rộng thùng thình đi đến ngồi xuống bên trong phòng khách thì Hàn Thạc đang ngồi bắt chân chữ ngũ, vừa uống rượu ngon vừa đọc một quyển sách Vong Linh ma pháp dày cộp. Thấy nét mặt Hải Luân tươi tắn như đóa hoa hé nở, đầu tiên là mỉm cười trầm trồ rằng nàng xinh đẹp quá, đợi đến khi Hải Luân mỉm cười thì mới ho nhẹ một tiếng, nói với nàng:
- Hi Luân công quốc của nàng kinh qua cuộc nội loạn này, thực lực hẳn là yếu nhất trong bảy đại công quốc. Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ vốn có minh ước với nàng, bây giờ ngược lại âm thầm nhúng tay vào quốc vụ của nàng. Trong việc Khả Tạp Lỗ làm nhất định có sự khuyến khích của y. Bây giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn toàn bình định cho xong nội loạn, đừng để cho lại có tình huống bất hảo nào đó phát sinh.
Thấy Hàn Thạc đàm luận chuyện chính sự, Hải Luân cau mày than nhẹ một tiếng:
- Cho dù không có cuộc nội loạn này, Hi Luân công quốc của chúng ta cũng là công quốc yếu nhất trong bảy đại công quốc. Lãnh thổ Hi Luân công quốc tài nguyên có hạn, thiếu hụt khoáng thạch lương thực, điều kiện tự nhiên không bằng so với bất cứ công quốc nào.
- Những năm gần đây, chúng ta vẫn sử dụng chiến mã do chúng ta nuôi dưỡng để đổi lấy lương thực của Nội Sâm công quốc, đổi lấy khí tài chiến tranh từ các công quốc khác hoặc là từ liên minh thương hội Ba Đặc xa xôi. Quốc lực vốn không giàu có, hơn nữa lại thường xảy ra nội loạn liên tiếp nên càng nghèo xơ nghèo xác, cho nên khi chàng đòi thiếp sáu mươi vạn kim tệ thì thiếp đường đường là một đại công tước cũng không kiếm ra.
Tự nhiên nhớ tới việc Hàn Thạc bắt chẹt nàng, khi nói đến đây, Hải Luân hung hãn trợn mắt nguýt Hàn Thạc, hừ lên một tiếng.
Hàn Thạc xấu hổ cười khan mấy tiếng, rồi mới mở miệng nói:
- Kỳ thật nếu các nàng không trở mặt với Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, coi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ như là một chỗ để đến cướp bóc thì thương nhân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc hoàn toàn có thể cung cấp cho các nàng lương thực và vũ khí cần thiết. Lan Tư Lạc Đặc đế quốc cũng không có chiến mã, nếu công quốc các nàng bán những con chiến mã dũng mãnh tới đó thì nhất định có thể thu được những lợi ích khả quan.
- Đáng tiếc, bởi vì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trước kia bị các nàng cướp bóc giết chóc thật sự quá mức thê thảm, ngay cả những thương nhân tham tài này cũng không dám bén mảng tới. Đối với thương nhân mà nói, bảy đại công quốc tựa như là những đàn mãnh thú, bọn họ tất nhiên không dám tiến hành giao dịch với các nàng, thế nên mới tạo thành việc tài nguyên trong lãnh thổ của nàng lại không thể đổi được những thứ tương xứng.
- Hừ. Điều này kỳ thật cũng là do Lan Tư Lạc Đặc đế quốc tự chuốc lấy. Trước đây cũng bởi vì Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi muốn chinh phục bảy đại công quốc chúng ta. Nếu không vì các ngươi một đường chém giết cướp bóc tiến vào lãnh thổ bảy công quốc chúng ta thì bảy đại công quốc vốn luôn tranh đấu lẫn nhau cũng sẽ không nhanh chóng đạt được hiệp nghị, bất chấp tất cả liên hợp đối phó Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi. - Nét mặt Hải Luân phẫn nộ, giống như nhớ tới quân binh Lan Tư Lạc Đặc đế quốc trước đây kéo đến tựa như những đàn mãnh thú.
Quan hệ giữa nước này với nước khác chỉ có thể là chinh phục và bị chinh phục. Quốc vương của mỗi quốc gia đều sẽ lợi dụng mọi biện pháp mở rộng lãnh thổ của mình. Lan Tư Lạc Đặc đế quốc như thế, Tạp Tây đế quốc cũng thế mà ngay cả bảy đại công quốc cũng làm như thế, nếu không bọn họ cần gì phải không ngừng tranh đấu lẫn nhau?
Trên phương diện này, ai đúng ai sai vĩnh viễn không thể nói được. Hàn Thạc vừa nghe Hải Luân nói như vậy liền cười khổ:
- Chuyện trước kia không có liên quan đến chúng ta. Bằng quan hệ bây giờ giữa hai chúng ta thì thật ra có thể âm thầm tiến hành một vài hoạt động buôn lậu. Trong tay nàng có người hoàn toàn tin tưởng được hay không?
- Đương nhiên. Người thân tín trong gia tộc thì hoàn toàn có thể tín nhiệm. Vô luận thiếp ra quyết định gì thì bọn họ đều sẽ ủng hộ. - Hải Luân khẳng định.
Hàn Thạc gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Như vậy đi. Ta có thể đem một ít khí tài chiến tranh của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đến trao đổi lấy chiến mã của Hi Luân công quốc của nàng, ừm, hay là lương thực cũng không thành vấn đề. Cuộc trao đổi này hai bên chúng ta cùng có lợi.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Hải Luân thản nhiên cười, đồng ý đáp:
- Chiến mã do Hi Luân công quốc chúng ta nuôi dưỡng rất nổi tiếng. Chàng định thu mua bao nhiêu? Trả bao nhiêu kim tệ?
- Về phương diện này thì hẳn là do cấp dưới thương nghị với nhau, việc chúng ta phải làm vẻn vẹn chỉ là xác định đại cục mà thôi.
Hàn Thạc liếc nhìn Hải Luân đang khẽ cười khanh khách, cũng cười nói:
- Nàng cũng đừng nghĩ lợi dụng mỹ nhân kế gì đó để hấp dẫn ta, về phía thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ có người thích hợp thương lượng với thủ hạ của nàng. Về phương diện này ta sẽ an bài, hai người chúng ta sẽ không phải thảo luận những chuyện cụ thể để khỏi bị tổn thương tình cảm!
Hàn Thạc vừa nói như vậy thì Hải Luân xí một tiếng, đỏ mặt nói:
- Ai có cái cảm tình gì đó với chàng, một người gian trá hẹp hòi, chẳng để cho thiếp chiếm được một chút tiện nghi nào.
- Được rồi. Được rồi. Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, bản thân nàng cũng nên cẩn thận một chút. Bây giờ tất cả nội ngoại thân thích của gia tộc Khả Tạp Lỗ đều đã bị giết, nàng ở nơi này cũng nên đề phòng càng sớm càng tốt. Bắt đầu từ mai, ta nghĩ nàng sẽ vô cùng bận rộn. Bây giờ cũng không phải thời cơ thích hợp cho hai chúng ta nói chuyện tình ái. - Hàn Thạc nói với Hải Luân.
- Chàng? Chàng đã tiêu diệt toàn bộ gia tộc Khả Tạp Lỗ? - Hải Luân ngẩn người sợ hãi, lúc này mới phản ứng được, kinh hãi nhìn Hàn Thạc chằm chằm hỏi.
- Ừ. Bất cứ thân nhân nào có đủ tư cách kế nhiệm địa vị bá tước của hắn và cả mấy tên thủ hạ trung thành như những con chó giữ nhà của hắn, cũng đều không có ai thoát khỏi số phận phải chết. Nàng yên tâm đi, đến hừng đông, cả thành Hi Tiệp sẽ trở nên đại loạn, nàng tốt nhất nên nhân cơ hội xử lý thi thể Khả Tạp Lỗ. Mặt khác hãy cho người của nàng giả dạng thành kẻ cũng bị ám sát, sau đó bắt lấy mấy người vu cho là thích của khách Nội Sâm công quốc. - Hàn Thạc mỉm cười nói với Hải Luân.
- Giết hay, giết rất hay!
Hải Luân trước hết khoan khoái, giọng lạnh tanh thốt lên một tiếng rồi mới cười thản nhiên, đôi mắt lóng lánh quang mang âm hiểm đáp:
- Chàng yên tâm đi. Loại chuyện này thì thiếp vô cùng am hiểu, đến sau ngày mai, thành Hi Tiệp hẳn là đã ở trong lòng bàn tay thiếp. Thiếp đợi ngày này đã thật lâu rồi.
- Ha ha. Ta thích cái tính tự tin của nàng. Được rồi, ta đi đây. Tốt nhất nàng hãy gọi Hỏa Phong trở về trước đi, bảo vệ an nguy cho chính bản thân mình. - Hàn Thạc dặn dò Hải Luân, sau đó liền rời đi khỏi nơi này.
Tổ chức Ám Mạc của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc có nhân viên bí mật trải khắp mọi nơi. Khi Hàn Thạc tới Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì cứ điểm của Ám Mạc ở nơi đây dần dần trở nên cường thịnh. Khảm Địch Đạt tự mình an bài cho một số thành viên lẻn vào thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, sau đó được Địch Khắc phân biệt an bài sang bảy đại công quốc.
Khi Hàn Thạc tiến giai đến Nhị Nhật sứ giả, lợi dụng đặc quyền lại mở rộng số lượng nhân viên Ám Mạc, ra lệnh cho Kiệt Khắc bí mật trích ra mười vạn kim tệ lập quỹ, cung cấp tiền cho những thành viên lẻn vào hoạt động ở bảy đại công quốc. Có đủ kim tệ, những người đó tại bất luận thành thị nào của bảy đại công quốc cũng thành lập cứ điểm, dần dần tạo nên quy mô hiện nay.
Hàn Thạc vừa là Thành chủ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, vừa là Nhị Nhật sứ giả của Ám Mạc, chỉ cần tới bất cứ đại thành thị nào của bảy đại công quốc thì đều có thể lợi dụng phương pháp đặc thù liên lạc với các thành viên Ám Mạc. Thông qua các thành viên này, hắn có thể biết tin tức mới nhất của thành thị này và lợi dụng bọn họ tiến hành liên lạc trực tiếp với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Trong đêm trước khi ám sát Khả Tạp Lỗ, Hàn Thạc lưu lại tin tức ở trong thành Hi Tiệp. Sau khi rời khỏi chỗ Hải Luân, hắn đi thẳng đến khu vực đó. Lúc Hàn Thạc vừa đi ra đường, đột nhiên phát hiện cả thành Hi Tiệp đã loạn hết cả rồi. Từng đội thị vệ mặc khải giáp xộc xệch, trên mặt mang thần sắc lo lắng kinh hoảng bắt đầu lùng sục từng nhà từng ngõ.
Đột nhiên, trong thành Hi Tiệp bao phủ toàn tiếng móng sắt vó ngựa và tiếng kêu la kinh hoảng của dân chúng, Hàn Thạc vừa thấy loại tình trạng này phát sinh, lập tức hiểu được thảm án bên trong thành phủ của Khả Tạp Lỗ nhất định đã bị phát hiện rồi, nếu không thì cả thành Hi Tiệp sẽ không hỗn loạn lên. Tất cả các cửa trong thành đều bị phong bế, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi thành. Mấy tên kỵ sĩ đội trưởng của thành Hi Tiệp vẻ mặt sợ hãi, một mặt lớn tiếng gào thét ra lệnh bảo vệ cửa thành, một mặt đi ra khỏi thành phủ của Khả Tạp Lỗ thẳng đến trang viên mà Hải Luân đang ngụ.
Những người này thuộc tiểu đoàn ở bên ngoài của Khả Tạp Lỗ. Bọn họ có lẽ còn không biết Khả Tạp Lỗ đã có lòng phản bội, bây giờ vừa thấy thành phủ của Khả Tạp Lỗ xảy ra huyết án động trời thì đầu tiên nghĩ rằng đó là do quân đội địch quốc xâm lấn nên một mặt an bài binh lính phòng hộ cửa thành một chạy thẳng đến chỗ đại công tước chính thức của Hi Luân công quốc.
Trong số những người này có những quân cờ do Hải Luân an bài từ trước. Khi Hàn Thạc còn chưa tiến vào thành Hi Tiệp đã sớm biết rằng hiện giờ lực lượng trong tay Khả Tạp Lỗ đã bị Hàn Thạc quét sạch. Những tướng lĩnh này vốn không đủ tư cách quản lý đại binh thành Hi Tiệp, đột nhiên thành những người có chức vị lớn nhất, đương nhiên trở thành người chỉ huy tạm thời.
Khi sự hỗn loạn làm rung động cả thành Hi Tiệp, Hàn Thạc lặng lẽ không một tiếng động đi tới một khu phố ở nơi xa xôi bẩn thỉu. Trong một khu vườn có một lão già thần sắc bối rối đang hết nhìn đông tới nhìn tây bồn chồn chờ đợi. Tin tức về đại biến ở thành Hi Tiệp còn chưa đến chỗ người này, bất quá bây giờ lại có thành vệ quân đi tới hướng này, nên lão già thần sắc bối rối, có lẽ những tin tức tìm được sớm đã thành sự thực.
Khi Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão già này hiển nhiên khá là kinh hãi, vội vàng lui lại mấy bước, đến khi phát hiện một cái thẻ bài trong lòng bàn tay Hàn Thạc thì mới thở dài một hơi cung kính hành lễ:
- Ra mắt đại nhân!
- Đi thôi. Dẫn ta tới chỗ có thể nói chuyện được đi! - Hàn Thạc nói.
Lão giả không một chút do dự, dẫn Hàn Thạc đi xuyên qua cái khu phố bẩn thỉu này, vượt qua đại khái sáu khu phố rồi ngừng lại bên trong một nông trường nhỏ. Bên trong nông trường này nuôi dưỡng vài con chiến mã gầy yếu, trại ngựa hôi hám bị cỏ dại phủ kín.
Lão già đi tới đây rồi thì liền đi thẳng đến một căn phòng nhỏ, sau đó thông qua một cái lỗ nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây vài lần, lúc này mới mở thông đạo ở dưới gầm giường, nghiêng người để cho Hàn Thạc đi vào trước.
Xuyên qua một địa đạo tối om, cuối cùng Hàn Thạc tới một cái mật thất trong lòng đất gồm ba gian phòng, bên trong có bốn người với dáng vẻ khác nhau. Bọn họ hoặc là mặc trang phục thương nhân hoặc là mặc quần áo nông phu, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện thì ai nấy cực kỳ kinh hãi, đến khi thẻ bài trong tay Hàn Thạc sáng lên thì mới bình tĩnh trở lại, vội vàng khom người nói:
- Ra mắt sứ giả đại nhân!
Tại tổ chức Ám Mạc, bọn họ chỉ chịu sự phụ trách của giới cao cấp trong nội bộ tổ chức bởi vậy Hàn Thạc có dùng thân phận Thành chủ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không có tác dụng, ngược lại với thân phận Nhị Nhật sứ giả tại Ám Mạc thì hắn lại có thể khiến bọn họ thành thật nghe lời.
- Ừm, đều là người một nhà, không nên khách khí! - Hàn Thạc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không khách khí ngồi xuống vị trí trung ương, sau đó để cho lão già đến cùng hắn đi lên.
- Bẩm báo đại nhân, thành Hi Tiệp phát sinh huyết án động trời, tất cả thành viên gia tộc của lĩnh chủ thành Hi Tiệp Khả Tạp Lỗ hầu tước đại nhân đều bị giết hại. Chúng ta vừa mới nghe được tin tức. Việc này sẽ làm thay đổi hoàn toàn sự phân bố quyền lợi trong thành Hi Tiệp. - Lão già cung kính hành lễ rồi vội vàng báo cáo tin tức nóng hổi này cho Hàn Thạc.
Cuộc lục soát lớn trải rộng khắp cả thành Hi Tiệp hiện giờ vẫn chưa lan đến khu vực hoang vắng này. Lão sớm thu thập được tin tức này, khiến cho Hàn Thạc thấy vô cùng hài lòng. Hàn Thạc gật đầu nói:
- Ta đã biết tin tức này. Các ngươi làm tốt lắm.
- Đại nhân, hiện tại Hải Luân đại công tước của Hi Luân công quốc đang ở bên trong thành Hi Tiệp. Nữ nhân ác độc này nhất định sẽ nhân cơ hội chiếm lấy đại quyền thành Hi Tiệp vào trong tay, giờ đây gia tộc Khả Tạp Lỗ đã bị giết sạch, không biết có phải do nữ nhân này làm hay không, bất quá căn cứ theo tình báo của chúng ta thì nữ nhân này còn chưa có loại thực lực này. Xem ra chắc hẳn không phải là cô ta… - Lão già cau mày tận lực phân tích, tựa hồ muốn tìm ra một manh mối.
Hàn Thạc phất phất tay, ngăn cản lão già nói tiếp, mỉm cười nói:
- Được rồi. Tạm thời không nói chuyện này. Ta viết một phong thơ, ngươi phái người giúp ta giao cho Địch Khắc là được, chuyện khác không cần nói.
Hàn Thạc vừa nói như vậy thì lão già lập tức ngừng phán đoán, cung kính gật đầu nói:
- Vâng, đại nhân!
Lấy ra giấy bút, Hàn Thạc khoa tay nhanh chóng viết một hồi, sau đó phong kín lại và đưa cho lão già, mỉm cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm báo đại nhân. Tiểu nhân tên là Đức Lan Đặc, hiện nay là người phụ trách tại thành Hi Tiệp, là Tam Tinh sứ giả. Trước đây tiểu nhân chỉ làm việc ở miền nam đế quốc, theo mệnh lệnh của Khảm Địch Đạt đại nhân mới di cư đến bảy đại công quốc. - Đức Lan Đặc cung kính trả lời.
Hàn Thạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Phong thư này cần sớm giao tận tay Địch Khắc.
- Vâng, đại nhân! - Đức Lan Đặc lên tiếng đáp.
Trong nội bộ tổ chức Ám Mạc, tại các cứ điểm bí mật ở các đại thành thị đều có ma pháp trận bí mật để liên lạc trực tiếp với nhau, có thể lợi dụng mặt gương trực tiếp tiến hành trao đổi. Loại kỹ thuật này cũng chỉ có Ám Mạc mới nắm vững, thông thường đều do Không gian ma pháp sư cảnh giới Đại ma đạo sư mới có thể bố trí. Tại địa phương nhỏ bé như thành Hi Tiệp của bảy đại công quốc này thì tự nhiên sẽ không hao phí tài lực khổng lồ để bố trí một cái ma pháp trận như vậy để liên lạc với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, bởi vậy cũng chỉ có thể sử dụng phương thức truyền tin cổ xưa thế này.
Sau khi Đức Lan Đặc cẩn thận đón nhận phong thư này, Hàn Thạc lại hỏi lão thêm một ít tin tức về thành Hi Tiệp. Một lát sau, hắn mới lên tiếng nói:
- Được rồi, các ngươi ở lại thành Hi Tiệp làm việc cho tốt. Đế quốc sẽ không quên cống hiến của các ngươi, mỗi một nhiệm vụ tình báo các ngươi hoàn thành thì Ám Mạc đều có bản ghi chép.
Mấy thành viên Ám Mạc nghe Hàn Thạc nói vậy thì cả đám đều khom người đáp ứng.
- Bây giờ trong thành Hi Tiệp cỏ cây cũng là binh lính, các ngươi phải cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không thể để bại lộ. - Dặn dò vài câu rồi Hàn Thạc liền rời khỏi cứ điểm bí mật ở thành Hi Tiệp này và biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi rời đi, Hàn Thạc tới một chỗ sâu trong rừng rậm ngoài thành Hi Tiệp, lợi dụng Thổ Giáp thi ở sâu dưới lòng đất tạo thành một cái địa huyệt sâu hoắm, mang theo Truyền tống trận thông với Tử Vong Mộ Địa xuống, trực tiếp quay về Tử Vong Mộ Địa.
Tính toán thời gian, Hàn Thạc biết mười hai Huyền ma cũng đã đến lúc cần luyện chế. Lúc này hắn đơn thân độc mã tới Hi Luân công quốc, chỉ cần có mười hai Huyền ma thì Hàn Thạc tương đương có mười hai cái bóng không chỗ nào không đến được, có thể mang đến tác dụng không thể lường hết được.
So sánh với Nguyên ma và Âm ma, Huyền ma chẳng những hơn một số diệu dụng, khoảng cách có thể rời khỏi Hàn Thạc cũng xa hơn cả chục lần. Chỉ cần mười hai Huyền ma đến, chúng hoàn toàn có thể phân tán khắp bất luận ngõ ngách nào trong thành Hi Tiệp, Hàn Thạc cho dù không rời khỏi phòng nửa bước cũng có thể thông qua mười hai Huyền ma nắm vững mọi tình hình trong thành.
Khi tiếng nước kêu bì bõm vang lên, Hải Luân mới bừng tỉnh thoát khỏi sự ngẩn ngơ mê đắm, thầm mắng bản thân mình ý chí bạc nhược. Nhìn Hàn Thạc quay về phía mình để lộ ra tấm lưng cường tráng khỏe đẹp, nàng lắc lắc đầu dường như muốn xua tan cái hình ảnh đang quẩn quanh trong óc đó rồi thản nhiên cười dịu dàng nói:
- Được rồi, chàng hãy tắm rửa đi, thiếp ra chờ ở bên ngoài.
- Ha ha, ta vẫn tưởng rằng nàng sẽ cùng tắm rửa với ta chứ. Nếu nàng xuống đây, ta cam đoan sẽ không động chạm vào người nàng. Thế nào? - Hàn Thạc quay đầu lại cười to sáng lạn, nháy mắt ranh mãnh ngỏ ý mời Hải Luân.
Hải Luân đỏ bừng mặt lên như vừa uống rượu, nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ một chút rồi mới yêu kiều cười nói:
- Không được, thiếp sợ sẽ không khống chế được bản thân mà chủ động sà vào lồng ngực chàng mất. Hi hi. Thôi, chàng tắm rửa cho sạch sẽ đi, xong rồi thiếp sẽ quay lại!
Hàn Thạc bật cười, bất quá những lời này không nghi ngờ gì chính là sự khẳng định về mị lực của hắn, bởi vậy liền cười ha ha, vui vẻ nói:
- Thôi được, ta sẽ đợi đến ngày nàng chính thức hết e dè!
Hải Luân yêu kiều cười khanh khách mấy tiếng. Lòng dạ nàng mấy tháng trời nay luôn lo lắng, giờ tựa như cầu vồng xuyên qua mây đen hiển hiện ra, nhất thời tâm tình vô cùng mãn ý, rời đi trong tiếng cười như tiếng chuông bạc ngân nga.
Sau khi Hải Luân rời đi, Hàn Thạc ung dung nhàn nhãn nằm trong bồn tắm rửa sạch sẽ hết những vết máu trên người, sau đó gọi Hải Luân quay trở lại phòng tắm rửa.
Khi Hải Luân đã thay một chiếc áo tắm dài rộng thùng thình đi đến ngồi xuống bên trong phòng khách thì Hàn Thạc đang ngồi bắt chân chữ ngũ, vừa uống rượu ngon vừa đọc một quyển sách Vong Linh ma pháp dày cộp. Thấy nét mặt Hải Luân tươi tắn như đóa hoa hé nở, đầu tiên là mỉm cười trầm trồ rằng nàng xinh đẹp quá, đợi đến khi Hải Luân mỉm cười thì mới ho nhẹ một tiếng, nói với nàng:
- Hi Luân công quốc của nàng kinh qua cuộc nội loạn này, thực lực hẳn là yếu nhất trong bảy đại công quốc. Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ vốn có minh ước với nàng, bây giờ ngược lại âm thầm nhúng tay vào quốc vụ của nàng. Trong việc Khả Tạp Lỗ làm nhất định có sự khuyến khích của y. Bây giờ phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn toàn bình định cho xong nội loạn, đừng để cho lại có tình huống bất hảo nào đó phát sinh.
Thấy Hàn Thạc đàm luận chuyện chính sự, Hải Luân cau mày than nhẹ một tiếng:
- Cho dù không có cuộc nội loạn này, Hi Luân công quốc của chúng ta cũng là công quốc yếu nhất trong bảy đại công quốc. Lãnh thổ Hi Luân công quốc tài nguyên có hạn, thiếu hụt khoáng thạch lương thực, điều kiện tự nhiên không bằng so với bất cứ công quốc nào.
- Những năm gần đây, chúng ta vẫn sử dụng chiến mã do chúng ta nuôi dưỡng để đổi lấy lương thực của Nội Sâm công quốc, đổi lấy khí tài chiến tranh từ các công quốc khác hoặc là từ liên minh thương hội Ba Đặc xa xôi. Quốc lực vốn không giàu có, hơn nữa lại thường xảy ra nội loạn liên tiếp nên càng nghèo xơ nghèo xác, cho nên khi chàng đòi thiếp sáu mươi vạn kim tệ thì thiếp đường đường là một đại công tước cũng không kiếm ra.
Tự nhiên nhớ tới việc Hàn Thạc bắt chẹt nàng, khi nói đến đây, Hải Luân hung hãn trợn mắt nguýt Hàn Thạc, hừ lên một tiếng.
Hàn Thạc xấu hổ cười khan mấy tiếng, rồi mới mở miệng nói:
- Kỳ thật nếu các nàng không trở mặt với Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, coi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ như là một chỗ để đến cướp bóc thì thương nhân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc hoàn toàn có thể cung cấp cho các nàng lương thực và vũ khí cần thiết. Lan Tư Lạc Đặc đế quốc cũng không có chiến mã, nếu công quốc các nàng bán những con chiến mã dũng mãnh tới đó thì nhất định có thể thu được những lợi ích khả quan.
- Đáng tiếc, bởi vì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trước kia bị các nàng cướp bóc giết chóc thật sự quá mức thê thảm, ngay cả những thương nhân tham tài này cũng không dám bén mảng tới. Đối với thương nhân mà nói, bảy đại công quốc tựa như là những đàn mãnh thú, bọn họ tất nhiên không dám tiến hành giao dịch với các nàng, thế nên mới tạo thành việc tài nguyên trong lãnh thổ của nàng lại không thể đổi được những thứ tương xứng.
- Hừ. Điều này kỳ thật cũng là do Lan Tư Lạc Đặc đế quốc tự chuốc lấy. Trước đây cũng bởi vì Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi muốn chinh phục bảy đại công quốc chúng ta. Nếu không vì các ngươi một đường chém giết cướp bóc tiến vào lãnh thổ bảy công quốc chúng ta thì bảy đại công quốc vốn luôn tranh đấu lẫn nhau cũng sẽ không nhanh chóng đạt được hiệp nghị, bất chấp tất cả liên hợp đối phó Lan Tư Lạc Đặc đế quốc các ngươi. - Nét mặt Hải Luân phẫn nộ, giống như nhớ tới quân binh Lan Tư Lạc Đặc đế quốc trước đây kéo đến tựa như những đàn mãnh thú.
Quan hệ giữa nước này với nước khác chỉ có thể là chinh phục và bị chinh phục. Quốc vương của mỗi quốc gia đều sẽ lợi dụng mọi biện pháp mở rộng lãnh thổ của mình. Lan Tư Lạc Đặc đế quốc như thế, Tạp Tây đế quốc cũng thế mà ngay cả bảy đại công quốc cũng làm như thế, nếu không bọn họ cần gì phải không ngừng tranh đấu lẫn nhau?
Trên phương diện này, ai đúng ai sai vĩnh viễn không thể nói được. Hàn Thạc vừa nghe Hải Luân nói như vậy liền cười khổ:
- Chuyện trước kia không có liên quan đến chúng ta. Bằng quan hệ bây giờ giữa hai chúng ta thì thật ra có thể âm thầm tiến hành một vài hoạt động buôn lậu. Trong tay nàng có người hoàn toàn tin tưởng được hay không?
- Đương nhiên. Người thân tín trong gia tộc thì hoàn toàn có thể tín nhiệm. Vô luận thiếp ra quyết định gì thì bọn họ đều sẽ ủng hộ. - Hải Luân khẳng định.
Hàn Thạc gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Như vậy đi. Ta có thể đem một ít khí tài chiến tranh của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đến trao đổi lấy chiến mã của Hi Luân công quốc của nàng, ừm, hay là lương thực cũng không thành vấn đề. Cuộc trao đổi này hai bên chúng ta cùng có lợi.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Hải Luân thản nhiên cười, đồng ý đáp:
- Chiến mã do Hi Luân công quốc chúng ta nuôi dưỡng rất nổi tiếng. Chàng định thu mua bao nhiêu? Trả bao nhiêu kim tệ?
- Về phương diện này thì hẳn là do cấp dưới thương nghị với nhau, việc chúng ta phải làm vẻn vẹn chỉ là xác định đại cục mà thôi.
Hàn Thạc liếc nhìn Hải Luân đang khẽ cười khanh khách, cũng cười nói:
- Nàng cũng đừng nghĩ lợi dụng mỹ nhân kế gì đó để hấp dẫn ta, về phía thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ có người thích hợp thương lượng với thủ hạ của nàng. Về phương diện này ta sẽ an bài, hai người chúng ta sẽ không phải thảo luận những chuyện cụ thể để khỏi bị tổn thương tình cảm!
Hàn Thạc vừa nói như vậy thì Hải Luân xí một tiếng, đỏ mặt nói:
- Ai có cái cảm tình gì đó với chàng, một người gian trá hẹp hòi, chẳng để cho thiếp chiếm được một chút tiện nghi nào.
- Được rồi. Được rồi. Đêm nay ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, bản thân nàng cũng nên cẩn thận một chút. Bây giờ tất cả nội ngoại thân thích của gia tộc Khả Tạp Lỗ đều đã bị giết, nàng ở nơi này cũng nên đề phòng càng sớm càng tốt. Bắt đầu từ mai, ta nghĩ nàng sẽ vô cùng bận rộn. Bây giờ cũng không phải thời cơ thích hợp cho hai chúng ta nói chuyện tình ái. - Hàn Thạc nói với Hải Luân.
- Chàng? Chàng đã tiêu diệt toàn bộ gia tộc Khả Tạp Lỗ? - Hải Luân ngẩn người sợ hãi, lúc này mới phản ứng được, kinh hãi nhìn Hàn Thạc chằm chằm hỏi.
- Ừ. Bất cứ thân nhân nào có đủ tư cách kế nhiệm địa vị bá tước của hắn và cả mấy tên thủ hạ trung thành như những con chó giữ nhà của hắn, cũng đều không có ai thoát khỏi số phận phải chết. Nàng yên tâm đi, đến hừng đông, cả thành Hi Tiệp sẽ trở nên đại loạn, nàng tốt nhất nên nhân cơ hội xử lý thi thể Khả Tạp Lỗ. Mặt khác hãy cho người của nàng giả dạng thành kẻ cũng bị ám sát, sau đó bắt lấy mấy người vu cho là thích của khách Nội Sâm công quốc. - Hàn Thạc mỉm cười nói với Hải Luân.
- Giết hay, giết rất hay!
Hải Luân trước hết khoan khoái, giọng lạnh tanh thốt lên một tiếng rồi mới cười thản nhiên, đôi mắt lóng lánh quang mang âm hiểm đáp:
- Chàng yên tâm đi. Loại chuyện này thì thiếp vô cùng am hiểu, đến sau ngày mai, thành Hi Tiệp hẳn là đã ở trong lòng bàn tay thiếp. Thiếp đợi ngày này đã thật lâu rồi.
- Ha ha. Ta thích cái tính tự tin của nàng. Được rồi, ta đi đây. Tốt nhất nàng hãy gọi Hỏa Phong trở về trước đi, bảo vệ an nguy cho chính bản thân mình. - Hàn Thạc dặn dò Hải Luân, sau đó liền rời đi khỏi nơi này.
Tổ chức Ám Mạc của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc có nhân viên bí mật trải khắp mọi nơi. Khi Hàn Thạc tới Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì cứ điểm của Ám Mạc ở nơi đây dần dần trở nên cường thịnh. Khảm Địch Đạt tự mình an bài cho một số thành viên lẻn vào thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, sau đó được Địch Khắc phân biệt an bài sang bảy đại công quốc.
Khi Hàn Thạc tiến giai đến Nhị Nhật sứ giả, lợi dụng đặc quyền lại mở rộng số lượng nhân viên Ám Mạc, ra lệnh cho Kiệt Khắc bí mật trích ra mười vạn kim tệ lập quỹ, cung cấp tiền cho những thành viên lẻn vào hoạt động ở bảy đại công quốc. Có đủ kim tệ, những người đó tại bất luận thành thị nào của bảy đại công quốc cũng thành lập cứ điểm, dần dần tạo nên quy mô hiện nay.
Hàn Thạc vừa là Thành chủ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, vừa là Nhị Nhật sứ giả của Ám Mạc, chỉ cần tới bất cứ đại thành thị nào của bảy đại công quốc thì đều có thể lợi dụng phương pháp đặc thù liên lạc với các thành viên Ám Mạc. Thông qua các thành viên này, hắn có thể biết tin tức mới nhất của thành thị này và lợi dụng bọn họ tiến hành liên lạc trực tiếp với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Trong đêm trước khi ám sát Khả Tạp Lỗ, Hàn Thạc lưu lại tin tức ở trong thành Hi Tiệp. Sau khi rời khỏi chỗ Hải Luân, hắn đi thẳng đến khu vực đó. Lúc Hàn Thạc vừa đi ra đường, đột nhiên phát hiện cả thành Hi Tiệp đã loạn hết cả rồi. Từng đội thị vệ mặc khải giáp xộc xệch, trên mặt mang thần sắc lo lắng kinh hoảng bắt đầu lùng sục từng nhà từng ngõ.
Đột nhiên, trong thành Hi Tiệp bao phủ toàn tiếng móng sắt vó ngựa và tiếng kêu la kinh hoảng của dân chúng, Hàn Thạc vừa thấy loại tình trạng này phát sinh, lập tức hiểu được thảm án bên trong thành phủ của Khả Tạp Lỗ nhất định đã bị phát hiện rồi, nếu không thì cả thành Hi Tiệp sẽ không hỗn loạn lên. Tất cả các cửa trong thành đều bị phong bế, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi thành. Mấy tên kỵ sĩ đội trưởng của thành Hi Tiệp vẻ mặt sợ hãi, một mặt lớn tiếng gào thét ra lệnh bảo vệ cửa thành, một mặt đi ra khỏi thành phủ của Khả Tạp Lỗ thẳng đến trang viên mà Hải Luân đang ngụ.
Những người này thuộc tiểu đoàn ở bên ngoài của Khả Tạp Lỗ. Bọn họ có lẽ còn không biết Khả Tạp Lỗ đã có lòng phản bội, bây giờ vừa thấy thành phủ của Khả Tạp Lỗ xảy ra huyết án động trời thì đầu tiên nghĩ rằng đó là do quân đội địch quốc xâm lấn nên một mặt an bài binh lính phòng hộ cửa thành một chạy thẳng đến chỗ đại công tước chính thức của Hi Luân công quốc.
Trong số những người này có những quân cờ do Hải Luân an bài từ trước. Khi Hàn Thạc còn chưa tiến vào thành Hi Tiệp đã sớm biết rằng hiện giờ lực lượng trong tay Khả Tạp Lỗ đã bị Hàn Thạc quét sạch. Những tướng lĩnh này vốn không đủ tư cách quản lý đại binh thành Hi Tiệp, đột nhiên thành những người có chức vị lớn nhất, đương nhiên trở thành người chỉ huy tạm thời.
Khi sự hỗn loạn làm rung động cả thành Hi Tiệp, Hàn Thạc lặng lẽ không một tiếng động đi tới một khu phố ở nơi xa xôi bẩn thỉu. Trong một khu vườn có một lão già thần sắc bối rối đang hết nhìn đông tới nhìn tây bồn chồn chờ đợi. Tin tức về đại biến ở thành Hi Tiệp còn chưa đến chỗ người này, bất quá bây giờ lại có thành vệ quân đi tới hướng này, nên lão già thần sắc bối rối, có lẽ những tin tức tìm được sớm đã thành sự thực.
Khi Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão già này hiển nhiên khá là kinh hãi, vội vàng lui lại mấy bước, đến khi phát hiện một cái thẻ bài trong lòng bàn tay Hàn Thạc thì mới thở dài một hơi cung kính hành lễ:
- Ra mắt đại nhân!
- Đi thôi. Dẫn ta tới chỗ có thể nói chuyện được đi! - Hàn Thạc nói.
Lão giả không một chút do dự, dẫn Hàn Thạc đi xuyên qua cái khu phố bẩn thỉu này, vượt qua đại khái sáu khu phố rồi ngừng lại bên trong một nông trường nhỏ. Bên trong nông trường này nuôi dưỡng vài con chiến mã gầy yếu, trại ngựa hôi hám bị cỏ dại phủ kín.
Lão già đi tới đây rồi thì liền đi thẳng đến một căn phòng nhỏ, sau đó thông qua một cái lỗ nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây vài lần, lúc này mới mở thông đạo ở dưới gầm giường, nghiêng người để cho Hàn Thạc đi vào trước.
Xuyên qua một địa đạo tối om, cuối cùng Hàn Thạc tới một cái mật thất trong lòng đất gồm ba gian phòng, bên trong có bốn người với dáng vẻ khác nhau. Bọn họ hoặc là mặc trang phục thương nhân hoặc là mặc quần áo nông phu, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện thì ai nấy cực kỳ kinh hãi, đến khi thẻ bài trong tay Hàn Thạc sáng lên thì mới bình tĩnh trở lại, vội vàng khom người nói:
- Ra mắt sứ giả đại nhân!
Tại tổ chức Ám Mạc, bọn họ chỉ chịu sự phụ trách của giới cao cấp trong nội bộ tổ chức bởi vậy Hàn Thạc có dùng thân phận Thành chủ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng không có tác dụng, ngược lại với thân phận Nhị Nhật sứ giả tại Ám Mạc thì hắn lại có thể khiến bọn họ thành thật nghe lời.
- Ừm, đều là người một nhà, không nên khách khí! - Hàn Thạc nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không khách khí ngồi xuống vị trí trung ương, sau đó để cho lão già đến cùng hắn đi lên.
- Bẩm báo đại nhân, thành Hi Tiệp phát sinh huyết án động trời, tất cả thành viên gia tộc của lĩnh chủ thành Hi Tiệp Khả Tạp Lỗ hầu tước đại nhân đều bị giết hại. Chúng ta vừa mới nghe được tin tức. Việc này sẽ làm thay đổi hoàn toàn sự phân bố quyền lợi trong thành Hi Tiệp. - Lão già cung kính hành lễ rồi vội vàng báo cáo tin tức nóng hổi này cho Hàn Thạc.
Cuộc lục soát lớn trải rộng khắp cả thành Hi Tiệp hiện giờ vẫn chưa lan đến khu vực hoang vắng này. Lão sớm thu thập được tin tức này, khiến cho Hàn Thạc thấy vô cùng hài lòng. Hàn Thạc gật đầu nói:
- Ta đã biết tin tức này. Các ngươi làm tốt lắm.
- Đại nhân, hiện tại Hải Luân đại công tước của Hi Luân công quốc đang ở bên trong thành Hi Tiệp. Nữ nhân ác độc này nhất định sẽ nhân cơ hội chiếm lấy đại quyền thành Hi Tiệp vào trong tay, giờ đây gia tộc Khả Tạp Lỗ đã bị giết sạch, không biết có phải do nữ nhân này làm hay không, bất quá căn cứ theo tình báo của chúng ta thì nữ nhân này còn chưa có loại thực lực này. Xem ra chắc hẳn không phải là cô ta… - Lão già cau mày tận lực phân tích, tựa hồ muốn tìm ra một manh mối.
Hàn Thạc phất phất tay, ngăn cản lão già nói tiếp, mỉm cười nói:
- Được rồi. Tạm thời không nói chuyện này. Ta viết một phong thơ, ngươi phái người giúp ta giao cho Địch Khắc là được, chuyện khác không cần nói.
Hàn Thạc vừa nói như vậy thì lão già lập tức ngừng phán đoán, cung kính gật đầu nói:
- Vâng, đại nhân!
Lấy ra giấy bút, Hàn Thạc khoa tay nhanh chóng viết một hồi, sau đó phong kín lại và đưa cho lão già, mỉm cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm báo đại nhân. Tiểu nhân tên là Đức Lan Đặc, hiện nay là người phụ trách tại thành Hi Tiệp, là Tam Tinh sứ giả. Trước đây tiểu nhân chỉ làm việc ở miền nam đế quốc, theo mệnh lệnh của Khảm Địch Đạt đại nhân mới di cư đến bảy đại công quốc. - Đức Lan Đặc cung kính trả lời.
Hàn Thạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Phong thư này cần sớm giao tận tay Địch Khắc.
- Vâng, đại nhân! - Đức Lan Đặc lên tiếng đáp.
Trong nội bộ tổ chức Ám Mạc, tại các cứ điểm bí mật ở các đại thành thị đều có ma pháp trận bí mật để liên lạc trực tiếp với nhau, có thể lợi dụng mặt gương trực tiếp tiến hành trao đổi. Loại kỹ thuật này cũng chỉ có Ám Mạc mới nắm vững, thông thường đều do Không gian ma pháp sư cảnh giới Đại ma đạo sư mới có thể bố trí. Tại địa phương nhỏ bé như thành Hi Tiệp của bảy đại công quốc này thì tự nhiên sẽ không hao phí tài lực khổng lồ để bố trí một cái ma pháp trận như vậy để liên lạc với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, bởi vậy cũng chỉ có thể sử dụng phương thức truyền tin cổ xưa thế này.
Sau khi Đức Lan Đặc cẩn thận đón nhận phong thư này, Hàn Thạc lại hỏi lão thêm một ít tin tức về thành Hi Tiệp. Một lát sau, hắn mới lên tiếng nói:
- Được rồi, các ngươi ở lại thành Hi Tiệp làm việc cho tốt. Đế quốc sẽ không quên cống hiến của các ngươi, mỗi một nhiệm vụ tình báo các ngươi hoàn thành thì Ám Mạc đều có bản ghi chép.
Mấy thành viên Ám Mạc nghe Hàn Thạc nói vậy thì cả đám đều khom người đáp ứng.
- Bây giờ trong thành Hi Tiệp cỏ cây cũng là binh lính, các ngươi phải cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không thể để bại lộ. - Dặn dò vài câu rồi Hàn Thạc liền rời khỏi cứ điểm bí mật ở thành Hi Tiệp này và biến mất vào trong màn đêm.
Sau khi rời đi, Hàn Thạc tới một chỗ sâu trong rừng rậm ngoài thành Hi Tiệp, lợi dụng Thổ Giáp thi ở sâu dưới lòng đất tạo thành một cái địa huyệt sâu hoắm, mang theo Truyền tống trận thông với Tử Vong Mộ Địa xuống, trực tiếp quay về Tử Vong Mộ Địa.
Tính toán thời gian, Hàn Thạc biết mười hai Huyền ma cũng đã đến lúc cần luyện chế. Lúc này hắn đơn thân độc mã tới Hi Luân công quốc, chỉ cần có mười hai Huyền ma thì Hàn Thạc tương đương có mười hai cái bóng không chỗ nào không đến được, có thể mang đến tác dụng không thể lường hết được.
So sánh với Nguyên ma và Âm ma, Huyền ma chẳng những hơn một số diệu dụng, khoảng cách có thể rời khỏi Hàn Thạc cũng xa hơn cả chục lần. Chỉ cần mười hai Huyền ma đến, chúng hoàn toàn có thể phân tán khắp bất luận ngõ ngách nào trong thành Hi Tiệp, Hàn Thạc cho dù không rời khỏi phòng nửa bước cũng có thể thông qua mười hai Huyền ma nắm vững mọi tình hình trong thành.
/1026
|